Chương 363: PN Lôi Sương x Giáng Anh (1)
Hàn Ly toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Yến Vũ, Giáng Anh mang theo Lôi Sương nhanh chóng thoát thân.
Khi các nàng trở lại Huyền Hoàng bí cảnh, chiến cuộc đã ổn định, nguy cơ vực ngoại chi linh được giải trừ, đại trận tiên binh ma binh cũng đang lui khỏi Nhân giới.
Lần này đại chiến, để tránh kích động cảm xúc của Hàn Ly, Giáng Anh không để Yến Vũ hiện thân trên chiến trường, vì vậy nàng cũng không tham dự trận loạn đấu trước đó.
Bất quá, nàng vẫn luôn ở xa quan sát toàn cục, biến hóa trong chiến trường nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bởi vì chắc chắn Hàn Ly sẽ mang binh tiến đến, các nàng mới không tự loạn trận tuyến.
Giáng Anh vốn định tìm Nam Cung Âm phục mệnh, nhưng đi một vòng trong Huyền Hoàng bí cảnh lại không thấy bóng dáng Nam Cung Âm.
Các nàng sau khi nghe ngóng mới biết Nhan Nguyên Thanh, sau khi phong ấn khe hư không, đã sớm mang theo thê nữ rời đi, không lưu lại chiến trường. Chỉ có Tô Tử Quân và Uyên Hải chân nhân lưu lại Huyền Hoàng bí cảnh xử lý hậu sự.
Giáng Anh liền dẫn Lôi Sương đến gặp Tô Tử Quân một mặt, sau đó tự mình rời chiến trường.
Gần Sương Mù Hải Tiên Sơn có một tòa tiên phường, hôm nay đại chiến với vực ngoại chi linh, Nhân tộc các phái cao thủ đều dốc toàn lực, những hậu bối tiên tu tu vi hơi thấp, không dám tham dự đại chiến, đều trú lại nơi đó chờ tin tiền tuyến.
Đại chiến kết thúc khi trời vừa sáng, Giáng Anh nắm đai lưng Lôi Sương, từ không trung bay vút qua, không kinh động bất kỳ ai, lặng yên bước vào một đình viện yên tĩnh.
Vì tiên phường này gần sương mù ma khe, Nam Cung Âm từng đặt mua một gian đình viện tạm để trú chân khi đi ngang Sương Mù Hải Tiên Sơn.
Hiện Nam Cung Âm đã theo Nhan Nguyên Thanh rời đi, viện này để trống, vừa lúc để hai người Giáng Anh tạm nghỉ chỉnh đốn.
Vào nhà, Giáng Anh tiện tay đóng cửa, thấy người bên cạnh đứng ngây ra đó, liền nhíu mày: "Ngươi ngẩn người làm gì? Còn không mau rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi!"
Lôi Sương đi truyền tin, bị Hàn Ly đuổi một đường, làm cho khắp người chật vật vô cùng, thậm chí suýt mất mạng. Lúc này chẳng biết dây thần kinh nào lơ lửng, vừa vào nhà liền ngây ngốc, chọc một chút động một chút.
Bị Giáng Anh quát hai câu, Lôi Sương như mới tỉnh khỏi mộng: "Liền rửa, liền rửa!"
Nàng đưa tay dẫn linh khí hóa thủy, tụ lại trong chậu, còn dụng tâm làm ấm nước, bưng đến trước mặt Giáng Anh, cẩn thận mở miệng: "Phu nhân, lau mặt?"
Giáng Anh liếc nàng một cái, buồn cười mà bất đắc dĩ.
Người này làm bản thân bẩn như mèo hoang lớn, lại còn đưa nước để nàng rửa trước, nửa phần không biết tự lo.
Thật không biết năm đó Lôi Sương làm sao được phong làm hộ pháp.
Nhưng nghĩ kỹ thì, nếu không phải nàng tính tình thẳng thắn chân thành như vậy, ma chủ cũng chẳng giữ nàng bên người để trọng dụng.
"Đặt chậu xuống." Giáng Anh phân phó.
Lôi Sương lập tức làm theo, đặt chậu gỗ lên bàn.
Giáng Anh lấy một khăn sạch, thấm ướt, vắt khô rồi phủ lên mặt Lôi Sương.
Lôi Sương: "Ai?"
Chờ nàng phản ứng, Giáng Anh đã giúp nàng lau sạch bụi bặm trên mặt.
Lôi Sương lập tức mở to mắt, gương mặt nhanh chóng nổi đỏ, ngơ ngác nhìn Giáng Anh cầm tay nàng, lau sạch cả đôi tay.
Giáng Anh thu khăn lại, rửa sạch rồi tẩy mặt, lau cánh tay, sau đó tiện tay quét một cái, nước trong chậu liền tự động theo khe cửa chảy ra ngoài.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, bụi bặm trên người đều được trừ sạch, cảm giác thanh tân dễ chịu hơn nhiều. Giáng Anh nhìn Lôi Sương: "Ngươi khi giao thủ với Hàn Ly có bị thương không?"
"Không... không có." Lôi Sương trả lời lắp bắp.
Lúc đó tuy trông có vẻ hung hiểm, nhưng Hàn Ly không hạ sát thủ. Trên người nàng, chỉ có vết thương ở cổ là nghiêm trọng nhất.
Giáng Anh không hỏi thêm, bước đến mép giường nằm xuống.
Lôi Sương đứng đó một lúc lâu, sau mới đi qua phòng, ngồi xếp bằng lên đệm mềm ở bàn con.
Giáng Anh mắt chưa khép liền nghiêng mắt nhìn nàng.
Lôi Sương đã ngồi xong, điều tức vận khí, chuẩn bị đả tọa tu luyện.
Hai người kết thành đạo lữ đã được một thời gian, tuy có danh đạo lữ, nhưng chưa từng có thật.
Lôi Sương vẫn cho rằng đêm đó lúc say rượu, chắc chắn đã làm chuyện gì thất thố, sợ khiến Giáng Anh phản cảm, vì vậy nàng chưa bao giờ chủ động muốn tiến thêm một bước.
Thậm chí, dù mỗi ngày đều ở cạnh Giáng Anh, nhưng đến đêm, nàng chưa từng lên giường, luôn để toàn bộ vị trí ngủ lại cho Giáng Anh.
Từ ngày hôm đó về sau, Lôi Sương cũng không hề uống rượu nữa.
Giáng Anh nằm nhắm mắt một lúc rồi mở ra.
Không biết có phải vì trời đã sáng hay không, nàng không còn buồn ngủ.
Nhưng Lôi Sương đã nhập định, Giáng Anh chỉ biết thở dài.
Nàng cứ thế mà không chợp mắt, đến khi mặt trời lặn Tây Sơn, màn đêm lại phủ xuống, nàng mới đứng dậy tiếp tục đi Vạn Bảo cung.
Thời gian sau đó, các nàng đều vô cùng bận rộn.
Tuy chiến sự bình định, nhưng phản nghịch vẫn không ngừng dấy động, thỉnh thoảng sinh sự.
Lôi Sương, Giáng Anh cùng Phong Cẩn ba người phụ tá Tô Tử Quân theo mệnh ma chủ, thường bị phái đi thi hành nhiệm vụ, người đông kẻ tây, bảy tám ngày không gặp được một lần.
Thời gian dài như vậy, Lôi Sương hoảng hốt nhận ra quan hệ giữa nàng và Giáng Anh, ngoài danh nghĩa thay đổi, các phương diện khác vẫn không có biến hóa thực chất.
Các nàng vẫn là tả hộ pháp và hữu hộ pháp, cơ hội cùng nhau hành sự cũng hiếm dần.
Vì thế Lôi Sương càng thêm ưu sầu.
Cứ tiếp tục như vậy, có phải sẽ có một ngày Giáng Anh nghĩ thông suốt, không muốn cùng nàng dây dưa nữa?
Nếu thật là như vậy...
Lôi Sương che ngực, không dám nghĩ tiếp.
Khoảng thời gian ấy, nàng thường thất thần, tuy vẫn hoàn thành nhiệm vụ vô hiểm, nhưng hiệu suất giảm mạnh. Nhiều lần khi nàng đến điểm hội hợp, Giáng Anh và Phong Cẩn đã chờ nàng từ lâu.
Giáng Anh cũng không nói gì, chỉ là mỗi khi nhìn nàng, lông mày lại nhíu, biểu tình không vui không giấu được.
Giáng Anh vẫn theo lệ hỏi nàng có bị thương không, nếu nàng đáp không, Giáng Anh liền không để ý thêm.
Lôi Sương theo Giáng Anh về phòng, lại phát hiện bản thân tại mối quan hệ này càng lún càng sâu, dù Giáng Anh đối đãi nàng lạnh nhạt như vậy.
Mỗi lần nhiệm vụ xong, cùng ở chung một phòng, dù hai người chỉ ngồi đả tọa tu luyện, sự an tĩnh nhàn hòa ấy lại khiến lòng nàng an ổn.
Lôi Sương nghĩ thầm: Nếu có thể vĩnh viễn như vậy, cũng tốt.
Mang theo tâm tình ấy, Lôi Sương khi truy kích đám phản nghịch vì chốc lát thất thần mà lỡ để một đao chém thẳng vào bả vai. Tuy nàng vẫn tự tay kết liễu nghịch đảng, hoàn thành nhiệm vụ, nhưng miệng vết thương đã tuôn máu không dứt, thấm ướt nửa bên thân.
Thời gian đã không còn sớm, nàng không muốn để Giáng Anh chờ lâu, cho nên không phí quá nhiều thời gian xử lý miệng vết thương, qua loa thu dọn một chút rồi chạy đến địa điểm hội hợp.
"Như thế nào còn chưa tới, có phải đã xảy ra chuyện gì?" Giáng Anh nhíu chặt mày hỏi Phong Cẩn.
Phong Cẩn nhớ đến trạng thái gần đây của Lôi Sương, cũng có vài phần lo lắng, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, đáp: "Hẳn là không ngại, lại không phải nhiệm vụ quá nghiêm trọng, sẽ không có việc gì."
Vừa dứt lời, trong rừng liền truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã.
Phong Cẩn nhanh chóng nhìn theo: "Tới!"
Tiếp đó, trong nháy mắt, Lôi Sương cả người dính máu lao ra khỏi rừng, thẳng hướng hai người mà đến, vừa đi vừa nói: "Xảy ra chút ngoài ý muốn, ta đến chậm."
Giáng Anh vốn định trách mắng nàng hai câu, lại vô tình thấy rõ thương thế trên vai nàng, đồng tử thoáng chốc co rút: "Ngươi bị thương?!"
Lôi Sương che miệng vết thương: "Chút thương nhỏ, không cần để ý."
Lời còn chưa dứt, Giáng Anh đã túm chặt lấy cánh tay nàng, giọng nói dồn dập báo Phong Cẩn: "Ngươi thay hai người chúng ta trở về phục mệnh, ta mang nàng đi chữa thương."
Phong Cẩn còn chưa kịp đáp, trước mắt hai đạo thân ảnh đã trống rỗng biến mất.
"......"
Thôi.
Lưng Lôi Sương căng cứng, chỉ chớp mắt Giáng Anh đã mang nàng trở về chỗ ở.
Giáng Anh ở giữa không trung đẩy mạnh cửa phòng, bước nhanh vào trong, đặt Lôi Sương lên giường, trở tay vung lên, phía sau cửa đã tự động đóng lại.
Cùng lúc đó, dạ quang thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng gian phòng tối.
Giáng Anh mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm: "Cởi quần áo."
Lôi Sương giật thót, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt cổ áo mình: "Vì sao muốn cởi quần áo?"
"Để xem thương thế của ngươi." Giáng Anh thầm thở dài, giọng hạ xuống ôn hòa hơn, "Để ta xem ngươi bị nặng hay không."
Lôi Sương lúc này mới phản ứng lại, biết mình hiểu lầm, liền buông tay, nhưng trong lòng khó tránh có chút mất mát.
Nàng rũ mắt, mơ hồ có chút giận dỗi: "Không nặng lắm, ta tự xử lý được."
"Ít nói nhảm." Giáng Anh giận nàng, không đợi nàng phản kháng đã mạnh tay xé mở cổ áo, "Nếu tự xử lý được, ngươi đã không kéo dài tới bây giờ!"
Lôi Sương cả kinh, y phục phần thân trên bị lột ra, bả vai trái chợt lạnh, một miệng vết thương dài nửa thước lập tức bày ra trước mắt Giáng Anh.
Miệng vết thương chừng nửa tấc sâu, chưa thương đến xương, nhưng da thịt mở ra, tuy tạm thời xử lý, máu lại vẫn chảy nhiều, vùng da quanh thương thế đều trở nên trắng bệch.
Đồng tử Giáng Anh co rút, nàng hít mạnh một hơi, trong khoảnh khắc hốc mắt phiếm đỏ.
"Thương thành cái dạng này còn nói không nặng!" Nàng không kiềm chế được mà nâng cao giọng.
Lôi Sương cắn môi dưới, không dám hé lời.
Giáng Anh nhanh chóng trấn định, hỏi: "Thiếu chủ cấp cho long tiên, vì sao không dùng?"
"......" Lôi Sương trầm mặc.
Giáng Anh hiểu ra: "Dùng hết rồi?"
Gần đây mỗi lần Lôi Sương trở về đều là thân dính máu, hỏi thì nàng bảo không sao; hóa ra thương quá nặng, nàng lén dùng long tiên xử lý, nên chỉ nhìn bề ngoài mới tưởng không việc gì.
Mà nay long tiên đã dùng hết, không thể tiếp tục che giấu.
Giáng Anh nhắm mắt, điều chỉnh hô hấp, không nói thêm gì, chỉ từ túi càn khôn lấy ra một bình thuốc nhỏ màu tím.
Lôi Sương thấy vậy đè tay nàng lại: "Dược này trân quý, ngươi giữ cho mình."
Giáng Anh lập tức nổi giận: "Dược gì có thể so tính mệnh ngươi?! Ngươi nếu có bất trắc, ta giữ dược này làm gì?! Ngươi muốn ta thủ tiết sao?"
Lôi Sương hoảng hốt: "Ta không có ý đó......"
"Vậy ý gì?" Giáng Anh hốc mắt đỏ bừng, nộ mục nhìn nàng, "Nếu đối chuyện kết lữ cùng ta có oán hận trong lòng, cũng không cần lấy cách này trút giận, chúng ta hòa li liền!"
"Không! Không cần hòa li!" Đầu óc Lôi Sương trống rỗng, nàng lập tức bật dậy, lời nói thoát khỏi miệng, "Ta sai rồi, đừng giận!"
Ngực Giáng Anh phập phồng kịch liệt, nàng nhìn nàng chằm chằm một lát, hít sâu bình tâm lại.
"Lôi Sương, cùng ta kết tóc thành lữ, ngươi hối hận sao?"
Hốc mắt Lôi Sương cũng đỏ, nàng cắn răng, nhưng giọng nói kiên định: "Ta không hối hận."
"Vậy đừng luôn trốn tránh ta." Giáng Anh mặt lạnh ra lệnh, "Đêm nay không cho phép đi đả tọa!"
Lôi Sương trừng mắt: "A? Không đả tọa thì......"
Không đả tọa thì thương thế sao mà tốt được?
Tai Giáng Anh hơi phiếm đỏ, môi mỏng mím lại, nghiến răng.
"Song tu chữa thương."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro