Chương 59
Nhiễm Tầm chung quy là không có cách.
Đành phải ôn nhu thỏa hiệp: "Được, cùng nhau đi."
Có lẽ là vẫn đang đắm chìm trong chuyện thân mật vừa rồi, bị ngắt quãng một cách vội vàng, tư tâm nàng cũng không muốn tách rời khỏi Du Thư Du.
Nhưng có chút ngoài ý muốn, Du Thư Du trước nay luôn cụ thể săn sóc, rất tôn trọng công việc của nàng, cũng sẽ không như tối nay mà làm nũng với nàng, nàng dỗ dành thế nào cũng không được.
Có thật là cô không thể rời xa nàn không?
Gió đêm trên thị trấn thổi vào mặt, vương vấn và khô nóng, cái đuôi trong lòng Nhiễm Tầm vểnh lên rất cao.
Ngồi trên ô tô trên đường về, lái vào đường cao tốc đi về Gia Thành.
Nhiễm Tầm lái xe, Du Thư Du thì không nói gì ngồi ở ghế phó lái.
Cô luôn nhíu chặt môi, nhìn cửa kính xe, thỉnh thoảng còn nhắc nhở nàng tình hình giao thông.
Nhiễm Tầm đại khái hiểu ra, thì ra là Giáo sư Du nghiêm túc nghĩ nhiều, sợ nàng lái xe trong đêm nguy hiểm.
"Em là tài xế có 10 năm kinh nghiệm lái xe, vừa tròn tuổi thành niên đã thi bằng lái, ở nước ngoài còn từng tự túc lái xe du lịch cùng bạn bè đó," nàng đặt tay lên vô lăng, nghiêng đầu cười đáp.
Du Thư Du nhạy bén nắm bắt được lỗ hổng trong lời nói của Nhiễm Tầm, thanh đạm đáp: "Em 26 tuổi, nhiều nhất là tám năm."
Suy nghĩ một lúc, lại bổ sung: "Sau này chị lái xe cho em, được không?"
Một giáo sư đại học được trọng vọng lại cam nguyện làm tài xế cho nàng, thật sự khiến nàng cảm thấy được cưng chiều quá mức.
"Vậy em phải trả lương cho Thư Thư," Nhiễm Tầm rất có tình người, chẳng qua, cũng có một chút ý đồ áp bức nhỏ bé.
"Em nghĩ là trả trước 5 năm rồi tính tiếp."
Suốt chặng đường tâm trạng đều nhẹ nhàng bay bổng.
Cho đến khi lái vào tuyến đường chính nội thành Gia Thành, các loại đèn neon lóa mắt lẫn lộn, cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Nhiễm Tầm định đưa Du Thư Du về chung cư ngoại thành trước, nhưng vẫn bị đối phương nhẹ giọng từ chối, muốn đi cùng nàng đến nhà hát trung tâm.
Chuyện công việc cũng không quá phiền phức, chẳng qua phần tập luyện hơi dài.
Du Thư Du ngồi ở ghế nhung đỏ hàng đầu khán phòng, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Mỗi lần xung quanh sân khấu vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, Nhiễm Tầm nhìn xuống dưới đài, luôn có thể thấy người phụ nữ cũng đang vỗ tay rụt rè, chiếc lắc tay trên cổ tay nhẹ lấp lánh theo ánh sáng.
Sau khi đối diện, lông mi hơi cụp xuống, tai hơi hồng.
Thật sự có vài phần cảm giác "mãi mãi là khán giả của nàng" ở đó.
Nhiễm Tầm không khỏi bắt đầu mong chờ ngày các nàng gặp lại ở Ninh Chương.
Nàng muốn trong hàng vạn khán giả, chỉ tìm thấy riêng một người nào đó, và vì cô mà diễn tiếp.
11 giờ, buổi tập kết thúc.
Nhạc trưởng bắt tay tạm biệt Nhiễm Tầm, kinh ngạc với trạng thái tốt bất thường của nàng.
Nhiễm Tầm mỉm cười đáp: "Ngài quá khen, thật vinh hạnh khi được hợp tác với Hoa Âm, mong chờ buổi biểu diễn sắp tới."
Nhiều giáo viên từng dạy nàng đã từng nói rằng khi diễn tấu phải xua đuổi bóng hình trong lòng đi.
Nhưng khoảnh khắc này nàng lại cảm thấy, ngay cả việc để người kia ở lại cũng rất tốt.
Bởi vì những giai điệu dưới tay nàng, dù là dạt dào hay uyển chuyển, đều hòa nhịp với ánh mắt Du Thư Du dừng lại trên người nàng, bản nhạc khắc sâu trong óc, nàng lại giống như vẫn luôn đang đàn câu chuyện của hai người họ.
Nhiễm Tầm thầm nghĩ, không được rồi, nàng ắp bị người phụ nữ kia giăng bẫy rồi.
Từ cầu thang bên cạnh sân khấu đi xuống, chuẩn bị tìm Du Thư Du, lại phát hiện đối phương đang nói chuyện với người phụ trách, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc.
"Sao vậy?" Nhiễm Tầm vỗ nhẹ Du Thư Du từ phía sau, cong mắt lên, tiện đường gật đầu ý chào người phụ trách.
"Muộn rồi, chúng ta phải về thôi."
"Hỏi một chút sắp xếp công việc của em." Du Thư Du đáp lời nàng.
Cô không phát hiện điểm gì kỳ lạ, thành viên thay đổi là vì bị bệnh, không giống như có người nhúng tay, huống chi nhà hát hôm nay đóng cửa, cấm nhân viên tạp vụ vào.
Có lẽ là cô đa nghi một chút, nhưng cô luôn phải điều tra cho rõ ràng vì Nhiễm Tầm mới yên tâm.
Gió đêm lạnh lẽo, Nhiễm Tầm ôm Du Thư Du đi ra khỏi nhà hát, trêu chọc: "Vừa hay, Sarah đi rồi, bên cạnh em thiếu một trợ lý, hay là mời Giáo sư Du kiêm chức một chút?"
Du Thư Du thế mà lại trở nên nghiêm túc, nhìn về phía nàng: "Được, vậy em cần nói cho chị biết lịch trình cụ thể. Trước khi đi Ninh Chương, từng việc một đều phải nói."
Lại thêm một câu, hơi xấu hổ: "Em có thể vô điều kiện dựa dẫm vào chị."
Nhiễm Tầm cười sâu hơn một chút, tầm mắt như có như không, phác họa trên khuôn mặt nghiêm túc bất thường của người phụ nữ.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây chẳng phải là muốn nàng báo cáo sao?
Có lẽ là vì thiếu cảm giác an toàn, muốn biết tình hình của nàng mọi lúc mọi nơi.
Thì ra Du Thư Du khi đắm chìm trong tình yêu sẽ là bộ dạng này.
Nàng vui mừng như thế, đồng ý ngay.
Không khỏi tưởng tượng, cảnh điện thoại không ngừng ting ting tin nhắn trong khoảng thời gian Du Thư Du làm việc.
Không ổn, sẽ không sớm bị cô cảm thấy phiền đến sao?
Ngày cuối tuần ngắn ngủi đã nhanh chóng qua đi.
Chủ Nhật hai người đều có sắp xếp riêng, Nhiễm Tầm tối hôm đó cũng không muốn làm phiền Du Thư Du nữa, đưa người về nhà rồi xong chuyện, cũng tự mình nói ngủ ngon.
Ghi nhớ yêu cầu của người phụ nữ, nàng đã lần lượt cập nhật những việc nhỏ nhặt hàng ngày vào khung trò chuyện của hai người.
Lúc thì là tiến độ của bữa cơm trưa đơn giản, lúc thì là thông báo các bài tập luyện thời gian thực, không quên quay một đoạn video ngắn, khơi gợi sự tò mò của Du Thư Du.
Điều khiến Nhiễm Tầm ngạc nhiên là, người phụ nữ từ trước đến nay không hề bộc lộ nửa điểm cảm xúc chán chường, thậm chí mỗi tin nhắn đều được trích dẫn và phản hồi.
Mặc dù đơn giản rõ ràng, ngắn gọn, dấu chấm câu đều đầy đủ, ngôn từ không thể nhìn ra cảm xúc đặc biệt gì.
Cho đến một ngày Thẩm Quỳnh mời Nhiễm Tầm đến nhà ăn cơm, Tưởng Hạm Hạm bí ẩn kề sát tai nàng tiết lộ tin nóng về tiến triển mới về giáo sư của cô bé và C8H11N , nói chắc như đinh đóng cột.
Nói rằng có lẽ chuyện tốt sắp đến, nếu không thì làm sao mà mỗi lần đến văn phòng, đều thấy Giáo sư cô bé hiếm khi buông công việc xuống, cầm điện thoại trả lời tin nhắn như thế.
Thỉnh thoảng bị trêu chọc, thần sắc ôn hòa, lại mang theo nụ cười khi nói chuyện với cô bé.
Nhiễm Tầm cười một cách bất động thanh sắc, chụp một bức ảnh bàn ăn, gửi cho Du Thư Du.
Cố ý chụp cả ảnh chụp mờ vội vàng của Tưởng Hạm Hạm vào, kèm văn bản:
[ Học sinh của chị là fan CP của chúng ta đó, giục chúng ta kết hôn kìa.]
Lần này đối phương không hồi âm ngay lập tức, trầm mặc khá lâu.
Bỗng nhiên, cô gửi một cái biểu tượng cảm xúc mà Nhiễm Tầm đã từng dùng để làm nũng trước kia.
[ Mèo con nghiêng đầu JPG]
Biểu tượng cảm xúc đáng yêu và tài khoản WeChat có ảnh chân dung sơn thủy thật sự không ăn khớp, đây vẫn là lần đầu tiên, tim Nhiễm Tầm tan chảy.
[ Gửi vị trí qua đây, chị lát nữa sẽ đến đón em.]
Nhiễm Tầm lập tức muốn trốn thoát khỏi bữa tiệc.
Nhưng nàng bỗng nhiên nhớ lại, vừa rồi nghe từ miệng Tiểu Tưởng không giữ được chuyện, Du Thư Du gần đây dường như rất bận.
Gần cuối kỳ nghỉ hè, cô cần ra đề thi, buổi tối còn có tiến độ nghiên cứu khoa học cần hoàn thành, lại còn đến đón nàng thì quá vất vả.
Sợ Du Thư Du lại đa tâm, nàng nói dối, bảo tối nay ở nhờ nhà bạn, sáng sớm mai còn phải cùng đi lấy đàn.
[ Trước khi ngủ em sẽ gọi điện cho chị.]
Không thấy mặt, ngữ khí mà Du Thư Du bộc lộ trong tin nhắn quả thực giống như giáo sư bá đạo cưỡng chế yêu thương.
Nhưng chỉ có Nhiễm Tầm mới rõ, tai đối phương bây giờ nhất định là ấm lên.
Ở văn phòng hay phòng thí nghiệm, ôm điện thoại, mong chờ tin nhắn tiếp theo của nàng.
Nhiễm Tầm cuối cùng vẫn không ở lại qua đêm.
Bởi vì sau khi bữa tiệc kết thúc, có người đến nhà tìm Thẩm Quỳnh, hai người tối nay dường như còn có hẹn.
Đó là người phụ nữ dịu dàng mà nàng đã thấy ở trường học đặc biệt trên thị trấn trước kia, Nhiễm Tầm vui vẻ trò chuyện với cô ấy vài câu, biết được đối phương tên là Bùi Vân, kinh doanh quán cơm nhà ở Gia Thành.
Cũng nhớ lại, trước kia nàng từng mua cơm ở quán ăn nhỏ của người ta, đem về cho Du Thư Du bị bệnh thưởng thức.
Bùi Vân lớn tuổi hơn Nhiễm Tầm và Thẩm Quỳnh một chút, vì vậy, những tâm tư che giấu kia dường như đều rõ như ban ngày trong mắt cô ấy.
Cô ấy nhìn ra ý định muốn rời đi gấp gáp của Nhiễm Tầm, liền chân thành chúc nàng tối nay vui vẻ.
Quay người lại, không quên vỗ nhẹ lưng Thẩm Quỳnh, dặn dò cô mang theo giấy tờ tùy thân.
Thẩm Quỳnh trầm mặc một chút, về phòng, Nhiễm Tầm rõ ràng thấy đối phương nhét chứng minh thư vào túi áo da.
Trong khoảnh khắc hiểu rõ tất cả.
Nàng đánh giá Bùi Vân, phát hiện đối phương trước sau vẫn là bộ dạng mềm mại đến có thể vắt ra nước, cũng không bộc lộ cảm xúc đặc biệt.
Bao phủ dưới bóng dáng của Thẩm Quỳnh, nhỏ nhắn xinh xắn, sự chênh lệch về hình dáng rõ ràng, nhưng vẫn thành thạo và tự nhiên.
Nhiễm Tầm không nhịn được thương cảm Thẩm Quỳnh, chỉ sợ người chưa trải tình trường, không thể chơi lại một người chị như thế này, vừa nhìn là biết đã trải qua thế sự, tâm tư rất sâu sắc.
Sau khi tạm biệt, nàng ngồi vào ghế lái, nhận được tin nhắn từ Tưởng Hạm Hạm.
[ Chị Ba Tấc, chị có quen người vừa rồi không? ]
[ Các cô ấy hình như là bạn bè, chị em gần đây rất thích ăn món tào phớ chị ấy làm, nhưng lại không chịu nói cho em cửa hàng ở đâu, tức chết đi được.]
Nhiễm Tầm muốn chia sẻ địa chỉ cửa hàng qua, nghĩ lại thì thôi.
Nàng sợ Tưởng Hạm Hạm sẽ thấy những hình ảnh không mấy thích hợp.
Khẽ cong môi cười, một bên khởi động động cơ ô tô, ngón tay ấn trên màn hình, vừa gửi một tin nhắn thoại đi.
"Tiểu Tưởng, em thật sự nghĩ chị em thích ăn tào phớ sao?"
Xe chạy ra đường, vài phút sau, Tưởng Hạm Hạm mới hồi âm cho nàng.
Cũng là tin nhắn thoại, cảm thấy lẫn lộn, ngữ khí rất ngoan ngoãn, khiêm tốn cầu giải, hỏi nàng có ý gì.
"Không có gì, em đi chơi đi." Nhiễm Tầm khoan dung đáp lời.
Nói xong, cuối cùng cũng không nhịn được cười.
Chỉ là không biết, Thẩm Quỳnh tính khi nào, để Tưởng Hạm Hạm cũng gọi Bùi Vân một tiếng "Chị gái" đây?
Nhớ đến cách xưng hô này, lại nghĩ đến Du Thư Du.
Nhiễm Tầm không khỏi tự trách mình quá giảo hoạt, biết đối phương thích nghe nàng xưng hô như vậy, nhưng cứ mãi không thốt nên lời.
Có lẽ lát nữa gọi điện thoại, có thể thử một chút.
Lại dần dần tiến tới, tán gẫu chút chủ đề của người trưởng thành.
Số giây của đèn đỏ gần hết, nàng chuyển số khởi động, từ từ đi qua ngã tư đường với lưu lượng xe cộ thưa thớt.
Đột nhiên, cùng với tiếng còi xe như nổ tung bên tai, đồng tử Nhiễm Tầm co rút lại.
Đánh mạnh tay lái, đáng tiếc chiếc xe vẫn va quệt vào góc cạnh của một chiếc Harry màu xám vượt đèn đỏ với tốc độ cực nhanh, mất kiểm soát trong chốc lát.
Phanh gấp cực nhanh, vẫn trượt vài mét, mới dừng xe ổn định ở ven đường.
Mà chiếc xe ngay sau nàng hiển nhiên nghiêm trọng hơn, đâm vào hàng rào chắn bảo vệ.
Chiếc xe gây tai nạn đã không thấy tăm hơi.
Nhiễm Tầm hít một hơi sâu.
Dựa vào ghế ngồi, túi khí an toàn phía trước đã bung ra. Nàng lấy điện thoại ra, bình tĩnh gọi 110 và 120, thông báo tình hình cụ thể.
Cánh tay trái hơi tê dại, nàng nhẫn nại kiểm tra, phát hiện có vài vệt bầm tím.
Những người hiếu kỳ vây lại, có người qua đường nhiệt tâm lo lắng hỏi nàng có sao không qua cửa sổ.
Nhiễm Tầm chỉ đeo khẩu trang vào, đáp lại tiếng "Đừng lo lắng".
Nàng càng không muốn để Du Thư Du thấy tin tức tai nạn có ảnh của mình, lo lắng vô cớ.
Lúc này, đối phương hẳn vẫn đang tập trung công việc trong phòng thí nghiệm.
...
Du Thư Du luôn cảm thấy trong lòng bồn chồn.
Buông ống nhỏ giọt thí nghiệm trong tay, bỏ bao tay, đi ra ngoài phòng.
Tin nhắn gần nhất của Nhiễm Tầm là từ một tiếng rưỡi trước, nhìn thời gian, gần 9 giờ, giờ này cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Gác lại tiến độ thí nghiệm, cô cởi áo blouse trắng, thay quần áo thường, gọi điện thoại thoại video cho Nhiễm Tầm.
Chờ đợi vài phút, đầu bên kia bắt máy.
Giọng nói lười biếng, vẫn như trước: "Nhớ em sao?"
"Ừm." Du Thư Du thừa nhận.
Thực tế, cô không thể không thẳng thắn với nội tâm mình, thế mà lại coi một loạt thí nghiệm nghiêm ngặt đến mức không thể mất tập trung, là một cách giải trí trong khi chờ đợi trò chuyện với Nhiễm Tầm.
"Đột nhiên rất muốn nghe giọng em. Bây giờ em nghỉ ngơi chưa? Mai còn phải luyện đàn, vài ngày nữa là sinh nhật bà rồi, phải ngủ một giấc thật ngon." Lời nói cũng bất tri bất giác nhiều hơn.
Đầu bên kia cười một tiếng: "Đã nằm xuống rồi, nói câu ngủ ngon đi."
Du Thư Du luyến tiếc.
Nói xong ngủ ngon, liền có nghĩa là cắt ngang.
"Gần đây chị ít tiết học lắm, cũng không vội, muốn gặp em." cô tựa vào cạnh cửa phòng thí nghiệm, nói dối vụng về, nhẹ giọng thăm dò.
"Gần đây em đều đi đến tiệm đàn luyện tập đúng không? Sau khi tan làm chị đến tìm em, được không?"
Nhiễm Tầm dường như trầm mặc một lúc, đang suy nghĩ.
Sau một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, giọng điệu nhẹ nhàng đáp: "Em có hẹn rồi, buổi tối em muốn luyện đàn xong rồi tụ tập với bạn bè. Lâm Giảo chị biết mà, chủ tiệm đàn, cô ấy nài nỉ em đi đó."
Du Thư Du đáp tiếng "Được".
Cô vốn cũng muốn đi theo, để bạn bè Nhiễm Tầm biết sự tồn tại của mình cũng không có gì là không tốt. Ý định đã quyết, cô nhịn xuống không đề cập, muốn tạo bất ngờ cho Nhiễm Tầm.
Tình cờ cô cũng khá quen thuộc với Lâm Giảo, Du Thư Du biết đối phương sẽ không để ý.
Người trong ống nghe ngáp một tiếng, nghe có vẻ mơ hồ như muốn ngủ rồi, lòng cô mềm nhũn, ôn nhu nói "Ngủ ngon".
Ngay trước một giây cắt ngang, dường như cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát xa xăm bất thường.
Nhiễm Tầm đứng ở cửa Bệnh viện thành phố Gia Thành, khẽ cười.
Cánh tay trái đã được băng bó đơn giản, nàng không quá để tâm, áp vào mic đáp: "Ừm, chị cũng ngủ sớm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro