Chương 36
"Thân lão sư, đây là bánh hoa tươi mẹ em làm, tặng cô ăn."
Sau khi kết thúc một buổi học trong ngày, Thân Tự Cẩm đang thu xếp đồ đạc trong phòng làm việc, chuẩn bị đi về, một cô gái chạy tới đưa đồ vật trong tay cho cô.
"Tặng cô?" Thân Tự Cẩm cười một chút, "Vì sao."
Cô bé cười rất ngọt: "Cảm ơn cô lần trước đưa em đi bệnh viện, mẹ em cố ý bảo em đưa cho cô đó nha."
Thân Tự Cẩm nhận lấy bánh hoa tươi: "Vậy thì giúp cô cảm ơn mẹ em nhé."
Cô bé chắp tay sau lưng, hoạt bát nháy mắt: "Thân lão sư, nếu như cô thích ăn lần sau em sẽ bảo mẹ em tiếp tục làm, chỉ có điều cô có thể đừng chọn em làm thí nghiệm nữa không."
"Không được nha." Thân Tự Cẩm cười lắc đầu: "Cơ sở của em quá kém, phải làm thêm mấy lần để củng cố."
Cô bé thở dài: "Vậy cũng được."
"Vậy em về trước đây, tạm biệt, Thân lão sư." Cô bé vẫy tay với cô.
Thân Tự Cẩm nhìn bóng lưng cô bé đi xa, cầm lấy túi đi ra khỏi văn phòng.
Hiện tại chính là giờ tan học, một số học sinh còn lưu lại trường học chơi đùa, trong hành lang hi hi ha ha. Có mấy cô cậu học sinh thấy Thân Tự Cẩm, đều hướng cô \ giơ lên nụ cười rạng rỡ.
"Thân lão sư, tạm biệt."
"Ừm." Thân Tự Cẩm nhếch môi khẽ cười: "Về sớm một chút."
"Lão sư khỏe ạ."
Thân Tự Cẩm giống như thường ngày, đi tàu điện ngầm trở về nhà.
Cô đi vào toilet, rửa mặt, sau đó nhìn về phía người trong gương.
Người trong gương tóc đen thẳng, mắt hạnh đen nhánh, dưới khóe mắt có một nốt ruồi, mặt tái nhợt.
Đây là khuôn mặt chân chính của cô.
Mấy năm trước sau khi cô nhảy lầu, vốn cho là đã hoàn toàn kết thúc, nhưng không ngờ cô lại lần nữa có được sinh mệnh.
Cô lại xuyên đến trên thân một người khác, nhưng không giống với trước kia là, cỗ thân thể này là chính bản thân cô, vết sẹo trên đùi, mắt trái yếu, đều là thân thể nguyên bản của cô.
Lúc ấy cô cảm thấy sụp đổ vô cùng, không biết vì sao mình còn sống, rõ ràng đều đã quyết định chết đi, lại còn khiến cô một lần nữa sống lại.
Cô có nghĩ đến tiếp tục đi chết.
Nhưng khi cô đi đến bờ biển, không khỏi, lại không muốn chết nữa. Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi rất mệt mỏi, nếu như lần này chết rồi, lại sống lại nữa thì làm sao bây giờ?
Chuyện đến nước này, Thân Tự Cẩm thật sự rất mệt mỏi. Sống không có ý nghĩa gì, muốn đi chết, nhưng lại sợ chết không hoàn toàn.
Cô lại bắt đầu kéo dài hơi tàn.
Nhưng may mắn, nghề nghiệp của cỗ thân thể này là giáo viên hóa học trung học cơ sở. Thân Tự Cẩm trước kia liền có nghĩ đến về sau muốn tìm một công việc không cô đơn.
Và phần nghề nghiệp này khiến cô tạm thời sẽ không cảm thấy là một mình, tối thiểu có rất nhiều học sinh bầu bạn cùng cô.
Cô thừa kế trí nhớ và tri thức của cỗ thân thể này.
Cỗ thân thể này lớn lên trong viện phúc lợi, không có người thân.
Trong tháng đầu tiên Thân Tự Cẩm vừa xuyên qua, gần như đều là mất tinh thần sống qua ngày, mỗi ngày đều co lại trong nhà, uể oải sống sót.
Về sau trường học khai giảng, cô thử đi trường học dạy học.
Cho tới bây giờ, cô đã làm giáo viên hơn bốn năm, bắt đầu chậm rãi đón nhận cuộc sống này.
Cô cảm thấy loại cuộc sống này rất tốt, bên cạnh cô sẽ có rất nhiều học sinh trẻ tuổi, rất nhiều học sinh đều thật thích cô. Cô trở thành giáo viên chủ nhiệm, cuộc sống càng bận rộn. Cô thích loại thời gian bận rộn này, để cô không rảnh bận tâm cái khác.
Mặc dù cuộc sống riêng tư vẫn là một mình, nhưng cô vẫn như cũ thích cuộc sống bây giờ.
Dù sao nơi này không có người biết quá khứ không chịu nổi của cô, không biết cô đã từng vào bệnh viện tâm thần.
Nơi này cũng không có Xa Cố Lai.
Cô là một người hoàn toàn mới.
Dù cho những ảo giác và tiếng nói ngẫu nhiên vẫn sẽ đi theo cô, nhưng Thân Tự Cẩm đã thành thói quen, cô thậm chí sẽ không còn vì những điều này mà cảm thấy thống khổ.
Cô nghĩ, đã có sinh mệnh mới, vậy cứ như vậy sống sót đi.
Dù cho sống sót đối với cô mà nói vẫn như cũ không có ý nghĩa gì, nhưng cũng không có lý do phải đi chết.
Những người và ký ức của hai thế giới đã qua cô đều sẽ quên mất.
Thân Tự Cẩm đã nghĩ như vậy, và đã sống ổn định được năm năm.
Thời gian không thú vị, nhưng ngược lại cũng êm ả.
Cho đến mấy ngày trước, cô gặp phải Xa Cố Lai.
Trái tim Thân Tự Cẩm bất an, cô thật sự không muốn gặp lại Xa Cố Lai.
Đời này cô cũng không muốn lại có bất kỳ liên hệ gì với Xa Cố Lai.
Đôi mắt Thân Tự Cẩm đen nhánh, khuôn mặt gầy gò ôn hòa và không thú vị.
Xa Cố Lai.
Cô nhai nuốt ba chữ này.
"Nhất định không muốn gặp mặt nhau nữa."
Thân Tự Cẩm nói trong lòng.
"Tôi vĩnh viễn sẽ không lại tiếp tục hướng về chị."
—
Từ ngày hôm đó vào ban đêm gặp phải người rất giống Thân Tự Cẩm, Xa Cố Lai lúc trở về vào đêm đã phát sốt cao, bắt đầu gặp ác mộng điên cuồng.
Trong mộng nàng nhìn thấy Thân Tự Cẩm, nàng muốn đuổi theo, nhưng Thân Tự Cẩm lại nhảy xuống khỏi cao ốc ngay trước mặt nàng.
Nàng sụp đổ, điên cuồng chạy về phía trước, ý đồ bắt lấy cô, nhưng cô thực sự quá xa, Xa Cố Lai thế nào cũng không bắt được cô.
Nàng chỉ có thể lặp đi lặp lại sụp đổ trong mộng.
Nàng sốt ròng rã ba ngày, mới hết sốt.
Sau khi tỉnh lại, nàng việc đầu tiên là để người chuyên môn túc trực ở chỗ đó, gọi Tiểu Hứa đi theo bọn họ, nếu như có người tương tự Thân Tự Cẩm xuất hiện, liền lập tức nói cho nàng.
Xa Cố Lai không biết đêm hôm đó có phải là ảo giác của mình, nàng muốn xác định người kia có phải là Thân Tự Cẩm.
Mặc dù điều này rất hoang đường, nhưng những chuyện hoang đường hơn cũng đã xảy ra, Thân Tự Cẩm đã có thể xuyên đến trên thân một người khác, sau khi chết vì sao không thể tiếp tục xuyên?
Xa Cố Lai gần như bị điên, nàng thật sự là tuyệt vọng.
Trong năm năm này, nàng mỗi ngày đều sống trong sự áy náy sâu nặng và tưởng niệm, những điều này như những con đỉa hút máu dính chặt trên người nàng, chậm rãi hút khô máu của nàng, khiến cuộc sống của nàng tĩnh mịch vô vị, chết lặng khốn cùng.
Nàng thậm chí không biết, bây giờ thế giới này còn có cái gì có thể làm cho nàng vui thích, cả sự vật lẫn con người.
Bạch Ngu đã từ chức, đại khái là cảm thấy kẹt giữa nàng và em gái nh ta khiến hắn bất đắc dĩ, dứt khoát đưa cổ phần cho nàng, bản thân ra nước ngoài phát triển.
Nàng hiện tại bên người thật sự không có một ai.
Xa Cố Lai biết điều này trách không được ai.
Cứ thế chờ đợi gần một tháng, người bên kia nói cho nàng biết đã nhìn thấy một người có ngoại hình tương tự Thân Tự Cẩm.
—
Lớp học của Thân Tự Cẩm lại có học sinh không đến trường, người học sinh này thường xuyên trốn học, luôn luôn phải cô đến nhà hắn đem hắn bắt về trường mới được.
Lần trước cái đêm đó cô đặc biệt đến nhà hắn, nói chuyện với hắn rất nhiều. Người học sinh này là gia đình đơn thân, quái gở lại lạnh lùng, mỗi lần bị Thân Tự Cẩm dạy dỗ xong, sẽ ngoan được mấy ngày.
Cũng là cái đêm đó cô gặp Xa Cố Lai.
Lần này người học sinh này lại không đến trường, gọi điện thoại cho hắn cũng không nghe, Thân Tự Cẩm không còn cách nào, đành phải lại đi một lần đến chỗ kia.
Chỉ hy vọng đừng gặp phải Xa Cố Lai.
Tiểu Hứa đã nằm vùng ở một quán cà phê gần đó rất lâu rồi, cô ấy càng ngày càng không hiểu nổi sếp của mình.
Mấy năm này càng ngày càng không có nhân tính không nói, bây giờ lại còn bắt cô ấy đi nằm vùng, thấy người giống Thân Tự Cẩm thì đi theo.
Cô ấy cảm thấy Xa tổng điên rồi.
Thân Tự Cẩm đã chết được bao lâu, thi thể đều thành hài cốt, làm sao có thể lại sẽ xuất hiện ở nhân gian.
Cũng không thể còn có sinh đôi đi.
Cô ấy thật sự là càng ngày càng muốn từ chức rồi.
Tiểu Hứa ủ rũ cúi đầu gục ở trên bàn, ánh mắt thờ ơ hướng trên đường nhìn, sau đó đôi mắt trừng thật to, hoàn toàn kinh ngạc mấy giây, mới điên cuồng vỗ người bên cạnh: "Nhanh nhanh nhanh, gọi điện thoại cho Xa tổng!"
Thân Tự Cẩm nói chuyện xong với học sinh kia về sau, liền trở về nhà. Trên đường đi cô luôn cảm giác có người đi theo, có thể là cảm giác sai rồi đi.
Kể từ đêm hôm đó, Thân Tự Cẩm cũng không gặp được Xa Cố Lai, quả nhiên đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muốn. Thân Tự Cẩm chỉ muốn đời này đều đừng gặp phải nàng.
Hôm nay là cuối tuần, Thân Tự Cẩm đi siêu thị mua chút đồ. Thời tiết hôm nay rất tốt, nhiệt độ Lan Thành vốn nên lạnh, bất quá vào tháng Mười lại đã bắt đầu tuyết rơi. Mấy ngày nay rốt cuộc trời trong.
Thân Tự Cẩm đi trên đường, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống. Bên cạnh tường vây trồng rất nhiều hoa giấy, gió thổi qua, có mấy đóa rơi vào trên bờ vai Thân Tự Cẩm.
Xa Cố Lai đứng ở đằng xa nhìn xem Thân Tự Cẩm.
Cô mặc áo len dệt kim màu trắng gạo, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam, tóc dài rất nhiều, dài mà thẳng, không còn là tóc ngắn xoăn trước kia. Cả người có mấy phần dịu dàng tĩnh lặng như hoa dành dành trắng.
Rất gầy, màu da như thường lệ tái nhợt, thần sắc không còn nét ngây thơ trước kia, giữa lông mày có vẻ ấm ức sâu đậm, cả người tản ra một loại ôn hòa bình tĩnh đến chết lặng.
Tiểu Hứa nói với nàng thấy được người giống Thân Tự Cẩm, Xa Cố Lai gần như là không chút suy nghĩ lái xe tới.
Nàng không dám tiến lên.
Nàng thậm chí không biết người rất giống Thân Tự Cẩm này có phải là cô trước kia hay không, nhưng Xa Cố Lai bản năng cảm thấy cô chính là Thân Tự Cẩm.
Cô gái đã từng ngây thơ thuần lương Thân Tự Cẩm.
Nhưng nàng không có dũng khí tiến lên nói chuyện với cô.
Chỉ có thể như một con kiến khó coi trốn ở nơi hẻo lánh âm thầm dòm ngó cô.
Xa Cố Lai không biết làm sao đối mặt Thân Tự Cẩm, nàng sợ hãi Thân Tự Cẩm nhìn thấy nàng sẽ bài xích. Nàng cũng biết bản thân là hạng người gì, đã làm những chuyện như vậy đối với Thân Tự Cẩm, Thân Tự Cẩm sẽ ước gì cách xa nàng ra một chút.
Bởi vì sợ hù dọa cô, Xa Cố Lai tạm thời không dám xuất hiện trước mặt cô, nàng chỉ là có đôi khi sẽ lén lút nhìn xem cô hiện tại sống thế nào.
Nàng thấy Thân Tự Cẩm có đôi khi sẽ cho con mèo nhỏ màu vàng trên tường rào ăn, con mèo nhỏ cọ tay của cô, Thân Tự Cẩm sẽ nhếch miệng cười.
Xung quanh cô có rất nhiều trẻ con, đều rất thích cô, có đứa trẻ sẽ chạy tới gọi cô Tự Cẩm tỷ tỷ, Thân Tự Cẩm cũng sẽ mỉm cười sờ sờ đầu của các bé, sau đó cho mấy khối kẹo bánh ngọt cho tụi nhỏ.
Người nhà của những đứa trẻ thấy cô, vui tươi hớn hở chào hỏi với cô.
Cô bắt đầu trồng hoa, ban công cô trồng rất nhiều hoa hồng Hoàng Nguyệt, bao vây kín mít ban công của cô.
Thân Tự Cẩm bị chen chúc trong Hoàng Nguyệt, ánh hoàng hôn màu quýt vẩy vào trên mặt cô, cô xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Xa Cố Lai nhìn cô, trái tim đạt được sự an bình ngắn ngủi.
Thân Tự Cẩm hái được mấy đóa hoa, ngửi một cái, đôi mắt dường như cong một chút, rồi đi vào nhà.
Nụ cười Thân Tự Cẩm điềm tĩnh ôn nhã, cô nhìn qua giống như là nhận được tân sinh.
Xa Cố Lai đã rất lâu không được nhìn thấy cô cười.
Từ khi ở bên cạnh nàng, Thân Tự Cẩm luôn luôn khóc.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân đã mang lại cho cô quá nhiều thống khổ.
Xa Cố Lai đứng cách nhà cô không xa, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá nữ, cắn vào trong miệng.
Nàng nghiện thuốc không nặng, cấp ba vì áp lực lớn có hút qua mấy điếu, sau đó liền cơ bản không hút.
Nhưng trong năm năm này, nàng lại bắt đầu hút thuốc lá.
Hoàng hôn dần buông xuống, người phụ nữ mặt diễm lệ lạnh lùng, dựa vào trên tường, nhìn một ngôi nhà nào đó, chậm rãi hút thuốc, khói mù lượn lờ, khiến dung mạo tinh xảo thâm thúy của người phụ nữ mơ hồ.
Xa Cố Lai dập tắt thuốc, liếc mắt nhìn nhà Thân Tự Cẩm, rồi rời đi.
Thân Tự Cẩm sống coi như tốt, đây là chuyện vui vẻ duy nhất mà Xa Cố Lai cảm nhận được trong suốt năm năm qua.
—
Kể từ khi biết Thân Tự Cẩm còn sống, Xa Cố Lai liền thỉnh thoảng sẽ đến bên ngoài trường học của cô.
Thân Tự Cẩm thường xuyên ra vào nơi này, hẳn là làm việc ở đây.
Là giáo viên sao?
Xa Cố Lai nghĩ đến tính tình của cô, cảm thấy thật thích hợp, chỉ là đừng bị bắt nạt, dù sao tính tình cô thiên về mềm mỏng.
Thân Tự Cẩm không biết Xa Cố Lai đã tìm được cô. Sau khi tan học, vì mấy cậu học sinh phạm lỗi, Thân Tự Cẩm kéo bọn hắn đến trong văn phòng giáo dục một phen.
Cô tính tình thiên về ôn hòa, cũng không quá dễ dàng tức giận, theo lý mà nói là không thích hợp làm giáo viên chủ nhiệm. Chỉ là bởi vì không người nào nguyện ý làm chủ nhiệm lớp, trường học mới khiến Thân Tự Cẩm tạm thời ủy nhiệm làm chủ nhiệm lớp 7 khóa 8.
Nhưng bất ngờ, bọn nhóc trong lớp lại nghe lời cô.
Cô trẻ tuổi xinh đẹp, nói chuyện cũng ôn tồn từ tốn, đối với học sinh rất tốt, dạy học cũng dễ hiểu. Ngoại trừ mấy đứa đầu gấu, phần lớn học sinh cũng không quá sẽ chọc cho cô sinh khí.
Hôm nay mấy cậu học sinh này chính là những đứa đứng đầu lớp, thường xuyên phạm lỗi, hôm nay còn chống đối giáo viên toán.
"Đều không nói lời nào sao? Lâm Ngôn, bình thường em nói chuyện nhiều nhất, em nói đi." Thân Tự Cẩm mấy ngày trước bị cảm lạnh, che miệng ho khan vài tiếng, mặt tái nhợt mấy phần.
Lâm Ngôn liếc mắt nhìn Thân Tự Cẩm, quay mặt đi chỗ khác, không quá muốn nói.
Thân Tự Cẩm thở dài, khẽ nói: "Sao lại im rồi? Rất khó nói ra miệng sao?"
Mấy nam sinh đều không nói lời nào.
"Đều không nói, lần sau liền phạt các em chép phương trình hóa học."
Dạy học của Thân Tự Cẩm có một đặc điểm, cô thích để những đứa trẻ phạm lỗi chép phương trình, mà lại đều là chép cả trăm bản, trên cơ bản chép xong, tay đều muốn tê dại.
Đây là giáo viên hóa học trước kia của Thân Tự Cẩm dạy cô. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng đối với những học sinh không nhớ được phương trình vẫn đủ hữu dụng.
Lâm Ngôn lên tiếng: "Hắc Nhân nói cô cũng chỉ có một khuôn mặt, dạy học rất dở."
Thân Tự Cẩm bất đắc dĩ: "Không được đặt biệt danh cho giáo viên."
Cô không nghĩ tới mấy cậu học sinh này là vì chuyện này mà chống đối giáo viên, cô không nhịn được cười một chút, nhưng lại quay sang giáo dục bọn họ: "Vậy cũng không thể mắng người a, giáo viên toán học giận đến nỗi không lên lớp nữa."
Cô liền giáo huấn bọn trẻ, mấy nam học sinh đều ngượng ngùng không dám phản bác.
Giáo dục xong, thời gian đã trễ lắm rồi, Thân Tự Cẩm đi ra khỏi trường.
Bên ngoài trường học luôn luôn sẽ có một số lưu manh ở bên ngoài gây sự, hôm nay có mấy tên lưu manh cưỡi xe máy ở gần trường học chơi đùa như cưỡi xe dạo phố, âm thanh ồn ào không dứt.
Người đi đường sôi nổi nhíu mày, đều tránh xa bọn họ, sợ những chiếc xe máy này va vào mình.
Buổi tối mùa đông ở Lan Thành tối rất sớm, lúc này trời đã tối gần như hoàn toàn. Mắt trái của Thân Tự Cẩm khi còn bé bị mẹ đánh, dẫn đến bây giờ nhìn cảnh vật rất mơ hồ, ban ngày còn có mắt phải, không có vấn đề gì.
Chỉ là một khi đến ban đêm, Thân Tự Cẩm liền không thấy rõ đường.
Mấy tên côn đồ cười lớn cưỡi xe máy hướng cô phóng đến. Thân Tự Cẩm lờ mờ có thể thấy được một chút những bóng người lấp lóe, cô nghe thấy âm thanh, bản năng muốn tránh, nhưng bởi vì nhìn không rõ lắm, cô không tránh hoàn toàn, vẫn là bị đụng phải.
Tên lưu manh ý thức được bản thân đụng phải người, nhưng cũng coi thường, hi hi ha ha lái xe đi về phía trước.
Thân Tự Cẩm bị đụng ngã xuống đất, lăn về một bên, đầu đụng phải mặt đất, tạm thời hôn mê mấy giây.
Đợi đến lúc bản thân có ý thức, cô phát hiện mình được ai đó đỡ lên rồi.
Người đỡ cô là một phụ nữ, mang khẩu trang thấy không rõ bộ dáng gì.
"Cảm ơn cô." Thân Tự Cẩm nói.
Người phụ nữ dừng một chút, thanh âm rất trầm thấp nói: "Có khó chịu chỗ nào sao?"
Thanh âm của nàng đè rất thấp, giống như là cố ý che giấu giọng nói vậy, đeo khẩu trang khiến thanh âm có vẻ rầu rĩ. Thân Tự Cẩm không nghe ra đây là giọng của ai.
Thân Tự Cẩm sờ sờ chân của mình, áy náy nói: "Hình như chân có chút tê."
Giọng người phụ nữ bình thản: "Những chỗ khác có sao không?"
Thân Tự Cẩm ngoan ngoãn nói: "Tay đau."
Người phụ nữ "ừ" một tiếng: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Thân Tự Cẩm vô ý thức nói: "Tôi không muốn đi bệnh viện."
Cô nói rất nhanh, lại có chút vội vàng. Cô nhanh chóng ý thức được thái độ của mình, và xin lỗi: "Ngượng ngùng, chỉ là tôi... không muốn đi bệnh viện."
"Không sao." Người phụ nữ đỡ cô đi lên phía trước: "Tôi dẫn cô đi phòng khám bệnh."
Thân Tự Cẩm có chút ngượng ngùng vì làm phiền người khác: "Có thể hay không quá phiền toái, tôi tự mình có thể đi, nếu không tôi tự mình đi nhé."
Thái độ người phụ nữ kiên quyết: "Không sao, tôi không thấy phiền."
Thân Tự Cẩm: "Vậy thì làm phiền cô."
"Ừm." Tóc dài của người phụ nữ rũ xuống, che đi gò má của nàng. Thân Tự Cẩm muốn nhìn xem nàng trông ra sao, nhưng không thấy rõ.
Xa Cố Lai đưa cô dìu vào ghế sau, sau đó lái xe đi phòng khám.
Khoảnh khắc lái xe, nàng nghĩ, may mà bản thân đổi xe.
Không thì Thân Tự Cẩm nhận ra thì làm sao bây giờ.
Hai người đến phòng khám, Xa Cố Lai đỡ Thân Tự Cẩm. Thân Tự Cẩm đứng trên mặt đất, hơi choáng váng đầu một chút, suýt chút nữa không đứng vững.
Người phụ nữ kịp thời đỡ cô.
Thân Tự Cẩm giải thích: "Thật xin lỗi, tôi còn chưa ăn cơm, có lẽ tụt huyết áp."
Người phụ nữ không nói chuyện.
Đến chỗ ánh đèn sáng, mắt phải của Thân Tự Cẩm lại có thể thấy rõ cảnh vật, cô muốn nhìn một chút người phụ nữ giúp cô.
Nhưng là người phụ nữ vẫn luôn quay lưng về phía cô, nói gì đó với bác sĩ, sau đó liền đi ra ngoài.
Bác sĩ đi tới.
"Cô bé, tôi xem một chút chân của cô." Bác sĩ nói, sờ sờ mắt cá chân Thân Tự Cẩm.
Thân Tự Cẩm bị đụng không nặng, chỉ là một chút vết thương ngoài da, chân có chút bị trật.
Bác sĩ giúp cô xức thuốc, băng bó vết thương.
"Bác sĩ, người phụ nữ vừa nãy đâu?" Thân Tự Cẩm hỏi bác sĩ.
"Cô ấy nói ra ngoài mua chút đồ." Bác sĩ giúp cô băng bó.
Thân Tự Cẩm nói: "Vâng."
Băng gạc băng bó xong, người phụ nữ cũng đi vào, Thân Tự Cẩm nhìn về phía nàng.
Ánh đèn rất sáng, Thân Tự Cẩm nhìn thấy đôi mắt người phụ nữ.
Đen nhánh lạnh lùng.
Rất giống người nào đó.
Ngón tay Thân Tự Cẩm co rút một chút.
Người phụ nữ đưa cho cô một hộp kẹo.
Trái tim Thân Tự Cẩm không hiểu hoảng loạn mấy giây, cô do dự một chút, vẫn là nhận lấy kẹo.
"Chị đặc biệt mua cho tôi sao?" Thân Tự Cẩm nói.
Người phụ nữ "ừ" một tiếng.
Thân Tự Cẩm nghĩ chắc là mình nhìn sai rồi, thị lực ban đêm của cô không quá tốt, nhìn lầm cũng là phải.
Người kia làm sao lại xuất hiện ở đây.
Thân Tự Cẩm nhận lấy kẹo, ăn một viên.
Rất ngọt.
Lấy thuốc xong, người phụ nữ lại đi đỡ cô. Thân Tự Cẩm nói: "A, tôi có thể tự mình đi."
"Tạm thời đừng dùng chân nha, cô bé." Bác sĩ vừa tiêm cho người khác, vừa nói.
"Đi thôi." Người phụ nữ đỡ tay Thân Tự Cẩm, đi ra ngoài.
Thân Tự Cẩm đi ra khỏi phòng khám, đang định lấy điện thoại di động ra đón xe, người phụ nữ đè thấp thanh âm mở miệng: "Tôi đưa cô về."
"Không cần." Thân Tự Cẩm cười nói: "Cô làm rất nhiều rồi, tôi có thể tự đón xe về."
"Đúng rồi." cô nghĩ tới điều gì: "Cảm ơn cô hôm nay giúp tôi, cô có thể cho tôi một phương thức liên lạc không?"
Xa Cố Lai trầm mặc.
Thân Tự Cẩm cảm thấy bản thân có lẽ có chút đường đột, ngượng ngùng cười cười: "Tôi là muốn sau này mời cô ăn cơm, xem như cảm tạ cô."
"Bây giờ đi." Người phụ nữ nói.
"Cái gì?" Thân Tự Cẩm không hiểu nàng nói gì.
Người phụ nữ lại không nói.
Thân Tự Cẩm mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng: "Bây giờ mời cô ăn cơm sao? Có thể a."
Chờ hai người ngồi ở trong nhà hàng, Xa Cố Lai lại có chút hối hận.
Nàng vừa mới nhất thời lanh mồm lanh miệng, chỉ là muốn cùng cô nói chuyện nhiều hơn, lại nghĩ tới vừa mới Thân Tự Cẩm nói mình chưa ăn cơm, liền nói câu nói kia.
Nhưng là nàng còn không muốn nhanh như thế liền bại lộ chính mình.
Nếu như Thân Tự Cẩm trước mắt thật là Thân Tự Cẩm kia, thấy được nàng đại khái sẽ chạy trốn đi.
Xa Cố Lai cảm thấy bản thân hẳn là hiện tại liền phải đi, nhưng nhìn thấy Thân Tự Cẩm đã rất nhiệt tình gọi một đống đồ ăn, nàng lại không nói ra miệng.
"cô còn muốn ăn gì không?" Thân Tự Cẩm hỏi nàng: "Hoặc là có ăn kiêng gì không."
Xa Cố Lai lắc đầu.
"Được."
Hai người đang chờ đồ ăn, Thân Tự Cẩm rất không minh bạch vì sao người phụ nữ này không mở khẩu trang.
Cũng phải ăn cơm mà.
Rất nhanh thức ăn được dọn đủ.
Thân Tự Cẩm buổi tối chưa ăn, cũng có chút đói.
Cô nhìn Xa Cố Lai, do dự hỏi: "Cô không mở khẩu trang sao?"
Ánh mắt Xa Cố Lai bình tĩnh, nàng chậm rãi nháy một cái mắt, yên lặng mấy giây.
Sau đó, nàng đưa tay, chậm rãi tháo xuống khẩu trang.
Thân Tự Cẩm nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác buồn nôn đã lâu dâng lên, cô đột nhiên rất muốn nôn. Thân Tự Cẩm phủi đất đứng lên, khập khiễng chạy vào toilet.
Họ đặt là phòng riêng, nơi này chỉ có hai người họ.
Xa Cố Lai đứng tại cửa phòng rửa tay bên ngoài.
Nàng thần sắc nặng nề, nghe tiếng Thân Tự Cẩm thống khổ nôn mửa, trái tim bị kiềm chế rất chặt, giống như là thủy triều chợt che mất nàng, Xa Cố Lai cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu nặng nề.
Thân Tự Cẩm là có bao nhiêu chán ghét chính mình.
Thấy nàng một khắc này, liền nhịn không được buồn nôn.
Sớm biết đã không ăn bữa cơm này.
Sau mười mấy phút, Thân Tự Cẩm đi ra.
Sắc mặt của cô tái nhợt, đuôi mắt hồng hồng, miễn cưỡng cười với Xa Cố Lai một tiếng.
"Tiểu thư, chỉ sợ tôi không thể cùng cô ăn bữa cơm này, tôi đột nhiên có việc, xin phép về trước."
"Tiểu thư?" Xa Cố Lai nhíu mày.
"Cô..." Xa Cố Lai không muốn tin tưởng, tối nghĩa mở miệng: "Cô không quen biết tôi?"
Thân Tự Cẩm bình tĩnh nói: "Chúng ta cần phải biết nhau sao?"
Trái tim buồn bực đau nhức, Xa Cố Lai cảm thấy bản thân giống như là rơi vào hầm băng.
Hồi lâu, nàng chịu đựng nỗi đau dày đặc trong lồng ngực, nhàn nhạt đáp.
"Không cần."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi hôm nay đau đầu, viết rất loạn, ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro