Chương 71: Chuyện cũ...

Thẩm Du Bạch nhìn Bạch Ngọc Châu, ánh mắt tràn đầy sự xem xét và hoài nghi.

Trong cung điện, ánh nến leo lét, ánh vàng hoàng quang nhảy múa trên gương mặt Bạch Ngọc Châu, tạo nên một vẻ uy nghiêm pha lẫn thần bí. Đầu nàng thấp xuống, ánh sáng hắt lên làm nổi bật thêm nét khí chất đó.

Bạch Ngọc Châu nâng chén trà lên, thần sắc thản nhiên.

Thẩm Du Bạch khẽ nhíu mày, cố tìm một chút sơ hở trên gương mặt nàng nhưng vô ích. Ánh mắt nàng dõi theo từ lông mày Bạch Ngọc Châu, qua đôi mắt sáng kiên định, đến khóe miệng hơi khẽ nhếch lên, như chạm đúng chỗ nhức nhói nhưng vẫn giữ sự ôn hòa, không hề tỏ ra giả vờ.

Cung điện yên lặng, chỉ nghe tiếng nến cháy phát ra âm thanh "đùng" nhẹ, như nhịp điểm cho một trận đấu im lặng.

Thẩm Du Bạch phải thừa nhận: Bạch Ngọc Châu gần như hoàn mỹ trong biểu hiện, không để lộ sơ hở nào - điều khiến nàng âm thầm bội phục, đồng thời cảm thấy sự dãn nở và thu hút của Hoàng đế.

"Bệ hạ, vì sao cố tình chọn ta?"

Thẩm Du Bạch cuối cùng phá vỡ im lặng, thanh âm mang theo chất vấn. Giọng nàng tuy cung kính nhưng ánh mắt lại thẳng tắp, tràn đầy quật cường và không cam lòng. Nàng chờ đợi câu trả lời từ phía Bạch Ngọc Châu.

Bạch Ngọc Châu khẽ nâng tay, bưng chén trà lên, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, ngón tay thon dài nắm lấy chén, rồi chậm rãi đưa lên môi nhấp một ngụm. Sau đó nàng đặt chén xuống, ánh mắt vẫn dừng ở Thẩm Du Bạch, thần sắc bình thản không hề lay động.

"Du Bạch, ngươi là Nhiếp Chính Vương nữ nhi."

Bạch Ngọc Châu mở lời, giọng trầm ổn mà đầy uy lực.

"Mà Hình Bộ, luôn do mười cô cô thân tín quản chế, cầm dao sát nhân, trẫm không nắm được, mười cô cô cũng không nắm được. Chỉ có ngươi là thích hợp nhất."

Ánh mắt nàng khóa chặt Thẩm Du Bạch, như đang quan sát phản ứng của nàng.

Thẩm Du Bạch trong lòng chấn động, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Nàng không ngờ Bạch Ngọc Châu lại thẳng thắn nói ra lời này, phân tích rõ ràng mối quan hệ lợi hại đến tận cùng. Nàng hơi cúi đầu, suy tư ý tứ ẩn chứa trong lời nói ấy, và cung điện lại lặng im một lần nữa.

"Chính là bệ hạ, ta có tội gì đâu? Ta vốn không nên bị cuốn vào, phải không?"

Thẩm Du Bạch cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót. Dựa vào điều gì mà số phận của nàng lại như vậy?

Bạch Ngọc Châu khẽ nhấp môi: "Du Bạch, ngươi thật sự nghĩ rằng, nếu trẫm và mười cô cô ngã xuống, ngươi sẽ may mắn thoát khỏi?"

"Ta cũng đâu từng nghĩ vậy!" Thẩm Du Bạch hơi kích động, nắm chặt tay: "Bệ hạ! Ta chỉ muốn thành thành thật thật làm thương nhân mà thôi! Chỉ có vậy!"

Bạch Ngọc Châu từ trong lòng lấy ra một bộ mặt nạ, đặt lên bàn.

Thẩm Du Bạch sửng sốt, ánh mắt né tránh như hồi tưởng lại điều gì đó.

"Trẫm không tin ngươi không biết. Sớm từ lâu đã có người theo dõi ngươi, mười cô cô đi tìm ngươi, ngươi thật sự cho rằng đó chỉ là tình cờ? Vì sao chờ hơn hai mươi năm?"

Đối diện lời chất vấn, Thẩm Du Bạch im lặng.

Bạch Ngọc Châu thấy nàng buông lỏng thần sắc, liền đổi giọng: "Sớm từ trước, mười cô cô đã phát hiện những người đó, cần thiết ra tay, trẫm thật sự muốn ngăn cản. Cuối cùng, hoàng cung vẫn an toàn hơn ngoài thành, nhưng nàng luôn giữ trong lòng rằng đó là vì ngươi."

Nàng cầm mặt nạ, ánh mắt phức tạp, như chứa đựng chút áy náy.

"Trẫm sai rồi, mười cô cô từ đầu chỉ muốn ngươi kế thừa Thẩm gia, mưu một đời bình an, nhưng ngươi không nhận. Sau đó, ngươi lên kinh, trẫm ích kỷ một phần, nhưng trẫm vẫn muốn bảo hộ ngươi!"

Thẩm Du Bạch trong mắt hoảng hốt, từng mảnh ký ức vụn vỡ hiện ra trong đầu - những màn hồi tưởng dồn dập ùa về.

Cuối hẻm, hắc y nhân.

Bị đuổi đi khách thương.

Trịnh U Thiên nói:
"Ta Trịnh gia, nhiều đời làm ngự y trong cung, ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, đó là vinh hạnh của ngươi..."

Trịnh Thu Tang từ đầu nhìn nàng cũng không hề hoảng sợ.
"Ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?"

"Trong thành, những kẻ nháo sự biến mất chỉ sau một đêm..."

Bạch Ngọc Châu nhìn phản ứng của Thẩm Du Bạch, khẽ thở dài như đang do dự điều gì.

Một lúc sau, nàng chậm rãi nói: "Du Bạch, có một số chuyện, ngươi có lẽ nên biết."

Giọng nàng trầm thấp, mang theo hương vị của hồi ức.

26 năm trước, Tổ Hoàng đế đột nhiên lâm bệnh.

Đêm ấy, mưa sa gió giật, sấm sét ầm ầm, mưa nặng hạt rơi trên cung điện ngói lưu ly, vang lên tiếng nặng nề.

Hoàng cung lập tức đề phòng nghiêm ngặt, từng lệnh cấm được ban ra, canh phòng chặt chẽ, không để lọt một chút tin tức ra ngoài.

Trong tẩm điện của Tổ Hoàng đế, chỉ có Bạch Ngọc Châu, mẫu thân Bạch Nguyệt Cẩm và Thái tử phi.

Khi đó, Bạch Nguyệt Cẩm vẫn là Hoàng Thái Nữ, còn Bạch Ngọc Châu vẫn nằm trong tã lót...

Nàng run rẩy vươn tay, nắm chặt tay Bạch Nguyệt Cẩm, hơi thở yếu ớt xen lẫn phẫn nộ:
"Cẩm Nhi, trẫm bị hạ độc, mà kẻ đứng sau chính là hoàng nữ trong cung..."

Bạch Nguyệt Cẩm nghe vậy, tức giận đến cực điểm, trong mắt lóe lên ánh kiên quyết:
"Mẫu hoàng, xin yên tâm, nhi thần nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho ngài!"

Nàng lập tức ra lệnh, phong tỏa hoàng cung, quyết bắt cho được kẻ đã hạ độc.

Nhưng vận mệnh như bánh răng, chưa từng dừng chuyển.

Vào một đêm khuya, Bạch Nguyệt Cẩm bỗng bị hạ độc. Nàng cảm thấy một cơn đau dữ dội từ trong bụng lan ra toàn thân, thân thể nháy mắt tê liệt, ngã xuống nền đá.

Chỉ vừa khuỵu xuống, ngoài cung vang lên tiếng gào thét rung trời, loạn binh nổi dậy, gây bạo loạn, đòi vua thoái vị.

Hoàng nữ dẫn quân tràn vào hoàng cung, vây kín từng ngóc ngách, tiếng kêu, tiếng binh khí va chạm vang dội khắp nơi.

Bạch Nguyệt Cẩm gắng gượng đến hơi thở cuối cùng, trấn thủ trong cung, ánh mắt nhìn Thái tử phi đầy quyết tuyệt:
"Mau mang ngọc châu chạy ra ngoài! Nhất định phải bảo toàn mạng ngọc châu!"

Thái tử phi khóc nức nở, ôm chặt Bạch Ngọc Châu trong tã lót, gật đầu nặng nề:
"Nguyệt Cẩm yên tâm, ta nhất định bảo vệ ngọc châu!"

Nàng liền dẫn vài vệ sĩ hộ tống, lợi dụng bóng đêm, gian nan lẩn trốn khỏi hoàng cung.

Dọc đường, dưới màn đêm bao phủ, trải qua muôn vàn gian khổ, họ cuối cùng tìm đến sông nước vùng trung Bạch Nguyệt Ngâm.

Khi ấy, Bạch Nguyệt Ngâm khoác áo trắng, ngồi thản nhiên trong đình viện, mắt dõi nhìn hoa cỏ trong vườn.

Nghe tin Thái tử phi tới, nàng khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một điềm xấu.

Nhìn Thái tử phi, ánh mắt nàng thoáng tối sầm lại.

Thái tử phi khóc lóc, thều thào báo rằng nữ hoàng đã băng, Hoàng Thái Nữ Bạch Nguyệt Cẩm sắp qua đời.

Bạch Nguyệt Ngâm cảm thấy như trời đất quay cuồng, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.

"Mười hoàng nữ, giờ chỉ có ngươi cứu hoàng thành, cứu ngọc châu!" Thái tử phi khóc:
"Nguyệt Cẩm không còn giữ nổi, hoàng nữ đã mang quân vây kín hoàng cung, ngươi nhất định phải cứu các nàng!"

Bạch Nguyệt Ngâm nghiến chặt răng, lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Nàng nhìn gia tộc mình, nghĩ tới người vợ không hay biết sự tình, lòng đầy bất nhẫn. Nhưng khi quốc nạn đã chạm cửa, nàng sao có thể lùi bước? Hít sâu một hơi, nàng xoay người, hướng ra ngoài cửa bước đi.

"Truyền lệnh, tập kết tam vạn ám vệ do Tổ Hoàng đế giao cho ta, tùy ta quyết sát hoàng cung!"

Giọng nàng kiên định vang vọng khắp đình viện.

Ngày hôm sau, khi thái dương vừa mọc, bầu trời nhuộm sắc huyết hồng như thấm máu.

Bạch Nguyệt Ngâm dẫn đầu tam vạn ám vệ như một cơn thủy triều đen, ào ào tiến về hoàng thành.

Dọc đường, tiếng vó ngựa vang như sấm, bụi mù cuộn bay.

Khi đến hoàng thành, khói thuốc súng phủ kín, tiếng kêu vang trời.

Bạch Nguyệt Ngâm múa trường kiếm, hô:
"Sát!"

Hơi thở nàng nóng rực, kiếm khí lóe sáng, nơi nào đi qua kẻ địch ngã xuống. Ám vệ theo sau như mãnh hổ, quét vào hoàng cung. Trong chốc lát, trong hoàng cung máu chảy thành sông, tiếng gươm tiếng chém vang khắp nơi.

Sau trận chiến khốc liệt, Bạch Nguyệt Ngâm bình định loạn binh, bắt giữ các hoàng nữ gây loạn.

Ngày ấy, khi thái dương lên cao, hoàng thành dần bình yên.

Bạch Nguyệt Ngâm bế Bạch Ngọc Châu trong tã lót, tiến lên hoàng cung đài cao.

Dưới đài, đám người reo hò:
"Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Bạch Nguyệt Ngâm nâng cao Bạch Ngọc Châu, khoảnh khắc ấy, tân hoàng chính thức xuất hiện, toàn bộ hoàng thành hân hoan chào đón.

Nhưng giữa biển người, lại thiếu một người - nhị hoàng nữ Bạch Nguyệt Thu.

Nàng nhiều năm trấn giữ biên cương, nắm trong tay tám vạn đại quân.

Đó cũng là điều khiến Bạch Ngọc Châu nghi hoặc suốt hai mươi mấy năm - tại sao Bạch Nguyệt Thu không động thủ, tại sao lại chọn để những hoàng nữ yếu mềm lên ngôi, tại sao không phải nàng?

Chỉ biết rằng, khi hoàng thành ổn định, Bạch Nguyệt Ngâm ra biên cương, kéo dài suốt hai năm.

Ngày ấy, Bạch Nguyệt Ngâm dẫn nửa đại quân rầm rập tiến về biên cương.

Nàng cưỡi cao đầu đại mã, áo giáp lấp lánh, khí thế anh tư táp sảng. Quay đầu nhìn về hoàng thành, ánh mắt chứa đầy quyết tuyệt và lưu luyến.

"Chờ ta trở lại."

Bạch Nguyệt Ngâm thì thầm, vung roi thúc ngựa, phi về biên cương.

Tiếng vó ngựa dần khuất, chỉ còn lại bụi bay cuộn lên.

Bạch Ngọc Châu kể xong câu chuyện cũ, ánh mắt hướng về phương xa, như vẫn chìm đắm trong hồi ức.

Thẩm Du Bạch lặng im nghe, lòng dậy sóng.

Nàng cuối cùng hiểu rằng trong triều đình, ẩn chứa nhiều bí mật và âm mưu không ai hay biết. Và chính mình giờ đây đã bị cuốn vào vòng xoáy phức tạp đó, không thể thoát ra.

"Mười cô cô chưa từng nói với trẫm, biên cương đã xảy ra chuyện gì, trẫm chỉ biết hai mươi năm trôi qua yên bình, cho đến khi bóng dáng các nàng bắt đầu xuất hiện, rồi ngươi bất ngờ biến hóa."

Thẩm Du Bạch giờ đây không khỏi chấn động - mọi hành động của mình đều đã nằm trong tầm giám sát.

"Vậy, ngươi nghĩ nhị hoàng nữ sẽ trở lại?"

Bạch Ngọc Châu lắc đầu nhẹ:
"Không... Trẫm không rõ, không một dấu vết. Điều đó mới đáng sợ nhất..."

"Gần hai năm qua, sự việc ở biên cương thật kỳ bí, trong thành xuất hiện nhiều thương nhân ngoại đạo, nhị cô cô đã lần thứ sáu thượng sổ phải quay về..."

"Trở về?"

Bạch Ngọc Châu ngoảnh lại, ánh mắt sáng quắc ẩn chứa sát ý:
"Tế Thiên Đại Điển sắp đến, nàng tất phải trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#codai