CHƯƠNG 27
Quý Vãn Khanh mệt mỏi gục trên bàn. Sầm Hạ dùng khăn ướt lau mồ hôi bên thái dương cho cô Quý Vãn Khanh ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt rất ôn nhu.
Sầm Hạ dỗ dành: "Chị ơi, em ôm chị lên giường nằm một lát nhé?"
Quý Vãn Khanh bất động, cứ như vậy nhìn nàng.
Bất chợt tthư điện tử của Giang Hạc nhảy ra. Cô bò dậy từ bàn, nhấn mở tin nhắn xem.
Sầm Hạ xoa bóp vai cho cô, nhìn sang nội dung thư. Những thuật ngữ kỹ thuật chuyên môn nàng không hiểu, nhưng ý giục giã cuối thư thì rất rõ ràng.
Quý Vãn Khanh đặt đôi tay lên bàn phím, suy nghĩ đơn giản vài giây, đưa ra đại khái ngày hẹn phương án.
Bên kia gần như hồi đáp ngay lập tức: "Vậy ba ngày sau, hẹn gặp tại công ty của Quý Tổng, hi vọng cô đến lúc đó có thể đưa ra phương án hợp tác tối ưu!"
Sầm Hạ nhìn thấy thời gian trong thư, có chút lo lắng hỏi: "Chị ơi, lần này chị gặp phải đối thủ hợp tác này rất giỏi phải không?"
Động tác gõ bàn phím của Quý Vãn Khanh dừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn nàng, gõ mấy chữ vào khung soạn thảo: "Nàng ta là thiên tài trong lĩnh vực IT, em nói có giỏi không?"
Sầm Hạ đọc xong, ngạc nhiên một chút, nói: "Thật sao? Vậy nàng ấy còn giỏi hơn anh Đường sao?"
Quý Vãn Khanh gật đầu.
Sầm Hạ nói: "À, anh Đường kỹ thuật giỏi như vậy, nàng ấy còn giỏi hơn anh Đường, vậy chị chẳng phải gặp rắc rối rồi sao?"
Quý Vãn Khanh trả lời xong thư điện tử, tựa người vào xe lăn, ngửa đầu nhìn nàng.
Sầm Hạ sợ nàng không thoải mái, vội vàng dùng hai tay kê đệm cho cô. Đôi mắt nàng rực rỡ như những ngôi sao bỗng rơi vào trầm tư.
Mu bàn tay Quý Vãn Khanh vươn qua, kéo vạt áo bên hông nàng.
Sầm Hạ bừng tỉnh khỏi suy tư, lo âu nhìn cô.
Quý Vãn Khanh đưa tay ra hiệu:
"— Chị với Đường Thiểu Vân, ai giỏi hơn?"
Sầm Hạ không chút do dự nói: "Đương nhiên là chị giỏi hơn, chị là người đẹp nhất, giỏi nhất trong lòng em!"
Khóe miệng khô khốc của Quý Vãn Khanh nhếch lên, đưa tay ra hiệu:
"— Vậy em lo lắng cái gì?"
Sầm Hạ nửa ngồi ôm lấy cô, cằm đặt lên vai cô, làm nũng: "Không lo lắng, chỉ là đau lòng cho chị, không muốn chị vất vả như vậy!"
Quý Vãn Khanh đưa tay sờ mặt nàng, cánh tay cô không còn mấy sức lực, dừng trên mặt nàng mấy giây liền trượt xuống. Sầm Hạ có một khoảnh khắc trong lòng rất khó chịu, nàng khẽ thở dài: "Em sao mà ngốc vậy, không thể giúp gì cho chị cả."
Quý Vãn Khanh đưa tay dỗ dành:
"— Nhà chúng ta có một người thông minh là đủ rồi, em làm trợ lý của chị."
Nơi công sở có rất nhiều thứ quanh co, phức tạp. Trước kia cô không muốn để Sầm Hạ biết những điều này. Thế nhưng từ sau lần trước xảy ra chuyện, cô hận không thể buộc Sầm Hạ ở bên cạnh mình. Cho dù gặp nguy hiểm, hai người có nhau vẫn hơn một mình đơn độc tuyệt vọng. Cô không dám trải qua cảm giác đó lần thứ hai.
Sầm Hạ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ quệt vào gáy Quý Vãn Khanh, lẩm bẩm nói: "Thật sao? Em thật sự có thể làm trợ lý của chị sao?"
Quý Vãn Khanh gật đầu.
Sầm Hạ ôm cô, mặt dán vào mặt cô, cười nói: "Trợ lý thân cận của chị đáng gờm lắm nha. Vậy sau này anh Đường và bác sĩ Nghiêm, bọn họ đều phải nghe em, Sơn Khanh cũng phải nghe em!"
Trong lòng Quý Vãn Khanh rất thực tế, nàng đưa tay ra hiệu:
"— Bà chủ hơi chịu không nổi rồi, tiểu trợ lý."
Sầm Hạ ôm cô từ xe lăn lên, đi về phía giường, vừa đi vừa nói: "Tiểu trợ lý đây liền hầu hạ bà chủ đi ngủ!" Nàng nghiêng đầu, nhìn vào mắt cô nhẹ nhàng thì thầm: "Bà chủ có cần phục vụ đặc biệt không?"
Hàng mi dài của Quý Vãn Khanh khẽ run lên, cô quay mặt đi chỗ khác không nhìn nàng.
Sầm Hạ ôm cô đến giường nằm xuống, cúi đầu hôn lên má cô.
Quý Vãn Khanh nghiêng đầu tránh, Sầm Hạ vẫn cố chấp đuổi theo. Trên người cô không có chút sức lực nào, mí mắt mệt mỏi đến không nhấc lên nổi, đành phải đưa tay cầu xin tha thứ:
"— Đừng trêu chị nữa, Hạ Hạ."
Sầm Hạ không làm khó cô, nhẹ nhàng hôm phớt một cái, đắp chăn cho cô ngủ.
Quý Vãn Khanh cố gắng mở mắt ra: "Em đừng đi!"
Sầm Hạ nói: "Em không đi, em ở bên chị!"
Cô lúc này mới nhắm mắt lại, nhưng vẫn không dám ngủ ngay lập tức.
Công ty bây giờ đang trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc", bộ phận PR đang cố gắng hết sức để xóa bỏ "phốt" trên mạng, bộ phận pháp lý đang bắt đầu kiện tụng. Cô sắp tới có thể phải ra tòa. Ban ngày đại đa số thời gian đều phải tìm cách giải quyết công việc, chỉ có thể tranh thủ buổi tối để Nghiêm Song lên kiểm tra sức khỏe, vừa tiếp nhận điều trị, vừa xử lý công việc.
Quý Vãn Khanh chỉ chậm trễ chưa đầy nửa giờ, bên Tiểu Lưu của phòng pháp lý đã có thông tin mới. Anh ta cho biết mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Quý Vãn Khanh quyết định ngày ra tòa. Đêm trước phiên tòa, phòng PR sẽ tung ra thư mời liên quan, còn phòng tin tức sẽ tìm cách đẩy thông tin lên trang nhất. Hiện tại, cả ba bên đều gần như hoàn tất công tác chuẩn bị, chỉ còn đợi hiệu lệnh từ Quý Vãn Khanh.
Cô tính toán thời gian một chút, và thảo luận với Nghiêm Song, quyết định ngay tối nay sẽ tung ra thư mời, ngày mai ra tòa.
Chuyện cổ họng của Quý Vãn Khanh, sau một năm dài, tạm thời chưa tìm thấy bằng chứng cố ý. Nhưng việc Quý gia đã khống chế cô trên giường bệnh, không cho đi vệ sinh trong thời gian cô nằm viện đã gây ra tổn thương rất rõ ràng cho cơ thể cô. Trong số những người hầu hạ cô lúc đó, có Tống Quản Sự. Thư mời lần này chỉ nhằm đáp trả sự kiện sa thải nhân viên.
Nghiêm Song đã dựa vào tình trạng bệnh của cô, lấy được chứng nhận liên quan từ một bệnh viện có thẩm quyền, thêm vào đó là đoạn video nóng nhất trên mạng, cảnh Tống Quản Sự bưng thuốc, ánh mắt nhìn Sầm Hạ, và cảnh Quý Vãn Khanh đối mặt với bà ta.
Nếu vụ kiện thắng, rất nhiều cư dân mạng sẽ quay lưng, Tống Quản Sự sẽ trở thành tâm điểm. Dưới áp lực cực lớn, bà ta chắc chắn sẽ tìm Quý phu nhân giúp đỡ. Bên Quý Vãn Khanh có thể điều tra sâu hơn. Trong thời gian này, Nghiêm Song sẽ cố gắng tìm kiếm bằng chứng năm đó cô bị hãm hại, chờ thời cơ chín muồi, lại tung ra sự thật về việc thiên hậu đột nhiên mất giọng vào thời đỉnh cao sự nghiệp.
Về mặt logic, kế hoạch này không sai, nhưng khi thực hiện, mọi người đều hiểu rõ nó sẽ khó khăn đến mức nào.
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Quý Vãn Khanh giữ Nghiêm Song lại để hắn kiểm tra sức khỏe cho cô. Bệnh ở cổ họng cô biết không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn, cô muốn đứng dậy trước, như vậy ít nhất trong cuộc sống có thể tự lo liệu được.
Bác sĩ Nghiêm kiểm tra xong, quyết định dùng phương pháp châm cứu tương đối bảo thủ để thử chân cô. Nhưng hắn lo lắng cơ thể Quý Vãn Khanh bây giờ không chịu nổi, phải xác nhận nhiều lần mới dám châm.
Quá trình châm rất đau đớn. Sầm Hạ ở bên cạnh, nắm chặt tay cô. Quý Vãn Khanh ban đầu còn có thể chịu được, nhưng sau đó thực sự khó chịu đến mức kịch liệt, mắt đều dại đi.
Sầm Hạ sợ hãi, trông mong nhìn Nghiêm Song, khóc cầu: "Bác sĩ Nghiêm, cứ thế này chị ấy sẽ chết mất!"
Nghiêm Song là bác sĩ, tâm lý trong quá trình điều trị rất cứng rắn, hắn căn bản không để ý đến Sầm Hạ.
Đến khi châm xong, Quý Vãn Khanh toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cô nhìn không rõ môi trường xung quanh, chỉ mơ hồ nghe thấy Sầm Hạ nằm sấp bên cạnh nàng nức nở.
Tay nàng vẫn bị Quý Vãn Khanh siết chặt. Lúc đó rất khó chịu, không biết phải làm sao, chỉ có thể liều mạng nắm chặt tay Sầm Hạ, chắc chắn đã làm nàng đau. Cô muốn nhìn Sầm Hạ, nhưng trong mắt không tụ được ánh sáng.
Sầm Hạ nói: "Chị ơi, xong rồi..."
Quý Vãn Khanh chậm một lúc lâu, mới lờ mờ nhìn rõ hình dáng của Sầm Hạ. Cô khó khăn giơ cánh tay lên, muốn sờ mặt nàng. Sầm Hạ nửa nằm sấp áp sát lại, cầm tay nàng đặt lên mặt mình, vừa khóc vừa nói: "Chị ơi, không sao đâu, em ở đây, em ở đây..."
Bác sĩ Nghiêm lại gần, vội vàng xác nhận tình hình bệnh nhân, trực tiếp hỏi: "Sao rồi? Tỉnh lại chút nào chưa?"
Luồng ánh sáng đầu tiên mà Quý Vãn Khanh tập trung được lại là chất vấn Nghiêm Song: "Anh có bắt nạt em ấy không?"
Nàng biết tính cách của Nghiêm Song, bình thường đều lạnh lùng cực kỳ, trên con đường y nghiệp lại càng không để ý đến bất cứ ai. Khi Sầm Hạ sợ hãi đến khóc, hắn chắc chắn sẽ không dỗ nàng.
Sự thật đúng là như vậy, Sầm Hạ đã cầu xin như vậy, nhưng bác sĩ Nghiêm không nói một lời an ủi nào, toàn bộ quá trình đều lạnh lùng nhìn xem.
Nghiêm Song bị chất vấn có chút ngớ người, nhưng hắn thực sự rất khâm phục ý chí lực của Đại tiểu thư Quý gia. Bản thân còn sắp chết, lại băn khoăn tiểu tức phụ của mình bị kinh hãi có được an ủi kịp thời hay không. Nhưng hắn thật sự rất muốn nói: "Đại tiểu thư, tôi là bác sĩ châm cứu, không phải chuyên gia tư vấn tâm lý. Phu nhân ngài có hài lòng hay không không liên quan đến tôi!"
Trong mắt Quý Vãn Khanh ánh sáng lại tụ thêm chút nữa, nàng nhìn chằm chằm Nghiêm Song.
Lưng Nghiêm Song đã tê rần. Hắn nhìn Sầm Hạ, vội vàng nói xin lỗi: "Cô Sầm, thật xin lỗi, vừa rồi tình huống khẩn cấp, đã bỏ quên sự lo lắng của cô. Tiểu thư bây giờ không sao rồi, cô không cần căng thẳng!"
Ngàn lời vạn tiếng, không bằng một câu "không sao" của bác sĩ. Sầm Hạ lập tức không kiềm chế được cảm xúc, nắm chặt tay Quý Vãn Khanh đặt lên môi mình hôn, lặp đi lặp lại: "Không sao đâu chị ơi, bác sĩ nói không sao rồi..."
Nghiêm Song: "..."
Cái trọng lượng này của hắn nặng quá! Sau này làm y, tuyệt đối không thể để phu nhân ở bên cạnh!
Quý Vãn Khanh lại hồi phục chút sức lực, nàng nhìn Sầm Hạ đang khóc đến mặt mũi tèm lem nước mắt, khó khăn nặn ra một nụ cười yếu ớt cho nàng.
Nghiêm Song, với tư cách là nhân viên y tế, ôm thái độ chịu trách nhiệm về bệnh tình của bệnh nhân, liếc nhìn Sầm Hạ, nói: "Cô Sầm, tiểu thư quần áo ướt đẫm, hay là cô giúp giặt khăn nước nóng lau người cho tiểu thư?"
Sầm Hạ vội vàng dừng cảm xúc, liên tục nói: "Được, được, chị ơi chị nằm một lát nhé, em đi lấy khăn mặt lau mồ hôi trên người cho chị!"
Quý Vãn Khanh gật đầu đồng ý. Sầm Hạ buông tay cô ra, loạng choạng chạy về phía phòng tắm.
Nghiêm Song trong lòng thở phào một hơi, cuối cùng cũng đuổi được người nhà khó dây dưa này đi rồi.
Kết quả hắn vừa thả lỏng, liền phát hiện ánh mắt "dao găm" của Quý Vãn Khanh đang nhìn hắn, tựa hồ đang dùng ánh mắt không lời chất vấn: "Tôi thật vất vả mới nhìn phu nhân của tôi vì tôi khóc một trận, tại sao lại đuổi em ấy đi!"
Nghiêm Song: Làm bác sĩ của cô chủ Quý, tôi đúng là xui xẻo mười tám đời!
Quý Vãn Khanh thu hết biểu cảm nhỏ nhặt của hắn vào đáy mắt, sau khi đưa một ánh mắt cảnh cáo, liền không làm khó nữa. Nàng từ từ đưa tay ra hiệu:
"— Tình hình thế nào?"
Nghiêm Song tránh nặng tìm nhẹ: "Có thể chữa là có thể chữa, nhưng cần một khoảng thời gian!"
Cơ thể cô bây giờ căn bản không chịu nổi điều trị sâu hơn. Hôm nay hắn chỉ châm cứu thử tình hình, suýt chút nữa đã lấy mạng cô. Khi điều trị thật sự, nỗi đau phải chịu sẽ gấp mười lần lần này. Tình trạng Quý Vãn Khanh bây giờ, trừ phi nghĩ cách dưỡng cơ thể tốt lên trước, nếu không làm gì cũng vô ích.
Quý Vãn Khanh nhắm mắt, chậm vài giây, mới mở mắt nhìn hắn:
"— Ngày mai sẽ phải mở phiên tòa, cứ tìm bằng chứng trước đã. Cần tôi phối hợp, cứ nói."
Nghiêm Song nói: "Vâng!"
Hắn định dọn dẹp hộp thuốc rồi về, nhưng vẫn không yên tâm ngẩng đầu nhìn cô. Đúng lúc đó, Sầm Hạ chạy tới với hai chiếc khăn. Tay nàng đỏ bừng vì nước nóng, nhưng những chiếc khăn thì ấm áp.
Bác sĩ Nghiêm nuốt lại lời muốn nói, cầm hộp thuốc đi ra ngoài, nói: "Cô Sầm, vậy tôi về đây, có việc cứ gọi tôi!"
Sầm Hạ nói: "Cảm ơn bác sĩ Nghiêm, cảm ơn anh!"
Đó là người đã châm cứu và kê thuốc cho chị ấy, nàng rất tôn trọng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro