Chương 14: Hảo, ta cùng ngươi bạc đầu
Không khí trong phòng căng thẳng đến mức đáng sợ. Ngưu Ái Hoa vốn chắc mẩm Tô Mãn Lê nhút nhát yếu đuối, nghe Thẩm Du Bạch nói vậy, nàng thậm chí còn lộ ra chút khoái trá, khinh miệt liếc Tô Mãn Lê một cái.
"Tô Mãn Lê, ngươi nhưng thật sự dám tới lấy sao?"
Lời nói thì như thúc giục, nhưng ngữ khí lại tràn đầy khiêu khích.
Tô Mãn Lê ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt như nọc rắn của Ngưu Ái Hoa, theo bản năng liền lùi về sau một bước. Trong mắt nàng, lúc này Ngưu Ái Hoa chẳng khác nào một con mãng xà to lớn, đang lạnh lẽo phun lưỡi về phía nàng.
Chỉ cần sơ sảy, chỉ cần chạm phải thôi, liền có thể mất mạng ngay tức khắc.
Nàng hoảng hốt nhắm chặt mắt, không dám nhìn, cũng không dám nghĩ gì thêm. Giây phút ấy, trong lòng nàng chỉ còn một ý nghĩ: Thẩm Du Bạch nhất định sẽ thất vọng tột cùng với nàng. Người kia đã vì nàng mà làm biết bao điều, còn nàng thì... lại vô dụng như thế này.
Đúng lúc ấy, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng.
Mở mắt ra, trước mặt chính là gương mặt đang mỉm cười dịu dàng của Thẩm Du Bạch.
"Lê Nhi, ta che chở ngươi."
Che chở và bảo hộ vốn không giống nhau. Ánh mắt Thẩm Du Bạch chứa đựng hy vọng và sự kiên định, khiến trái tim Tô Mãn Lê như được tiếp thêm sức mạnh.
Nàng hít sâu một hơi, nắm chặt tay, cắn răng bước lên phía trước, vươn tay đoạt lấy tờ khế nhà kia.
Ngưu Ái Hoa không ngờ nàng dám thật sự tiến tới, giật mình trong chốc lát nhưng vẫn không chịu buông.
"Tô Mãn Lê, ngươi xác định muốn đối đầu cùng cả Tô gia sao?"
Lời lẽ tràn ngập đe dọa, uy hiếp, hùng hổ dọa người. Nhưng trong ánh mắt Tô Mãn Lê lại ngày càng sáng lên, dần trở nên kiên định.
"Đưa cho ta!"
Ánh mắt của nàng khiến Ngưu Ái Hoa thoáng chột dạ. Chính ngay khoảnh khắc do dự ấy, tay của ả lỏng ra, để mặc Tô Mãn Lê giật mạnh khế nhà về tay mình.
Nàng lập tức lùi lại, nhanh chóng trốn sau lưng Thẩm Du Bạch, chỉ dám thò nửa cái đầu ra nhìn.
Thẩm Du Bạch mỉm cười, xoa nhẹ đầu nàng, rồi quay sang lạnh lùng nhìn những kẻ còn lại.
"Lưu chưởng quầy, đây là ngân phiếu. Ngọc bội, giấy nợ, đều đưa cho ta."
Lưu chưởng quầy vốn cũng chẳng muốn dính dáng, lập tức giao giấy nợ cùng ngọc bội ra, nhận bạc rồi vội vàng rời đi.
Người vừa đi, Tô Tân Sinh mới run rẩy lồm cồm đứng dậy, giọng đầy bất mãn:
"Chỉ nói bán phòng, nào có nói ngọc bội cũng phải đưa đi!"
Thẩm Du Bạch đạt được mục đích, chẳng buồn cho họ giữ lại chút thể diện:
"Ồ? Nhà này ta bỏ ra ba mươi lượng mua, ngươi nợ ta hơn năm mươi lượng, ngọc bội chẳng phải vốn dĩ nên thuộc về ta sao?"
Tô Sinh biết mình đuối lý, lập tức im thin thít. Ngưu Ái Hoa thì chỉ biết tức tối trừng mắt, cắn răng căm hận nhìn họ.
Thẩm Du Bạch kéo Tô Mãn Lê rời đi. Khi bước đến cửa, nàng bỗng quay đầu lại:
"À, suýt quên. Nhà này hiện giờ là của Lê Nhi, giấy nợ cũng ở trong tay ta. Ta cho các ngươi ở tạm, không có nghĩa là các ngươi được chiếm tiện nghi. Chỉ là ta chưa nghĩ ra phải lấy bao nhiêu tiền thuê. Nhớ kỹ, ta không phải loại người lương thiện, cũng đừng tưởng ta nhân nghĩa."
Dứt lời, nàng nắm tay Tô Mãn Lê thản nhiên bước đi. Sau lưng vang lên tiếng đập phá hỗn loạn, nhưng với họ mà nói, đã không còn quan trọng.
Ra khỏi đó một đoạn, Mã Phân Phương bỗng bật cười ha hả:
"Ha ha ha ha! Thống khoái! Thật thống khoái!"
Tiếng cười bất ngờ khiến Tô Mãn Lê giật mình run lên, còn Thẩm Du Bạch thì bất đắc dĩ liếc nàng:
"Ngươi phát điên à, tự dưng cười cái gì?"
Mã Phân Phương giơ ngón tay cái, tán thưởng hết mức:
"Hôm nay thật sự quá thống khoái! Nói xem, chúng ta có tính là hành hiệp trượng nghĩa không?"
Thẩm Du Bạch nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu:
"Cũng coi như đúng."
Mã Phân Phương lại cười:
"Nhưng mà, không hẳn. Nếu gọi là hành hiệp trượng nghĩa thì phải miêu tả ta. Còn ngươi thì không phải, ngươi là..."
"Là cái gì?"
Mã Phân Phương thần thần bí bí tiến lại gần, cười gian xảo nhìn Tô Mãn Lê.
"Ngươi chính là ~ bênh vực người trong lòng ~"
"......"
Mặt Tô Mãn Lê lập tức đỏ bừng, hai tay nắm chặt vạt áo, vừa thẹn thùng vừa luống cuống:
"Ai nha ~ ngươi nói bậy! Không phải như vậy ~"
Nói xong, nàng đỏ mặt chạy đi mất.
Mã Phân Phương nhìn theo, ý vị thâm sâu cười với Thẩm Du Bạch.
Thẩm Du Bạch thì lại rất bình thản, gật đầu thẳng thắn:
"Ta hộ nàng, chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Mã Phân Phương lại ghé sát thêm chút nữa, suýt chút nữa dán cả người lên, khiến Thẩm Du Bạch ghét bỏ đẩy ra:
"Ngươi làm cái gì?"
"Ngươi a ~" Mã Phân Phương che miệng cười, ra vẻ như vừa moi được bí mật to lớn: "Ngươi động tâm rồi ~ ngươi thích nàng ~ ngươi chính là thích nàng!"
Thẩm Du Bạch chớp mắt, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tô Mãn Lê đang chạy phía trước.
Là thích sao? Phải không? Từ khi nào vậy...?
"Thật sự là vậy sao?"
Phản ứng của Thẩm Du Bạch lại nằm ngoài dự liệu của Mã Phân Phương, khiến nàng tò mò nghiêng đầu hỏi:
"Ngươi cảm thấy chính mình không thích nàng sao?"
"Đương nhiên không phải!" Thẩm Du Bạch gần như theo bản năng phản bác. Nhưng ngay sau đó, chính nàng cũng hơi khựng lại, lúng túng thì thầm:
"Ta... thích nàng... thật vậy sao?"
Mã Phân Phương lập tức đè vai nàng xuống, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc đến thế:
"Mẹ ta từng nói, hai người ở bên nhau chính là vì thích nhau. Chỉ có yêu nhau mới có thể đi đến bạc đầu. Yêu nhau nghĩa là không thể chịu được khi thấy đối phương bị ức hiếp, chịu không nổi nhìn đối phương rơi lệ, càng không đành lòng thấy người ấy khổ sở. Khi đó, nơi này của ngươi..."
Nói rồi, nàng chỉ tay vào ngực Thẩm Du Bạch:
"...sẽ đau."
Thẩm Du Bạch như bị chạm trúng tim, theo bản năng đưa tay đặt lên ngực mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tia sáng trắng lóe lên, cảm giác choáng váng quen thuộc lại ùa tới. Ý thức của nàng một lần nữa bị kéo vào không gian kỳ bí kia.
Lần này, trong quầng sáng xuất hiện thêm một mục mới ở góc phải bên dưới: "Thương thành".
Nàng thử điểm nhẹ vào.
Trong nháy mắt, vô số vật phẩm hiện ra trước mắt: danh kiếm, danh thư, hạt giống, đan dược, thảo dược, y thư... thậm chí cả bách khoa toàn thư!
Mỗi món đều có ghi chú công đức giá trị ở bên cạnh. Ở góc trên cùng bên phải, nàng nhìn thấy con số của mình - chỉ mới hơn ba trăm điểm.
"Chỉ có ba trăm thôi sao..."
Nàng thoáng thất vọng. Nhưng nghĩ lại, vốn dĩ lần này giúp Tô Mãn Lê lấy lại công đạo, nàng cũng không ngờ có thể tích thêm công đức, vậy mà nay lại được, thì cũng xem như một niềm vui ngoài ý muốn.
Ánh mắt lướt qua từng vật phẩm:
Ngư Tràng kiếm, 560 điểm... quá đắt, hơn nữa bản thân nàng cũng chưa cần dùng đến.
□□, 320 điểm... thực dụng, nhưng điểm còn thiếu một chút.
Cổ điển thi từ, 1020 điểm... quá đắt, lại chẳng biết dùng làm gì.
Cửu chuyển tiên đan, 3270 điểm... công hiệu nghịch thiên, chỉ cần còn thở là có thể lập tức khôi phục sức mạnh. Quả thật kinh người!
Ngoài ra, còn vô số thảo dược, y thư từ 1 đến vài trăm điểm - so ra thì hợp lý, hiện tại cũng có thể dùng được. Thậm chí còn có cả vài món đồ chơi kỳ lạ, trông rất thú vị.
Nhưng công đức của nàng còn quá ít, hơn nữa giờ cũng chưa đến lúc cần dùng gấp, chi bằng tạm thời tích góp đã.
Nàng còn đang chăm chú nghiên cứu thì bất chợt, một lực kéo mạnh mẽ cuốn nàng ra khỏi không gian. Thẩm Du Bạch bừng tỉnh mở mắt.
Trước mắt nàng là Tô Mãn Lê với đôi mắt đỏ hoe sưng mọng vì khóc, vẻ mặt lo lắng không thôi.
Còn có cả tiếng chuông lục lạc vang vọng bên tai.
"Thẩm Du Bạch ~ linh hồn ~ quy vị ~"
"Nhị đại nương, được chưa a?"
"Câm miệng! Đừng quấy rầy ta! Thiên linh linh, địa linh linh ~ trở về ~ trở về ~"
Thẩm Du Bạch ngơ ngác. Tô Mãn Lê nằm trên người nàng, nức nở không ngừng. Nàng đưa tay khẽ đặt lên vai Tô Mãn Lê, lập tức khiến nàng giật mình ngồi bật dậy:
"Du Bạch! Ngươi tỉnh rồi!"
Nước mắt còn chưa kịp lau, Tô Mãn Lê vội sờ trán nàng, lo lắng hỏi:
"Ngươi còn khó chịu ở đâu không? Có đau chỗ nào không?"
"Ta... ta làm sao vậy? Các ngươi..." Thẩm Du Bạch còn chưa hiểu ra sao, quay đầu nhìn thấy một nữ nhân đứng bên cạnh, khoác bộ đồ diễn rộng thùng thình, tay trái cầm lục lạc, tay phải cầm roi dài, mồ hôi nhễ nhại.
"Du Bạch! Ngươi thật sự tỉnh lại rồi!" Mã Phân Phương mừng rỡ nhảy cẫng lên: "Nhị đại nương, ngươi lợi hại quá!"
Nhị đại nương thu dọn đồ nghề, chép miệng đáp:
"Đó là, ta kết thông thiên địa, muốn người về, ai dám không cho?"
Mã Phân Phương mắt sáng lấp lánh:
"Ngài dạy ta bái sư đi~"
"Không được."
"Vì sao?"
"Ngươi quá ngốc."
"...."
Sau đó Nhị đại nương cất đồ, vác túi sau lưng:
"Người tỉnh rồi thì ta đi đây, trời cũng tối rồi."
"Ta đưa ngài." Tô Mãn Lê vội lau mặt, đứng dậy tiễn ra ngoài.
Đợi khi hai người rời đi, Thẩm Du Bạch mới quay sang hỏi:
"Này là tình huống gì?"
Mã Phân Phương lập tức ưỡn ngực tự hào:
"Ngươi vừa đi đường thì ngất xỉu, ta cõng ngươi chạy một mạch. Tức phụ của ngươi sợ đến muốn chết, khắp nơi tìm đại phu. Ai ngờ bốc mạch xong liền bảo ngươi mệnh tận, không còn cách nào xoay chuyển! Ngươi tức phụ khóc đến suýt mù mắt. Ta vừa nhìn, hừ, còn phải trông vào ta! Thế là ta mời nhị đại nương tới! Ta lợi hại không? Nói xem, nhà này mà không có ta, các ngươi tính sao hả? Mau đến tán dương ta đi!"
Thẩm Du Bạch trừng mắt, xua tay:
"Rồi rồi, cảm ơn ngươi nhiều lắm."
Nàng ngồi dậy, vươn vai. Lần này ra khỏi ý thức không gian, thân thể nàng lại cảm thấy khỏe khoắn hơn trước.
Đúng lúc ấy, Tô Mãn Lê trở lại. Nàng đứng ở ngưỡng cửa, mắt còn đỏ hoe, cảm xúc vẫn chưa bình ổn, đôi tay run nhẹ bên hông.
"Lê Nhi?" Thẩm Du Bạch vươn tay: "Lại đây."
Tô Mãn Lê khựng lại, mắt đỏ hoe, nước mắt tức khắc lại tuôn ra, run run mím môi, không nói một lời.
"Ngươi... ngươi đừng khóc nữa... Ai u ~" Thẩm Du Bạch hoảng loạn, không đành lòng nhìn nàng khóc, vội kéo nàng ôm vào lòng:
"Đừng khóc, ta ở đây, ta không sao mà."
Tô Mãn Lê ôm chặt lấy nàng, như muốn hòa tan nàng vào cơ thể mình.
"Lê Nhi, ta không sao cả. Ta còn muốn che chở ngươi kia mà. Thật sự không sao."
Nhưng Tô Mãn Lê càng khóc dữ hơn. Thẩm Du Bạch quýnh quáng, dỗ mãi vẫn không ngừng được.
Cuối cùng, nàng khẽ quát:
"Tô Mãn Lê!"
Tiếng gọi khiến Tô Mãn Lê ngẩn ra, nước mắt ngừng rơi trong chốc lát, chỉ nhìn nàng với đôi mắt hoe đỏ. Nhưng chưa được mấy giây, lại òa khóc tiếp.
Thẩm Du Bạch thật sự hết cách, nâng cằm nàng lên, rồi - bất ngờ hôn xuống.
Đồng tử Tô Mãn Lê co rút mạnh, tiếng khóc lập tức nghẹn lại. Đôi tai nàng đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Trong không khí mơ hồ, tình cảm như những sợi tơ vô hình quấn chặt hai người, khiến ai cũng không thể kìm chế.
Thẩm Du Bạch giật mình hoàn hồn, hơi nghiêng đầu định buông, nhưng đầu ngón tay mềm mại của Tô Mãn Lê lại níu chặt góc áo nàng, ánh mắt ngấn lệ ánh lên, như đang tha thiết cầu xin - đừng rời khỏi.
Thế là Thẩm Du Bạch cúi xuống, lại hôn nàng lần nữa.
Lần này, nụ hôn dài và dịu dàng, chứa chan tình cảm, khiến cả hai chìm đắm trong hạnh phúc.
Khi kết thúc, hơi thở của họ hòa vào nhau, phả lên tai đối phương, từng trận run rẩy như dòng điện lan khắp người.
Trong phút giây ấy, Thẩm Du Bạch chỉ còn biết kiềm chế khát vọng dâng trào trong lòng.
"Thẩm Du Bạch..." Tô Mãn Lê khẽ nghẹn ngào thì thầm, "Ngươi... cùng ta bạc đầu đi."
Một lời thổ lộ, đơn giản nhưng khắc sâu tận đáy tim, nóng bỏng đến mức khiến nàng toàn thân run rẩy.
Thẩm Du Bạch áp trán lên trán nàng, khẽ cười:
"Hảo, ta cùng ngươi bạc đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro