Chương 25

Thân Tự Cẩm ngày hôm sau đầu liền bắt đầu choáng váng. Vừa tỉnh dậy đã ho khan không ngừng, toàn thân không có sức lực.

Cô chịu đựng sự khó chịu, lên xong tiết học buổi sáng. Sau khi tan học, mọi người đã đi gần hết, Thân Tự Cẩm vẫn còn ở lại vì toàn thân mềm nhũn, căn bản không đứng vững.

Cô ngồi một mình trong phòng học hơn mười phút, mới chống vào bàn chậm rãi rời khỏi phòng học.

Đầu bắt đầu đau nhức, đi được vài bước liền ho khan nữa. Thân Tự Cẩm cảm thấy mình đang đi trên bông gòn.

Trên đường về ký túc xá, đi qua một giàn hoa Tử Đằng. Thân Tự Cẩm không nhìn rõ người phía trước, va vào một cái, cả người vô lực ngã nhào về phía trước.

"Ôi — cô sao vậy?" Một giọng nữ dễ nghe vang lên, một đôi tay đỡ lấy cô.

Thân Tự Cẩm đầu óc choáng váng, không nói nên lời. Chủ nhân giọng nữ liền đỡ cô ngồi xuống ghế dài.

"Cô ổn không?"

Thân Tự Cẩm cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ người giúp mình là ai.

Khi nhìn rõ người đến, Thân Tự Cẩm có cảm giác đã gặp ở đâu đó, cô do dự nói ra đáp án trong lòng: "Tang Hòa?"

"Cô biết tôi à." Tang Hòa đã quen với việc này. "Tôi thấy cô hình như đứng không vững, cơ thể không khỏe sao?"

Tư duy hỗn độn của Thân Tự Cẩm quay trở lại đêm qua. Tối qua cô đã váng đầu, nhưng vẫn nghe rõ cuộc đối thoại giữa Xa Cố Lai và Tang Hòa.

Cô loáng thoáng nhớ ban đầu Xa Cố Lai định vì một người tên Tang Hòa mà bỏ rơi cô, chỉ là sau đó không biết vì lý do gì lại quay lại tìm cô.

Thân Tự Cẩm nhớ cái tên này.

Trong cuộc điện thoại, cách hai người họ trò chuyện có thể nói là ôn hòa thân mật. Xa Cố Lai vốn tính cách lạnh lùng, Thân Tự Cẩm không nhớ rõ nàng lúc nào có một người bạn thân thiết như thế.

Đầu óc Thân Tự Cẩm không được minh mẫn, vô thức xem Tang Hòa như kẻ địch. Cô đột nhiên nắm lấy cổ tay Tang Hòa.

"Này, cô làm gì vậy?" Tang Hòa không hiểu tại sao cô gái trước mắt lại đột nhiên nắm tay mình.

Thân Tự Cẩm vì ho khan nên hô hấp không được thông suốt, phải thở dốc vài tiếng thật nhỏ. Giọng nói cô yếu ớt: "Cô và Xa Cố Lai có quan hệ như thế nào?"

"Cái gì?" Tang Hòa nói: "Cô biết chị Cố Lai sao?"

"Ừm." Thân Tự Cẩm dùng tay còn lại che miệng, ho khan nặng nề, dường như muốn ho cả phổi ra ngoài. Tang Hòa tốt bụng giúp cô vỗ lưng.

"Làm ơn trả lời khụ khụ — tôi." Thân Tự Cẩm tiến vào ngõ cụt, nhất định phải hỏi ra câu trả lời, dùng đôi mắt màu hổ phách ướt át nhìn thẳng vào nàng.

"Tôi là nghệ sĩ của công ty chị ấy." Tang Hòa cảm thấy chuyện này ai cũng biết, không có gì phải giấu giếm.

"Thật sao?"

"Đúng vậy mà, nhiều người biết lắm."

Sự bất an ban đầu của Thân Tự Cẩm từ từ dịu đi. Hóa ra là nghệ sĩ của công ty nàng. Nếu là người trong công ty, thì việc Xa Cố Lai quan tâm cũng không có gì đáng trách.

Cô còn tưởng rằng...

"Bạn học, cô có thể buông tay ra được không?" Tang Hòa nhẹ giọng thỉnh cầu.

Thân Tự Cẩm vội vàng buông ra, áy náy gật đầu với cô ấy: "Xin lỗi, tôi làm đau bạn sao?"

Tang Hòa cảm thấy cô vẫn rất lễ phép, liền cười nói: "Không sao không sao. Ngược lại là cô —" Tang Hòa nhìn khuôn mặt đỏ bừng và cơn ho dữ dội của cô, quan tâm một câu: "Tình trạng hình như không ổn lắm."

Thân Tự Cẩm nghe không rõ lắm lời cô ấy nói, chỉ biết bản thân phải về ký túc xá. Cô đứng lên, nhưng lại vô lực ngồi phịch xuống.

"Cô cần tôi dẫn cô đến phòng y tế không?"

Thân Tự Cẩm nghe rõ, vẫy tay. Vừa định nói không cần, kết quả người không trụ vững, hôn mê bất tỉnh.

_

Tỉnh lại lần nữa, Thân Tự Cẩm phát hiện bản thân nằm trong bệnh viện, Bạch Minh Dục đang ngồi cạnh giường xem điện thoại.

Cô quay đầu nhìn cánh tay mình, đang được truyền dịch.

Bạch Minh Dục nghe thấy động tĩnh, đặt điện thoại xuống: "Tiểu Cẩm, cậu tỉnh rồi?!"

"Tớ..." Thân Tự Cẩm vừa mở miệng, liền phát hiện cổ họng mình khàn khàn và khô khốc. Bạch Minh Dục nhanh chóng đi rót cho cô một cốc nước.

"Cậu bị sốt, là Tang Hòa học tỷ đưa cậu đến bệnh viện." Bạch Minh Dục biết cô muốn hỏi gì, liền giải thích trước.

Thân Tự Cẩm không nói gì.

Bạch Minh Dục nói tiếp: "Đây không phải bệnh viện trường. Gần đây trường học có rất nhiều người bị sốt, không còn chỗ, nên đưa cậu ra bệnh viện bên ngoài."

Thân Tự Cẩm chậm rãi uống nước: "Tang Hòa học tỷ đi rồi sao?"

"Đi sớm rồi, người ta còn phải vội đi đóng phim chứ." Bạch Minh Dục vừa gọt táo cho cô, vừa trách: "Cậu sao lại không biết mình bị sốt, tối qua lại còn ướt sũng trở về, cả ngày hôm nay cậu làm cái gì vậy hả?"

"Không làm gì mà." Thân Tự Cẩm ngứa họng, quay đầu ho khan.

"Cậu còn học được cách nói dối." Bạch Minh Dục gọt xong táo đưa cho cô: "Ăn một chút đi."

Thân Tự Cẩm không có hứng ăn, nhưng để không làm mất mặt bạn tốt, vẫn nhận lấy từ từ ăn.

Bạch Minh Dục bình thường là một người rất thiếu đồng cảm, nhưng đối với Thân Tự Cẩm, kiểu gì cũng không nhịn được mà chuyển sang tính tình bà mẹ già. Cô chọc chọc vào đầu Thân Tự Cẩm: "Tiểu Cẩm, cậu đối với cơ thể mình quan tâm một chút đi, đừng tự giày vò bản thân như vậy nữa, biết không?"

Thân Tự Cẩm cười cười: "Biết rồi."

"Đúng rồi, tớ đã nói cho chị Cố Lai biết chuyện cậu bị bệnh." Bạch Minh Dục thuận miệng nói.

"Cái gì?" Thân Tự Cẩm khẽ động thân, máu suýt chút nữa chảy ngược.

"Kích động vậy làm gì?" Bạch Minh Dục đè cô xuống: "Đừng lộn xộn, còn đang truyền dịch đó."

Thân Tự Cẩm rất gấp: "Cậu sao lại nói cho chị ấy, chị ấy bận rộn như thế, không cần thiết để chị ấy phải bận tâm mà."

"Cái tư tưởng gì vậy hả." Bạch Minh Dục nói. "Bạn gái bị bệnh, đến thăm không phải rất bình thường sao? Chỉ sợ chị ấy lại giống lần trước không đến." Bạch Minh Dục nghĩ lại đã thấy rất tức.

Trong lòng Thân Tự Cẩm ngược lại không có gì chờ mong. Thời gian của Xa Cố Lai phần lớn đều dành cho công ty.

Dù sao nàng và mình không giống nhau, nàng cường đại, sự nghiệp thành công, làm sao có thể giống như cô, một học sinh ăn không ngồi rồi, lúc nào cũng nghĩ đến nàng.

Thân Tự Cẩm hiểu nàng, cho nên có thể chịu đựng hiện thực hai người không thường xuyên gặp nhau.

Cô rất sợ bản thân gây phiền phức cho người khác. Cô sợ biến thành ngôi sao phiền phức trong mắt người khác, từ đó khơi dậy sự chán ghét của họ.

Chớ đừng nói người này là Xa Cố Lai, là nơi ký thác và người cô yêu thương ở thế giới này. Xa Cố Lai khiến cô trở thành một người bình thường, cô có thể chấp nhận tình yêu hèn mọn của chính mình. Cô luôn không giống với người khác.

Điều cô không thể chịu đựng nhất chính là Xa Cố Lai chán ghét cô.

Bạch Minh Dục vì có tiết học, Thân Tự Cẩm thúc giục cô ấy đi. Bạch Minh Dục chỉnh sửa chăn mền cho cô, lo lắng dặn dò: "Có gì không thoải mái nhớ nhắn tin cho tớ hay."

"Biết rồi." Thân Tự Cẩm mím môi khẽ cười: "Sắp trễ giờ học rồi, cậu nhanh lên đi."

Bạch Minh Dục đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô.

Đầu Thân Tự Cẩm vẫn còn hơi choáng, liền nằm xuống, nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.

Cô suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Rất nhiều, rất nhiều chuyện, không tốt, vui vẻ, đều lẫn lộn trong đầu lọc lại một lần.

Một số chuyện không được vui vẻ lắm, bị cô tự động loại bỏ, giấu vào góc trái tim, phủ lên bụi bặm. Chỉ còn lại những viên kẹo ngọt khiến cô vui thích.

Đây là cơ chế tự bảo vệ của cô từ nhỏ. Chuyện đau khổ quá nhiều, nếu cứ tiếp tục nghĩ, cô sẽ phát điên. Để bản thân sống sót mà không quá đau khổ, cô sẽ giấu những chuyện không tốt đó vào nơi hẻo lánh, không nghĩ đến nữa.

Chỉ là ngẫu nhiên gió thổi, nỗi đau khổ sẽ lộ ra một góc của tảng băng chìm.

Cô tự cấu tạo một thế giới lý tưởng, tự an ủi bản thân một trận, trái tim màu xám tro lại khôi phục màu sắc.

Cô nghĩ đến một vài chuyện vui vẻ, ví dụ như tình địch Tang Hòa mà cô nghĩ, hóa ra chỉ là nghệ sĩ của Xa Cố Lai, việc Xa Cố Lai chăm sóc cô ấy chỉ là tình nghĩa giữa cấp trên và nhân viên.

Mối quan hệ của cô và Xa Cố Lai mới là thân mật nhất.

Thân Tự Cẩm nghĩ như thế, đầu cũng không còn đau nữa. Đang định ngủ một giấc, có người đẩy cửa bước vào.

"Minh Dục, cậu sao lại quay lại?" Thân Tự Cẩm tưởng là Bạch Minh Dục trở lại, ngồi dậy, nhìn về phía cửa.

Sau đó mắt cô mở to tròn trịa, dường như cảm thấy mình nhìn nhầm.

"Cố Lai?"

Xa Cố Lai vén tóc, lạnh lùng châm chọc cô: "Nói em vô dụng thật đúng là không sai, lại phải nhập viện."

Thân Tự Cẩm níu lấy chăn, trên mặt là sự vui vẻ không che giấu được: "Sao chị lại tới? Công ty không bận sao?"

"Bận." Xa Cố Lai ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân. "Nhưng Minh Dục nói với tôi em lại nhập viện, tôi đến xem cơ thể em phế thành bộ dạng gì rồi."

"Em quên dặn cậu ấy đừng nói cho chị, dù sao chị bận rộn như thế." Thân Tự Cẩm xấu hổ nhéo nhéo vành tai.

"Được rồi, là chính tôi muốn tới." Xa Cố Lai bình tĩnh nói. "Dù sao em bị bệnh cũng có một phần nguyên nhân từ tôi."

Thân Tự Cẩm vội nói: "Không, kỳ thật vẫn là do cơ thể em quá yếu."

Xa Cố Lai một tay chống cằm, biểu cảm không thể hiện cảm xúc thật: "Không cần tranh cãi với tôi. Nếu tối qua tôi không kịp quay lại đón em, làm sao em lại sinh bệnh?"

Không hiểu sao, tâm trạng Thân Tự Cẩm lại rất tốt.

"Tang Hòa là nghệ sĩ của công ty tôi." Xa Cố Lai đột nhiên chuyển chủ đề. "Tối qua cô ấy uống say, muốn tôi đến đón."

Thân Tự Cẩm nhìn nàng.

Xa Cố Lai đối diện với ánh mắt nghi ngờ đó, nhạt giọng: "Em đừng suy nghĩ quá nhiều."

Tai Thân Tự Cẩm soạt một tiếng đỏ lên. Xa Cố Lai biết chuyện cô chất vấn Tang Hòa hôm nay rồi.

Cho nên bây giờ nàng đang giải thích với mình sao?

"Tại sao... chị lại muốn nói với em những điều này?" Thân Tự Cẩm thầm chờ mong.

Xa Cố Lai thu hết thần sắc của cô vào mắt, trong lòng không có gợn sóng, trên mặt vẫn thường ngày nói ra những lời dễ nghe: "Sợ em suy nghĩ nhiều, đừng hiểu lầm tôi."

Hôm nay nàng nghe Tang Hòa kể chuyện này, nàng liền biết Thân Tự Cẩm đã nghe được cuộc đối thoại của hai người. Mặc dù nàng không cảm thấy cách làm của mình có gì sai, nhưng Thân Tự Cẩm đã hỏi như vậy, chứng tỏ cô đã nảy sinh nghi ngờ.

Điều này không tốt lắm. Nàng muốn Thân Tự Cẩm yêu nàng một cách nồng nhiệt. Nếu bây giờ đã nảy sinh nghi ngờ, sau này không còn tình cảm nữa, thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa.

Xa Cố Lai hưởng thụ cảm giác Thân Tự Cẩm lòng tràn đầy, mắt tràn đầy đều là nàng. Điều này khiến nàng cảm thấy một sự thỏa mãn quỷ dị.

Người mà nàng từng ghét sâu sắc giờ đây yêu thích nàng, lại ngây thơ cho rằng mình nhận được tình yêu, không hề hay biết đó chỉ là một bầu nhiệt huyết của bản thân.

Buồn cười lại tuyệt vọng.

Xa Cố Lai hiểu rõ nhất cái cảm giác được đến rồi mất đi này. Giống như hồi nhỏ nàng nhiều lần cho rằng mình được người tốt bụng nhận nuôi, vừa đầy lòng vui mừng vì cuối cùng đã có một ngôi nhà, thì nhận lại là sự ngược đãi và lạnh lùng vô tận.

Loại cảm giác này là khó chịu nhất.

Nàng tin Thân Tự Cẩm cũng sẽ như vậy.

Nàng thích cảm xúc của Thân Tự Cẩm bị nàng khống chế, cứ như thể cô là vật phụ thuộc của mình.

Ván cờ này nàng còn chưa chơi chán, nàng không cho phép có bất kỳ sai sót nào.

Để chú thỏ trắng này an tâm, Xa Cố Lai không ngại cho cô ngọt ngào, dù sao cũng chỉ là một màn biểu diễn dối trá mà thôi.

Nghĩ như vậy, Xa Cố Lai lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay Phật châu, đi đến bên giường Thân Tự Cẩm: "Đưa tay ra đây."

Thân Tự Cẩm không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Xa Cố Lai vén tay áo cô lên, nhìn cổ tay cô. Phản ứng đầu tiên là gầy quá.

Trắng như tuyết ngọc, giống như được điêu khắc từ bạch ngọc lạnh lẽo, lại vô cùng gầy gò, xương cốt nổi rõ, một bàn tay có thể dễ dàng siết chặt.

Sao lại có thể gầy như vậy.

"Sao thế?"

"Không có gì." Xa Cố Lai đeo vòng tay cho cô.

"Đây là để bảo đảm bình an. Là tôi đã nhờ người đặc biệt đến chùa mời các vị phương trượng giúp làm." Xa Cố Lai nói với giọng bình thường. "Em đeo vào cho kỹ, đừng tùy tiện bị bệnh nữa."

Thân Tự Cẩm thụ sủng nhược kinh: "Đặc biệt cầu cho em sao?"

"Ừm." Xa Cố Lai mặt không đổi sắc gật đầu.

Thật ra không phải. Chiếc vòng tay này trước kia là cầu cho người bạn thân quá cố của nàng. Đáng tiếc cuối cùng bạn nàng vẫn qua đời vì bệnh, chiếc vòng tay này chưa kịp tặng đi.

Vì không được trao đến tay người được chỉ định, chiếc vòng tay này liền không còn ý nghĩa. Nàng đang định vứt đi, chi bằng tặng cho Thân Tự Cẩm để lấy lòng.

Quả nhiên Thân Tự Cẩm mừng rỡ ra mặt, khuôn mặt tái nhợt có lại sinh khí.

Thân Tự Cẩm đích xác rất vui. Có rất ít người tặng quà cho cô, lại còn là một món quà mang ý nghĩa tốt đẹp như vậy, hơn nữa còn là người mình yêu tặng, ý nghĩa thật phi thường.

Xét về mặt này, Thân Tự Cẩm thật sự rất dễ vui vẻ.

Cô nhìn chiếc vòng tay Phật châu này, yêu thích không muốn rời tay, cứ như đó là báu vật quý giá của mình.

"Em cũng chưa tặng gì cho chị cả." Thân Tự Cẩm đỏ mặt.

"Không sao." Xa Cố Lai nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, trong lòng bản năng thấy ghê tởm, nhưng đồng thời lại xuất hiện một tia sáng sủa quái dị.

Nàng quả nhiên vẫn bài xích nụ cười của Thân Tự Cẩm. Xa Cố Lai dời mắt đi, hờ hững mở miệng: "Em là bạn gái tôi, tặng quà cho em là chuyện bình thường."

Hai chữ bạn gái nàng nói rất nhẹ, như thể một làn gió có thể dễ dàng bị thổi bay.

Thân Tự Cẩm bất ngờ, đây là lần đầu tiên Xa Cố Lai công khai thừa nhận mối quan hệ của họ trước mặt cô. Những ký ức không vui liên quan đến mấy ngày trước trong đầu Thân Tự Cẩm bị cô chôn vùi hoàn toàn, giờ đây chỉ còn lại sự vui vẻ thuần túy.

Cô vuốt ve vòng tay, ngẩng đầu cười với nàng: "Em sẽ cố gắng trân quý nó."

Cô cười thoải mái, nhưng cổ họng lại ngứa lên, liền che miệng quay sang bên cạnh ho khan. Lần này ho khan rất dữ dội, tấm lưng yếu ớt uốn cong dưới chiếc áo bệnh rộng thùng thình.

Cô sợ nơi này có vi khuẩn, liền che miệng, khó khăn nói: "Cố Lai, nơi này — khụ khụ khụ, có rất nhiều vi khuẩn... khụ khụ,chị không có việc gì thì đi trước đi."

Cô vừa nói vừa gù lưng ho khan, cả người run rẩy như một đóa hoa trắng mỏng manh dễ gãy.

Xa Cố Lai đầu tiên lạnh lùng nhìn bộ dạng cô ho khan thống khổ, sau đó thấy cô ho mãi không dứt, trong đầu vô thức chồng chất hình ảnh Thân Tự Cẩm và người bạn đã khuất của nàng.

Đó từng là người bạn duy nhất của nàng, bao gồm cả hiện tại cũng vậy.

Xa Cố Lai vốn định thuận theo ý cô rời đi, kết quả quỷ thần xui khiến lại đưa tay vỗ lưng cô.

Thân Tự Cẩm dùng đôi mắt ướt át nhìn nàng một cái. Đợi đến khi cơn ho ngừng, giọng cô khàn khàn nói: "Cảm ơn."

Xa Cố Lai kịp phản ứng mình đã làm gì, lại bắt đầu cảm thấy bài xích. Cơn ho của Thân Tự Cẩm thì liên quan gì đến nàng.

Chắc là bộ dạng mỏng manh kia có chút giống người bạn đã chết của mình thôi.

Thỉnh thoảng thương hại một chút coi như là cho cô một chút ngọt ngào đi.

Xa Cố Lai vô cùng lạnh lùng nghĩ.

_

Thân Tự Cẩm nằm viện mấy ngày, đợi đến khi hết sốt, liền xuất viện.

Vừa ra khỏi bệnh viện, cô lập tức nhắn tin cho Xa Cố lai.

【Em xuất viện rồi nha.】

Xa Cố Lai đang xem ảnh chụp chân dung của Tang Hòa, nghe thấy điện thoại rung lên liền liếc nhìn.

Xem xong tin nhắn của Thân Tự Cẩm, Xa Cố Lai định lờ đi, nhưng nghĩ đến điều gì, nàng nhấn mở ảnh đại diện của cô, đổi biệt danh thành 【Công chúa Hạt Đậu】.

"Chị Cố Lai." Tang Hòa nghỉ giải lao giữa chừng, lập tức tìm đến Xa Cố Lai.

"Ai nhắn tin cho chị vậy?" Tang Hòa thuận miệng hỏi.

"Một người không quan trọng mà thôi." Xa Cố Lai giúp cô ấy chỉnh sửa lại tóc.

"Thật sao?" Tang Hòa nhớ tới điều gì đó: "Chị Cố Lai, cô gái nằm viện lần trước với chị có quan hệ gì vậy? Cô ấy đột nhiên nắm tay em hỏi quan hệ của hai chúng ta, làm em giật cả mình."

Xa Cố Lai vô tình nói: "Không có quan hệ gì."

"Nga." cô ấy đang chụp ảnh chân dung cổ phong, quần áo nặng nề, rất nóng. Tang Hòa vừa dùng tay quạt, vừa ăn kem Xa Cố Lai sai người mang tới: "Cơ thể cô ấy hình như không được tốt lắm, còn gầy hơn em nữa."

"Ừm." Đối với chuyện của Thân Tự Cẩm, thái độ của Xa Cố Lai rất lạnh nhạt.

Ngược lại Tang Hòa còn có hứng thú: "Cô ấy trông rất lễ phép, hơn nữa chị không thấy dáng người cô ấy rất giống—"

Lời nói của Tang Hòa đột nhiên dừng lại, sau đó cô bình thản đổi chủ đề: "Chị Cố Lai, lát nữa em muốn ăn món Pháp, chị dẫn em đi đi."

"Được."

_

Sau khi Thân Tự Cẩm khỏi bệnh, Bạch Minh Dục liền bàn bạc rủ cô đi chơi ở một trấn nhỏ đặc sắc ngoại ô. Nơi đó có phong vị dân tộc rất đậm, phong cảnh cũng đặc biệt.

Thân Tự Cẩm không muốn đi lắm, nhưng Bạch Minh Dục dùng chiêu mềm với cô, không ngừng làm nũng. Thân Tự Cẩm ăn mềm không ăn cứng, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cùng đi với họ còn có hai cậu con trai. Bốn người chọn một cuối tuần có thời tiết rất đẹp, tự lái xe lên đường.

"Cậu tên gì?" Cậu con trai đầu đinh ngồi phía sau hỏi Thân Tự Cẩm.

Bạch Minh Dục lái xe, Thân Tự Cẩm ngồi ghế phụ. Cô không giỏi giao tiếp với người lạ, suốt cả chuyến đi đều rất trầm mặc.

Bất ngờ bị hỏi, cô giật mình, sau đó nói: "Thân Tự Cẩm."

Cậu con trai đầu đinh ngũ quan sắc sảo, nhìn rất cool. Thấy Thân Tự Cẩm xinh xắn, ngọt ngào và đáng yêu, liền không nhịn được muốn trò chuyện với cô nhiều hơn.

"Cậu rất xinh đẹp." Cậu con trai đầu đinh khen cô.

"À, cảm ơn." Thân Tự Cẩm ngượng ngùng cười cười.

"Họ Trương, cậu đừng có ý đồ gì với cậu ấy." Bạch Minh Dục liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của cậu bạn này. "Người ta có bạn gái rồi."

"Thế à." Cậu con trai đầu đinh có chút thất vọng.

Đáng tiếc, cô gái này rất hợp khẩu vị của hắn.

Trấn nhỏ rất xa, phải lái xe mất mấy tiếng đồng hồ. Đi được nửa đường, bốn người kinh hoàng phát hiện xe bị hỏng.

"Má ơi, xong rồi." Cậu con trai tóc vàng khác than vãn. "Vận khí tệ thật."

"Mới đi được nửa đường." Bạch Minh Dục rất tức giận.

Họ đang ở trên một con đường lớn, xung quanh không có một căn nhà nào, bốn phía là cánh đồng xa xôi.

Đây là quốc lộ mới xây, xe cộ không nhiều. Mấy người muốn tìm người giúp đỡ cũng không thấy một ai.

Bốn người đứng tại chỗ hoang mang.

Thân Tự Cẩm tìm được một cái áo khoác trong xe, đưa cho Bạch Minh Dục mặc: "Ở đây gió lớn, cậu đừng để bị lạnh."

"Tớ xin lỗi nha Tiểu Cẩm." Bạch Minh Dục rất buồn bã. "Biết thế đã không dẫn cậu ra ngoài. Bệnh cậu mới khỏi, giờ lại bị mắc kẹt ở đây, tớ thật sợ cậu lại bị bệnh."

"Không sao đâu." Giọng Thân Tự Cẩm mềm mại, nhẹ nhàng ho khan mấy cái. Mặc dù cô đã hết sốt, nhưng vẫn để lại di chứng ho khan.

"Cậu đừng tự trách. Là tớ tự nguyện muốn đi theo mà." Thân Tự Cẩm thân thiện an ủi cô ấy.

Bạch Minh Dục sợ Thân Tự Cẩm lại sinh bệnh, quyết định cầu cứu anh trai mình. Mặc dù sẽ bị anh trai mắng, cô ấy cũng không quản được nhiều như vậy.

Lúc Bạch Ngu nhận được điện thoại của em gái, hắn đang ngồi trong văn phòng cùng Xa Cố Lai, trao đổi kế hoạch cho một dự án IP lớn.

"Minh Dục, chuyện gì." Bạch Ngu nhìn bản phân tích kế hoạch trên bàn, hờ hững hỏi.

"Anh ơi, cứu em với—" Giọng Bạch Minh Dục lập tức vang vọng trong văn phòng, âm thanh cực lớn. Xa Cố Lai đối diện ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Bạch Ngu nghiến răng: "Cái con bé chết tiệt kia gào thét cái gì."

Bạch Minh Dục kể tình trạng hiện tại của họ, cầu cứu anh trai trong sự sụp đổ: "Mau đến đây đi anh, ở đây lạnh chết mất."

Bạch Ngu đau đầu vỗ trán: "Mới về đến nơi đã gây chuyện cho anh rồi."

"Muốn mắng thì đợi về rồi mắng sau đi anh, mau lên đi. Sắp hoàng hôn rồi, nhiệt độ sẽ hạ xuống đột ngột. Tiểu Cẩm khó khăn lắm mới khỏi bệnh, em sợ cậu ấy lại bị ốm. Tóm lại, mau lên đi."

Xa Cố Lai nghe thấy tên Thân Tự Cẩm, lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Bạch Ngu phiền chết cô em gái này: "Kế hoạch ngày mai rồi nói sau."

Hắn nắm lấy chìa khóa xe, đột nhiên hỏi: "Cậu có muốn đi không? Hình như cô gái kia cũng ở đó."

"Liên quan gì đến tớ." Xa Cố Lai thần sắc nhạt nhẽo. "Tớ không đi."

-

"Cho nên chính cậu uống rượu hay không cũng không nhớ được sao?" Lúc này Xa Cố Lai lái xe, giọng điệu lạnh như băng.

Bạch Ngu ai nha một tiếng, cười hì hì đùa giỡn: "Tớ quên mất tớ vừa uống rượu. Dù sao cô gái kia cũng ở đó, cậu cũng đi xem một chút đi."

Bạch Ngu đang định lái xe thì chợt nhận ra mình vừa uống rượu. Hắn không hề suy nghĩ mà năn nỉ Xa Cố Lai cùng đi với mình.

Trừ việc say rượu ra, còn một điều nữa là hắn bị mù đường. Khả năng định hướng của Xa Cố Lai tốt hơn hắn nhiều.

Xa Cố Lai bị buộc làm tài xế, rất im lặng: "Cậu ngậm miệng lại đi."

Phương xa kéo lên màu sắc hoàng hôn. Cánh đồng hoang vắng mờ nhạt, bốn người không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này.

"Anh ta sao còn chưa tới nữa." Bạch Minh Dục ngồi trong xe phàn nàn.

Thân Tự Cẩm nhìn ra ngoài hoàng hôn, nhịn không được dùng điện thoại quay lại. Nơi này tín hiệu không tốt, cô định lát nữa sẽ gửi cho Xa Cố Lai xem.

Cũng không biết nàng bây giờ đang làm gì.

Thân Tự Cẩm sờ chiếc vòng tay của mình. Giờ này nàng chắc còn đang ăn cơm.

Bốn người cuối cùng cũng thấy xe của Bạch Ngu nửa giờ trước khi trời tối hẳn.

"Anh tớ đến rồi!" Bạch Minh Dục kích động đứng lên, vội vàng xuống xe. Thân Tự Cẩm cũng xuống xe.

Bạch Minh Dục vẫy tay về phía hắn: "Anh—"

Bạch Ngu xuống xe: "Bạch Minh Dục, ngày nào em cũng gây chuyện cho anh!"

Thân Tự Cẩm cảm thấy hơi lạnh, cổ họng cũng ngứa, không khỏi rụt cổ lại.

Cô vừa định quay lại xe uống thuốc, thì lại thấy còn có người xuống xe.

Trời tối sầm, Thân Tự Cẩm thấy không rõ khuôn mặt cụ thể, chỉ cảm thấy thân hình nàng rất giống Xa Cố Lai.

Nhưng lại cảm thấy không thể nào.

Bóng dáng kia càng đi càng gần, trái tim Thân Tự Cẩm cũng đập càng lúc càng nhanh.

"Em tại sao lại đi theo đám bọn họ?" Giọng nói lạnh băng của Xa Cố Lai truyền vào tai cô.

Thật sự là Xa Cố Lai!

"Thật có tinh lực." Xa Cố Lai đứng trước mặt Thân Tự Cẩm, trào phúng cô.

"Em—" Thân Tự Cẩm lắp bắp một chữ, lại không biết nói gì.

Nói thật, trong mấy tiếng bị mắc kẹt, Thân Tự Cẩm không phải không sợ hãi. Nơi này rộng lớn, lại không một bóng người. Họ giống như bị thế giới bỏ rơi vậy.

Thân Tự Cẩm đương nhiên cũng sợ, nhưng Bạch Minh Dục ở bên cạnh cứ tự trách vì đã rủ cô đi. Để xoa dịu sự tự trách của bạn, cô không thể bộc lộ cảm xúc sợ hãi, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, để Bạch Minh Dục yên tâm.

Trong hoàn cảnh này, Xa Cố Lai lại xuất hiện trước mắt nàng.

Dường như mỗi lần cô lâm vào khốn cảnh, Xa Cố Lai đều có thể tìm thấy cô.

Ý sợ hãi của Thân Tự Cẩm tan biến, cô chỉ thấy Xa Cố Lai cười.

Xa Cố Lai là bị ép đến. Vừa tới lại thấy cô cười ngây ngô, sách một tiếng: "Ngày nào em cũng cười ngốc nghếch cái gì vậy?"

Thân Tự Cẩm nghiêm túc nói: "Bởi vì vui vẻ mà, chị xuất hiện trước mắt em."

Gió thổi tung tóc hai người, quần áo cũng hơi bay theo gió. Hai người phụ nữ xinh đẹp đứng trên con đường dài, phía sau là bầu trời đêm màu tím đậm. Xung quanh họ dường như có một kết giới tự nhiên, trông tĩnh mịch mà tươi đẹp.

Nếu như bỏ qua hai trái tim chưa bao giờ đến gần nhau.

Cậu con trai đầu đinh vốn định gọi Thân Tự Cẩm tới, nhưng thấy cảnh này, bước chân không hiểu sao dừng lại.

Luôn cảm thấy giữa họ là điều mà người ngoài không thể xen vào.

Bởi vì bốn người đều chờ rất mệt, lại chưa ăn cơm, muốn về nội thành tối thiểu còn phải mất mấy tiếng nữa, mọi người liền quyết định tìm một chỗ ngủ qua đêm.

Họ tìm một quán trọ gần đó. Vì có một số phòng đang được sửa chữa, nên không còn nhiều phòng lắm.

Cuối cùng hai cậu con trai một phòng, Bạch Ngu một phòng. Còn lại hai phòng.

Bạch Minh Dục rất biết điều, kiếm cớ nói mình ngủ hay quẫy đạp, từ chối ngủ chung với người khác. Thế là Thân Tự Cẩm và Xa Cố Lai một phòng.

Nội tâm Xa Cố Lai là từ chối.

Nhưng nàng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

"Chị đi rửa mặt trước đi." Thân Tự Cẩm nói với Xa Cố Lai.

"Ừm."

Thân Tự Cẩm ngồi trên giường, cả người rất căng thẳng.

Mặc dù trước kia hai người họ đã từng ngủ chung phòng, nhưng dù sao cũng là ngủ riêng giường. Còn chỗ này chỉ có một cái giường, có nghĩa là hai người họ phải ngủ chung.

Đây là lần đầu tiên họ phải đối mặt với khoảng cách thân mật như vậy kể từ khi hẹn hò.

Thân Tự Cẩm căng thẳng chết đi được.

Cô lại muốn sờ chiếc vòng tay, con ngươi co lại.

Vòng tay đâu?

Cô lập tức lục lọi túi xách của mình, không có.

Không chỉ thế, cô lại tìm khắp phòng một lần, cũng không thấy.

Thân Tự Cẩm bắt đầu hoảng loạn.

Xa Cố Lai rửa mặt xong đi ra: "Tôi tắm xong rồi."

"Cố Lai, vòng tay bị rơi mất rồi." Giọng Thân Tự Cẩm mang theo tiếng nức nở.

"Vòng tay gì?"

"Cái chị tặng em, dặn em phải giữ gìn cẩn thận đó."

Xa Cố Lai mới nhớ ra, thờ ơ nói: "Rớt thì rớt, em gấp cái gì."

"Đó là chị tặng em." Thân Tự Cẩm lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra. "Chị trước đó đã nói phải để em đeo cẩn thận, nhưng nó lại mất rồi."

"Một cái vòng tay, không đáng để như vậy."

Thân Tự Cẩm hoảng loạn như đứa trẻ làm mất món đồ chơi yêu thích: "Cái này rất quan trọng với em."

Xa Cố Lai thật sự không hiểu: "Quan trọng ở chỗ nào?"

"Đây là chị tặng em." Thân Tự Cẩm bất lực ngồi xuống.

"Ý nghĩa trọng đại, em không thể mất nó được."

Xa Cố Lai rũ chiếc khăn lông trên tay xuống hai bên, hàng mi đen nhánh cụp xuống thật thấp, im lặng không nói.

Một lúc lâu, nàng nói với vẻ mặt kỳ quái: "Tại sao đồ vật của tôi lại quan trọng?"

"Bởi vì là người mình thích tặng mà."

Thân Tự Cẩm quyết định phải ra ngoài tìm. Cô đứng dậy: "Em đi ra ngoài tìm xem sao."

"Không thể bỏ qua sao? Chỉ là một cái vòng tay thôi." Xa Cố Lai mở miệng với giọng điệu không rõ ý.

Thân Tự Cẩm cầm tay nắm cửa, quay đầu lại, mặt mày nghiêm túc.

"Sao có thể tùy ý đối đãi với tất cả mọi thứ của người mình yêu thương được?"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Hòa đối với Xa Cố Lai là không có loại tình cảm đó.

Lặp lại lần nữa nha, là HE (Happy Ending), dù cho đến lúc đó sẽ có rất nhiều người mắng tôi, tôi cũng sẽ không viết thành BE (Bad Ending), nhân vật chính đến cuối cùng cũng sẽ không chết đâu. Nếu như viết thành BE, sườn truyện của tôi sẽ bị rối loạn, vậy thì tôi không có cảm hứng để viết nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro