Chương 3: Vũ Lộ Kỳ (H)

Mỗi tháng sau đó Ôn Lương Chiêm đều xoa ngực giúp Quan Lâm Thanh để nàng không cảm thấy khó chịu, tuy vậy nhưng cô chưa bao giờ làm sâu hơn, bởi vì Ôn Lương Chiêm không muốn cưỡng ép Quan Lâm Thanh làm điều mình không muốn để thỏa mãn bản thân, mỗi lần xong việc cô đều vào phòng tắm tự giải quyết để không phiền đến nàng.

Hôm nay khi Ôn Lương Chiêm vừa bước ra từ cửa tiệm định lái xe đi tìm Quan Hành Quân thì bỗng nhận được tin nhắn của hắn.

Chim Sẻ: Hôm nay sinh nhật em đó chị hai ( '∀')

Mẹ Kế: Ừ biết rồi, thế chú mày đang ở đâu?

Chim Sẻ: Em hỏi mẹ rồi, hôm nay mẹ đi liên hoan ở trường nên chị gái đây có thể đến quán bar Z dự sinh nhật em được không( ^∀^)

Mẹ Kế: Được.

Ôn Lương Chiêm trả lời xong thì liền chuyển hướng xe đến nơi tổ chức tiệc của Quan Hành Quân.

Một Alpha vừa có tiền vừa có nhan sắc luôn là hình mẫu lý tưởng của các Omega trên thế giới. Ôn Lương Chiêm lại chính là hình mẫu trong mơ của mọi Omega, vậy nên khi cô bước vào cửa liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong quán bar, cả người như tỏa ra khí chất không tiếp người lạ khiến những người xung quanh không dám manh động, trên người Ôn Lương Chiêm mặc một chiếc áo sơ mì cùng quần jean, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác da màu đen khiến cô trông vừa gợi cảm vừa cấm dục. Quan Hành Quân vừa thấy Ôn Lương Chiêm đến liền chạy lại kéo theo cô đến bàn riêng đã đặt trước của mình để cùng dự tiệc. Ôn Lương Chiêm vừa ngồi xuống liền lôi quà tặng là chiếc đồng hồ Quan Hành Quân yêu thích từ lâu ra khiến hắn cười suốt cả buổi.

Người tham dự có cả Alpha, Omega lẫn Beta, trong đó có một Omega cứ luôn nhìn chằm chằm Ôn Lương Chiêm khiến cô không tự nhiên đến độ phải mở miệng hỏi người đó.

"Có gì không?"

"A? Em chỉ muốn hỏi chị có người yêu chưa." Omega ngại ngùng hỏi.

"Có rồi." Ôn Lương Chiêm trả lời xong thì điện thoại chợt vang lên cuộc gọi từ Quan Lâm Thanh. Cô vội bắt máy lo lắng hỏi.

"Xảy ra chuyện gì sao dì Lâm Thanh?"

Người trong điện thoại không lên tiếng, mãi một lúc sau mới truyền ra tiếng khóc thút thít như bị ai bắt nạt, tim Ôn Lương Chiêm quặn lại khi nàng dùng giọng nói đầy run rẩy của mình gọi tên cô.

"Tiểu Chiêm. . ." Nàng vừa nói xong điện thoại cũng tắt máy khiến tâm trạng của Ôn Lương Chiêm nóng như lửa đốt, đồng thời cũng sợ rằng vũ lộ kỳ của Lâm Thanh đến nên nàng mới về nhà mà không ở tiệc liên hoan như lời Quan Hành Quân nói.

"Chị mày có việc, về trước đây!"

Cô nói xong liền lấy xe quay trở về nhà của Quan Lâm Thanh, trên đường đi còn ghé qua tiệm thuốc để mua một liều thuốc ức chế cho nàng.

"Dì Lâm Thanh!"

Ôn Lương Chiêm vừa mở cửa đã chạy thẳng đến sofa đỡ Quan Lâm Thanh dậy, cô ôm nàng vào lòng và dỗ dành nàng.

Quan Lâm Thanh chậm rãi mở mắt ra nhìn người đang ôm mình, còn chưa đợi Ôn Lương Chiêm nói tiếp thì nàng đã rơi nước mắt một lần nữa, vừa nức nở vừa đẩy cô ra.

"Mùi rượu. . . Không thích. . ." Quan Lâm Thanh nhíu mày lầm bầm.

Ôn Lương Chiêm vội cởi áo ngoài của mình chỉ để lại chiếc áo sơ mi bên trong, sau đó lấy nước cùng thuốc ức chế cho nàng.

"Con mua thuốc ức chế rồi đây, dì gắng gượng uống đi rồi con đưa dì vào phòng ngủ."

Thật ra còn một cách tốt hơn, đó là làm tình. Nhưng một khi Quan Lâm Thanh chưa sẵn sàng đón nhận thì cô sẽ không cưỡng ép nàng, dù cho tin tức tố vị trà bay xung quanh đang khiến cơ thể cô dần nóng lên.

Quan Lâm Thanh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm thuốc của Ôn Lương Chiêm, sau đó kéo cổ áo người trước mặt lại, thổ khí như lan vào cổ cô rồi nhỏ giọng hỏi.

"Tiểu Chiêm. . . Nếu người khác chướng ngực thì con cũng sẽ giúp họ xoa bóp sao?"

Dù Quan Lâm Thanh biết đây là câu hỏi đã có câu trả lời nhưng dẫu vậy nàng vẫn muốn nghe được đáp án từ chính miệng của Ôn Lương Chiêm.

"Sẽ không."

"Con sẽ không đụng chạm vào cơ thể người con không thích."

"Cũng không bao giờ nổi lên dục vọng với người con không yêu."

Ôn Lương Chiêm nghiêm túc trả lời Quan Lâm Thanh, nói đến câu cuối cô còn cầm tay nàng đặt lên tính khí đã dựng thẳng từ lâu của mình để nàng cảm nhận.

Quan Lâm Thanh cảm nhận được rõ độ ấm và cứng của cự vật bên dưới, nàng không khỏi đỏ mặt, sau hồi lâu mới nhỏ giọng nói.

"Vậy tiểu Chiêm. . . Giúp dì được không?" Nói rồi nàng cầm ngược lại tay của Ôn Lương Chiêm đặt lên một bên đầy đặn của mình.

Toàn bộ dây thần kinh cùng mạch máu trong Ôn Lương Chiêm đang sôi trào bởi vì một câu nói của Quan Lâm Thanh, cô đè nàng xuống sofa, hôn lên đôi môi nàng rồi nhỏ giọng hỏi.

"Dì chắc chắn chứ?"

Mãi đến khi người dưới thân gật đầu thì Ôn Lương Chiêm mới dần làm càn lên. Cô tìm đến bờ môi của nàng mà liếm láp, sau đó vươn lưỡi vào trong khiêu vũ cùng thứ đang rụt rè bên trong kia của nàng.

Một nụ hôn sâu đủ để khiến bên dưới Quan Lâm Thanh tiết nước khi đang trong vũ lộ kỳ, hai tay nàng ôm lấy cổ của Ôn Lương Chiêm, dùng chân vòng quanh eo nàng mà cọ ngay vật dưới thân.

Ôn Lương Chiêm dùng tay bao bọc một bên ngực của nàng như cô vẫn thường làm, đôi môi chuyển đến cổ của Quan Lâm Thanh khiến cho một vùng trắng nõn bỗng hiện lên một màu đỏ nhạt bắt mắt, tiếp đến lại xuống sâu hơn mút lấy đỉnh hoa của người dưới thân, nhẹ cắn khiến cơ thể nàng run lên vì khoái cảm ập đến.

"Tiểu Chiêm. . . Phía dưới. . ." Quan Lâm Thanh khó nhịn thì thầm.

Ôn Lương Chiêm chuyển xuống vùng kín của nàng, trước mắt là hang động ẩm ướt đang được bao bọc bởi rừng rậm u ám, hơi thở của cô phả vào chỗ nhạy cảm khiến Quan Lâm Thanh nhẹ giọng ưm một tiếng.

Ôn Lương Chiêm không tiếp tục kéo dài nữa, cô liếm nhẹ âm đế của nàng rồi mút lấy cả hang động, dùng khoang miêng và chiếc lưỡi của mình để khiến rừng rậm trở nên ướt át, sau đó mới đưa chiếc lưỡi linh hoạt của mình vào bên trong để thăm dò.

"A. . . Tiểu Chiêm. . ."

Quan Lâm Thanh bị cô liếm đến mức đầu óc quay cuồng, hai chân nàng kẹp lấy đầu cô với mong muốn nhận được nhiều hơn. Dường như người kia cũng cảm nhận khát vọng của Quan Lâm Thanh nên đã thay lưỡi bằng dương vật của mình, Ôn Lương Chiêm đã sớm cởi quần áo của mình ra, dùng côn thịt to dài của mình đâm sâu vào bên trong hoa huyệt của nàng khiến Quan Lâm Thanh không còn biết nghĩ gì ngoài việc rên rỉ.

"Sướng không dì?" Ôn Lương Chiêm cười hỏi.

". . Sướng lắm. . ."

Cơ bụng của Ôn Lương Chiêm theo từng cú thúc đẩy của cô mà va chạm vào vùng bụng mịn màng của Quan Lâm Thanh. Hơi thở tràn trề sức lực của Alpha trong thời điểm như lang như hổ không khiến Quan Lâm Thanh cảm thấy sợ hãi, mà thay vào đó lại là cảm giác an toàn và hưởng thụ, vì dù cho đang ngập trong dục vọng nàng vẫn có thể cảm nhận được biển tình yêu mà Ôn Lương Chiêm dành cho nàng qua ánh mắt, là thứ tình yêu thầm lặng theo năm tháng chứ không phải là cảm tình cháy bỏng mới chớm nở.

Tuy vậy nhưng Ôn Lương Chiêm vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó, cô di chuyển côn thịt của mình xung quanh, đến khi chạm đến phần thịt mềm mại bên trong thì Quan Lâm Thanh bỗng hét lên vì cú chạm nhẹ khi nãy của cô.

"Á!"

Ôn Lương Chiêm dường như phát hiện ra điểm nhạy cảm của Quan Lâm Thanh, cô cứ đâm mạnh vào nơi ấy khiến nàng chỉ biết khóc lóc cầu xin.

"Hức. . . dừng lại đi tiểu Chiêm. . ."

"A. . . không phải ở đó. . ."

"Tiểu Chiêm. . . dì xin con. . làm ơn chậm lại một chút đi mà. . ."

Ôn Lương Chiêm hôn lên khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn từ lâu của Quan Lâm Thanh, nuốt nước mắt của nàng xuống rồi sau đó nhẹ giọng dỗ dành nàng.

"Đừng lo dì Lâm Thanh, con đảm bảo sẽ khiến cho dì sướng đến mức ngày ngày chỉ muốn bị con đè ra đụ."

"Tiểu Chiêm. . . Đừng nói nữa. . ." Quan Lâm Thanh vừa đỏ mặt vừa khóc nấc lên khi nghe thấy lời nói đầy dâm đãng của Ôn Lương Chiêm, nhưng hoa huyệt thắt lại của nàng lại bán đứng sự thật rằng nàng thích được nghe những lời như vậy từ Ôn Lương Chiêm.

Tin tức tố vị trà và rượu đan xen với nhau trong không khí khiến lòng người khô nóng, đến khi bên dưới của Quan Lâm Thanh chịu không nổi mà tiết nước thì côn thịt Ôn Lương Chiêm vẫn chưa bắn tinh, sức lực này khiến Quan Lâm Thanh có hơi lo lắng về tương lai bị chơi chết ở trên giường.

Ôn Lương Chiêm liếm liếm môi, tay cầm lấy mắt cá chân của Quan Lâm Thanh rồi bắt đầu ra vào bên dưới nàng một lần nữa.

"Khoan đã tiểu Chiêm, dì chịu không nổi. . ." Quan Lâm Thanh sợ hãi lắc đầu run rẩy xin tha, nhưng có vẻ lời nói cùng biểu cảm như vậy chỉ khiến Ôn Lương Chiêm cảm thấy hứng hơn.

"Chúng ta tiếp tục nào dì Lâm Thanh."

Khắp phòng khách giờ đây chỉ còn lại tiếng khóc nức nở cầu xin của một nữ nhân trung niên và tiếng bạch bạch bạch khi Alpha và Omega làm tình.

Sau khi kết thúc Quan Lâm Thanh trông như một con búp bê bị chơi hư, vốn là người có tuổi không còn nhiều sức lực mà giờ lại bị dằn vặt đến nửa đêm, điều này khiến tứ chi nàng bủn rủn, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng xuống ghế sofa, đầu tóc rối bù cùng đôi mắt trống rỗng, khắp cơ thể đều là dấu vết của việc hoan ái quá độ.

Ôn Lương Chiêm cúi xuống lau đi nước chảy bên miệng nàng, hôn lấy khóe mi đẫm nước mắt của Quan Lâm Thanh sau đó hống nàng đi vào giấc ngủ, còn mình thì dọn mớ hỗn độn mà bản thân gây ra.

Quan Lâm Thanh không nhớ rõ mình đã cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết rằng thứ cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi ngất đi vì kiệt sức là hình ảnh Ôn Lương Chiêm đang dùng giấy ướt lau dọn phía dưới đầy nước của mình, trong cơn mơ màng Quan Lâm Thanh còn cảm thấy như Ôn Lương Chiêm đang dùng tư thế ôm công chúa đưa nàng về giường ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro