Chương 95

Ăn xong bữa khuya, Diệp Thanh lại tiếp tục che chở Giang Cẩm Hoa đi dạo trên phố, có không ít người đang bán hoa trên đường, thấy hai người họ đi đến, một bé gái liền chạy vội lại.

Cô bé mỉm cười với Diệp Thanh, mở miệng giới thiệu: "Tỷ tỷ, mua ít hoa cho phu nhân của tỷ đi, hoa của muội đều là hái trong ngày hôm nay, rất tươi mới, tỷ xem thử đi."

Hoa trong giỏ của cô bé đúng là rất tươi, Diệp Thanh thấy trong tay các khôn trạch xung quanh cơ bản đều cầm hoa, liền cười hỏi: "Bao nhiêu tiền một cành?"

"Tỷ tỷ, ba văn một cành thôi, rẻ lắm đó. Phu nhân của tỷ xinh đẹp như vậy, tay không cầm hoa thì sao được chứ?" Cô bé tiếp tục mời chào.

Diệp Thanh mỉm cười gật đầu, "Được rồi, cho ta ba cành."

Vừa nói, Diệp Thanh vừa lấy ra chín văn tiền trong túi đưa cho cô bé.

Cô bé vui vẻ đưa ba cành hoa cho Diệp Thanh, "Chúc hai vị tỷ tỷ trăm năm hạnh phúc, hai người xinh đẹp như vậy, thật sự rất xứng đôi."

Diệp Thanh đưa tay nhận lấy hoa, bị lời chúc của cô bé làm cho hơi ngượng, cô xoay người đưa hoa cho Giang Cẩm Hoa, "Cho ngươi."

Giang Cẩm Hoa cong khóe mắt, không vội nhận lấy, mà ngước mắt nhìn Diệp Thanh, cố ý hỏi: "Phu nhân của ngươi có đẹp không?"

"Đẹp, tất nhiên là đẹp rồi." Diệp Thanh nói, vành tai hơi ửng đỏ, bị ánh mắt chăm chú của Giang Cẩm Hoa nhìn chằm chằm khiến cô có chút ngại ngùng.

Cô mua hoa chỉ vì thấy ai cũng có, không muốn Giang Cẩm Hoa là người duy nhất không có, không biết Giang Cẩm Hoa có hiểu lầm gì không nữa?

Giang Cẩm Hoa thấy cô không dám nhìn mình, lúc này mới khẽ cong khóe môi, đưa tay nhận lấy hoa trong tay Diệp Thanh, chỉ là khi nàng nhận hoa, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Diệp Thanh như có như không.

Đến khi Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, Giang Cẩm Hoa lại mang vẻ mặt điềm nhiên, nàng đưa hoa lên mũi khẽ ngửi, "Cũng khá thơm đấy."

"Ừ, đi thôi." Diệp Thanh nói, rồi lại tiếp tục che chở Giang Cẩm Hoa đi tiếp về phía trước.

Người trên phố rất đông, hai người đi cũng không nhanh, nhưng dù đi xa đến đâu thì cuối cùng cũng đến nơi. Khoảng một nén nhang sau, hai người đã quay lại khách điếm.

Lúc này đại sảnh trong khách điếm cũng rất náo nhiệt, ông chủ thậm chí còn mời các Khôn Trạch trẻ tuổi đến gảy đàn, ca hát trong quán, bởi vậy người ăn khuya trong đại sảnh cũng rất đông.

Diệp Thanh cùng Giang Cẩm Hoa đi lên lầu, đến trước cửa phòng thì thấy trong phòng Tống Chiêu không sáng đèn, liền biết cô và tiểu gia hỏa chắc đã ngủ rồi.

Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa cũng đi đến cửa phòng, liền mở miệng nói: "Nghỉ sớm đi, ta cũng về phòng đây."

"Diệp Thanh." Giang Cẩm Hoa gọi cô lại.

Diệp Thanh đang định đẩy cửa thì tay khựng lại, quay đầu nhìn Giang Cẩm Hoa, "Sao vậy?"

Giang Cẩm Hoa cụp mắt xuống, lắc lắc đầu, "Không có gì, nghỉ sớm đi."

"Ngươi cũng vậy, ngủ sớm một chút." Diệp Thanh mỉm cười với nàng, rồi tự mình đẩy cửa bước vào phòng.

Giang Cẩm Hoa thấy Diệp Thanh đã vào phòng, nàng thở dài một tiếng, cũng trở về phòng mình.

Nàng cài then cửa lại, ánh mắt rơi xuống bó hoa trong tay, Giang Cẩm Hoa lại thở dài. Sao nàng cảm thấy Diệp Thanh vẫn là bộ dạng ngây ngô đó chứ, sự chu đáo và chăm sóc của cô là thật, nhưng cô có thực sự thích mình không?

Giang Cẩm Hoa tâm phiền ý loạn, đưa tay nhổ từng cánh hoa trong bó hoa, chẳng mấy chốc một bó hoa đã bị nàng nhổ trụi hết cánh.

Bây giờ cảm giác mà Diệp Thanh mang lại cho nàng, giống như nàng dốc hết sức đánh một quyền, cuối cùng lại rơi vào bông gòn, bất kể nàng nói gì, làm gì, Diệp Thanh đều không có chút phản ứng, điều đó khiến Giang Cẩm Hoa vừa sốt ruột vừa mệt mỏi.

Trước đây nàng chưa từng nghĩ mình sẽ như vậy, vì một người càn nguyên mà hao tâm tổn trí, không biết đã chủ động bao nhiêu lần, thế mà đối phương vẫn chẳng hề tiếp chiêu.

Lại nghĩ đến tiến độ đường đi của họ, e là cứ theo tốc độ hiện giờ, chưa tới nửa tháng nữa là đến Kinh Thành rồi. Điều này vốn nên là chuyện tốt đối với nàng, nhưng hiện giờ Giang Cẩm Hoa lại chẳng vui nổi.

Hơn nữa, nàng còn cảm giác được, Diệp Thanh dường như còn nôn nóng muốn đưa nàng và Dạng Dạng về Kinh Thành hơn cả chính nàng, điều này lại càng khiến Giang Cẩm Hoa thêm bực bội.

Diệp Thanh thì hoàn toàn không biết sự phiền muộn của Giang Cẩm Hoa, tối nay không chỉ giải quyết được một tên cặn bã, còn cùng Giang Cẩm Hoa ăn khuya, cô cảm thấy khá vui.

Về đến phòng, Diệp Thanh tắm rửa sạch sẽ, sau đó thoải mái đi ngủ, bởi sáng mai họ còn phải tiếp tục lên đường.

Sáng sớm hôm sau, vẫn là Tống Chiêu tỉnh dậy đầu tiên. Tối qua cô và tiểu gia hỏa về sớm, nên cũng ngủ sớm. Sáng nay tiểu gia hỏa đã tràn đầy năng lượng.

Tống Chiêu sáng sớm đã để tiểu bảo bối đi gõ cửa.

Tiểu gia hỏa nhún đôi chân ngắn chạy đến trước cửa phòng tỷ tỷ mình, giơ tay nhỏ gõ cửa, "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ dậy thôi! Phải xuất phát rồi!"

Gõ xong cửa phòng Giang Cẩm Hoa, tiểu gia hỏa lại nhanh chóng chạy đến cửa phòng Diệp Thanh, "Tỷ Diệp mở cửa đi, mặt trời lên cao rồi! Phải xuất phát rồi!"

Diệp Thanh vừa rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng của tiểu gia hỏa, liền mở cửa, ôm lấy đứa nhỏ đang gõ cửa, "Tiểu quỷ con, tối qua ngủ no rồi phải không? Sáng sớm đã chạy đi gõ cửa rồi."

"He he, xuất phát thôi!" Tiểu gia hỏa giơ hai tay lên quá đầu, làm động tác như đang chạy đua về đích, Diệp Thanh và Tống Chiêu đều bị chọc cười.

Nghe thấy động tĩnh, Giang Cẩm Hoa cũng ra khỏi phòng, nhìn mấy người bên ngoài đầy vẻ rạng rỡ, Giang Cẩm Hoa thở dài một hơi, dường như hiện tại chỉ có mỗi nàng là không muốn xuất phát.

"Ngươi sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm, ngủ không ngon à?" Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa có vẻ không vui, liền hỏi.

Giang Cẩm Hoa gật đầu, "Không sao, đi thôi, ta thu dọn xong rồi."

"Được, vậy mọi người ăn sáng nhiều một chút, để tranh thủ đường đi, buổi trưa mình ăn tạm là được rồi. Bây giờ ngày dài hơn, buổi chiều cũng có thể đi thêm một đoạn nữa." Diệp Thanh nói.

"Hay quá!" Tiểu bảo bối giơ hai tay đồng tình.

Giang Cẩm Hoa thì lại dùng ánh mắt oán trách nhìn chằm chằm Diệp Thanh, khiến Diệp Thanh lạnh sống lưng, vừa quay đầu lại liền thấy Giang Cẩm Hoa đang nhìn mình.

Diệp Thanh tưởng rằng Giang Cẩm Hoa đang chê tốc độ lên đường của bọn họ quá chậm, vội vàng giải thích: "Không thể nhanh hơn nữa đâu, nếu nhanh hơn nữa, ngựa của chúng ta thật sự không chịu nổi."

Ngay sau đó, Giang Cẩm Hoa trừng mắt lườm cô một cái, rồi lướt qua người cô xuống lầu.

Diệp Thanh gãi gãi sau gáy, kéo kéo Tống Chiêu một cái, nhỏ giọng hỏi: "Ta lại nói sai gì rồi à?"

Tống Chiêu cũng thấy đau đầu, vội vàng lắc đầu an ủi: "Có lẽ là nàng nhớ nhà quá thôi. Chủ nhân, người nên thông cảm cho cô nương Giang nhiều một chút. Nếu đổi lại là ta, chắc chắn cũng sốt ruột muốn về rồi."

Diệp Thanh gật đầu đồng tình, "Cũng đúng, đi thôi, mau ăn sáng, ăn xong còn lên đường!"

Nói xong, Diệp Thanh chạy luôn xuống lầu.

Cô gọi một bàn đầy đồ ăn sáng, khiến người trong khách điếm không ngừng ngoái nhìn. Nhưng Diệp Thanh chẳng để tâm người khác nhìn thế nào, cứ thoải mái ăn ngon lành, Tống Chiêu và tiểu bảo bối cũng vậy.

Cả bàn người, chỉ có Giang Cẩm Hoa là cảm thấy không hợp nhịp với bọn họ. Không đúng, ba người này lấy đâu ra nhiều sức ăn thế?

Chẳng bao lâu, cả bàn đồ ăn đã bị nhóm Diệp Thanh quét sạch, sau đó Diệp Thanh và Tống Chiêu lại hăng hái chạy lên lầu, chuẩn bị vận chuyển hành lý.

Giang Cẩm Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ ôm tiểu gia hỏa đứng dưới lầu đợi, tiểu gia hỏa thì rất hào hứng, níu tay Giang Cẩm Hoa làm nũng: "Tỷ tỷ! Sắp được ngồi xe ngựa rồi đó."

Giang Cẩm Hoa cố gắng gượng cười với tiểu bảo bối, ôm lấy đứa nhỏ ra ngoài đợi nhóm Diệp Thanh.

Không lâu sau, Diệp Thanh và Tống Chiêu đã chuẩn bị xong hành lý, xe ngựa cũng được Diệp Thanh dắt đến trước cửa khách điếm.

Giang Cẩm Hoa và tiểu gia hỏa lên xe ngựa ngồi, còn Diệp Thanh và Tống Chiêu thì điều khiển xe ở bên ngoài.

Rất nhanh, bọn họ liền khởi hành đến Hoài Thành.

Mà Vân Nương và nương cô, Triệu Thuỳ Đồng, sáng sớm đã cầm theo thư hoà ly đến nha môn trong thành để đăng ký, lúc hai người từ nha môn đi ra, trên mặt đều là vẻ nhẹ nhõm.

Nói ra thì, tối hôm qua sau khi hai vị cô nương kia rời đi, dù là ban đêm Lý Nhị Tráng cũng không quay lại quấy rầy, ban đầu mẫu tử các nàng còn lo lắng đến không dám ngủ, kết quả lại chỉ là một phen hoảng sợ vô ích.

Vài ngày tiếp theo, Lý Nhị Tráng vẫn không xuất hiện, ngay cả đám bạn xấu của hắn cũng không ai gặp lại người này.

Triệu Thuỳ Đồng nhân cơ hội này dưỡng thương cho tốt, bà bán căn nhà nhỏ kia đi, dẫn nữ nhi rời khỏi nơi đó, đến nơi khác tìm đường sinh sống.

Những chuyện này, Diệp Thanh đều không hề hay biết. Các nàng mất ba ngày để đến Hoài Thành, nghỉ ngơi một đêm, rồi lại nhanh chóng lên đường. Thêm ba ngày nữa, bọn họ đã quay về đến Lâm Châu.

Chính là nơi mà Giang Cẩm Hoa và Diệp Thanh gặp nhau. Không biết có phải vì mấy ngày nay hành trình quá vội vã hay không, mà cơ thể Diệp Thanh bắt đầu có chút khó chịu, giống như kỳ mẫn cảm sắp tới nơi rồi vậy.

Nói ra thì, kỳ mẫn cảm của cô trước đó đã đến một lần khi còn ở Nhiêu Châu, nhưng khi đó cô không thiếu ngân lượng, liền sai Tống Chiêu nhanh chóng đi mua thuốc, uống thuốc xong lại nằm nghỉ hai ba ngày là khỏi.

Cô cảm thấy những triệu chứng mấy ngày nay, mơ hồ giống như kỳ mẫn cảm lại sắp đến lần nữa.

Tống Chiêu cũng nhận thấy Diệp Thanh có vẻ rất mệt mỏi, liền hỏi: "Chủ nhân, người làm sao vậy?"

"Có vẻ như kỳ mẫn cảm sắp đến, dù sao thì trước hết vào thành Lâm Châu tìm nơi nghỉ ngơi rồi tính tiếp."

"Vâng." Tống Chiêu vội vàng đánh xe vào thành.

Chẳng bao lâu, họ đến trước cửa một khách điếm, khi xuống xe, Giang Cẩm Hoa cũng nhận thấy sắc mặt Diệp Thanh không ổn, liền hỏi: "Ngươi sao vậy?"

"Không sao, có lẽ kỳ mẫn cảm sắp đến, có thể sẽ làm chậm trễ vài ngày đường." Diệp Thanh cảm thấy hơi áy náy nói, từ Lâm Châu, nếu thúc ngựa thêm, khoảng mười ngày nữa sẽ đến Kinh Thành, nhưng cô lại đúng lúc gặp phải kỳ mẫn cảm.

"Không vội đâu, ngươi cứ vào phòng nghỉ ngơi trước, đồ đạc để ta và Tống Chiêu mang lên." Giang Cẩm Hoa vội vã vào trong khách điếm, lấy phòng xong liền nhanh chóng bảo Diệp Thanh lên nghỉ.

Nàng và Tống Chiêu mang hành lý cần dùng trong vài ngày lên phòng, sau đó Tống Chiêu liền vội vàng đi mua thuốc.

Giang Cẩm Hoa bảo tiểu gia hỏa vào phòng Tống Chiêu chơi, dặn đứa nhỏ tự chơi ngoan trên giường, làm xong mọi việc, nàng nhanh chóng đi đến phòng Diệp Thanh. Nghĩ một chút, Giang Cẩm Hoa còn khóa cửa phòng lại. (Editor: nghĩ một chút là nghĩ gì v bà =]]])

Nàng mở cửa sổ phòng Diệp Thanh, rồi bước nhanh đến giường để kiểm tra tình hình của Diệp Thanh.

"Diệp Thanh? Ngươi sao rồi?" Giang Cẩm Hoa bước lại đẩy nhẹ Diệp Thanh, hỏi.

Diệp Thanh lúc này đã nằm trên giường, thấy người đến là Giang Cẩm Hoa, vội vàng nói: "Ngươi ra ngoài đi, Tống Chiêu đi mua thuốc cho ta rồi, ta chỉ cần chịu đựng một chút là được."

Có lẽ vì trước đó cô đã ngửi thấy mùi hương của Giang Cẩm Hoa, lúc này nhìn thấy nàng, Diệp Thanh cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, nơi đó cũng nóng đến đáng sợ.

Cô sợ mình sẽ mất kiểm soát và làm hại Giang Cẩm Hoa, vội vã cắn răng thúc giục: "Nhanh đi đi, đây không phải là nơi ngươi có thể ở."

Giang Cẩm Hoa thấy cô có vẻ rất khó chịu, ngay cả nói cũng phải cắn răng, liền không muốn đi nữa.

Trước đây khi nàng gặp phải kỳ mẫn cảm chính Diệp Thanh đã cứu nàng, bây giờ Diệp Thanh gặp phải kỳ mẫn cảm, mình không thể đứng nhìn.

Nghĩ vậy, Giang Cẩm Hoa bước vài bước đến gần, một tay nhẹ nhàng nắm lấy mặt Diệp Thanh, lộ ra phần cổ bên phải của cô.

Giang Cẩm Hoa nhìn thấy vết thương đã sưng lên, nàng định đưa tay cởi miếng cao dán trên đó.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, Diệp Thanh đã nắm lấy cổ tay nàng, nhìn lên với vẻ mặt cau có: "Nhanh đi đi, ta sắp không chịu nổi nữa, cầu xin ngươi, ra ngoài đi."

Diệp Thanh cảm thấy khó chịu đến mức nước mắt sắp rơi ra, chỉ muốn cầu xin Giang Cẩm Hoa nhanh chóng rời đi để tránh xảy ra chuyện.

Giang Cẩm Hoa lại nhìn vào mắt Diệp Thanh, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang nóng bừng của Diệp Thanh, mỉm cười an ủi: "Có chuyện gì đâu? Không phải ta là phu nhân của ngươi sao? Giúp ngươi giải quyết kỳ mẫn cảm là chuyện nên làm mà."

"Đừng trêu ta nữa, Giang Cẩm Hoa, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi." Diệp Thanh có chút tủi thân, cô không hiểu sao lại không nghe lời như vậy.

"Ta không trêu, chỉ muốn giúp ngươi cảm thấy dễ chịu hơn thôi." Giang Cẩm Hoa nói rồi, đã mở miếng cao dán trên cổ Diệp Thanh ra, quả nhiên thấy vết thương đỏ rực trên đó.

Giang Cẩm Hoa nhẹ nhàng sờ vào, Diệp Thanh lập tức thở ra một tiếng, "Ngươi đừng động vào đó, nhanh đi đi, ta chỉ cần đợi Tống Chiêu mua thuốc cho ta là được rồi."

Giang Cẩm Hoa không nói gì, nàng suy nghĩ một lúc, như thể đã quyết định điều gì đó, rồi tháo miếng cao dán ở cổ ra.

Mùi hương đào từ miếng cao từ từ tỏa ra, nhẹ nhàng bao bọc lấy Diệp Thanh.

Khi Diệp Thanh ngửi thấy mùi hương này, cô lại càng trở nên nóng nảy và không thể chịu đựng nổi, chỗ giao hợp cũng sưng lên một chút.

"Đừng mà, mau đi đi, ta không thể kiềm chế được nữa, thật sự không thể." Diệp Thanh nhíu mày, mồ hôi lạnh trên trán nổi lên, khuôn mặt cô đầy nước mắt, vừa khóc vừa nhìn Giang Cẩm Hoa đầy tủi thân.

Ở bên cạnh một Càn Nguyên trong kỳ mẫn cảm mà lại nguy hiểm đến thế nào, sao người này vẫn không chịu rời đi? Cô ấy đã tức đến phát khóc rồi!

Giang Cẩm Hoa cũng không ngờ Diệp Thanh lại khóc, nàng còn tưởng Diệp Thanh đang đau đớn, vội vàng tiến lại gần, nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mặt Diệp Thanh, dịu dàng nói: "Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi giảm bớt."

Giang Cẩm Hoa nói rồi tiến lại gần, nhẹ nhàng cắn một cái vào đó. Biết rằng tín hương của Diệp Thanh dễ khiến người ta say mê, Giang Cẩm Hoa không dám hít quá nhiều, nàng chỉ cắn một vết nhỏ ở chỗ giao hợp của Diệp Thanh, rồi đưa tay ra nặn bớt phần tín hương quá đậm đặc bên trong.

Nhưng lúc này, chỗ giao hợp đó cực kỳ nhạy cảm, làm sao có thể dùng tay để nặn được chứ?

Giang Cẩm Hoa chỉ nặn một hai lần, Diệp Thanh đã rơi lệ nhiều hơn, "Đừng nặn, đau quá."

Giang Cẩm Hoa thấy Diệp Thanh đau đớn, lập tức dừng lại, "Đau lắm sao? Đừng khóc, cắn một cái, cắn một cái là sẽ ổn thôi."

Nàng nói xong, đưa chỗ giao hợp của mình lại gần môi Diệp Thanh.

Cơ thể Diệp Thanh run lên, trước mặt là mùi hương đào cô yêu thích, chỉ cần cắn một cái là sẽ thoải mái, chỉ cần cắn một cái thôi.

Ngay lập tức, cô lại nghiến chặt hàm răng, không để mình tiến lại gần, nếu lỡ mất đi lý trí, chẳng phải sẽ làm tổn thương Giang Cẩm Hoa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro