Chương 35

Từ ngày vội vàng rời bệnh viện về sau, Xa Cố Lai liền không có đi bệnh viện thăm Thân Tự Cẩm.

Nàng thực tế không nghĩ ra, Thân Tự Cẩm vì sao lại biết chuyện này, mình tuyệt đối sẽ không nói lỡ miệng, mà người biết chuyện này trừ bỏ nàng ra đều đã chết hết.

Cô rốt cuộc vì sao lại biết?

Đầu óc Xa Cố Lai rối bời, rất nhiều suy nghĩ chồng chất trong đầu, giống như là có cái gì muốn bị xé mở, nhưng lại ẩn núp.

Trong sự hoang mang không thể diễn tả, Xa Cố Lai không hiểu vì sao không dám đi gặp Thân Tự Cẩm, đây là một kiểu né tránh mà ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện.

Nhưng nàng thực tế rất muốn biết đáp án này, nàng khẩn cấp muốn Thân Tự Cẩm nói cho nàng.

Phần cảm xúc vội vàng này thúc đẩy nàng lại tới bệnh viện.

Đi gần tới cổng chính, chỉ thấy một thân thể nặng nề từ xa ngã xuống trước mặt nàng, chật vật rơi xuống ngay trước mắt nàng, phát ra tiếng vang nặng nề.

Đồng tử Xa Cố Lai nhanh chóng co rút lại, không kìm được lùi về sau mấy bước. Mà cỗ thân thể máu thịt be bét kia nghiêng qua đầu, lộ ra một đôi mắt vô thần trống rỗng.

Chính thẳng tắp nhìn Xa Cố Lai.

Phanh phanh phanh ——

Trái tim Xa Cố Lai không hiểu nhảy nhanh chóng, nhảy như sắp tung ra khỏi cổ họng.

Cặp mắt kia vì sao lại giống Thân Tự Cẩm như vậy.

Không thể nào.

Cô hiện tại không nên ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi sao?

Xa Cố Lai đang run rẩy, đầu óc trống rỗng, trên mặt không có một chút biểu cảm. Nàng chậm rãi đến gần cỗ thân thể kia.

Càng đi càng gần, khuôn mặt kia liền càng thêm rõ ràng.

Rốt cuộc, nàng nhìn rõ.

Kia rõ ràng là mặt của Thân Tự Cẩm!

Xa Cố Lai không biết mình đã đi như thế nào đến bên cạnh Thân Tự Cẩm, mỗi bước chân đạp xuống phảng phất đều là đạp trên mũi đao.

Nàng ngồi xuống, ngón tay run rẩy, vén lên mái tóc dính trên mặt Thân Tự Cẩm, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt vỡ vụn.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Xa Cố Lai không nghe được bất kỳ âm thanh nào, toàn bộ thế giới đều là tĩnh mịch hoang vu, giống như là một tòa mộ lớn.

Nàng cố gắng dùng bàn tay vô ích ngăn dòng máu tươi không ngừng chảy ra từ đầu Thân Tự Cẩm, lại muốn giúp cô lau đi vết máu dính trên khóe miệng, nhưng máu cứ thế tuôn ra không tài nào lau sạch được, bết dính thảm thương trên khuôn mặt máu thịt be bét của Thân Tự Cẩm.

"Thân Tự Cẩm, cô tỉnh lại cho tôi!"

"Tôi không có muốn cô chết, tôi từ trước đến giờ đều không có muốn cô chết!"

"Cô vì sao lại chết như vậy!"

"Thân Tự Cẩm!"

Xa Cố Lai không biết bản thân làm sao vậy, nàng chỉ là đặc biệt hoảng loạn, đại não không nghĩ gì cả, tất cả tâm trạng lúc này của nàng đều bị Thân Tự Cẩm cướp đi.

Nàng là hận Thân Tự Cẩm, nhưng nàng từ trước đến nay không hề muốn cô chết.

Nàng từ trước đến nay không nghĩ tới Thân Tự Cẩm sẽ chết.

Vì sao cô phải chết.

Xa Cố Lai đã mất đi sự trấn tĩnh thường ngày, ngón tay loạn xạ lau máu trên mặt Thân Tự Cẩm, nói năng lộn xộn: "Thân Tự Cẩm, cô tỉnh lại, tôi sẽ không nhốt cô vào bệnh viện tâm thần nữa, cô tỉnh lại!"

Nhưng người nên đáp lại lúc này lại là đôi mắt đang nhắm nghiền sâu thẳm, không nói được lời gì.

Cô vĩnh viễn không cách nào mở mắt.

Trái tim Xa Cố Lai chưa từng đau thương như thế này, nàng quỳ trên mặt đất, đầu áp vào lồng ngực băng lãnh của Thân Tự Cẩm, cố gắng tìm kiếm một chút nhịp tim.

Nhưng không có, cái gì cũng không có.

Xa Cố Lai không hiểu, người này rõ ràng mấy ngày trước còn đang thở, vì sao thoáng qua giữa chừng, lại trở thành một thi thể lạnh băng hư vô.

Xa Cố Lai che lấy trái tim, rất muốn biết cảm xúc đang dâng lên trong lòng rốt cuộc là cái gì?

Làm sao trái tim lại trống rỗng như vậy?

Tình cảm dồn nén, khiến nàng nghẹt thở, rốt cuộc là cảm xúc gì đang hiện hữu trong tim nàng?

Mặt đất thê lương, tiếng ve kêu ồn ào.

Thân Tự Cẩm được chôn trong đêm giữa hè, vĩnh viễn không còn cơ hội trưởng thành.

Tang lễ của Thân Tự Cẩm do Xa Cố Lai xử lý. Bạch Minh Dục sau khi biết tin tức, chạy đến trong linh đường hung hăng cho nàng một quyền. Cô ấy nắm chặt cổ áo Xa Cố Lai, cử chỉ điên cuồng: "Xa Cố Lai! Vì sao chị luôn luôn âm hồn bất tán! Tiểu Cẩm bị chị hại chết, lẽ nào chị liền vui vẻ sao?!"

Xa Cố Lai thần sắc băng lãnh, khuôn mặt nàng bị đánh sưng lên, thờ ơ lau vết máu bên mép, không nói một lời.

Bạch Minh Dục còn định cho nàng một quyền nữa thì bị Bạch Ngu giữ lại.

"Chỉ còn kém một bước —— Xa Cố Lai, chỉ còn kém một bước, tôi liền có thể biết Tiểu Cẩm ở nơi nào!" Hốc mắt Bạch Minh Dục ướt át: "Nếu như chị sớm nói cho tôi biết Tiểu Cẩm ở nơi nào, Tiểu Cẩm sẽ không phải chết! Chị vì sao không nói cho tôi! "

Xa Cố Lai sẽ không nói cho cô ấy đây là yêu cầu của Thân Tự Cẩm. Bây giờ nghĩ lại những lời cô ấy nói hôm đó, đại khái chính là di ngôn đi.

Thân Tự Cẩm chưa từng nghĩ tới sẽ muốn sống.

Bạch Minh Dục sụp đổ khóc: "Vì sao không nói cho tôi? Nếu như tôi có thể lợi hại hơn một chút, sớm một chút biết Tiểu Cẩm ở nơi nào, cậu ấy sẽ không phải chết..."

Xa Cố Lai không nói lời nào.

Bạch Minh Dục đột nhiên đứng dậy, lau nước mắt: "Tôi muốn dẫn Tiểu Cẩm trở về, cậu ấy trước kia nói qua cậu ấy thích biển, tôi muốn đem cậu ấy chôn ở nơi có biển."

"Cô không thể." Xa Cố Lai lạnh lùng nói.

Bạch Minh Dục trừng mắt giận dữ nhìn nàng: "Lý do."

Xa Cố Lai cũng không biết lý do, nàng chỉ là không muốn để bất cứ ai tiếp xúc đến thân thể Thân Tự Cẩm.

"Hậu sự của em ấy tôi sẽ xử lý."

"Dựa vào cái gì!" Bạch Minh Dục hô to một tiếng, Bạch Ngu kéo em gái đang phát điên lại.

"Chị không phải ghét nhất Tiểu Cẩm sao? Hiện tại làm bộ cho ai xem! Tiểu Cẩm khẳng định không nguyện ý sau khi chết còn muốn cùng chị có liên hệ, đem Tiểu Cẩm trả lại cho tôi!"

Xa Cố Lai mặt mày lạnh trầm trầm, ra hiệu bảo vệ đi vào.

"Bạch Ngu, đem em gái của cậu mang về đi."

Bạch Ngu cũng rất đau đầu, một bên là đồng nghiệp kiêm bạn bè hợp tác với mình, bên kia là em gái mình. Bây giờ vì một người phụ nữ mà trở mặt.

Thân Tự Cẩm bất quá là một kẻ điên u ám, rốt cuộc có ma lực gì.

Bảo vệ tiến vào, muốn kéo Bạch Minh Dục đi.

Bạch Ngu thở dài, kéo Bạch Minh Dục: "Minh Dục, đi thôi."

"Không, anh, em muốn đem Tiểu Cẩm mang về ——" Bạch Minh Dục bị người kéo đi, còn đang giãy dụa: "Anh, vì sao anh lại giúp chị ta, em là em gái anh, vì sao không giúp em! "

Vì sao ư?

Đại khái là hắn từ trước tới nay chưa thấy sắc mặt Xa Cố Lai buồn bã đến thế. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi rất nhiều, giống như là một người vừa mất đi bảo vật quan trọng nhất nào đó mà không khỏi bi thương.

Thân Tự Cẩm trông có vẻ rất quan trọng đối với nàng.

Mất đi là cảm giác gì?

Xa Cố Lai không hiểu.

Lúc nhỏ cha mẹ chết, nàng không có quá khó chịu. Cảm xúc nàng trời sinh bạc lạnh, đối với sinh ly tử biệt không có quá nhiều cảm thụ.

Nhưng bây giờ nàng lại luôn cảm thấy mất đi vật gì đó.

Trái tim giống như là vỡ vụn.

Hậu sự của Thân Tự Cẩm rất đơn giản, cô không có người nhà, tự nhiên cũng không có ai đến viếng. Xa Cố Lai biết cô sợ người lạ, không thích nhiều người, bởi vậy lặng lẽ chôn cất cô, đem tro cốt của cô rải vào trong biển rộng.

Lúc cô chết không người nào biết, lúc hạ táng cũng trầm mặc yên tĩnh như vậy.

Chết trong trầm mặc, chôn cất trong an tĩnh.

Khoảnh khắc tro cốt theo gió bay lả tả trong biển lớn màu xanh lam, Xa Cố Lai biết trên thế giới này không còn Thân Tự Cẩm.

Cô gái quái lạ nhưng lại ngây thơ này chết vào giữa hè năm hai mươi hai tuổi.

Những người từng bắt nạt nàng, cuối cùng cũng không còn.

Chu Tứ, Trần Hữu Phồn.

Cuối cùng là Thân Tự Cẩm.

Nàng nên vui vẻ không?

Theo lý mà nói, hẳn là vui vẻ đi, dù sao kẻ thù đã chết rồi.

Nhưng Xa Cố Lai thật sự không vui vẻ nổi.

Thân Tự Cẩm chết rồi, bất quá là một người không quan trọng chết rồi, Xa Cố Lai tự nhận là không có quan hệ gì với cô.

Nàng giúp Thân Tự Cẩm xử lý hậu sự, có thể làm đã là hết tình hết nghĩa.

Từ nay về sau, trong cuộc đời nàng không có Thân Tự Cẩm, người phụ nữ đã từng mang đến đau khổ cho nàng.

Sau khi Thân Tự Cẩm chết, Xa Cố Lai sống cuộc sống như thường ngày, cử chỉ tựa hồ cũng bình thường không có gì khác biệt.

Nàng không cần thiết phải hoài niệm vì một người không quan trọng.

Nàng lạnh lùng hơn so với bình thường. Tiểu Hứa tận mắt thấy nàng từ khi Thân Tự Cẩm chết, cả người càng phát ra lạnh như băng, suốt ngày không phải công việc thì cũng là công việc.

Cơ hồ không hề nghỉ ngơi.

Tiểu Hứa không khỏi nghĩ, Xa tổng rốt cuộc có để ý Thân Tự Cẩm hay không?

Nếu như để ý, vì sao một chút cảm xúc bi thương cũng không có.

Thế nhưng là nếu như không thèm để ý, lại vì sao khi có người nhắc đến tên Thân Tự Cẩm, ánh mắt luôn luôn sẽ hoảng hốt chứ?

Xa Cố Lai sau khi tăng ca xong, lái xe, vốn là định về nhà, nhưng lại bất tri bất giác đi tới khu chung cư của Thân Tự Cẩm.

Nàng muốn đi, nhưng bước chân lại không kìm được hướng khu chung cư đi đến.

Nhà Thân Tự Cẩm là khóa mật mã, trước kia đã nói cho nàng. Xa Cố Lai rất thoải mái tiến vào.

Nàng đi đến phòng ngủ của Thân Tự Cẩm, sạch sẽ gọn gàng. Trên mặt bàn có một hộp gỗ nhỏ, nàng mở ra nhìn một chút.

Trong đó đều là những món đồ Xa Cố Lai tiện tay đưa cho cô, nào là đồng hồ, kẹp tóc, các loại. Xa Cố Lai tùy tiện cho, nhưng lại được Thân Tự Cẩm giữ lại.

Giống như là bảo tồn đồ trân quý, nhưng lại nói với nàng muốn nàng vứt bỏ.

Xa Cố Lai do dự, nàng không nghĩ sẽ vứt đi.

Nàng đóng lại hộp gỗ, đi đến trước bàn sách, nhìn thấy có cuốn sách bìa bươm bướm tiêu bản, đặt ngay ngắn trong góc, không bị người khác chú ý.

Xa Cố Lai không biết tại sao, cầm lấy cuốn sách này.

Bên trong rất bình thường, chính là kẹp các loại bươm bướm tiêu bản và thêm chú thích. Đây đại khái là một sở thích của Thân Tự Cẩm. Cuốn sách này dường như không có gì đáng ngờ.

Nàng tiện tay lật vài tờ, đang định buông xuống, mắt nhìn thấy cái gì, đồng tử nhanh chóng co rút lại.

Cách mỗi vài trang bươm bướm tiêu bản, Thân Tự Cẩm liền sẽ viết chút gì lên trên, có thể chỉ là một loại ghi chép tiện tay tương tự nhật ký. Chữ viết không được quy luật lắm, phải lật kỹ mới có thể thấy được vài trang tùy bút.

【 Không biết nói với ai, thật ra tôi không phải Thân Tự Cẩm ban đầu, rất nhiều người vẫn cho rằng tôi là Thân Tự Cẩm ban đầu, nhưng tôi không phải, tôi là Thân Tự Cẩm đến từ một thế giới khác. 】

【 Muốn nói cho mọi người biết tôi không phải Thân Tự Cẩmban đầu, có thể hay không không ghét tôi nữa, nhưng không ai sẽ tin lời tôi, thật phiền muộn. 】

【 Tôi không thể để nữ chủ ghét tôi, không thì nàng sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần. 】

【 Nữ chủ thật hung dữ, nhưng cô ấy vẫn rất tốt. 】

【 Cuốn sách này viết xong sau tôi nhất định phải đốt hủy, không thể để người khác nhìn thấy tôi viết cái gì, ừm... Vẫn là đốt hủy những tùy bút này đi, bươm bướm tiêu bản không thể đốt. 】

【 Tại sao tôi vừa nhìn thấy nữ chủ, trái tim liền bắt đầu đập loạn 】

【 Trời ạ, tôi vậy mà thích nữ chủ, tôi là đồng tính sao? 】

【 Ở bên Cố Lai, nàng đồng ý lời tỏ tình của tôi, siêu cấp vui vẻ ^_^】

【 Mỗi ngày ở bên Cố Lai đều thật vui vẻ, tôi thật rất thích nàng nha. 】

【 Nam chính và nam phụ đều gần như chết rồi, cốt truyện sập rồi. 】

【 Cố Lai có lẽ không thích tôi. 】

【 Nàng thật sự không thích tôi, tôi bị lừa. 】

【 Nàng hận tôi, nhưng tôi không phải Thân Tự Cẩm của ngày xưa, tôi yêu nàng, nàng không nên hận tôi. 】

【 Xa Cố Lai, tôi hận chị. 】

Đây là câu nói cuối cùng, viết xong câu nói này về sau Thân Tự Cẩm liền lại cũng không có viết thêm gì nữa.

Có thể là không còn tâm trạng để viết.

Xa Cố Lai nhìn xem những chữ này, rõ ràng đều là chữ nàng quen biết, tổ hợp lại với nhau lại là khiến không người nào có thể lý giải.

Cuốn sách rơi trên mặt đất.

Tay Xa Cố Lai có chút run rẩy, bối rối lùi về sau mấy bước.

Trái tim kịch liệt nhảy lên, sau lưng một trận mồ hôi lạnh, Xa Cố Lai liều mạng làm bản thân tỉnh táo lại.

Xa Cố Lai là một người phụ nữ thông minh, sau khi tỉnh táo lại nàng liền biết lý do của mọi chuyện.

Một câu rất đơn giản.

Thân Tự Cẩm bây giờ là một Thân Tự Cẩm khác, Thân Tự Cẩm lúc đầu đã biến mất.

Dựa theo tùy bút của cô, nữ chủ kia chính là mình, cho nên nói, thế giới nàng đang sống là một cuốn tiểu thuyết sao?

Mà Thân Tự Cẩm bây giờ là người đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này, biết nguyên chủ sẽ bị nàng hủy hoại đi, cho nên mới nói muốn lấy lòng nàng, chuyện khi còn bé của nàng đương nhiên Thân Tự Cẩm cũng biết.

Từ khi nàng xảy ra tai nạn xe cộ được đưa tới cái trấn nhỏ kia, Thân Tự Cẩm ban đầu liền đã biến mất, thay vào chính là một Thân Tự Cẩm khác sao?

Trong điện quang hỏa thạch, Xa Cố Lai phút chốc nhớ lại những lời Thân Tự Cẩm đã nói trước đây.

Cô nói cô không phải Thân Tự Cẩm.

Còn có cô đã từng nói ông nội của cô đã từng đưa cô nhốt vào bệnh viện tâm thần, nhưng ông nội của cô rõ ràng đã chết trước khi cô sinh ra.

Còn có vết sẹo trên đùi!

Thân Tự Cẩm trước kia đã từng nói với cô, chân cô vẫn luôn có một vết sẹo, là có từ khi còn bé, nhưng Xa Cố Lai lúc thay cô sửa sang di thể, lại không hề thấy vết sẹo kia.

Tất cả những lời nhìn lên tưởng như mâu thuẫn dường như đều có lời giải thích.

Ở thời điểm nàng xảy ra tai nạn xe cộ được đưa tới trấn nhỏ, Thân Tự Cẩm chân chính ban đầu có lẽ đã chết, mà một Thân Tự Cẩm khác xuyên vào cỗ thân thể này, thay thế cô ta.

Xa Cố Lai không muốn tin tưởng những tùy bút này. Nếu như đổi lại trước kia, Xa Cố Lai nhìn thấy những tùy bút này chỉ sẽ cảm thấy Thân Tự Cẩm đang phát điên, hoàn toàn sẽ không coi là chuyện đáng kể.

Nhưng bây giờ lại là không thể không tin.

Tính cách kịch biến, không dưng mà có, biết chuyện nàng khi còn bé không ai biết.

Đây không phải là nhân cách phân liệt có thể giải thích rõ ràng.

Nếu như những tùy bút này của Thân Tự Cẩm là thật...

Nếu như là thật...

Sắc mặt Xa Cố Lai bỗng chốc trắng bệch, nàng gần như là bối rối luống cuống lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngồi ở trên giường.

Không thể nào.

Làm sao lại có chuyện hoang đường như thế.

Nàng chết sống không tin, hoảng loạn đi lật thư của Thân Tự Cẩm. Một người cho dù tính cách thay đổi, nét chữ chắc chắn sẽ không biến.

Nàng lật tới sổ ghi chép của Thân Tự Cẩm một năm trước, nàng đem nét chữ trong cuốn sách này cùng cuốn sách bươm bướm tiêu bản tiến hành so sánh.

Nét chữ trong sổ ghi chép một năm trước, cuồng thảo lại lớn, viết rất hờ hững, nét chữ xiên xẹo.

Mà cuốn bươm bướm tiêu bản này, nét chữ đầy ý nghĩa, bút họa hợp quy tắc, hoàn toàn là hai loại phong cách không giống nhau.

Phảng phất có một ngọn núi thật to đặt ở trong trái tim nàng, Xa Cố Lai suýt chút nữa không thở nổi.

Làm sao có thể bắt nàng tin tưởng, Thân Tự Cẩm mà nàng đã từng hận sớm đã chết rồi, ở cái trấn nhỏ kia, Thân Tự Cẩm ích kỷ u ám đã chết.

Từ đó trở đi, người ở bên cạnh nàng là một người khác.

Một cô gái ngây thơ tươi đẹp Thân Tự Cẩm.

Đối tượng trả thù của nàng từ trước đến nay đều là sai.

Thân Tự Cẩm kia yêu nàng đến nhường nào.

Nhưng nàng đã làm gì?

Lừa dối tình cảm của cô, lấy việc trêu đùa cô làm vui, nói lời ác độc, đối với cô không hề nể nang, thậm chí là ghê tởm.

Cuối cùng thậm chí đưa cô nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Từ cái trấn nhỏ kia bắt đầu, Thân Tự Cẩm chính là một Thân Tự Cẩm khác, cô là vô tội.

Nhưng Xa Cố Lai lại tự tay đẩy cô gái đã từng đầy mắt là nàng này vào đường chết.

Thân Tự Cẩm lúc trước yêu bản thân đến thế, khi đó biết mình vô cớ nhận lấy những ác ý không thuộc về cô, cô đã đau lòng biết bao.

Xa Cố Lai vẫn cho rằng sai lầm giữa hai người các nàng vĩnh viễn là Thân Tự Cẩm, cô chính là một tội nhân chính cống. Nhưng kỳ thật không phải, nàng mới là người sai thật sự.

Nàng đã làm cái gì chứ.

Xa Cố Lai ôm đầu, nội tâm vô cùng không muốn tin tưởng, nàng ở trong lòng liều mạng tự lừa dối mình —— đây hết thảy là giả, tùy bút của Thân Tự Cẩm cũng là giả, Thân Tự Cẩm chính là Thân Tự Cẩm, cô không phải bất cứ ai.

Đối tượng trả thù của nàng không có sai.

Chuyện hoang đường như thế làm sao có thể là thật?!

Xa Cố Lai không muốn tin tưởng là bản thân gián tiếp hại chết Thân Tự Cẩm, nàng gần như là muốn chạy trốn rời khỏi căn phòng này, nhưng lại không cẩn thận bị góc giường vấp một chút, ngã xuống đất.

Nàng định đứng lên, ánh mắt lại nhìn thấy cái gì, từ góc tủ TV lấy ra một tấm hình.

Đây là ảnh chụp chung của các nàng.

Nhưng mặt Thân Tự Cẩm lại bị gạch nát bét, chỉ có mặt của nàng còn nguyên vẹn trên tấm ảnh.

Không nghi ngờ gì, đây là do Thân Tự Cẩm gạch.

Cô trước kia rất thích tấm hình này, nhưng bây giờ tấm hình này lại bị chính cô tự tay hủy đi.

Giống như là tình yêu thuần túy cuối cùng đã trở thành nỗi hận đối với cô.

Xa Cố Lai nhìn xem tấm hình này, cảm xúc từ trước đến nay bị ẩn giấu rốt cuộc chợt vỡ òa.

Chán ghét, bài xích, động tình, mềm lòng, lạnh lùng, hối hận —— vô số cảm xúc điên cuồng bộc phát trong lòng nàng, nàng không cách nào kể ra đây là một loại tâm tình gì, chỉ cảm thấy trái tim bị sóng thần khổng lồ bao phủ, nàng nặng nề không thể thở nổi.

Trong lòng nàng có một trận tình cảm đến chậm, nhưng sự động tình đã quá muộn, tất cả cảm xúc đều không có ý nghĩa.

Nàng đau buồn vô cùng, nhưng chẳng qua chỉ là một sự hối hận của bản thân.

Xa Cố Lai đã làm sai một chuyện, nhưng vĩnh viễn không cách nào đền bù.

Tiểu Hứa phát hiện gần đây Xa tổng nhà mình dường như tiều tụy rất nhiều, nàng vốn dĩ lạnh nhạt, trên mặt từ trước đến nay không lộ ra vẻ gì khác.

Nhưng khoảng thời gian này nàng trông cực kỳ mệt mỏi, giữa lông mày luôn luôn có nét u uất không tan ra được.

Mấy ngày trước trên bàn còn bày một tấm ảnh đã hoàn toàn bị biến dạng, mặt người khác đều thấy không rõ bộ dáng ban đầu, tấm ảnh đã như vậy, Tiểu Hứa không rõ cái việc bày nó lên có tác dụng gì.

Đây đã là một tấm ảnh xấu xí.

Nhưng Xa Cố Lai lại thỉnh thoảng nhìn chằm chằm tấm hình này ngẩn người, sau đó sẽ không khỏi mà che lại tấm ảnh.

Giống như là không dám nhìn vậy.

Một tấm hình vì sao lại không dám nhìn?

Rất đáng sợ sao?

Tiểu Hứa thật sự không hiểu.

Xa Cố Lai biết mình bây giờ rất kỳ quái.

Nàng vì một người mà bi thương.

Lại là vì một người xa lạ, thậm chí là một người không biết tướng mạo.

Nàng không biết Thân Tự Cẩm ở thế giới kia hình dáng gì, có lẽ vĩnh viễn cũng không biết.

Xa Cố Lai dành mấy ngày để sắp xếp những điểm dị thường của Thân Tự Cẩm, nàng vẫn chưa hết hi vọng, liều mạng muốn chứng minh đây là giả.

Nhưng các loại chi tiết đã qua đều nói cho nàng biết, Thân Tự Cẩm không có lừa người.

Chính là bởi vì không có lừa người, Xa Cố Lai mới càng sụp đổ hơn.

Nàng từ nhỏ đã luôn bị vứt bỏ, trong những lần bị vứt bỏ tới lui, nàng giống như rác rưởi có thể vứt bỏ khắp nơi, cảm nhận được sự dịu dàng gần như hiếm hoi.

Bên cạnh nàng đều là giả dối giả tạo, Xa Cố Lai mưa dầm thấm đất trong đó, đã mất đi khả năng tin tưởng thiện ý, nàng trở nên sắc bén lạnh lùng, luôn luôn sẽ lấy ác ý lớn nhất để suy đoán người khác.

Thậm chí có thù tất báo làm người ta giận sôi.

Nàng không tin sẽ có người không mang ác ý và mục đích tiếp cận nàng, bởi vậy nàng đem thiện ý của Thân Tự Cẩm xem như giả dối, dùng ác ý của bản thân từng bước một phá hủy người cuối cùng đối tốt với nàng trên đời này.

Nên nói là hối hận không?

Xa Cố Lai cảm thấy hai chữ này quá nhẹ, không đủ để miêu tả sự kiềm chế khổng lồ trong nội tâm nàng.

Dù cho nàng hối hận thì có ích lợi gì đâu, nàng tự tay giết người, hối hận chẳng qua là quả đắng của sự ích kỷ ác ý của nàng. Nàng thậm chí cảm thấy hối hận ghê tởm, đại khái cảm thấy hối hận không cách nào hoàn toàn tách bạch tội ác của nàng.

Trong một ngày nào đó, người của tiệm thời trang nữ đột nhiên gọi điện thoại cho nàng, nói vòng tai bươm bướm nàng đặt làm đã đến.

Xa Cố Lai mới nhớ tới bản thân vì Thân Tự Cẩm luyện chế một bộ vòng tai bươm bướm, nàng đi vào trong tiệm.

Đôi vòng tai bươm bướm kia so với vòng tai bươm bướm màu tím trước đó còn tinh xảo hơn xinh đẹp hơn, con bướm màu lam lấp lánh gần như giống hệt con bướm trong hộp nhạc Thân Tự Cẩm tặng nàng, như mộng như ảo.

Xa Cố Lai đều có thể tưởng tượng ra Thân Tự Cẩm đeo lên đôi vòng tai này khẳng định cực kỳ đẹp đẽ.

Nhưng cô đã không còn kịp nhìn thấy.

Vòng tai bươm bướm không kịp trao đi, hộp nhạc vỡ vụn, tất cả mọi chuyện giữa nàng và Thân Tự Cẩm, tất cả đều là không đúng lúc.

Gặp gỡ không hợp thời, yêu thương, phản bội, đều trở thành trò hề buồn cười.

Nàng nhìn xem đôi vòng tai bươm bướm này, che mặt tái nhợt bật cười.

Tất cả đều là không đúng lúc.

Xa Cố Lai bắt đầu thường xuyên nằm mơ.

Rất nhiều lần Xa Cố Lai đều mơ thấy Thân Tự Cẩm, cô đứng ở chỗ rất xa thật sâu nhìn nàng, tựa hồ là đang cười, mái tóc ngắn xoăn bị gió thổi hơi hơi phất lên. Xa Cố Lai chạy lên trước, hỏi nàng: "Chị đau không?"

"Thân Tự Cẩm, em đau không?"

"Em là người sợ đau như vậy, lúc từ trên cao té xuống đã đau đớn biết bao."

Thân Tự Cẩm trong mộng không nói lời nào, phảng phất là đang giận nàng, kiêu ngạo lại biệt nữu biến mất ở trước mắt của nàng.

Xa Cố Lai ngồi ở trong hư vô màu đen bao la, tìm kiếm khắp nơi bóng dáng của cô.

Nhưng cô không xuất hiện.

Xa Cố Lai nhịn không được che mặt khóc.

"Thân Tự Cẩm, chị có lời muốn nói với em."

"Em đừng biến mất."

"Nghe chị nói chuyện đi."

Xa Cố Lai bừng tỉnh từ trong mộng, nàng thở hổn hển, mới phát hiện đây chỉ là một cơn mộng.

Từ khi Thân Tự Cẩm chết đã qua một năm, nàng luôn luôn sẽ mơ thấy Thân Tự Cẩm, cũng chỉ có ở trong mơ, nàng mới có thể thấy khuôn mặt Thân Tự Cẩm.

Nàng không có ảnh chụp Thân Tự Cẩm, bức ảnh chụp chung duy nhất cũng bị trầy xước.

Nàng không biết vì sao lại bắt đầu thường xuyên mơ thấy Thân Tự Cẩm, là sự hối hận đối với cô, vẫn là sai lầm của bản thân, hoặc là... tưởng niệm.

Vô luận là loại nào, chỉ cần có thể để nàng mơ thấy Thân Tự Cẩm là tốt.

Nàng không muốn quên khuôn mặt Thân Tự Cẩm.

Nàng còn có lời muốn nói với cô.

Nàng muốn nói gì đây.

Nàng muốn nói:

"Thân Tự Cẩm, chuyện đến nước này, là chị thật sự xin lỗi em."

"Là chị tự cho là đúng, hại chết em."

Nàng muốn nói rất nhiều, nhưng rất nhiều lời nói nàng đều cảm thấy bản thân không xứng nói ra miệng.

Từ nay về sau mỗi năm, Xa Cố Lai kiểu gì cũng sẽ mơ thấy cô.

Những giấc mộng này thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, nàng đã từng làm sai một chuyện to lớn.

Cả đời này của nàng bốn phía đều là ác ý, rất ít được người quý trọng, cho nên luôn cảm thấy ánh mắt ôn nhu Thân Tự Cẩm nhìn về phía bản thân, đều giống như lưỡi dao cùn thật dài.

Trái tim của nàng thiếu một khối, mỗi ngày đều có tiếng gió gào thét quanh quẩn dưới đáy lòng.

Nàng luôn luôn cảm thấy rất hư vô, giống như là mất đi xương cốt của bản thân.

Sau khi Thân Tự Cẩm chết, lại không người nào nguyện ý đi tới bên cạnh nàng.

Xa Cố Lai càng thêm không vui không buồn sống qua ngày, cảm giác không có niềm vui, cũng không còn hận thù.

Khuôn mặt băng lãnh của nàng càng thêm xa cách.

Như một khối băng không biết tình cảm, mỗi ngày cứ như vậy sống sót.

Chỉ là có đôi khi, nàng nghĩ tới Thân Tự Cẩm, trái tim liền bắt đầu đau nhói.

Nàng vô số lần nghĩ Thân Tự Cẩm có thể ở giây tiếp theo xuất hiện ở trước mắt nàng, nhưng người chết liền là chết, dù cho nghĩ thế nào đi nữa, người này cũng sẽ không tới.

Tình cảm đến chậm không có ý nghĩa.

Xa Cố Lai biết rõ điểm này.

Nàng nghĩ, trong quãng đời còn lại của nàng, nàng đều sẽ cùng hối hận tuyệt vọng cùng sinh.

"Thân Tự Cẩm, em chết rồi, chị mới hoài niệm em."

"Em có phải cảm thấy chị ghê tởm không."

"Ngay cả như vậy, chị cũng tưởng niệm em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro