Chương 34

Nhiễm Tầm ngừng cười.

Nàng dùng tay nâng vòng eo của người phụ nữ đang say rượu chao đảo và không tỉnh táo lắm, nghiêm túc hỏi: "Bây giờ chị có biết mình đang làm gì không? Giáo sư Du?"

Ngoài cửa sổ xe người đi lại, tiếng trò chuyện của người qua đường xuyên qua, chỉ cách nhau một tấm cửa kính chắn gió, hai bóng người ở hàng ghế sau đang quấn quýt.

Khoảnh khắc Du Thư Du hạ thấp trọng tâm hơi bị choáng váng, cô dùng đầu ngón tay ấn vào thái dương.

Trong không gian chật hẹp bị bao phủ bởi bóng tối, ánh chiều tà đã khuất, gò má lạnh lẽo như ngọc hoà cùng màn đêm, nhuốm màu đỏ hồng.

Nghe Nhiễm Tầm nói, cô cúi mi, suy nghĩ rất lâu: "Đang hôn em."

"Vậy là phạm lỗi mà vẫn cố làm sao?" Nhiễm Tầm mở lời.

Nàng đỡ người phụ nữ ngồi hẳn lên đùi mình, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả đó.

Thân hình mỏng manh yếu ớt, dù đã ăn tối, vẫn nhẹ bẫng.

Nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, Nhiễm Tầm cười cười: "Không sao chứ?"

Du Thư Du nhìn chằm chằm nàng từ trên cao, khẽ híp mắt.

Nhưng không hề sắc bén, đuôi mắt ửng hồng, tầm mắt ngược lại mơ màng.

Tháo kính không gọng xuống đặt bên cạnh, tiện thể đôi tay lạnh lẽo ấn vào vai Nhiễm Tầm.

Tầm nhìn bị che khuất.

Người phụ nữ cúi xuống, lại hôn nàng.

Lần này hơi lệch lạc, sự mềm mại chỉ lưu luyến ở khóe môi một chốc, rồi đi thẳng vào chủ đề chính.

Nhiễm Tầm ngửi thấy hỗn hợp hơi thở rượu vang đỏ và mùi hương gỗ, một sự kết hợp phức tạp nhưng mê hoặc.

Hơi thở phả ra từ cái chạm nhẹ của Du Thư Du làm nàng choáng váng, sự gò bó bởi không gian xe kín mít khiến nụ hôn này như có nhịp điệu riêng, kéo dài mà mạo hiểm.

Cách lớp áo khoác mỏng màu xám đầy vẻ cấm dục của người phụ nữ, ôm hờ, cơ thể chạm vào lại nhanh chóng trở nên mềm mại uốn éo.

Hô hấp khó khăn, rất nhanh có người dâng lên ý định muốn thoát ra.

Nhiễm Tầm rất tinh ý, buông người ra.

Nàng vốn dĩ không uống rượu, ăn hiếp người say sao được.

"Còn nữa không?" Môi cũng hồng màu nước, nhưng Nhiễm Tầm bình tĩnh, nghiêm chỉnh hỏi xin chỉ thị bước tiếp theo từ người phụ nữ.

Mặc dù tiếng tim đập cũng có chút rối loạn, nhưng nàng đã quen với sự thong dong đó. Ở nước ngoài rất nhiều người ôm hôn thoải mái, không tính là hiếm lạ gì, nàng cũng không phải người để ý ánh mắt người khác.

Chỉ là lo Du Thư Du tỉnh rượu sẽ hối hận.

Trung tâm thành phố đông người, lỡ không may gặp phải học trò nào của cô, ảnh hưởng không tốt chút nào.

"Em không muốn hôn chị sao?" Du Thư Du cúi mi, giọng nói rất nhẹ.

Sau khi say, không chỉ nói thẳng, từ ngữ cũng mạnh dạn hơn nhiều như vậy.

Nhiễm Tầm đang tự hỏi nên trả lời thế nào, người phụ nữ thất vọng quay mặt đi, khẽ vùng vẫy.

Cô cầu xin: "... Vậy em buông chị ra, chị qua bên cạnh ngồi."

Sao có thể thật sự thả người đi được.

Nàng vòng Du Thư Du trở lại, một tay ấn vào xương bướm hơi nhô ra trên lưng người phụ nữ mảnh khảnh, dỗ dành hôn vài cái ở khóe môi cô.

Khiến cô nhìn mình, vô tội mà hợp tình hợp lý: "Không từ chối tức là đều muốn."

Du Thư Du đánh giá Nhiễm Tầm, gò má ửng đỏ.

Khóe môi nhếch lên một độ cong cực nhỏ.

Không còn tỉnh táo, nên cô dễ dàng được dỗ dành một cách lạ thường, chỉ cần nhìn biểu cảm là biết ngay đang nghĩ gì.

Nhiễm Tầm cảm thấy trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào, ôm lấy giáo sư Du, người bề ngoài mạnh mẽ nhưng chỉ là giả vờ, nhẹ nhàng hôn phớt vài cái ở khóe môi cô để trấn an.

"Hơi nóng," Trong lúc hôn, Du Thư Du thẳng thắn bộc bạch suy nghĩ của mình, khẽ kéo vạt áo nàng: "Nhiễm Tầm, muốn tắt quạt gió ấm."

Nhưng mà xe còn chưa khởi động, lấy đâu ra điều hòa quạt nóng.

Nhiễm Tầm cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, thì sẽ hỏng bét thật sự.

Ban đầu chỉ định đi ăn bữa tối thôi. Có lẽ, nàng nên lên tiếng ngăn lại trước khi Du Thư Du gọi phục vụ mở chai rượu vang đỏ kia.

Không ngờ lại khiến người ta say mê đến thế.

...

Nàng lái xe đến khu chung cư ở ngoại thành, đi ra từ gara ngầm, ngồi thang máy thẳng lên tầng chín.

Nhiễm Tầm buộc phải lấy chìa khóa từ trong túi Du Thư Du ra để mở cửa.

Vừa vào nhà đã bị ôm cổ hôn lấy, nàng kiềm chế đáp lại vài cái, rồi đỡ người phụ nữ thẳng vào phòng ngủ.

Nơi này nàng đã từng đến.

Trong mối quan hệ tình nhân hoang đường một thời gian sau đó, nàng từng vài lần hẹn Du Thư Du vào phòng ngủ, tâm sự, trao đổi, dò hỏi một cách mập mờ.

Cuối cùng vẫn không thể làm chuyện gì quá giới hạn.

Họ chia xa sáu năm, vừa gặp lại đã làm những chuyện quá thân mật, không chỉ Du Thư Du ưa sạch sẽ không muốn, Nhiễm Tầm cũng không nghĩ đến.

Bởi vì tình tiết quá tầm thường.

Nhiễm Tầm đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng bếp, đun nước nóng và đổ ra một ly để nguội, mang vào đặt ở đầu giường cho Du Thư Du.

Trong khi làm những việc này, nàng mới nhận ra, chỉ mới không đến một thời gian, căn hộ vốn đã rộng rãi này lại càng trở nên trống trải.

Không có nhiều dấu vết của việc sinh hoạt thường ngày, tĩnh lặng, cứng nhắc, mặc dù được lau dọn sạch bong không một hạt bụi, nhưng bàn làm việc bóng loáng dường như bị phủ một lớp bụi vô hình, tối tăm mất đi vẻ tươi sáng.

Nhiễm Tầm đỡ Du Thư Du ngồi dậy, ôn nhu khuyên: "Rượu kích thích dạ dày, uống một ngụm nước ấm."

Du Thư Du sau khi say rất ngoan, ôm chiếc ly thủy tinh, môi đỏ thắm áp vào thành ly, rụt rè nhấp từng ngụm nhỏ.

Uống xong liền vội vàng nắm chặt Nhiễm Tầm, vùi đầu, nhẹ nhàng mở lời: "Đừng đi."

Lái xe từ trung tâm thành phố về ngoại thành mất một khoảng thời gian không ngắn, có lẽ cô đã hơi tỉnh rượu trên đường, hoặc có lẽ biết rằng một khi trở lại nơi Nhiễm Tầm không thích, sẽ có nghĩa đêm nay sắp kết thúc.

"Nếu không đi, Giáo sư Du có chuẩn bị giường cho tôi không?" Nhiễm Tầm cười nhạt hỏi một câu, thực ra là nói đùa.

Nhiệm vụ đưa người về nhà, rót nước cho người ta đã hoàn thành, nàng cũng không cần lo lắng sự an toàn của Du Thư Du tối nay.

Nàng đứng dậy, nhận lấy chiếc ly thủy tinh dài từ tay người phụ nữ, định đưa về phòng bếp.

"... Nhưng đầu chị hơi choáng," Giọng nói yên ắng từ phía sau.

Du Thư Du vén chăn, khi ngồi dậy có chút loạng choạng, nhắm mắt nghỉ ngơi vài giây.

Không thể đứng lên, đành phải nhìn bóng lưng Nhiễm Tầm tại mép giường.

"Tối nay chị còn chưa tắm, chị sợ sẽ bị ngã. Em ở đây ngồi một lát đi, chỉ nửa tiếng thôi, được không?"

Đúng là rất yêu sạch sẽ.

Nhiễm Tầm nhớ lại trước đây ở quán bar, Du Thư Du uống hơi nhiều, đứng còn không vững trong phòng vệ sinh.

Nhìn đồng hồ, vẫn còn dư dả thời gian, nàng cầm chiếc ly thủy tinh, gật đầu đồng ý.

Nàng nhíu mày, nói thêm một câu: "Lần sau đừng uống rượu nữa."

Du Thư Du yên lặng nhìn nàng, đồng ý: "Ừ, chỉ lần này thôi, sau này đều nghe lời em."

Tình trạng này, cũng không biết là còn say, hay đã nửa tỉnh. Nhiễm Tầm không thể nhìn ra sự đáng yêu nũng nịu vừa rồi trên mặt người phụ nữ.

Nàng đi theo Du Thư Du chọn sữa tắm, thấy người phụ nữ rất chú trọng, cân nhắc mấy chai mùi hương khác nhau, nghiên cứu một lúc, chọn một trong số đó.

Mùi hoa ngọt.

Nhìn theo cô vào phòng tắm, Nhiễm Tầm tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của khách, ngồi chờ ngay trên sô pha phòng khách.

Phòng tắm sáng lên mờ ảo như ánh trăng, như thể tràn ngập hơi nước và hơi ấm, nhìn lâu cũng không lịch sự, Nhiễm Tầm chỉ nhìn chằm chằm một lát rồi thu ánh mắt lại.

Nhưng tại bàn trà trống trải gần bàn phụ, nàng phát hiện vật bất thường.

Một tấm vé ca vũ kịch《Mic Trắng》, nhà hát trung tâm, buổi diễn nửa tháng sau.

Chẳng qua đã bị xé thành vài mảnh, vứt vào thùng rác.

Ai đã tặng? Có lẽ là bạn thân, hoặc có lẽ là đối tượng xem mắt nào đó ái mộ giáo sư Du.

Nhưng bị xé nát thê thảm như vậy, đã đủ để chứng minh thái độ của người phụ nữ.

"Nhiễm Tầm," Cách lớp hơi nước mờ ảo, có người gọi nàng từ phía phòng tắm.

"Chị..." Du Thư Du dường như mím môi dưới: "Áo ngủ của chị không mang vào, em có thể giúp chị lấy đưa vào không?"

Nhiễm Tầm lên tiếng, thấy bóng dáng mờ ảo phản chiếu trên cửa kính kéo, không nhìn rõ, vì thế tăng thêm nhiều không gian cho sự tưởng tượng.

Tâm trí nan2g vẫn đặt ở tấm vé ca vũ kịch kia, chỉ làm theo sự chỉ dẫn của người phụ nữ, đi vào phòng ngủ, lấy bộ đồ ngủ từ một ngăn trong tủ được sắp xếp gọn gàng.

"Đông" một tiếng vang nhỏ, dường như có thứ gì đó bị đổ trong ngăn tủ.

Trước đây Nhiễm Tầm đã từng nhìn thấy trên kệ sách, một chiếc hộp sắt có khóa.

Đêm nay vô duyên vô cớ xuất hiện, hơn nữa lại kỳ lạ đặt cùng với đồ ngủ.

Không bị khóa, như thể có người sơ suất.

Nhiễm Tầm vốn không muốn nhìn trộm, chỉ là hộp có cấu tạo kéo, cú đổ vừa rồi đã làm lộ một góc nội dung bên trong.

Màu trắng tinh khiết, hình dạng mèo, bề ngoài nhìn không ra manh mối gì, thậm chí vô cùng đáng yêu ——

Đồ dùng cá nhân.

Nàng chu đáo đóng hộp lại, giả vờ như không có chuyện gì đẩy ngăn kéo vào.

Nhiễm Tầm đưa đồ ngủ đến phòng tắm, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận mà đặt ở ngoài cửa, gõ cửa, báo một tiếng rồi thôi.

Trong đầu vẫn còn vang vọng hình ảnh vừa rồi.

Thậm chí, lỗi thời nhớ đến cái đầu mèo Du Thư Du đã thêu lên tay áo sơ mi của nàng.

Tiếng nước mơ hồ, Du Thư Du cảm ơn nàng: "Làm phiền em."

Giọng nói không rõ ràng, bị hơi nóng làm ướt, nhưng âm sắc lại chứa đựng sự trong trẻo của thủy tinh.

Hơn mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Ánh đèn bị bao phủ bởi làn hơi trắng mênh mông hư ảo, có người chậm rãi bước ra.

Váy ngủ dài màu đỏ rượu bao bọc làn da quá mức trắng nõn, dây thắt lưng buộc hờ tùy ý, nhưng vẫn có thể nhìn ra vòng eo thon gọn.

Người từ trước đến nay lạnh lùng và nghiêm túc trên bục giảng, cởi bỏ áo sơ mi và áo khoác màu xám nhạt, trong thời gian riêng tư trước khi ngủ, khí chất thế mà hoàn toàn thay đổi.

Nhìn thấy người trên sô pha chưa đi, vẫn quy củ ngồi, Du Thư Du hơi cúi mắt, che giấu sự lúng túng dưới đáy mắt.

"Cảm ơn em đã ở lại với chị, Nhiễm Tầm," cô nhẹ nhàng nói ra câu đó.

"Chị đi sấy tóc."

Tiếng máy sấy vang lên từ phòng ngủ, Nhiễm Tầm ngồi ở một góc sô pha, cách một bức tường, âm thanh không thực sự rõ ràng, nhưng hương thơm đã tràn ra trước một bước.

Hương trái cây hoàn toàn khác biệt với mùi hương gỗ lạnh lẽo bình thường.

Nàng đứng dậy, khẽ gõ cửa, đi vào.

Giả vờ quan tâm hỏi: "Chị ổn chứ, có chỗ nào không thoải mái không?"

Trong lúc nói ra những lời này, nàng thực ra đang suy nghĩ, rốt cuộc có nên lịch sự khéo léo nhắc nhở Du Thư Du một chút rằng, bí mật cô cần khóa đã bị lộ.

"Ừm, vẫn ổn. Chỉ là một chút rượu vang đỏ nồng độ thấp, không sao đâu," Du Thư Du nhìn nàng qua gương, nhẹ giọng đáp.

Nói xong, cảm thấy giống như đang đuổi người đi, ngược lại ý muốn ban đầu, cô lại bổ sung: "Nhưng thái dương vẫn hơi đau."

Nhiễm Tầm nghe ra ý tứ trong lời nói.

Nhưng nàng không làm theo ý Du Thư Du ám chỉ, chỉ dựa vào cạnh cửa, mỉm cười gật đầu.

"Coi như là món quà kèm theo sau khi uống rượu, nhưng đừng ham rượu quá. Vậy tối nay Giáo sư Du nghỉ ngơi cho tốt nhé? Tôi xin phép về trước."

Cuối cùng nàng vẫn quyết định không nói gì.

Nàng cũng không có thành kiến gì với Du Thư Du, việc cô vui vẻ kiểm soát trong tay mình thì rất tốt. Nàng chỉ là... hơi kinh ngạc.

Người phụ nữ trong ấn tượng thanh cao lạnh lùng, ít nói, như một đoá hoa cao quý thuần khiết không tì vết, không biết từ khi nào đã rơi xuống trần gian, biết bao đêm, cánh hoa màu tuyết nhuốm màu đỏ thắm mê người.

Cái hình dạng đáng yêu kia, là cô cố ý chọn sao? Hay là mỗi lần dùng, đều sẽ nhớ đến nàng?

Nhiễm Tầm cảm thấy tai mình nóng lên.

... Không thể tiếp tục nghĩ nữa.

Nàng nghĩ, đáng lẽ nàng nên quyết tâm rời đi từ nửa giờ trước, chuyện này còn tồi tệ hơn lúc nãy ở trên xe.

Vừa quay người, lại nghe thấy có người gọi nàng từ phía sau.

Tiếng dép lê đi trong nhà cọ xát sàn nhà vang lên, mùi hoa ngọt mềm mại sộc tới.

"Nhiễm Tầm, khuya rồi, em thật sự phải đi sao?" Du Thư Du dựa vào vai nàng, ôm lấy eo nàng.

"Chị uống rượu, buổi tối dạ dày sẽ khó chịu, em ở lại được không."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro