Chương 22

Cửa kính xe từ từ kéo lên, dần dần tách biệt hai thế giới bên trong và bên ngoài xe.

Kính xe màu trà làm cho đêm khuya càng thêm tối, cũng càng khó bắt kịp bóng dáng đang dần đi xa kia.

Du Thư Du cảm thấy phổi bị nghẹt thở đè ép.

Cúi đầu nhìn, đầu ngón tay đang run rẩy.

Cô vốn định nhận cành hoa kia.

Nhiễm Tầm nhất định muốn nói với cô điều gì, tường vi phấn có lẽ là ám chỉ.

Thu hết bộ dạng tồi tệ này của cô vào mắt, mà vẫn nguyện ý chúc cô tối nay vui vẻ.

Không kịp giữ lễ phép, Du Thư Du thậm chí chưa nhìn rõ mặt người bên cạnh, không nói lời nào, vội vàng mở cửa xe.

Chạy thoát khỏi cái nhà tù vốn đã hành hạ cô.

Hơn 8 giờ, lúc này cổng Nam vốn dĩ rất nhộn nhịp, các quán ăn vặt bao quanh rất nhiều sinh viên. Cùng với sự ồn ào náo nhiệt, đèn biển hiệu hỗn độn chói mắt lọt vào tầm mắt.

Nhưng trong đám đông không còn bóng dáng Nhiễm Tầm.

Nàng giống một cơn gió, sẵn sàng xuất hiện ở nơi nàng muốn, đồng thời, khi rời đi cũng không để lại dấu vết.

Du Thư Du không gọi được xe.

Kéo lê đôi giày cao gót 4 phân, bước nhanh dọc phố, không hề bận tâm đến khả năng bị người quen nhìn thấy tư thái này.

Suýt nữa trẹo mắt cá chân, cũng không hề để ý.

Cho đến khi cô tìm thấy một cành hoa bên cạnh thùng rác đầy ắp.

Cánh hoa màu hồng nhạt héo rũ cuộn vào trong, giấy gói dính bùn, không ai đoái hoài, lẻ loi nằm ở vị trí khuất nẻo.

-

Sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Hạm Hạm gửi tin nhắn cho Nhiễm Tầm.

Cô bé chụp hai tấm vé điện tử của Trung tâm Kịch trường Gia Bình, hớn hở nói đã tuyên truyền trên mạng xã hội rồi, ngày mai sẽ cùng Lục Toàn đi xem.

Nhiễm Tầm đang ngồi bên đàn piano, vừa luyện tập xong một lần các kiến thức cơ bản.

Lúc nghỉ ngơi thấy tin, nàng đánh chữ hồi đáp: [ Nhận được sự ưu ái của Tiểu Tưởng. ]

Suy nghĩ một lúc, nàng lại gửi: [ À, dạo này công việc hơi bận, chị có lẽ không thể đảm đương được lớp piano bên đó. ]

Chưa nói rõ nguyên nhân cụ thể, nàng đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục chìm đắm trong luyện tập.

Bất tri bất giác cả ngày trôi qua.

Buổi chiều tối cũng không thấy đói, chỉ ăn chút thức ăn đơn giản giàu năng lượng. Đến khi ngoài cửa sổ dần tối, nàng vẫn dành thời gian cùng cây đàn piano.

Kim đồng hồ chỉ đúng 11 giờ, cửa phòng đàn bị gõ.

"Ba Tấc, vẫn còn đàn à," Bà chủ Lâm Giảo dụi đôi mắt ngái ngủ: "Chị ngủ mấy giấc rồi đó, xuống tầng một thấy đèn cô vẫn sáng."

Nhiễm Tầm căn chuẩn thời gian cô ấy tỉnh ngủ, đã đóng nắp đàn, ôn tồn đáp: "Xong rồi, em đi đây, chị ngủ tiếp đi."

Trước khi xuất ngoại, nàng thường xuyên quấy rầy tiệm đàn này, vì Lâm Giảo được xem là một người si mê đàn piano, nghe xong khúc ngẫu hứng của nàng lúc đó, liền túm lấy không cho nàng đi.

Khi ấy Nhiễm Tầm còn ở ký túc xá Đại học G, rất buồn phiền vì cuộc chiến tranh giành đàn piano ở trường mỗi ngày.

Nếu tiệm đàn có nhiều danh cầm như vậy để đàn, cớ gì lại không làm.

Sau này mới biết, Lâm Giảo vẫn có chút đầu óc kinh doanh, thấy nàng có khí chất tốt, đàn lại xuất thần, bèn bám lấy nàng , bắt nàng mỗi ngày đều đến tiệm đàn dạy các em nhỏ.

"Lẽ ra chị chỉ cần chăm chỉ được bằng một phần vạn em là được rồi," Lâm Giảo thu dọn đồ đạc cho nàng : "Không nên sớm từ bỏ con đường diễn tấu này. Nếu không còn có cơ hội hợp tấu với em, thật tốt."

Lâm Giảo tốt nghiệp ở Học viện Âm nhạc Trung Quốc, cũng từng thụ giáo với Canh Gia Vân, tính ra là học tỷ của Nhiễm Tầm. Chẳng qua vì một số lý do, cô ấy buộc phải kế thừa tiệm đàn này.

Cũng không thể nói là bị buộc, rốt cuộc cô ấy rất tự đắc với niềm vui này.

Nhiễm Tầm nhận lấy túi từ tay cô ấy, ý cười rạng rỡ: "Nói gì vậy. Chị mở tiệm đàn, cả dãy đàn ở đây em phải đàn bao nhiêu buổi mới mua nổi."

Lâm Giảo từ chối một cách khiêm tốn, liên tục xua tay: "Đừng mà, đại dương cầm gia."

"Nhưng sao hôm nay đột nhiên nhớ đến đây luyện tập vậy?"

"Em đang chuyển nhà. Địa chỉ gần đây, hơi bất tiện để đàn," Nhiễm Tầm hồi đáp ngắn gọn.

Đưa Nhiễm Tầm ra cửa, Lâm Giảo cũng không tiện hỏi thêm. Lâu ngày không gặp, cô ấy luôn cảm thấy Nhiễm Tầm đã thay đổi một chút.

Đành phải chuyển sang chuyện khác, làm cho không khí nhẹ nhàng hơn, nói rằng ngày mai nhất định phải đến buổi diễn, vỗ tay sưng cả tay cũng phải gọi nàng ra diễn tiếp sau khi kết thúc buổi diễn.

Nhìn Nhiễm Tầm ngồi lên taxi, hòa vào bóng đêm sâu thẳm.

-

Ngày diễn ra buổi độc tấu.

Sarah biết thói quen của Nhiễm Tầm, 15 phút trước khi mở màn đã cho nhân viên tạm thời rời đi, tạo ra cho nàng một khu vực yên tĩnh, tự tại.

Nhiễm Tầm vuốt ve đồ trang trí trên đàn piano, một mình ngồi trước gương, nhắm mắt, yên lặng suy ngẫm.

Hậu trường đã bày rất nhiều bó hoa, quà tặng, và thiệp chúc mừng, đều là người nghe nhờ nhân viên mang lên trước, được Sarah sắp xếp gọn gàng, đặt yên tĩnh ở bên cạnh.

Cô ấy ngồi xổm xuống, sửa sang lại vạt váy cho Nhiễm Tầm, nhắc nhở: "Chị Nhiễm, còn 15 phút nữa."

"Được," Nghe thấy giọng khẽ đáp lại.

Giọng nói không mang theo ý cười như cô dự đoán, Sarah cảm thấy kỳ lạ. Nhưng khi ngước mắt, Nhiễm Tầm lại cúi đầu nhìn cô, mỉm cười dịu dàng, điềm tĩnh.

"Cảm ơn trợ lý nhỏ của chị."

Nàng đứng dậy, gom lại vạt váy dài, đi về phía sân khấu.

Lưng rất thẳng, xương quai xanh tinh xảo như cánh bướm rung động, eo thanh mảnh, đường cong cánh tay cũng mềm mại, trôi chảy.

Phần lộ ra của chiếc váy đuôi cá không nhiều, thêm vào tư thái phụ trợ, toát lên khí chất cổ điển, tao nhã.

Không chỉ đôi tay, mọi nơi trên người nàng đều xinh đẹp, được Đấng Sáng Tạo ưu ái đặc biệt.

Nhưng quả nhiên, Nhiễm Tầm phù hợp nhất vẫn là bên cạnh đàn piano.

Sarah thầm nghĩ trong lòng.

Đứng ở nơi gần sân khấu nhất của hậu trường, cô nhìn đèn sân khấu dần sáng lên, chiếu vào cây đàn piano màu đen nhánh ở trung tâm.

Dưới bóng tối bao phủ, hội trường rộng lớn khác thường, hàng vạn đôi mắt tức khắc nhìn chằm chằm, áp lực mạnh mẽ.

Nhưng tiếng vỗ tay cũng từng đợt, từng đợt, dần dần tăng lên.

Đúng giờ.

Ánh mắt Nhiễm Tầm chuyên chú, bình thản, nhấc vạt váy, chậm rãi bước lên đài.

Giống hệt mỗi buổi diễn ở nước ngoài, nàng trên sân khấu tự tin, không hề luống cuống, mang theo một ma lực khiến người ta không thể rời mắt.

Chủ đề của buổi độc tấu là "Sương mù vùng núi". Ngay từ khi tuyên truyền đã gây nên làn sóng lớn trong nước, vé bán hết sạch chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Mọi người đều muốn xem, nữ dương cầm gia 21 tuổi đã giành chức vô địch cuộc thi, sau đó phiêu bạt khắp các quốc gia, tỏa sáng rực rỡ, sau 5 năm, kỹ thuật vẫn không hề suy giảm sẽ như thế nào.

Tiếng vỗ tay vang dội như sấm, kéo dài không dứt.

Nhiễm Tầm bước đi vững vàng, đứng trang nghiêm bên cạnh đàn. Dưới ánh đèn, dáng người cao ráo, đẹp đến kinh người.

Ánh mắt nàng lướt qua những mảng bóng tối sâu thẳm trước mặt, có lẽ trong đó cũng có nhiều loại khán giả mặc trang phục chỉnh tề.

Sau đó cúi người, tay phải chạm vào ngực, động tác tao nhã, cúi đầu chào theo nghi thức.

Ngồi trên ghế đàn, đặt chân lên bàn đạp. Mọi tiếng ồn ào rất nhỏ trên sân khấu đều như tiêu biến bên tai.

Trong sự tập trung, thế giới chỉ còn lại cây đàn trước mặt, cùng với khúc phổ đã khắc sâu vào tận xương tủy và cảm xúc mãnh liệt.

Mở màn là khúc 《Vũ khúc xoay tròn giọng La thứ》 tương đối nghịch ngợm, ôn nhuận. Dần dần đi vào cảnh đẹp, đến khúc 《Vũ khúc xoay tròn Kẻ Will》 hư ảo phiêu dật, độ khó cao.

Chủ đề "Mây mù vùng núi", xem tên đoán ý, là sương mù giữa núi non.

Phong cách buổi diễn này mơ hồ, uyển chuyển, nhưng lại xen lẫn sự tươi mát, khiến người ta không thể rời mắt, càng không thể nào lơ đễnh.

Nhiễm Tầm trầm tĩnh ngồi ở trung tâm kịch trường, hai tay cùng đàn piano độc vũ, là nhân vật chính duy nhất của toàn bộ hội trường trong một tiếng rưỡi ngắn ngủi này.

Khúc cuối cùng.

"Khúc mục (danh sách các bài nhạc) không được ghi, chỉ đơn giản ghi chú là 'Ngẫu hứng'."

Phần thân trên của Nhiễm Tầm hơi nghiêng về trước, nửa khép mắt, đầu ngón tay ấm áp chạm vào phím đàn bóng loáng.

Sau thời gian đàn tấu rất lâu, khớp xương ở cánh tay và cổ tay chịu gánh nặng rất lớn, nhưng đối với nàng mà nói, điều đó đã chẳng thấm vào đâu.

Khẽ nhắm mắt, nàng chỉ muốn trình diễn hoàn hảo khúc nhạc chưa kịp thốt thành lời này.

"《encore of flipped》" (Khúc diễn thêm của sự thay đổi).

Buổi độc tấu một tiếng rưỡi cứ thế hạ màn.

Nghe thì rất ngắn, nhưng đối với người biểu diễn mà nói, gánh nặng thể lực rất lớn.

Sarah lo lắng nhìn từ hậu đài, phát hiện Nhiễm Tầm không hề lộ ra nửa điểm mệt mỏi, lúc cúi chào vẫn rất vững vàng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù, cô luôn cảm thấy phong cách của Nhiễm ở buổi diễn tại Trung Quốc này có chút thay đổi.

Trước đây, nàng được người ta khen ngợi vì sự tinh tế, lay động lòng người, với độ hoàn thành và chính xác cao. Giờ đây lại vô hình chung có thêm một chút sắc sảo.

Theo lời của cô giáo Leonie, giáo viên của Nhiễm Tầm khi còn ở Đức, lúc đàn, có lẽ nội tâm tràn đầy vướng mắc.

Nhưng Nhiễm Tầm có thể có vướng mắc gì chứ?

nàng từ đầu đến cuối đều chuyên tâm tự tin, thành thạo, đi trên con đường tinh tiến kỹ thuật đàn, không có chuyện gì có thể ngăn cản bước chân nàng.

Ít nhất trong 4-5 năm họ quen biết là như vậy.

Một mùi hương nhẹ nhàng lướt qua bên tai, có người khoác lấy cánh tay cô.

"Xong rồi, trợ lý nhỏ."

Sarah hoàn hồn, mới phát hiện Nhiễm Tầm đã bước xuống sân khấu, trong lòng còn ôm hai bó hoa, mỉm cười nhẹ, cả người thả lỏng xuống.

Cô vội vàng tiến lên, giúp nàng ôm hoa, kéo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trước sân khấu vẫn còn tiếng vỗ tay nồng nhiệt và kéo dài không dứt.

"Lần này có diễn thêm không?" Sarah hỏi.

Nhiễm Tầm khẽ gật đầu: "Có."

Nàng vẫn còn nhớ rõ lời hứa đã ưng thuận khi livestream trước đó. Tiếng vỗ tay đã đủ, nàng cũng không đành lòng để người nghe đau khổ chờ đợi, tự nhiên sẽ diễn thêm (encore).

Huống chi chưa kể đến Lâm Giảo, còn có rất nhiều bạn bè đều mong chờ màn này.

Nhớ ra điều gì đó, khóe môi cong lên, ánh mắt rũ xuống.

Lúc này, các nhân viên đợi lên sân khấu mới vây quanh lại.

Hậu trường buổi diễn của Nhiễm Tầm rất dễ dàng trà trộn vào, nàng không ngăn cấm lắm, bạn bè lại rất nhiều, về cơ bản đều đã đến, đông nghịt một đoàn, ồn ào dữ dội.

"Cảm ơn chị Quỳnh, đặc biệt chạy đến sao?" nàng nhận lấy hoa từ tay người phụ nữ cao ráo, cười ngoan ngoãn.

"Đã đặt trước thời gian từ lâu, không thấy chị mới là kỳ lạ đó," Thẩm Quỳnh tâm trạng không tệ, cũng cong khóe miệng.

"Đàn rất hay."

Tưởng Hạm Hạm cố sức chen từ bên ngoài đám đông vào giữa, trong tay cầm một cái túi nhỏ đóng gói tinh xảo, chồm tới: "Chị Ba Tấc mời ăn bánh quy."

Ánh mắt cô chuyển sang người bên cạnh, rồi lại vụng trộm thu về.

"Tiểu Lục làm."

Nhiễm Tầm liếc Lục Toàn một cái, má trắng, xương cốt đẹp, khí chất xuất chúng.

Cô bé nhẹ nhàng gọi nàng là "Chị."

Hoàn toàn không ghét nổi.

Cũng giống như vô số lần trước đây nàng bị lời lẽ lạnh nhạt của người phụ nữ kia làm tổn thương, nhưng vẫn không có cách nào dứt khoát lòng, nói lời tàn nhẫn với khuôn mặt tuyệt sắc ấy.

Vì thế nàng cười ôn hòa, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Tính toán thời gian, vừa vặn khoảng ba phút, Sarah ở ngoài đám đông gọi nàng, nhắc nhở có thể diễn thêm.

"Đến ngay đây," Nhiễm Tầm đáp lại một câu.

"Chờ một chút," Tưởng Hạm Hạm gấp đến đổ mồ hôi trên đầu, nhìn Lục Toàn, rồi lại giữ chặt Nhiễm Tầm, nói thầm: "Chị Ba Tấc, có thể hoãn lại một phút được không, cái kia, cái kia..."

Cô ấy không biết nên nói thế nào.

Tay nàng bị khẽ kéo lại, chuyển hướng sang bên cạnh. Lục Toàn móc nhẹ lòng bàn tay cô ấy, ý bảo đến đây là được rồi.

Ánh mắt Nhiễm Tầm tự do, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười, nhưng lại khựng lại sau khi nhìn thấy bóng dáng nào đó ngoài đám đông hỗn loạn.

Du Thư Du hôm nay ăn mặc phù hợp tiêu chuẩn khán giả, trang trọng, nghiêm túc, bao bọc kín mít toàn thân, chỉ lộ ra gò má trắng lạnh.

Ánh mắt xinh đẹp sau lớp kính, thần sắc căng thẳng.

Trong tay còn ôm một bó hoa hồng nhạt lớn mềm mại, ướt át không hề tương xứng với khí chất.

Nhiễm Tầm thực ra không bất ngờ khi gặp Du Thư Du.

Chỉ là ngoài dự đoán, người phụ nữ thế mà lại đến hậu trường.

Sự yên tĩnh ngắn ngủi kéo dài bên tai, cùng tồn tại với sự ồn ào náo nhiệt của đám đông.

Nhiễm Tầm chậm rãi đợi vài giây, suy nghĩ hình thức đối đãi thích hợp, nhưng Du Thư Du đã bước tới.

"Giáo sư Du?" Khẽ gọi một tiếng, chợt gật đầu lịch sự.

"Chào em."

Đường cong bên môi hơi thu lại, ngữ khí không có biến động lớn.

Lặng lẽ nhìn qua, mấy ngày nay, Du Thư Du dường như cũng không thay đổi, sự xa cách nghiêm túc trước mặt người ngoài, biến động cảm xúc nhỏ đến gần như không, ngay cả nụ cười cũng tiết kiệm.

Nhiễm Tầm nhìn chằm chằm bàn tay ôm bó hoa của cô, thon thả, mu bàn tay có gân xanh trắng.

Về phần nhiệt độ, chắc là lạnh.

Cũng giống như trái tim băng giá không tan của người phụ nữ kia.

"Vất vả," Người đối diện mở lời, giọng nói như sương lạnh, âm sắc dễ nghe.

Ánh mắt Du Thư Du rất nông, rất nhẹ, lướt qua gò má nàng. Giấy gói bó hoa ôm trong lòng cọ xát vào vạt áo, phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ.

"Còn sẽ diễn thêm không?" cô im lặng rồi hỏi.

Nhiễm Tầm không đối diện với ánh mắt của cô, liền cũng ý tứ dời ánh mắt đi.

Sự hân hoan tích tụ bừa bãi vừa rồi, sự chuẩn bị tâm lý cho hai ngày không gặp, nhanh chóng tan biến, sụp đổ sau nửa phút tiếp xúc với người phụ nữ.

Không muốn đến gần hơn, vì thế tránh né sự tiếp xúc cơ thể, trả lời câu hỏi của giáo sư Du: "Sẽ diễn thêm, ngay hai phút nữa, cảm ơn sự ủng hộ."

Tay Du Thư Du đưa bó hoa ra lặng lẽ rụt lại.

"Khúc ngẫu hứng cuối cùng rất hay, có thể biết tên nó không?" cô dần dần không chịu bỏ cuộc.

"Không có tên," Nhiễm Tầm bình thản bóc trần, "Nếu có, tôi sẽ nói cho người yêu thân cận nhất của tôi, và cũng chỉ đàn cho cô ấy nghe."

Mặc dù tên khúc đã bao hàm sự an ủi, nàng vốn định đàn nó khi diễn thêm.

Khi Du Thư Du ở dưới đài.

Khi họ vẫn còn tiếp tục dây dưa bên nhau.

Du Thư Du yên tĩnh nhìn nàng , bó hoa làm nền cho khuôn mặt trắng lạnh thêm chút màu sắc mềm mại, nhưng rất nhạt.

Giống như nắm lấy một cọng rơm sắp chìm xuống nước, sắp nghẹt thở, nguy cấp, nhưng lại không kìm được tâm tư lay động, ẩn chứa hy vọng.

Khẽ mở miệng: "Vậy chị làm bạn gái em, được không?"

Ánh mắt Nhiễm Tầm dấy lên ý cười, ngữ khí lơ đễnh:

"Giáo sư Du, xin chị đừng nói đùa."

Phía sau có người gọi, thúc giục nàng lên đài. Nàng lần nữa gật đầu lịch sự, kéo giãn khoảng cách, như thể tránh còn không kịp.

"Xin lỗi, tôi đi diễn thêm đây."

Bóng dáng nàng xoay người đi xa, lúc rời đi không còn một tia ánh mắt dư thừa nào dành cho cô.

Nhân viên hậu trường cùng người không liên quan, cũng đuổi theo Nhiễm Tầm rời đi, xung quanh dần dần trống trải không người.

Du Thư Du ôm hoa, rũ mắt, đứng thẳng tại chỗ rất lâu.

Cho đến khi tiếng đàn lần nữa vang lên.

Đứng đến khi mắt cá chân tê cứng và mỏi rã rời, nhìn thấy Nhiễm Tầm bước xuống sân khấu.

Bên cạnh Du Thư Du vây quanh rất nhiều người, có người quen mắt một chút, có người hoàn toàn không biết, họ nói đùa trêu ghẹo, không khí vô cùng náo nhiệt.

Họ cũng xem Nhiễm Tầm diễn thêm lần thứ hai, lần thứ ba.

Chỉ là, nàng không đàn khúc nhạc đã làm rung động cô.

Khi rời đi, Du Thư Du không tiện tay để hoa lại ở hậu trường.

Cô nghĩ, Nhiễm Tầm hình như cũng không muốn nhận hoa của cô, cô không muốn vô cớ chọc người ta sinh ghét, mang lại phiền toái cho Nhiễm Tầm.

Bước ra khỏi trung tâm kịch trường, thời tiết cũng không tốt, như sắp mưa.

Thế mà lại gần như không khác biệt gì so với lần chia tay của cô và Nhiễm Tầm 6 năm trước.

Chỉ là khi đó là mùa thu, lạnh đến thấu xương, hạt mưa tựa như mũi băng nhọn, đâm vào da thịt và phổi của người đi đường.

Lúc này là mùa xuân, âm u, chưa mưa, nhưng lại giống mùa đông giá rét hơn cả mùa thu.

Du Thư Du bước đi chậm lại, nhớ lại Nhiễm Tầm lúc đó không che ô, chỉ ôm hoa, mãn nhãn đều là cô.

Còn cô thì cao cao tại thượng, che ô trong suốt, ngăn cách mưa lạnh đồng thời, cũng mở miệng nói dối mà tuyên án kết thúc.

Sau khi trở về cô liền bị bệnh một trận, sốt cao 39 độ. Nếu là mèo nhỏ biết được, chắc chắn sẽ chê cười côthể chất yếu ớt, che ô còn cảm lạnh, mỗi đêm vẫn nên ngoan ngoãn nằm yên mới phải.

Ngày hôm sau hết mưa, nhưng Nhiễm Tầm không về.

Ký túc xá của hai người chỉ còn một người.

Sốt cao và bệnh tật khiến Du Thư Du bước ra khỏi cửa, đặc biệt muốn nói rõ tất cả.

Cô đã nói dối, một lời dối trá vụng về dữ dội, ngay cả chính mình cũng đã lừa, lừa gần mười năm.

Nhưng lại tuyên bố sụp đổ, tan nát ngay từ khoảnh khắc gặp lại Nhiễm Tầm.

C8H11N (Phenethylamine - chất hóa học liên quan đến tình yêu) giảm nồng độ đột ngột, gây ra phản ứng cai nghiện nghiêm trọng.

Du Thư Du đi đến tất cả những địa điểm họ từng hẹn hò, đi đi lại lại qua mỗi tuyến tàu điện ngầm, mỗi trạm dừng ở Gia Bình.

Giữa tiếng rít của tàu điện ngầm, khơi gợi những ký ức không nhiều về những lần ra ngoài.

Dường như mỗi lần ra ngoài, đều được Nhiễm Tầm viết vào thư tình, một ngày khác, một ngày ngẫu nhiên nào đó, trân trọng và đưa cho cô một cách thỏa đáng, trở thành một điều bất ngờ.

Một tuần trước, là bức cuối cùng.

Họ đi vườn bách thảo.

"Chị ấy tạm thời bị giáo sư giao nhiệm vụ, còn phải muộn một chút mới đến được. Đã đến rồi, chuẩn bị một bất ngờ nhé."

"Mua một cành hoa hồng từ người bán dạo."

"Nhưng hình như hơi phô trương? Nhớ lại chị ấy từng nói, không thích bị vây xem trước công chúng. Hại, ai bảo em là tình nhân bí mật của Thư Thư."

"Khi nào có thể công khai đây? Đừng chê em ấu trĩ, dùng cánh hoa bói toán một chút."

"43 cánh. Lần đầu tiên là 'Thích', cánh cuối cùng cũng là 'Thích', điềm lành."

"Giơ tay đặt câu hỏi, Du Thư Du khi nhìn thấy đến đây, có thêm chút thích em không?"

Nhiều thêm rất nhiều.

Nhiều đến mức tim đập tê dại, không kìm được việc đọc đi đọc lại lá thư, tưởng tượng dáng vẻ tinh ranh của Nhiễm Tầm lúc đó.

Lại hối hận, không nên đến trễ.

Hoặc là, khi đến cũng nên mang theo một đóa hoa. Nên là màu hồng nhạt.

Nói rằng, cô không cần bói toán, bởi vì ý nghĩa của mỗi cánh hoa đều là "Thích".

Lang thang khắp thành phố bận rộn cả ngày, tất cả những nơi từng đi qua đều đã ghé thăm một lần, Du Thư Du không tìm thấy bóng dáng Nhiễm Tầm.

Có lẽ là đã về ký túc xá.

Du Thư Du mơ mơ màng màng, vội vã chạy về, mở cửa phòng.

Một nửa sạch sẽ, thuộc về chính cô.

Nửa kia vốn hơi lộn xộn, tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Nhưng bây giờ trống vắng sạch sẽ, như thể chưa từng có ai ở.

Nhiễm Tầm tiêu sái rời đi như một cơn gió, đúng lúc cô lâm vào phản ứng cai nghiện sâu sắc, chật vật đến cực điểm.

Thậm chí không để lại một lời nhắn, không cho nửa điểm lưu luyến.

Đầu óc choáng váng vì say xe, bắt đầu không thể nghĩ ra mình đang ở đâu.

Du Thư Du cảm thấy mặt nóng rực.

Lại sốt sao?

Cô tháo kính, bình tĩnh mím môi, sờ soạng lấy khăn giấy, lau đi hơi lạnh ẩm ướt trên tròng kính, sau đó đeo lại.

Gọi điện thoại.

Hôm nay là sáu tháng kể từ khi Nhiễm Tầm rời đi...

Hay là năm thứ nhất, năm thứ ba, năm thứ năm...

Điện thoại cũng dần dần gọi không được, sau này, cô tìm hỏi khắp nơi, biết Nhiễm Tầm ở Đức, cách xa cô hơn 7000 km, số điện thoại cũng đã đổi.

Thi thoảng nhớ nhung, vẫn gọi qua, dù nhắc nhở là "số điện thoại không tồn tại".

Cô cố gắng bắt được âm cười dịu dàng lướt qua trong âm thanh bận máy lạnh lùng, thuộc về Nhiễm Tầm.

Gọi cô "chị ơi", lúc tình nồng gọi "Thư Thư", nói tình cảm của họ còn hơn vàng, tương lai còn dài.

Nhưng cô lại đánh mất người đó.

Bấm một dãy số đã khắc sâu vào lòng, Du Thư Du đặt điện thoại bên cạnh, yên tĩnh chờ đợi.

Mặc dù không thể nào được kết nối.

Bản năng với lấy vật thon dài bên cạnh, nhấp một ngụm, vị cay độc bùng lên trong cổ họng.

Hóa ra là rượu.

Cô không biết đã về nhà bằng cách nào, vẫn còn say, khó trách đầu óc mê man, mặt nóng ran.

Nhưng tầng chín, tầng mười, bây giờ chỉ có một mình cô.

Phóng túng thêm một chút cũng không sao.

Sẽ không có ai đến giải cứu cô nữa, cũng sẽ không giống như một tuần trước, tựa như giấc mơ đẹp, thế mà lại có thể gặp lại Nhiễm Tầm giữa đêm khuya trong quán bar.

Bó hoa hồng phấn mang về cũng nằm trên sàn nhà.

Sự tự kiềm chế lý tính của người theo chủ nghĩa lý tính đã tan vỡ, đồng nghĩa với việc mọi sự kiểm soát đều thoát khỏi tầm tay.

Du Thư Du thành kính nâng bó hoa lên, rút ra một cành hồng phấn, đầu ngón tay trắng lạnh nắm chặt cánh hoa.

Một cánh, rồi lại một cánh.

Cánh thứ nhất là "thích, sẽ tha thứ", cánh thứ hai là "chán ghét, muốn rời xa".

44 cánh, Nhiễm Tầm chán ghét cô.

Vậy bói toán lại một lần nữa.

Lần thứ ba thì kết quả tốt.

Du Thư Du mím môi, khẽ cười một chút, gương mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, rất thỏa mãn.

Đặt cuống hoa trên sàn nhà, quỳ gối giữa đầy rẫy cánh hoa.

Điều đó cho thấy Nhiễm Tầm còn sẽ trở về, cô vẫn có thể chờ được.

Điện thoại vùi trong thảm bỗng nhiên rung lên một cái, không ai hay biết.

Sau nhiều lần gọi, cuộc gọi được tiếp nhận.

"Giáo sư Du?"

Giọng nói dịu dàng hơi mệt quẩn quanh trong không khí.

Dù sao đều là giả.

Bói toán cũng giả, điện thoại cũng giả.

Du Thư Du mắt hoa lên, cầm lấy điện thoại, đặt sát lỗ microphone, lẩm bẩm tự nói.

Uống quá say, đến mức không ý thức được giọng mình run rẩy yếu ớt.

Cũng không ý thức được, cô đang lặp đi lặp lại gọi "Nhiễm Tầm".

"... Nhớ em. Sáu tháng rồi, khi nào về Gia Bình?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro