Chương 377
"!"
Nhan Chiêu cả kinh, lần theo hướng thảo biên hồ ly bay đến mà nhìn qua.
Góc tối bên trong cũng không thấy bóng người.
Nhưng Nhan Chiêu không chút do dự, vèo một tiếng biến mất tại chỗ.
Lại hiện thân đã tới nơi bóng tối, Nhan Chiêu mang theo lo sợ bất an, tim đập dồn dập, bước chân càng thêm gấp gáp.
Đi ngang qua chỗ ngoặt, một thân ảnh bỗng nhiên hiện ra, như thiểm điện che khuất tầm mắt nàng.
Nhan Chiêu lập tức khựng lại, tầm nhìn như bị giữ chặt, nhưng nàng lại vui mừng nhướng mày: "Sư tỷ!"
"Vì sao khẳng định như vậy là ta? Không sợ bị kẻ khác lừa?" Nhậm Thanh Duyệt buông Nhan Chiêu ra, để cho nàng xoay lại, giữa lông mày cũng là vui mừng gặp lại sau thời gian dài, nhịn không được nâng gương mặt Nhan Chiêu lên, khẽ xoa, "Gần đây có phải hay không gầy đi?"
"Không có gầy." Nhan Chiêu nói, đưa tay chỉ về nơi chuông linh nơi mắt cá chân Nhậm Thanh Duyệt, "Thanh âm này."
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Nhan Chiêu lại gần Nhậm Thanh Duyệt, như con chó nhỏ khẽ ngửi: "Còn có mùi trên người sư tỷ."
Thảo biên hồ ly, tiếng chuông bạc, những chi tiết ấy đã nói rõ thân phận của người tới.
Bất kể lúc nào, bất kể ở nơi đâu, nàng đều nhận ra khí tức thuộc về sư tỷ.
"Nơi nào có hương vị gì?" Tai Nhậm Thanh Duyệt hơi ửng đỏ, nàng nâng tay áo cẩn thận ngửi ngửi, còn tưởng rằng đến vội vàng, có phải hay không vướng chút mùi mồ hôi, "Rất khó ngửi sao?"
Nhan Chiêu bổ nhào về phía trước, ôm nàng ngang lấy: "Không khó ngửi, rất thơm."
Nhiệt ý trên thân sư tỷ xuyên qua lớp áo chạm vào nàng, như an ủi gốc rễ tưởng niệm đã lung lay bấy lâu, rốt cuộc nảy mầm trở lại.
Nàng và sư tỷ tách ra quá lâu, chưa từng có lần nào lâu đến thế.
Nhan Chiêu chôn mặt thật sâu vào hõm vai Nhậm Thanh Duyệt, không còn những tâm tình khác, chỉ có ôm thật chặt mới có thể làm dịu mối tương tư.
Nhậm Thanh Duyệt tựa hồ cảm nhận được xúc cảm ấy, hàng mi dài rủ xuống, lặng lẽ vuốt sau gáy nàng, chậm rãi xoa dịu từng chút một.
Một lúc lâu sau, tâm tình Nhan Chiêu cuối cùng cũng lắng xuống, ngẩng đầu nhìn Nhậm Thanh Duyệt: "Sư tỷ, không phải đang ở Yêu giới sao?"
Khóe mắt Nhan Chiêu hồng lên, Nhậm Thanh Duyệt thấy thế liền đau lòng, nhưng không vạch trần, ôn hòa nói: "Đội ngũ tiễn đưa của Yêu Tộc đã đến Ma Giới, ta......"
Mỗi khi muốn thốt ra lời thật lòng, nàng luôn có chút e thẹn.
Nhưng khi đối diện ánh mắt sáng long lanh của Nhan Chiêu, gò má Nhậm Thanh Duyệt càng đỏ, đè nén e lệ, thẳng thắn nói: "Ta rất nhớ ngươi, chờ không nổi mấy ngày nữa, liền hướng sư tôn xin hai tấm ngọc phù...... Chỉ để đến gặp ngươi."
Nói xong, nàng lại không thấy Nhan Chiêu đáp lại.
Nhậm Thanh Duyệt ngẩng mắt, liền bất ngờ chạm vào một đôi con ngươi nóng rực.
Cảm xúc trào dâng trong lòng Nhan Chiêu không kiềm được, nàng ôm chặt lấy Nhậm Thanh Duyệt, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm kia.
Nhưng nàng không như ý.
"Không được." Nhậm Thanh Duyệt đẩy nàng ra, bất luận thế nào cũng không để Nhan Chiêu làm bậy, cả khuôn mặt đã đỏ bừng, "Ta phải trở về trước khi trời sáng, bị người bắt gặp thì xấu hổ chết."
Nhan Chiêu khẽ hừ như con chó nhỏ, quai hàm phồng lên tỏ ý bất mãn: "Trước khi đi sư tỷ đã nói gặp lại có thể tùy ý thân mật."
Nhậm Thanh Duyệt buồn cười xen bất đắc dĩ. Nguyên bản nàng tưởng lần gặp lại chính là ngày thành thân, lại không ngờ chính mình chịu không nổi mà chạy đến trước, ngược lại để Nhan Chiêu nắm được điểm yếu.
Nhưng nếu mặc Nhan Chiêu làm bừa, bị sư tôn nhìn thấy, ánh mắt trêu chọc kia sẽ còn khó đỡ hơn, nên nàng chỉ đành nuốt lời.
Cho dù trong lòng đã quyết chí, thế nhưng đối diện ánh mắt đáng thương của Nhan Chiêu, nàng vẫn mềm lòng.
Nàng nâng gương mặt Nhan Chiêu, hôn một cái bên trái, một cái bên phải, giọng ấm áp dỗ dành: "Chờ hôn lễ này xong, chúng ta sẽ không còn phải tách ra nữa, ngươi ngoan."
Trận đầu đại hôn cử hành tại Ma Giới, sau khi kết thúc, nàng sẽ đưa Nhan Chiêu về Yêu giới, tại Thanh Khâu tổ chức thêm một trận hôn lễ nữa.
Nhan Chiêu từ trước đến nay nghe lời sư tỷ nhất. Dù trong lòng còn chút không cam, nhưng tiếng nói ôn nhu vương vấn bên tai, nàng đều nguyện ý đáp ứng.
Nàng không cố đòi hôn nữa, cùng Nhậm Thanh Duyệt ngồi sóng vai trên cành cây, tựa sát bên nhau, giữa khoảng thời gian vừa phức tạp vừa yên tĩnh ấy, chậm rãi tìm những chuyện thú vị để trò chuyện.
Bầu trời đêm tầng mây chồng chất chẳng biết từ khi nào đã bị gió thổi tan, nơi chân trời sâu thẳm thỉnh thoảng lóe lên hai ba điểm tinh quang.
Lúc trời tờ mờ sáng, Nhan Chiêu dựa trên vai Nhậm Thanh Duyệt mà ngủ thiếp.
Nhậm Thanh Duyệt đưa nàng về phòng, cẩn thận kéo chỉnh góc chăn.
Thấy ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng rõ, nàng vừa muốn rời đi thì bước chân dừng lại, lại quay về.
Trong mắt, ánh nhìn mềm mại.
Nàng cúi xuống thật khẽ, in một nụ hôn nhẹ lên bờ môi ấm áp của Nhan Chiêu.
Giấc ngủ của Nhan Chiêu vô cùng an tâm. Khi mở mắt, trong lòng hoảng hốt, cứ ngỡ đêm qua chỉ là một giấc mơ đẹp.
Nàng vén chăn đứng dậy, tay vừa chạm đã đụng phải một vật.
Nhan Chiêu cúi đầu nhìn, sửng sốt.
Là thảo biên hồ ly.
"!"
Tối hôm qua sư tỷ quả thật đã đến!
Từ hôm ấy trở đi, Nhan Chiêu nâng thảo biên hồ ly để đếm từng ngày, mỗi sáng đều chạy đến giáo trường Ma Chủ Phủ để quan sát, xem đoàn tiễn đưa dưới ánh ban mai đã đi đến đâu.
Cuối cùng, cũng đến ngày đại hôn hôm nay.
Phong cách xơ xác băng lãnh của Ma Chủ Phủ được thay đổi, trong ngoài đều treo đầy đèn lồng đỏ. Lôi Sương và Giáng Anh không biết từ đâu tìm về những cánh hoa năm sắc, rải suốt dọc bậc thang trước cửa.
Hôm nay Nhan Chiêu dậy rất sớm, nhưng nàng không đi phòng quan sát, mà ở lại Ma Chủ Phủ, thay bộ đồ cưới Nam Cung Âm đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng.
Bộ lễ phục đỏ thẫm giao nhau, dùng thượng hạng Ly Hỏa thêu gấm làm chất liệu, bảo thạch điểm xuyết trên đó tỏa ánh quý khí, thiết kế tinh xảo mà không phô trương, lại càng làm nổi bật khí chất điềm đạm trầm ổn.
Phủ thượng hôm nay người hầu đều hân hoan thay y phục mới. Phần Viêm trút Huyền Giáp trên thân, đổi sang chế phục đỏ sẫm, đẩy cửa bước ra, cung kính hướng Nhan Chiêu thông truyền: "Thiếu Ma Chủ, đội ngũ tiễn đưa đã qua Ô U Giản, ngài có thể khởi hành."
Chờ đợi giây phút này đã lâu, Nhan Chiêu vội vàng đứng dậy, gọi Phần Viêm: "Đi!"
Ngoài cửa đã chuẩn bị Ngục Ma mã, loài tuấn mã nhanh nhất Ma Giới. Nhan Chiêu tung người lên lưng ngựa, Ngục Ma dưới vó dồn lực, hí dài một tiếng, lập tức lao khỏi phủ như gió cuốn.
Phần Viêm gấp rút đuổi theo. Phong Cẩn an bài đội rước dâu cũng không ngờ Thiếu Ma Chủ lại chạy nhanh đến thế, chúng ma ngẩn ra chốc lát, rồi vội vàng chạy chậm đuổi theo.
Nhan Chiêu một ngựa vượt trội, thớt Ngục Ma thuần huyết dưới trướng nàng toàn lực phi hành chẳng kém ngự kiếm, chỉ thoáng chốc đã đến biên giới mạch xuyên.
Cuối đường mênh mông vô tận, Nhan Chiêu phóng mắt nhìn xa, chờ mong đến khắc khoải.
Từ mạch xuyên đến Ô U khe còn mấy dặm, nàng tới quá nhanh, đội ngũ tiễn đưa thân vẫn chưa đuổi kịp.
Nhan Chiêu ngồi trên lưng ngựa, tuấn mã thỉnh thoảng phun hơi phì phì, tựa hồ tâm ý cũng khẩn trương không kém nàng.
Một nén nhang sau, Phần Viêm đuổi kịp trước, đội rước dâu còn theo phía sau.
"Thiếu Ma Chủ!" Thấy Nhan Chiêu đứng chờ nơi biên giới, Phần Viêm thở phào, "Ngài chớ nóng vội, Yêu Tộc tiễn đưa thân cũng sắp đến rồi."
Lời còn chưa dứt, cuối tầm mắt quả nhiên hiện ra vài bóng nhỏ.
Mấy yêu binh mở đường phía trước, sau là một đoàn dài hộ tống mấy chiếc liễn xa. Bọn yêu binh đều vận áo đỏ, khoác giáp lụa hồng, vượt muôn dặm mà tinh thần vẫn phấn chấn.
Nhan Chiêu ánh mắt sáng lên, chưa đợi Phần Viêm cản lại, nàng đã thúc ngựa, vút một cái lao đi.
Phần Viêm hoảng hốt: "Ai nha, Thiếu Ma Chủ! chờ đã!"
Nhan Chiêu cưỡi Ngục Ma mã nhảy chồm, chỉ chớp mắt đã đến trước đoàn tiễn đưa thân.
Yêu binh Yêu Tộc giật mình, rồi nhận ra thân phận Nhan Chiêu, đồng loạt hành lễ: "Tham kiến phò mã!"
Trong một chiếc liễn xa phía sau, qua khe màn cửa, trông thấy dáng vẻ vội vã của người bên ngoài, khóe môi Nhậm Thanh Duyệt khẽ cong thành nụ cười nhạt.
Bạch Tần ở bên buông một tiếng: "Cái này Nhan Chiêu, thật chẳng biết dè dặt."
Từ khi biết biểu tỷ sắp ký khế ước với Nhan Chiêu, nàng nghĩ mãi không hiểu biểu tỷ rốt cuộc ưng ý Nhan Chiêu ở đâu.
Nhìn xem, dáng vẻ vội ngốc y như vậy.
Có lẽ tình địch tương kiến ắt khó chịu, nhìn Nhan Chiêu thế nào nàng cũng chẳng vừa mắt.
Nghĩ đến lời tỏ bày thật lòng của bản thân lại thất bại trước Nhan Chiêu, Bạch Tần càng thêm ủ rũ.
Nhậm Thanh Duyệt khóe môi nhẹ cong, dịu dàng nói: "A Chiêu không cần quá nghiêm, như vậy rất tốt."
Bạch Tần như bị đâm một nhát, ôm ngực ngã ra sau, tựa lên buồng xe bày vẻ trọng thương, kêu thảm: "Ta biết ngươi yêu nàng, đừng nói nữa!"
Tai Nhậm Thanh Duyệt thoáng đỏ, bất đắc dĩ liếc nàng một cái: "Mẫu hậu nói ngươi không cần phải tới."
Bạch Tần bật dậy, lẩm bẩm: "Không tận mắt nhìn biểu tỷ thành hôn, cùng người thương kết lữ, công đức viên mãn, ta sao yên lòng?"
Nghe vậy, Nhậm Thanh Duyệt mím môi cười: "Tiểu Tần, cảm tạ ngươi."
Bên ngoài đội ngũ, Nhan Chiêu muốn chen vào tìm xem sư tỷ ở chiếc liễn nào, nhưng bị yêu binh cản lại.
Phần Viêm cũng tiến đến khuyên nhủ, nàng đành thôi, theo đội ngũ hướng Ma Chủ Phủ mà đi, cùng đội rước dâu hội hợp.
Đoàn đón dâu Ma Tộc và đoàn tiễn đưa thân Yêu Tộc nhập lại thành một dòng, mấy ngàn người lớp lớp trở về, hồng trang kéo dài hơn mười dặm.
Các lãnh chúa ở khắp nơi đã đến Ma Chủ Phủ trước, dâng lễ thành thân cho Thiếu Ma Chủ.
Đoàn tiễn đưa thân vừa hiện nơi cuối đường, Ma Chủ Phủ liền nổi trống chiêng, sáo trúc nhạc cung vang vọng bốn bề.
Liễn xa chạy đến cửa phủ, chưa đợi Phần Viêm nhắc, Nhan Chiêu đã nhảy khỏi Ngục Ma mã.
Màn xe vừa nhấc lên, ánh mắt Nhan Chiêu liền bị hút lấy, chỉ một khắc đã sững lại.
Bạch Tần dìu Nhậm Thanh Duyệt xuống xe. Nhậm Thanh Duyệt hôm nay vận váy đỏ, bước chân uyển chuyển; dù đầu phủ hồng sa, vẫn chẳng giấu được tư dung làm người kinh động.
Chúng ma dự lễ đều thất thần, ánh mắt ngây ra, vô thức nín thở, chẳng dám thở mạnh.
Phần Viêm là người đầu tiên bình tĩnh lại, khẽ chạm vai Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu lúc ấy mới thở ra hơi đục trong ngực, đè nén nhịp tim loạn động, từng bước đi đến bên Nhậm Thanh Duyệt.
Khi Nhậm Thanh Duyệt đặt tay vào lòng bàn tay nàng, trong sát na đó, Nhan Chiêu rốt cuộc hiểu ý nghĩa chân thật của lễ thành hôn này.
Nghi thức vốn chính là một loại khế ước; từ hôm nay trở đi, các nàng mang đạo lữ thân phận, dưới chứng giám của thiên hạ, cùng nhau hứa nguyệt, định chọn một đời.
Nhan Chiêu siết tay Nhậm Thanh Duyệt, tròng mắt ôn hòa: "Sư tỷ, cẩn thận bậc đá."
Nhậm Thanh Duyệt khẽ gật đầu, qua lớp hồng sa đối diện Nhan Chiêu, cảm thấy trong ánh mắt nóng bỏng của nàng có thêm những ý vị thường ngày chưa từng thấy, nhưng chưa kịp nhìn kỹ, hôn lễ đã tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhan Chiêu dìu Nhậm Thanh Duyệt từng bước lên bậc đá, trưởng bối hai bên cùng khách khứa đều đã an vị.
Phong Cẩn làm chủ trì, đứng trước hành lang cao giọng chúc mừng, khách tọa hoan hô vang như sấm, tiếng vỗ tay rền rĩ.
Lễ cưới Ma Giới không nhiều nghi thức như nhân tộc; tân nhân vào sảnh bái tôn trưởng, kết tóc, mỗi người nhỏ một giọt máu vào ly rượu, đổi nhau uống cạn liền xem như hoàn lễ.
Sau nghi lễ, mọi người lần lượt tiến lên mời rượu Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu kiên quyết từ chối, đường hoàng đáp: "Sư tỷ không để ta uống."
Chúng nhân sững lại, rồi bật cười.
Nhậm Thanh Duyệt đỏ cả tai, khẽ nắm phần thịt mềm nơi hông Nhan Chiêu, ý trách mà bất lực: "Hôm nay phá lệ, uống một chút cũng được."
Nghe vậy, Nhan Chiêu cong môi cười trộm: "Đã đáp ứng sư tỷ thì không thể nuốt lời."
Nàng gọi Phần Viêm: "Đổi thành trà."
Trước bao lời giễu cợt, Nhan Chiêu da mặt dày như đá, mặc người khích thế nào cũng không lung lay.
Nhậm Thanh Duyệt kéo tay nàng, khóe mắt cong lên, chứa ý cười nhẹ.
Yến được một nửa, Nhậm Thanh Duyệt hơi mỏi, báo với Nhan Chiêu một tiếng rồi về phòng trước.
Nhan Chiêu lưu lại ứng đối khách khứa, nhưng sư tỷ không ở bên, tâm thần nàng cũng theo đó mà bay đi.
Đám người thấy Nhan Chiêu tâm viên ý mã, liền ồn ào trêu chọc, tìm đủ cớ giữ nàng lại, chẳng cho thoát thân.
Nhan Chiêu con ngươi đảo một vòng, mượn cớ muốn bái kiến Ma Chủ cùng mẫu thân để ngắn ngủi rời khỏi đám người, thuận tay kéo Phần Viêm vào trong góc, móc Thiên Cơ huyễn mặt ra kín đáo đưa cho nàng: "Ngươi lại giả bộ dáng của ta, ngăn bọn hắn."
Phần Viêm: "?"
Còn chưa kịp phản ứng, Nhan Chiêu đã vèo một cái biến mất trước mắt.
Cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay, pháp bảo trân quý như vậy, Nhan Chiêu lại dễ dàng giao cho nàng.
Phần Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, thiếu chủ tử phân phó, nàng còn có thể làm gì khác?
Chỉ có thể làm theo.
Một bên khác, Nhan Chiêu chọn đường nhỏ vòng qua tầm mắt đám người, lặng lẽ trở về phòng.
Cũng không phải hoàn toàn vòng qua, chỉ là hôm nay là ngày đại hỉ thiếu Ma Chủ, thị vệ Ma Chủ Phủ lòng đều sáng như gương, mở một mắt nhắm một mắt.
Trên người Nhậm Thanh Duyệt bộ đồ cưới chưa từng cởi, yên tĩnh ngồi bên bàn, chờ Nhan Chiêu trở về.
Gian phòng Nhan Chiêu hôm nay bố trí vô cùng rạng rỡ, Nhậm Thanh Duyệt chống cằm hồi tưởng đủ chuyện trong ngày, vẫn như một giấc mộng đẹp, mỹ hảo mà không quá chân thật.
Bỗng nhiên, cửa phòng phát ra một tiếng cọt kẹt.
Nhan Chiêu đẩy cửa bước vào.
Nhậm Thanh Duyệt quay đầu, thấy Nhan Chiêu trở tay đóng cửa, lại đứng ngẩn ngơ bên cạnh, dáng vẻ ngơ ngác.
"Sư tỷ......" Nhan Chiêu khẽ gọi.
Nàng kinh hỉ xen chút không dám tin, đáy mắt lấp lóe tinh quang.
Thật lâu, Nhan Chiêu mới cẩn thận hỏi: "Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Âm giọng mềm mại nhẹ nhàng ấy chạm vào lòng Nhậm Thanh Duyệt, môi nàng khẽ cong lên, đuôi mắt mang ý cười, hướng Nhan Chiêu ngoắc ngón tay: "A Chiêu, lại đây, ta cho ngươi biết có phải là mơ hay không."
Nhan Chiêu cổ họng khẽ động, nghe lời bước đến, chỉ là bước rất nhẹ, sợ hành động bất cẩn khiến giấc mơ đẹp tan biến.
Từng bước một, đi đến trước mặt sư tỷ.
Người nàng yêu khoác hồng trang, ngồi cười nơi đó, đưa tay ra là có thể chạm đến.
Nhậm Thanh Duyệt đứng dậy, nắm lấy tay Nhan Chiêu.
Hàng mi dài khẽ run như cánh bướm, nàng cụp mắt xuống, thu lại một vòng e lệ, dẫn tay Nhan Chiêu đặt lên bờ eo mình, sau đó chủ động nghiêng lại gần, nghiêng bên tai Nhan Chiêu thổi một hơi ấm áp.
"Hôm nay tùy ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được."
Tai Nhan Chiêu ngứa ngứa.
Câu nói ấy nhẹ như gió mơn qua, khiến tim Nhan Chiêu đập thình thịch.
Hôm nay sư tỷ ôn nhu, khác hẳn thường ngày.
Đã vậy sư tỷ cũng đã nói ra lời ấy, nàng sao có thể không mở miệng?
Nhan Chiêu nuốt xuống một ngụm dũng khí, bờ môi run khẽ: "Vậy...... cái đuôi của sư tỷ cho ta kiểm tra?"
Nhậm Thanh Duyệt: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro