Chương 93
Gã nam nhân kia lăn lộn mấy vòng dưới đất, sợ Diệp Thanh lại ra tay với hắn, liền lồm cồm bò dậy rồi vừa lăn vừa chạy mất dạng.
Diệp Thanh nhíu mày nhìn bóng lưng hắn bỏ chạy, sau đó quay lại hỏi cô bé: "Ngươi không sao chứ?"
Cô bé nước mắt lưng tròng gật gật đầu với Diệp Thanh, Giang Cẩm Hoa ở phía sau cúi xuống nhặt lại tất cả hoa đăng vừa rồi rơi ra từ giỏ hoa của cô bé.
Sau đó cô đưa lại giỏ cho cô bé, "Cầm lấy."
"Đa tạ tỷ." Cô bé sụt sịt mũi, nhận lấy giỏ hoa từ tay Giang Cẩm Hoa.
Bên cạnh có không ít người vây xem thấy cô bé đáng thương, bèn lần lượt tới mua hoa đăng ủng hộ.
"Cho ta một chiếc hoa đăng."
"Ta cũng muốn, ta muốn ba cái!"
Cô bé lau nước mắt trên mặt, tươi cười đưa từng chiếc hoa đăng cho họ, chẳng bao lâu giỏ hoa trong tay đã bán sạch.
Diệp Thanh thở dài, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Giang Cẩm Hoa, "Chuyện này chỉ sợ không dễ kết thúc như vậy, tên kia sau khi về nhà, e là sẽ chó cùng rứt giậu."
Giang Cẩm Hoa cũng gật đầu, "Đã xen vào thì cứ ở lại đây thêm một hai ngày cũng không sao."
"Ừ." Diệp Thanh cười đáp.
Cô quay sang nói với Tống Chiêu: "Tống Chiêu, ngươi đưa Dạng Dạng về trước đi, ta với Cẩm Hoa tới nhà cô bé kia xem thử."
"Được, hai người cẩn thận đấy." Tống Chiêu dặn dò.
Diệp Thanh lại vươn tay véo nhẹ má của đứa nhỏ, "Dạng Dạng, nghe lời tỷ Tống Chiêu, về nhà thì đi ngủ sớm, ta với tỷ muội có thể sẽ về muộn một chút."
"Vâng ạ!" Đứa nhỏ cầm đèn lồng thỏ trắng, ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Thanh lúc này mới cùng Giang Cẩm Hoa đi đến cạnh cô bé, mở miệng hỏi: "Nhà muội ở đâu? Có thể dẫn bọn ta qua xem được không?"
Cô bé nhìn trang phục của Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa, có hơi rụt rè mở miệng: "Tỷ ơi, nhà muội đơn sơ lắm, sợ làm bẩn quần áo của hai tỷ."
"Không sao, cứ dẫn bọn ta qua xem thử đi." Diệp Thanh mỉm cười nói.
Cô bé gật đầu, nhờ phúc của tỷ ấy, hôm nay hoa đăng bán hết sạch, còn kiếm được hơn một trăm văn tiền, với cô bé thì đó là chuyện chưa từng dám nghĩ tới.
"Được ạ... chỉ là mẹ muội vẫn đang bệnh, muội sợ... muội sợ..."
"Không sao, ta lo là cha muội lại làm khó hai người. Hắn bị ta dằn mặt, e là về nhà sẽ trút giận lên các người." Diệp Thanh lên tiếng.
Cô bé như bị dọa cho sợ, "Hỏng rồi, nương muội..."
"Đi thôi, mau về nhà." Diệp Thanh giục.
Cô bé vội vàng dẫn đường phía trước, Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa theo sát phía sau.
Tiết Hoa Triêu, trong thành Tương Châu không giới nghiêm, suốt đêm đèn đuốc sáng trưng. Diệp Thanh các nàng rời khỏi bờ sông, ngoài phố vẫn đông nghịt người, ba người chen chúc nhau đi đến một con hẻm hẻo lánh.
Trong ngõ tối đen như mực, cô bé đi phía trước dẫn đường, không quên nhắc: "Hai tỷ cẩn thận dưới chân ạ."
"Không sao." Diệp Thanh nói rồi đưa tay nắm lấy cổ tay Giang Cẩm Hoa, "Ta dắt ngươi đi."
"Ừm." Trong lòng Giang Cẩm Hoa ấm lên, bất kể khi nào, Diệp Thanh cũng luôn nghĩ đến nàng.
Không bao lâu, cô bé đã dẫn hai người đến trước một sân nhỏ đơn sơ. Trong hẻm tối đen như mực, cô bé lấy ra hỏa chiết tử, vừa đẩy cánh cửa sân ra thì đã nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật bị đập vỡ.
"Không xong rồi, chắc là cha muội đã về rồi." Vừa nói, cô bé vừa vội vã chạy vào trong, không kịp để ý tới Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa.
Nghe vậy, Diệp Thanh lập tức kéo tay Giang Cẩm Hoa đuổi theo.
Khi cô bé chạy đến cửa phòng thì thấy cửa phòng của mẹ đang mở, cô lập tức xông vào, chỉ thấy người mẹ vốn đang bệnh đã bị cha cô kéo ngã xuống đất, trong tay ông ta còn cầm một thanh gậy gỗ, xem ra định ra tay đánh nương cô.
"Cha, cha đang làm gì vậy! Nương ta đang bị bệnh mà, có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta đây này!" Cô bé vừa khóc vừa lấy thân mình che chắn cho người phụ nhân đang quỳ trên nền đất phía sau.
"Nhắm vào ngươi thì đúng rồi, đồ bất hiếu này, dám dụ dỗ nữ Càn Nguyên ngoài kia còn để con tiện nhân đó đánh ta, hôm nay ta phải đánh chết hai ngươi, cho tụi ngươi cùng nhau đi gặp Diêm Vương!" Vừa nói, gã nam nhân vừa vung gậy định bổ thẳng xuống đầu cô bé.
Diệp Thanh lập tức sải bước tiến vào phòng, đưa tay chụp lấy cổ tay gã nam nhân. Cổ tay hắn bị cô giữ chặt đến mức không thể nhúc nhích.
Gã quay đầu lại, vừa định há mồm chửi bới, nhưng vừa mới mở miệng, khi nhìn rõ gương mặt Diệp Thanh dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng, sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc.
Vừa có oán độc, vừa có sợ hãi, cuối cùng chỉ còn lại vẻ nịnh hót, "Cô nương, sao ngươi lại đến đây ạ? Bọn ta chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ thôi, giờ không sao nữa rồi."
"Vậy sao?" Diệp Thanh lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, "Nếu ta không đến, chỉ sợ hai người họ đã bị ngươi đánh chết rồi phải không?"
"Sao... sao lại thế được? Ta chỉ là... chỉ là đang đùa với họ chút thôi, thật sự chỉ là đùa giỡn thôi mà." Gã nở nụ cười gượng, tay phải giờ vẫn còn đau, đâu dám chọc giận Diệp Thanh nữa.
Diệp Thanh nhếch môi cười lạnh, "Đùa giỡn sao? Đùa thì phải cả hai bên đều thấy vui mới gọi là đùa, chỉ có một bên vui vẻ thì còn là đùa sao?"
Nói rồi, Diệp Thanh giật lấy cây gậy từ tay gã nam nhân, rồi vung một gậy thẳng vào ngực hắn. Gã nam nhân bị đánh đau đến mức ngã lăn ra đất, "A, nữ hiệp tha mạng! Ta không dám nữa, thật sự không dám nữa! Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ đối xử tốt với hai mẫu tử họ, cung phụng họ như tổ tông, xin tha cho ta, tha cho ta đi!"
Ánh mắt Diệp Thanh lại nhìn sang phía cô bé, mở miệng nói: "Mau đỡ nương ngươi dậy đi, đừng để bà ấy nhiễm lạnh nữa."
"Vâng, vâng ạ." Cô bé lau nước mắt, vội vàng xoay người đi đỡ nương.
Nhưng nương cô lại không chịu đứng dậy, bà quay sang Diệp Thanh dập đầu mấy cái, "Đa tạ cô nương đã giúp đỡ mẫu tử ta."
Vừa rồi nếu không có nữ tử này giữ chặt cây gậy trong tay tên cặn bã kia, có lẽ con bà giờ đã bị hắn đánh chết rồi.
"Đừng như vậy, Cẩm Hoa, giúp ta đỡ bà ấy dậy." Diệp Thanh còn phải trông chừng gã kia, không rảnh ra tay.
Giang Cẩm Hoa vội cùng cô bé, một trái một phải đỡ người phụ nhân dậy.
Ánh mắt Diệp Thanh lại nhìn về phía gã vẫn còn lăn lộn trên đất, lạnh giọng nói: "Vừa rồi ta vẫn chưa dùng hết sức, nếu ngươi còn tiếp tục giả vờ, ta không ngại khiến ngươi thật sự không dậy nổi."
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, gã liền im lặng, hắn ngồi bệt trên đất, chật vật nở nụ cười cầu hòa với Diệp Thanh: "Đa tạ nữ hiệp hạ thủ lưu tình, ta sau này thật sự không dám nữa, ta sẽ đối xử tốt với hai mẫu tử họ, thật đấy."
"Ngươi chỉ muốn mẫu tử ta chết, Lý Nhị Tráng, ngươi thật sự sẽ tốt bụng đến vậy sao? Bao nhiêu lần ta bị ngươi đánh đến nửa sống nửa chết, trong lòng ngươi rõ ràng hơn ai hết!" Người phụ nhân vừa khóc vừa hét lên.
Diệp Thanh vốn định hỏi sao không ly hôn đi, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Gặp phải tình huống thế này, chỉ e người phụ nữ này đã sớm muốn ly hôn rồi, chỉ là tên Lý Nhị Tráng kia không chịu buông tay mà thôi?
Nghĩ một lát, cô vẫn mở miệng hỏi: "Đã không sống nổi nữa, sao không hưu hắn?"
Người phụ nhân nức nở mấy tiếng rồi mới mở miệng: "Cô nương, ta đã bao lần muốn hưu hắn, nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện này, hắn liền đánh đập ta tàn nhẫn. Trên người ta đầy thương tích, thật sự, ta không lừa ngươi đâu..."
Nói rồi, vội vã xắn tay áo lên, chỉ thấy cánh tay của người phụ nhân đầy vết thương, vết thương mới đè lên vết thương cũ, nói chung là cánh tay của bà ấy gần như không còn chỗ lành lặn.
Diệp Thanh nhíu mày nhìn về phía gã kia: "Cứ nghĩ rằng thành thân rồi là có được lá bùa hộ mệnh phải không? Nương tử mình muốn làm gì thì làm, cho dù có gây ra cái chết, thì cũng chỉ là chuyện gia đình thôi phải không?"
"Không phải, cô nương à, đừng nghe con tiện nhân đó nói bậy, ta đánh bà ta là vì bà ta lén lút ngoại tình." Nói rồi, gã lại định xông tới đánh người phụ nhân, "Ngươi là đồ tiện nhân đê tiện, xem ta có đánh chết ngươi không."
Chỉ là, gã chưa kịp xông tới, thì đã bị Diệp Thanh một cước đá bay ra ngoài, hắn ta đập mạnh vào chiếc ghế, ngã xuống đất, đau đớn không thể dậy nổi.
Diệp Thanh lạnh lùng nhìn hắn ta, mở miệng nói: "Loại người như ngươi, ngày ngày chỉ biết uống rượu, vì uống say rồi bị vấp ngã trong sân, chết bất ngờ, cũng là chuyện bình thường đúng không?"
Gã không quan tâm đến cơn đau trên người, vội vàng dùng tay chân lùi lại mấy bước, "Ngươi ngươi có ý gì?"
"Ý ta là, chỉ cần hai người họ không nói gì, thì tối nay ngươi chết cũng chỉ là một tai nạn, sáng mai ta có thể đào hố chôn ngươi." Diệp Thanh tiếp tục nói.
"Dám, các người dám à? Mọi người đâu, cứu ta, ta sẽ báo quan, ta sẽ báo quan!"
"Phập, phập, phập." Diệp Thanh đánh hắn ta ba cái tát, "Còn kêu nữa, ta sẽ giải quyết ngươi ngay bây giờ."
Gã cũng bị Diệp Thanh đánh cho choáng váng, hắn ta chưa bao giờ thấy một người như cô, trực tiếp lấy tính mạng mà uy hiếp người khác, hơn nữa bây giờ mặt hắn ta đau đớn, trong miệng mất đi hai chiếc răng.
"Cô nương, xin tha mạng, ta thật sự không dám nữa, tha cho ta đi, cầu xin ngươi, ta làm gì cho ngươi cũng chịu." Gã khóc lóc kêu lớn.
Diệp Thanh gật đầu, "Được, vậy thì viết hưu thư đi, ngày mai chúng ta cầm hưu thư đi đăng ký ở quan phủ, từ nay về sau, ngươi và họ mẫu tử bà ta sẽ không còn liên quan gì nữa."
"Không được!" Gã vô thức trả lời.
"Vậy thì ngươi cũng không cần sống nữa." Nói rồi, Diệp Thanh nhìn về phía hai mẫu tử, "Nếu các ngươi đồng ý, ta sẽ ra tay, tối nay cha các ngươi uống say rồi, trong quá trình đánh mắng các ngươi, không may bị vấp ngã, đầu đập vào đá mà chết."
"Đúng vậy, cha ta từ lâu đã chết rồi." Vân Nương nói, nước mắt chảy dài trên mặt, người này là ác quỷ đè nén trên đầu mẫu tử họ, không xứng làm cha cô, nếu ông ta còn sống, hai cô gái tốt bụng này vừa đi, cha cô có lẽ thật sự sẽ đánh chết cả hai mẫu tử họ.
"Vân Nương, con sao lại nói vậy? Ta là cha con, con không thể giết ta, không thể giết ta, Thuỳ Đồng, ta là tướng công của nàng, nếu ta chết, hai mẫu tử các nàng làm sao mà sống?" Gã lớn tiếng khóc lóc.
"Nếu ngươi chết, chúng ta chỉ càng sống tốt hơn." Triệu Thuỳ Đồng dựa vào nữ nhi, lẩm bẩm.
Diệp Thanh sắc mặt đột nhiên lạnh đi, cô bước đến trước mặt gã, hắn ta sợ hãi quỳ xuống đất, "Bùm, bùm, bùm" không ngừng dập đầu vào Diệp Thanh, "Cô nương tha mạng, ta không dám nữa, ta thật sự không dám, ta từ nay sẽ không uống rượu nữa, cầu xin ngươi, tha cho ta, tha cho ta đi..."
"Nhà có mực không? Ngay bây giờ viết hưu thư đi, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng chó, nếu ngươi còn dám nói một lời thừa, ta không ngại trực tiếp đưa ngươi đi luôn." Diệp Thanh lạnh lùng nhìn gã, giống như trong tích tắc sẽ giết chết hắn ta vậy.
Gã sợ hãi nước mắt tuôn rơi, "Được, được, ta viết, ta viết ngay, đừng giết ta, chỉ cần đừng giết ta, ta cái gì cũng chịu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro