Chương 26
Diệp Thanh đã xách thịt mang đến, cô bảo Giang Cẩm Hoa giúp cầm hộ miếng thịt, lại đặt một bát gạo xuống, sau đó quay lại xe gỗ lấy một cái thớt gỗ mang đến.
Diệp Thanh còn lấy theo bầu nước linh tuyền, sau đó mang toàn bộ gia vị ra.
Xong xuôi, cô dùng nước sạch rửa sơ thớt gỗ, rồi đặt thịt heo lên, dùng dao thái thịt thành từng miếng nhỏ, những phần quá mỡ thì cô cắt riêng ra, lát nữa sẽ dùng để rán lấy mỡ, khỏi cần cho thêm dầu vào nồi.
Thịt heo đổi từ hệ thống ra thì tuyệt đối sạch sẽ, không cần rửa lại, có thể dùng trực tiếp.
Diệp Thanh tìm mấy hòn đá to đặt cạnh đống lửa làm giá đỡ, sau đó bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
Giang Cẩm Hoa nhìn miếng thịt heo trên thớt, trong lòng có chút do dự muốn nói lại thôi. Hằng ngày nàng đều ở cạnh Diệp Thanh, vậy thịt heo này từ đâu ra? Hoặc căn bản đây không phải thịt heo? Còn mấy quả trứng trước đó cũng rất kỳ lạ, nhà Diệp Thanh vốn không khá giả, lúc chạy nạn lấy đâu ra trứng?
Thấy Diệp Thanh sắp cho mỡ vào nồi, Giang Cẩm Hoa cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Diệp Thanh, ngươi chắc đây là thịt heo chứ?"
Tay cầm nồi của Diệp Thanh hơi khựng lại, ngay sau đó cô đã hiểu ý Giang Cẩm Hoa, liền gật đầu nói: "Chắc chắn. Nguồn gốc thịt thì ta không tiện nói rõ, nhưng đây đúng thật là thịt heo, ngươi cứ yên tâm, ta còn phải ăn nữa mà. Ta không phải loại người điên cuồng mất hết nhân tính, cũng không phải kẻ bất chấp thủ đoạn, cái mà ngươi nghĩ đến-loại chuyện đó, ta sẽ không làm."
Ánh mắt Diệp Thanh trong trẻo rõ ràng, khiến Giang Cẩm Hoa hơi an tâm hơn một chút, tuy trong lòng lại càng thêm nghi hoặc-vậy rốt cuộc thịt này từ đâu ra? (Editor: thịt bả đó chời khỏi thắc mắc nz =]]])
Trong lúc nàng còn đang ngẩn người, Diệp Thanh đã đặt nồi gang lên bếp, bên cạnh còn nhóm thêm một đống lửa nhỏ, đặt nồi đất lên mấy tảng đá để hấp cơm.
Làm xong hết, Diệp Thanh bắt đầu cho mỡ vào nồi để rán lấy dầu, đợi mỡ chảy ra gần hết, cô mới cho thịt heo vào đảo đều. Khi thịt chín tới, cô thêm đủ loại gia vị vào, hương thơm của thịt kho lập tức lan tỏa khắp nơi.
Tiểu bảo bối tròn xoe mắt nhìn chằm chằm nồi gang, liên tục nuốt nước miếng. Những ngày qua tuy không bị đói bụng, nhưng ngày nào cũng uống cháo, đứa nhỏ này cũng thèm ăn thịt lắm rồi.
Không chỉ bọn họ có thể ngửi thấy mùi thịt, mấy nhóm dân chạy nạn xung quanh cũng rõ ràng đã ngửi được. Một số người không ngừng liếc mắt về phía Diệp Thanh bọn họ với ánh mắt dò xét.
Diệp Thanh đã đặt nồi gang sang một bên, ăn ngoài trời không cần quá kiểu cách, cứ dùng luôn nồi làm dĩa là được.
Giang Cẩm Hoa cũng đứng dậy mở nắp nồi đất, dùng muôi gỗ xới cơm ra cho ba người.
Diệp Thanh nhận lấy bát cơm rồi gắp liền mấy miếng thịt từ nồi, ăn từng miếng lớn, mùi thơm của mỡ hòa với hạt cơm nóng hổi tràn đầy trong miệng, chỉ một miếng thôi đã mang đến cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.
Diệp Thanh đang ăn thịt thì ánh mắt của Giang Cẩm Hoa vẫn luôn dõi theo cô, xác nhận Diệp Thanh không cảm thấy buồn nôn hay nôn mửa, cũng không lộ ra vẻ miễn cưỡng khi ăn thịt, lúc này nàng mới thăm dò gắp một miếng nhỏ, đưa vào miệng nếm thử.
Tiểu bảo bối thì đã thèm đến phát điên rồi, thấy Diệp Thanh và tỷ tỷ đều ăn thịt, nước miếng của tiểu bảo bối liền chảy xuống theo khóe miệng, còn đưa tay kéo kéo tay áo của tỷ tỷ, ý bảo tỷ đừng quên mình.
Giang Cẩm Hoa không phải không cho muội muội ăn, mà là nàng cần xác định chắc chắn loại thịt này có thật sự là thịt heo hay không, lỡ như Diệp Thanh thật sự mất nhân tính, vậy nàng và muội muội tuyệt đối không thể ăn thịt người.
Nhưng nàng nếm một miếng, cảm thấy mùi vị và kết cấu quả thực giống như thịt heo, Giang Cẩm Hoa ngẩng đầu lại thấy Diệp Thanh ăn rất ngon miệng, lúc này mới yên tâm, cúi đầu nhìn tiểu bảo bối đang kéo tay áo mình.
Giang Cẩm Hoa thấy nước miếng tiểu bảo bối đều chảy ra rồi, khóe mắt cong cong, vội vàng gắp mấy miếng thịt trong nồi, cùng với cơm đút vào miệng Giang Cẩm Dạng.
Tiểu bảo bối ăn một miếng to thịt và cơm vào miệng, nhai vài cái đã cảm thấy mình sắp bị mùi thơm mê hoặc đến choáng váng, thịt thịt gì đó, thật sự quá ngon rồi!
Tiểu bảo bối vui vẻ lăn một vòng trên chăn, rồi mới lại ngồi dậy tiếp tục chờ tỷ tỷ đút ăn.
Diệp Thanh cũng bị dáng vẻ của đứa nhỏ chọc cười, "Ngon không?"
Tiểu bảo bối gật đầu lia lịa, "Ngon, tỷ Diệp là giỏi nhất! Đi theo tỷ Diệp có thịt ăn!"
Lúc nói chuyện, tay phải của tiểu bảo bối còn giơ nắm đấm lên, dáng vẻ thề thốt tràn đầy đáng yêu.
Diệp Thanh đưa tay nhéo nhẹ má đứa nhỏ, cười nói: "Chúng ta Dạng Dạng đúng là biết nói lời dễ nghe, nói thêm vài câu nữa chắc tỷ bay lên trời mất."
"He he ~" Tiểu bảo bối tươi rói cười với Diệp Thanh.
Lúc ăn thịt, tiểu bảo bối không khỏi nhớ đến mấy chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, dường như tiểu bảo bối không còn sợ tỷ Diệp như trước nữa, hơn nữa tỷ Diệp cũng rất tốt với mình, mỗi ngày đều đặt bé lên xe gỗ đẩy đi, tiểu bảo bối có chút không hiểu tại sao tỷ Diệp lại đột nhiên thay đổi tốt như vậy, nhưng đứa nhỏ lại có hơi thích tỷ Diệp bây giờ.
Trí óc trẻ con cho dù có trưởng thành hơn đi nữa, thì việc lớn nhất mỗi ngày cũng chỉ là ăn uống, thù hận gì đó căn bản không tồn tại, mấy ngày nay Diệp Thanh đối xử tốt với đứa nhỏ, đêm qua lại cứu tỷ tỷ, tiểu bảo bối không thể nào không biết ơn Diệp Thanh.
Giang Cẩm Hoa thấy Diệp Thanh và muội muội nói nói cười cười, sắc mặt cũng nhiễm một tầng ý cười, tuy nàng không thích Diệp Thanh, nhưng muội muội thân thiết với Diệp Thanh một chút cũng tốt, ít nhất như vậy, dọc đường này Diệp Thanh sẽ bảo vệ muội muội nhiều hơn một chút.
Lúc Diệp Thanh đang ăn cơm, luôn cảm thấy có người đang nhìn họ, Diệp Thanh liếc mắt sang bên trái, liền chạm phải ánh nhìn của một nam tử thân phận là Càn Nguyên.
Bên kia có tổng cộng bốn người, trong đó ba người ăn mặc như thư sinh, còn một người có vẻ là thư đồng, mấy người này chắc là học trò chạy nạn phía Bắc lên, nhưng dù là ai đi nữa, cứ nhìn chằm chằm Diệp Thanh bọn họ như thế, khiến Diệp Thanh rất khó chịu.
Cô lạnh lùng liếc trả lại, tên thư sinh kia có vẻ sợ hãi thu lại ánh mắt, Diệp Thanh lúc này mới tiếp tục ăn cơm.
Thịt tối nay xào rất thơm, Diệp Thanh ăn xong một bát cơm rồi lại múc thêm một bát nữa.
Giang Cẩm Hoa đã đút cho tiểu bảo bối ăn xong, để đứa nhỏ tự chơi trên chăn, còn mình cũng múc một bát cơm bắt đầu ăn.
Buổi chiều đã đi đường rất lâu, cháo ăn buổi trưa từ lâu đã tiêu hóa hết, tuy Giang Cẩm Hoa vẫn ngồi thẳng tắp, nhưng tốc độ gắp thức ăn rõ ràng nhanh hơn nhiều.
Diệp Thanh chừa lại ít thịt cho Giang Cẩm Hoa, mình ăn xong bát này thì không ăn nữa, trong nồi còn nửa bát cơm, cô nghĩ chắc Giang Cẩm Hoa có thể ăn hết.
Diệp Thanh đứng dậy đi nhặt cành cây bên cạnh, bốn người bên kia lại đi về phía họ.
Diệp Thanh ném cành cây trong tay sang một bên, xoay người rút thanh trường đao của mình từ trên xe gỗ ra.
Mấy tên thư sinh kia dường như cũng không ngờ trong tay Diệp Thanh lại có đao, rõ ràng bị giật mình, lập tức dừng bước cách họ chừng năm sáu bước.
Tên cầm đầu vội vàng nở nụ cười gượng với Diệp Thanh: "Vị cô nương này, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, chúng ta chỉ đến chào hỏi một tiếng thôi, đừng căng thẳng, đừng căng thẳng."
Thanh đao trong tay Diệp Thanh vẫn không hạ xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua: "Đến nước này rồi, ngươi còn nghĩ có ai tin mấy lời dối trá đó à? Người có thể chạy xuống phía Nam để tránh nạn đều không phải kẻ ngốc, thu lại mấy cái ý đồ không nên có của các ngươi đi, cút xa một chút, bằng không đừng trách ta không khách sáo."
Tên thư sinh dẫn đầu nụ cười trên mặt cũng sắp không giữ được nữa, nhưng lại sợ nếu không nói gì sẽ bị đồng môn coi thường, liền cứng cổ nói: "Chúng ta chỉ muốn đến mua chút thịt và lương thực, bạc sẽ trả đầy đủ, cô nương thái độ như vậy là sao?"
Diệp Thanh cười khẩy một tiếng, liếc nhìn bọn họ: "Chắc là các ngươi đọc sách đến ngu đầu rồi hả? Chốn hoang vu thế này, ta cần bạc làm gì? Ngươi bây giờ có đưa ra một trăm lượng bạc, cũng không mua nổi một con gà sống."
"Ngươi, ngươi thật là không thể nói lý!" Tên thư sinh tức giận, dường như cảm thấy Diệp Thanh không biết lễ nghi.
Hắn lại đưa ánh mắt nhìn sang Giang Cẩm Hoa đang ngồi yên lặng ăn cơm, tên thư sinh dẫn đầu cúi người thi lễ với Giang Cẩm Hoa: "Vị tiểu thư này, chúng ta đều là học trò gặp nạn, đã mấy ngày nay chưa được ăn no, không biết các vị có thể bán cho chút lương thực không? Xin cứ yên tâm, nhà ta ở Tương Châu là hộ phú quý, đến khi đến Tương Châu, nhất định sẽ hoàn trả gấp mười gấp trăm, coi các vị như thượng khách."
Giang Cẩm Hoa nuốt xong miếng cơm trong miệng mới lên tiếng: "Thời điểm này lại đến tìm người mua lương thực? Không phải chính là cướp mua cướp bán à? Huống hồ mấy lời phía sau ngươi nói đều là sáo ngữ, Tương Châu cũng chịu hạn hán, dân chúng cũng giống chúng ta, phần lớn đều chạy xuống phía Nam để tránh nạn, ngươi lấy gì mà trả gấp mười gấp trăm? Dựa vào lừa tiếp à?"
Lời của Giang Cẩm Hoa khiến tên thư sinh nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng, hắn vốn nghĩ Giang Cẩm Hoa là một nữ trung hậu ôn nhu sẽ dễ nói chuyện hơn chút, không ngờ lại chẳng nể mặt hắn chút nào.
"Ngươi, ngươi cũng thật là vô lễ, đúng là cùng một giuộc, đều thô tục như nhau." Tên thư sinh dẫn đầu mắng chửi.
Diệp Thanh lại bình thản gật đầu: "Ừ, các ngươi không thô tục, các ngươi cao thượng, ta thật muốn xem, các ngươi dựa vào nhân cách cao thượng đó có thể chống đỡ được mấy ngày."
"Ngươi, khi dễ người quá đáng!" Tên thư sinh dẫn đầu bị Diệp Thanh làm cho tức đến phát điên, định ra tay với Diệp Thanh, nhưng lại sợ thanh trường đao trong tay cô.
Diệp Thanh cũng lạnh lùng nhìn lại: "Cút xa một chút, đừng làm phiền người khác."
Tên thư sinh còn muốn nói gì, đã bị hai đồng môn phía sau kéo lại, thư đồng của hắn cũng nắm chặt lấy hắn, sợ hắn xảy ra xung đột với Diệp Thanh.
Nhà hắn vốn là hộ giàu có ở Tương Châu, tuy không phải quan lại quyền quý gì, nhưng cũng là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, chỉ là lần này không ngờ nạn đói lại nghiêm trọng đến vậy, liên lạc mãi không được với người nhà, đành phải mang theo thư đồng, cùng hai đồng môn nữa chạy xuống phía Nam tránh nạn.
Mới đi được mấy ngày mà lương thực đã gần cạn kiệt, còn thịt thì càng không dám mơ đến, vừa rồi ngửi thấy mùi thịt thơm từ bên này truyền đến, lập tức đề nghị qua đây mua chút, kết quả lại bị Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa từ chối, còn bị hai người họ mỉa mai một trận, khiến hắn cực kỳ bực bội.
"Đừng kéo ta, lương thực của chúng ta vốn đã không đủ ăn rồi, đừng lôi ta lại." Vừa nói, tên thư sinh kia vừa cố sức vùng vẫy.
"Đừng làm loạn nữa, Trương Siêu, người ta không chịu bán thì thôi, dù gì chúng ta cũng là người đọc sách, như vậy đã đủ mất mặt rồi." Hoàng Vân Huyền đứng phía sau lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng vậy, tiếp tục ầm ĩ nữa thì mặt mũi người đọc sách đều mất sạch, mau đi thôi." Đồng môn khác của Trương Siêu là Dư Trạch cũng lên tiếng.
"Cút ra, nói như thể các ngươi không muốn ăn vậy. Thịt này, thiếu gia ta hôm nay nhất định phải ăn cho bằng được." Trương Siêu dồn toàn bộ sức lực vùng khỏi sự kiềm chế của hai đồng môn, thấy cả thư đồng của mình cũng dám cản, hắn lập tức đá một cú vào người thư đồng.
Trương Siêu vừa chửi vừa mắng: "Chỉ bằng ngươi mà cũng dám cản ta à? Có phải mấy ngày nay ta cho ngươi mặt mũi quá rồi không? Ngươi chỉ là một tên nô bộc, coi như thứ gì mà cũng dám can thiệp vào quyết định của ta?"
Hắn vừa mắng vừa trừng mắt nhìn thư đồng: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Trương phủ nuôi ngươi bao nhiêu năm rồi, còn không mau qua đó lấy thịt về cho ta."
Thư đồng như bị đá rất mạnh, ôm bụng hồi lâu vẫn chưa đứng dậy được.
Diệp Thanh nhìn tên thư sinh tên Trương Siêu, rồi lại nhìn sang thư đồng kia, nói: "Giờ thiên hạ đã loạn đến mức này, mà hắn ta vẫn trung thành đi theo ngươi chạy nạn, chỉ có thể nói thư đồng này là người quá tốt. Gặp phải ngươi mà vẫn không bỏ rơi, còn ngươi thì ngược lại, ra tay cắn ngược lại, dáng vẻ kia thật giống một con chó điên."
"Ngươi mắng ai hả?"
Trương Siêu bị lời của Diệp Thanh chọc cho tức đến phát điên. Vốn dĩ mấy người bọn họ chẳng còn dư bao nhiêu lương thực, hắn đã phải uống cháo loãng mấy ngày, tinh thần gần như sụp đổ, giờ lại bị Diệp Thanh sỉ nhục ngay giữa đám đông, sợi dây lý trí trong đầu hắn lập tức đứt đoạn.
Trương Siêu sải bước định lao về phía Diệp Thanh, lại bị hai đồng môn phía sau giữ chặt.
Diệp Thanh cũng không để tâm, cô cúi mắt nhìn sang Giang Cẩm Hoa bên cạnh, thấy nàng không tiếp tục ăn mà đang nhìn đám người đối diện.
Diệp Thanh khẽ nhíu mày, nhắc nhở: "Cứ ăn cơm đi, đừng quan tâm bọn họ, ở đây có ta."
Giang Cẩm Hoa không ngờ Diệp Thanh lại để ý đến điều đó, nàng ngẩn người một chút rồi mới gật đầu với Diệp Thanh, sau đó lại tiếp tục ăn cơm. Không thể phủ nhận, bữa tối hôm nay của họ thật sự quá ngon.
Trương Siêu thấy Diệp Thanh hoàn toàn không để mình vào mắt, càng thêm tức giận, vung nắm đấm định tìm Diệp Thanh gây chuyện, nhưng lại bị hai đồng môn phía sau siết chặt giữ lại.
Khóe môi Diệp Thanh nhếch lên, hoàn toàn không để tâm đến hành động chó cùng rứt giậu của Trương Siêu, ánh mắt cô dời sang thư đồng vẫn còn nằm dưới đất: "Loại chủ tử thế này, tốt nhất là ngươi nên rời khỏi hắn càng sớm càng tốt. Giờ thế đạo loạn lạc như vậy, khế ước bán thân gì đó sớm đã không còn giá trị, ngươi nên sớm tìm con đường khác mà đi."
Thư đồng vẫn ôm lấy ngực, trong mắt không biết từ lúc nào đã thấp thoáng ánh lệ.
Phải rồi, suốt cả quãng đường này, mọi việc đều do một tay hắn ta làm, hành lý của Trương Siêu đều là do hắn ta gánh vác, vậy mà Trương Siêu chẳng những không biết ơn, còn thường xuyên đánh chửi mình. Bây giờ thiên hạ loạn đến mức này, hắn ta còn theo Trương Siêu làm gì nữa?
Lời Diệp Thanh như một tiếng chuông cảnh tỉnh trong đầu hắn, thư đồng lập tức bật dậy khỏi mặt đất, chạy thẳng về phía trại của họ.
Không nói lời nào, hắn ta lập tức chạy mấy bước quay về trại bắt đầu thu dọn hành lý.
Trương Siêu bên này vẫn đang tức giận đến mức suýt phát điên, nhìn thấy thư đồng chạy về phía trại, hắn vội vàng nói với hai người bạn cùng lớp: "Còn đứng đấy làm gì? Mau chặn hắn lại, đừng để hắn cướp lương thực."
"Đúng vậy, mau chặn hắn lại!"
Hoàng Vân Huyền và Dư Trạch lập tức nhận ra vấn đề, hai người vội vàng buông tay khỏi Trương Siêu, chạy về phía trại.
Trương Siêu thì giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Thanh, chỉ tay về phía cô, "Hảo, ngươi rất giỏi, đợi đó cho ta."
Diệp Thanh khẽ cười, cong môi lên, "Đúng, quả thật ta cảm thấy mình khá giỏi, không cần ngươi phải nhắc nhở."
Diệp Thanh nói xong, liền nghe thấy tiếng cười khẽ bên cạnh, là Giang Cẩm Hoa đang cười, nhưng khi Diệp Thanh nhìn qua, Giang Cẩm Hoa đã khôi phục lại hơi thở bình thường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trương Siêu suýt nữa bị Diệp Thanh làm tức giận đến chết, nhưng vì thư đồng ở trại bên kia đang cướp đồ, hắn buộc phải quay lại trại của mình.
Nhìn xa xa, bọn người đang vật lộn với nhau, tâm trạng Diệp Thanh cũng khá lên nhiều.
Cô cắm con dao dài vào đất gần đó, rồi ngồi xuống, nhìn Giang Cẩm Hoa, "Ngươi vừa rồi có phải đang cười ta không?"
"Không có, chắc chắn là ngươi nghe nhầm rồi." Giang Cẩm Hoa nói, rồi múc một ít cơm còn lại trong nồi, sau đó xếp chặt thịt còn lại từ nồi sắt vào bát, làm xong tất cả mới nhìn về phía Diệp Thanh.
Diệp Thanh cười cười lắc đầu, thôi đi, ai bảo Giang Cẩm Hoa là nữ chính, nàng ấy nói gì thì là gì, còn mình với cái mức độ cảm tình -130 này, cũng chẳng dám đùa giỡn với Giang Cẩm Hoa, sợ lại phải quay lại điểm xuất phát.
Đứa nhỏ lại vui vẻ tiến lại gần, vỗ tay khích lệ Diệp Thanh, "Tỷ Diệp giỏi quá! Kẻ xấu lại bị đánh chạy rồi, tỷ Diệp giỏi nhất!"
Đứa nhỏ cuộn mình trong chăn, chạy đến bên cạnh Diệp Thanh, tròn vo như một quả bóng, trông thật dễ thương.
Diệp Thanh mỉm cười, vỗ nhẹ lên má đứa nhỏ, "Muội lại thổi thuốc mê cho ta à?" (Editor: í là nịnh nọt đồ í)
"Hehe." Đứa nhỏ thấy Diệp Thanh cười với mình, liền kéo mình lại gần, dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ vào tay Diệp Thanh.
Diệp Thanh thấy dễ thương, liền xoa đầu đứa nhỏ, "Được rồi, kẻ xấu chạy rồi, nhanh ngủ đi, sáng mai chúng ta còn phải dậy lên đường."
"Ừ ừ." Đứa nhỏ gật đầu, rồi nằm xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Giang Cẩm Hoa thì vẫn tiếp tục ăn cơm và thịt. Thật ra lượng ăn của nàng không lớn, đặc biệt là khi ở nhà tại Kinh Thành, Giang Cẩm Hoa mỗi bữa chỉ ăn được một ít cơm, nhưng bây giờ mỗi ngày đều phải đi rất xa, cho nên lượng ăn của nàng cũng tăng lên.
Diệp Thanh thì không nhìn Giang Cẩm Hoa, ánh mắt cô vẫn dõi theo một điểm cách đó mười mấy mét, nơi Trương Siêu và những người khác đang vật lộn.
Thư đồng có vẻ như muốn mang đi lượng lương thực còn lại, ba người kia tất nhiên không đồng ý, nhưng thư đồng lại nổi giận, cộng thêm việc đã chịu đựng nhiều ấm ức trên đường nên không chịu nhượng bộ.
Thư đồng bị Trương Siêu đẩy ngã, liền từ dưới đất nhặt một viên đá, ném thẳng vào đầu Trương Siêu, viên đá trúng ngay mặt hắn ta, máu lập tức chảy ra như suối.
"Ngươi dám đánh ta? Ta giết ngươi!" Trương Siêu vừa dùng tay che đầu vừa từ từ bò dậy.
Thư đồng cũng không chịu yếu thế, lập tức đánh lại Trương Siêu. Hắn đã chịu đủ ấm ức trong lòng, lúc này bùng nổ, chẳng có chút kiêng nể nào. Hoàng Vân Huyền và Dư Trạch cùng xông lên giúp đỡ, nhưng vẫn không thể kìm chế được thư đồng.
Thư đồng thậm chí còn đánh cho mỗi người Hoàng Vân Huyền và Dư Trạch một đấm, hai người đều là thư sinh, lực không mạnh bằng thư đồng, cả hai bị đánh đến mắt hoa, ngã xuống đất.
Trong khi đó, thư đồng nhân lúc này đá thêm hai cú vào Trương Siêu, rồi cướp lấy hai cái chăn và phần lương thực, chạy nhanh về phía rừng cây.
Trương Siêu vừa lấy tay che trán vừa hét lên: "Nhanh đuổi theo, lương thực, tất cả lương thực còn lại bị hắn ta cướp mất rồi!"
Hoàng Vân Huyền cũng tức giận, hắn ta hít thở một lát, ngực cũng đỡ đau hơn, "Ngươi còn mặt mũi nói chuyện à? Ngươi sao không đuổi theo? Nếu không phải ngươi đối xử tệ với hắn, hắn đâu đến nông nỗi này!"
"Đúng vậy, đau chết ta rồi." Dư Trạch bị đá vào bụng, lúc này vẫn còn đau đến mức không thể thẳng lưng lên được.
Trương Siêu càng tức giận, hét lên: "Ta chẳng phải là vì mọi người sao, ai biết được tên nô lệ khốn kiếp này lại dám làm loạn, lúc ta bảo đi mua lương thực và thịt sao các ngươi không ngăn ta lại, bây giờ lại nói ta, các ngươi có lỗi không?"
"Ngươi đúng là vô lý." Hoàng Vân Huyền cũng tức giận không kém.
Cả ba nghỉ một lát, Hoàng Vân Huyền và Dư Trạch đều bực bội lấy chăn của mình và bắt đầu thu dọn, còn Trương Siêu bị thương ở trán lại không có chăn, hành lý của hắn ta đã bị thư đồng cướp mất, lúc này đầu vẫn còn chảy máu.
Trương Siêu nhìn rõ ràng yếu đi, đành phải hạ giọng với đồng bọn: "Cứu ta, cứu ta, thuốc, có thuốc không?"
Hoàng Vân Huyền và Dư Trạch đã bực bội đủ rồi, bây giờ lại chẳng còn lương thực, tâm trạng đâu còn để quan tâm đến hắn ta. Hơn nữa, cả hai đều có lòng riêng, họ vẫn đang ở trong khu vực Lâm Châu, còn xa phía Nam lắm, có thuốc thì họ cũng muốn giữ lại để dùng cho sau này, làm sao có thể cho Trương Siêu được.
Hoàng Vân Huyền và Dư Trạch đồng thời lùi về phía xa, cả hai không thèm để ý đến Trương Siêu.
Trương Siêu chỉ còn một chút thời gian nữa là ngất đi.
Đối với điều này, Diệp Thanh không bận tâm, cô chỉ nhìn một chút rồi rút ánh mắt về.
Giang Cẩm Hoa đã rửa sạch nồi chảo xong, thấy Diệp Thanh không nhìn về phía đó nữa, nàng cúi đầu lên tiếng: "Không xem nữa sao?"
Diệp Thanh gật đầu, "Ừ, chó cắn chó xong rồi, chẳng thú vị gì."
"Vậy thì ngươi ngủ sớm đi, lát nữa ta gọi ngươi dậy." Giang Cẩm Hoa lại cho thêm củi vào đống lửa.
"Được rồi, ta sẽ dậy thay ngươi, cẩn thận một chút, có động tĩnh gì thì nhớ gọi ta." Diệp Thanh lên tiếng.
"Ta biết rồi." Giang Cẩm Hoa đáp rồi tự mình cuộn chăn lại.
Diệp Thanh lại lấy một chiếc chăn từ trên xe xuống, rồi nằm xuống bên cạnh tiểu bảo bối.
Mới vừa nằm xuống, Diệp Thanh thấy tiểu bảo bối hơi động đậy về phía mình, rồi mở to mắt nhìn cô.
Diệp Thanh mỉm cười, đưa tay véo má tiểu bảo bối, "Sao chưa ngủ?"
Tiểu bảo bối thấy Diệp Thanh không tức giận, liền mỉm cười với Diệp Thanh, "Họ ồn ào quá, muội không ngủ được."
"Ừ, giờ thì yên tĩnh rồi, ngủ đi, nếu không ngủ muộn thì không cao lên được đâu."
"Ah? Vậy muội phải ngoan ngoãn ngủ, muội muốn cao thật cao, như vậy mới có thể bảo vệ tỷ và tỷ Diệp Thanh." Tiểu cô nương nhìn Diệp Thanh, đôi mắt to long lanh.
Diệp Thanh bật cười, lắc đầu, rồi vươn tay xoa xoa khuôn mặt tiểu cô nương, "Được rồi, Cẩm Dạng, ngủ sớm đi, sau này tỷ và tỷ Giang còn phải nhờ muội bảo vệ nữa đấy."
"Vâng vâng!" Tiểu bảo bối nghiêm túc gật đầu, trông đứa nhỏ rất chắc chắn là mình nhất định có thể làm được.
Giang Cẩm Hoa ở bên cạnh cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nàng dùng tay áo che một nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được ý cười, nếu Diệp Thanh có thể mãi như vậy thì tốt biết mấy.
Tuy nhiên, Giang Cẩm Hoa cũng không dám mong đợi quá nhiều, nàng cất nụ cười trên mặt, người thật sự có thể thay đổi lớn đến vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế sao?
Nàng liếc nhìn Diệp Thanh, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, thôi, Diệp Thanh hiện giờ có quá nhiều bí mật, như ví dụ, thịt heo hôm nay từ đâu mà có, Diệp Thanh không chịu nói, nàng cũng không thể biết, chỉ cần Diệp Thanh không làm hại mình và Cẩm Dạng là đủ rồi.
Giang Cẩm Hoa mân mê cây gậy trong tay, thật ra, nàng vẫn không thích Diệp Thanh, nhưng trong mấy ngày qua, Diệp Thanh cũng đã cứu nàng vài lần, không hiểu sao, trong lòng Giang Cẩm Hoa lại có chút khó chịu không lý giải được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro