Chương 25
Diệp Thanh không bận tâm đến ánh mắt dò xét xung quanh, để những kẻ đó thấy cô dám giết người cũng tốt, như vậy còn có thể trấn áp được mấy kẻ đang ngấp nghé muốn hành động.
Diệp Thanh ném con dao dính máu sang một bên, sau đó đặt tiểu bảo bối lên chăn, dịu giọng nói: "Trời còn tối, ngủ thêm một lát đi."
"Không, không đâu, muội muốn ở bên tỷ." Tiểu bảo bối khóc đến đỏ cả mắt, như nhớ ra gì đó, lập tức ôm chầm lấy Diệp Thanh, "Đa tạ tỷ Diệp đã cứu tỷ muội."
Diệp Thanh vỗ vỗ lưng tiểu bảo bối để an ủi, "Không cần đa tạ, chúng ta là người một nhà."
Cô lại xoa nhẹ lên đỉnh đầu đứa nhỏ, "Dạng Dạng ngoan, ta đi dọn dẹp xung quanh một chút, muội ở với tỷ muội trước nhé."
Lý Nhị Ngưu chết ngay gần đó, Diệp Thanh định kéo xác hắn đi xa một chút, tránh để mùi máu tanh lan khắp nơi.
Tiểu bảo bối rất ngoan ngoãn buông Diệp Thanh ra, rồi chạy về phía tỷ tỷ.
Diệp Thanh thì kéo cái xác đã ngất lịm của Lý Đại Ngưu vào trong rừng, sau đó quay lại trại, tìm một mảnh vải rách trên xe gỗ, ngồi xuống bắt đầu lau dao.
Lúc này Giang Cẩm Hoa đã dỗ được tiểu bảo bối, cố gắng khuyên đứa nhỏ nằm xuống nghỉ thêm một lát. Tiểu bảo bối tuy nghe lời mà nằm xuống, nhưng lại không ngủ được, đôi mắt to tròn hết nhìn Diệp Thanh lại nhìn sang tỷ mình.
Giang Cẩm Hoa ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh, thân hình vẫn giữ tư thế ngay ngắn như thường, chỉ là hai tay không còn quy củ như mọi khi, mà đang đan chặt lấy nhau.
Nàng không hiểu vì sao Diệp Thanh lại lo lắng cho mình, dù gì trước kia Diệp Thanh luôn đánh mắng nàng không nể nang, nhưng không thể phủ nhận, lần này Diệp Thanh đã cứu nàng.
Giang Cẩm Hoa im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Đa tạ ngươi đã cứu ta lúc nãy."
"Không cần. Đã dẫn các ngươi ra ngoài, ta sẽ đưa các ngươi đến phía Nam bình an vô sự. Cổ của ngươi... còn đau không?" Ánh mắt Diệp Thanh dừng lại trên cổ của Giang Cẩm Hoa.
Cổ Giang Cẩm Hoa vốn trắng nõn mịn màng, nay lại bị siết ra một vết đỏ rực, dưới ánh lửa càng thêm bắt mắt.
Giang Cẩm Hoa đưa tay sờ cổ mình, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trong đầu, cơ thể nàng bất giác run rẩy, "Không sao."
Diệp Thanh khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Đi nghỉ đi, đêm nay để ta canh gác."
Giang Cẩm Hoa vừa bị hoảng sợ nên không từ chối sự quan tâm của Diệp Thanh, gật đầu đáp, "Ừ, vậy làm phiền ngươi rồi."
"Không phiền." Diệp Thanh mỉm cười với nàng, tiện tay bỏ thêm củi vào đống lửa.
Ngay lúc hai người đang trò chuyện, muội muội của Lý Đại Ngưu và Lý Nhị Ngưu đã tìm đến. Trại của họ cách trại của Diệp Thanh một đoạn, nhưng Xuân Hoa cùng cha nương nàng vẫn nghe được tiếng Lý Nhị Ngưu kêu cứu.
Khi nàng chạy tới nơi, trại của Diệp Thanh đã yên ổn trở lại, chỉ còn lại vết máu loang trên mặt đất.
Xuân Hoa đứng ngây người nhìn Diệp Thanh, hồi lâu sau ánh mắt nàng rơi xuống thanh đao bên cạnh Diệp Thanh, nàng run rẩy chỉ tay về phía Diệp Thanh, "Ngươi... là ngươi giết hai ca ca của ta? Ca ca ta đâu?"
Diệp Thanh lạnh lùng nhìn Xuân Hoa, cô đứng dậy, mở miệng: "Hai ca ca của ngươi không phải hạng tốt lành gì, chính bọn họ ra tay trước với chúng ta. Nếu ta không giết họ, người chết bây giờ chính là ta. Ta không phải kẻ từ bi, trước khi ta hết kiên nhẫn, tốt nhất ngươi nên rời khỏi đây sớm đi."
Xuân Hoa không ngờ Diệp Thanh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nàng lảo đảo lùi về sau mấy bước, chỉ tay vào Diệp Thanh òa khóc lớn tiếng: "Có người giết người! Mọi người mau giúp ta với, ca ca ta bị người ta giết rồi!"
Tiếng kêu khóc của Xuân Hoa trong đêm yên tĩnh vang lên vô cùng chói tai, thế nhưng chẳng ai lên tiếng đáp lại.
Loại chuyện này trên đường chạy nạn quá đỗi thường gặp, chẳng ai muốn tự rước họa vào thân, thậm chí có người còn cảm thấy Xuân Hoa gào khóc quá ồn ào, làm phiền người khác nghỉ ngơi.
Xuân Hoa vốn không ưa hai người ca ca, nàng cũng biết họ không thích mình, nhưng không có sự bảo vệ của hai ca ca, nàng chỉ là một người thuộc loại Khôn Trạch, hoàn toàn không thể đưa cha nương mình đến phía Nam một cách bình an.
Xuân Hoa không tìm Diệp Thanh liều mạng, mà lần theo vết máu trên mặt đất, tìm được thi thể hai người ca ca, nàng cố sức kéo lê xác, định mang họ về trại của mình.
Trước tình cảnh ấy, nội tâm Diệp Thanh bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không gợn sóng. Loại chuyện này cô từng thấy và từng trải qua quá nhiều trong thời kỳ tận thế. Vừa rồi nếu cô không ra tay, thì người chết bây giờ đã là bọn họ, bởi vậy Diệp Thanh hoàn toàn không hối hận khi ra tay giết chết hai nam Càn Nguyên đó.
Cô từ trước đến nay luôn như vậy, không thích để lại hậu họa cho bản thân.
Diệp Thanh liếc nhìn Giang Cẩm Hoa, thấy nàng cũng chưa ngủ được, cô không nói gì thêm, chỉ đứng dậy cởi bỏ lớp áo ngoài dính máu, ném sang một bên, rồi từ xe gỗ lấy một bộ y phục sạch khác thay vào.
Vừa trở lại ngồi xuống cạnh đống chăn, nàng liền nhận được tiếng nhắc nhở của hệ thống: "Chúc mừng thân ái, độ hảo cảm của nữ chính Giang Cẩm Hoa +20, hiện tại độ hảo cảm của nữ chính là -130."
Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm, cả đêm nay cô xem như không phí công. Lần trước cô dùng điểm hảo cảm để đổi vật tư, hiện giờ chỉ còn lại một con gà và ba bát rưỡi gạo trắng. Nếu lần này không có thêm 20 điểm độ hảo cảm, Diệp Thanh quả thực bắt đầu lo lắng về vấn đề lương thực sắp tới. Nhưng giờ thì không cần nữa.
Có 20 điểm độ hảo cảm này, chắc chắn có thể đổi được không ít thực phẩm.
Diệp Thanh gọi hệ thống mở bảng đổi vật tư. Giao diện đổi đồ sẽ làm mới mỗi ngày, lần này đồ trên bảng cũng khác với lần trước.
Từ trái qua phải lần lượt là: 5 quả táo, 1 gói hạt giống cải thảo (50 hạt), 1 con lừa, 5 cân thịt ba chỉ tươi, 2 cân thịt nai, 1 quả dưa hấu, 1 cây rìu cán dài...
Tóm lại, từ thực phẩm, công cụ đến gia súc, trong bảng hệ thống đều có đủ, chỉ là số điểm cần để đổi mỗi món lại khác nhau.
Ánh mắt Diệp Thanh lập tức dừng lại ở mục con lừa, trên đó ghi rõ: cần 50 điểm. Khóe miệng Diệp Thanh giật giật - 50 điểm? Không phải muốn mạng người ta đấy chứ? Cô vừa liều mạng cứu Giang Cẩm Hoa, cũng chỉ miễn cưỡng được thưởng 20 điểm độ hảo cảm, còn cách mục tiêu 50 điểm xa lắm.
Hơn nữa lương thực dự trữ hiện giờ của các cô không còn nhiều, vẫn cần tiếp tục ăn. 20 điểm độ hảo cảm này, Diệp Thanh định dùng 10 điểm để đổi vật tư, còn lại giữ lại, tích lũy thêm. Hiện giờ cô thực sự rất cần một con lừa, dù gì mới vừa lên đường, đừng nói là đến phía Nam, ngay cả Hoài Thành cũng còn chưa tới. Nếu có xe lừa, tốc độ hành trình có thể tăng đáng kể, bản thân cô cũng tiết kiệm được nhiều thể lực để làm việc khác.
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh lập tức bắt tay hành động, ánh mắt quét qua bảng vật tư, nhanh chóng xác định được vài món mình muốn đổi.
【Dùng 1 điểm độ hảo cảm, đổi lấy 10 quả trứng gà.】
【Dùng 2 điểm độ hảo cảm, đổi lấy 5 cân thịt ba chỉ.】
【Dùng 2 điểm độ hảo cảm, đổi lấy 6 bát gạo trắng.】
【Dùng 5 điểm độ hảo cảm, đổi lấy 1 gói hạt giống cải thảo (50 hạt).】
5 điểm độ hảo cảm đó là Diệp Thanh móc từ kẽ răng ra cũng tiếc, nhưng việc đổi hạt giống cải thảo để gieo trồng trong không gian đất đen của cô có thể thu hoạch được nhiều cải trắng, lợi hơn nhiều so với việc đổi thức ăn trực tiếp. Với 50 hạt giống này, món rau của các nàng trong tháng tới cũng không còn là vấn đề.
Về phần các thực phẩm khác đều là nhu yếu phẩm, Diệp Thanh chọn những món có giá trị kinh tế cao để đổi, như vậy ít nhất có thể đảm bảo dinh dưỡng cân bằng cho cả nhóm.
Cô đưa ý thức của mình tiến vào không gian, Diệp Thanh gieo năm mươi hạt giống cải thảo lên mảnh đất đen trong đó, sau đó lại tưới nước linh tuyền lên. (Editor: giống xuất hồn v)
Làm xong những việc này, Diệp Thanh lại đi đến chỗ linh tuyền trong không gian để xem cá chép mà cô nuôi trong đó, lần trước cô đã thả mười bảy con cá giống vào, sau đó không quản nữa, cũng không biết bây giờ ra sao.
Ý thức của Diệp Thanh vừa đến bên linh tuyền, cô không chắc làm sao để bắt cá từ trong linh tuyền ra, chỉ có thể thử phát ra mệnh lệnh cho linh tuyền, rồi ngay sau đó, một con cá chép nặng hơn hai cân đã nhảy lên và rơi vào lòng cô.
Diệp Thanh nhìn con cá chép trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi, linh tuyền này quả nhiên là bảo vật, cá giống thả vào chưa bao lâu mà đã lớn thế này, nếu tiếp tục nuôi trong linh tuyền, thì mỗi con ít nhất cũng phải lớn đến năm sáu cân.
Nghĩ vậy, Diệp Thanh lại thả con cá trong lòng về lại linh tuyền.
Ý thức của cô cũng quay về thể xác, sau khi kiểm tra lại vật tư, Diệp Thanh đứng dậy đổ đầy nước linh tuyền vào bình hồ lô trên xe gỗ, làm xong những việc này cô mới quay về bên đống lửa ngồi xuống.
Đêm đó, Diệp Thanh lặng lẽ nhìn đống lửa, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng khóc của Xuân Hoa và cha nương nàng ta.
Đêm đó Giang Cẩm Hoa cũng ngủ không yên giấc, mãi đến gần sáng mới miễn cưỡng ngủ được.
Diệp Thanh sợ mình buồn ngủ, nên đã sớm đi đi lại lại quanh trại, vận động thân thể để tránh ngủ quên.
Mãi đến giờ Thìn (khoảng 8 giờ sáng), Giang Cẩm Hoa mới tỉnh dậy, cổ vẫn còn đau rát, thấy trời đã sáng rõ, nàng vội vàng ngồi dậy.
"Ngại quá, ta dậy muộn quá rồi." Giang Cẩm Hoa thấy có không ít dân chạy nạn xung quanh đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, nàng vội ngồi dậy khỏi chăn.
Tiểu bảo bối cũng dụi mắt thò đầu ra khỏi chăn, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, tóc trên đầu rối tung rối mù, trông lại càng đáng yêu.
Diệp Thanh lắc đầu, "Không cần vội, hôm nay chúng ta xuất phát muộn một chút, lát nữa ăn xong bữa sáng lẫn trưa rồi đi, ta ngủ một lát, gần trưa gọi ta dậy là được."
Tối hôm qua Diệp Thanh gần như thức trắng, bây giờ đầu óc có chút choáng váng, nếu vội vã lên đường thì cơ thể sẽ không chịu nổi, hơn nữa hành trình về phía Nam không phải một hai ngày là đến, cần thời gian rất dài, cho nên Diệp Thanh quyết định nghỉ một chút trước đã.
"Vâng, vậy bữa trưa thì sao? Lát nữa để ta nấu đi, ngươi để đồ ở đâu vậy? Có thể nói cho ta biết không?" Giang Cẩm Hoa sợ Diệp Thanh đề phòng mình, không muốn nàng biết đồ ăn giấu ở đâu nên chủ động hỏi.
Diệp Thanh nghĩ một lát, rồi trực tiếp đi đến xe gỗ, cô giả vờ lấy đồ từ trong một cái túi, thực chất là lấy nửa bát gạo và ba quả trứng gà từ trong không gian ra, còn con gà kia thì tốt nhất nên đợi khi nào cắm trại bên suối hay hồ rồi mới xử lý, cải thảo thì mới gieo, chưa ăn được, cho nên bữa trưa vẫn là cháo gạo và trứng gà.
Diệp Thanh đưa một bát gạo và ba quả trứng cho Giang Cẩm Hoa, mở miệng nói: "Buổi trưa cứ ăn tạm như vậy đi, thực ra ta còn mấy thứ khác, chỉ là bây giờ không tiện làm, đợi lúc nào có cơ hội rồi làm sau."
"Vâng, vậy ngươi mau đi nghỉ đi." Giang Cẩm Hoa nhận lấy đồ từ tay Diệp Thanh, thúc giục cô.
Diệp Thanh mỉm cười với nàng, sau đó ngoan ngoãn quay lại bên chăn, tiện tay kéo một cái chăn phủ lên người.
Dù ở ngoài trời, Diệp Thanh cũng không quá chú trọng, chỉ tùy tiện đắp một chiếc chăn rồi ngủ, còn Giang Cẩm Hoa thì cắn răng, chiếc chăn mà Diệp Thanh đắp là chiếc chăn nàng vừa mới dùng qua.
Nàng mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì. Đến lúc này rồi, việc cùng một người Càn Nguyên đắp chung một chiếc chăn cũng chẳng thể làm gì được, hơn nữa, nếu không có Diệp Thanh tối qua, chắc chắn mạng sống của nàng đã không còn.
Nghĩ vậy, Giang Cẩm Hoa ngồi bên đống lửa, nàng đậy nồi thức ăn lại, rồi bắt đầu giúp muội muội rửa mặt.
Nhà của Xuân Hoa đã không còn thấy bóng dáng, những người dân chạy nạn xung quanh cũng đã dần dần dậy và chuẩn bị lên đường, cuối cùng chỉ còn Diệp Thanh và họ ở lại nơi này.
Diệp Thanh ngủ rất yên ổn trong giấc này, cuối cùng cũng bị mùi cháo gạo làm thức giấc.
Khi cô tỉnh dậy, thấy Giang Cẩm Hoa đã nấu xong cháo.
"Rửa mặt đi, rồi qua ăn sáng." Giang Cẩm Hoa nói, đã múc sẵn cháo cho tiểu bảo bối.
Diệp Thanh đứng dậy vận động cơ thể một chút, rồi đi lấy bình hồ lô chứa nước từ xe gỗ để rửa mặt. Khi cô quay lại bên đống lửa, đã thấy bữa trưa của mình được Giang Cẩm Hoa chuẩn bị sẵn bên cạnh.
Diệp Thanh tự nhiên ngồi xuống và ăn, bây giờ là buổi trưa, thời tiết không lạnh, ăn một bát cháo gạo, cơ thể cũng ấm lên.
Cô ăn xong một bát cháo, rồi đứng dậy vận động thêm một chút. Hôm nay họ vẫn chưa xuất phát, Diệp Thanh định buổi chiều đi lâu hơn một chút.
Khi ba người ăn xong bữa trưa, Giang Cẩm Hoa giúp Diệp Thanh buộc lại đồ đạc trên xe gỗ, Diệp Thanh bế tiểu bảo bối lên xe, còn Giang Cẩm Hoa đứng bên cạnh đỡ muội muội.
Người chạy nạn vẫn nối đuôi nhau không dứt, ba người nhanh chóng hòa vào dòng người di cư về phía Nam.
Ba người họ khá nổi bật trong đám người này, vì Diệp Thanh vốn dĩ là một nữ Càn Nguyên xinh đẹp, bên cạnh lại có Giang Cẩm Hoa, một nữ Khôn Trạch dung mạo cũng không kém, cộng thêm tiểu bảo bối trên xe, tổ hợp này dễ dàng bị người ta chú ý.
Diệp Thanh trong lòng cũng rõ, những chuyện như tối qua có lẽ sẽ xảy ra thường xuyên hơn sau này, họ phải cẩn thận hơn nhiều.
Cả dọc đường đi, Diệp Thanh không dừng lại, cứ đi liền hai canh giờ, trên mặt Diệp Thanh đã đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy xuống hai bên mặt cô, nhưng cô vẫn không dừng lại nghỉ ngơi.
Mặt trời sắp lặn, cô muốn đi thêm một quãng đường nữa.
Giang Cẩm Hoa cũng không khá hơn Diệp Thanh là bao, trên mặt nàng cũng đầy những giọt mồ hôi nhỏ, liên tục đi như vậy quả thật rất khó chịu đối với một người Khôn Trạch thể lực yếu.
Giang Cẩm Hoa không thể đi tiếp được nữa, quay đầu nhìn Diệp Thanh, nhỏ giọng nói: "Diệp Thanh, chúng ta nghỉ một chút được không? Ta thực sự đi không nổi nữa."
Diệp Thanh thấy nàng ta đã có vẻ mệt mỏi, vội vàng đẩy xe gỗ ra một bên, tạo khoảng trống trên đường, tránh cản trở những người đi sau.
Giang Cẩm Hoa cố gắng chống tay lên xe gỗ, lúc này nàng cũng không để ý đến lễ nghi gì nữa, chỉ dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên mặt và cổ.
Diệp Thanh cũng làm như vậy, dùng váy áo đơn giản lau sạch mồ hôi bên má, rồi lấy hồ lô ra mở nắp, tay trước tiên đưa hồ lô cho Giang Cẩm Hoa.
Giang Cẩm Hoa không từ chối, nhận lấy rồi trước tiên cho muội muội uống vài ngụm nước, sau đó mới tự mình uống vài ngụm, nước linh tuyền vào bụng, Giang Cẩm Hoa cảm thấy đỡ hơn một chút, rồi đưa lại hồ lô cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh tự nhiên nhận lấy hồ lô, trực tiếp uống mấy ngụm nước.
Giang Cẩm Hoa nhìn vào hồ lô, đôi môi của nàng vừa mới chạm vào miệng hồ lô, giờ Diệp Thanh cũng đã chạm vào, Giang Cẩm Hoa vội vàng quay đi, tự nhủ với mình đừng nghĩ ngợi nhiều, bây giờ đang chạy nạn, không thể quá câu nệ.
Tuy vậy, Giang Cẩm Hoa vẫn không khỏi cảm thấy tai mình nóng bừng, nàng chỉ đành quay đi không nhìn Diệp Thanh nữa.
Ngay khi Diệp Thanh vừa uống xong nước, đặt lại hồ lô, một vài người trên con đường lớn đã dừng lại. Một nam Càn Nguyên có vẻ như không thể kiểm soát được bản thân, mùi hôi tanh của cá nướng bốc lên.
Ngay sau đó, vài người Khôn Trạch đi qua hắn ta dường như cũng bị ảnh hưởng, có người còn khó khăn đứng vững, có người thì hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Những người đi cùng họ có Càn Nguyên thì đỡ hơn một chút, những người không có Càn Nguyên thì bị ảnh hưởng đến kỳ nguyệt, khiến con đường bỗng nhiên hỗn loạn.
Diệp Thanh gần như theo bản năng đưa tay lật miếng cao dán ở cổ mình, mùi quả nho xanh và rượu ngọt bốc lên, bao phủ lấy Giang Cẩm Hoa.
Giang Cẩm Hoa vừa ngửi thấy một mùi tanh hôi, nhưng rất nhanh nàng lại bị một mùi quen thuộc bao phủ.
Giang Cẩm Hoa đã từng ngửi qua một lần, biết đó là mùi hương của tín hương Diệp Thanh, nàng vô thức quay lại nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh gật đầu với nàng, "Đi thôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây."
Kỳ mẫn cảm đến sớm, lại ở trên con đường lớn như thế này, thật khó không xảy ra chuyện, có lẽ chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ hỗn loạn.
Nghĩ vậy, Diệp Thanh vội vàng đẩy xe gỗ, vừa đẩy xe vừa dùng tín hương bảo vệ Giang Cẩm Hoa, mãi đến khi không còn ngửi thấy mùi tanh của cá nữa, Diệp Thanh mới ngừng phát tán tín hương.
Tuy nhiên, thể lực của Diệp Thanh cũng đã tiêu hao gần hết, cô đẩy xe gỗ vào bên đường, một tay chống lên xe để thở dốc.
Giang Cẩm Hoa mím môi nhìn Diệp Thanh, nàng có chút không hiểu, phải chăng Diệp Thanh có sự chiếm hữu với mình? Đó là lý do cô ấy lại bảo vệ mình như vậy, không để mình dính bất kỳ mùi nào của Càn Nguyên?
Dù sao, không biết Diệp Thanh nghĩ thế nào, nhưng cô vẫn giúp đỡ mình, nàng thật sự không thích mùi tín hương của Càn Nguyên, nhưng tín hương của Diệp Thanh lại không giống như bản thân Diệp Thanh, mùi quả nho ngọt vẫn khá dễ chịu.
Giang Cẩm Hoa khẽ ho, nhanh chóng đẩy những suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra, nàng là một tiểu thư phủ Thượng thư, sao lại cảm thấy mùi tín hương của một người như Diệp Thanh lại dễ chịu chứ? Chắc chắn là vì Diệp Thanh đã giúp mình, nên mới nghĩ như vậy.
Giang Cẩm Hoa tự an ủi mình một lúc, thấy Diệp Thanh trên mặt đã đầy mồ hôi, do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến lên nói: "Ngươi ổn không? Vừa rồi đa tạ."
Diệp Thanh đương nhiên hiểu Giang Cẩm Hoa đang nói gì, hiện tại cô không cần cảm ơn lời nói của Giang Cẩm Hoa, chỉ mong sao cảm tình của nàng ấy đối với mình có thể tăng lên một chút, đó mới là điều thực tế nhất. Tuy nhiên, Diệp Thanh tranh thủ thời gian kiểm tra hệ thống. Câu trả lời mà hệ thống đưa lại thật lạnh lùng.
"Chào ký chủ, sự yêu thích của nữ chủ đối với bạn vẫn là -130, không thay đổi đâu~"
Diệp Thanh thở dài chấp nhận số phận, thật tuyệt, cuối cùng cũng yên tâm, cô biết ngay Giang Cẩm Hoa kiểu phụ nữ này sẽ không dễ bị lừa, những quan tâm giúp đỡ bình thường chẳng thể khiến Giang Cẩm Hoa cảm động.
Diệp Thanh tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, rồi nhìn lên trời, trời sắp tối rồi, Diệp Thanh thẳng thắn nói: "Hôm nay chắc lại phải ngủ ngoài trời thôi, đi thôi, chúng ta đẩy xe vào trong rừng."
Ban đêm ngủ gần con đường lớn lại càng không an toàn.
"Ừ." Giang Cẩm Hoa gật đầu theo.
Khi Diệp Thanh và họ chuẩn bị tìm nơi trú ngụ, cũng có khá nhiều người chạy nạn chọn ở lại.
Diệp Thanh như mọi khi tìm một cây đại thụ làm điểm tựa, sau đó dùng cây gỗ dài để treo một chiếc chăn, chắn gió phía sau cây, rồi cô lại trải một chiếc chăn lên đất để tiện nghỉ ngơi, cuối cùng Diệp Thanh lại lấy hai chiếc chăn nữa, chuẩn bị để đắp khi họ ngủ.
Khi Diệp Thanh dọn xong giường, Giang Cẩm Hoa đã thành thạo nhóm lửa, nàng tìm một số cành cây làm củi.
Trời dần dần tối xuống, cách chỗ Diệp Thanh bọn họ mười mấy mét cũng có mấy nhóm người khác đến, những người đó cũng bắt đầu nhóm lửa.
Lần này, khoảng cách giữa các nhóm người cắm trại lại đặc biệt gần nhau, Diệp Thanh hơi nhíu mày, nhưng cũng không tiện nói gì, dù sao nơi này là hoang dã, người ta muốn ở đâu cô cũng không quản được, chỉ là ban đêm phải đặc biệt cẩn thận.
Bọn họ đã liên tục uống cháo trắng mấy ngày liền, Diệp Thanh cảm thấy lúc đẩy xe càng lúc càng không có sức, cô nghĩ ngợi một lúc, quyết định lấy ra hai cân thịt heo vừa đổi được đem xào ăn, nếu cứ tiếp tục uống cháo trắng mãi, ba người bọn họ e là chưa đến được phía Nam đã bệnh mất rồi.
Tuy rằng mùi thịt dễ gây sự chú ý của người khác, nhưng Diệp Thanh thấy bản thân bọn họ vốn dĩ đã thu hút ánh nhìn, cho dù không ăn ngon, cũng rất có khả năng bị người khác dòm ngó, đêm qua chính là ví dụ. Vì vậy chi bằng ăn no một bữa, tối nay canh gác cũng có thêm sức.
Chỉ là có một điểm, nguồn gốc thịt heo này Diệp Thanh không tiện giải thích, mỗi ngày cô đều ở cạnh Giang Cẩm Hoa, tự nhiên xuất hiện một khối thịt heo, Giang Cẩm Hoa không nghi ngờ mới lạ.
Nhưng giờ cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, uống liền mấy ngày cháo trắng, miệng Diệp Thanh đã nhạt nhẽo tới mức không còn vị gì, thể trạng cũng kém hơn lúc mới xuất phát, rất cần bổ sung năng lượng.
Nghĩ vậy, Diệp Thanh liền lấy cả nồi gang lẫn nồi đất xuống, tối nay, cô quyết định xa xỉ một lần!
Giang Cẩm Hoa thấy Diệp Thanh cũng lấy cả nồi gang ra, không khỏi có chút nghi hoặc, dù sao thức ăn của bọn họ chẳng phải đã sớm ăn hết rồi sao? Nàng nghĩ chắc gạo cũng không còn nhiều, tuy vậy, Giang Cẩm Hoa cũng không hỏi ra miệng.
Diệp Thanh bên này đặt nồi xuống, lại đi đến xe gỗ lục lọi một hồi, thực tế là cô lấy ra một bát gạo và hai cân thịt heo từ trong không gian.
Cô khẽ ho một tiếng, bản thân cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn mặt dày đi về phía đống lửa.
Tiểu bảo bối đang ngồi trên chăn, trên người được Giang Cẩm Hoa quấn cho một cái chăn nhỏ, nhìn càng giống một viên đoàn tử tròn vo.
Đứa nhỏ thấy Diệp Thanh xách theo thịt heo, nước miếng suýt nữa nhỏ ra ngoài, bàn tay nhỏ xíu chỉ vào miếng thịt trong tay Diệp Thanh, nghiêng đầu nhìn cô không chắc chắn: "Thịt... thịt?"
Diệp Thanh mỉm cười với tiểu bảo bối, "Ừ, lát nữa làm thịt kho tàu cho muội ăn, muốn ăn không?"
"Hay quá! Tỷ Diệp tốt nhất luôn! Muội thích tỷ Diệp nhất!" Tiểu bảo bối nói ngọt xớt, hai mắt to tròn không rời khỏi miếng thịt trong tay Diệp Thanh.
Giang Cẩm Hoa nghe muội muội nũng nịu với Diệp Thanh, chỉ có thể cười bất đắc dĩ, chỉ là trong nụ cười ấy lại xen lẫn chút đắng chát.
Hồi còn ở Kinh Thành, chỉ cần muốn ăn gì, đã có người tranh nhau mang đến, đâu giống bây giờ, muội muội muốn ăn chút thịt, lại phải nói biết bao lời hay với Diệp Thanh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro