Chương 1 : Biến cố nuốt chửng nửa số phận
“Biến cố chỉ nuốt nửa số phận.
Nửa còn lại để kẻ khác đến cứu rỗi...hoặc là mãi mãi nuốt chửng bằng một cách khác.”
Thời đại của máy móc và trí tuệ nhân tạo đã trôi qua từ rất lâu, để lại phía sau một kỷ nguyên mới – nơi con người không còn được định danh bởi tên gọi hay dòng dõi, mà bởi nhịp đập sinh học chảy trong huyết quản, và thứ hương thơm vô hình gọi là pheromone. Một thế giới được vận hành không bằng luật lệ, mà bằng bản năng. Một trật tự không cần vũ lực để áp đặt, vì đã khắc sẵn vào máu thịt từng người từ khoảnh khắc họ mở mắt chào đời.
"Có người mang quyền lực trong từng mạch máu, có kẻ sinh ra là phông nền tĩnh lặng giữ cho thế giới không sụp đổ, và có những thân thể chỉ cần thở cũng đủ khiến trật tự rối loạn."
Alpha — là đỉnh cao không cần tranh đoạt.
Sinh ra đã mang theo dấu ấn của kẻ thống trị. Pheromone như áp lực vô hình khiến kẻ dưới phải cúi đầu, và kẻ ngang hàng cũng buộc phải dè chừng. Alpha là bản thể của lý trí sắc bén, sức mạnh tuyệt đối và khả năng kiểm soát bản năng của kẻ khác.
Beta — những kẻ lặng lẽ giữ cho guồng máy xã hội tiếp tục xoay vòng. Không mạnh để thống trị, cũng không yếu để bị thuần phục, họ tồn tại như nền đá tĩnh lặng giữa hai bờ vực bản năng. Họ không bị pheromone chi phối quá mức.
Omega — là sự kết hợp của hấp dẫn và nguy hiểm, pheromone họ không mang sự tấn công, mà để chi phối, khiến bản năng bị kéo căng đến giới hạn, khiến cả kẻ mạnh cũng phải chững lại giữa dục vọng và lý trí. Nhưng cũng chính vì điều đó, họ trở thành món quà mà xã hội khao khát chiếm hữu nhưng không bao giờ thật sự tôn trọng.
" Có những nơi không được gọi là nhà, mà là lãnh địa.
Không dành để ở, mà để phô bày đẳng cấp. "
Tựa như vương miện bằng ánh sáng giữa màn đêm, thành phố trung tâm như một viên pha lê khổng lồ được gọt giũa tinh xảo bởi bàn tay của những kẻ đứng trên đỉnh xã hội. Ánh sáng hắt từ hàng ngàn tấm kính phản quang cao tầng tạo thành lớp vảy bạc mềm mại phủ kín cả bầu trời khiến đêm tối cũng không thể hoàn toàn nuốt lấy.
Ở nơi cao nhất, một tòa nhà mang hình khối thẳng đứng tinh giản, đỉnh chạm mây, chân phủ sương — là Lăng Viên, biểu tượng của thế lực kinh tế hàng đầu châu Á. Tầng trên cùng được tách biệt hoàn toàn khỏi phần còn lại của tòa nhà bằng một hành lang trung chuyển không trọng lực, chính là nơi diễn ra buổi yến tiệc mà bất kỳ Alpha hay Beta nào trong giới tinh anh cũng khao khát được đặt chân tới. Vé mời không in tên, chỉ nhận diện pheromone.
Cánh cửa tiệc khẽ mở, ánh sáng hắt ra vàng nhạt như tơ lụa. Không khí bên trong mờ ấm, thoang thoảng mùi hổ phách kết hợp cùng một tầng pheromone Alpha cấp cao — hăng, lạnh và quyến rũ, như một lời tuyên bố lãnh đạm của tầng lớp thống trị.
Những kẻ đang bước đi trong sảnh ấy đều ăn mặc tôn quý, ánh mắt lạnh, giọng nói trầm, cử chỉ tiết chế. Không ai ồn ào, nhưng mỗi cái nhếch môi đều ẩn ý. Mỗi lời chúc rượu, đều mang theo một phép thử. Mỗi lần chạm ly là một trận chiến ngầm không tiếng súng.
Nhưng từ những nơi quá xa để ánh đèn ấy chiếu tới, có một khu phố như vết nứt nhỏ bị người ta cố tình lãng quên.
Tựa như một vết xước trên tấm lụa dát vàng của thành phố, khu ổ chuột phía Nam chỉ là một mảng màu nâu xám lem nhem, vệt nhòe lạc loài giữa ánh sáng vàng kim rực rỡ bao phủ trung tâm. Nơi ấy, mặt trời đến muộn và rời đi sớm, như thể cũng ngại phải chiếu ánh sáng xuống một vùng đất quá mỏi mệt.
Càng đến gần, mùi ẩm mốc trong không khí càng rõ rệt. Những con hẻm ngoằn ngoèo, chằng chịt như mạng nhện cũ kỹ, chen giữa những dãy nhà cấp bốn xiêu vẹo, mái tôn gỉ sét như lớp da bong tróc lâu ngày chưa từng được vá lại. Tường nhà loang lổ, lỗ chỗ những vết vá tạm bằng xi măng trộn vội, màu sơn bị nắng mưa tẩy bạc thành dải loang như những vết bầm tím trên da thịt. Ống nước nhựa màu xanh vắt vẻo như rễ cây bám trên tường, có chỗ chảy rỉ từng giọt, khiến chân tường lúc nào cũng ẩm thấp, phủ đầy rêu xanh và lớp rong mỏng nhớp nháp. Có những bức tường đã không còn là màu tường, mà là hỗn hợp của bụi khói, dấu tay trẻ con, và từng lớp thời gian phủ chồng lên nhau, xám xịt và im lặng.
" Nơi đây không phải là nơi để sống — mà chỉ là chốn để tồn tại."
Giữa khung cảnh trầm mặc của khu ổ chuột, nép mình trong một con hẻm chỉ đủ một người đi lọt, là căn phòng trọ cũ kỹ chưa tới hai mươi mét vuông, cửa gỗ mòn méo, vách tường bong tróc từng mảng nhỏ, như lớp da khô sạm sau những mùa mưa nắng. Không có gì ngoài một chiếc quạt đứng cũ kỹ run rẩy từng vòng, một bàn học loang lổ vết mực, và chiếc giường đơn kê sát cửa sổ lùa gió đầy bụi.
Trên bậu cửa sổ phủ một lớp vải ren đã ngả màu, có một chậu cây bạc hà héo úa, như chính giấc mơ của người sống ở đây, mong manh, nhưng vẫn cố bám víu chút xanh giữa màu xám nhạt của đời sống.
Dạ Lan đang ngồi đó.
Một Omega có mái tóc màu nâu lạnh buông lơi ngang vai, làn da trắng mềm như gốm sứ không giấu được vẻ mệt mỏi, đôi mắt hạnh to tròn ngước nhìn tờ giấy kê trước mặt, là đơn thuốc mới nhất của mẹ cô.
Trong căn phòng thiếu sáng, hương oải hương từ người cô tỏa ra nhẹ như sương mai, chẳng đủ để át đi mùi ẩm mốc của bốn bức tường, nhưng lại khiến không gian trở nên tĩnh hơn và dịu lại.
Ngón tay cô khẽ day giữa ấn đường. Một tiếng ho vọng ra từ sau tấm rèm vải mỏng ngăn cách không gian ngủ phía trong. Dạ Lan khẽ xoay người đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi đơn thuốc, nhưng chân đã bước vào chỗ tối ấy, nơi mẹ cô đang nằm, cả người gầy gò như chỉ còn lại khung xương bọc da, hơi thở phập phồng yếu ớt như ngọn nến đã đến kỳ tàn lụi.
Mẹ của cô, bà Lâm, không mắc một căn bệnh phổ thông nào có thể duy trì bằng thuốc giá rẻ hay trợ cấp y tế thông thường.
Bà mang trong người hội chứng suy tủy Omega tiến triển – một dạng rối loạn sinh học hiếm gặp, chỉ xảy ra ở Omega trung niên, đặc biệt là những người từng trải qua thời gian dài bị áp chế pheromone hoặc không được đánh dấu đúng chu kỳ. Căn bệnh này khiến cơ thể không thể tự sản sinh tế bào máu khỏe mạnh, hệ miễn dịch dần sụp đổ, từng bước một dẫn đến suy kiệt toàn diện.
Không có cách chữa triệt để, chỉ có thể kéo dài thời gian sống bằng ghép tủy gen tương thích, hoặc truyền dịch sinh học đặc biệt dành riêng cho Omega, mỗi lần truyền là cả một khoản tiền khổng lồ.
Dạ Lan đã từng tuyệt vọng hỏi bác sĩ rằng: “Nếu em cố gắng làm thêm, vay mượn, gom đủ tiền mỗi tháng để truyền, thì có cứu được mẹ không?”
Bác sĩ chỉ thở dài.
“Cứu, nhưng không đủ. Em phải duy trì liên tục. Chậm một lần, cơ thể bà sẽ phản ứng ngược, nhanh chóng suy sụp. "
Dạ Lan hiểu rõ điều đó.
Không phải ai cũng có quyền được chữa bệnh, nhất là một Omega thấp tầng sống ở khu dân cư cũ nát, không Alpha bảo hộ, không quyền hạn y tế, không ai bảo lãnh.
Cô đã từng bán đi đôi hoa tai duy nhất mẹ để lại, từng dầm mưa gõ cửa các tổ chức hỗ trợ, từng van xin để được kê đơn thuốc giảm đau ngắn hạn. Từng viên thuốc cô mang về cho mẹ đều là kết quả của vài trăm giờ lao động mỏi mệt, là máu rỉ ra từ từng đầu ngón tay bị hóa chất ăn mòn khi rửa sàn, bưng bê, lau dọn.
Mỗi đêm, Dạ Lan ngồi trong góc tối căn phòng, nhìn thân thể gầy guộc của mẹ co rút trong cơn đau mà nước mắt không thể rơi nổi.
Cô không được quyền khóc.
Bởi nếu khóc, cô sẽ không thể gượng dậy làm tiếp ngày mai.
Dạ Lan ngồi bất động. Ánh mắt cô rũ xuống như phủ một tầng sương mỏng, nơi đáy mắt sâu không thấy đáy ấy, ẩn nhẫn một nỗi bất lực không thể gọi tên. Ngón tay cô lướt nhẹ qua tờ đơn từ chối hỗ trợ y tế lần thứ ba trong tuần, hàng chữ in nguội lạnh đâm thẳng vào tâm trí như mũi kim nhỏ, lặng lẽ mà đau buốt. Lời nói của bác sĩ ban nãy vẫn còn vang vọng trong đầu, lặp đi lặp lại như một bản án không lối thoát. Mỗi ngày, cô đều chạy vạy khắp nơi, làm thêm ở quán trà sữa, kiêm cả giao hàng, gom từng xu lẻ để mua thuốc trợ sinh cầm cự cho mẹ. Nhưng căn bệnh kia không chờ đợi, giống như một ngọn nến chỉ còn vỏn vẹn sợi tim, chực tắt.
Cô đã quá mệt mỏi.
Cô muốn gục ngã nhưng lại không dám.
Ngay lúc đó — ting!
Âm thanh khô khốc vang lên từ điện thoại khiến cô giật mình.
Một tiếng thông báo khẽ vang lên từ chiếc điện thoại đặt bên mép bàn khiến cơ thể Dạ Lan giật khẽ, tựa như bị kéo ra khỏi vùng nước sâu lạnh buốt. Màn hình sáng lên giữa bóng tối, hắt lên gương mặt mơ hồ của cô một màu xanh nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro