Chương 46

"Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm."

"A." Thân Tự Cẩm bừng tỉnh: "Sao vậy, Minh Dục?"

"Tớ gọi cậu nhiều lần mà cậu không hề nghe thấy tớ nói gì," Bạch Minh Dục đang nằm trên ghế sofa nói. "Cậu làm sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện gì à?"

Thân Tự Cẩm lắc đầu: "Không có."

"Thật chứ?" Bạch Minh Dục bước xuống khỏi ghế sofa, véo véo má cô: "Từ cái đêm cậu từ nhà Xa Cố Lai trở về, cậu liền thỉnh thoảng thất thần. Chị ta có nói gì với cậu không?"

Thân Tự Cẩm cười cười: "Không có. Chúng tôi không nói gì cả."

"Tiểu Cẩm, cậu không thích chị ta nữa đúng không," Bạch Minh Dục có chút không yên lòng.

Mí mắt Thân Tự Cẩm giật nhẹ, sau đó gật đầu: "Ừm."

Bạch Minh Dục nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi. Tớ chỉ sợ cậu mềm lòng, bị chị ta lừa dối, lại giẫm lên vết xe đổ."

Thân Tự Cẩm cười mỉm, không nói gì.

Ngày hôm sau đến trường học, trên bàn cô có đặt sẵn bữa sáng. Cô thở dài, lấy điện thoại di động ra, chuyển tiền cho một người trong danh bạ.

Vài phút sau, một nam giáo viên trẻ tuổi chạy đến bên cạnh cô: "Thân lão sư, sao chị lại chuyển tiền cho tôi?"

Nam giáo viên này rất trẻ, trông có lẽ chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Cậu ta đến đây thực tập, mấy ngày nay ngày nào cũng tặng đủ thứ đồ cho Thân Tự Cẩm, từ bữa sáng, bữa trưa, cho đến nhiều thứ khác.

Thân Tự Cẩm nhẹ nhàng khuyên bảo: "Tiểu Cố, không phải chị đã nói là không cần tặng đồ cho chị nữa sao?"

Chàng trai tên Tiểu Cố khổ sở ra mặt: "Đừng mà tiền bối, chị không cho tôi tặng đồ đắt tiền, vậy tôi muốn gửi chị một bữa sáng cũng không được sao?"

Tiểu Cố đại khái là thiếu gia nhà giàu, những thứ cậu ta tặng đều là những món đắt tiền nhất, quý giá nhất. Thân Tự Cẩm đã bị cậu ta hù không ít.

Cô biết ý định của Tiểu Cố đối với mình, nhưng cô không thể đáp lại mong muốn của cậu ta.

"Tiểu Cố, những thứ này tôi có thể tự mua, cậu mua cho mình là được," Thân Tự Cẩm chậm rãi nói. "Nếu có lần sau nữa, tôi sẽ đưa cho người khác ăn đấy."

Khuôn mặt anh tuấn của Tiểu Cố lập tức buồn bã: "Thôi được rồi."

Một giáo viên ở chỗ làm việc bên cạnh buôn chuyện: "Tiểu Thân, Tiểu Cố là nguồn máu mới của chúng ta đấy, có tiền lại trẻ tuổi, còn đẹp trai nữa, đừng bỏ lỡ nha."

Thân Tự Cẩm bất đắc dĩ: "Chị đừng đùa giỡn với em mà."

Sau khi xong tiết tự học buổi tối, Tiểu Cố đi theo cô, khăng khăng muốn đưa cô về.

"Tôi lớn như thế này rồi, chẳng lẽ còn bị lạc sao?"

Tiểu Cố không nghe: "Tiền bối, bây giờ cũng đã muộn rồi, chị cứ để tôi đưa chị về đi. Dù sao tôi cũng phải đi ngàng qua nhà chị, tiện đường thôi."

Thấy Thân Tự Cẩm vẫn còn do dự, cậu ta bắt đầu giở trò làm nũng: "Chị không cho tôi đưa về, vậy thì ngày mai tôi sẽ tiếp tục tặng đồ cho chị, và sẽ chọn những món đắt tiền nhất mà tặng."

Thân Tự Cẩm thật sự không ứng phó nổi loại người quấn quýt không buông này. Cô nhức đầu nói: "Đưa xong thì về nhà nhanh đi."

Tiểu Cố "À" một tiếng: "Được rồi."

Tiểu Cố là một người nói nhiều, trên đường đi đều liên tục trò chuyện, ríu rít như một chú chim sẻ. Thân Tự Cẩm nghe đến mệt mỏi.

Tiểu Cố đưa Thân Tự Cẩm về đến nhà liền rời đi.

Bạch Minh Dục nhìn thấy hai người. Sau khi Tiểu Cố đi, cô nàng nháy mắt ra hiệu với Thân Tự Cẩm: "Tiểu Cẩm, cái cậu đẹp trai này là ai thế?"

"Đồng nghiệp mới đến," Thân Tự Cẩm tránh nặng tìm nhẹ nói.

Bạch Minh Dục đụng vào vai cô: "Chỉ là đồng nghiệp thôi à? Sao tớ cảm giác không phải thế nhỉ."

Thân Tự Cẩm bất đắc dĩ cười cười: "Cậu đều biết rồi còn hỏi tớ."

"Cho nên cậu ta thật sự có ý với cậu à?" Bạch Minh Dục cắn một miếng táo.

"Có lẽ thế," Thân Tự Cẩm tháo dây buộc tóc ra.

"Vậy còn cậu? Cậu thấy cậu ta thế nào?"

Thân Tự Cẩm lắc đầu.

"Xem ra là không có hứng thú rồi," Bạch Minh Dục đặt quả táo xuống, giúp nàng chải tóc: "Cậu... còn thích phụ nữ không?"

"Không thích."

"Vậy cậu có muốn thử một lần không." Bạch Minh Dục muốn Thân Tự Cẩm thoát khỏi bóng ma của Xa Cố Lai, nhưng lại nghĩ tới điều gì, lập tức phủ nhận chính mình: "Không được, tớ không thể lại xúi giục cậu theo đuổi người khác. Cứ chờ thêm vài ngày, để tớ điều tra rõ lai lịch cậu ta đã, rồi cậu xem cậu ta có được không."

Bạch Minh Dục hành động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã điều tra xong lai lịch của Tiểu Cố. Cùng ngày, khi cô nàng ngủ cùng Thân Tự Cẩm, không kịp chờ đợi kể chuyện này cho cô nghe.

"Tiểu Cẩm, cậu này được lắm, có tiền, chưa từng có bạn gái, chỉ là người có chút đơn thuần, nói trắng ra là ngốc," Bạch Minh Dục nói. "Cậu ta hẳn không phải người xấu, tớ chỉ nói những điều này thôi, sau đó cậu tự quyết định."

Thân Tự Cẩm biết Bạch Minh Dục vì muốn tốt cho cô. Cô thở dài: "Minh Dục, hiện tại tớ một chút cũng không muốn yêu đương. Nói thật, tớ bây giờ rất sợ hãi có loại quan hệ đó với bất kỳ ai."

Bạch Minh Dục nhíu mày: "Cậu dự định cả đời về sau sẽ cứ như vậy sao?"

"Ừm."

Cô hiện tại rất khó để thích một người. Đối với cô mà nói, việc đi yêu một người nào đó không khác gì tự sát. Cô sợ hãi phản bội, sợ hãi lừa dối, sợ hãi bất cứ sự không chân thành nào xuất hiện trong tình cảm.

Đó đại khái chính là cái gọi là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng chăng.

Thân Tự Cẩm đã không còn dũng khí và nhiệt huyết để yêu một người lần nữa. Toàn bộ cảm xúc gọi là tình yêu của cô đều đã chôn vùi trong năm năm trước.

Thân Tự Cẩm đã cắt bỏ nó, trồng nó lên mảnh đất hoang cằn cỗi, cô không muốn nó nở hoa nữa, cô muốn tình cảm của mình triệt để chết đi.

Có lẽ cuối cùng cả đời này, cô cũng vô pháp yêu thêm một người nào.

Yêu một người chính là thống khổ, cô không muốn chịu đựng nó nữa.

Bạch Minh Dục cũng thở dài, ôm lấy cô: "Không sao, Tiểu Cẩm. Tớ là bạn của cậu, tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu."

Mấy ngày sau, Tiểu Cố vẫn luôn đưa đón Thân Tự Cẩm. Dần dần, Xa Cố Lai liền phát hiện ra mối quan hệ giữa Tiểu Cố và Thân Tự Cẩm.

Nội tâm nàng nổi lên một cơn sóng biển lớn. Nhìn Thân Tự Cẩm đi lại rất gần gũi với người đàn ông kia, sóng biển gần như muốn che khuất nàng. Nàng cảm thấy hơi thở cũng bắt đầu bị đè nén.

Đồng thời, một nỗi sợ hãi không rõ bao trùm lấy nàng.

Xa Cố Lai sợ hãi Thân Tự Cẩm đi thích người khác, nàng không thể nào chấp nhận được điểm này.

Thân Tự Cẩm cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, cô quyết định nói rõ ràng với Tiểu Cố.

Lúc Tiểu Cố lần nữa đưa cô về đến nhà, cô gọi cậu ta lại, sau đó từ trong nhà mang ra một túi lớn bánh ngọt. Đây là món mà trước đó Tiểu Cố nói muốn ăn bánh ngọt của cô, Thân Tự Cẩm làm để báo đáp cậu ta đưa cô về nhà.

"Cho cậu này."

Tiểu Cố nhận lấy, vui vẻ nói: "Cảm ơn tiền bối."

"Tiểu Cố," Thân Tự Cẩm nói, "Sau này thì không cần đưa tôi về nhà nữa."

"À?" Tiểu Cố xị mặt xuống: "Tại sao?"

Thân Tự Cẩm ôn tồn: "Tiểu Cố, tôi biết cậu có ý định gì với tôi, nhưng tôi không thể đáp lại cậu được."

Tiểu Cố hoảng hốt: "Là tôi không tốt sao?"

"Không phải," Thân Tự Cẩm rất dứt khoát nói: "Là là tôi."

Là cô không cách nào yêu thích một người nữa.

Hơn nữa cô còn có bệnh, có thể sẽ tổn thương người khác. Loại người như cô không thích hợp có bất kỳ quan hệ thân mật nào với ai, cả đời này cô chú định cô độc.

"Tiểu Cố, cậu là một người rất tốt, tôi không phải an ủi cậu, tôi nói thật lòng," Thân Tự Cẩm yên tĩnh nhưng tàn nhẫn nói. "Nhưng việc cậu thích tôi là một chuyện sai lầm. Vô luận cậu làm thế nào, tôi cũng sẽ không hồi đáp được."

Biểu cảm Tiểu Cố thương tâm vô cùng.

"Tiểu Cố, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà những ngày này."

Tiểu Cố muốn tiếp tục níu kéo, cậu ta nắm lấy vai Thân Tự Cẩm: "Tiền bối, thật sự không có bất kỳ cơ hội nào cho tôi sao? Chị thích hạng người gì, tôi có thể thay đổi."

"Không cần thiết, Tiểu Cố," Thân Tự Cẩm chậm rãi mở miệng. "Tôi là một bệnh nhân có rất nhiều bệnh tật, thích tôi là vô nghĩa."

Tiểu Cố không muốn nghe, hắn còn định nói điều gì đó thì cổ áo bị người ta nắm chặt, sau đó kéo ra một cái, Tiểu Cố loạng choạng ngã về phía sau.

"Đừng chạm vào em ấy," Xa Cố Lai ngữ khí băng lãnh. "Em ấy nói không thích anh, anh nghe không hiểu tiếng người sao?"

Tiểu Cố nhíu mày: "Cô là ai chứ?"

Xa Cố Lai thần sắc đạm mạc: "Có liên quan gì đến anh? Em ấy đã từ chối anh rồi, anh còn không đi đi?"

Thân Tự Cẩm cảm thấy nàng nói chuyện hơi nặng lời, nhắc nhở nàng: "Xa Cố Lai."

Lý trí của Xa Cố Lai sau mấy ngày thấy Thân Tự Cẩm đi lại quá gần với Tiểu Cố, đã chậm rãi lạnh đi. Nàng biết mình bây giờ nên im miệng, nếu không Thân Tự Cẩm sẽ tức giận.

Nhưng nàng không thể kiểm soát được. Nàng chỉ cần nhìn thấy có người ôm ý nghĩ đó với Thân Tự Cẩm, lý trí của nàng liền bị cơn giận càn quét.

Trong chốc lát, nàng liền trở thành một kẻ xấu chỉ biết vì lợi ích cá nhân.

Tiểu Cố cũng không vui: "Thì liên quan gì đến cô, cô là gì của chị ấy hứ?"

Thấy hai người sắp cãi vã lớn tiếng, Thân Tự Cẩm nói với Tiểu Cố: "Tiểu Cố, cậu về trước đi."

"Tôi ——" Tiểu Cố hừ lạnh một tiếng, rồi bỏ đi.

Sau khi Tiểu Cố đi, Thân Tự Cẩm mở lời: "Chị vì cái gì đột nhiên xuất hiện?"

"Em thích hắn sao?" Xa Cố Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

"Hỏi cái này để làm gì?" Thân Tự Cẩm nói. "Chuyện này cũng không liên quan gì đến chị."

"Thân Tự Cẩm!" Xa Cố Lai cắn răng: "Em không thể thích người khác."

Thân Tự Cẩm cảm thấy nàng hoàn toàn không có logic: "Vì cái gì? Tôi liền thích người khác đó thì sao?"

"Không được, Thân Tự Cẩm," Thần sắc Xa Cố Lai hiện lên sự hoảng loạn. "Em không thể yêu người khác."

"Vậy tôi nên yêu ai đây?" Thân Tự Cẩm từ từ nói. "Chẳng lẽ phải đi thích chị sao? Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chị nghe thấy mà."

Xa Cố Lai cũng biết điều này, nhưng sự hoảng loạn vẫn không khỏi chiếm cứ cảm xúc của nàng: "Thân Tự Cẩm, chị không thể tiếp nhận! Chị đã dựa theo những gì em nghĩ, đang giữ khoảng cách với em, ít xuất hiện trước mắt em hơn. Chị đã nghe lời em, em không thể đối xử với chị như vậy, lại đi thích người khác."

Lời nói của Xa Cố Lai lung tung, không có chút logic nào, chỉ có sự đầy rẫy vô lý và ích kỷ.

Thân Tự Cẩm thất vọng cùng cực. Điểm ích kỷ này của Xa Cố Lai vẫn không hề thay đổi.

"Xa Cố Lai, điểm này của chị sao vẫn giống như trước kia chứ?"

Thân Tự Cẩm nhìn thẳng vào mắt nàng: "Xa Cố Lai, chị phải biết, dù cho sau này tôi kết hôn sinh con, cũng không có quan hệ gì đến chị."

Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Xa Cố Lai hơi hơi dữ tợn, biểu cảm là một nỗi bi thương. Đôi mắt đen nhánh chứa đựng sự tuyệt vọng tràn đầy.

Mấy tháng nay, nàng vẫn luôn đè nén tính khí của mình, căn cứ theo ý muốn của Thân Tự Cẩm mà hành động, nhẫn nhịn tính cách của mình, chính là muốn Thân Tự Cẩm tha thứ cho nàng đồng thời thay đổi cái nhìn về nàng. Nếu có thể một lần nữa thích nàng thì là tốt nhất.

Nhưng điều này hoàn toàn là nằm mơ!

Thân Tự Cẩm không cách nào tiếp tục yêu nàng.

Nàng làm tất cả những điều này, kết quả là cũng không thể có được thứ mình mong muốn.

Xa Cố Lai thật sự không biết phải làm như thế nào, nàng không biết mình bây giờ còn có thể làm gì nữa.

Cũng không làm gì được.

Thân Tự Cẩm có một mặt tuyệt tình, mặt này đủ để giết nàng trăm ngàn lần.

Sau này nàng còn có thể làm thế nào đây.

Xa Cố Lai đã không nghĩ ra được, nên hạt giống tuyệt vọng trong lòng nàng chậm rãi nảy mầm.

Hai người đang giằng co thì điện thoại của Thân Tự Cẩm vang lên. Là Tiêu Sâm, cô bắt máy.

Bên kia chỉ nói một câu, sắc mặt Thân Tự Cẩm đại biến, cô cực nhanh nói: "Tiêu Sâm, em đừng sợ, cô đến ngay bây giờ."

Thân Tự Cẩm cúp điện thoại, vội vàng hỏi Xa Cố Lai: "Xe của chị có thể cho tôi mượn một chút không?"

Xa Cố Lai thấy cô bối rối vô cùng, thu hồi tâm trạng của mình: "Chị đưa em đi."

Trên đường đi, Thân Tự Cẩm không ngừng thúc giục Xa Cố Lai nhanh lên một chút.

Xa Cố Lai đã lái rất nhanh, nhanh đến mức xe sắp cất cánh tới nơi. Nàng hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì?"

Thân Tự Cẩm sắc mặt tái nhợt: "Tiêu Sâm giết người."

Hai người đến nhà Tiêu Sâm, vội vã lên lầu. Một mùi máu tanh nồng đậm xộc vào mũi.

Tim Thân Tự Cẩm đập loạn, tay run rẩy không ngừng, cô gõ cửa.

Cánh cửa được mở ra, bộ dáng đầy thương tích của Tiêu Sâm xuất hiện trước mặt cô.

"Thân lão sư," Tiêu Sâm sắc mặt bình tĩnh một cách kinh khủng, trên mặt đều là máu.

Thân Tự Cẩm bước vào phòng khách, thấy một người đàn ông nằm trong vũng máu, hình như đã chết.

Cô khiếp sợ bịt miệng.

Xa Cố Lai cũng nhìn thấy, đối với Tiêu Sâm nói: "Cậu giết?"

Tiêu Sâm thần sắc u ám: "Ừm, hắn đánh em, em không chịu nổi, cầm dao đâm chết hắn."

Thân Tự Cẩm giọng run rẩy: "Tiêu Sâm, em không sao chứ?"

"Em không biết."

Xa Cố Lai coi như trấn tĩnh, nàng cầm điện thoại lên báo cảnh sát và gọi 120.

"Thân lão sư, em đã giết người rồi, có phải phải ngồi tù không?"

Thân Tự Cẩm có một loại cảm giác buồn nôn dâng lên. Cô cố nhịn, run tay sờ đầu Tiêu Sâm: "Sẽ không..."

Tiêu Sâm ngược lại rất bình tĩnh, hắn đứng trước thi thể người đàn ông nằm dưới đất, nói: "Thân lão sư, cuộc đời em có lẽ đã bị hủy hoại rồi. Em rất cảm ơn cô, cô là người đối xử tốt nhất với em."

"Nếu như..." Đôi mắt Tiêu Sâm trống rỗng: "Nếu như sau này còn có hy vọng, em nhất định sẽ báo đáp cô."

Trong khoảng khắc Tiêu Sâm nói chuyện, người đàn ông nằm dưới đất chợt tỉnh lại, sau đó chống ghế sofa đứng lên. Hắn nhặt lấy cây gậy bóng chày bên cạnh, ác nghiệt nói: "Con hoang, lão tử chơi chết mày!"

"Cẩn thận ——" Thân Tự Cẩm hô to.

Lưng Tiêu Sâm bị đánh một cú, lập tức quỳ một gối xuống đất.

Người đàn ông ôm bụng đang không ngừng chảy máu, giơ gậy bóng chày lên lại muốn đánh xuống. Thân Tự Cẩm không chút nghĩ ngợi dùng thân thể đẩy hắn ra. Người đàn ông dù sao cũng đã chảy quá nhiều máu, hiện tại chỉ như một lớp da giòn, bị đụng ngã xuống đất.

Thân Tự Cẩm ngồi xổm xuống, vội vàng xem thương thế của Tiêu Sâm.

Người đàn ông kia cực kỳ ngoan cường, hắn điên cuồng như mất trí, không biết lấy sức lực từ đâu ra, "soạt" một tiếng đứng dậy từ dưới đất, giơ gậy bóng chày nhanh chóng đập xuống Thân Tự Cẩm.

Thân Tự Cẩm quay lưng về phía hắn, không hề biết hành động của người đàn ông. Hơn nữa, tốc độ của hắn quá nhanh, Thân Tự Cẩm dù có muốn tránh cũng không kịp nữa.

Xa Cố Lai nhìn thấy, con ngươi nhanh chóng co rút lại. Phản ứng đầu tiên là lao tới dùng lưng che chở Thân Tự Cẩm, nhưng hôm nay nàng không đi đúng giày, gót giày rất cao, mà trên đất lại có nhiều tạp vật, Xa Cố Lai ngã xuống đất. Trong giây phút nguy cấp, Xa Cố Lai vẫn dùng tư thế khó khăn để bảo vệ Thân Tự Cẩm.

Nhưng chân trái của nàng lại đúng lúc đặt vào vị trí cây gậy bóng chày đập xuống.

Cây gậy bóng chày được làm bằng sắt đen, rất thô. Người đàn ông giơ gậy lên, đột nhiên đập xuống chân nàng.

"Rắc ——"

Xa Cố Lai đau đến gần như muốn hét lên, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, vì đau đớn mà khuôn mặt nhăn nhó lại.

"Xa Cố Lai ——"

Tiêu Sâm nhìn thấy, ánh mắt hung ác nham hiểm, cầm lấy con dao trên đất, hung hăng đâm vào vết thương đang không ngừng chảy máu của người đàn ông. Người đàn ông phun ra một búng máu tươi lớn.

Thân Tự Cẩm không kịp mở miệng ngăn cản.

"Cẩu vật... Đến cả lão tử cũng dám giết," Người đàn ông mơ hồ không rõ nói một câu, sau đó dùng hết sức lực cuối cùng đẩy Tiêu Sâm ra, rút dao, rồi đâm một nhát vào vai của cậu ta.

Làm xong tất cả những điều này, người đàn ông liền thẳng tắp ngã xuống đất.

Hắn chết rồi.

Thân Tự Cẩm cảm thấy hôm nay là ngày điên cuồng hỗn loạn nhất trong đời cô.

Vai Tiêu Sâm không ngừng chảy máu, cậu ta ngồi dưới đất, thẫn thờ rũ đầu xuống.

Mà chân Xa Cố Lai cũng bị thương, biểu cảm hết sức thống khổ.

Xe cứu thương vẫn chưa đến. Thân Tự Cẩm không biết hiện tại nên cứu ai trước mới tốt.

Xa Cố Lai nhìn ra sự khó xử của cô, chịu đựng đau đớn tột cùng, cắn răng, chỉ vào Tiêu Sâm nói: "Em... trước đi... cứu cậu ta."

Thân Tự Cẩm sắc mặt trắng bệch: "Còn chị thì sao?"

"Chị chỉ bị thương nhẹ thôi..." Xa Cố Lai đã đau đến gần như không nói nên lời, nhưng vẫn cố gắng gượng tỏ vẻ không có chuyện gì: "Cậu ta nghiêm trọng hơn, đi giúp đi."

Thân Tự Cẩm chưa bao giờ khó lựa chọn như hôm nay. Cô lau mặt, cắn răng: "Xa Cố Lai, tôi rất nhanh sẽ quay lại."

Nói rồi, Thân Tự Cẩm liền đưa Tiêu Sâm đi ra ngoài trước.

Xa Cố Lai đợi cô đi rồi, sự thống khổ rốt cuộc bộc phát. Nàng ôm lấy chân trái của mình, thở dốc liên tục. Nàng muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện chân trái đã không còn cảm giác.

Nàng thử nhiều lần, nhưng đều thất bại.

Cuối cùng nàng ngồi phịch xuống đất, lạnh lùng nhìn chân trái của mình.

Cảnh sát và xe cứu thương rốt cuộc cũng đã đến.

Chuyện ngày hôm đó là một bóng tối điên cuồng, Thân Tự Cẩm hoàn toàn không biết mình đã vượt qua nó như thế nào. Tiêu Sâm được đưa đi kịp thời, không mất quá nhiều máu. Cảnh sát đã lần lượt lấy lời khai của cô và Tiêu Sâm.

Bởi vì Tiêu Sâm chưa đủ mười sáu tuổi, hơn nữa là giết người do phòng vệ chính đáng, cộng thêm những vết thương bạo lực gia đình nghiêm trọng trên người cậu ta, cuối cùng tòa án đã phán quyết cậu ta vô tội.

Chuyện này đã gây ra sự chấn động cực lớn ngay tại địa phương. Tâm lý và tinh thần của Tiêu Sâm bị tổn thương nặng nề, cậu ta không thể tiếp tục ở lại trường học. Cậu ta muốn tạm nghỉ học một năm, Thân Tự Cẩm đã đồng ý.

Chuyện này khiến Thân Tự Cẩm bất an trong suốt mấy ngày, Bạch Minh Dục vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với cô.

Đợi đến khi cô cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự ám ảnh của chuyện này, cô lại ngoài ý muốn phát hiện bản thân đã lâu không thấy Xa Cố Lai.

Cô thậm chí còn không biết chân của nàng thế nào rồi.

Ban đầu cô định đến nhà nàng hỏi thăm, nhưng Xa Cố Lai đã lâu không về nhà.

Dù sao Xa Cố Lai vì bảo vệ cô mà bị thương, Thân Tự Cẩm có chút bận tâm về thương thế của nàng. Cô gọi điện đến bệnh viện mà Xa Cố Lai đã gọi hôm đó, nhưng bệnh viện nói cho cô biết Xa Cố Lai không ở đó.

Cô thực sự đang lo lắng cho chân của Xa Cố Lai. Nếu như chân của nàng vì bảo vệ mình mà có bất kỳ sai sót nào, Thân Tự Cẩm có lẽ không cách nào tha thứ cho chính mình.

Trong một bệnh viện cao cấp ở nơi vắng vẻ nào đó.

Tiểu Hứa đau lòng nhìn Xa Cố Lai nằm trên giường: "Xa tổng, chân của chị thật sự không thể chữa khỏi sao?"

Chân trái của Xa Cố Lai, do lần trước bị Trần Hữu Phồn đánh gãy một lần, dù chỉ là gãy xương nhưng xương đã trở nên yếu ớt. Và cú đập của cây gậy bóng chày lần trước đã triệt để làm nát xương của nàng.

Mặc dù đã rất miễn cưỡng lắp ghép lại, nhưng bây giờ nàng không thể đi lại như người bình thường nữa, chân trái nàng chỉ có thể khập khiễng.

Xa Cố Lai lại cảm thấy còn may mắn. Nếu cú đập kia là đập vào đầu Thân Tự Cẩm, đó mới là thật sự nghiêm trọng.

Nàng chẳng qua là bị què chân. Vốn dĩ chân trái của nàng cũng không tốt hơn, có tệ hơn một chút cũng chẳng khác biệt là bao.

Bất quá, Tiểu Hứa lại cảm thấy vô cùng nghiêm trọng, cứ sụt sùi khóc bên giường nàng.

Xa Cố Lai bị tiếng khóc làm phiền phức, nói một tiếng: "Đừng khóc."

"Xa tổng, sao chị không hề đau lòng chút nào vậy, chân của chị bị què rồi mà," Tiểu Hứa khổ sở như thể chân của chính mình bị què.

"Chỉ là chân trái thôi," Xa Cố Lai vô tình nói. "Chân phải không phải vẫn bình thường sao?"

Tiểu Hứa kêu khóc: "Khác nhau ở chỗ nào chứ?"

"Được rồi," Xa Cố Lai duỗi một ngón tay, chạm vào đầu cô trợ lý: "Thân Tự Cẩm không biết chuyện này chứ."

"Chắc là không biết, cô ấy không tới hỏi em."

"Ừm," Xa Cố Lai nhìn vào iPad: "Đừng nói cho em ấy chuyện này."

Tiểu Hứa hỏi: "Chị định giấu cô ấy cả đời sao?"

Xa Cố Lai im lặng.

Tiểu Hứa nói tiếp: "Hoặc là chị chuẩn bị cả đời không gặp cô ấy? Nếu như cô ấy tới hỏi em thì phải làm sao đây? Tôi trả lời thế nào?"

Xa Cố Lai đạm thanh: "Em ấy sẽ không hỏi."

"Nếu như hỏi cô, cô cứ nói tôi xuất ngoại, giấu được lúc nào hay lúc đó."

Nếu Thân Tự Cẩm biết chân của nàng bị què, theo tính cách của cô, hẳn là sẽ áy náy đến chết.

Nói thế nào đây?

Vẫn là đừng để cô biết thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro