Chương 11: Mèo Con ( hơi H )
Nếu một công ty giải trí sở hữu một nghệ sĩ tài năng thì làm cách nào để khiến công ty đó tức chết?
Đó là đào góc tường.
Đưa ra những lời mời đầy ngon ngọt và hợp đồng đầy hậu hĩnh để lôi kéo người nghệ sĩ ấy về phe mình.
Vân Hoa chỉ là một giám đốc, nhưng nếu chỉ là một giám đốc bình thường thì tại sao lại có tiền đi bao dưỡng hàng tá chim hoàng yến? Đó là vì cô ta làm ở ngay công ty lớn trong thành phố nên lương bổng mới hậu hĩnh đến vậy, nhưng chỉ trong phạm vi thành phố thôi, mà kể đến thì công ty ấy cũng không phải lớn nhất.
Việc này có thể được xem là tình cờ, hoặc không.
Công ty mà Vân Hoa làm việc đã giao cho cô ta một dự án là xây dựng trường học cho con em nhà giàu. Sau đó sẽ kí hợp đồng với nhà đầu tư là chủ tịch của công ty nằm trong top 100 thế giới. Nếu công nhân muốn xây được một ngôi trường đủ tốt hay nông dân muốn có một vụ mùa tươi tốt thì đều phải lựa cho mình một mảnh đất béo bở và hợp với khí hậu.
Vân Hoa cần đi đến buổi đấu giá để tìm cho mình mảnh đất thích hợp ấy, việc này phụ thuộc vào mắt nhìn của cô ta.
Và tình cờ thay, ngày hôm nay Ôn Lương Chiêm lại có dịp dẫn theo Quan Lâm Thanh được nghỉ đến buổi đấu giá ấy. Tuy gọi là vậy nhưng khi đến đây mọi người không cần ăn mặc quá trang trọng, chỉ cần mặc đồ sao cho gọn gàng và sạch sẽ là được. Cũng bởi vậy nên khi đến nơi đấu giá Quan Lâm Thanh đang khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trễ vai cùng quần jean ống suông màu đen trông gợi cảm nhưng lại thành thục, Ôn Lương Chiêm thì vẫn như khi đang ở trên công ty, vẫn một bộ vest đen đẹp tạo cảm giác áp bách cho người khác.
Ôn Lương Chiêm ngó nghiêng tìm chỗ được đánh số trên vé mời của mình rồi dẫn Quan Lâm Thanh đến đó, khi thấy đôi mắt sáng rực như muốn ứa ra ngôi sao của nàng thì không khỏi mỉm cười.
"Dì thích nơi này sao?"
"Ừm, dì thấy hơi hồi hợp một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên dì đến đây." Quan Lâm Thanh háo hức quan sát xung quanh một vòng rồi quay đầu trả lời người bên cạnh.
"Sắp đến sinh nhật dì rồi, nếu dì thích cái gì thì cứ nói với con nhé."
Quan Lâm Thanh bật cười trước câu nói của Ôn Lương Chiêm, sinh nhật của nàng tận tháng 5 lận, tính ra là còn 2 tháng nữa mới đến. Vậy nên nếu nói người cần được tặng quà thì phải là Ôn Lương Chiêm mới đúng, vì ngày hôm nay là quốc tế phụ nữ, đồng thời cũng là sinh nhật của Ôn Lương Chiêm.
"Dì biết rồi, cảm ơn con." Quan Lâm Thanh lần mò tới bàn tay của Ôn Lương Chiêm rồi lại gần dựa vào vai cô.
Thật tốt quá.
Thật may là mình có đủ khả năng để chi trả cho những món đồ dì ấy thích mà không cần phải lo lắng về giá cả.
Ôn Lương Chiêm vui vẻ nghĩ thầm.
"Xin chào quý vị, tôi là chủ trì của buổi đấu giá ngày hôm nay. Giờ đây tôi xin hân hạnh được giới thiệu cho mọi người món hàng đầu tiên."
Theo lời của người chủ trì, tấm màn màu đỏ cũng dần được vén ra để lộ một bộ trà cụ cổ, phù hợp với những ai có sở thích sưu tầm đồ từ thời xưa. Hắn bắt đầu giới thiệu sơ về bộ trà cụ, về những dấu vết cho thấy đây được làm ra bởi một người thợ tài giỏi.
Trên sàn đấu giá phần lớn là hàng thật, nhưng cũng không thể trách khỏi những kẻ gian xảo trộn lẫn hàng giả vào trong đồ bày lên kệ, vậy nên câu nói cuối cùng của người chủ trì vừa thốt ra thì hơn phân nửa người ở đây là không tin.
"Giá khởi điểm là 10 triệu!."
"25 triệu!."
"30!"
Những người không có sở thích sưu tầm đồ cổ hay những người chỉ đến một chuyến tham quan mà không đem theo người giám định đều không dám chắc đó có phải hàng quý hay không nên họ cũng không mạo hiểm nâng giá cao thêm quá nhiều.
Hơn nữa bộ trà cụ này trông quá bình thường, không cần phải ra giá quá cao cho một thứ hàng giả không giá trị.
Đâu đó trên dãy ghế đằng sau Ôn Lương Chiêm có một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông kia tóc dù đã bạc trắng nhưng khí tràng trên người hắn tỏa ra lại như có như không mà tạo cảm giác khó thở cho người khác, sự uy nghiêm giữa hàng lông mày đã cho người ngoài biết được khi con trẻ hắn đã lợi hại thế nào.
"Tri Ý, con thấy thế nào?"
Người phụ nữ tên tri Ý kia im lặng quan sát món đồ được bày lên kệ, lúc sau cô gật đầu với người bên cạnh.
"Ông nội, theo con biết thì đó là bộ trà cụ đã được người hoàng gia sử dụng qua, và việc được làm từ một người thợ tài giỏi cũng là sự thật."
Hắn nở một nụ cười hài lòng với Tri Ý rồi giơ cao số của mình lên mà ra giá.
"100 triệu!."
"125 triệu."
Tạ Tri Ý hiếu kỳ nhìn về phía người ra giá cao hơn ông nội mình, cô rất muốn biết con mắt của người nào lại tinh như vậy, có thể nhìn ra giá trị thật sự sau vẻ ngoài tầm thường ấy.
Vị trí của Tạ Tri Ý và ông nội mình là ở phía trên, nơi giống như ban công khách sạn được thiết kế cho những người máu mặt hoặc địa vị cao, từ đây nhìn xuống không thể thấy rõ khuôn mặt của Ôn Lương Chiêm, chỉ có thể thấy bên cạnh người mặc vest đen có một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ kia lại gần thì thầm vào tai người ra giá vài câu rồi quay về nhìn lên nơi trưng bày.
"200 triệu!"
Tạ Phùng Tần ông một khi đã muốn thứ gì thì phải nỗ lực mà giành lấy, nếu người vừa rồi lợi hại hơn ông thì ông cũng đành ngậm ngùi bỏ qua món đồ tốt ấy, còn nếu không thì phải chơi tới bến.
"200 triệu lần một."
"200 triệu lần hai!"
Âm thanh của người chủ trì cứ thế vang lên khiến người người không khỏi cảm thán người giàu có sở thích thật lạ, chi hai trăm triệu cho một bộ trà cụ bình thường không có gì đặc sắc.
"200 triệu lần ba!"
"Bộ trà cụ này thuộc về Tạ lão gia!"
À, thì ra là Tạ gia. Là nhà có cô cháu gái với khả năng thẩm định trời ban cùng niềm đam mê với việc sưu tầm đồ cổ.
"Tiếp đến chúng ta sẽ đến với mảnh đất được bao quanh bởi sông nước và những tán cây rông lớn, là trung tâm ngay giữa nơi phồn hoa. Đồng thời cũng là địa điểm thích hợp cho những ai muốn dùng để xây trường học!."
Vân Hoa đang chán nán bỗng nghe được câu này chợt bừng tỉnh, cô đã nhìn trúng mảnh đất này nên khi biết nó được đưa đến sàn đấu giá thì vội chạy đến đây ngay như thể sợ ai đó sẽ cướp của cô đi mất.
Hiển nhiên người nhìn trúng mảnh đất này cũng không phải chỉ có mình Vân Hoa.
"150 triệu!"
"280 triệu!"
"300 triệu!"
"450!."
Con số ấy vẫn tiếp tục tăng lên, bên trong thẻ của cấp trên đưa chỉ có vỏn vẹn 5 tỷ dùng để chi cho mảnh đất và thuê người về làm việc. Vậy nên Vân Hoa đành cắn răng rút tiền túi của mình ra, dù sao nếu dự án này thành công thì mình cũng sẽ được lợi gấp đôi.
"1 tỷ!"
"2 tỷ 3."
Vân Hoa nghiến răng, thầm nghĩ là ai mà lại bám riết không buông như vậy.
"4 tỷ!"
Ngay sau đó cũng chỉ còn thanh âm thông báo của người chủ trì. Vân Hoa thở phào nhẹ nhõm, cũng may là người kia không đeo bám mãi nữa.
Tạ Tri Ý nhìn về phía mảnh đất được người người săn đón kia thì không khọ thở dài nói với ông của mình.
"Ông nội, con nghĩ người cần xem xét lại việc kí hợp đồng đầu tư dài hạn cho công ty mua mảnh đất kia."
Tạ Phùng Tần gật đầu đồng ý với cháu gái mình, ông tin tưởng trực giác và con mắt tinh tường của nàng, hơn nữa chính ông cũng cảm thấy vị trí kia không phù hợp để xây dựng một trường học.
Ôn Lương Chiêm không khỏi cảm thán tại sao Vân Hoa lại leo lên cái vị trí giám đốc kia được, rõ là một người đần độn mà. Cái nơi thường xuyên xảy ra tình trạng kẹt xe và xung quanh được bao quanh bởi nước đâu phù hợp dành cho trẻ em, bộ cô ta không tính đến trường hợp đám trẻ xảy ra tai nạn à. Hơn nữa quanh khu gọi là phồn hoa ấy cũng chẳng có mấy thứ dễ tạo sức hút với trẻ nhỏ.
"Tiểu Chiêm."
Ôn Lương Chiêm thoát khỏi suy nghĩ của mình mà nhìn về phía Quan Lâm Thanh, thấy khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ lo âu thì không khỏi đưa tay xoa đầu nàng.
"Dì đừng lo, mục tiêu của con không phải mảnh đất ấy."
Quan Lâm Thanh nghe xong lời nói của cô liền yên tâm, nhưng lại nhận ra có gì đó không đúng nên ngượng ngùng gạt bàn tay đang xoa tới xoa lui trên đầu mình ra.
"Con làm gì vậy, không biết lớn nhỏ gì cả."
"Con xin lỗi, đều là do nhìn dì đáng yêu quá nên con mới không nhịn được." Ôn Lương Chiêm cười trả lời.
Quan Lâm Thanh cảm thấy mặt mình hơi nóng, nàng ho khan hai tiếng rồi quay mặt đi không nhìn Ôn Lương Chiêm nữa.
Kế tiếp người chủ trì giới thiệu sơ qua về một mảnh đất không mấy đặc sắc, tuy nó không mấy đặc sắc nhưng lại là vị trí mà Ôn Lương Chiêm đã nhắm tới từ lâu, xung quanh mảnh đất này có công viên giải trí, có quán nước nghỉ ngơi và có một khu mua sắm không quá lớn dành cho trẻ em dưới 15 tuổi, mấy chỗ này đều là do một tay Ôn Lương Chiêm đầu tư, giờ đây cô cuối cùng cũng sở hữu được mảnh ghép còn thiếu để lắp vào nơi trống trải ấy.
Bởi vì những nơi Ôn Lương Chiêm đầu tư cũng không gây sức ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa vị trí của mảnh đất không phải nằm ở trung tâm thành phố nên chỉ có hai ba người muốn nó, còn lại thì vẫn đang đợi những món hàng tiếp theo.
Tạ Phùng Tần nhìn về phía người ra giá mua mảnh đất ít người chú ý kia rồi híp mắt vuốt chòm râu của mình.
"Tri Ý, con hỏi thử Phỉ Ngư xem người vừa mua mảnh đất kia đang quản lý công ty nào thế?"
Phỉ Ngư là thư ký của Tạ Tri Ý.
"Vâng, để con điện hỏi chị ấy."
Chuyến đi này của Ôn Lương Chiêm vừa thu được lợi cho bản thân mình vừa vụt mất đi món đồ mà Quan Lâm Thanh thích.
"Tiểu Chiêm, dì cũng không phải là không có cặp nhẫn ấy thì không được."
Quan Lâm Thanh nắm tay an ủi Ôn Lương Chiêm, nàng không hề biết chỉ bằng một ánh mắt thích thú khao khát của mình mà Ôn Lương Chiêm lại nhất quyết lấy bằng được cặp nhẫn có hạn kia. Nhưng nếu đã là vật phẩm sở hữu số lượng có hạn và có vẻ ngoài đẹp đẽ khiến một người bình thường say mê thì khỏi cần nói đến ánh mắt của những người chủ lớn muốn đem cặp nhẫn ấy về dành tặng cho bạn đời của mình.
Khi những người quyền lực giàu có tranh giành nhau một món đồ, người nào địa vị cao hơn, tiền tài nhiều hơn sẽ là người chiến thắng.
Dù cho Ôn Lương Chiêm có tự cho là mình tài giỏi đến đâu thì vẫn không thể vượt qua được những người trên cao khác, những người có địa vị cách cô rất xa. Mình cần cố gắng hơn nữa, chỉ nhiêu đây là không đủ, Ôn Lương Chiêm mím môi nghĩ thầm.
"Tiểu Chiêm."
Quan Lâm Thanh lại gần xoay mặt Ôn Lương Chiêm lại hôn môi cô, hai người cứ thế đứng cạnh cổng mà hôn nhau không coi ai ra gì.
"Con đừng cố quá, nếu chỉ vì cặp nhẫn không đáng là bao kia mà con đánh mất sức khỏe của mình thì dì sẽ áy náy lắm."
"Dì thật sự không thích món đồ ấy nhiều bằng con đâu."
Ôn Lương Chiêm ngoan ngoãn biết nghe lời dạy của Quan Lâm Thanh, từ xưa đến giờ đều là như vậy.
"Con biết rồi."
"Vậy giờ mình đi ăn nha tiểu Chiêm?" Quan Lâm Thanh thấy Ôn Lương Chiêm không còn suy nghĩ muốn lao đầu vào làm việc nữa liền vui vẻ trở lại.
"Dạ được, để con dẫn dì đến quán mới khai trương gần đây nhé."
"Ừm!"
Ôn Lương Chiêm cúi người ôm thật chặt nàng, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy một người xuất hiện trước mặt mình.
"Ôn tiểu thư."
Ôn Lương Chiêm đưa mắt nhìn người nọ, sau đó lại rướn cổ nhìn về phía sau người trước mặt, ở đằng sau là hình ảnh Vân Hoa đang vò đầu bứt tai khi đang nghe điện thoại, trông vẻ mặt vô cùng hốt hoảng và sợ hãi.
Nhìn thấy một màn như vậy tâm trạng không vui khi nãy của Ôn Lương Chiêm liền bay theo gió, cô không khỏi cảm thán vận may của mình rằng chưa kịp tìm Tạ lão gia để bàn về chuyện hợp đồng thì cháu gái của ông ta đã xuất hiện trước mặt mình.
"Xin chào Tạ tiểu thư."
Ôn Lương Chiêm gật đầu rồi chuyển tư thế sang kiểu ôm Quan Lâm Thanh bằng một tay, tay còn lại thì giơ ra chào hỏi với Tạ Tri Ý.
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu có dịp thì hãy đi uống trà cùng nhau nhé. Tôi rất thưởng thức mắt nhìn và khả năng cảm nhận của Ôn tiểu thư." Nói rồi Tạ Tri Ý đưa danh thiếp của mình ra cho Ôn Lương Chiêm.
"Rất hân hạnh." Ôn Lương Chiêm cười nhận lấy.
Sau khi tiễn Tạ Tri Ý đi Ôn Lương Chiêm liền dẫn Quan Lâm Thanh đến quán ăn vừa khai trương. Khi ăn xong và đang trên đường đi dạo thì Quan Lâm Thanh luôn miêng khen quán lẩu này ăn rất ngon, nước dùng có độ cay vừa phải và rất hợp ý nàng. Ôn Lương Chiêm thấy nàng thích như vậy thì không khỏi nghĩ rằng mình có nên học cách làm lẩu Tứ Xuyên để sau này khi rảnh có thể làm cho Quan Lâm Thanh ăn hay không.
"Dù dì thích ăn lẩu cay thật nhưng chỉ cần là tiểu Chiêm nấu thì món nào dì cũng thích hết." Quan Lâm Thanh cười nói.
"Dì muốn quay về chưa? Hay là chúng ta đi dạo thêm chút nữa?" Ôn Lương Chiêm gật đầu hỏi nàng.
Quan Lâm Thanh nghĩ ngợi trong chốc lát, không biết nàng nghĩ đến gì mà cả khuôn mặt lại đỏ ửng lên, sau hồi lâu mới nhỏ giọng nói với Ôn Lương Chiêm.
"Dì muốn về nhà, hôm nay dì còn chưa tặng quà cho con nữa."
Ôn Lương Chiêm vẫn chưa nhận ra có gì đó không đúng, cô gật đầu với Quan Lâm Thanh rồi lái xe đưa nàng về.
...
Ôn Lương Chiêm đang ngồi trên sofa đọc sách đợi người trong phòng làm việc xong, khoảng một lúc sau bên trong vang lên tiếng gọi hơi ngượng ngùng như một thiếu nữ mới biết yêu.
"Lương Chiêm."
Ôn Lương Chiêm nghe người yêu gọi thì đứng lên đi đến phòng Quan Lâm Thanh, dù cô có hơi thắc mắc tại sao hôm nay dì ấy lại gọi tên của mình.
Ôn Lương Chiêm vừa đẩy cửa ra thì người bên trong đã chạy vụt đến vọt vào lòng cô.
"Dì Lâm Thanh?"
Bấy giờ Ôn Lương Chiêm mới nhìn rõ trên người Quan Lâm Thanh mặc cái gì.
Là nội y trong suốt. . .
Hơn nữa người mặc còn đeo một đôi tai màu trắng trên đầu, sau mông còn có chiếc đuôi lông xù, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ dành cho thú cưng, khó đỡ nhất chính là người khoác lên mình bộ đồ tình thú này lại đang e thẹn nhìn Ôn Lương Chiêm, sau đó lại ngượng ngùng mở miệng gọi cô.
"Chủ nhân."
Ôn Lương Chiêm đứng hình. Dì Lâm Thanh mà cô biết sẽ không bao giờ tìm hiểu về những thứ này, chắc chắn là có ai đó gợi ý cho dì rồi.
"Ai chỉ cho dì mua bộ đồ này vậy?"
"Là Hướng Hàm. ." Quan Lâm Thanh ngượng ngùng trả lời.
Ôn Lương Chiêm không còn từ nào để diễn tả sự tuyệt vời của mẹ mình, cô chỉ muốn gửi hàng ngàn cái like đến cho người đã gợi ý bộ đồ này cho dì Lâm Thanh của cô.
Ôn Lương Chiêm liếm môi, ánh mắt nóng rực của cô khiến Quan Lâm Thanh đứng ngồi không yên, nàng nhét vào tay cô một cái công tắc của máy rung.
"Thật sự là không tài nào nhịn nổi với dì mà." Ôn Lương Chiêm thấp giọng thì thầm.
Thế nên hình ảnh bây giờ chúng ta thấy là cảnh Ôn Lương Chiêm buồn bực ngồi trước máy tính trong phòng làm việc của mình, trời xui đất khiến kiểu gì mà cô lại phải làm việc một lần nữa, rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ của cô mà.
"Chủ nhân. ."
Nhưng buồn bực chỉ là lúc đầu thôi, giờ cô hận không thể làm hết trong một phút để thỏa mãn con người đang dùng bên dưới của bản thân cọ tới cọ lui trên đùi cô kia.
"Ah. ."
Ôn Lương Chiêm tiếp tục bật công tắc sang mức trung bình khiến Quan Lâm Thanh khóc không ra nước mắt, bên trong có thứ đang làm càn khiến bản thân khó nhịn thì thôi đi, bên ngoài lại phải tự an ủi bằng đầu gối của Lương Chiêm vì cô đang bận xử lý cho xong công việc đột xuất.
Quan Lâm Thanh cọ cọ vài cái lên đầu gối của Ôn Lương Chiêm, đôi môi hé mở phát ra từng tiếng thở dốc rên rỉ mê người, nàng rướn người lên phía trước cọ đôi bồng đào của mình vào người Ôn Lương Chiêm, vừa nức nở vừa tiếp tục hành động tự an ủi của mình.
Ôn Lương Chiêm cắn chặt răng tập trung vào công việc, sau khi cô làm xong cũng là lúc Quan Lâm Thanh mệt lả người vì đã cao trào, nhưng dục vọng đã kiềm nén từ trước đâu phải nói bỏ là bỏ. Đôi mắt cô đỏ lên vì sự điên cuồng trong tâm trí, pha lẫn bên trong con ngươi là dục vọng đang cháy hừng hực của cô.
Ôn Lương Chiêm liếm nhẹ quanh răng nanh của mình, cô bật công tắc lên mức tối đa khiến Quan Lâm Thanh bật khóc rồi với lấy chiếc roi trên bàn, vừa đặt nàng xuống đất vừa quất lên bờ mông đang vểnh cao kia, trước khi ra lệnh cho Quan Lâm Thanh thì Ôn Lương Chiêm đã cúi người xuống vuốt ve quanh cửa sau của nàng, từ từ rút chiếc đuôi ở trong ra.
"Hức. . Lương Chiêm. ."
Quan Lâm Thanh thật sự không tài nào chịu nổi sự giày vò như vậy, sớm biết việc này có thể khiến cho Ôn Lương Chiêm phát điên thì nàng đã lựa cách khác để tặng quà cho cô rồi.
"Dì cứ giữ nguyên tư thế này mà bò đến phòng ngủ đi." Nói rồi cô còn cúi đầu hôn cái chụt lên cửa sau của nàng, chọc cho người nhạy cảm như Quan Lâm Thanh run rẩy mạnh hơn.
Quan Lâm Thanh mím môi chống đõ thân thể di chuyển theo lời Ôn Lương Chiêm, cứ mỗi lần đi đủ ba bước người phía sau lại quất chiếc roi đang cầm trên tay vào mông Quan Lâm Thanh, khi thì dùng nó vuốt ve quanh cửa huyệt của nàng, sự lạnh lẽo và sần sùi ấy khiến bên dưới Quan Lâm Thanh tiếp tục tiết nước ra ngoài. Mà mỗi lần tiểu huyệt chảy nước thì Ôn Lương Chiêm lại chỉnh mức độ về nhẹ nhàng, sau đó bất ngờ chuyển sàn mức mạnh nhất khiến Quan Lâm Thanh giật mình gục nửa người trên xuống sàn nhà mà thở dốc.
"Dì Lâm Thanh cố lên, sắp đến nơi rồi."
"Hức. ."
Quan Lâm Thanh thật sự bật khóc trước sự giày vò tra tấn nàng của Ôn Lương Chiêm, nhưng người này một khi dục vọng đã tràn ra khỏi tầm kiểm soát thì chẳng bao giờ biết điểm dừng cả, vậy nên nàng chỉ có thể cắn răng dùng tốc độ chậm như rùa tiếp tục di chuyển, đến khi phòng ngủ xuất hiện trước mặt Quan Lâm Thanh như được giải thoát, nàng khóc nấc lên một tiếng rồi gục ngã trước của phòng.
Ôn Lương Chiêm quay đầu nhìn quãng đường Quan Lâm Thanh đã đi, chỉ thấy có một vũng nước trải dài từ phòng làm việc đến phòng ngủ, cô nghĩ có lẽ ngày mai phải dọn dẹp mệt lắm đây.
"Tiểu Chiêm. . Con giúp dì với. ."
Người yêu đã cầu xin thì sao lại có thể từ chối nàng. Ôn Lương Chiêm cúi xuống bế Quan Lâm Thanh để chân nàng treo bên hông mình, cô vào phòng ngủ đặt người đang nước mắt đầy mặt kia lên bàn, ngón tay xông thẳng vào tiểu huyệt lấy ra chiếc máy rung đã ướt đẫm bởi dâm dịch.
"Dì Lâm Thanh thật giỏi."
Ôn Lương Chiêm cúi đầu hôn Quan Lâm Thanh, một tay vò lấy bộ ngực sừng sững kia của nàng mà nắn bóp, sự điên cuồng và dục vọng trong mắt cô vẫn chưa tan, chỉ là đã nhạt hơn trước.
"Tiểu Chiêm. . Con mau một chút. ."
Quan Lâm Thanh thật sự nhịn không nổi, nàng muốn bên dưới mình được Ôn Lương Chiêm lấp đầy, muốn từng cái vuốt ve đầy âu yếm mang tính xâm lược của cô, muốn cô để lại trên cơ thể mình từng dấu hôn của sự chiếm hữu và yêu thương.
"Con biết rồi, dì đừng vội." Ôn Lương Chiêm nói xong liền bắt đầu tận hưởng món quà sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến giờ.
Đêm vẫn còn rất dài.
Đến khi kết thúc Quan Lâm Thanh mệt mỏi dụi đầu vào cổ Ôn Lương Chiêm mơ màng thì thầm.
"Tiểu Chiêm, sinh nhật vui vẻ."
Ôn Lương Chiêm nghe được thì cúi xuống hôn đỉnh đầu nàng, có được Quan Lâm Thanh đã là món quà tuyệt nhất mà ông trời ban cho cô rồi.
"Cảm ơn dì Lâm Thanh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro