Chương 33
Thân Tự Cẩm luôn cảm giác mình ngủ thật lâu, cô mở to mắt, vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô giống như đang chìm trong nước, xung quanh là sự yên tĩnh sâu thẳm, trước mắt cũng là một mảnh trống rỗng.
Có tiếng hít thở nhàn nhạt, là ai.
À, là cô, hóa ra cô còn sống.
Thân Tự Cẩm chống giường chậm rãi đứng dậy. Vì nằm quá lâu, chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.
Cô chậm rãi mở cửa, không biết đây là nơi nào.
Xa Cố Lai đang ở trong vườn hoa cắt tỉa cành, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nàng tưởng là hầu gái, liền không để ý.
Cho đến một tiếng động nặng nề vang lên sau lưng.
Xa Cố Lai quay người, thấy Thân Tự Cẩm nửa quỳ trên mặt đất. Nàng buông kéo, muốn đi đỡ Thân Tự Cẩm.
Ai ngờ Thân Tự Cẩm tránh tay nàng ra, chống cái bàn bên cạnh chậm rãi đứng dậy.
Xa Cố Lai thu tay lại, đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô.
Nàng giễu cợt nói: "Tỉnh táo lại rồi?"
Ánh mắt Thân Tự Cẩm mộc mạc: "Tôi vì sao lại ở đây?"
"Hỏi chính cô."
Khuôn mặt Thân Tự Cẩm tái nhợt, rã rời không chịu nổi: "Tôi muốn trở về, đưa tôi về đi."
"Cô xác định?" Xa Cố Lai khoanh tay trước ngực, kéo một đóa hoa tùy ý vuốt ve, hơi nhíu mày: "Đến lúc đó lại quấn lấy tôi thì sao?"
"Tôi sẽ không quấn lấy chị." Thân Tự Cẩm lắc đầu.
Xa Cố Lai cười lạnh: "Ai biết được?"
Thân Tự Cẩm không muốn nói nhiều với Xa Cố Lai. Xa Cố Lai bây giờ đối với cô mà nói, là một kiểu đau khổ mới.
Cô đã có quá nhiều đau khổ.
"Tôi muốn trở về." Thân Tự Cẩm động tác trì trệ xoay người: "Tôi muốn trở về."
Tôi phải trở về nơi bà ngoại ở.
Xa Cố Lai nhìn bóng lưng của cô, cũng không giữ cô lại. Nàng cũng không cảm thấy Thân Tự Cẩm có thể rời khỏi đây.
Dù cho rời đi...
Vậy thì có liên quan gì đến nàng.
Một giây, hai giây, ba giây...
Quả nhiên, thể chất Thân Tự Cẩm quá kém, đi chưa được mấy bước, liền ngất xỉu ngã trên mặt đất.
Xa Cố Lai cười lạnh một tiếng, đi tới đỡ cô dậy. Cô thực sự gầy, Xa Cố Lai dễ dàng liền có thể ôm ngang cô lên.
Thân Tự Cẩm sau đó lại tỉnh táo mấy lần, mỗi lần đều nói muốn trở về, nhưng không ngoại lệ đều không tỉnh táo được thật lâu.
Lần này cũng giống như vậy, cô lại làm ầm ĩ muốn rời đi. Xa Cố Lai đặt cô ngồi trên ghế, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm."
Thân Tự Cẩm căn bản ăn không trôi, cô nhìn đồ ăn trên bàn, ngây người.
Xa Cố Lai thấy cô giống người gỗ chậm chạp bất động, dùng ngón tay gõ bàn một cái nói: "Ăn cơm, không ăn cơm tử tế thì cô cứ đợi chết đói đi."
Lông mi dài của Thân Tự Cẩm giật giật, cô nghĩ tới chuyện trước đó bà ngoại bảo cô ăn cơm thật ngon.
Ngón tay cô cứng ngắc cử động, bờ môi mấp máy: "Đúng, tôi muốn ăn cơm thật ngon... Không ăn cơm thật ngon, bà ngoại sẽ giận tôi."
Cô cầm đũa, không thèm để ý gắp món gì, cứ thế nhét vào miệng. Rất nhanh cô liền bị ớt sặc, ho khan liên tục.
Xa Cố Lai đưa cho cô một cốc nước: "Cô gấp cái gì?"
Thân Tự Cẩm ho đến mắt đều đỏ, động tác trên tay lại còn chưa ngừng, liều mạng nhét vào miệng.
Xa Cố Lai nhìn trợn mắt hốc mồm, dừng động tác của cô: "Thân Tự Cẩm! Cô điên rồi?"
Cô chỉ là thống khổ lắc đầu, đẩy tay nàng ra: "Xa Cố Lai, chị đừng chạm vào tôi."
"Cô cho rằng tôi cam tâm tình nguyện đụng vào cô sao?" Xa Cố Lai giận không kìm được: "Cô nếu là muốn phát điên thì cút ra ngoài mà phát, cô cho rằng tôi rất nguyện ý để cô ở lại trong nhà tôi sao?"
Thân Tự Cẩm hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt khóc lóc, lại muốn đi cầm đũa lên: "Tôi muốn ăn cơm thật ngon, bà ngoại sẽ không vui... Cũng là bởi vì tôi không ngoan, bà ngoại mới rời bỏ tôi..."
Cô lại nhét cơm vào miệng, quai hàm đều gần như không chứa nổi, vẫn luôn ở trào ngược.
Xa Cố Lai thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên vung tay, đem bát đũa trước mặt cô đều đánh đổ xuống đất.
"Cô đừng ăn nữa." Xa Cố Lai lạnh lùng nói.
Thân Tự Cẩm dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng.
"Dù sao không phải tự nguyện ăn, ăn rồi cũng sẽ nôn ra." Xa Cố Lai ngoắc ngón tay gọi hầu gái.
"Đưa cô ta lên nghỉ ngơi." Xa Cố Lai dùng khăn giấy lau tay, cúi thấp mắt: "Thân Tự Cẩm, nếu như cô chết đói, không phải vấn đề của tôi, tôi đã hết tình hết nghĩa rồi."
Nói xong Xa Cố Lai liền lên lầu.
Mấy ngày sau đó, Xa Cố Lai đều lười để ý tới cô. Không còn cách nào, Thân Tự Cẩm luôn luôn có rất nhiều kiểu phát điên, mỗi khi lúc này, Xa Cố Lai đều sẽ kịp thời ngăn cản cô phát điên, và thêm vài câu châm chọc khiêu khích.
Nàng thực sự rất phiền dáng vẻ điên dại của Thân Tự Cẩm, có một ngày rốt cuộc nhịn không được, lạnh lùng mắng cô vài câu.
"Thân Tự Cẩm, giả ngây giả dại có ý nghĩa gì đâu? Cô có thể bình thường một chút sao?"
"Cô nghĩ ai sẽ thích một kẻ điên."
Thân Tự Cẩm dường như bị những lời này dọa sợ, giống như nhìn thấy ma quỷ, cô lảo đảo lùi lại, nắm lấy tóc: "Xa Cố Lai, chị đừng nói nữa..."
Mỗi lời chị nói đều khiến tôi khó chịu vô cùng.
Chị hận tôi đến mức nào.
Tai Thân Tự Cẩm lại bắt đầu vang lên tiếng ù tai sắc bén, kéo theo đầu cũng bắt đầu đau.
Cô nhìn khuôn mặt Xa Cố Lai, mặt nàng đã hoàn toàn thay đổi, ngũ quan màu xám mờ ảo, đang mở một nụ cười thật to, dữ tợn nhìn cô.
Thân Tự Cẩm kinh hoàng vô cùng, đẩy Xa Cố Lai ra, rồi đóng cửa lại thật mạnh.
Xa Cố Lai nhìn cánh cửa đóng chặt, cười.
Khí cười.
Quả nhiên là đồ điên.
Dù sao số lần tỉnh táo cũng nhiều, hôm nào để cô ra ngoài đi.
Dáng vẻ phát điên quả thực đau đầu.
Xa Cố Lai vào thư phòng.
Đêm tối buông xuống, Thân Tự Cẩm co ro trong chăn, loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi cô, giống như là giọng của bà ngoại.
Thân Tự Cẩm vội vàng chui ra khỏi chăn, lần theo âm thanh đi tới hành lang, lại dừng lại trước một căn phòng.
Cô nghe được tên của mình.
Cửa căn phòng này không khóa chặt, tiếng người nói chuyện bên trong cũng có thể nghe thấy đại khái.
Xa Cố Lai hai tay chống cằm: "cô nói là, bà ngoại Thân Tự Cẩm chết vì xuất huyết não."
Tiểu Hứa gật đầu: "Đúng vậy, mà lại —— bà ngoại Thân Tự Cẩm vốn dĩ sẽ không đột phát loại bệnh tật này. Chỉ là ngày đó bà ấy đang gọi video, trong lúc đó đột nhiên xuống giường, hoảng hốt chạy về phía bên ngoài. Vì sàn nhà vừa mới lau, lão nhân bị ngã một phát, đầu chảy rất nhiều máu, sau đó liền không đứng dậy được nữa."
Nói ngắn gọn, bà ngoại Thân Tự Cẩm là bị ngã chết.
"Cái video kia..." Xa Cố Lai thì thào: "Là bà ấy đang video với Thân Tự Cẩm?"
Tiểu Hứa gật đầu: "Đúng vậy, nửa đường Thân tiểu thư dường như xảy ra chuyện, video bị ngắt, lão nhân nhất thời hoảng hốt, liền vô ý thức chạy ra bên ngoài."
Nói một cách khác, lão nhân qua đời là vì Thân Tự Cẩm.
Xa Cố Lai liễm mày, không biết đang suy nghĩ gì. Vài giây sau, nàng dặn dò Tiểu Hứa.
"Không nên nói chuyện này cho Thân Tự Cẩm."
"Vâng."
Mà ở ngoài cửa, Thân Tự Cẩm đã nghe xong tất cả.
Cô che miệng, nước mắt như thủy triều dâng, mãnh liệt đến cực điểm.
Để không khiến người ta phát hiện, cô chạy trở về phòng của mình, sau đó mất đi tất cả sức lực giống như ngã xuống đất.
Cô vẫn luôn nắm chặt miệng, kiềm chế tiếng khóc tuyệt vọng đứt quãng tiết lộ ra giữa các ngón tay. Cô khóc thực sự quá dữ dội, lồng ngực co lại từng cơn.
Cuộc đối thoại vừa rồi giữa Xa Cố Lai và Tiểu Hứa cô đều nghe hiểu.
Là cô gián tiếp hại chết bà ngoại.
Nếu như ngày đó cô không bị tụt huyết áp, không ngã xuống bậc thang, điện thoại liền sẽ không bị hỏng, bà ngoại cũng sẽ không vì lo lắng cô có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, mà đi ra ngoài.
Nếu như ngày đó cô không gọi video với bà ngoại...
Bà ngoại có phải là vẫn còn sống.
Cô đã hại chết mẹ, hại chết ba, bây giờ lại hại chết bà ngoại.
Cô thật không nên sinh ra.
Cô sống sót chỉ có thể mang đến tai họa cho những người bên cạnh, vô luận là ai, đều sẽ bị cô hại chết.
Hiện tại ngay cả bà ngoại của nguyên chủ đều bị cô gián tiếp hại chết.
Thân Tự Cẩm khóc đến thở không ra hơi.
Nếu như cô không xuyên đến thế giới này, bà ngoại có phải sẽ không chết.
Cô sụp đổ ôm lấy đầu.
Sự sống sót của cô chính là một loại tội lỗi.
Có lẽ mẹ cô nói rất đúng, cô thật không nên sống.
Nếu như cô sớm chết ở bệnh viện tâm thần thì tốt biết bao.
Chỉ cần cô không đi tới thế giới này, liền sẽ không gặp phải Xa Cố Lai, cũng sẽ không gặp phải bà ngoại.
Những người này, vì nhiều nguyên nhân đều khiến cô vô cùng thống khổ. Nếu như cô sớm chết đi, chỉ một người cũng sẽ không gặp phải.
Yết hầu Thân Tự Cẩm đột nhiên trào lên sự ấm áp, cô há to miệng, phun ra một ngụm máu.
Dạ dày đau quá.
Giống như có người dùng dao lửa khuấy động bên trong nội tạng.
Thân Tự Cẩm ôm bụng, lưng cong lại thật sâu, trán áp sát mặt đất, bất lực mà sụp đổ thút thít.
Nước mắt lẫn vào máu trên mặt đất tụ lại thành một vũng nước nhỏ.
Cảm giác ghét bỏ và chối bỏ bản thân nồng đậm nuốt sống cô thật sâu, cô đột nhiên cảm thấy bản thân ghê tởm vô cùng.
Cô bắt đầu hối hận.
Hối hận hồi nhỏ vì sao không nghe lời mẹ, sớm một chút đi chết.
Chỉ cần chết, cô sẽ không hại chết người khác, tự nhiên cũng không có ai bóp nghẹt chính mình.
Mẹ cô nói đúng.
Thân Tự Cẩm không khóc, ánh mắt là một sự thanh tỉnh quỷ dị.
Cô muốn nghe lời bà ấy.
_
Xa Cố Lai đi làm, Thân Tự Cẩm đem chăn mền trong phòng xếp gọn gàng, dọn dẹp sạch sẽ.
Cô sửa soạn bản thân một chút, đi ra khỏi phòng.
"Tiểu thư." Nữ hầu thấy cô: "Cô rời giường rồi sao?"
Thân Tự Cẩm hướng cô ấy lễ phép cười cười: "Là chị à, cảm ơn chị khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi."
Nữ hầu cũng cười: "Không sao."
"Cái đó... tôi muốn hỏi một chút." Thân Tự Cẩm ngượng ngùng nói: "Tôi muốn rời khỏi nơi này, làm như thế nào để bắt xe vậy?"
"Cô phải rời đi sao? Bây giờ sao?"
Thân Tự Cẩm gật đầu: "Tôi phải đi."
Nữ hầu thấy thần trí cô dường như đã khôi phục bình thường, thấy cô muốn rời khỏi cũng không ngăn cản.
Trước kia Xa Cố Lai có nói qua nếu như Thân Tự Cẩm muốn đi, liền để cô đi.
Nữ hầu nói: "Chúng tôi có tài xế, tôi sẽ cho người đưa cô rời đi ngay."
"Cảm ơn chị."
Thân Tự Cẩm ngồi trên xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Khoảng thời gian này cô đã làm gì, cô đều có ký ức.
Cô nhớ lại vì bệnh của mình, mà đi làm phiền Xa Cố Lai, khiến nàng càng thêm không kiên nhẫn với cô.
Cô cũng nhớ lại những lời Xa Cố Lai nói với cô.
Những lời lẽ lạnh băng cắm rễ thật sâu vào ký ức của cô.
—— ai sẽ thích một người điên.
Cô nghĩ tới câu nói này của Xa Cố Lai, nhịn không được cười trầm thấp thành tiếng.
Xa Cố Lai là thật sự rất chán ghét cô a.
Lại dùng tên điên để gọi cô.
Tôi cũng hận chị a, Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm xuống xe ở một tiệm hoa, cô muốn mua một chút hoa.
Cô nhìn trúng một bó sơn chi, vừa định đi lấy, một bàn tay khác cũng đồng thời đi lấy bó hoa kia.
Thân Tự Cẩm nghiêng mặt nhìn chủ nhân bàn tay, là một phụ nữ tóc ngắn, có chút quen mắt.
Người phụ nữ tóc ngắn cũng cảm thấy cô quen mắt, nhìn cô một hồi lâu, bừng tỉnh: "Là cô à, tiểu muội muội."
"Chúng ta... quen biết sao?"
Người phụ nữ tóc ngắn cười một chút: "Có thể cô quên tôi rồi, bó hoa này tặng cô."
Thân Tự Cẩm nhận lấy hoa: "Cảm ơn."
Mua xong hoa, Thân Tự Cẩm đã cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay cô nằm quá lâu, toàn thân mềm nhũn.
Cô tìm một chiếc ghế dài trong công viên gần đó ngồi xuống.
Đột nhiên, có người ngồi bên cạnh cô. Thân Tự Cẩm không quan tâm người ngồi bên cạnh là ai, cho đến khi người này mở miệng: "Tiểu muội muội, thật sự không quen biết tôi sao?"
Thân Tự Cẩm bị âm thanh bất ngờ làm giật mình, cô vội vàng quay đầu.
Lại là người phụ nữ vừa nãy.
Mắt Thân Tự Cẩm mờ mịt.
Người phụ nữ cười lên, mặt mày tùy ý: "Cái đêm Xa Cố Lai dẫn cô đến phòng riêng uống rượu, còn nhớ không?"
Ký ức Thân Tự Cẩm đã rất kém, rất nhiều chuyện trước đó đều quên gần hết, chỉ có chuyện này còn nhớ.
Cô cẩn thận nhìn người phụ nữ, mới mơ hồ từ ký ức bên trong tìm thấy khuôn mặt tương tự.
"Không nhận ra cũng không sao." Người phụ nữ cười cười: "Tôi chỉ là đang đợi người, thấy cô, muốn tới đây cùng cô tâm sự giết thời gian."
Thân Tự Cẩm ôm hoa, không nói gì.
"Cô ——" người phụ nữ đảo mắt: "Cùng Xa Cố Lai còn ở cùng nhau sao?"
Ánh mắt Thân Tự Cẩm phảng phất bị giữ lại, rất nhanh lại khôi phục không chút gợn sóng, cô lắc đầu, khẽ nói: "Không có."
Người phụ nữ dường như đã đoán trước được: "Cô bị vứt bỏ rồi."
Thân Tự Cẩm trầm mặc, xem như ngầm thừa nhận.
Người phụ nữ đột nhiên cười lên: "Nhìn cô thế này hẳn là đau lòng lắm đi, không ngờ cô vẫn bị Xa Cố Lai trêu đùa."
Thân Tự Cẩm nhìn cô ấy, không rõ cô ấy có ý gì.
Người phụ nữ nhàm chán, nhịn không được nói ra hết, cô ấy lung lay ngón tay: "Cô không biết đâu tiểu muội muội, ngày đó nàng ấy dẫn cô đến uống rượu chính là đặc biệt chơi cô."
"Nàng ấy gọi chúng tôi đến, ra hiệu cho chúng tôi để cô xấu mặt. Chúng tôi chơi đùa người quen rồi, chuyện này rành nhất."
Lông mi Thân Tự Cẩm rung động không ngừng, ngữ khí lại bình tĩnh.
"Ý của cô là, chị ấy biết tôi không biết uống rượu, nhưng vì để tôi xấu mặt, vẫn mang tôi đi tiệc rượu, phải không?"
Người phụ nữ nhíu mày: "Thật thông minh a tiểu muội muội, nhưng không sao hết, Xa Cố Lai chính là người xấu xa tận cùng, cô tránh xa nàng ấy là được."
Thân Tự Cẩm cảm thấy bản thân nên giận.
Nhưng trái tim cô lại rất tê liệt, không cảm nhận được quá nhiều cảm xúc.
Cô chỉ là có cái nhìn rõ hơn về Xa Cố Lai một tầng nữa.
Xa Cố Lai là một kẻ xấu xa chính hiệu.
Có lẽ là bị lừa gạt quá nhiều lần, thêm một lần nữa cũng không quan trọng, chẳng qua là cảm thấy rất lạnh, trái tim cũng lạnh.
Cô không hề cuồng loạn tức giận, chỉ có sự hận thù buồn nôn đối với Xa Cố Lai.
Người phụ nữ rất nhanh liền đi rồi. Thân Tự Cẩm ngồi một lúc, toàn thân cô tê dại, hoàn toàn không động đậy được.
Từ từ, cơ thể mới có thể hoàn toàn cử động.
Cô ôm hoa, trở về nhà một chuyến. Trong nhà vắng lặng, nhưng khắp nơi đều có bóng dáng cô và bà ngoại.
Thân Tự Cẩm ở trong lúc cực độ tưởng niệm, lại có thêm mấy phần xấu hổ khó tả.
Đại khái là cảm thấy bản thân hại chết bà, Thân Tự Cẩm ngay cả cảm xúc đau khổ tự ti cũng không dám có.
Cô cảm thấy bản thân không có tư cách.
Cô đi qua tủ lạnh, phía trên còn có dòng chữ bà ngoại dùng bút mực viết: "Tiểu Cẩm, ăn cơm thật ngon."
Sự bình tĩnh vừa rồi không còn tồn tại, cô sờ lấy những chữ này, kìm lòng không đậu khóc thành tiếng.
Thật xin lỗi, bà ngoại.
Là con hại chết người.
Thật xin lỗi thật xin lỗi.
Là lỗi của con.
Thân Tự Cẩm khóc mệt, vốn dĩ cô cho rằng tâm trạng của mình đã rất bình tĩnh, không có gì lại có thể làm cho cô sụp đổ.
Nhưng là khi nghe những việc Xa Cố Lai đã làm, lại thấy chữ viết của bà ngoại, sự bình tĩnh trên mặt cuối cùng không chịu nổi một kích.
Sự đau khổ chất chứa trong tim toàn bộ bùng phát ra, Thân Tự Cẩm toàn thân đau không chịu nổi.
Cô không biết chỗ nào đau.
Nhưng chính là chỗ nào cũng đau.
Cô đau đớn ngồi sụp xuống.
"Thân Tự Cẩm, mày sao còn chưa đi chết."
"Nhanh lên đi chết đi."
"Mày còn sống chỉ mang đến khổ đau cho người khác, nhanh đi chết đi."
Âm thanh quanh quẩn không dứt, gần như là như đòi mạng liều mạng gào thét bên tai cô.
Thân Tự Cẩm ôm đầu, cuộn tròn bản thân lại thành một khối.
Đừng nói nữa.
Tôi rất nhanh sẽ đi chết.
Cho nên đừng nói nữa.
Từ từ, những âm thanh này dịu xuống.
Khuôn mặt Thân Tự Cẩm không còn chút máu nào, cô kinh ngạc nhìn căn phòng của mình.
Tay đụng phải cái gì đó, Thân Tự Cẩm cúi đầu, phát hiện khung ảnh bị rơi.
Cô nhặt lên, lật đến mặt trước.
Kia là bức ảnh chụp chung của Xa Cố Lai và Thân Tự Cẩm.
Đây là bức ảnh chụp chung duy nhất của các cô, Thân Tự Cẩm yêu quý lắm, mỗi khi trời tối đều sẽ nhìn bức ảnh này.
Nhưng bây giờ cô đã không còn sự vui vẻ ngày qua.
Tình yêu là tảng băng ướt lạnh, sau vô số vết cắt, chỉ còn lại tro tàn lạnh lẽo băng sương.
Cô nhìn bức ảnh này, vô số thống khổ bị lừa dối ngóc đầu trở lại. Bức ảnh này chiêu cáo sự thật tàn nhẫn và sự ngu xuẩn của cô.
Thân Tự Cẩm cầm lấy một chiếc kéo bên cạnh, đem khuôn mặt mình trên ảnh xé nát vụn, cô điên cuồng cắt khuôn mặt tươi cười của mình ở trên đó.
Đều là hư vô.
Cô không phải nguyên chủ.
Cô không phải Thân Tự Cẩm ở nơi này.
Cô không nên ở bên Xa Cố Lai, cũng không nên sống sót.
Bức ảnh này cũng không nên tồn tại.
Thân Tự Cẩm thật sâu chán ghét bản thân, cô bản năng đối với khuôn mặt mình cảm thấy ghê tởm.
Khuôn mặt của cô trên tấm ảnh cuối cùng không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì, hiện tại chỉ có khuôn mặt Xa Cố Lai cô độc xuất hiện ở trên đó.
Phảng phất hai người từ trước đến nay chưa từng chụp ảnh chung.
Thân Tự Cẩm muốn một lần nữa cầm dao tiếp tục cắt, nhưng tay cô cứ luôn run, cuối cùng run đến mức ngay cả tấm ảnh cũng không cầm được, nhẹ buông tay, tấm ảnh bay trên mặt đất, cuối cùng bay vào trong góc.
Cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Thân Tự Cẩm không có sức lực đi nhặt.
Cô thật sự không còn chút sức lực nào.
Toàn thân Thân Tự Cẩm vẫn rất đau, tai ầm ĩ không ngừng, cô chịu đựng không nổi, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
Cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đời đau khổ của mình.
Cô là không xứng sống sót.
_
Xa Cố Lai về đến nhà, lại phát hiện Thân Tự Cẩm không ở nơi này. Nàng gọi hầu gái đến: "Thân Tự Cẩm đâu?"
Hầu gái đáp: "cô ấy đã rời khỏi nơi này."
Xa Cố Lai nhíu mày: "Rời đi, một mình cô ta?"
"Đúng vậy, Thân tiểu thư dường như đã khôi phục bình thường."
"Phải không?" Xa Cố Lai giật giật môi: "Đi thì đi đi."
Dù sao cũng là muốn rời đi.
Xa Cố Lai không để ý đến đoạn xen kẽ này, nàng làm việc của mình như thường ngày.
Lúc này Bạch Minh Dục đột nhiên gọi điện thoại cho nàng.
"Xa Cố Lai, Tiểu Cẩm sao rồi? Tôi hiện tại muốn gặp cậu ấy."
Xa Cố Lai nhàn nhạt nói: "cô ta đã rời đi."
"Rời đi?" Bạch Minh Dục nghi hoặc, cúp điện thoại.
Xa Cố Lai đặt điện thoại di động sang một bên, không để ý. Lúc nàng chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Bạch Minh Dục lại gọi điện thoại cho nàng.
Xa Cố Lai không kiên nhẫn nghe máy: "Lại có chuyện gì ——"
"Xa Cố Lai! Tiểu Cẩm rốt cuộc đi đâu?" Giọng Bạch Minh Dục mang theo tiếng nức nở: "Tôi tìm rất nhiều nơi, trường học, nhà của cậu ấy, đều không có người!"
Xa Cố Lai không còn ý ngủ, nhíu mày: "cô không tìm thấy cô ta?"
"Đúng, nơi Tiểu Cẩm thường ở chỉ có những chỗ này, cậu ấy sẽ không đi nơi khác đâu."
Bạch Minh Dục lo lắng mặt đầy mồ hôi: "Tiểu Cẩm trước khi đi có nói gì với chị không?"
Xa Cố Lai không nói gì, biểu cảm có chút trầm.
Tình trạng tinh thần của Thân Tự Cẩm bây giờ rất không tốt, Bạch Minh Dục lo lắng như vậy không phải là không có lý.
Trong một khoảnh khắc linh quang lóe lên, Xa Cố Lai nói: "Tôi biết cô ta đi đâu."
Nàng mặc quần áo tử tế, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi biệt thự.
Xa Cố Lai không biết bản thân vì sao nửa đêm lại ra ngoài tìm kẻ tử địch của mình, nàng có thể là điên rồi.
Nhưng nàng hiện tại không lo được nhiều như vậy.
Xa Cố Lai lái xe đến khu nghiã trang, nàng không biết mộ bà ngoại Thân Tự Cẩm ở đâu, chỉ có thể từng bước nhìn sang.
Từ xa, nàng nhìn thấy một người phụ nữ tựa vào một bia mộ.
Trực giác của Xa Cố Lai mách bảo đó là Thân Tự Cẩm, nàng bật đèn pin, chậm rãi tới gần.
Trong đêm đen, nàng thấy Thân Tự Cẩm nhắm mắt sâu, khuôn mặt trắng bệch, cổ tay rủ xuống đang không ngừng chảy máu, thân thể cô đã bị máu nhuộm dần!
Đầu óc Xa Cố Lai trống rỗng, bước nhanh đến phía trước ôm cô, nàng nhanh chóng đưa cô rời khỏi nơi này.
Nửa đêm tại bệnh viện.
Bạch Minh Dục và Xa Cố Lai đứng ở cửa phòng phẫu thuật.
Biểu cảm Bạch Minh Dục thống khổ, khó chịu không nói nên lời, còn Xa Cố Lai dựa vào tường, thần sắc nặng nề, không nói một lời.
Có bác sĩ bước ra, Bạch Minh Dục liền vội hỏi: "Bác sĩ, bạn của tôi sao rồi?"
Bác sĩ nói: "May mắn đưa đến kịp thời, tạm thời không có nguy hiểm tính mạng."
Bạch Minh Dục thở phào một hơi, sắc mặt trầm của Xa Cố Lai cũng hơi dịu lại.
Bạch Minh Dục xông vào phòng bệnh, nhìn Thân Tự Cẩm vẫn còn đang thở, hốc mắt trở nên ẩm ướt.
Cô ấy ngồi bên cạnh Thân Tự Cẩm, giọng nói nghẹn lại: "Tiểu Cẩm, cậu đã thống khổ đến mức không muốn sống nữa sao?"
Không có người trả lời cô ấy, Thân Tự Cẩm không thể mở miệng, Xa Cố Lai đứng sau lưng cô ấy cũng không thể trả lời.
Bạch Minh Dục đột nhiên xoay người, giận dữ nói: "Tôi giao Tiểu Cẩm cho chị, chị chính là đối đãi cậu ấy như vậy sao?"
Thần sắc Xa Cố Lai nhàn nhạt: "Là bản thân cô ta muốn rời đi, có liên quan gì đến tôi."
Bạch Minh Dục biết nàng trời sinh tính lạnh lùng, chỉ trích đối với nàng vô dụng, cô ấy lùi lại một bước.
"Xa Cố Lai, Tiểu Cẩm vì sao lại biến thành thế này? Chị biết không?"
Xa Cố Lai trầm mặc: "Tôi không biết."
"Không, chị biết." Bạch Minh Dục lau mặt: "Bản chất Tiểu Cẩm là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu. Là chị cô phụ cậu ấy, khiến cậu ấy mỗi ngày vô cùng thống khổ, thân thể càng ngày càng ốm yếu, cuối cùng lại là cái chết của bà ngoại, đè gãy cọng rơm cuối cùng của cậu ấy."
"Cậu ấy không chịu nổi nhiều như vậy. Chị là một trong những nguyên nhân khiến cậu ấy suy nhược. Nếu như Tiểu Cẩm chết rồi, chị là hung thủ, tôi cũng thế."
Xa Cố Lai hai tay cắm vào túi, cười lạnh một tiếng: "Nói càn."
Nàng quay người, rời khỏi nơi này.
"Chị không muốn đợi cậu ấy tỉnh lại sao?" Bạch Minh Dục hỏi khi nàng đi tới cửa.
Xa Cố Lai lặng im một giây, rồi đi mất.
_
Thân Tự Cẩm tỉnh lại vào ngày thứ ba. Cô mở mắt ra, mờ mịt nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng lại thất vọng nhắm mắt lại.
Cô không chết được.
Bạch Minh Dục thấy cô tỉnh rồi, kinh ngạc nói: "Tiểu Cẩm, cậu tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không."
Thân Tự Cẩm mở to đôi mắt tĩnh mịch không chút gợn sóng: "Minh Dục, tại sao cậu phải cứu tớ."
Bạch Minh Dục không muốn nhìn thấy cô như thế này: "Tiểu Cẩm..."
"Tớ thực sự rất đau khổ, Minh Dục." Nước mắt chảy dài trên gò má tái nhợt của Thân Tự Cẩm: "Nếu như cậu để tớ chết đi thì tốt biết bao."
Bạch Minh Dục lắc đầu, mũi ê ẩm: "Tiểu Cẩm, cậu phải sống sót có được không."
Thân Tự Cẩm không nói gì, chỉ là nghiêng mặt sang, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô trước kia cũng rất muốn sống.
Mẹ muốn cô đi chết, cô không muốn, cô muốn sống.
Những năm gần đây, dù cho có đau khổ đến mấy, cô cũng muốn sống.
Nhưng là bây giờ cô thật sự không muốn sống.
Sống sót sau đó thì sao? Có chuyện gì đáng giá mong đợi sao?
Hoàn toàn không có.
Vô luận là thế giới nào, cô vĩnh viễn cũng không đạt được điều mình muốn.
Cô sống nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng cảm thấy việc hô hấp cũng là một tội lỗi như bây giờ.
-
Gần đây Xa Cố Lai làm việc luôn không thể tập trung, trong đầu cứ mãi nghĩ về việc Thân Tự Cẩm đã tỉnh lại chưa.
Sau khi vô ý thức lái xe đến bệnh viện, nàng mới biết mình đã làm gì.
Xa Cố Lai cũng lười quanh co, dứt khoát đi lên.
Bạch Minh Dục đi mua cơm, trong phòng bệnh chỉ có một mình Thân Tự Cẩm.
Nàng nằm trên giường, cổ tay quấn băng gạc dày, sắc mặt tái nhợt, đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xa Cố Lai đi vào: "Ngoài cửa sổ có gì để nhìn."
Thân Tự Cẩm nghe thấy âm thanh người tới nhưng không quay đầu, biểu cảm vô thần nói: "Ngoài cửa sổ có người đang nhìn tôi."
"Lại bị bệnh rồi." Xa Cố Lai thấy cô tỉnh lại, mục đích cũng đã đạt tới. Nàng vốn định đi, nhưng lại có chút muốn nói chuyện với Thân Tự Cẩm.
"Không phải." Thân Tự Cẩm nhẹ nhàng nói: "Họ đang gọi tôi."
Xa Cố Lai trầm mặc: "Gọi cô làm gì?"
"Gọi tôi đi chết."
Nàng ngồi trên ghế, nói: "Không có ai nói như vậy, cô nghe lầm rồi."
Thân Tự Cẩm vừa quay đầu, lại ngây ngốc nhìn về phía trần nhà.
"Thân Tự Cẩm." Xa Cố Lai đột nhiên mở miệng: "Bây giờ cô đang nghĩ gì?"
"Tôi đang nghĩ..." Thân Tự Cẩm thì thào, giống như đang lầm bầm.
"Tôi không muốn ở lại đây."
"Vậy cô muốn đi đâu?"
"Về nhà... Tôi muốn về nhà."
Xa Cố Lai nói: "Về nhà? Nhà ở ngõ Bạch Thành hay nhà ở trấn nhỏ?"
Ngõ Bạch Thành chính là nơi Thân Tự Cẩm đang ở bây giờ.
"Không phải, nơi này không có nhà của tôi."
"Vậy nhà cô ở đâu."
"Ở... chỗ rất xa." Đầu óc Thân Tự Cẩm đờ đẫn, không lựa lời nói: "Tôi không thuộc về nơi này, tôi không phải Thân Tự Cẩm ở nơi này."
Xa Cố Lai không biết cô đang nói gì.
Cái gì mà không phải Thân Tự Cẩm ở nơi này.
"Vậy cô là Thân Tự Cẩm ở nơi nào?"
"Tôi là Thân Tự Cẩm của một thế giới khác, nơi đó có nhà của tôi, tôi muốn về nhà."
Tinh thần Thân Tự Cẩm đột nhiên không ổn định lên: "Không đúng, tôi không có nhà, vô luận là thế giới nào tôi cũng không có nhà..."
Cô ngồi dậy, bắt đầu liều mạng xé rách băng vải trên tay mình.
Thân Tự Cẩm vui buồn thất thường nói: "Vì sao tôi còn sống? Tôi không nên sống sót... Không có ai muốn tôi sống... Tôi muốn, tôi hẳn là phải chết."
Cô điên rồi giống như đi cào miệng vết thương của mình, máu rất nhanh thấm ra băng gạc.
Xa Cố Lai đè xuống tay cô: "Thân Tự Cẩm, tỉnh táo lại!"
"Không, tôi không thể sống..." Thân Tự Cẩm dùng bàn tay dính máu đi nắm cổ tay Xa Cố Lai: "Xa Cố Lai, tôi biết chị chán ghét tôi, chị khẳng định muốn tôi đi chết đúng không? Tôi sẽ đi chết... Xa Cố Lai, chị giúp tôi một chút đi. Chỉ cần tôi chết rồi, sẽ vĩnh viễn không xuất hiện bên cạnh chị."
Cô gần như là cầu khẩn nàng: "Xa Cố Lai, tôi quá đau khổ, chị giúp tôi một chút đi..."
Thần sắc lãnh đạm của Xa Cố Lai chậm rãi vỡ tan, lộ ra một chút cảm xúc không thể diễn tả.
"Thân Tự Cẩm, cô ngậm miệng." Xa Cố Lai biểu cảm khó coi nói.
Thân Tự Cẩm nghe không lọt lời nàng, vẫn điên cuồng lẩm bẩm.
Xa Cố Lai là nghe không nổi nữa, nàng muốn che miệng Thân Tự Cẩm. Ai ngờ Thân Tự Cẩm cho rằng nàng muốn chạm mặt mình, sự bài xích khiến Thân Tự Cẩm vô ý thức đẩy nàng ra.
Lần này nàng dùng sức rất lớn.
Xa Cố Lai trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất. Đây là một phòng bệnh cao cấp cá nhân, bàn trà, ghế sofa cái gì cũng có. Đầu Xa Cố Lai đập vào góc bàn trà.
Máu liền chảy ra, từ lông mày nàng chậm rãi chảy xuống qua mũi, rồi xuống cằm.
Thân Tự Cẩm ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình: "Là tôi đẩy sao?"
Cô thống khổ đem đầu vùi vào cánh tay, "Tôi không phải cố ý, tôi không nghĩ hại chết chị... Tôi không nghĩ hại chết bất cứ ai... Thật xin lỗi."
Xa Cố Lai lắc lắc đầu, cảm thấy có chút choáng váng. Nàng hơi tức giận, muốn nói gì đó, nhưng Thân Tự Cẩm vẫn luôn điên cuồng nói gì đó, nàng căn bản không chen vào lời.
Chỉ có thể nói là lại đến không một chuyến, còn vô duyên vô cớ có thêm một vết thương.
Bạch Minh Dục lúc này tiến vào, thấy bộ dạng hai người, giật mình.
"Chuyện gì xảy ra?"
Xa Cố Lai dùng giấy lau máu trên mặt. Thân Tự Cẩm đã mất đi lý trí, dù cho nàng muốn nói gì, Thân Tự Cẩm cũng nghe không lọt.
Nàng nhìn Thân Tự Cẩm đang run rẩy, trái tim không dấu vết mà thoáng buồn bực đau nhức.
"Cô trấn an cô ta đi." Xa Cố Lai che lấy trán: "Tôi đi khám bác sĩ."
_
Sau đó một khoảng thời gian, Xa Cố Lai cũng không còn đi thăm Thân Tự Cẩm nữa. Vết thương trên đầu nàng không nặng, chỉ là một vết thương ngoài da.
Bây giờ Thân Tự Cẩm đã thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, trạng thái tinh thần của cô quá kém, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chết chóc, còn nghiêm trọng hơn trước đây.
Xa Cố Lai từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới Thân Tự Cẩm lại biến thành thế này.
Theo lý mà nói, Thân Tự Cẩm biến thành thế nào cũng không liên quan đến nàng. Sự trả thù của nàng đối với Thân Tự Cẩm đã kết thúc, từ nay về sau hai người chính là kết cục cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng nàng có lúc luôn luôn nảy ra ý nghĩ kỳ lạ "Không biết Thân Tự Cẩm bây giờ như thế nào."
Thật là vô nghĩa.
Nàng không nên có loại suy nghĩ không dứt khoát này.
Xa Cố Lai không thích mối quan hệ dây dưa không rõ. Thân Tự Cẩm thế nào là chuyện của cô, Xa Cố Lai là người ngoài kiêm kẻ thù không có lý do quản.
Nàng muốn nàng và Thân Tự Cẩm cứ như vậy đi, hai người không cần thiết phải gặp mặt.
Những việc nàng có thể làm đã là hết tình hết nghĩa.
Xa Cố Lai âm thầm hạ quyết tâm, sau đó thật sự không tiếp tục đi xem cô, chỉ là không ngừng làm việc.
Chỉ là một ngày nào đó nàng đột nhiên nhận được tin nhắn của Thân Tự Cẩm, gọi nàng đến một nơi nào đó, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cho nàng.
Xa Cố Lai thật bất ngờ Thân Tự Cẩm lại bình thường như vậy, bất quá vẫn là từ chối, nói không đi.
Thân Tự Cẩm liền tiếp tục gửi tin nhắn thoại cho nàng, tiếng nức nở đều phát ra hết, nhìn có vẻ tình hình thật sự rất nghiêm trọng.
Thân Tự Cẩm sẽ không gạt người, cô nói như vậy thì nhất định là thật sự có lời muốn nói.
Lại còn khóc.
Thân Tự Cẩm đã quá lâu quá lâu không nhắn tin cho nàng, sau khi hai người chia tay, WeChat lại không hiểu sao cũng không xóa.
Lần này đột nhiên liên hệ, ngược lại có vẻ ly kỳ.
Xa Cố Lai thật tò mò, Thân Tự Cẩm đã khôi phục bình thường rốt cuộc muốn nói gì, nàng đi đến chỗ đó.
Đây là một nhà nghỉ tương đối hẻo lánh, người cũng ít, Xa Cố Lai cũng không biết Thân Tự Cẩm tại sao phải chọn ở nơi này.
Nàng gõ cửa, Thân Tự Cẩm mở cửa cho nàng. Cô nghi thần nghi quỷ nhìn thoáng qua xung quanh Xa Cố Lai, sau đó nói: "Vào đi."
"Cô khỏi bệnh rồi sao?" Xa Cố Lai thờ ơ hỏi một câu.
"Ừm." Thân Tự Cẩm trông vẫn rất gầy, sắc mặt vẫn tái nhợt không có huyết sắc, cô như một bệnh nhân còn đang nằm viện, vẻ mặt có bệnh.
"Uống nước đi." Thân Tự Cẩm rót cho nàng một chén nước.
Xa Cố Lai uống một ngụm: "Cô muốn nói gì với tôi?"
"Vết thương trên trán chị lành rồi sao?" Mắt Thân Tự Cẩm trống rỗng, không có bất kỳ cảm xúc nào. Nếu nhìn kỹ, liền có thể nhìn ra tinh thần Thân Tự Cẩm bây giờ hoàn toàn không thích hợp.
"Tạm được, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Thật xin lỗi, Xa Cố Lai." Thân Tự Cẩm khẽ khàng: "Là lỗi của tôi."
Xa Cố Lai không phải tới nghe cô xin lỗi, nàng mặt lạnh nói: "Đây chính là điều cô muốn nói với tôi?"
Thân Tự Cẩm lắc đầu: "Không phải."
"Vậy cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Ánh mắt Thân Tự Cẩm sâu thẳm, lại không còn đáng sợ.
"Có người muốn hại chị, tôi không thể để hắn hại chị chết."
"Cái gì?" Xa Cố Lai nhíu mày: "Ai muốn hại..."
Nói đến đây, tầm mắt nàng bắt đầu mơ hồ, chóng mặt không chịu nổi, rất nhanh liền ngã xuống trên mặt bàn.
"Mẹ của tôi." Ánh mắt Thân Tự Cẩm hư không, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong không khí, nơi mẹ cô đang đứng.
Xa Cố Lai lần nữa tỉnh lại, vô cùng chóng mặt, nàng ngồi dậy.
Nàng nhìn quanh, phát hiện đây là một căn phòng xa lạ, cửa sổ bị bịt kín, có cảm giác ngột ngạt.
Thân Tự Cẩm ngồi trên ghế sofa, ngây người.
"Thân Tự Cẩm, cô đã làm gì tôi? Đầu tôi sao lại choáng như vậy."
Thân Tự Cẩm không nói lời nào.
Xa Cố Lai có loại dự cảm xấu, nàng xuống giường, muốn đẩy cửa ra, phát hiện cửa bị khóa.
Nàng quay người đối mặt với cô, lạnh giọng: "Có ý tứ gì? Không cho tôi ra ngoài?"
Thân Tự Cẩm nhìn xuống mặt đất: "Xa Cố Lai, có người muốn hại chị, tôi không thể để hắn làm hại chị, tôi sẽ không hại người chết nữa."
"Ai muốn hại tôi?"
"Mẹ tôi." Thân Tự Cẩm hoảng hốt ôm đầu, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào có mấy phần thất thường: "Bà ấy không chỉ muốn giết tôi, thậm chí còn muốn giết chị..."
Xa Cố Lai cảm giác sợ nổi da gà: "Mẹ cô ở đâu?"
Thân Tự Cẩm chỉ chỉ sau lưng nàng: "Sau lưng chị." Đột nhiên lại nói: "Không đúng, ở bên kia giường..."
"Bà ấy vẫn luôn ở đó."
Xa Cố Lai giờ phút này thật sự cảm thấy Thân Tự Cẩm điên rồi, hoàn toàn điên rồi!
Cô căn bản là không có khỏi bệnh, ngược lại ngày càng nghiêm trọng.
Xa Cố Lai cố gắng cứu vãn tư tưởng vặn vẹo của cô: "Thân Tự Cẩm, nơi này không có ai, chỉ có hai người chúng ta."
"Không đúng!" Thân Tự Cẩm nói, cô đứng dậy, hốc mắt chứa sự điên cuồng hoảng loạn: "Xa Cố Lai, bà ấy theo tôi đó, nàng ấy muốn giết chị đó."
"Tôi không thể để bà ấy giết chị. Ba vì tôi mà chết rồi, mẹ cũng vì tôi mà chết rồi, ngay cả bà ngoại cũng bị tôi hại chết." Thân Tự Cẩm không ngừng nói: "Tôi không muốn hại chết người khác, tôi thật sự không muốn..."
Kể từ lần trước Thân Tự Cẩm đẩy Xa Cố Lai một cái, nhìn thấy máu trên mặt Xa Cố Lai, tinh thần vốn đã mỏng manh nhạy cảm của Thân Tự Cẩm càng thêm bất thường.
Cô cho rằng cô sắp hại chết Xa Cố Lai.
Cả đời cô đều trôi qua trong các loại sự khiển trách phê phán. Mẹ trách tội cô vì cô ba mới bị tai nạn xe mà chết, mẹ vì bị cô đẩy một cái dẫn đến té lầu, cuối cùng ngay cả bà ngoại cũng vì cô mà gián tiếp bị chết.
Thân Tự Cẩm mỗi ngày đều chịu đựng sự tự trách, cô không muốn thừa nhận là do nguyên nhân của chính mình tạo thành cái chết của họ, nhưng sự thật lại buộc cô thừa nhận.
Cô không muốn trở thành một tai tinh, cô sợ hãi bản thân là tội nhân.
Cô đã sắp bị những áy náy này dìm chết.
Lại nhìn thấy Xa Cố Lai vì cô mà chảy máu, Thân Tự Cẩm dường như thấy được những người thân đã chết vì cô.
Tinh thần yếu ớt của cô cuối cùng sụp đổ, cô đã không thể tiếp nhận chuyện như vậy nữa.
Dưới sự đau khổ tột cùng, Thân Tự Cẩm sinh ra ảo giác. Cô cảm thấy mẹ cô không chỉ muốn cô chết, còn muốn cho Xa Cố Lai chết.
Bởi vì mẹ chán ghét cô, cho nên bà cũng muốn giết chết người bên cạnh cô.
Thân Tự Cẩm bị ảo giác giam giữ trong đó. Cô chết như thế nào cũng được, chỉ là cô không thể chịu đựng được lại có người vì cô mà gián tiếp hoặc trực tiếp chết đi.
Cho nên để bảo vệ Xa Cố Lai, cô lừa Xa Cố Lai đến nơi đây. Chỉ có nơi này người khác tìm không thấy, mẹ cũng tìm không thấy.
Nhưng mà mẹ vẫn tìm được.
Xa Cố Lai lùi lại mấy bước: "Thân Tự Cẩm, mở cửa, tôi muốn rời khỏi."
"Không thể, bên ngoài sẽ có càng nhiều người muốn hại chị."
Xa Cố Lai muốn phát điên: "Không có ai muốn hại tôi! Thân Tự Cẩm, cô phát điên phải có mức độ, cô biết cô đang làm gì không?"
Thân Tự Cẩm chỉ là vô vọng lắc đầu: "Không thể đi ra ngoài."
Cái này với cách làm của Chu Tứ trước kia có gì khác biệt.
Xa Cố Lai lạnh lùng nghĩ.
Đều là lấy danh nghĩa tốt cho nàng mà làm những chuyện ích kỷ.
Thân Tự Cẩm cũng như vậy, chỉ bất quá cô là một người điên.
Xa Cố Lai nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dạng điên cuồng của cô làm người ta ghê tởm, nàng cảm thấy một trận buồn nôn.
Bệnh thần kinh.
Thật là một kẻ bệnh thần kinh từ đầu đến đuôi.
Xa Cố Lai đột nhiên sờ đến điện thoại di động trong túi, kỹ thuật của Thân Tự Cẩm vẫn chưa tới, rất nhiều chuyện đều vô cùng sơ ý.
Nhân lúc Thân Tự Cẩm không chú ý đến đây, Xa Cố Lai nhắn tin.
"Thân Tự Cẩm, nếu như cô không mở cửa, sau này cô nhất định sẽ phải khóc." Xa Cố Lai lạnh lùng nói.
Thân Tự Cẩm dùng đôi mắt ngây thơ lại trống rỗng nhìn nàng: "Xa Cố Lai, tôi chỉ là muốn bảo vệ chị, có người muốn hại chị, tại sao không tin tôi..."
"Ai sẽ tin tưởng một người điên!" Xa Cố Lai cực kỳ chán ghét loại hành vi này, nàng không quan tâm ý định ban đầu của Thân Tự Cẩm là tốt hay xấu, nàng hiện tại chỉ cảm thấy Thân Tự Cẩm ghê tởm.
Xa Cố Lai nắm lấy cổ áo cô, biểu cảm băng lãnh: "Thân Tự Cẩm, cô nghe cho kỹ, không có ai muốn hại tôi, đây đều là ảo tưởng của cô, cái kẻ bệnh thần kinh này, đừng áp đặt lên người tôi."
"Bệnh thần kinh? Ảo tưởng?" Thân Tự Cẩm thì thào: "Đều là ảo tưởng của tôi sao? Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy họ mà."
"Thân Tự Cẩm, tôi nói lần cuối cùng, mở cửa."
Thân Tự Cẩm dường như đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ý thức của cô thanh tỉnh mấy giây, giống như là biết cái gì.
Cô đi tới, từ trên mặt bàn cầm lấy chìa khóa mở cửa.
Hóa ra chìa khóa vẫn luôn để trên bàn. Từ đầu đến cuối, Thân Tự Cẩm căn bản không có ý nghĩ đó, cửa bị khóa trái chỉ là vì cô sợ hãi, đây là thói quen của cô mà thôi.
Màn cửa bị bịt kín cũng chỉ là đơn thuần sợ ánh sáng.
Cô ngay cả điện thoại của Xa Cố Lai cũng không thu.
Cô vốn chỉ muốn nhìn cho thật kỹ Xa Cố Lai, chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, sẽ không có người hại nàng.
Xa Cố Lai không biết tất cả những điều này. Trong mắt nàng, Thân Tự Cẩm chính là một kẻ bệnh thần kinh, vọng tưởng giam cầm nàng.
Nàng cực kỳ chán ghét hành vi này, khiến nàng nhớ lại Chu Tứ và Trần Hữu Phồn, hai kẻ bệnh thần kinh kia.
Thân Tự Cẩm cùng bản chất với bọn họ.
Chỉ bất quá Thân Tự Cẩm thật sự là một người bị bệnh thần kinh.
Thân Tự Cẩm đã không bình thường.
Thân Tự Cẩm cùng Xa Cố Lai trở về cùng nhau. Thân Tự Cẩm còn ở đó vui buồn thất thường lảm nhảm, cô kiên trì có người muốn hại Xa Cố Lai.
Có lẽ trước đó Xa Cố Lai còn có thể hơi có thái độ ôn hòa với nàng, nhưng bây giờ Xa Cố Lai đã mất đi chút ôn hòa đó đối với cô, nàng chỉ cảm thấy không kiên nhẫn.
Trong mắt Xa Cố Lai, cô đã là một người điên.
Xa Cố Lai lái xe đến bệnh viện lần trước, nói với Thân Tự Cẩm: "Xuống xe."
Thân Tự Cẩm xuống xe, thấy tên bệnh viện, chính là nơi lần trước cô sợ hãi.
Thân Tự Cẩm nhìn thẳng vào tên bệnh viện, dường như biết rồi cái gì, nói: "Chị muốn đưa tôi vào nơi này sao?"
Xa Cố Lai rũ mắt xuống: "Đây là vì tốt cho cô."
Thân Tự Cẩm lùi lại mấy bước, đôi mắt ướt át, tuyệt vọng lắc đầu: "Tôi không muốn, tôi không có bệnh, tôi không muốn đi vào."
Xa Cố Lai ngữ khí lạnh vô cùng tĩnh lặng: "Thân Tự Cẩm, cô thật sự cảm thấy mình là bình thường sao? Người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô đã là một người điên, chỉ có chính cô không chịu tin."
Thân Tự Cẩm chỉ là tuyệt vọng lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu, trông vô cùng đáng thương.
Xa Cố Lai đã không còn đau lòng.
Nàng không biết Thân Tự Cẩm sau này còn sẽ làm ra chuyện gì. Một lần nữa loại chuyện này, Xa Cố Lai có khả năng thật sự sẽ giết cô.
Dáng vẻ vui buồn thất thường của Thân Tự Cẩm thật sự khiến người ta bực bội. Nàng sợ sau này Thân Tự Cẩm lại phát điên với nàng như hôm nay, dứt khoát đưa cô vào thì hơn.
Dù sao bệnh của cô đã rất nghiêm trọng, bác sĩ trước kia cũng đề nghị cô nằm viện trị liệu.
Nhất cử lưỡng tiện.
Thân Tự Cẩm không có người thân, Xa Cố Lai không ngại thay người nhà cô đưa vào bệnh viện trị liệu.
"Thân Tự Cẩm, chỉ có trở thành người bình thường mới có thể được người yêu mến." Xa Cố Lai nhàn nhạt nói: "Bệnh thần kinh thì sẽ không có ai thích."
Mặt Thân Tự Cẩm xám như tro.
"Nếu như cô không chịu trị liệu, sau này còn sẽ làm tổn thương người khác. Vô số người sẽ bóp cổ căm ghét cô, cô cảm thấy thế này là cô muốn sao?"
Thân Tự Cẩm thất thần nhìn Xa Cố Lai: "Hôm nay chị nhất định muốn đưa tôi vào trong phải không?"
Xa Cố Lai gật đầu: "Tôi là giúp cô."
Thân Tự Cẩm đột nhiên cười lên, nước mắt từ hốc mắt chậm rãi chảy xuống.
"Tôi không nghĩ tới, lúc tôi chết là ở trong bệnh viện tâm thần, đến thế giới này, kết cục cuối cùng vẫn là ở trong bệnh viện tâm thần."
Nước mắt Thân Tự Cẩm như nước mưa cuồn cuộn không dứt, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt. Cô vẫn luôn cười, nhìn Xa Cố Lai: "Có lẽ như lời chị nói, tôi thật sự là một kẻ bệnh thần kinh."
Thân Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy hết thảy đều không có ý nghĩa. Lúc trước cô đi tới thế giới này, hao tâm tổn trí nịnh bợ nữ chủ, ý đồ thoát khỏi kết cục của nguyên chủ.
Cho tới bây giờ, cô mặc dù không gãy chân, nhưng vẫn là vào bệnh viện tâm thần, chỉ bất quá điều kiện bệnh viện không tệ.
Có lẽ cô thật sự có bệnh, nhưng cô có bệnh hay không đã không còn quan trọng.
Thân Tự Cẩm đã không muốn dây dưa nữa.
Đây là kết cục của nguyên chủ, cô xuyên đến trên thân nguyên chủ, liền phải thừa nhận kết cục của cô ấy.
Không có gì đáng trách.
Chỉ là cô trước đó ý đồ lấy lòng nữ chủ, thậm chí yêu nàng, đủ loại điều đó đều giống như trò hề gây cười.
Thế giới này không có gì để cô lưu luyến.
Dạng nhân vật nào thì nên thừa nhận dạng kết cục đó.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau hành trình bi thương của Tiểu Cẩm kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro