Chương 36

Sau khi phim kết thúc, người đông như trẩy hội.

Xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy, Nhiễm Tầm cũng không xem được phần sau của bộ phim.

Nàng không hiểu khán giả hàng ghế trước đang thảo luận về cốt truyện gì, nhưng cũng đành chấp nhận.

Tâm trí nàng hoàn toàn đặt vào Du Thư Du, khi đèn trong rạp bật sáng, nàng lo lắng dò hỏi: "Còn khó chịu không? Sao tự nhiên lại thấy mệt thế."

Du Thư Du đã đứng dậy ngay trước khi đèn bật sáng báo hiệu tan cuộc, yên lặng ngồi ở một góc ghế sát bên ngoài.

Ánh mắt lướt nhanh qua Nhiễm Tầm, rất nhanh cụp xuống, dừng lại ở một vị trí cố định.

Bề ngoài không nói chuyện với nàng, nhưng lời nói là dành cho nàng: "Em đừng lo lắng."

Nhiễm Tầm ôm thùng bắp rang bơ không ăn được bao nhiêu, lặng lẽ quan sát Du Thư Du.

Nàng khẽ cười một tiếng: "Được."

Nàng không thích đồ ngọt, đều để dành cho người phụ nữ.

Nhưng Du Thư Du dù ăn đồ ngọt, vẫn không thẳng thắn, thích giấu giếm sự thật với nàng.

Nàng ngồi gần hơn một chút, nhận ra Du Thư Du đã không còn véo lòng bàn tay mình nữa. Nhiễm Tầm vươn tay, nhẹ nhàng bao bọc lấy các đốt ngón tay người phụ nữ.

Lạnh buốt, đầy mồ hôi lạnh.

"Chị có thể nói cho tôi biết, Giáo sư Du," nàng thương xót, khẽ nhếch môi, tung ra mồi nhử, dẫn dắt từng bước:

"Nói cho tôi biết, tôi sẽ đồng ý để chị theo đuổi. Thế nào?"

Nàng vẫn luôn không đưa ra câu trả lời thích hợp cho Du Thư Du, chính là vì, chỉ cần nói ra hai chữ "Đồng ý", nàng lại sẽ thua.

Nhiễm Tầm không như người lạnh lùng, có thể nói hạ nhiệt là hạ nhiệt, nàng là người bình thường coi trọng nghi thức.

Thỉnh thoảng mù quáng vì tình, ăn một vố không rút ra kinh nghiệm, khi rung động, nàng không có cách nào với chính mình như vậy.

Vì thế nàng buộc phải tự đặt ra giai đoạn kiểm chứng bình tĩnh.

Nàng cần, và mong chờ Du Thư Du chính miệng nói với nàng.

Nếu không mối quan hệ này sẽ mãi mãi không có ý nghĩa.

Nhưng Du Thư Du đột nhiên tránh tay nàng ra.

Lực không nặng, giống như từ từ rút ra khỏi tay Nhiễm Tầm, kéo ra khoảng cách với nàng, giữ sự cân bằng không xa không gần.

Bên cạnh có một cặp tình nhân ngọt ngào đi qua, trên mặt nở nụ cười.

Nhiễm Tầm thu tay lại.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt Du Thư Du, vẫn giữ nụ cười thích hợp, không mở lời nữa.

Chờ mọi người trong đại sảnh gần như tan hết, Du Thư Du mới đứng dậy: "Chị đi nhà vệ sinh một lát."

Nhiễm Tầm ngồi một mình trên ghế đôi một lúc.

Đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Nếu là sáu năm trước, Du Thư Du đã bỏ đi giữa chừng, làm gì còn nguyện ý dịu dàng gối lên vai nàng.

Nàng thu dọn đồ đạc, đi về phía nhà vệ sinh, đám đông cũng vừa đi ra.

Lâu rồi không thấy động tĩnh gì, nàng đành bước tới, chán nản rửa tay.

Cách âm không tốt, từ bên trong nhà vệ sinh nữ truyền ra tiếng nôn khan bị nén lại, rất khẽ.

Âm thanh thực ra rất nhỏ, trong không gian yên ắng, hoà vào không khí, như là ảo giác.

Nhưng Nhiễm Tầm luyện đàn quanh năm, thính giác rất nhạy.

Bước chân nàng định rời đi dừng lại, nội tâm dấy lên sự tê dại.

Nàng cứ đứng ở cửa chờ, chờ đợi một câu trả lời.

Bốn năm phút sau, Du Thư Du bình tĩnh bước ra từ bên trong, liếc nàng một cái, cúi đầu rửa tay.

"Chị không khỏe cũng không nói với tôi à?" Nhiễm Tầm mở lời: "Vì bữa tối không hợp khẩu vị? Hay là dạ dày khó chịu?"

"... Xin lỗi," Du Thư Du lau khô những giọt nước còn đọng lại trên tay, "Làm hỏng cuộc vui, không thể để em có khoảng thời gian xem phim vui vẻ."

Nhiễm Tầm luôn cảm thấy tức giận vì sự giải thích từ góc nhìn người thứ ba cố gắng tách bản thân ra khỏi sự việc của người phụ nữ.

Nhưng vô tình nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Du Thư Du trong gương, nàng biết cô không muốn mình phát hiện, cố gắng hết sức kiềm chế một mặt khác, lại cảm thấy khó tả.

"Vậy Giáo sư Du bồi thường một chút đi, giống như tối qua ấy." Nhiễm Tầm thu lại ý cười, làm khó dễ hơi quá đáng.

Nàng tiến lên, ôm lấy khuỷu tay Du Thư Du: "Về nhà nói chuyện."

Nhưng người phụ nữ lại cứng đờ, thân hình mảnh khảnh run rẩy.

Cô quay đầu đi, lấy mu bàn tay che môi, vẻ mặt mệt mỏi.

"Sao vậy?" Nhiễm Tầm cảm thấy có điều không ổn.

Vừa rồi chỉ nghe thấy âm thanh, bây giờ Du Thư Du trực tiếp khó chịu trước mặt nàng, nàng càng đau lòng hơn nhiều.

Nàng mở lời: "Chắc là bị đau bụng, đi bệnh viện với tôi một chuyến nhé? Quán kia trông có vẻ được, nhưng chắc chắn có vấn đề."

"... Chị không đi," Du Thư Du đáp.

Đầu cúi rất sâu, như thể đang tránh né ánh mắt rình rập từ đâu đó.

Cô rút cánh tay ra khỏi vòng ôm của Nhiễm Tầm, dựa vào bồn rửa mặt nghỉ một lúc.

Giọng điệu bướng bỉnh một cách rõ rệt, nhưng vì cố gắng kiềm chế sự không khỏe, hai mắt phủ một tầng hơi nước.

Cô khẽ giọng cầu xin: "Làm ơn đưa chị về nhà, được không?"

Nhiễm Tầm trước đây chỉ cảm thấy người phụ nữ ăn ít, dù sinh ra cao ráo, nhưng người vô cùng mảnh khảnh, rất giống hình mẫu trí thức tiêu chuẩn.

Nhưng thực tế, chỉ cần lay nhẹ, cả người thật sự như sắp vỡ vụn.

Đến bệnh viện lại làm một loạt xét nghiệm, e rằng càng thêm chịu khổ, nàng đành đưa Du Thư Du về nhà.

Suốt quãng đường, đối phương ít nói, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhiễm Tầm cũng không còn ý định trêu chọc nữa, buổi sáng trêu ghẹo như thế nào, buổi tối phải trả lại như thế đó.

Về đến nhà, nàng tìm được một gói thuốc bột trị dạ dày trong hộp thuốc, bảo người phụ nữ uống.

Đo nhiệt độ cơ thể, vẫn bình thường, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhõm.

Nhưng có vài phần kỳ lạ, Du Thư Du lại không muốn chấp nhận sự đụng chạm tay chân của nàng.

Trong lúc lấy nhiệt kế vô tình đụng phải, Nhiễm Tầm thấy rõ người phụ nữ khẽ nhíu mày.

"Vẫn còn không thoải mái sao?" Nàng quan tâm hỏi: "Trước hết nhắm mắt nghỉ một lát đi, thuốc uống phải mất một lúc mới có thể phát huy tác dụng, mệt thì ngủ đi."

"Em phải đi sao?" Giọng Du Thư Du khẽ hỏi, nhưng lại chăm chú nhìn nàng.

Không lâu sau, dường như cảm thấy tự trách, cô cúi mắt: "Dạ dày đã không khó chịu nữa, em về đi. Lãng phí thời gian của em, còn phải khiến em phân tâm chăm sóc chị."

"Hửm? Tối qua chị đâu có nói như vậy." Nhiễm Tầm cúi người, dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước ở khóe môi cô, cười khẽ.

"Tối qua ai là người mặc váy ngủ màu đỏ ôm tôi, không cho tôi đi?"

Vẻ mặt Du Thư Du cứng lại, dường như vì hành động của nàng, theo phản xạ mím chặt môi.

Nhiễm Tầm nghĩ cô đang ngượng, nụ cười càng sâu.

Trêu chọc một người bệnh là quá đáng, nàng rất nhanh đã muốn dừng tay.

Không ngờ, đầu ngón tay bỗng nhiên bị đôi môi mềm mại ướt át khẽ hôn một cái.

Du Thư Du vừa uống thuốc xong, môi vẫn còn ấm áp, mượt mà.

Làm xong chuyện xấu, cô rất nhanh nghiêng mặt đi, lông mi khẽ rung.

Tránh né ánh mắt tìm kiếm của Nhiễm Tầm: "Đi thôi, chị sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Ngôn ngữ và hành vi không khớp.

Ngôn ngữ thì xua đuổi, hành vi lại cố ý dụ dỗ.

Nhiễm Tầm quả thực muốn chui vào lòng Du Thư Du mà xem một chút, rốt cuộc câu nào là thật, câu nào lại là giả.

Nếu nói lời nói có thể dối trá, thì hành vi nhất định vâng theo bản tâm sao?

Nàng cảm thấy người phụ nữ trước sau đang dệt một lời nói dối lớn, nhưng lại thường xuyên để lộ chút sơ hở, móc nối nàng tìm hiểu sâu hơn, sợ nàng thật sự bỏ đi.

Nhiễm Tầm quyết định nghe lời Du Thư Du, đứng dậy: "Tôi về nhà đây, chị nghỉ ngơi sớm đi."

Ở lại nơi này một ngày một đêm, sớm đã vượt qua giới hạn mập mờ nàng tự đặt ra cho mình.

Trở về khu chung cư ít người ở, yên tĩnh nhưng trống trải.

Nhiễm Tầm ngồi vào ghế đàn, theo thói quen luyện đàn để duy trì cảm giác.

Chỉ là không tĩnh tâm được.

Tiếng đàn cũng vô tình phơi bày thế giới nội tâm, nghe khiến nàng phải nhíu mày liên tục.

Nàng dừng lại nghỉ giữa chừng một cách dứt khoát, nhấp chút nước, bắt đầu phân tích lại.

Không phải là vấn đề bữa tối.

Nếu không nhà hàng đó, tại sao chỉ mình Du Thư Du bị buồn nôn, còn nàng thì vẫn bình thường.

Nhiễm Tầm hồi tưởng trước khi phim bắt đầu, Du Thư Du và nàng ngồi vào chỗ người trước người sau.

Trước đó, thực ra không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Cho đến khi nàng nảy ra ý tưởng, cho rằng họ đã đủ thân mật, ngửa đầu hôn người phụ nữ một cái qua lớp khẩu trang.

Vậy nên, phần lớn là hành động thân mật không kiềm chế của nàng đã làm Du Thư Du buồn nôn?

Vẫn không hợp lý.

Ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại ướt át, người phụ nữ vừa hôn qua đầu ngón tay nàng, hai mắt ướt át, rõ ràng rất chân thành.

Nhiễm Tầm gọi cơm hộp BBQ, quyết định gọi điện rủ bạn đến, chứng thực suy đoán của mình.

"Lệ Lệ, bạn bận không? Đến nhà tôi được không, giúp tôi một việc, mời bạn ăn bữa khuya."

Nửa giờ sau, Lương Lệ đã đến.

Vừa bước vào, kéo váy dài, khẽ chậc một tiếng: "Tôi là loại người sẽ nhảy cẫng làm cu li chỉ vì một bữa BBQ sao?"

Sao lại có người tự định nghĩa mình bằng câu hỏi tu từ như vậy.

Nhiễm Tầm muốn cười, nhưng mím môi nhịn lại.

Dù sao còn phải nhờ người ta làm việc.

Nàng có một bộ lời lẽ dỗ dành khiến Lương tiểu thư vui vẻ nở hoa. Sau khi nói lời hay, cô nàng bắt đầu chủ động nhận nhiệm vụ về mình.

"Cảm ơn Lệ Lệ, bạn tốt quá, cứ làm theo lời tôi nói là được," Nhiễm Tầm nói lời cảm ơn ngọt ngào.

Nàng đi lấy hai chiếc khẩu trang, tự mình đeo một cái, cái còn lại ra hiệu Lương Lệ đeo vào.

Nàng ngồi một cách câu nệ trên sô pha, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh long lanh, vô cùng chân thành.

"Hôn tôi một cái."

Lương Lệ hoang mang.

Im lặng vài giây, CPU cô nàng sắp cháy rụi, tư duy nhảy vọt từ vị BBQ sang triết lý nhân sinh.

Cuối cùng giọng run rẩy, thốt ra một câu: "Bạn không thật sự muốn tôi làm cu li tối nay chứ?"

Cái loại cu li không đứng đắn ấy.

"Không phải," Nhiễm Tầm bất đắc dĩ thở dài: "Vừa nãy không phải bạn nói việc gì cũng giúp sao? Nhanh lên, hôn một cái đi."

Hôn thì cũng chẳng sao, dù sao Lương Lệ là gái thẳng, không có gánh nặng, cũng không cần chịu trách nhiệm.

Lại còn cách lớp khẩu trang.

Lương Lệ hôn lên má Nhiễm Tầm một cái.

Trong lòng thầm niệm tất cả vì tình bạn.

Nhiễm Tầm không có phản ứng, cũng không đỏ mặt, lẳng lặng nhìn Lương Lệ: "Không phải má, là môi."

"Quá đáng," Lương Lệ từ chối.

"Tôi chỉ ăn một bữa BBQ, chứ không bán thân."

Nhiễm Tầm không nản lòng, cuộn tay phải lại, đặt bên miệng mình, thành khẩn phỏng vấn:

"Cho dù cách khẩu trang cũng không được sao? Vậy Lệ Lệ, nếu tôi mời bạn đi xem phim, trên đường hôn bạn như thế này, cảm nhận của bạn thế nào?"

"Có thể nói thật không," Lương Lệ hỏi.

"Tuy rằng Tiểu Nhiễm bạn xinh đẹp, nhưng chúng ta quá thân rồi. Với quan hệ bạn bè, thân mật như vậy, tôi sẽ cảm thấy phản cảm."

Đáp án đã đoán trước.

Nhưng Nhiễm Tầm càng muốn nghe câu trả lời của một người thật thẳng nữ mới yên tâm.

"Tôi hiểu rồi," nàng gỡ khẩu trang, cười với Lương Lệ.

"Bạn bè", cũng không phải là từ ngữ xa lạ.

Sau khi chia tay, chạy trốn sang Đức, Nhiễm Tầm trong suốt những năm qua cũng từng nghĩ như vậy.

Cho đến khi về nước, Du Thư Du quấn lấy nàng, nói muốn theo đuổi nàng, nàng mới đưa người đó ra khỏi danh sách "Bạn bè", trả lại thành "Đối tượng có thể phát triển".

Nhiễm Tầm quyết định tiến hành thử nghiệm thứ hai.

Nàng cụp mắt nghịch hai tay, đầu ngón tay hơi cuộn lại.

Nàng cảm thấy những điều sắp nói hơi ngại, giống như tuyên bố chi tiết chung sống với Du Thư Du cho thiên hạ biết. Nhưng sự việc đã tiến hành đến bước này, cũng không còn cách nào.

"Vậy nếu là gái thẳng, có ngại hôn tay bạn bè không?"

"Hôn tay rất bình thường mà, bên nước ngoài chẳng phải có nghi thức hôn tay sao?" Lương Lệ đáp.

"Tuy rằng con gái làm chuyện đó đúng là hơi kỳ lạ. Nếu là tôi nói, có lẽ là muốn cưa cẩm ai đó chăng?"

Cô nàng nhận ra một chút manh mối, hỏi Nhiễm Tầm: "Bạn lại mập mờ với gái thẳng à? Thật thảm."

Sáu năm trước, Nhiễm Tầm không một lời từ biệt, bỏ học ở Gia Đại, vô cùng hiếm thấy mà nghe theo ý muốn của gia đình, đi Đức du học.

Nguyên nhân đằng sau, Lương Lệ từng suy đoán.

Có lẽ là bị ai đó làm tổn thương, ví dụ như, một cô gái thẳng tồi tệ nào đó.

"Không có đâu," Nhiễm Tầm cười nhạt, nhẹ nhàng bóc tách chuyện này qua đi, bịa ra một lý do.

"Tôi hỏi giúp bạn."

Lương Lệ gật đầu: "Hiểu rồi."

Xem ra chính là Nhiễm Tầm lại bị lừa.

Nàng đưa Lương Lệ xuống lầu. Nhiễm Tầm qua cửa sổ xe, trò chuyện với nàng một hồi lâu.

Nàng hứa hẹn hết lần này đến lần khác rằng mình sẽ không lún sâu, cam đoan sẽ lý trí, tỉnh táo đối diện với vấn đề tình cảm, mới dỗ đối phương cảm thấy thoải mái, đánh xe rời đi.

Khi lên lầu, nàng cảm thấy mình nên tỉnh táo hơn một chút.

Thói quen không phòng bị bị hư hỏng trước Du Thư Du, sớm nên sửa đổi rồi.

Vấn đề sau khi được suy đoán đã có được đáp án ban đầu, Nhiễm Tầm cũng không còn khó chịu, trở lại luyện đàn với tâm trạng bình tĩnh một lúc.

Chơi đàn đến khi cánh tay tê dại, nàng cảm thấy hài lòng, đủ để quên đi mọi thứ đã xảy ra mấy giờ trước.

Tiện thể còn thu âm một đoạn, đăng lên mạng xã hội, coi như hoạt động của người đã mất tích suốt mấy tuần này.

Nàng chơi bản 《Chúc Mừng Giáng Sinh, ngài Lawrence》, dịu dàng, linh hoạt, với ý định dỗ mọi người ngủ.

Nhưng chính mình vẫn thức đến rạng sáng.

Không có sự mát xa của Du Thư Du, Nhiễm Tầm mất đi không ít cảm giác buồn ngủ.

Trước khi ngủ nằm trên giường, lười biếng lướt điện thoại.

Kiểm tra tin nhắn, nhân tiện trả lời mấy sắp xếp công việc.

Đang chuẩn bị tắt máy, buộc bản thân phải đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, một lời mời trò chuyện video nhảy ra.

Thời gian hiển thị 01:05.

Đến từ Du Thư Du.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro