CHƯƠNG 32

Sầm Hạ giúp Quý Vãn Khanh lau xong thân thể, thay quần áo xong, ôm cô tựa vào nệm trên đầu giường.

Thân thể Quý Vãn Khanh không có điểm tựa, ngả sang hai bên, tay Sầm Hạ không dám rời đi, cuối cùng không còn cách nào, đặt hai chiếc gối hai bên để chặn cô lại.

Sầm Hạ bưng bát bánh canh từ tủ đầu giường đến, đưa lên môi thử một chút, nhiệt độ vừa phải, nói: "Ăn thôi, chị ơi!"

Quý Vãn Khanh tìm theo giọng nói của nàng, đưa tay.

"— Thơm quá, Hạ Hạ, nhìn thôi đã thấy thơm quá rồi!"

Nước mắt Sầm Hạ liên tục rơi, nhưng giọng nói vẫn rất trong trẻo: "Đương nhiên rồi, Sầm đầu bếp làm mà, sao mà không thơm được hả chị?"

Quý Vãn Khanh hé môi, ra hiệu nàng đút cho cô.

Sầm Hạ múc một muỗng, đưa tới.

Với khoảng cách gần như vậy, Quý Vãn Khanh cảm thấy chất nhầy do đau đớn tràn ngập khoang miệng. Ngay khi cảm nhận được động tác, đầu lưỡi nàng khẽ liếm ra ngoài.

Sầm Hạ cầm muỗng lên rồi đặt xuống, nói: "Không được đâu chị ơi, trước khi ăn cơm mình phải súc miệng đã!"

Mắt phượng của Quý Vãn Khanh nheo lại, cô khẽ nhấc tay ra hiệu phàn nàn:

"— Phiền phức thật đấy!"

Sầm Hạ cầm tăm bông và nước muối sinh lý lau sạch chất tiết bên trong khoang miệng cô.

Quý Vãn Khanh tỏ ra rất sốt ruột, cô đưa tay đẩy Sầm Hạ.

"— Được chưa? Chị đói rồi!"

Sầm Hạ đưa muỗng bánh canh thơm ngọt trơn mềm mại vào miệng cô. Quý Vãn Khanh khẽ nhúc nhích lưỡi, nuốt xuống, cô đưa tay.

"— Chua chua, ngon lắm!"

Sầm Hạ sững sờ một chút, bánh canh nàng nấu với chả cá, nàng không hề cho cà chua.

Quý Vãn Khanh hé môi, muốn ăn thêm muỗng thứ hai, nhưng Sầm Hạ chậm chạp không có động tác.

Chị ấy ngay cả vị giác cũng không còn, tại sao? Mình chỉ ra ngoài nấu một bát canh, chị ấy đã mất cả vị giác rồi...

Sầm Hạ cố nén tiếng khóc, mặt nàng nhăn nhó rất khó coi, Quý Vãn Khanh không nhìn thấy, cô chờ không được muỗng thứ hai, đôi mắt không ánh sáng trừng nàng.

Cuối cùng nàng cũng múc muỗng thứ hai, nói: "Nhìn chị của em đói này, gọi Hạ Hạ đi, gọi Hạ Hạ thì sẽ được đút thêm một muỗng."

Quý Vãn Khanh mím môi, cô không thể đáp lại nàng.

Sầm Hạ đưa muỗng lại gần hơn một chút, nói: "Không đùa chị nữa, ăn nhanh nào!"

Nàng không biết mình còn có thể phối hợp diễn với cô bao lâu.

Quý Vãn Khanh ăn được mấy muỗng đã nuốt không trôi, nhưng để nàng vui, cô vẫn muốn cố ăn thêm hai muỗng.

Sầm Hạ nói: "Không ăn nữa, bác sĩ Nghiêm nói ăn ít và chia thành nhiều bữa, chị phải nghe lời bác sĩ!"

Quý Vãn Khanh không tình nguyện mấp máy môi, đưa tay.

"— Không muốn nghe anh ta, anh ta chính là một tên lừa đảo lớn."

Sầm Hạ không nói gì, nàng đỡ Quý Vãn Khanh nằm xuống, sau đó mới mở miệng, nói: "Chị nghỉ một lát, em đi rửa chén bát, lát nữa quay lại ngay!"

Quý Vãn Khanh đưa tay níu lấy nàng, dùng sức lắc đầu.

Sầm Hạ dỗ dành, nói: "Chị ngoan đi, không thì lần sau chúng ta không có nồi để nấu cơm đâu!"

Quý Vãn Khanh một tay nắm lấy nàng, một tay khó khăn ra hiệu.

"— Để người khác rửa, em ở lại với chị, chị không muốn em xa chị!"

Cô sợ, cô rất sợ dáng vẻ bây giờ của mình, sợ Sầm Hạ không muốn cô.

Trong lòng Sầm Hạ đau như dao cắt, nàng muốn đi hỏi Nghiêm Song, nàng muốn hỏi anh ấy, chuyện này rốt cuộc là thế nào, mình chỉ rời đi một lát, nàng chỉ rời đi một lát...

Quý Vãn Khanh nắm chặt tay nàng không buông.

Sầm Hạ cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nói: "Nồi mai rửa, em ở lại với chị, chị nghỉ ngơi một lát đi, ngoan nhé!"

Quý Vãn Khanh trong lòng an tâm một chút, cô muốn xoay người sang bên cạnh, nhưng không nhấc nổi, liền chỉ vào chỗ nhỏ xíu bên cạnh ra hiệu cho Sầm Hạ.

"— Em lên đây!"

Sầm Hạ cởi giày, liền chen vào chỗ cô đã chĩ, ôm nàng, nói: "Em canh giữ bên cạnh chị, ôm chị vào giấc mộng đẹp!"

Thân thể Quý Vãn Khanh mềm nhũn trong lòng nàng, cô sợ làm nàng chật chội, muốn dịch vào trong thêm một chút, nhưng cô không có sức lực.

Sầm Hạ ôm cô, chỉ chỉ vào giữa giường, nói: "Ngủ nhanh đi, em kể chuyện cổ tích cho chị nghe!"

"Ngày xưa có một con sư tử, nó rất thích khoác lác, có một lần, có một con muỗi bay vo ve bên tai nó, nó rất sốt ruột vẫy vẫy tai..."

Câu chuyện cổ tích ngây thơ kèm theo ngữ điệu liên tục của Sầm Hạ, Quý Vãn Khanh vùi đầu vào cổ nàng, ý thức dần dần nhạt đi, khóe mắt cô có nước mắt chảy ra, từng chút từng chút trượt xuống, cọ vào vai Sầm Hạ.

Sầm Hạ ôm cô, cũng lặng lẽ rơi lệ. Chờ Quý Vãn Khanh ngủ thật say, nàng nhẹ nhàng gỡ cô ra khỏi cánh tay mình, lén lút xuống giường, đi xuống lầu tìm Nghiêm Song.

Cảm xúc của nàng quá tệ, gõ cửa cũng rất sốt ruột, da đầu Nghiêm Song tê dại, hắn đi ra.

Mắt Sầm Hạ đỏ hoe, nàng cố gắng hết sức kiểm soát giọng điệu của mình: "Bác sĩ Nghiêm, chị ấy không nhìn thấy, cũng không có vị giác, tại sao, tôi chỉ đi nấu một chén bánh canh thôi, trước sau không quá một tiếng đồng hồ, tại sao?" Nói đến nửa chừng, giọng nói vẫn nghẹn ngào: "Chị ấy không nhìn thấy... Chị ấy không nhìn thấy bác sĩ Nghiêm..."

Nghiêm Song vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước.

Cảm xúc Sầm Hạ không kìm được, nói chuyện rất thẳng thừng, liên tục chất vấn: "Anh nói đi, tại sao, chị ấy tại sao lại biến thành thế này, lúc tôi đi, chị ấy vẫn rất tốt, anh đã làm gì chị ấy? Chị ấy tại sao lại biến thành thế này?"

Trong đầu Nghiêm Song chợt hiện lại cảnh tượng ở bệnh viện nhiều năm về trước, nơi hắn cũng từng bị bệnh nhân liên tục chất vấn giống hệt lúc này.

Sầm Hạ vẫn còn đang khóc.

Trong đầu Nghiêm Song có rất nhiều âm thanh hỗn tạp, gần như muốn làm hắn sụp đổ.

Hắn nâng mắt lên, đáy mắt phủ một tầng băng, ngữ khí lạnh lẽo: "Cô Sầm, cô hỏi tôi tại sao, vậy Giang tổng là ai?"

Sầm Hạ bị hỏi đến sững sờ một chút.

Nghiêm Song nhàn nhạt nói: "Cô cho cô ấy ánh sáng, cho cô ấy hy vọng, lại tự tay dập tắt ngọn lửa nhỏ đó, cô bảo cô ấy phải làm sao bây giờ? Tôi có thể làm gì?"

Trong khoảnh khắc, trong đầu Sầm Hạ lướt qua cuộc điện thoại "Giang tổng" ban ngày. Nàng không biết, khi tiếng "Hạ Hạ" kia truyền vào tai nàng, tại sao mình lại hoảng loạn đến vậy, tại sao lại vô thức nhìn vào mắt Quý Vãn Khanh, nàng rõ ràng không cần giải thích bất kỳ điều gì, chỉ là người xa lạ, nàng rõ ràng không cần giải thích bất kỳ điều gì, tại sao, tại sao...

Cảm xúc Nghiêm Song ổn định lại một chút, hắn nhìn thấy Sầm Hạ đang ngây người trước mặt mình, đột nhiên ý thức được mình vừa mới làm chuyện ngu xuẩn gì, cách mấy giây, mới chậm rãi nói một câu: "Thật xin lỗi!"

Ba chữ này, có lẽ đối với người bình thường, chỉ là một lời xin lỗi vô cùng đơn giản, nhưng đối với Nghiêm Song thì không. Năm đó, hắn thà bị thế nhân vu khống, ác ngữ công kích, cũng không biện giải cho mình một chút nào, càng không nguyện cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng hôm nay, giờ khắc này, hắn lại nói xin lỗi với cô gái này.

Tư duy Sầm Hạ bị kéo lại một chút, hậu tri hậu giác nhận ra câu "Thật xin lỗi" vừa rồi của hắn, nàng liên tục lắc đầu, cũng lặp lại theo: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi bác sĩ Nghiêm, là vấn đề của tôi, thật xin lỗi..."

Nghiêm Song nắm chặt nắm đấm, rồi lại buông ra, lặp lại mấy lần, mới một lần nữa duy trì được hình tượng bác sĩ của mình.

Hắn nói: "Tiểu thư chỉ là trong quá trình châm cứu, không chịu nổi đau đớn trên cơ thể, tạm thời mất đi thị giác và vị giác. Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai hẳn có thể khôi phục, cô đừng lo lắng!"

Trong mắt Sầm Hạ có ánh sáng lướt qua, nàng khom người, cúi gập đầu trước Nghiêm Song: "Cảm ơn bác sĩ Nghiêm, chuyện vừa rồi, thật xin lỗi!"

Nghiêm Song hít sâu một hơi, hiếm hoi lên tiếng khuyên: "Cô ấy áp lực quá lớn, muốn bảo vệ cô, cũng sợ mất đi cô, cho nên liều mạng muốn tự mình đứng dậy, nhưng tình trạng cơ thể côvấy bây giờ, không có cách nào tiến hành điều trị sâu hơn nữa, phải từ từ thôi!"

Sầm Hạ liên tục gật đầu, nói: "Tôi biết rồi bác sĩ Nghiêm, tôi sẽ nghĩ cách!"

Dù sao đây cũng là chuyện của nàng và Quý Vãn Khanh, Nghiêm Song và Đường Thiểu Vân làm bạn bè, đã rất cố gắng rồi, nàng không có lý do gì vào thời khắc quan trọng này còn trông cậy vào người khác, chuyện này, nhất định phải tự mình gánh chịu.

Khi ra khỏi phòng Nghiêm Song, đầu Sầm Hạ rất choáng, nàng cố gắng dùng ý niệm gọi hệ thống.

Nhưng cái hệ thống này, từ lần trước bị lỗi về sau, đã lâu không xuất hiện trong đầu nàng, lần này cũng không ngoại lệ, Sầm Hạ gọi mấy tiếng, nó đều không trả lời.

Nàng chịu đựng cảm giác đau đầu dữ dội, cố gắng hồi ức lại cốt truyện trong câu chuyện, căn bản không có người tên Giang Hạc này, nhưng tại sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện, vô duyên vô cớ mở miệng gọi nàng "Hạ Hạ", còn nói với Quý Vãn Khanh: "Lần sau đi ra ngoài cẩn thận một chút, tôi cũng không phải mỗi lần đều tốt bụng như vậy!".

Còn có bài đăng trên mạng kia, nếu không phải vì lợi ích liên quan, tại sao lại giúp một phu nhân không quyền không thế của Quý thị làm sáng tỏ? Nhưng nếu nói là lợi ích liên quan, Giang thị lớn như vậy, một phu nhân xung hỉ như nguyên chủ, có thể có lợi ích gì cho cô ấy đâu?

Nguyên chủ... Phu nhân xung hỉ... Lẽ nào trước đó, các nàng đã quen biết?

Nàng lấy điện thoại ra, tìm thông tin cá nhân của Giang Hạc trên mạng.

24 tuổi, học cấp ba tại trường Trung học Tây Nhất...

Sầm Hạ suy nghĩ những thông tin này, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, tuổi 24? Trung học Tây Nhất? Đó không phải là trường của nguyên chủ sao? Các nàng quen biết từ rất sớm?

Nàng thoát khỏi màn hình kiểm tra, trên màn hình hiện ra một tin tức về một thiên kim bị thương ngoài ý muốn. Sầm Hạ nhanh chóng nhấp vào.

Thời gian và địa điểm, đúng lúc là buổi chiều các nàng bị truy đuổi trong gang tấc. Nàng nhớ lại cuộc điện thoại kia: "Lần sau đi ra ngoài cẩn thận một chút, tôi cũng không phải mỗi lần đều tốt bụng như vậy!"

Là cô ấy đã chặn một cú khi chiếc xe phía sau cố gắng lao lên, nếu không thì trong tình huống đó, các nàng căn bản không thể trốn thoát. Là Giang Hạc đã chặn lại, dẫn đến cô ấy bị thương...

Vậy nên, các nàng không chỉ quen biết, mà còn là bạn thân vô cùng thân thiết sao?

Không, không phải bạn bè, là người yêu. Không có bất kỳ người bạn nào, có thể khi sinh mệnh của đối phương bị đe dọa, dùng mạng sống của mình ra để che chở cho nàng. Các nàng là người yêu.

Giang Hạc ở nước ngoài, Sầm Hạ bị cha mẹ ép kết hôn. Khi cô ấy học thành tài trở về, nàng đã gả cho Quý gia... Cho nên tất cả những điều này, đều là cô ấy đang đòi lại công bằng cho nàng.

Vậy nguyên chủ đâu? Nguyên chủ ở đâu?

Sầm Hạ cố gắng nghĩ, cơn đau đầu dữ dội khiến nàng xuất hiện cảm giác buồn nôn trong khoảnh khắc. Nàng cuối cùng nhớ ra âm thanh kia trước khi xuyên qua.

"— Giang Giang, em buồn ngủ quá, em muốn ngủ một giấc thật ngon..."

Trong khoảnh khắc, trước mắt Sầm Hạ tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ. Nàng điều hòa lại ánh mắt, mới chậm rãi đứng vững.

Tiếng "Giang Giang" trong âm thanh đó, không nghi ngờ gì chính là Giang Hạc. "Ngủ một giấc thật ngon" là có ý gì? Nguyên chủ nàng ấy còn sống sao?

Nếu nàng ấy còn sống, nàng ấy bây giờ ở đâu? Tại sao mình lại đi tới thế giới này?

Nếu nàng ấy đã không còn ở đây, thì mình đã thay thế vị trí của nàng ấy sao? Vậy mình có khác gì kẻ giết người đâu, sau này đối mặt với Giang Hạc, đối mặt với Quý Vãn Khanh, đối mặt với bất kỳ ai trong số họ, mình nên xử lý thế nào?

Đúng lúc này, hệ thống "đinh" một tiếng, âm thanh máy móc bị lag đứt quãng.

"【 Cảnh... Cảnh báo... Đối tượng nhiệm vụ... Nguy... 】"

Sầm Hạ phản ứng trong một giây, không tốt, chị ấy gặp nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro