Chương 51: Đánh không lại liền diêu người a!

Tô Mãn Lê hơi ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc hướng về phía Thẩm Du Bạch. Thẩm Thanh Ngọc chậm rãi vòng tay qua cổ tay nàng, chiếc vòng vừa khít đến mức kỳ lạ, dường như được chế tác riêng vì nàng.

Đuôi lông mày Thẩm Thanh Ngọc khẽ nhướn lên, vuốt nhẹ mu bàn tay của Tô Mãn Lê, giọng ôn nhu:
- Thật tốt, thật hợp, Lê Nhi thật xinh đẹp.

Trọng lượng của chiếc vòng khiến Tô Mãn Lê không kìm nổi hơi thở, nàng đưa tay che miệng, khẽ nói:
- Cảm ơn nương.

Thẩm Thanh Ngọc vui mừng, chậm rãi lau khóe mắt:
- Hảo hảo, hảo hài tử.

Cảnh tượng ấy khiến Bạch Nguyệt Ngâm cũng không khỏi xúc động, quay người bước đi. Ánh mắt nàng chạm phải Thẩm Du Bạch, hai người mím môi, ánh mắt trao nhau đầy cảm xúc chưa kịp nói ra. Bạch Nguyệt Ngâm bước tới:
- Du Bạch...

Thẩm Du Bạch khẽ hạ mắt, cố nén cảm xúc.

Bạch Nguyệt Ngâm hiểu rõ, lòng như rơi xuống vực sâu, nhưng vẫn không nói thêm lời nào.

Trên bàn cơm, Thẩm Thanh Ngọc ân cần hỏi han Tô Mãn Lê, trò chuyện nhẹ nhàng. Ánh trăng tối nay khác thường, phá lệ ôn nhu, khiến mọi người như hòa thành một gia đình bình thường. Nhưng trong lòng mỗi người đều biết, thời gian như vậy sẽ khó mà kéo dài. Vì thế, họ đều trân trọng từng khoảnh khắc.

- Du Bạch a - Thẩm Thanh Ngọc bỗng gọi, Thẩm Du Bạch ngẩng đầu, miệng còn đầy thức ăn, hơi phồng má.

- Đứa nhỏ này - Thẩm Thanh Ngọc cầm khăn tay lau nhẹ khóe miệng nàng, cười nhẹ: - Đều lớn rồi, ăn chậm một chút.

Ánh mắt họ chạm nhau, rồi nhanh chóng rời đi, thoáng chút ngượng ngùng.

Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Ngọc dứt khoát bảo thôi, Bạch Nguyệt Ngâm tuy muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng cũng đi theo nàng rời khỏi.

Tô Mãn Lê và Thẩm Du Bạch đứng ở cửa, nhìn theo hai chiếc xe ngựa khuất dần.

- Ta vốn tưởng hôm nay các nàng sẽ nói gì đó - Thẩm Du Bạch khẽ nói.

Tô Mãn Lê nắm tay nàng, khẽ dựa đầu vào vai:
- Kỳ thật, các nàng chỉ tiếc nuối chưa từng một lần được cùng ngươi ăn một bữa cơm thật trọn vẹn.

- Phải không... - Thẩm Du Bạch khẽ đáp.

Ánh trăng dịu dàng nhưng bị mây đen che khuất, trong bóng tối vẫn bất chợt trỗi dậy một chút oán hận như sương mù.

- Mẫu thân! - giọng của Thẩm Du Tâm lúc này vang lên, vội vã bước vào phòng Thẩm Thanh Uyển.

- Ngươi lại không nghĩ cách, chúng ta thật sự ở Thẩm gia không thể ở nổi nữa. Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đã thu của ta vài gian cửa hàng, còn quản ta kiểm tra sổ sách, ngươi biết không, điều đó không thể để ai biết! - Thẩm Du Tâm lo lắng nói.

Thẩm Thanh Uyển trầm mặc, ngón tay khẽ gõ vào bạch ngọc ly, ánh mắt lập loè sắc bén:
- Ngươi ngày mai tìm cơ hội ra ngoài một chuyến. - Nàng rút từ trong tay ra một phong thư đặt lên bàn. - Dựa theo địa chỉ trong này, mang theo tín vật.

Thẩm Du Tâm không rõ, hỏi:
- Đây là...?

Thẩm Thanh Uyển hơi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng:
- Nếu nàng có người chống lưng, Trang Mặc Lưu không thể làm gì nàng. Ta sẽ dùng nhân vật lợi hại hơn. Ta muốn biết, Thẩm Thanh Ngọc có thật sự "bách độc bất xâm" hay không!

Thẩm Du Tâm khẽ mỉm môi, quay người bước nhanh ra đi.

Dưới ánh trăng, nàng không hề chần chừ, bước qua thành, một lòng mong sớm tìm ra hướng đi, sợ trì hoãn sẽ mất đi cơ hội.

Bảy ngày sau.

- Báo! Thượng kinh truyền đến thư tín! - tiếng hầu gái vang lên.

Bạch Câu bước tới nhận thư, gõ cửa phòng:
- Vào đi.

Bạch Câu bước vào, cúi người trình lên:
- Chủ tử, thượng kinh có thư tín.

- Ân.

Bạch Nguyệt Ngâm mở thư, ánh mắt chạm phải nét chữ của hoàng đế - rõ ràng là tự tay bút tích. Thẩm Thanh Uyển thật đúng là tay lão luyện.

Lâu sau, nàng buông bức thư xuống, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ.

- Chủ tử, chúng ta có nên khởi hành không? - một người hỏi.

Bạch Nguyệt Ngâm đứng lên, tiến về phía cửa, giọng trầm:
- Đi Thẩm gia.

Tân ma ma truyền đạt, Thẩm Thanh Ngọc ngạc nhiên. Bạch Nguyệt Ngâm không lý do rõ ràng mà trực tiếp đến tìm nàng, chắc đã có sự việc.

Bạch Nguyệt Ngâm nói thẳng:
- Thượng kinh hôm nay truyền thư, nói thái phó hồi kinh, thập phần tưởng niệm ta. Chắc là Thẩm Thanh Uyển bút tích.

Thẩm Thanh Ngọc sắc mặt biến đổi nhẹ, nhưng vẫn bình tĩnh:
- Trong lời thái phó, là Thẩm Thanh Uyển. Chắc bà ta cùng đường bí lối, quyết chiến cùng ta, không ngại.

Bạch Nguyệt Ngâm lộ rõ sự không vui, vội vàng:
- Ta có thể lưu lại...

- Không cần - Thẩm Thanh Ngọc cự tuyệt, giọng dứt khoát: - Ta sẽ xử lý ổn thỏa, ngươi trở về đi.

- Ngọc Nương, thái phó là tiên đế cùng lão sư của ta, ở triều đình quyền cao chức trọng, không phải ngươi có thể... - Bạch Nguyệt Ngâm giọng thấp dần, ánh mắt đau xót: - Ta trở về không lâu, ngươi ở đây hãy tự bảo vệ.

- Bạch Nguyệt Ngâm - Thẩm Thanh Ngọc giấu tay vào tay áo, nắm chặt, giận dữ: - Ngươi đã từng chọn rời đi, hà tất tranh giành vũng nước đục này? Ta nói cho ngươi, ta không cần!

Bạch Nguyệt Ngâm nhìn nàng, nét mặt ẩn một tia ủy khuất, đồng tử run động, hiểu rõ nàng tức giận, miễn cưỡng nở nụ cười:
- Ngọc Nương, ngươi tin ta một lần, ta ở phía sau ngươi, lúc này đây ta sẽ không đi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Ngọc lưu chuyển, trong lòng chợt dấy lên một chút động lòng trước lời hứa của nàng, nhưng ý thức được mình vẫn sẽ bị người kia lừa, khiến nàng hoảng hốt quay mặt đi, ép chặt thái độ.

- Ta nói! Ta không cần! - giọng nàng cứng rắn, nhưng bên trong vẫn vang lên một chút rung động.

Phía sau yên lặng lâu, không một tiếng đáp trả. Cuối cùng, Thẩm Thanh Ngọc mất kiên nhẫn:
- Ngươi đi đi, hôm nay coi như...

Bỗng nhiên! Một đôi tay ấm áp vây quanh nàng, hơi thở phả nhẹ vào bên tai. Đó là hơi thở quen thuộc, mang theo ký ức mười mấy năm độc nhất vô nhị, là đêm khuya trong mộng vẫn lưu giữ, là kỷ niệm ôm ấp không thể quên...

Người vốn luôn ung dung bình tĩnh như nàng, giờ khẽ run, khóe mắt và đuôi lông mày cũng nhuốm một tia hoảng loạn.

Xấu hổ và giận dữ dâng trào, nàng giãy giụa, nhưng đôi tay phía sau vẫn không buông.

- Bạch Nguyệt Ngâm! Ngươi... - giọng Thẩm Thanh Ngọc vang lên, đứt quãng.

- Ngọc Nương... - tiếng nàng vang lên, pha lẫn khóc nức nở.

Âm thanh ấy khiến Thẩm Thanh Ngọc không hiểu vì sao, nhưng trong lòng không thể thốt ra lời từ chối.

- Ngọc Nương, ta rốt cuộc nên làm sao... - giọng Bạch Nguyệt Ngâm nghẹn lại.

Thẩm Thanh Ngọc nhắm chặt mắt, hít sâu, không dám đáp lời, cũng không muốn quay lại.

Ít giây sau, nàng quay lưng, đầy tiếc nuối nhưng vẫn hậm hực rút lui.

Bạch Nguyệt Ngâm trước khi rời đi dừng chân, lặng lẽ đứng ở Linh Dược Trai từ xa quan sát Thẩm Du Bạch bận rộn bên trong. Nàng không tiến vào quấy rầy, cũng không phá vỡ bức màn hòa bình mong manh.

Lúc này, nàng chỉ muốn bảo vệ tốt người mình yêu.

Thượng kinh vẫn phồn hoa náo nhiệt, phủ Nh·iếp Chính Vương từ sáng sớm đã chuẩn bị mọi thứ chờ chủ tử trở về.

Bạch Nguyệt Ngâm thay y phục chỉnh tề, không chờ thánh chỉ ban tới cũng trực tiếp tới cửa cung.

Thủ vệ nhìn thấy xe ngựa nàng, tất cả đều cung kính khom mình hành lễ.

Hoàng đế nghe tin nàng trở về, từ triều trước đã sớm hạ chiếu, chờ nàng ở Thượng thư phòng.

- Mười cô cô! Ngài đã trở lại! - Bạch Ngọc Châu vội vàng đón bước, chưa chờ nàng vào cửa đã nói: - Lần này thuận lợi, thái phó cũng đang ở trong, lâu rồi chúng ta chưa ôn chuyện.

Bạch Nguyệt Ngâm chỉ cười khẽ:
- Bệ hạ, ngài đã không còn là hài đồng, tâm tính nên trầm ổn một chút mới tốt.

Bạch Ngọc Châu gật đầu:
- Hảo hảo, trẫm chỉ là rất cao hứng. Ngươi đi này năm tháng, trần phi sinh sản, nay trở về nhất định phải nhìn xem, đáng yêu khẩn nào, thái phó cũng trở về gặp mặt.

Thái phó, Trần Ngọc Bình, vốn từ tổ hoàng liền ở triều đình giữ chức quan, sau được tổ hoàng coi trọng dạy dỗ hoàng nữ. Tiên hoàng cùng Bạch Nguyệt Ngâm từng là môn sinh của bà. Sau đó, Bạch Nguyệt Ngâm để củng cố thế lực của Bạch Ngọc Châu tại triều đình, đã tự tay cầu hôn Thái phó - cháu gái Trần Uyển Nhu - thúc đẩy hôn sự này.

Không ngờ, Bạch Ngọc Châu và Trần Uyển Nhu rất hợp ý, hôn sự thành công, được ban thưởng sủng ái.

Bạch Nguyệt Ngâm cũng chưa từng nghĩ, sẽ có ngày mình đối mặt với lão sư của bản thân như đối thủ.

Trong lúc trao đổi, phía sau bức rèm, một tiếng cười hiền từ vang lên:
- Nguyệt Ngâm a.

Bạch Nguyệt Ngâm bước tới, cúi thấp đầu đáp:
- Lão sư, dạo này thân thể ngài vẫn khỏe chứ?

Trần Ngọc Bình xua tay cười:
- Tuổi già ai chẳng có điểm yếu, nhưng không ảnh hưởng toàn cục.

Bạch Nguyệt Ngâm gật đầu:
- Nếu có thể, xin lão sư lưu lại kinh đô, chiếu cố lão nhân.

- Không được - Trần Ngọc Bình thở dài: - Cả đời ta phục vụ triều đình, tuổi già muốn trở về núi sông nghỉ dưỡng, tranh thủ lúc này còn có thể tranh thủ.

Bạch Ngọc Châu vui vẻ xen lời:
- Hôm nay cao hứng, hai vị hãy lưu lại, lát nữa trẫm gọi Nhu nhi tới, cả nhà cùng nhau ôn chuyện.

Một bữa cơm, ngoài chuyện trò thường nhật, không ai nói thêm tâm sự.

Ngày hôm sau, Trần Ngọc Bình đứng lên trước, giọng yếu đi:
- Lão thân thật sự không còn được như xưa, chân đau lưng mỏi, không thể đi xuống núi, xin hoàng đế chớ trách, ta muốn về nghỉ ngơi.

Bạch Ngọc Châu cũng đứng dậy:
- Hảo hảo, ngài trở về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có Nhu nhi cùng ngài trò chuyện.

Trần Ngọc Bình đi cùng Trần Uyển Nhu, trước khi ra đi liếc nhìn Bạch Nguyệt Ngâm, nhưng không nói gì.

Bạch Nguyệt Ngâm hiểu rõ, cũng cáo từ.

Ngày thứ hai, Bạch Nguyệt Ngâm tự mình tới tìm Trần Ngọc Bình.

Khi ấy, bà đang ở nơi nàng từng cùng tiên hoàng đọc sách. Thấy Bạch Nguyệt Ngâm đứng ngoài cửa lâu, Trần Ngọc Bình thở dài:
- Vào đi, Nguyệt Ngâm.

Bạch Nguyệt Ngâm bước vào, khiêm tốn hành lễ, rồi ngồi vào vị trí cũ.

Trần Ngọc Bình chậm rãi mở mắt, che kín ánh nhìn, chăm chú quan sát nàng, như muốn xem trong tim nàng còn có bao nhiêu phần của năm đó.

Bạch Nguyệt Ngâm thản nhiên đối diện, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, khí độ uy nghiêm.

Lâu sau, Trần Ngọc Bình thu hồi ánh nhìn, đặt tay lên bàn thước.

- Nguyệt Ngâm a, còn nhớ rõ, thuở trước ở học đường, ngươi cùng tiên hoàng đều là thiên tư thông tuệ, tiên hoàng càng xem trọng...

- Lão sư - Bạch Nguyệt Ngâm ngắt lời, mỉm cười: - Ngài tuổi già, hoài niệm chuyện cũ, hãy buông bỏ đi. Hiện giờ thân phận chúng ta đã khác.

Lời này đã cắt đứt một tia hy vọng cuối cùng trong mắt Trần Ngọc Bình. Bà chống tay lên bàn, đứng dậy, tiến tới trước mặt Bạch Nguyệt Ngâm, cúi đầu:
- Lão thần bái kiến Nh·iếp Chính Vương, ngươi chẳng buông tha ta, cũng chẳng để lại chút hy vọng cho cháu ngoại gái này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#codai