Chương 51
Du Thư Du cảm thấy mặt mình nóng bừng lên vì những dòng chữ trên điện thoại.
Làn gió ấm áp, mềm mại ập vào mặt cô, âm thanh xung quanh tai trở nên mơ hồ.
Chỉ thấy vẻ mặt sinh động của người đang chạy về phía cô, ẩn giữa đám đông.
Lúc này cô mới cảm nhận rõ ràng, mùa hè đã đến.
Du Thư Du không nhịn được bước vài bước về phía Nhiễm Tầm, nhưng đối phương còn nhanh hơn cô, đã sớm cất điện thoại, ôm hoa đến trước mặt cô.
"Em đến hơi muộn, cấu trúc khu giảng dạy của chị hôm nay phức tạp quá, đến phòng học thì đã trống rỗng rồi."
Nhiễm Tầm che khuất ánh hoàng hôn đang nghiêng, toàn thân tỏa ra tông màu ấm, đôi mắt mèo màu hổ phách cười rộ lên.
"Bất ngờ không, kinh hỉ không?"
Những người đi ngang qua đang tò mò nhìn hai người họ. Vẻ ngoài Nhiễm Tầm quá nổi bật, hôm nay lại ăn mặc chỉnh tề, bất kể ai nhìn cũng không thể rời mắt.
Du Thư Du mượn cái nhìn thoáng qua ngắn ngủi để làm mát gương mặt mình, nhận lấy bó hoa: "Không phải nói bận sao? Sao lại biết chị ở gần đây."
Trong lòng như thể lại một lần nữa ôm chặt ngàn vạn đóa hồng phấn tường vi.
Và đóa tươi đẹp nhất, khiến tim cô đập loạn nhịp, đang bước sóng vai với cô, giọng điệu rất khoe khoang:
"Em có mối quan hệ rộng mà. Aiz, khi Giáo sư Du đang chăm chỉ làm việc, lại không biết chính mình đã bị học sinh dưới quyền làm lộ tẩy sự thật."
Eo đau, lại còn che giấu.
"Tưởng Hạm Hạm," Du Thư Du nói toạc ra.
Rồi nhẹ giọng hỏi: "Em... nói cho cô bé biết rồi sao?"
Cô đã sớm không ngại cho người khác biết mối quan hệ của cô và Nhiễm Tầm. Chỉ là, nếu là học sinh của cô, sau này khi tiếp xúc khó tránh khỏi sẽ có vẻ kỳ lạ.
"Sợ chứ," Nhiễm Tầm cười, "Vẫn chưa đâu, em còn lo cho danh dự của Giáo sư Du. Với lại, cô bé còn không tin, nói em si tâm vọng tưởng. Em nào bị đả kích như thế bao giờ, buồn lắm."
"Không phải vậy đâu," Du Thư Du lập tức phản đối.
Bó hoa trong ngực rung rinh theo bước chân, cô ảo giác cho rằng Nhiễm Tầm lại đang nghĩ ngợi nhiều, vội vàng bổ sung: "Chị không sợ. Hơn nữa, là chị thích em, muốn ở bên em."
Nhiễm Tầm nghiêng đầu nhìn sang, vành tai người phụ nữ đã đỏ lên, không biết phải tốn bao nhiêu dũng khí mới dám nói ra lời này ở nơi công cộng.
Cảm thấy vô cùng thích thú, nàng móc nhẹ ngón tay út của Du Thư Du, thì thầm một câu: "Vậy em là người thích sau. Nhưng mà, không hề ít hơn chị đâu."
Hai người đi trên con đường nhỏ, lúc này không có nhiều người. Du Thư Du vốn xấu hổ đỏ mặt, bỗng nhiên, giọng rất khẽ đề nghị: "Muốn nắm tay không?"
Nhiễm Tầm nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nàng vốn nghĩ rằng không đeo khẩu trang, lại còn rầm rộ ôm hoa đến, sẽ khiến Giáo sư Du hay xấu hổ quay lưng giả vờ không quen, ai ngờ đối phương lại tiếp nhận dễ dàng đến vậy.
Bây giờ, còn chủ động tán tỉnh nàng.
Người tối qua suýt tan chảy trên giường nàng, sao ngày thường lại ngây thơ đến thế?
"Được thôi," nàng đáp. Du Thư Du một tay ôm hoa, nàng liếc nhìn cánh tay còn lại đang cầm cặp công màu xanh đen, hóa ra là muốn nàng xách hộ à.
Nàng lấy cặp đi một cách rất tự nhiên, rồi khóa tay phải của người phụ nữ vào lòng bàn tay mình.
Tay cô giống như một khối ngọc ấm áp, mềm mại. Chỗ ngón giữa có vết chai mỏng, vừa nhìn là biết do công việc đòi hỏi, viết lách rất nhiều.
Nhưng đồng thời, Nhiễm Tầm cũng nhận thấy, Du Thư Du đang đổ mồ hôi lạnh.
Nàng không biết trước đây người phụ nữ này đã trải qua chuyện gì, đến nỗi chỉ tiếp xúc với người khác ở nơi công cộng cũng khiến cô bị kích ứng, thậm chí người nhà cũng không chạm vào được.
Trước kia nàng không hỏi, vì nàng cảm thấy tình cảm Du Thư Du dành cho nàng vốn rất nhạt, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nàng tọc mạch hỏi han sẽ trở nên quá giới, bất lịch sự.
Sau này mới biết sự lãnh đạm kia chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của một tảng băng trôi, khi đào sâu, chôn giấu bên trong lại là một khối dung nham muốn trào ra.
"Nói cho em nghe được không?" Nhiễm Tầm tìm cách lại gần Du Thư Du hơn một chút.
Nàng biết, đối phương có thể hiểu lời nàng nói.
Du Thư Du bước chân chậm lại.
Khoảnh khắc giọng nói lọt vào tai, khớp ngón tay cô dần siết chặt, không kiểm soát được mà khẽ nắm lấy tay Nhiễm Tầm.
Gió đêm ùa vào vải vóc mỏng manh, thổi tung vạt áo sơ mi mềm mại màu xanh đen của cô.
Cô nghiêng người, đôi mắt đen như mực lộ ra sự trầm tĩnh chưa từng có.
"Những điều em muốn nghe, chị rất sẵn lòng nói cho em. Chỉ trong vài ngày nữa thôi."
Nhiễm Tầm xoa nhẹ tóc Du Thư Du, ý muốn làm cho không khí giữa hai người nhẹ nhàng hơn một chút.
Cử chỉ thân mật tự nhiên khiến người phụ nữ lập tức tan đi vẻ nghiêm túc, lông mi cụp xuống, che đi ý ngượng ngùng trong mắt.
"Không vội, em tin Giáo sư Du, và sẽ chờ," nàng cười nói: "Dù sao, chị sẽ không đẩyem ra nữa, đúng không?"
Nhiễm Tầm biết người phụ nữ sẽ làm được những gì mình nói, nhưng nàng không muốn đối phương quá gượng ép.
Chỉ riêng việc tối qua, Du Thư Du dùng giọng điệu lý trí, kiềm chế như vậy để kể lại những ký ức u ám cũ, đã khiến nàng cảm thấy xót xa khó thở.
Nàng không dám tưởng tượng, việc đã thúc đẩy họ chia tay sáu năm trước, khi người phụ nữ tự tay vạch trần vết sẹo, sẽ đau khổ đến mức nào.
"Ừm," Du Thư Du bị nàng làm lay động, khóe môi khẽ nhếch lên, đáp lại.
Cô chỉ muốn nắm chặt Nhiễm Tầm trong tay.
Mặc dù cần thời gian, cần sự làm quen nhưng cô biết sẽ có người chịu dừng chân chờ cô, luôn để lại lối thoát và vòng tay ôm ấp cho cô.
Trời tối hơn, ánh đèn đường trở nên óng ánh, chiếu vào gò má Nhiễm Tầm mềm mại như ánh trăng.
Con đường nhỏ vốn không có mấy người, bỗng nhiên có tiếng ồn ào vang lên.
Vài cậu nam sinh đi ngang qua, thấy Nhiễm Tầm, do dự, nóng lòng muốn thử đến gần.
Nhưng người tỏa ra sức hấp dẫn kia vẫn không hề hay biết, chỉ đang đối diện với Du Thư Du.
Nhận thấy cô có vẻ hơi ngây người, nàng kéo khóe miệng, nháy mắt một cái.
Du Thư Du hơi nhíu mày, "..."
Cô bỗng rụt tay khỏi tay nàng, đánh giá Nhiễm Tầm một lúc, lấy khẩu trang nàng đã mang theo lúc đến từ túi áo trước ngực nàng.
Đeo lên cho nàng một cách hoàn chỉnh.
Sau đó mím môi, xoay người bước đi.
"Sao không phản ứng gì vậy?" Nhiễm Tầm đi theo sau lưng cô, giọng nói nghẹn lại sau lớp khẩu trang, vẻ mặt như bị tổn thương: "Chẳng lẽ em nhanh như vậy đã hết hấp dẫn rồi sao?"
Giống như đang lầm bầm một mình, thực chất là cố ý nói to.
"Cũng phải, già rồi, chỉ nhỏ hơn Giáo sư Du hai tuổi. Giáo sư Du đã bị gọi là vợ già, vậy em cũng thế."
Du Thư Du nhíu mày sâu hơn.
Cô xoay người lại, liếc nhìn vài người cách đó không xa.
Cố tình kiềm chế thần sắc, tạo ra cảm giác áp lực độc nhất mà cô học được khi giảng dạy, thành công khiến họ bỏ chạy thục mạng.
"Cho nên em vẫn thích người trẻ tuổi hơn phải không," Nghe thấy Nhiễm Tầm đuổi theo, cô nhẹ giọng đáp.
"Hợp với em hơn."
Ví dụ như cô bé kia.
Cũng ở Gia Đại, chắc là sinh viên. Gặm cỏ non, không thấy xấu hổ sao.
Mà cô thì cứng nhắc, vô vị, không thể so với cô gái trẻ, là "vợ già".
Suốt dọc đường, Du Thư Du không chịu nói thêm một câu nào với nàng.
Gần đến xe, nàng đành phải chiếm ghế phụ lái, đưa chìa khóa xe lên.
Trong lòng có chút mưu mô, làm nũng giả vờ yếu đuối: "Thư Thư, chị lái xe được không?"
Lắc lắc cánh tay, giọng cố tình giả vờ mệt mỏi: "Vì chờ chị, em đã luyện đàn cả buổi chiều ở phòng đàn, mệt quá."
Du Thư Du nghe thấy đối phương gọi "Thư Thư", lòng lập tức mềm nhũn.
Muốn hỏi không phải đi tìm người khác sao, sao lại là chờ cô.
Cô không nói thêm gì, nuốt lời an ủi lại, chỉ nhận lấy chìa khóa xe, yên lặng ngồi vào ghế lái khởi động xe.
Du Thư Du là người có tính cách ôn hòa, lái xe từ trước đến nay luôn tuân thủ tốc độ, cũng không vượt lằn.
Chỉ là người ngồi ghế phụ lại liên tục châm chọc, vươn râu thử đường.
Nhiễm Tầm ôm bó hoa trong ngực, gương mặt ẩn trong bóng đêm đầy nụ cười, chống cằm nhìn cô, ánh mắt như muốn dính chặt vào người cô.
Cuối cùng, ở một ngã tư đèn đỏ, Du Thư Du nghiêng người nhìn nàng: "Cứ cười hoài cái gì thế?"
Dây an toàn ghế phụ bỗng nhiên bị kéo dài ra.
Trong chiếc xe đang dừng lại giữa các xe khác, môi mềm của họ đột ngột chạm nhau, hơi thở quấn quýt.
"Ngắm cô giáo xinh đẹp đang lái xe nghiêm túc, có sao không?" Nhiễm Tầm lùi lại, nhếch môi đáp.
"Chị xinh đẹp như vậy là của ai thế? À, hóa ra là của em à."
Vốn còn có những lời tán tỉnh trắng trợn hơn, nhưng dưới ánh sáng mờ tối, nhìn thấy cổ Du Thư Du chợt ửng hồng, và đôi mắt thanh lãnh, ẩm ướt sau gọng kính, nàng cảm thấy như bị đánh trúng.
Nàng nghĩ, Du Thư Du thật sự thích nàng. Trước đây nàng là gỗ đá à, sao lại không phát hiện ra sớm hơn.
"Về đến nhà rồi hôn," Người phụ nữ bình tĩnh đáp lại.
Chiếc xe chạy rất ổn định, nhưng mỗi khi qua một ngã tư, trong khoảng thời gian dừng xe, Nhiễm Tầm luôn thấy tay Du Thư Du nắm vô lăng hơi siết chặt.
Khớp ngón tay đều đỏ lên.
Vì vậy, khi về đến Ánh Trăng Loan, đóng kín cửa phòng, Nhiễm Tầm thuận theo ý muốn của người phụ nữ.
Đưa bó hoa cho cô, rồi ôm lấy vòng eo thon gọn kia, khẽ hôn khóe môi cô: "Bị em chọc giận sao?"
Người trong lòng vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có nhiệt độ trên gương mặt tố cáo tất cả, khi ngước mắt nhìn nàng, giống như đang oán trách.
Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Nhiễm Tầm, cô nhanh chóng dời tầm mắt: "Không có."
Chỉ là lo lắng, cùng với một chút sợ hãi.
Từ tháng Ba đầu xuân, cô gặp lại Nhiễm Tầm vừa về nước, họ đã hợp rồi tan, tan rồi hợp hai lần.
Lần đầu, cô bị bệnh nặng, lần thứ hai, dù cô khổ sở truy tìm đến mấy, Nhiễm Tầm vẫn không chịu quay đầu lại.
Cảnh tượng hôm nay làm tim Du Thư Du đập thình thịch, cũng khiến cô lo sợ vô vàn. Trong lòng luôn có một giọng nói đang bảo: tất cả chẳng qua chỉ là công dã tràng.
Nhiễm Tầm chắc chắn sau này nàng sẽ không đẩy cô ra nữa, nhưng cô làm sao không sợ hãi Nhiễm Tầm sau này sẽ bỏ rơi cô.
Nhan sắc giảm sút, tình cảm cũng nhạt dần.
Vì vậy cô đã mất bình tĩnh, tự so sánh với cô gái trẻ xinh đẹp. Trong lòng biết mình lớn tuổi, liền cảm thấy tự ti vô cùng, chỉ cần nhận được một lời khen ngợi nhỏ của Nhiễm Tầm, lòng lại kiêu ngạo thật cao.
Hoa có thể tặng cho rất nhiều người, Du Thư Du cũng sợ hãi trở thành người được Nhiễm Tầm lựa chọn mà thôi.
"Sao chị lại tự ti đến vậy?" Nhiễm Tầm thương xót vuốt má Du Thư Du.
Cảm giác mềm mại, ấm áp, không một vết nhăn hay tì vết nào, cộng với khuôn mặt tinh xảo, tú lệ , quả thực mọi nơi đều chạm đúng điểm thẩm mỹ của nàng.
"Quên rồi sao? Lúc đó em đối với chị là thấy sắc nổi... à..." nàng vô tình nói thật lòng.
Giọng nói hơi ngừng, rồi sửa lại: "Nhất kiến chung tình."
Sau đó dần dần lại gần, bị sự chân thành bên trong Du Thư Du hấp dẫn, thấy vẻ dễ thương, hay ghen ẩn dưới vẻ ngoài, cảm thấy lòng mình mềm nhũn, phát hiện bên cạnh sự nghiêm nghị, lãnh đạm trong công việc, cô cũng có một mặt mềm yếu, đáng yêu sau lưng.
"Tưởng Hạm Hạm còn buôn chuyện với em nữa nè," Nhiễm Tầm bắt chước giọng điệu của Tiểu Tưởng: "' Một cố vấn trẻ đẹp, đầy triển vọng như vậy, rốt cuộc đã bị ai hớt tay trên rồi chứ ạ '."
Khụ khụ chỉnh lại thái độ, nàng nghiêm túc đáp: "Chính là em, kẻ bất tài này."
Du Thư Du bị Nhiễm Tầm dỗ dành đến mức môi hơi cong lên.
"Vậy em..." Sắp xếp lại suy nghĩ, cô khẽ hỏi điều quan trọng nhất muốn biết: "Nhiễm Tầm, sau khi một tháng này kết thúc, em còn cho phép chị xuất hiện bên cạnh em nữa không?"
Cô vẫn ghi nhớ lời hứa hẹn giữa hai người, muốn nghe câu trả lời mới an tâm.
"Em không cho phép," Nhiễm Tầm đáp.
Tim cô như hẫng một nhịp, giống như bị bốn chữ này siết chặt vô cớ, máu trên gương mặt Du Thư Du nhanh chóng rút đi.
Trong khoảnh khắc, cô nhớ lại mối quan hệ trước đây của cô và Nhiễm Tầm, nhớ đến hai chữ "chơi bời".
"Nhưng mà, em cho phép Thư Thư đêm nay, và sau này, đều xuất hiện trên giường em," nàng nghiêm túc nói.
"?" Du Thư Du ngước mắt.
Thay đổi quá nhanh, vô cùng bực bội, cô cố gắng gỡ tay Nhiễm Tầm ra: "Buông ra, đồ vô liêm sỉ."
Cô đúng là không nên tin chú mèo nhỏ một bụng ý xấu này.
Nhiễm Tầm buông cô ra, nhưng lại bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau, giống như chú mèo thích trêu chọc con mồi.
"Tối nay em sẽ thực hiện lời hứa," nàng cười bổ sung: "Thư Thư không phải muốn nghe em gọi như thế sao? Sắp xếp thôi."
Nàng chỉ trêu chọc ôm một chút, rồi buông ra.
Nàng đi về phía nhà bếp, đến cửa thì quay đầu lại, nháy mắt với Du Thư Du: Chị nghỉ ngơi đi, em nấu mì cho chị ăn."
Tự biết mình sai, nàng nhanh chóng chạy vào bếp.
Du Thư Du cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Ôm hoa, ngoan ngoãn ngồi vào một góc sofa bên cạnh cây đàn piano trong phòng khách.
Trên bàn trà trong suốt của phòng khách, có một bình hoa trống. Từ sau khi họ chia tay, Nhiễm Tầm không còn ý định cắm hoa vào bình nữa.
Cô tháo bó hoa, tỉa từng cành một, rồi cắm vào bình.
Hoa hồng phấn nhạt mềm mại, rất hợp với căn phòng.
Du Thư Du hy vọng Nhiễm Tầm nhìn thấy những bông hoa tươi mới, là có thể nhớ đến cô.
Làm xong những việc này, cô lấy điện thoại ra, yên lặng giải quyết vài công việc văn phòng.
Vốn định tắt đi, nhưng như bị ma xui quỷ khiến, cô vào ứng dụng mạng xã hội mà cô vẫn còn lạ lẫm sử dụng, tìm kiếm hai chữ Nhiễm Tầm.
Trước đây Nhiễm Tầm từng đến Gia Đại, từng chơi đàn ở phòng đàn, và đã bị người qua đường chụp lại. Đoạn video đó, là cái mà cô đặt riêng trong danh sách yêu thích, không biết đã xem bao nhiêu lần.
Hôm nay liệu có video nào tương tự không?
Trong lúc rảnh rỗi công việc, những khoảng thời gian bình thường không thấy Nhiễm Tầm, cô cần dựa vào video để thỏa mãn tinh thần.
Ai ngờ, mục liên quan đầu tiên trong dòng tin lại là về Nhiễm Tầm.
Nhưng lại là ảnh chụp chung của nàng với người khác.
[ @Lâm Bích: Chị Nhiễm ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều, vừa thơm vừa mềm, nói chuyện thật ôn nhu! Đây là gì vậy? Vợ tôi! Tôi gặm gặm gặm! [ hình ảnh ] ]
"Vợ tôi".
Du Thư Du trong lòng trĩu xuống, bấm vào trang cá nhân, phát hiện cô gái là sinh viên hệ Nghệ thuật Gia Đại, chuyên ngành cello, số lượng người theo dõi cũng không ít.
Bấm vào ảnh lớn, trong ảnh, mắt Nhiễm Tầm cong lên, khoảng cách giữa nàng và cô gái trắng trẻo kia rất gần, tư thế tương tác thân mật, không hề bình thường.
Không phải nói đã luyện đàn cả buổi chiều, vẫn luôn chờ cô sao?
Vẫn là gặp cô bé kia, còn rảnh chụp ảnh chung ký tên.
Cái chữ "gặm" kia, có phải là ý mà cô đang nghĩ không.
Bỗng chốc cô không còn tâm trạng tiếp tục xem nữa.
Nhiễm Tầm bước ra khỏi bếp, bưng hai chén mì sợi ra.
Du Thư Du quá gầy, nàng tư lợi thêm vài lát thịt giăm bông hun khói, và hai quả trứng tráng cuộn cho cô .
Nhưng nàng lại phát hiện Du Thư Du đã lấy máy tính xách tay ra, chiếm lấy bàn của nàng, đang quay lưng làm việc.
Kính mắt trượt xuống hơi dưới mũi, gò má chú tâm trông thật hấp dẫn.
Ngắm nhìn bóng lưng thanh mảnh của người phụ nữ một lúc, Nhiễm Tầm lặng lẽ tiến lên, ôm lấy bờ vai gầy guộc của cô từ phía sau.
"Sao lại làm việc rồi? Ở bên em đi," nàng tìm cách làm nũng.
Định hôn lên vành tai nhạy cảm nhất của Du Thư Du, thổi nhẹ một hơi, rồi gọi "chị yêu". Nàng biết người phụ nữ này mềm lòng nhất trước sự ngọt ngào.
Nhưng chưa kịp thực hiện, đối phương bỗng nghiêng đầu tránh đi.
Nhiễm Tầm: "?"
Lời nói cũng không được ai đáp lời.
Du Thư Du làm như không thấy, tay khẽ chạm vào bàn phím, bắt đầu gõ chữ.
Tốc độ cực nhanh, móng tay tròn trĩnh gõ lên tạo âm thanh trong trẻo, giao diện tài liệu nhanh chóng hiện ra hàng loạt chữ tiếng Anh.
"Em ăn đi," Giọng nói thanh đạm.
"Chị không đói."
Editor: Từ chương này tôi sẽ thay đổi cách xưng hô giữa Nhiễm Tầm và Du Thư Du. Không còn Tôi và Chị nữa mà thành Em và Chị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro