CHƯƠNG 37
Quý Nghiên Khanh giận đùng đùng từ phòng bệnh đi ra ngoài, Giang tổng và trợ lý Tư nhìn nhau cười.
Giang Hạc không khỏi cảm thán: "Quý Vãn Khanh bị loại phụ nữ đáng sợ này coi trọng, cũng là tam sinh bất hạnh!"
Tư Tĩnh nói: "Đáng sợ à? Tôi chỉ cảm thấy cô ta ngốc!"
Giang Hạc lắc đầu, không nói gì thêm.
Tư Tĩnh khuỷu tay đụng nàng một chút: "Hạc tổng, làm sao cô biết cô ta thích Quý Vãn Khanh?"
Giang Hạc ánh mắt tối lại, phàm là liên quan đến Hạ Hạ, bất luận chuyện gì, chi tiết nào, nàng cũng không thể không lưu lại một trăm con mắt để quan sát.
Tư Tĩnh không hỏi nữa, ném mấy quân bài poker ra ngoài: "Tiếp tục cược đi Hạc tổng, hôm nay chiếc Maybach của tôi, tôi sẽ đặt cược ở đây, chỉ cần cô có thể thắng tôi!"
Giang Hạc vừa ném bài vừa cười: "Cái chỉ số IQ của cô, thắng cô chẳng phải thừa thãi sao?"
Tư Tĩnh nhìn chằm chằm, kinh ngạc thấy Giang tổng tung ra đòn chí mạng, hoàn toàn bất ngờ. Mắt cô trợn tròn kinh hãi.
Giang Hạc nói: "Tất cả thông tin về quá khứ của tôi và Hạ Hạ trên mạng phải được xóa sạch hoàn toàn, không để sót chút dấu vết nào. Về phía Quý Vãn Khanh, tạm thời đừng thúc ép quá gắt, cô ấy vẫn còn giữ được chút nhân tính, Hạ Hạ ở bên cô ấy, tôi cũng phần nào yên tâm. Cô hãy sắp xếp thêm người, bảo vệ Hạ Hạ cho cẩn thận. Còn tôi, tôi phải dốc toàn lực đối phó với cái bà già Quý gia đó!"
Tư Tĩnh lật bài ra vẻ khinh thường, ấm ức nói: "Cô còn bắt tôi tẩy trắng cho tình địch của cô à? Tôi thấy cô trên con đường này, giúp cô ta đâu có ít!"
Giang Hạc không nói gì, ném toàn bộ bài trên tay ra. Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng việc liên quan đến Hạ Hạ, nàng không thể để cô ấy lâm vào bất kỳ nguy hiểm nào.
Sầm Hạ dựa vào đầu giường, ôm máy tính xách tay nghiêm túc xem tài liệu Đường Thiếu Vân gửi tới.
Quý Vãn Khanh nằm bên cạnh nàng, một tay đặt trên eo thon của Sầm Hạ, mũi hít mạnh vào người nàng.
Thông tin về Giang Hạc và nguyên chủ Sầm Hạ rất rời rạc. Sầm Hạ từ rất nhiều bức ảnh tìm được bức ảnh chung duy nhất của họ, nàng nghiêng máy tính một chút: "Chị ơi, chị nhìn này!"
Quý Vãn Khanh nghiêng đầu.
Bức ảnh chụp tại một quán đồ nướng, hẳn là một buổi họp lớp, mọi người đều mặc đồng phục. Nguyên chủ Sầm Hạ và bạn học của nàng đứng cùng một chỗ, Giang Hạc và Tư Tĩnh đứng cùng một chỗ. Ánh mắt của họ đều rơi vào nhau, trong mắt là tình yêu lưu luyến.
Mà lúc đó, Giang Hạc còn chưa ra nước ngoài, tuổi tác của hai người chắc cũng chỉ mười hai mười ba tuổi. Trong những năm tháng xanh ngát như vậy, bức ảnh lại chụp ra cảm giác chấp tử chi thủ (nắm tay nhau đến già). Trong lòng Quý Vãn Khanh, có một khoảnh khắc ao ước như vậy.
Cô liếc nhìn Sầm Hạ bên cạnh, cũng may, người bên cạnh cô, là em ấy.
Sầm Hạ nói: "Bức ảnh này, cho em cảm giác, họ kiếp trước đã yêu nhau, thế nhưng mà, dấu vết họ ở bên nhau, thật là ít!"
Quý Vãn Khanh cụp mắt, suy nghĩ một chút.
"— Có lẽ, họ đang bảo vệ lẫn nhau."
Sầm Hạ đồng ý: "Dù sao, tuổi đó của họ, dù có nhảy lớp cũng chỉ là cấp hai, cấp hai thì không cho phép yêu đương!"
Quý Vãn Khanh đưa tay.
"— Bức ảnh nhìn giống như liên hoan giữa hai lớp."
Sầm Hạ nhìn kỹ một chút, trên đồng phục của họ, treo huy hiệu lớp khác nhau. Xuống dưới một chút, dấu vết hai người ở bên nhau thì hoàn toàn không có.
Sầm Hạ nói: "Chị ơi, lạ thật, tại sao sau đó, Giang tổng lại như đột nhiên biến mất vậy!"
Quý Vãn Khanh chỉnh sửa lại dòng thời gian, đưa tay giải thích.
"— Nàng ấy 14 tuổi liền ra nước ngoài, được Giang gia đưa ra ngoài bồi dưỡng làm người thừa kế."
Sầm Hạ lập tức đi đến tài khoản mạng xã hội tương đối sôi nổi của nguyên chủ, nói: "Tìm thấy rồi, chị ơi, họ vẫn luôn liên lạc bằng email."
Quý Vãn Khanh muốn ngồi dậy để xem, Sầm Hạ kéo cô vào lòng, tựa vào vai mình, hai người cẩn thận xem từng nội dung trong mỗi email.
Đều là những cuộc trò chuyện rất bình thường, không quá mức mập mờ, thỉnh thoảng sẽ nói một vài lời ngọt ngào ấm lòng, nhưng trong từng câu chữ đều là dành cho nhau. Họ đã kiên trì giao tiếp như vậy mười năm.
Mười năm, đời người có thể có mấy cái mười năm, mà nguyên chủ Sầm Hạ và Giang Hạc, họ đã trải qua mười năm xa cách, tình cảm lại không hề phai nhạt dù khoảng cách xa xôi.
Sầm Hạ đặt cằm lên trán Quý Vãn Khanh, nói: "Chị ơi, tình cảm của họ, thật là đẹp!"
Khóe mắt Quý Vãn Khanh ứa lệ, ở một mức độ nào đó, cô là một người cực kỳ cảm tính, cô bị tình yêu của họ làm cảm động.
Sầm Hạ vô tình cảm thán: "Không biết Hạ Hạ của nàng ấy, còn ở trên đời này không!"
Quý Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, cô không biết lời này của Sầm Hạ có ý gì.
Sầm Hạ hôn một cái lên môi cô, nói: "Chúng ta giúp Giang tổng tìm một chút đi, họ yêu nhau như vậy, nàng ấy nhất định còn sống!"
Quý Vãn Khanh đưa tay ôm nàng, dùng sức chôn mặt mình vào ngực nàng, chậm rãi một lúc, mới ổn định tâm trạng.
Ngón tay thon dài của nàng chuyển đến danh sách trò chuyện email, vuốt lên, kéo mãi đến tin nhắn mới nhất, thời gian kết thúc là đêm trước ngày cưới của Sầm Hạ. Nàng nhấn vào email.
Sầm Hạ ôm Quý Vãn Khanh vào lòng, cũng tiến tới nhìn.
Trên giao diện email, là hai đoạn đối thoại ngắn ngủi.
"— Giang Giang, em buồn ngủ quá, em muốn ngủ một giấc thật ngon [mèo con đáng yêu ôm đầu ngủ]"
"— Heo lười nhỏ, bên đây trời còn chưa tối emo"
Cánh tay Sầm Hạ đang ôm Quý Vãn Khanh siết chặt lại, nàng nhớ lại giọng nói trước đây, trong đầu đột nhiên có một suy đoán không hay: Có lẽ, có lẽ nàng ấy đã không còn ở đây...
Quý Vãn Khanh phát hiện động tác của nàng, cơ thể khẽ động, đưa tay khoa tay trong không trung.
"— Em phát hiện ra điều gì?"
Sầm Hạ kìm nén sự hoảng hốt trong khoảnh khắc đó, hỏi Quý Vãn Khanh: "Chị ơi, chị có biết không, thiên kim nhà họ Sầm trước đám cưới, có tin đồn bỏ trốn, hay chống đối đám cưới không?"
Quý Vãn Khanh lắc đầu.
"— Chị không biết Hạ Hạ, khoảng thời gian đó, trạng thái của chị rất không tốt."
Sầm Hạ đau lòng cho cô, dứt khoát đặt bút xuống, trực tiếp ôm người vào lòng, hôn nhẹ lên mi tâm cô nói: "Đừng lo lắng chị ơi, chờ chị khỏe hơn một chút, chúng ta đi thăm Giang tổng, nghĩ cách nói rõ chuyện này!"
Quý Vãn Khanh chớp mắt, biểu thị đồng ý.
Sầm Hạ cong môi cười, ngữ khí mềm mại: "Chúng ta cũng có cuộc sống của chúng ta phải trải qua, đúng không?"
Nói xong, còn đưa tay chạm vào môi Quý Vãn Khanh.
Đầu ngón tay nàng rất ấm áp, chạm vào môi cô, cảm giác mềm mại rất dễ chịu, Quý Vãn Khanh há miệng, cắn ngón tay nàng.
Tâm thần Sầm Hạ chấn động.
Quý Vãn Khanh cắn đầu ngón tay nàng, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm một cái.
Sầm Hạ cảm thấy có chút ướt át, rất ôn nhu.
Quý Vãn Khanh lại cắn một chút, răng khẽ dùng thêm chút lực.
Xương ngón tay Sầm Hạ khẽ run lên.
Quý Vãn Khanh nhả ra, đối mặt nàng, vừa đưa tay, muốn nói gì đó.
Sầm Hạ cúi người, đôi môi mềm mại dán vào, nghĩ đến nguyên chủ và Giang Hạc, nụ hôn này so với mấy lần trước đều nhiệt liệt hơn một chút.
Quý Vãn Khanh dốc hết sức để đáp lại động tác của nàng.
Giờ khắc này, cô cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, dù trước kia bị dày vò đến sống không bằng chết, cho dù là con thú trong lồng, khi sinh mệnh hấp hối còn bị người trêu đùa, cho dù là người Quý gia dùng hết thủ đoạn, áp đặt cho cô một cuộc hôn nhân "xung hỉ", bây giờ, bởi vì người ở bên cạnh cô là Sầm Hạ, cô cũng cảm thấy vô cùng may mắn, thậm chí cảm ơn họ...
Một nụ hôn kết thúc, hai cô gái lệ rơi đầy mặt, nhưng khi họ đối mặt với ánh mắt của nhau, cả hai đều cười.
Ánh nắng lướt qua lá cây đổ xuống trước cửa sổ, lười nhác nằm trên mặt đất, ve trên cây kêu dài, từng tiếng.
Sầm Hạ lau đi nước mắt trên hai bên má Quý Vãn Khanh, nói: "Chị ơi, có muốn xuống lầu phơi nắng không?"
Quý Vãn Khanh mím môi, vui vẻ gật gật đầu, từ ngày đó trở về đến bây giờ, cô liền không xuống giường, xương cốt đều rã rời, cô rất muốn ra ngoài một chuyến, nhìn bầu trời một chút, nhìn mây trắng, nhìn hoa cỏ cây cối.
Sầm Hạ gấp máy tính lại, chuẩn bị đỡ người lên giường.
Quý Vãn Khanh đưa tay, mắt long lanh nhìn nàng.
"— Hạ Hạ, chị muốn tắm."
Sầm Hạ tính toán thời gian một chút, đã mấy ngày kể từ khi rút kim, nhưng nàng vẫn chưa chắc chắn cơ thể cô bây giờ có thích hợp ngâm trong nước hay không. Sau khi gửi tin nhắn hỏi Nghiêm Song và nhận được sự đồng ý, nàng mới ôm người đi vào phòng tắm.
Cơ thể cô ấy nàng đã từng nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ có một lần nào nhìn chân thực như bây giờ.
Quý Vãn Khanh dù gầy guộc đến chỉ còn xương cốt, nhưng những đường nét cơ thể lại vô cùng hoàn mỹ. Đôi vai nàng thanh tú, xương quai xanh lộ rõ vẻ mảnh mai, hai bầu ngực đầy đặn, làn da trắng ngần như ngọc. Đặc biệt, đôi chân dài miên man, thon thả, thẳng tắp ẩn hiện dưới làn nước, toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Sầm Hạ không nhịn được dùng đầu ngón tay lướt trên người cô.
Làn da Quý Vãn Khanh run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng rên rất nhẹ, rất nhẹ.
Sầm Hạ cố kìm nén, dùng tay lau khô người cho cô, nhưng vẫn không dám trực tiếp chạm vào da thịt Quý Vãn Khanh.
Sau khi mặc quần áo xong cho Quý Vãn Khanh, nàng ôm Quý Vãn Khanh đặt lên ghế sofa. Bản thân thì chạy vọt vào phòng tắm, xả nước lạnh trong 5 phút. Khi bước ra, Sầm Hạ thấy Quý Vãn Khanh đang nhìn chằm chằm về phía phòng tắm với đôi mắt sáng rực.
Sầm Hạ cười ngượng nghịu một chút, nói: "Nóng quá chị ơi!"
Quý Vãn Khanh đột nhiên nhớ lại, trước đó có một lần cô bất tỉnh, khi tỉnh lại quần áo đã bị thay, sau đó người kia, vẫn đứng trước tủ lạnh uống nước, nói với nàng thời tiết quá nóng, khát nước.
Giờ phút này, cô nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, xấu hổ và lúng túng, mới hậu tri hậu giác hiểu ra cái gọi là "nóng" của Sầm Hạ có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến đây, khóe môi cô cong lên, khẽ cười một chút, hóa ra, Hạ Hạ của cô, khi đối mặt với bản thân, cũng sẽ mẫn cảm, cũng sẽ có phản ứng, nàng ấy thích cô, bao gồm cả cơ thể tàn phế này, nàng ấy đều thích.
Hai người xuống lầu phơi nắng, Sầm Hạ đẩy Quý Vãn Khanh vào thang máy. Khi đi qua hành lang, có người hầu cúi người chào họ. Trong số đó không thiếu những người của Quý phu nhân, cũng có một số người của Quý Nghiên Khanh. Gần đây có nhiều việc, Quý Vãn Khanh chưa kịp thanh lý "môn hộ".
Sầm Hạ không khỏi nghĩ lại, lúc mới bước chân vào đây, những người này cứ săm soi Quý Vãn Khanh, còn đối xử với mình thì trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo. Nhưng từ khi vụ Tống quản sự xảy ra, ai nấy đều im ắng đi nhiều hẳn.
Họ không đi xa, chỉ ở dưới bóng cây gần sân trong hóng mát. Tâm trạng của Quý Vãn Khanh tốt lên rõ rệt. Sầm Hạ đứng bên cạnh, đuổi muỗi cho nàng, dùng vải mỏng che chân cho cô.
Quý Vãn Khanh có chút không vui, cô muốn bị muỗi cắn, muốn Sầm Hạ sờ bắp chân cô và nói "Bôi nước bọt sẽ không ngứa".
Sầm Hạ không đoán được ý nghĩ của cô, cho rằng đối phương ngại xấu không chịu che, liền kiên nhẫn dỗ dành: "Tiểu tiên nữ cũng cần khoác lên vải mỏng, đến đây, em chụp hình cho chị!"
Quý Vãn Khanh vừa nghe đến chụp ảnh liền lập tức chỉnh dáng. Dù sao cô từng bị các loại ống kính chụp trên sân khấu, cô rất biết cách chọn góc chụp. Lúc này, khi đối mặt với Sầm Hạ đứng sau camera, khí chất thiên hậu dường như lập tức bùng nổ.
Sầm Hạ chụp mấy tấm từ các góc độ khác nhau: lạnh lùng, ưu nhã, ngọt ngào. Mỗi tấm đều đẹp như một bức ảnh lớn. Nàng từ từ chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Quý Vãn Khanh, chuyển sang camera trước, nửa mặt dán vào mặt Quý Vãn Khanh, "tách tách" lại là mấy tấm.
Nàng trượt vào album ảnh cho Quý Vãn Khanh xem: "Chị ơi chị nhìn này, ảnh hạnh phúc của chúng ta, em có phải rất có năng khiếu chụp ảnh không?"
Quý Vãn Khanh chọn tấm ảnh Sầm Hạ cười đáng yêu nhất, nhấn vào, dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh để sửa. Nàng đánh một dòng chữ trên bức ảnh: "Sầm Hạ là của Quý Vãn Khanh".
Chỉnh sửa xong, lưu lại rồi đưa cho Sầm Hạ xem.
Sầm Hạ cầm lấy điện thoại, cũng chọn một tấm Quý Vãn Khanh cười ngọt ngào nhất, nhấn vào, dùng cùng kiểu chữ đó đánh một dòng chữ: "Quý Vãn Khanh là của Sầm Hạ ".
Nàng lưu lại bức ảnh, trả điện thoại cho Quý Vãn Khanh, nói: "Ảnh tình nhân đó, sau này chị có thể mang nó đi khoe với bác sĩ Nghiêm!"
Quý Vãn Khanh liếc nhìn hai bức ảnh, lắc đầu.
"— Không đi chỗ hắn khoe, không có ý nghĩa!"
Nàng suy tư nửa giây, nhanh chóng gửi ảnh từ điện thoại di động của Sầm Hạ sang điện thoại của mình, chiếc điện thoại kia ném cho Sầm Hạ, còn mình cầm hai bức ảnh đã chỉnh sửa mà chuyển.
Sầm Hạ đang chăm chú lật xem album ảnh, ở mỗi góc độ, Quý Vãn Khanh hiện lên đều đẹp đến mê hồn. Nàng chỉ muốn hôn lên từng bức ảnh.
Một lát sau, Quý Vãn Khanh kéo tay áo nàng, ra hiệu cho Sầm Hạ nhìn vào điện thoại.
Sầm Hạ làm theo, nhấn vào, thấy dòng trạng thái mới nhất của thiên hậu đăng hai bức ảnh, kèm theo dòng chú thích vỏn vẹn ba chữ: "Khoe tình cảm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro