Chương 29
Nhưng dù sao thì, nói là trêu chọc thế thôi chứ nàng quả thực rất mệt.
Dù chỉ mới bị hôn tỉnh vài giây và kịp trêu Du Thư Du một chút, nhưng khi người phụ nữ ôm nàng và hỏi phòng ngủ ở đâu, Nhiễm Tầm đã không mở mắt nổi nữa.
Có lẽ vì được mát xa quá dễ chịu, hoặc có lẽ là nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, ngọt ngào này.
Xưa nay làm xong những chuyện này, nàng và Du Thư Du sẽ đi ngủ.
Nhiễm Tầm giơ ngón tay lên, chỉ một hướng.
Nàng yên tâm thoải mái để Du Thư Du vòng qua căn phòng trong hơi bừa bộn và đưa vào phòng ngủ.
Và rồi lên giường.
Chiếc áo len mềm mại rộng thùng thình được kiên nhẫn cởi bỏ khỏi đầu nàng, tiếp theo là chiếc quần tây đen.
Tiếng sột soạt vang lên trong không khí, quần áo rất nhanh được treo gọn gàng lên móc.
"Giáo sư Du," Giọng Nhiễm Tầm vẫn còn mơ màng, nhưng mắt đã mở, khóe môi cong lên: "... Sẽ không thật sự muốn làm gì tôi đấy chứ."
Rốt cuộc người phụ nữ này sẽ tiến tới mức nào? Lại muốn xoa bóp chỗ nào nữa đây?
Nàng không nói gì thêm, để Du Thư Du tự mình kiểm soát chừng mực.
Du Thư Du vốn đang quay lưng về phía nàng, chỉ có thể thấy một đoạn eo nhỏ yếu ớt, nghe thấy vậy thì hơi cứng người lại.
Cô cúi đầu, tránh né không trả lời, chỉ dặn dò: "Em tối nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, trông rất mệt rồi."
Đúng là giọng điệu của một chính nhân quân tử.
Nhưng lúc hôn nàng vừa nãy, trong đầu cô nghĩ là những điều này sao?
Nhiễm Tầm khẽ "ừm" một tiếng, im lặng cười, không vạch trần.
Nàng nhớ lại Du Thư Du trước đây cực kỳ giữ mình, nhưng lại không phải theo ý nghĩa giữ mình nghiêm khắc.
Khi bị nàng làm chủ, dù gò má ửng hồng, vô cùng mê người, cô vẫn cắn môi, xấu hổ không dám phát ra tiếng.
Nhưng lại không hề nhất quán, một vài lần hiếm hoi cường thế thì lại thích nghe nàng gọi là "chị ơi".
Du Thư Du giúp Nhiễm Tầm tắt đèn phòng ngủ, những ngón tay trắng ngần dò dẫm tìm công tắc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, xua đi bóng tối.
Trong quầng sáng mờ ảo, cô hơi rũ mắt, kiên nhẫn nhìn nàng: "Sáng mai emmuốn ăn gì?"
"Tủ lạnh có hết rồi, sáng mai tôi hâm nóng bằng lò vi sóng là được," Nhiễm Tầm khéo léo từ chối, mỉm cười nhìn cô.
Nàng mệt đến mức không còn hình dáng, nhưng đôi mắt vẫn cong như vầng trăng khuyết.
Du Thư Du ngày mai còn phải đi làm, công việc ở trường học cũng bận rộn hơn nàng nhiều, tự dưng chạy đến nấu cơm cho nàng thì thật là không hợp lý.
"Chị biết rồi," Người phụ nữ cũng không hỏi thêm.
Không khí yên tĩnh một lát.
Đôi mắt Nhiễm Tầm bất chợt bị che lại bởi lòng bàn tay có độ ấm hơi lạnh, tước đoạt luôn ánh sáng mong manh và cảm giác nhìn của nàng.
Vẫn như cũ không hề báo trước, Du Thư Du hàm súc đặt một nụ hôn, ở khóe môi đang nhếch lên của Nhiễm Tầm, nhẹ đến mức giống như ảo giác.
Dường như không cần thiết phải cố tình nói lời chúc ngủ ngon để tô đậm không khí, Du Thư Du không nói nhiều khi rời đi.
Không lâu sau, tiếng cửa phòng khép lại truyền đến.
Nhiễm Tầm giơ tay chạm vào mặt.
Nơi vừa bị ngón tay của người phụ nữ chạm vào, lưu lại hơi ấm mềm mại như thể bị thấm ướt bởi hơi nước.
-
Du Thư Du mát xa cực kỳ hiệu quả, Nhiễm Tầm ngủ một giấc ngon lành khác thường.
Đến nỗi khi đồng hồ báo thức và tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đồng thời vang lên, nàng vẫn chưa thỏa mãn, còn đắm chìm trong giấc mộng.
Tắt đồng hồ báo thức, chạy ra mở cửa, đối diện với người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, mặt mày thanh lãnh, trong khoảnh khắc nàng ngỡ mình vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ.
"Chào buổi sáng," Du Thư Du phá vỡ sự yên tĩnh, ngừng lại một chút, đưa chiếc túi trong tay lên.
"Chị làm bữa sáng hơi nhiều một chút, em nếm thử xem."
Là sủi cảo nhỏ, cùng với một chiếc bánh hành nướng giòn, thế mà đều còn ấm nóng.
Nhiễm Tầm suy nghĩ, nhận ra nơi nàng đang ở hình như không tiện đường với nhà Du Thư Du, phải đi vòng một quãng rất lớn, và cũng xa so với Gia Đại bên kia.
"Tối qua chị xem tủ lạnh của em một chút, chỉ có trái cây, không có đồ ăn nhanh," Du Thư Du chỉ thu hồi ánh mắt khi thấy Nhiễm Tầm nhận lấy chiếc túi.
"Sợ em buổi sáng sẽ đói."
"Cảm ơn Giáo sư Du, tôi nên báo đáp chị thế nào đây?" Nhiễm Tầm ôn nhu đáp, giả vờ trầm tư suy nghĩ một hồi.
"Tối nay tôi mời chị ăn cơm được không?"
"Không cần, chị có lớp tối, phải đến 9 giờ," Du Thư Du nhớ đến lịch trình, trước hết nhẹ nhàng từ chối.
Nhưng vì lời mời chủ động của Nhiễm Tầm, cô có chút dao động, khẽ cau mày, im lặng nhìn vào mắt nàng.
Chần chừ thốt ra một câu: "... Tối nay em có đến không?"
Bông hoa lạnh lùng khi theo đuổi người ta có rất nhiều sơ hở.
Ví dụ như, Nhiễm Tầm ngay lập tức nhìn thấy một tia mong đợi được kiềm chế trong mắt Du Thư Du.
Nàng cố ý không đáp lại, mỉm cười đáp: "Vậy để hôm khác đi, ngoài thời gian ăn tối, hôm nay tôi thật sự không thể rảnh được."
Du Thư Du cũng không dây dưa, khẽ "ừm" một tiếng.
Trước khi chia tay, cô dặn dò nàng ăn sáng đầy đủ, nếu không dạ dày sẽ không thoải mái.
Nhiễm Tầm đồng ý.
Giấc ngủ đầy đủ khiến nàng tâm trạng rất tốt, bật bản tổ khúc cổ điển trong kho lưu trữ làm nhạc nền, ngoan ngoãn làm theo từng bước theo lời người phụ nữ.
Chụp ảnh chiếc hộp đựng thức ăn đã hết sạch, gửi cho Du Thư Du.
[Hy vọng Giáo sư Du mở cửa hàng phụ, tôi sẽ đến 108 lần một ngày.]
Cả ngày hôm nay, Nhiễm Tầm quả thực có lịch trình công việc.
Và còn không hề muốn bỏ nó.
Buổi sáng, nàng gặp Sarah, nói về tiến độ quyên góp cho buổi hòa nhạc công ích sắp tới trên mạng, và cũng đề cập đến việc có vài gameshow muốn hợp tác với nàng.
Nhiễm Tầm xem xét cẩn thận, đều không muốn tham gia lắm.
Nàng mới về nước, chưa quen với xu hướng coi trọng lưu lượng hiện tại ở Trung Quốc. Tính tình lại quen lười biếng, muốn xã giao thì cũng có thể xã giao, nhưng trước mắt nàng chỉ muốn yên tĩnh ở nhà vài tháng, tập đàn một thời gian đã.
Vì thế, bao nhiêu hợp đồng tiến tới, thì bấy nhiêu hợp đồng bị từ chối, thân thể nhẹ nhàng.
Buổi chiều, nàng đến dàn nhạc Hoa Âm, đơn giản khớp lại vài khúc mục trước buổi biểu diễn lưu động, coi như luyện tập làm quen.
Nhiễm Tầm dự cảm mấy ngày này nàngsẽ bận rộn như thế.
Buổi biểu diễn lưu động toàn quốc có tổng cộng năm buổi, buổi đầu tiên tất nhiên là ở Gia Bình.
Chỉ còn khoảng một tháng nữa.
Phần hòa tấu rất thuận lợi, tiếng vỗ tay không ngớt từ đầu đến cuối.
Nhiễm Tầm kết thúc một khúc, phải đứng dậy. Vì không muốn làm lỡ tràng vỗ tay xung quanh, nàng cũng mỉm cười, hòa theo vỗ tay, cảm ơn dàn nhạc.
Trong và ngoài dàn nhạc đều lại làm quen với Nhiễm Tầm.
Ban đầu nghĩ người phụ nữ này sẽ là thiên tài piano dấn thân vào nghệ thuật, không vướng bận chuyện đời, thanh tao, ai ngờ bản thân lại hoàn toàn không giống ấn tượng mà buổi độc tấu "Mây mù vùng núi" trước đây mang lại, kỹ thuật đàn kinh diễm, khó tiếp cận.
Ngược lại, tính cách mềm mại tươi sáng, không hề phòng bị, bất kỳ ai cũng có thể nói cười vui vẻ tán gẫu vài câu.
Chiều tối, khi Nhiễm Tầm rời đi, lại bị người phụ trách chung gọi lại.
Người phụ nữ lớn tuổi vẻ mặt khó xử, giống như gặp phải tình huống đột xuất, không quá nỡ làm phiền sự chuẩn bị chuyên tâm của nhiều nghệ sĩ.
"Cô Nhiễm Tầm, hiện tại có một tin không tốt lắm muốn thông báo với cô," Cô ấy nhíu mày.
"Buổi đầu tiên hòa nhạc lưu động ở Gia Bình, e là phải hủy bỏ."
Nhiễm Tầm hơi bất ngờ.
Nhưng rất nhanh nhẹ giọng trấn an đối phương, hỏi han: "Không sao, nguyên nhân là gì vậy?"
"Địa điểm đang được kiểm tu. Hơn nữa, sắp tới nhà hát có một buổi triển lãm tinh tuyển ca kịch Shakespeare, cần ban nhạc phối hợp," Người phụ trách giải thích.
"Tốt, tôi biết rồi, cứ sắp xếp đi," Nhiễm Tầm mỉm cười, không gây áp lực quá lớn cho đối phương.
"Khúc mục lưu động tôi còn mới lạ, cũng có thêm thời gian chuẩn bị."
Khi lái xe trở về, nàng lại suy nghĩ, biết thế nửa tháng trước nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Mỗi ngày thức khuya dậy sớm luyện đàn, tuy không chán, nhưng vẫn sẽ mệt mỏi vì cảm giác áp lực.
Nhưng sự mệt mỏi tích lũy này, đã khó khăn lắm mới được dễ dàng rửa sạch bởi sự ghé thăm của ai đó vào tối qua.
Nhiễm Tầm nhớ lại lúc sáng sớm, thấy Du Thư Du ngoài cửa, cảm thấy đôi mắt sương lạnh của cô rất có sức hút.
Sự rụt rè và sự cố ý lộ ra trộn lẫn vào nhau, lặng lẽ rình rập cảm xúc của nàng, còn bản thân thì giấu rất nhiều lời không đề cập đến.
Như thể vẫn ngủ mơ, lại như thể cảm thấy sự chung sống hiện tại và trước đây gần như giống hệt, Nhiễm Tầm bản năng muốn nhào tới, ôm lấy cổ cô, ăn vạ nũng nịu trong lòng.
May mắn là ý thức kịp thời tỉnh táo lại, nhận ra hiện tại là Du Thư Du đang theo đuổi nàng.
Bây giờ đi đâu đây? Về nhà sớm như vậy, cuộc sống về đêm sẽ rất vô vị.
Nhiễm Tầm tạm dừng một lát ngay khoảnh khắc đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang đèn xanh, chợt đánh tay lái, rẽ hướng.
Lệch khỏi lộ trình về nhà, đi đến Gia Đại.
Mười phút sau, nhờ khí chất dễ gần và chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt, nàng thuận lợi lẫn vào từ cổng trường.
Trên đường, nàng vừa đi vừa hỏi thăm Tưởng Hạm Hạm về lịch giảng của Du Thư Du.
Trong lúc chờ hồi âm, nàng tùy ý đi dạo giữa dòng người sinh viên.
Lại quen đường cũ, đến cửa hàng tiện lợi.
Suy tư một hồi, cầm lấy hai chiếc bánh kem nhỏ diện mạo tinh xảo, ý cười xã giao ngập tràn, thành công mượn thẻ cơm của bạn học xếp hàng phía sau để thanh toán.
Sau khi chuyển khoản xong, nàng nhận được tọa độ phòng học mà Tiểu Tưởng gửi tới.
[Trung C927]
[Chị Ba Tấc, chị giấu kỹ quá! Rõ ràng là bạn bè thân thiết 6 năm với Giáo sư Du, mà không hề nói với em.]
[Hai người quen nhau thế nào vậy ạ?]
Nhiễm Tầm cười cười. Bạn bè gì chứ, cô bé vốn đã mờ mịt, còn muốn gài lời nàng.
Hồi đáp: [Không biết nữa, chị ấy toàn bạo lực lạnh với chị.]
Tuy là lời nói dối có sắp xếp, nhưng trong quá khứ, Du Thư Du quả thực không thích trả lời tin nhắn nàng, thường là để đó một hai ngày.
Ngay cả khi gặp mặt, bị Nhiễm Tầm chỉ mặt gọi tên ra, côcũng không thay đổi.
Trích dẫn kinh điển — "Chị đứng trước mặt em không được sao? Đừng quá sa vào việc trò chuyện trên mạng."
Cái vẻ lạnh lùng băng sơn đó, đến bây giờ nàng nhớ lại vẫn thấy không hề quá đáng một chút nào.
Sợ làm ô danh thanh danh trong sạch của Giáo sư Du hiện tại, sau đó, Nhiễm Tầm dù bị Tưởng Hạm Hạm tò mò truy hỏi thế nào cũng không nói thêm.
Đứng ở cửa hàng tiện lợi, tiếp tục lật xem tin nhắn về phía trước.
Chậm rãi kiểm tra và xác nhận tin nhắn Du Thư Du hồi âm cho nàng vào buổi sáng:
[Nếu em muốn, mỗi sáng chị đều có thể làm cho em.]
Lời này... nói có ẩn ý nha.
Buổi tối không được sao?
Nhiễm Tầm mím môi nhịn cười.
Nghĩ thầm, Giáo sư Du tuy nghiêm cẩn, nhưng không hạ lưu như nàng, chắc là không chú ý tới.
Nhìn thời gian, hiện tại, còn hai mươi phút nữa là đến hai tiết cuối của buổi học tối ở Gia Đại.
Lần ngẫu nhiên chạm mặt trước đó, là ở tòa nhà Sinh Hóa chuyên ngành khoa học sự sống, người còn tương đối ít.
Lần này Du Thư Du dường như giảng khóa học tự chọn toàn trường, phòng học rất lớn, ngồi chật kín người.
Nhiễm Tầm phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, năm hàng ghế đầu của phòng học đều ngồi đầy, điều này rất hiếm thấy.
Thế nhưng, chen vào trong đám đông, khó khăn giành được một chỗ dựa gần bục giảng, nàng lại mơ hồ nghe thấy người bên cạnh khẽ thì thầm.
Lời nói chẳng có gì về kiến thức nghiên cứu, tất cả đều vẻ mặt mong chờ, nói rằng lại có thể nhìn thấy nữ thần.
Thì ra là vậy.
Nhiễm Tầm cảm thấy thấm thía.
Bởi vì vị giáo sư kia tối qua rõ ràng còn vô cùng bám người, theo đến tận nhà, hôn trộm nàng, mát xa ôn nhu cho nàng, ngày hôm sau cũng sẵn lòng đưa bữa sáng cho nàng.
Đợi thêm một lúc, có người bước vào từ cửa trước.
Chỉ xách theo chiếc cặp tài liệu xanh đen thông thường của Gia Đại, bước đi vững vàng.
Hôm nay ấm áp hơn tuần trước một chút, chiều tối cũng không quá lạnh, Du Thư Du đã thay quần áo.
Chiếc áo khoác xanh đen nhung mỏng chú trọng thiết kế, bên trong là áo sơ mi đen thuần, kết hợp với giày bệt, làm nổi bật dáng người cao ráo, bước đi uyển chuyển.
Đeo kính gọng mảnh, vì đi dạy, dường như hơi tô màu môi, trông không còn yếu ớt như ngày thường, và cân bằng lại khí chất lãnh đạm.
Lặng lẽ không nói gì bước lên bục giảng kiểm tra PPT, điều chỉnh độ cao của bục giảng.
Vừa ngẩng mắt lên, lướt qua toàn bộ hội trường, tầm mắt chợt dừng lại.
Nhiễm Tầm chống cằm bằng hai tay, nổi bật một cách khác thường giữa một đám học sinh ngây ngô.
Rõ ràng đang mang khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn cũng có thể biết nàng đang cười.
Hơn nữa tâm trạng cũng vui vẻ tương đồng.
Trước giây phút chuông vào học vang lên, Nhiễm Tầm gửi tin nhắn cho Du Thư Du.
Tin nhắn hiện ra: [Học tập thật tốt, mỗi ngày muốn thượng.]
Đầu ngón tay nàng hơi khựng lại.
Chợt nở nụ cười đầy ẩn ý, nàng tiếp tục gõ:
[À nha, đánh chữ sai rồi.]
[Không thu hồi có được không, Giáo sư Du?]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro