Chương 85

"Thích chính là khúc dương cầm, hay là người biểu diễn?"

Du Thư Du không nói, Nhiễm Tầm lại nhận được câu trả lời từ đôi mắt long lanh như nước của đối phương.

Nàng không ngăn được nụ cười mãn nguyện, tiếng cộng hưởng trong lồng ngực còn vang hơn cả lúc nãy trên sân khấu: "Sao bỗng nhiên đến tìm em vậy?"

"Chị muốn gặp em, hôm nay đi làm đã xin nghĩ rồi." Du Thư Du ngẩng đầu nhìn nàng: "Nhưng vẫn đến hơi muộn, không nghe được toàn bộ buổi diễn của em." Cô nắm lấy tay Nhiễm Tầm, nhẹ nhàng mát xa cho nàng: "Có mệt không?"

Nhiễm Tầm đan mười ngón tay vào tay cô. Nháy mắt với cô, cười thật tươi: "Đã thấy chị rồi, còn mệt gì nữa."

Nàng thậm chí có thể lập tức lên sân khấu, chơi lại bản diễn tiếp đầu tiên.

Nhiễm Tầm ôm hoa, khoác tay ôm eo Du Thư Du, đi vào hậu trường. Xung quanh có không ít người đi qua, tư thế thân mật của hai người thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý.

Du Thư Du muốn thoát khỏi vòng tay Nhiễm Tầm, nhưng lại bị đối phương cố ý siết chặt khuỷu tay, kéo lại gần hơn.

"Đừng trốn mà, giờ chột dạ à?" Nhiễm Tầm thì thầm với cô. "Vừa nãy ai hôn em ở khu vực chờ lên sân khấu vậy? Em còn đang nghĩ, liệu quý cô nào đó có muốn trực tiếp kéo em lên sân khấu, công khai chuyện này không."

Du Thư Du nhéo eo nàng một cái, chọc cho nàng cười. Nhiễm Tầm liền vừa đi vừa cười.

Cho đến khi chạm mặt với một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đang ngồi im lặng ở hậu trường, nàngnhanh chóng thu lại độ cong khóe miệng.

"Cô Leonnie." nàng ngoan ngoãn chào bằng tiếng Đức: "Tối nay cô vui chứ ạ?"

Hốc mắt Leonnie sâu, sống mũi cao, nhìn bên ngoài khoảng 60 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi lụa mềm mại, đội mũ nỉ đen đỉnh cao, gậy chống đặt bên ghế. Lần này đến Hoa Quốc, vốn là để giao lưu với dàn nhạc trong nước, tiện đường ghé qua, nghe một buổi diễn của nàng.

Bà ấy trước tiên gật đầu một cái, sau đó dùng giọng điệu ngắt quãng thanh lịch nói: "Nhiễm, màn trình diễn của em rất xuất sắc, không có chậm trễ." Rồi liếc nhìn Du Thư Du: "Vị tiểu thư này là ai?"

Nhiễm Tầm lo lắng Du Thư Du không quen với tiếng Đức, đang cân nhắc sau đó sẽ dịch lại cho cô, nhưng người bên cạnh đã trả lời:

"Ich bin seine Frau (Em là vợ của em ấy)."

Nàng ngẩn ra một chút, vì giọng điệu dễ nghe của người phụ nữ mà tim đập nhanh hơn. Chỉ là, từ "Frau" này dường như có chút không đúng lắm. Là ý nghĩa "vợ" mà.

Quả nhiên, Leonnie kinh ngạc, nhìn chằm chằm Du Thư Du, hỏi: "Hai em đã kết hôn rồi à?"

Du Thư Du không kịp đoán trước, ánh mắt né tránh. Ở nơi không nhìn thấy, cô khẽ kéo váy Nhiễm Tầm. Tim đập thình thình, thậm chí muốn trốn sau lưng Nhiễm Tầm.

Nhiễm Tầm lập tức bảo vệ người của mình, dám đối diện với người giáo viên khó tính trước kia từng đánh mu bàn tay mình, đôi mắt cong lên, dùng vài câu nói dối qua loa cho qua.

Du Thư Du im lặng không nói, mặt lại từng cơn nóng lên. Trước kia vì muốn gặp Nhiễm Tầm, chỉ học tiếng Đức trong một tuần ngắn ngủi, có thể hiểu được, nhưng giao tiếp lại không được như mong muốn.

Thế nên khi trên đường về, họ cùng ngồi ở ghế sau xe, Nhiễm Tầm luôn muốn trêu chọc cô. Giọng nói mềm mại, nhờ tài xế không hiểu mà gọi cô một cách quyến rũ là "Frau". Rúc vào vai cô, sau đó trực tiếp nằm vào lòng cô, mái tóc xoăn nhẹ rũ xuống giữa hai chân cô. Người biểu diễn vốn trang nghiêm thành thục trên sân khấu, giờ phút này giống như một chú mèo lông dài quấn người.

Chờ đến khi tài xế đưa họ đến khách sạn, sau khi rời xe, Du Thư Du bị Nhiễm Tầm đè vào một góc sau xe. Gần nửa tháng không gặp mặt, người chỉ có thể chạm đến qua màn hình, giờ đây thần sắc sống động, vượt qua dự đoán đến gặp nàng.

Nhiễm Tầm ngậm lấy môi người phụ nữ, hôn đến mức hơi thở cô hỗn loạn. Và Du Thư Du cũng để mặc nàng đòi hỏi, cho đến khi thiếu oxy, mới khẽ thở dốc một tiếng.

"Nghe giáo viên của em nói, tháng Mười, em sẽ đi Budapest tham gia một cuộc thi." Môi người phụ nữ có hình dạng đẹp đẽ bị mút đến đỏ mọng, đáng tiếc vẫn không tự biết, vẫn kiên nhẫn hỏi cô ấy: "Thời gian có kịp không?"

Nhiễm Tầm thầm nghĩ là kịp. Đâu chỉ là cuộc thi, còn xa lắm. Thời gian tối nay dư dả, ngay cả khi dỗ cho tảng băng tan chảy mềm mại sụp đổ, rồi bị bắt nạt trở lại, nàng cũng chấp nhận.

Trở lại khách sạn, cặp xách đi làm kiểu cấm dục của người phụ nữ bị vứt qua loa trên sàn nhà. Phòng khách sạn không giống như chung cư kín đáo, rộng thoáng, nhìn rõ mồn một, đèn đầu giường chỉnh đến độ sáng thấp nhất, dịu dàng không chói mắt, nhưng khi Nhiễm Tầm cúi người xuống, Du Thư Du vẫn cảm thấy xấu hổ rụt rè.

Trong khoảng thời gian gấp gáp như vậy, cô từ Ninh Chương đuổi đến Tiêu Thành, ô lý do xin nghỉ điền "Có việc". Nhưng giờ phút này Nhiễm Tầm lại đang cắn xương quai xanh cô, buộc cô phát ra những âm thanh bất kham.

Du Thư Du ngẩng cao đầu, tay nắm lấy ga trải giường bằng phẳng tạo thành nếp nhăn, cô giống như những phím đàn đen trắng rung lên xuống theo nhịp điệu, khẽ run rẩy trong không khí.

Và Nhiễm Tầm nhẹ nhàng kết hợp và chậm rãi chọn lựa, thao tác tất cả sự thích thú của cô.

Sau đó, Du Thư Du rất đúng cách, mất một chút sức lực mới đè được chú mèo nhỏ chưa ăn đủ ở dưới thân.

Cô luôn không đành lòng dùng phương thức thô bạo đối xử với Nhiễm Tầm, mọi góc cạnh đều tan chảy trước mặt đối phương, vì vậy lần này cũng dùng môi lưỡi lấy lòng. Liên tục và lâu dài từng bước công phá, đưa người đến đỉnh cao, không hề keo kiệt những nụ hôn ôn tồn.

Lần gặp lại sau một thời gian ngắn ngủi xa cách, nồng nhiệt đến không thể tưởng tượng, hai người quấn quýt lâu hơn dự đoán.

Sau khi vệ sinh cá nhân, họ dựa sát vào nhau ôm nhau trong chăn đệm khách sạn.

"Thật muốn ngay bây giờ cùng chị về nhà." Làm thêm nhiều chuyện không biết xấu hổ nữa.

"Không vội, chị đã xin nghỉ. Ngày mai là thứ Bảy, chúng ta còn có thể ở Tiêu Thành hai ngày." Du Thư Du ôm lấy nàng: "Có mệt không? Chị ru em ngủ."

Nhiễm Tầm bực mình, nhào qua, làm rối tung người phụ nữ từng là ứng viên hoa hậu trang nghiêm, nếm một chút môi dưới mềm hồng nhạt của cô: "Nói đi, ám chỉ ngày mai là thứ Bảy, có phải là đang câu dẫn em không."

Du Thư Du quay đầu đi, khẽ thở dốc, trong lòng giống như bị miếng đệm thịt dưới chân mèo nhỏ cào một cái. Cô chủ động đón nhận, ngậm lấy môi người trên người.

Trong lúc hoảng hốt cảm thấy, Nhiễm Tầm mới là người dụ hoặc cô.

Trên sân khấu vạn người chú mục trình diễn khúc nhạc tao nhã, nhấc váy cảm ơn, bây giờ lại đôi mắt long lanh, dùng môi lưỡi mềm mại ngăn cản suy nghĩ của cô.

Khiến cô trầm luân.

...

Tiêu Thành là một thành phố có biển, Du Thư Du cũng rất thích.

Ba buổi diễn kết thúc, nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật, Nhiễm Tầm dẫn người phụ nữ đi khắp thành phố, chơi đùa vui vẻ.

Sau đó trở về Ninh Chương, ban ngày làm việc, Du Thư Du đi làm ở Đại học Ninh, còn nàng ngoan ngoãn ở trong ngôi nhà mới của họ.

Một tuần sau, thời gian chuyển sang cuối tháng Chín. Một ngày đặc biệt.

Nhiễm Tầm vốn luôn vô tư, ngủ đến tự nhiên tỉnh mới dậy, vừa mở điện thoại, đã bị tin nhắn oanh tạc. Lương Lệ có tâm, nhắn tin chúc mừng đúng giờ, các nhóm WeChat cũng rất náo nhiệt, đáng tiếc Nhiễm Tầm dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, mãi một lúc sau mới phản ứng lại. Thì ra hôm nay là sinh nhật chính thức nàng tròn 26 tuổi.

Bảo sao hôm nay Du Thư Du lại tỉnh sớm như vậy. Nhiễm Tầm vẫn nhớ rõ cảnh tượng nửa mơ nửa tỉnh, người phụ nữ đắp lại chăn cho nàng, nghĩ rằng nàng còn mơ màng, những nụ hôn dày đặc ôn nhu đều đậu lại trên giữa hai hàng lông mày nàng.

Đáng tiếc hôm nay không khéo, vẫn là thời gian làm việc. Trước khi nàng ngủ dậy, Du Thư Du hỏi nàng có nguyện vọng gì, nàng vô lại đáp một câu: "Có 500 cái, Thư Thư có thể thỏa mãn tất cả không?" Du Thư Du thế mà cười. Giọng nói nhẹ nhàng và trân trọng đáp một câu "Được", không giống làm bộ.

Buổi trưa, Nhiễm Tầm luyện đàn xong, gọi điện cho người phụ nữ đang nghỉ trưa: "Thư Thư, tối nay có muốn cùng bạn bè em ăn một bữa không?" Nguyện vọng đầu tiên của nàng. Vừa hay mượn cơ hội này, giới thiệu Du Thư Du cho những người bên cạnh nàng quen biết.

Địa điểm liên hoan buổi tối, định ở một quán lẩu. Khi Nhiễm Tầm chính chủ mang người nhà đến, chỗ ngồi đã gần như đầy đủ. Có Lương Lệ, Thẩm Quỳnh gần đây đang diễn ở Ninh Chương, và một vài người bạn khác của nàng ở Ninh Chương.

"Chúc mừng Tiểu Nhiễm của chúng ta lại trẻ thêm một tuổi." Lương Lệ mở lời trước, gửi lời chúc phúc chân thành. "Sắp từ nghệ thuật gia trẻ, trưởng thành thành nghệ sĩ piano thâm niên trung niên rồi."

"Bạn chê tôi già." Nhiễm Tầm nói trúng tim đen. Nàng không thích nghe lời này, trộm nhìn Du Thư Du đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, với giọng điệu tố cáo: "Đừng mà, vẫn đang thời kỳ phong hoa chính mậu đây, bằng không làm sao có thể theo đuổi được giáo sư Du nhà tôi chứ."

Có người kinh ngạc ồ ào, có người nhìn về phía Du Thư Du, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm. Nhiễm Tầm từ trước đến nay có thẩm mỹ tốt, ánh mắt chọn người cũng thật tuyệt vời. Người phụ nữ này mày mắt thanh tú, mặc một chiếc áo sơ mi cổ cao màu trắng nguyệt bạch vẽ nét thân hình, khí chất văn nhã, thanh lãnh nhưng không lạnh lùng. Cũng không nói nhiều, chỉ dung túng cho Nhiễm Tầm bên cạnh làm loạn.

Không biết có phải do khí lẩu trong bữa tiệc hun đúc không, khuôn mặt có một chút ráng mây đỏ nhạt không rõ ràng, đối mặt với ánh mắt mọi người đổ dồn về, cô lịch sự gật đầu.

Thẩm Quỳnh uống một ngụm bia, trước tiên nhìn Nhiễm Tầm, rồi lại nhìn Du Thư Du ngồi bên cạnh nàng, không nói nhiều. Bởi vì chuyện trước kia, cô ấy vẫn luôn có thành kiến với Du Thư Du. Nhưng vòng đi vòng lại, trải qua sáu tháng từ xuân sang gần thu năm nay, người phụ nữ vẫn ở bên cạnh Nhiễm Tầm. Trải qua việc bỏ trốn hôn lễ, biến cố gia đình, thay đổi công việc, vẫn không thay đổi. Ngay cả Thẩm Quỳnh tự nhận mình ít nói, có tính nhẫn nại mạnh, cũng không dám đảm bảo mình có thể chờ một người suốt 6 năm, nhưng Du Thư Du đã làm được.

Cô ấy rót một chút bia vào ly trống, muốn cùng Nhiễm Tầm chạm cốc, chúc nàng hạnh phúc và thuận lợi sau này. Nhưng rượu bị Du Thư Du chặn lại. Người phụ nữ không giống như có tửu lượng tốt, lại giấu Nhiễm Tầm sau lưng, những ngón tay thanh mảnh nắm lấy ly bia, nhẹ nhàng chạm vào ly của Thẩm Quỳnh. Mở miệng nói câu "Nhiễm Tầm kiêng rượu", ôn hòa cười với cô ấy một cái, thong thả uống hết.

Mọi người trong bữa tiệc lại ồ ào, Nhiễm Tầm bị dáng vẻ bảo vệ của Du Thư Du làm cho rung động, dán vào tai cô nói một tiếng: "Cái này có tính là mỹ nữ cứu mỹ nhân không nhỉ."

Sau khi gọi món xong, nhân viên lần lượt mang đồ ăn lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, Nhiễm Tầm gật đầu nhận lấy cây vớt mì trong tay anh ta. Nháy mắt với Du Thư Du một cái. Đột nhiên, dùng đôi tay xương thịt cân xứng kia, thành thạo tung mì sợi lên thành hoa. Cố ý tung lên còn đáng để thưởng thức. Chỉ vì vừa rồi khi hỏi Du Thư Du muốn ăn gì, nhận được một tiếng "Muốn ăn mì" mềm mại ấm áp.

Nhiễm Tầm còn rất tự hào, ra nước ngoài lâu như vậy, không quên nghệ năng truyền thống khi trước cùng bạn bè tới quán lẩu. Du Thư Du xấu hổ không thôi, kéo Nhiễm Tầm đang tung mì, muốn nàng ngồi xuống.

"Sợ em mệt sao?" Nhiễm Tầm ghé sát, cố ý hài hước. Nàng thấy cổ Du Thư Du bị lây sang màu hồng, nhịn cười, giọng nói hạ xuống: "Em biết rồi, chị chê em làm chị mất mặt."

Du Thư Du nhanh chóng phủ nhận: "Không phải." Cô chỉ là bị lây lan bởi hơi thở tươi đẹp nhưng dễ cảm của Nhiễm Tầm, không ngăn được thói quen bị đối phương lần lượt hấp dẫn.

Thường xuyên nghĩ, Nhiễm Tầm chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng lại không giống như là người cùng một thế giới. Bên kia xuân phong động lòng người, liên tục vĩnh cửu ở lại. Còn cô đi từng bước về phía trước, bị đối phương kéo một cái, nhảy vào cảnh tượng băng tan tuyết chảy mới tinh.

Trong lúc liên hoan, đang tận hưởng sự phục vụ gắp thức ăn kiên nhẫn tinh tế của Du Thư Du, không biết là ai mời đến bảng đèn chết chóc và hệ thống âm thanh của xã hội. Bên tai nháy mắt nổ tung giai điệu vui vẻ. Mấy người bạn nhìn qua là đã âm mưu từ lâu, đứng dậy, hát theo một cách quá khích. May mà là phòng riêng, nếu không âm thanh quỷ khóc sói gào có thể xuyên thấu cả quán lẩu.

Du Thư Du không hiểu nghi thức như vậy, cũng học theo họ đứng dậy, vẻ mặt khó xử. Âm thanh ma quái quán vào tai, Nhiễm Tầm bị người phụ nữ mơ hồ bối rối kia làm cho đáng yêu.

Nàng kéo người ngồi xuống lần nữa, ghé sát tai cô, mở miệng thật lớn giữa một mảnh ồn ào: "Đừng để ý đến mọi người."

Dọa đến bạn gái của nàng rồi.

"Các bạn cứ hát hò đi." Nhiễm Tầm tháo mũ sinh nhật, nắm tay Du Thư Du nhanh chóng rời bàn: "Ngón chân moi mặt đất rồi, tôi đưa giáo sư Du đi đào hố đã."

Nàng lo lắng Du Thư Du không chịu nổi mức độ xã giao chết chóc như vậy. Đẩy cửa phòng riêng, chạy đến nơi có gió lùa bên ngoài quán lẩu.

Quán lẩu ở tầng hai, ra cửa là một sân thượng trống trải, nơi tầm mắt nhìn đến, ánh đèn neon nhấp nháy, dòng xe cộ vội vã qua lại.

"Nguyện vọng đầu tiên đã thực hiện." Nhiễm Tầm nghiêng đầu cười với Du Thư Du. Nàng không tham lam, nào có 500 nguyện vọng, chẳng qua chỉ có hai cái. Nguyện vọng sau, về nhà là có thể làm được.

Du Thư Du thả lỏng tư thế, xóa đi vẻ rụt rè căng thẳng trong bữa tiệc, giống như một người yêu bình thường nhưng độc nhất vô nhị thuộc về nàng giữa thế gian. Hỏi nàng: "Vui không?"

Nhiễm Tầm không mang khẩu trang, mượn khoảnh khắc sân thượng ít người, ấn một cái vào giữa môi người phụ nữ.

"Vui chứ." Mắt nàng cong thành vầng trăng khuyết.

Mỗi lần chung sống hàng ngày với Du Thư Du, dường như đều làm mới kỷ lục rung động trong ký ức nàng. Nàng nghĩ, nàng và cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm, rất nhiều nơi chưa đi, sau này, nàng sẽ vui vẻ đến mức nào.

Du Thư Du đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại mình, Nhiễm Tầm tựa vào thành sân thượng hóng gió, bỗng nhiên có người gọi video cho nàng.

Trang Bách Nam gửi lời chúc sinh nhật, lúc này, cô bé đã ở Đức tiếp tục học lên. Trong ống nghe không ngừng truyền đến tiếng pháo hoa lên cao ầm ì, cô gái nhỏ có lẽ hơi kích động, tay run rẩy: "Chị Nhiễm Tầm, Stuttgart tối nay có Lễ hội Pháo hoa Quốc tế." Màn hình rung lên, chiếu thấy cô bé và một người nào đó đang nắm tay, còn có một bóng dáng áo gió khác đứng hơi xa. "Gần đây em làm thêm ở một quán chụp ảnh ở Berlin, quán trưởng tự lái xe, đưa em và bạn gái em đến."

Nhiễm Tầm lập tức bắt được trọng tâm lời nói của Trang Bách Nam. Nàng trêu chọc vài câu, khen cô bé tiến triển nhanh. Cô gái nhỏ trong video ngượng ngùng che mặt, lén lút tiết lộ, thực ra họ hai người mới chính thức ở bên nhau tối qua.

Cuộc trò chuyện vừa tròn một phút, Trang Bách Nam che mic, tạm biệt nàng: "Chị Nhiễm Tầm, tạm biệt."

Du Thư Du lúc này cũng từ nhà vệ sinh bước ra. Nhiễm Tầm cất điện thoại, khoác tay cô: "Xong rồi à? Chắc là mọi người cũng đã làm loạn xong rồi, chúng ta vào ăn tiếp."

Cô khẽ "Ừ" một tiếng. Ánh mắt lướt qua cánh tay nàng đang khoác vào khuỷu tay mình, rồi nhìn ánh cười đầy trong mắt Nhiễm Tầm, khẽ liếc mắt không dễ nhận thấy.

Kết quả là trong các phân đoạn cắt bánh kem sau đó, Du Thư Du cũng không mở miệng nói nhiều.

Buổi liên hoan kết thúc, hai người tự lái xe về nhà. Nhiễm Tầm mang theo đầy đủ quà sinh nhật chất đầy ghế sau xe, tất cả đều chất đống ở giữa phòng khách. Nàng ngồi giữa các hộp quà, vừa bóc vừa cười hỏi Du Thư Du: "Thư Thư, chị tính tặng em cái gì vậy?"

Dáng vẻ nàng ngồi quỳ thật sự hơi không hợp với hình tượng, đáng yêu, Du Thư Du cúi người, sờ lên đầu nàng: "Bóc xong mấy cái này trước, rồi chị nói cho em."

"Vậy chị hôn em một cái." Nhiễm Tầm đưa mặt qua: "Vừa rồi ở quán lẩu, nhiều người quá, em đều nhịn đến hỏng rồi."

Du Thư Du nhìn sườn mặt trắng trẻo của nàng, tạm dừng vài giây. Chỉ nhẹ nhàng nhéo một cái bằng tay, giống như vuốt ve một chú mèo nhỏ.

"Đi rửa mặt trước đi." Cô quay người bước đi.

Quà tặng lập tức trở nên nhạt nhẽo vô vị. Nhiễm Tầm vượt qua chướng ngại vật nặng trịch, ôm ngang Du Thư Du. "Giận à?" nàng vô cùng tin tưởng, kể từ khi gọi video với Trang Bách Nam xong, Du Thư Du liền trở nên lạnh nhạt.

"Tiểu Trang hiện tại đã ở Đức, đã có một mối tình mới." Nhiễm Tầm kiên nhẫn giải thích: "Cô bé thực sự chỉ là bạn của em. Thư Thư, chị có phải là không nghe hết không?"

"Chị nghe thấy rồi." Du Thư Du nghiêm túc chỉ ra lỗi sai. Từ đầu đến cuối, không sót một chữ.

Cô đi rửa mặt, đóng cửa lại, lại vừa quay người, liền thấy Nhiễm Tầm cẩn thận hé cửa nhìn cô. Lòng lập tức mềm nhũn, cô nhẹ giọng đáp: "Ở phòng ngủ chờ chị là được."

Hắt một vốc nước lên mặt, sau khi tháo kính, thế giới mờ ảo hơn nhiều, Du Thư Du nhìn vào chính mình trong gương. Cô làm sao nỡ giận Nhiễm Tầm, chỉ là tự giận mình. Tự trách mình không có cách nào đồng hành cùng Nhiễm Tầm cả ngày trong ngày sinh nhật cô, cũng bất lực vì không thể mang lại cho Nhiễm Tầm một cuộc sống tự tại sáng lạn như vậy.

Du Thư Du quay người, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ thẫm từ chiếc áo khoác treo trên móc áo. Giấu trong túi áo ngủ. Khi mua chiếc nhẫn mang ý nghĩa đặc biệt này, cảm xúc dâng trào, nhưng tối nay, cô lại lo lắng liệu Nhiễm Tầm có chấp nhận hay không.

Đẩy cửa, bước chân hơi chững lại. Du Thư Du thấy Nhiễm Tầm lưng thẳng trước đàn piano trong phòng khách. Rõ ràng khi ra ngoài liên hoan còn mặc kiểu dáng rộng thùng thình thoải mái, giờ phút này, lại thay một chiếc áo sơ mi trắng tinh mới toanh.

Đèn trần phòng khách bỗng nhiên tắt, thay vào đó, có người tấu lên khúc dương cầm. Dịu dàng quấn quýt, độc thêm tình ý chân thành khẽ kể. Giống như một chiếc lá phong chìm xuống đáy hồ tĩnh lặng. 《 Lời thì thầm mùa thu 》.

Du Thư Du thấy Nhiễm Tầm đốt lên cây nến hương hạ vô tận mà cô tặng, ánh sáng lay động, đôi tay như lông chim khẽ chạm phím đàn. Mắt cô cay sè, dừng lại tại chỗ, không đành lòng phá vỡ khoảnh khắc này.

Giai điệu lan tỏa trong không khí một cách âm thầm. Nhiễm Tầm cầm lấy một cành hoa đã chuẩn bị sẵn trong tầm tay, đi về phía cô.

"Thư Thư." nàng mở miệng: "Tối nay, coi như là một ngày rất đặc biệt nhỉ? Em có điều muốn nói với chị."

Lông mi Du Thư Du cụp xuống mềm mại. Nhận lấy cành hoa kia, nhẹ nhàng hít thở: "Chị cũng vậy."

Tất cả nghi ngờ và bất an đều biến mất vào khoảnh khắc này. Cô lấy ra chiếc hộp trong túi áo ngủ, mượn ánh sáng lay động trong nhà, bình tĩnh mở ra. Giọng nói cực kỳ nhẹ, hướng nội nhưng chân thành: "Nhiễm Tầm, chị nghĩ, sau này đều có thể xuất hiện bên cạnh em."

Trước kia, ở một góc trong phòng nhạc cụ, cô từng vô số lần ngước nhìn Nhiễm Tầm xinh đẹp rạng rỡ, váy trắng. Thỉnh thoảng lướt qua vai, được tặng một cành hồng phấn, tâm trạng lại giống như đánh cắp. Nhưng bây giờ, cô và Nhiễm Tầm ở Ninh Chương, ở trong ngôi nhà của hai người họ. Cô chỉ cần vươn tay, là có thể ôm được Nhiễm Tầm.

Nhiễm Tầm ngây người, vài giây sau, khóe môi nhếch lên, cười đến mắt cong cong. "Sao chị lại ..." nàng lấy ra thứ gì đó từ sau lưng. "Cướp lời thoại của em vậy?" nàng muốn sinh nhật của mình, trở thành ngày kỷ niệm của nàng và cô, nhưng chút tâm tư nhỏ này, lại bị Du Thư Du biết trước một bước.

Hai người giơ chiếc hộp nhỏ đã mở ra, bốn mắt nhìn nhau. Cảnh tượng vốn nên nghiêm túc lãng mạn, bây giờ biến thành hiện trường đâm xe bất ngờ. Nhiễm Tầm nhịn cười, muốn kéo không khí trở lại quỹ đạo: "Bây giờ, có phải nên hôn em một chút không? Giáo sư Du."

Nụ hôn trở thành lối thoát cho tình hình hiện tại, tai Du Thư Du ấm lên: "Ừm." Cô vòng tay ôm lấy eo Nhiễm Tầm, ngửa đầu hôn nàng.

Trong lúc lộn xộn, hai chiếc nhẫn vốn phải được đeo vào đúng nơi, lại bị đặt qua loa ở bên cạnh bàn trong tầm tay. Môi Du Thư Du quá mềm, vừa rửa mặt xong, lại còn dễ hôn đến thế, vừa lơ đãng, Nhiễm Tầm liền đè người vào góc bàn. Ôm cô đặt lên bàn, mũi chạm mũi: "Còn giận nữa không?"

"Chị không giận." Du Thư Du bị hơi thở ấm áp của Nhiễm Tầm kích thích đến mức không mở mắt ra được, quay đầu đi. Lớn tuổi rồi, còn chơi tính trẻ con.

Nhiễm Tầm cắn một miếng lên cánh môi hồng nhạt của đối phương: "Người làm giáo viên, phải lời nói đi đôi với việc làm." "Hôm nay có phải là sinh nhật của ai đó không nhỉ." nàng giả vờ buồn bã: "Đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa bóc được món quà phù hợp với tâm ý nhất trong năm nay."

Du Thư Du nhìn về phía nàng. Tư thế ngồi trên bàn, bị Nhiễm Tầm bao vây này thật sự quá xấu hổ. Bỗng nhiên, cô nhận thấy vạt áo ngủ hơi lỏng. Hai chiếc cúc áo không biết đã bị cởi từ lúc nào.

"Thả chị xuống ... Nhiễm Tầm." Má cô ửng hồng, đấm vào vai đối phương, lại bị ôm vào lòng.

"Chị còn 499 nguyện vọng của em chưa thực hiện đâu, không được chống chế." Nhiễm Tầm với giọng điệu của nạn nhân, nhưng hành động lại không quang minh chút nào. Ôm Du Thư Du vào phòng ngủ, lục lọi, lấy ra một bộ đồ lót gợi cảm kiểu Pháp đã chuẩn bị sẵn.

"Chị gái à." nàng như một chú mèo nhỏ nhào người vào giữa chăn đệm mềm mại, dưới ánh đèn ngủ nhỏ, đôi mắt hổ phách thấm ánh sáng dịu dàng.

"Tối nay, chị mặc cho em ngắm, được không?"

-

Sau khi dừng lại ngắn ngủi nửa tháng ở Ninh Chương, Nhiễm Tầm đã đi Hungary, tham gia cuộc thi piano quốc tế Budapest năm nay. Còn Du Thư Du vẫn như trước, nhận chức ở Ninh Đại.

Hungary và Hoa Quốc có sự chênh lệch múi giờ bảy tiếng, khi cô tan tầm vào buổi chiều, Nhiễm Tầm thường vừa ăn bữa trưa vừa trò chuyện qua video với cô.

"Em nhìn qua danh sách, những người đến tham gia cuộc thi đều là những gương mặt trẻ, người nhỏ nhất chỉ mới 16 tuổi." nàng cắt một miếng thịt bò bít tết, má phồng lên nhai nhồm nhoàm. "À đúng rồi, Thư Thư, chị có biết không, em đã không còn được tính là thanh niên nữa rồi."

Giới hạn phân chia khắt khe nhất của nghệ sĩ piano trẻ dừng lại ở tuổi 24. Biểu diễn piano là một nghề cao quý nhưng cũng tàn khốc, không biết bao nhiêu nghệ sĩ nổi tiếng vì tuổi tác mà phong độ sa sút, thật là buồn.

"Thanh niên chỉ là một danh hiệu." Du Thư Du đáp lại nàng: "Rất nhiều người thích giai điệu trình diễn của em, điều này không liên quan đến tuổi tác."

"Vậy chị có thích không?"

Du Thư Du vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, dòng người hối hả trước sau, giọng nói mỉm cười của Nhiễm Tầm lọt vào tai cô.

"Thích." Cô mở miệng. Thích đến mức công việc thường xuyên bị phân tâm, luận văn cũng không viết ra hồn.

Mỗi ngày cô đếm lịch, đánh dấu vòng tròn đỏ lên ngày thi đấu của Nhiễm Tầm. Căn hộ chung cư của cô và Nhiễm Tầm, từ hai người biến thành một người, thoáng chốc trở nên trống vắng.

Du Thư Du chưa bao giờ có một khoảnh khắc nhận ra chậm trễ như vậy, cô thực sự không thể chịu đựng được cuộc sống thiếu vắng Nhiễm Tầm.

-

Tháng Mười ở Budapest trời cao khí sảng, nhiệt độ không khí giảm mạnh, dòng sông Danube trong vắt được nhuộm thành màu xám, hai bên bờ sông là những kiến trúc phong cách Baroque dày đặc như cung điện. Gió thu lạnh thấu xương ập vào, nhiệt độ không khí giảm xuống sau mỗi ngày, nhắc nhở người qua đường quấn chặt khăn quàng cổ, mặc kín áo gió dài.

Nhiễm Tầm thuận lợi vào vòng loại, bán kết, và chung kết. Tối nay, tại Đại lễ đường Học viện Âm nhạc Budapest, nàng sẽ tranh giành ngôi vô địch với sáu thí sinh khác.

Nàng bốc thăm được vị trí áp chót, vì vậy có thời gian chuẩn bị thư thái. Chỉ là, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh huyên náo từ sân khấu, cảm nhận được bầu không khí khác biệt so với bất kỳ buổi hòa nhạc nào trước đây, vẫn sẽ theo lẽ thường mà căng thẳng.

Nhiễm Tầm nhớ lại cuộc thi năm đó, nàng non nớt như bê con mới sinh không sợ cọp, nhưng lại giống như cố ý muốn đạt được thành tích gì đó, để người nhà không hiểu nàng mà bỏ đi thành kiến, không ngừng luyện đàn ngày đêm. Suốt một tháng, nàng đều gục trên đàn piano mà ngủ.

Thỉnh thoảng mệt mỏi cực độ, lúc thiu thiu ngủ, nàng thấy bóng dáng Du Thư Du. Cầm một chiếc áo khoác, một cách thích hợp và nhẹ nhàng đắp lên người nàng . Khi 21 tuổi, nàng mới ra nước ngoài được một năm, vẫn không thể quên đối phương.

Trong giấc mơ, hay là ở ranh giới giữa thực tế và tưởng tượng, Nhiễm Tầm uất ức khôn cùng, từng chất vấn bóng dáng kia: "Giành được quán quân, chị sẽ quay đầu lại nhìn em, phải không?"

Nàng nhớ rõ Du Thư Du lúc đó sống động đến kinh ngạc, phảng phất như được mô tả từng chi tiết từ ký ức của nàng. Dáng vẻ thanh lãnh, vẫn ít lời, nghe xong câu hỏi của nàng cũng không lên tiếng. Thần sắc lại giống hệt lần cuối họ gặp mặt, có lẽ là muốn giữ lại, nhưng lại lòng khẩu bất nhất, cắt đứt ý định vươn tay để nắm tay nàng. "Chị sẽ không quay đầu lại" — dường như cam chịu câu trả lời như vậy.

Nhưng trong giấc mơ đó, Du Thư Du sau khi đắp áo cho nàng, cúi người, thế mà khẽ hôn má nàng. Hơi thở mềm mại hòa quyện với mùi hương quen thuộc, Nhiễm Tầm mơ hồ nhớ lại, đêm hôm đó nàng ngủ ngon một cách kỳ lạ. Khi tỉnh dậy, chiếc áo khoác treo bên cạnh nàng quả thực trùng hợp mà rơi xuống, vắt trên vai nàng . Giống như xác nhận giấc mơ là thật.

Cuộc thi năm đó, và cuộc thi Liszt hôm nay, có lẽ người và cảnh đã hoàn toàn khác nhau. Sân khấu trống trải chỉ còn lại một cây đàn piano, ánh mắt của giám khảo và khán giả theo sát. Nhiễm Tầm ngồi xuống, cô độc nhưng thản nhiên. Khi 26 tuổi, nàng tự biết mình sớm đã không thể chạm vào cái tôi trẻ tuổi hừng hực khí thế trong quá khứ.

Và khi bản sonata piano b thứ nhỏ của Liszt kết thúc, trải qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, khi giám khảo công bố tổng điểm nàng cao nhất buổi thi. Nhiễm Tầm bị á quân và quý quân vây quanh, ánh mắt vô tình lướt qua khu khán đài tối tăm bên dưới.

Người từng lay động trong giấc mơ nàng , hai tay đan vào nhau, dáng vẻ thanh tú, đang chăm chú nhìn về phía nàng. Người vốn rụt rè hướng nội, giờ phút này lại không nhịn được lông mi ướt đẫm.

"Nhiễm Tầm." Giữa tiếng vỗ tay ồn ào của khán phòng, cô khẽ gọi tên nàng. Người không thể quên trong tuổi thanh xuân, vượt qua ngàn sông vạn núi, thoát ra từ cảnh mơ mờ ảo. Gặp lại nàng ở hiện tại.

Nhiễm Tầm không còn cách nào suy nghĩ nữa. Ôm bó hoa trong ngực, giữa khoảng khắc đèn flash nhấp nháy, vội vàng rời khỏi điểm giao thoa của hàng ngàn ánh mắt chú ý. Xô đẩy đám đông, thở dồn dập, xuống sân khấu, nắm tay Du Thư Du đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Sống mũi đối phương vẫn tràn ngập màu hồng nhạt, yếu ớt mà động lòng người, tầm mắt không rời nàng một giây, mặc cho nàng làm gì. Cho đến khi bị kéo lên sân khấu, đối mặt với tiếng "tách tách" của máy ảnh dày đặc, bị bao vây bởi ngôn ngữ Hungary xa lạ, mới bối rối trốn vào vòng tay Nhiễm Tầm.

Cô bị đôi tay tinh tế nhưng mạnh mẽ ôm trong lòng Nhiễm Tầm, nghe thấy tiếng tim đập của Nhiễm Tầm không hề chậm hơn cô. Và cũng nghe thấy câu nói cười của đối phương khi giới thiệu cô.

"Of course." (Đương nhiên.) "She is my beloved." (Chị ấy là người tôi yêu.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro