Chương 54

Du Thư Du cúi người xuống, chạm vào lông mi đang lay động của Nhiễm Tầm, nhẹ nhàng hôn lên cổ tinh tế của nàng.

Nụ hôn vô cùng ôn nhu, không hề có ý vị trừng phạt, hoàn toàn bỏ qua sự trêu chọc vừa rồi của đối phương.

"Chị sẽ làm em vui sướng đêm nay."

"Được chứ?"

Là một giáo sư khoa học sinh mệnh cẩn thận, nghiêm khắc, thân phận này luôn khiến người ta lầm tưởng đến hai từ lạnh lùng và lý tính.

Nhưng Du Thư Du lại không giống thế.

Tảng băng tan chảy luôn khiến lòng người mong mỏi, huống chi người phụ nữ lúc này chăm chú nhìn nàng, thậm chí còn lộ ra vẻ thành kính và ... sự khao khát chưa thỏa mãn.

Khiến cho lúc hôn nàng, cô giống như một người mới bắt đầu ngây ngô, chưa rành sự đời.

Lúc khởi động món đồ chơi hình mèo, cô thẹn thùng rũ lông mi, mò mẫm mãi mà không thành công.

Vội vàng liếc nàng một cái, tai đỏ bừng.

Hơi thở của Nhiễm Tầm đã có chút hỗn loạn, vẫn không quên nheo mắt, cười hỏi: "Hóa ra chị không hay dùng nó nhỉ, nên mới lóng ngóng thế."

Du Thư Du đè lên nàng, mím môi không nói.

Cô luôn phải cụ thể, chỉ chăm chú làm việc, không trả lời tất cả những lời trêu chọc của đối phương.

Mặc dù cô sắp bị lột trần hết rồi.

Trong lúc Nhiễm Tầm mơ màng, thỉnh thoảng nàng tự hỏi, chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, sao lại ngầm hư hỏng đến vậy.

Những lần nàng bị trêu chọc chẳng bao nhiêu, vậy mà đêm nay, lại thêm một lần nữa.

Sau khi kết thúc tất cả, hai người ôm sát nhau để bình tâm trở lại.

Sự trao đổi nhiệt độ cơ thể, bầu không khí trong phòng như dòng nước yên ả, tĩnh lặng, nhưng luôn có thể khuấy động lên một đợt sóng mới bất cứ lúc nào.

Nhiễm Tầm vẫn chưa tính buông tha Du Thư Du, để mặc cô ôm, lười biếng đặt câu hỏi:

"Mấy năm nay chị chưa tiếp xúc với ai khác sao?"

Từ kiểu quyến rũ đáng yêu với vô số sơ hở trước kia, cho đến đêm nay, nàng nếm thử kỹ năng của Du Thư Du, lại cảm thấy y hệt sáu năm trước.

Xem ra vẫn phải dạy lại cho Giáo sư Du rồi, bằng không người chịu thiệt chính là nàng.

"Nếu không tính những người chị gặp qua khi đi xem mắt," Du Thư Du loại trừ các biến số, giọng nói nhu hòa, trả lời rất nghiêm túc: "Không có, chỉ có mình em."

Đáng lẽ nên vui sướng vì sự thành thật của người phụ nữ, đáng tiếc, Nhiễm Tầm không biết mình lên cơn gì, đột nhiên cắn nhẹ một cái vào xương quai xanh của cô.

Vùi mình vào vạt áo ngủ tội nghiệp của Du Thư Du, nàng lên tiếng khàn khàn:

"Thư Thư, em cũng muốn cùng chị đi xem mắt. Giá mà những người đó đều là em thì tốt biết mấy."

Mấy năm trước khi nàng chưa về Hoa Quốc, từng tổ chức các buổi hòa nhạc lưu động ở châu Âu, trong đó ấn tượng sâu sắc nhất là buổi biểu diễn đặc biệt tại một nhà thờ nhỏ ở Luxembourg.

Ra khỏi hội trường, tuyết đột ngột rơi xuống.

Khách sạn cũng không xa, nàng một mình cầm ô đi bộ về, thấy hai người phụ nữ nước ngoài đang vui vẻ ăn tối qua ô cửa sổ của một nhà hàng món ăn Bồ Đào Nha.

Khi đi ngang qua, hai người trùng hợp bước ra, họ không ngần ngại gì, mượn chiếc mũ nhung che lại, trao nhau một nụ hôn chân thành, mềm mại giữa mùa đông kia.

Nhiễm Tầm vô ý dừng chân nhìn vài giây, khi hoàn hồn, thì họ đã bắt chuyện với nàng.

Nàng lịch sự dùng tiếng Đức hỏi họ quen nhau như thế nào, một người trong số họ kinh ngạc nhìn người kia, cười: "Đây là lần đầu chúng tôi gặp nhau đấy."

"Là do người nhà giới thiệu," người kia trả lời.

Mang lòng ngưỡng mộ sâu sắc, nàng tạm biệt họ, mở ô tiếp tục đi, lấy ra điện thoại nhìn ngày.

Tháng đã đi được nửa, dừng lại ở một ngày đặc biệt nào đó.

Sinh nhật Du Thư Du.

Nàng kinh ngạc vì bệnh hay quên của mình, sau nhiều năm như vậy, lại vẫn nhớ rõ con số này.

Tây Âu thường có mùa đông đến muộn hơn so với Hoa Quốc, tuyết đầu mùa ở chỗ nàng, Gia Thành lúc này chắc cũng đã ngập trong tuyết trắng, không biết Du Thư Du sẽ trải qua sinh nhật của mình như thế nào.

Nhiễm Tầm chưa bao giờ ở bên người phụ nữ vào ngày này, họ đã vội vàng chia tay từ mùa thu.

Do đó, thêm vào bao nhiêu mơ màng và nỗi đau âm ỉ .

Có lẽ Du Thư Du đã quên hết ký ức thời đại học, nắm tay vị nam sĩ mà nàng từng gặp kia bước vào lễ đường, hoặc có lẽ, người phụ nữ đã sớm quen người mới, chỉ coi sáu tháng của họ như bọt nước lướt qua nhanh chóng.

Nhiễm Tầm nhớ lại, chính mình đã lên kế hoạch cho mùa đông của nàng và người phụ nữ ngay từ mùa hè năm đó.

Muốn đưa cô đến Luxembourg – quốc gia nhỏ ở Tây Âu mà nàng đang ở lúc bấy giờ, nghe một buổi hòa nhạc, dạo chơi hẻm núi.

Vào đêm Giáng Sinh, giơ cây tầm gửi lên đỉnh đầu Du Thư Du, đòi một nụ hôn táo bạo, trắng trợn.

Vào sinh nhật Du Thư Du, họ cùng nhau chào đón trận tuyết đầu mùa có thể đến muộn.

Khi ngồi quây quanh lò sưởi tâm sự đêm khuya, Nhiễm Tầm muốn nghiêm túc thêm một câu:

"Chúng ta sẽ có tương lai, và sẽ có cái sau này nữa."

Dù ở Hoa Quốc sẽ không thành sự thật, nhưng ở nơi này, trong mỗi khoảnh khắc Du Thư Du ở bên nàng, họ cũng được coi là đã vượt qua vĩnh viễn rồi.

Nhiễm Tầm vốn luôn bị người xung quanh đánh giá là có tính tình mơ hồ, nhưng lúc đó, nàng lại chỉ muốn bị người phụ nữ kiểm soát chặt chẽ.

"Chị cũng thế."

Sự hồi tưởng dài dòng bị giọng nói thật khẽ của Du Thư Du cắt ngang.

Cô ôm Nhiễm Tầm, sắp xếp ngôn ngữ, rất nhanh đáp lời: "Nếu người trước mặt khi chị đi xem mắt là em, chị không đảm bảo mình sẽ không làm nhiều chuyện quá đáng."

Không chỉ giới hạn ở việc chọc đúng chỗ ngứa, mặt dày mày dạn, thậm chí còn theo em về nhà ngay trong đêm đó.

Nhiễm Tầm thích người như thế nào, cô sẽ học cách trở thành người như thế.

"Có thể quá đáng hơn đêm nay không?" Nhiễm Tầm bị lời nói của người phụ nữ khuấy động hứng thú, hôn lên cằm cô một chút.

"Hóa ra Giáo sư Du nghiêm túc giảng bài ban ngày, tối đến lại cố ý dùng đồ chơi nhỏ để bắt nạt người ta nhỉ."

Du Thư Du im lặng.

Lúc này mới cảm thấy xấu hổ. Những chuyện vừa rồi, cô chưa từng nghĩ đó là những việc mình có thể làm được.

"Bất quá cũng may, Thư Thư chỉ bắt nạt có mình em, cũng chỉ thích có mình em." Nhiễm Tầm biết ý, tạo bước thang cho người phụ nữ sắp chui vào lòng mình mà không cần nhìn mặt: "Thật vinh hạnh."

Du Thư Du im lặng một lát, hơi thở mềm mại phả vào gáy nàng.

"Vậy còn em?" cô nhẹ giọng hỏi.

Cô rất muốn biết, những năm tháng trống rỗng đối với cô, tất cả những gì cô không biết, tình trạng của Nhiễm Tầm như thế nào.

"Hỏi lịch sử tình cảm của em mấy năm nay sao." Nhiễm Tầm tự hỏi, cảm thấy chủ đề này hơi nguy hiểm.

"Có thể sẽ làm chị buồn, em đã từng nói chuyện với một người, xem như là chị tiền bối ở trường lúc bấy giờ. Chị ấy chủ động theo đuổi em, lúc đó em nghĩ, thử một chút cũng chẳng sao."

Du Thư Du lắng nghe trong im lặng, thấy nàng ngừng lời, kiên nhẫn hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, chúng em qua lại khoảng ba tháng, cuối cùng chị ấy đề nghị chấm dứt." Chứng hay quên của Nhiễm Tầm khá nặng, việc tìm kiếm ký ức rất khó khăn.

"Chị ấy nói, em không có tình cảm với chị ấy, chỉ là đang phối hợp mọi hành động của chị ấy mà thôi."

Nói đến đây, nàng nhìn Du Thư Du một cái, thấy đối phương chăm chú, nghiêm túc, hệt như đang nghe giảng, không đành lòng bỏ sót một lời nào.

"Em cũng khá uất ức. Đối phương mời em gặp mặt lần nào em cũng có mặt, trước mặt bạn bè cũng rất tự nhiên, sao lại nói em không tình cảm vậy chứ?" Nhiễm Tầm tiếp tục kể chuyện.

Du Thư Du gật đầu, giọng nói thanh thoát: "Chị tin em."

Nhiễm Tầm lại một lần nữa bị vẻ đáng yêu của người phụ nữ trong tư thế bao bọc thành thật vây quanh, nhẹ nhàng vành tai mềm mỏng của bà, cười cong khóe mắt: "Chị sẽ không khó chịu sao?"

Nàng tinh nghịch thêm vào: "Em đã hôn chị ấy rồi đấy."

Du Thư Du mím môi một chút, mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng cảm xúc vẫn không thể kiềm chế mà chùng xuống.

"Chị không bận tâm." cô đáp.

Cô thích chính là bản thân Nhiễm Tầm, chứ không phải kiểu tư duy cứng nhắc của việc giữ gìn thân thể trong trắng.

"Em còn cùng chị ấy ..." Nhiễm Tầm nói đến đây, dùng lòng bàn tay chặn môi mình lại.

Khóe miệng cong lên, cố ý nói nước đôi.

Du Thư Du vén chăn lên, để lại cho nàng bóng lưng, bình tĩnh đi dép lê: "Chị đi tắm."

Nhiễm Tầm thấy người phụ nữ nắm chặt gấu áo ngủ, giọng điệu cố tình nén xuống cho bình thường.

Vừa định cười, lại thấy thương, vội vàng đứng dậy ôm lấy Du Thư Du sắp bước ra khỏi phòng từ phía sau, làm nũng bù: "Đâu có. Em rất giữ gìn thân thể trong sạch, và cũng chỉ nguyện ý ngủ với mình Thư Thư thôi."

Bước chân của đối phương dừng lại ngay lập tức.

Cô cúi đầu không nói gì, từ góc độ của Nhiễm Tầm, có thể thấy hàng mi dài của người phụ nữ nhẹ nhàng lay động, cổ đến tai đã sớm ửng hồng.

"Nhiễm Tầm." Du Thư Du gọi nàng.

Xoay người lại, xấu hổ không chịu nhìn thẳng nàng: "Em mặc quần áo vào trước được không?"

Cô vốn dĩ không giận lắm, huống chi cơ thể chưa kịp mặc chiếc áo ngủ của nàng đột nhiên áp vào lưng, vừa mềm vừa nóng bỏng, lại nói ra lời khiến mặt cô nóng ran.

Có ý định ... không cho cô nghỉ ngơi tối nay sao?

"Thế này không phải vừa vặn sao." Nhiễm Tầm từ trước đến nay không có gì gọi là cảm giác xấu hổ, thuận thế cười hỏi:

"Cùng nhau tắm nhé?"

Cuối cùng vẫn không thể cùng nhau.

Nàng bị Du Thư Du đuổi trở về giường, đạt được vinh dự là không cần động tay mà được mặc chiếc áo ngủ kiểu kín đáo của người phụ nữ, ngoan ngoãn chờ đến lượt.

Cũng may ngày hôm sau là thứ Bảy, nên khoảng thời gian vui vẻ của hai người đêm nay cũng không quá đáng.

Ăn xong bữa sáng, sáng sớm, Nhiễm Tầm lái xe của Du Thư Du, cùng cô đi đến thị trấn.

Đây là lịch trình mà cả hai đã hẹn trước. Sinh nhật Lý Thục Bình vừa vặn, chính là một ngày trước khi Nhiễm Tầm đi Ninh Chương.

Nàng và Du Thư Du quyết định dành trước một ngày để về chỗ ở cũ dọn dẹp phòng, sau đó đón người lớn sang vào đúng ngày sinh nhật.

Trên đường, Nhiễm Tầm phân tâm hỏi người phụ nữ: "Bà bây giờ đang ở nhà cô cô sao? Chính là người mà trước kia em thấy ở văn phòng của chị phải không."

Du Thư Du khẽ "Ừ" một tiếng.

Sợ nàng băn khoăn, cô nói thêm: "Cô cô tính cách rất tốt, em có thể cùng chị qua đó. Hơn nữa, hôm đó chị cũng đã nói chuyện của chúng ta với cô rồi."

"Đã giới thiệu em với gia trưởng rồi sao?" Nhiễm Tầm cười tươi.

Mặc dù từ hôm đó thức dậy nàng đã biết, Du Thư Du không sợ phải bộc lộ mối quan hệ của họ với người nhà, nhưng thật sự hơi bất ngờ, đối phương lại thẳng thắn nói hết tất cả để cho nàng cảm giác an toàn.

"Vậy còn chị gái chị thì sao? Nghe chị nói trước kia chị ấy rất tốt với chị. Sẽ không có ý kiến với em, không cho em cướp chị đi chứ." nàng vô tình hỏi một câu.

"Chị ấy vẫn còn ốm." Du Thư Du cúi đầu: "Vừa mới phẫu thuật xong, Toàn Toàn nói với chị rằng chị ấy cần phục hồi một thời gian."

"Em hiểu rồi, cần tiến hành từng bước một." Nhiễm Tầm rất đồng tình, nghiêng đầu cười với cô.

"Không thể chọc giận người bệnh, đúng không? Trước kia khi em nói với người nhà em sẽ không kết hôn, ba em đang cảm lạnh, giận đến mức nhập viện ngay trong ngày hôm đó."

Du Thư Du biết con đường của Nhiễm Tầm chắc cũng rất gian nan, vì cô cho đến nay cũng chưa từng gặp cha mẹ của đối phương.

Từ khi gặp lại, trong mắt cô, Nhiễm Tầm trước sau vẫn luôn cô độc một mình.

Cô chạm vào bàn tay Nhiễm Tầm đang đặt bên cạnh, nhẹ nhàng ôm vào lòng bàn tay mình.

"Chị sẽ đưa em đi gặp chị ấy, ngay trong mấy tuần tới, hoặc sau khi em trở về từ Ninh Chương," Du Thư Du đáp.

Cảnh vật ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lùi về phía sau, cô nghe thấy Nhiễm Tầm mỉm cười một tiếng "Được, em chờ chị", lòng hơi ổn định, nhưng vẫn thất thần.

Cô luôn tìm một cơ hội thích hợp, muốn rút ra giải pháp tối ưu từ cuộn chỉ rối kia.

Chỉ là, cô đã lừa Nhiễm Tầm. Sáu năm qua, cô không thẳng thắn sạch sẽ như tối qua.

Mặc dù trong mọi chuyện, cô luôn là người bị cuốn vào, nhưng cô đã tự cảm thấy mình dơ bẩn.

Quãng đường đi xe chưa đầy một giờ.

Du Thư Du chỉ đường, dẫn Nhiễm Tầm lái xe rẽ vào con hẻm của khu nhà cũ.

Nơi này vẫn giữ được phong thái của quá khứ, nhưng con đường nhỏ trước kia luôn bụi bặm đã được trải nhựa đường, khu nhà cấp bốn lụp xụp cũng đã thay bằng tường trắng ngói mới, mang lại cảm giác tươi mới.

Du Thư Du lấy chìa khóa ra, bước lên trước, mở ổ khóa cửa cũ kỹ ngoài sân nhỏ.

Con mèo tam thể hàng xóm nuôi bước nhẹ nhàng chạy đến, Nhiễm Tầm ngồi xổm xuống, nhận ra con mèo này đã rất già.

Nàng hẳn đã từng gặp nó, trong cái nắng hè oi bức ở Gia Thành ngày trước.

Con mèo rõ ràng nhận ra Du Thư Du và rất thích cô , nhanh chóng trốn khỏi bên cạnh Nhiễm Tầm, cuộn tay lười biếng liếm lông ở chân người phụ nữ.

Du Thư Du không bận tâm, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Nhiễm Tầm cũng đang ngồi xổm, ngước nhìn cô, cười hiền hậu.

Trái tim mềm mại ấm áp lại, cô càng cảm thấy đối phương giống như một chú mèo đang làm nũng.

Lặng lẽ vươn một tay, Nhiễm Tầm rất nhanh đáp lại, thuận thế đứng dậy, tựa vào bên cạnh cô.

Cửa nhà hàng xóm đối diện không biết mở từ lúc nào, một cô gái trẻ chạy ra tìm mèo tam thể, thấy Du Thư Du trở về, tức khắc im lặng vì kinh ngạc.

"Cô giáo Tiểu Du?" Cô gái gọi.

Du Thư Du lên tiếng, cô gái lại chuyển ánh mắt sang Nhiễm Tầm, cảm thấy rất quen thuộc.

Vò đầu bứt tai, suy nghĩ một hồi lâu, thử mở miệng: "Chị là bạn gái của Cô giáo Tiểu Du phải không?"

Nhiễm Tầm giật mình một chút.

Rồi khóe môi nàng suýt không áp xuống được, ý vị sâu xa liếc Du Thư Du.

Du Thư Du không phản bác, chỉ im lặng.

Kéo tay Nhiễm Tầm, nhanh chóng quay người lại, muốn vào sân.

"Không đúng sao? Trí nhớ của em rất tốt, trước kia lúc học thêm, Cô giáo Tiểu Du chính miệng nói ... Chờ chút, mèo của em chạy vào rồi!" Giọng nói phía sau rất sốt ruột.

Nhiễm Tầm vội vàng trước khi Du Thư Du khóa cửa, ôm mèo tam thể gửi trả lại cho cô gái.

"Hóa ra Thư Thư giới thiệu em như vậy sao." nàng cười hỏi.

"Bạn gái".

Hỏi một câu mà không thấy ai hé răng, tấm lòng của nàng đối với Thư Thư đã sắp được người qua đường biết hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro