Chương 53
"Em vừa gọi chị là gì?"
Lời Diệp Gia Nguyên còn chưa dứt, Phó Triều Doanh trong lúc giật mình cảm thấy tim đập nhanh hơn, lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với cô, nhưng lại bị cô ghé sát vào.
"Hả?" Hơi thở Diệp Gia Nguyên lần thứ hai phả vào tai nàng.
"Gọi chị... Diệp Gia Nguyên!" Phó Triều Doanh nhỏ giọng nói một câu, nhưng đột nhiên bất ngờ bị cô ngậm vành tai.
Phó Triều Doanh đột nhiên toàn thân run lên, lập tức không dám nhúc nhích: "Chị ơi..."
Trong giọng nói mang theo vài phần nũng nịu, trong lúc giật mình Diệp Gia Nguyên buông nàng ra, bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng: "Là muốn hay là không muốn đây."
Phó Triều Doanh nháy mắt một cái, đưa tay khẽ vuốt mặt cô: "Ngủ đi!"
Lời còn chưa dứt, trên eo Phó Triều Doanh liền có thêm một bàn tay. Bàn tay kia ấm áp mạnh mẽ, bắt đầu như có như không vuốt ve.
Hơi thở nóng ẩm bên tai cũng chưa biến mất, hơi thở Phó Triều Doanh từ từ tăng tốc, lý trí điều khiển nàng đưa tay đặt lên tay Diệp Gia Nguyên, lại bị cô nắm lấy.
"Bé cưng." Diệp Gia Nguyên bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non, ngữ khí triền miên đến cực điểm.
Tim Phó Triều Doanh chợt tăng tốc, lại nghe thấy cô khẽ thở dài một hơi. Trong lòng nàng tê rần, Phó Triều Doanh theo bản năng buông tay cô ra.
Thì thấy cô chỉ là nắm lấy tay nàng, đã không còn động tác bước tiếp theo.
Tốc độ tim đập của Phó Triều Doanh cũng không hề chậm lại, rồi sau đó nghe thấy bên tai truyền đến một câu khẽ nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Phó Triều Doanh khẽ "ừ" một tiếng: "Chị ơi ngủ ngon."
Lời nàng vừa dứt, Diệp Gia Nguyên cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng hôn nàng: "Đã gọi chị ơi rồi..."
Phó Triều Doanh cảm nhận hơi thở cô đột nhiên ghé sát vào, nhịp tim vốn đã chậm lại lần thứ hai bị cô trêu chọc tăng tốc.
"Sao có thể không có nụ hôn ngủ ngon chứ." Phó Triều Doanh hơi sững sờ, lại bị cô nhẹ nhàng hôn lên.
Lưỡi mềm mại của Diệp Gia Nguyên tiến công thần tốc, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi nàng.
Là một nụ hôn ôn nhu nhưng lại bá đạo.
Nghe bên tai tiếng nước giao hòa, hơi thở Phó Triều Doanh càng lúc càng gấp, nơi bị cô vuốt ve trên eo cũng nổi lên chút ngứa ngáy.
Nhiệt độ quanh thân càng tăng lên, Phó Triều Doanh không tự chủ được khẽ rên lên tiếng.
Trong phút chốc Diệp Gia Nguyên buông môi lưỡi nàng ra, chống đỡ chóp mũi của nàng, dán vào môi nàng nhẹ giọng nói: "Bé cưng ngủ ngon."
Ngữ khí ôn nhu đến cực điểm.
Sâu thẳm trong trái tim Phó Triều Doanh giống như bị lông vũ nhẹ nhàng phất qua, dâng lên chút ngứa ngáy khó tả.
Diệp Gia Nguyên nằm trở lại, nhưng đưa cánh tay ra lần thứ hai ôm Phó Triều Doanh vào lòng.
Phó Triều Doanh không đẩy cô nữa, chỉ chủ động tìm kiếm một tư thế dễ chịu trong lòng cô.
Phó Triều Doanh trước đây luôn cảm thấy trong những hành vi thân mật của mình và Diệp Gia Nguyên, nhu cầu thể xác chiếm đa số, sự gắn bó tình cảm thì thiếu.
Nhưng giờ khắc này nàng có sự cảm nhận khác biệt. Nàng khát khao sự thân mật với Diệp Gia Nguyên, nhưng càng khát khao sự gắn kết tâm hồn với cô.
Thích cùng cô trò chuyện, thích cùng cô gối đầu kề vai mà ngủ.
Phó Triều Doanh đêm đó ngủ cực kỳ an ổn, ngủ rất sâu.
Cho đến sáng sớm hôm sau tỉnh giấc trong mơ màng, khi phát hiện người bên cạnh đã biến mất, nàng còn có chút hoảng hốt.
Trong đầu chợt lóe lên một tia nghi hoặc: Diệp Gia Nguyên không phải nói đưa nàng đi làm xong rồi mới đi sân bay sao?
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa, tim Phó Triều Doanh run lên: "Mời vào."
Là dì Ngô thò đầu vào, cười híp mắt: "Tiểu Doanh mau dậy đi."
Phó Triều Doanh nháy mắt một cái: "Chị Gia Nguyên đã đi rồi sao?"
"Không có, Gia Nguyên đang làm bữa sáng trong bếp đấy, con bé cứ nhất quyết xuống bếp, cản cũng không được nha."
Tim Phó Triều Doanh run rẩy, lập tức đứng dậy xuống giường, xỏ dép lê liền đi ra ngoài.
Dì Ngô thấy nàng như một cơn gió lướt qua, hơi sững sờ ở cửa, lập tức lại cười lắc đầu một cái.
Phó Triều Doanh vội vàng xuống lầu, thẳng đến nhà bếp, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người Diệp Gia Nguyên ở khúc quanh phòng ăn.
Diệp tổng ngày thường hô mưa gọi gió trên thương trường lại mặc vào tạp dề, Phó Triều Doanh hơi sững sờ.
Diệp Gia Nguyên như sau lưng cũng mọc mắt, ngay khoảnh khắc nàng xuất hiện ở khúc ngoặt phòng ăn, đã có thần giao cách cảm nhìn sang.
"Vừa vặn có thời gian, chị làm bữa sáng cho em." Ánh mắt Diệp Gia Nguyên lưu chuyển, tựa như có gió biển ôn nhu nhẹ phẩy.
Phó Triều Doanh hướng về nàng ấy cười nhạt: "Chị đang làm gì vậy?"
"Mì trứng cà chua, trứng ốp la." Diệp Gia Nguyên đang ốp la trứng, lửa vừa vặn, rất ra dáng.
Phó Triều Doanh nháy mắt một cái: "Thơm quá."
Diệp Gia Nguyên cười một tiếng, nhẹ nhàng chạm vào trán nàng: "Mau đi rửa mặt đi."
Phó Triều Doanh cảm giác tai nóng, chạy bước nhỏ trở về phòng ngủ.
Lúc này mới phát hiện tóc mình như ổ gà vậy, càng cảm thấy nhiệt độ gò má tăng lên.
Hồi tưởng lại ánh mắt của Diệp Gia Nguyên và dì Ngô, Phó Triều Doanh nhỏ giọng phát điên một lúc.
Nhanh chóng rửa mặt, dưỡng da rồi trang điểm nhẹ xuống lầu, Diệp Gia Nguyên đã chờ nàng bên bàn ăn.
"Đến ăn sáng."
Phó Triều Doanh ngồi xuống đối diện cô, trước tiên húp một ngụm nước mì: "Mùi vị ngon quá, chị Gia Nguyên học ở đâu vậy?"
"Trên sách dạy nấu ăn có rất nhiều hướng dẫn."
Phó Triều Doanh nghĩ đến điều gì đó, không khỏi cười khẽ: "Dì Sở còn nói chị là cán bộ kỳ cựu, xem ra dì ấy vẫn chưa đủ hiểu chị."
Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu: "Để em hiểu chị là được rồi."
Quyền được hiểu rõ là đặc quyền Diệp Gia Nguyên dành cho nàng.
Phó Triều Doanh ý thức được điểm này, trái tim không bị khống chế tăng tốc.
Ung dung thong thả thưởng thức món mì sợi cô nấu, Phó Triều Doanh có loại cảm giác như thoát tục khỏi thế giới.
Diệp Gia Nguyên vốn là người không đụng tay vào việc nhà, lại vì nàng tự mình xuống bếp, còn hơn cả việc tự lái xe.
Phó Triều Doanh trong lúc lơ đãng nhìn về phía ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng của cô, vô cớ có cảm giác phí của trời.
Ăn sáng xong, Diệp Gia Nguyên đưa Phó Triều Doanh đến công ty đi làm.
Hôm nay thời gian còn dư dả, Diệp Gia Nguyên theo lệ dừng xe bên đường.
Phó Triều Doanh nhìn bóng lưng thanh lịch trầm ổn của cô, tâm niệm khẽ động, giơ điện thoại lên chụp một tấm hình, đăng lên khoảnh khắc chỉ mình nàng có thể thấy được.
Chẳng mấy chốc, Diệp Gia Nguyên xách một bó hoa hồng màu xanh lam từ tiệm hoa đi ra.
Vững vàng đi tới trước mặt nàng, hơi khom lưng đưa hoa cho nàng: "Phó tiểu thư, chào buổi sáng."
Khóe môi Phó Triều Doanh khó có thể kiềm chế khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng kéo ống tay áo cô: "Chị ơi chào buổi sáng."
Trong mắt Diệp Gia Nguyên thoáng qua ý cười rõ ràng, vòng qua đầu xe lên xe.
Phó Triều Doanh nhẹ nhàng ngửi hương hoa hồng, khóe môi vẫn khó có thể nén lại.
Nhưng quãng đường không tính xa, cũng không lâu sau, xe liền vững vàng dừng lại dưới lầu công ty Phó Triều Doanh.
Cảm giác không muốn vào lúc này đạt đến đỉnh điểm, Phó Triều Doanh chần chừ không xuống xe, lại bị Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve tóc —
"Chủ Nhật chị sẽ rảnh."
Phó Triều Doanh khẽ gật đầu, thu hồi sự không muốn trong lòng: "Chị ơi thượng lộ bình an."
Lời còn chưa dứt, Phó Triều Doanh vừa muốn mở cửa xuống xe, lại bị Diệp Gia Nguyên nắm lấy cổ tay.
Ánh mắt Diệp Gia Nguyên dừng lại trên đôi môi hồng hào của nàng, ánh mắt càng sâu.
Phó Triều Doanh trong nháy mắt hiểu rõ cô muốn làm gì, trái tim khó có thể kiềm chế tăng tốc đập, thì thấy cô đưa tay chỉ chỉ môi mình: "Bé cưng có muốn hôn một chút không."
Phó Triều Doanh khẽ nuốt nước bọt, cười khẽ hỏi cô: "Có phần thưởng gì không?"
Ánh mắt Diệp Gia Nguyên dần sâu, khóe môi nhếch lên ý cười khó nhận ra: "Chờ lần sau gặp mặt chị tặng em."
Ngữ khí Diệp Gia Nguyên quá mức thần bí, khiến Phó Triều Doanh không khỏi hiếu kỳ, thế là trong nháy mắt đến gần hôn một cái lên môi cô, lại bị cô ôm sau gáy và hôn sâu thêm.
Tiếng hít thở giao hòa cùng tiếng nước vang liên tiếp bên tai. Một loại ngứa ngáy nào đó thẳng tới đáy lòng, hơi thở Phó Triều Doanh từ từ hỗn loạn, yết hầu vô cớ tràn ra chút âm thanh, mới rốt cục bị cô buông ra.
Phó Triều Doanh vịn vai cô mượn lực để bình phục nhịp tim và hơi thở, chỉ nghe bên tai truyền đến một giọng nói ôn nhu trầm tĩnh —
"Công việc của em cố lên."
Phó Triều Doanh hít một hơi và nhẹ giọng nói chào tạm biệt với cô, mở cửa xuống xe, trong lúc giật mình cảm thấy chân run, hoãn hai giây, mới ổn định được bước chân.
Chiếc xe phía sau vẫn chưa khởi động, Phó Triều Doanh xoay người vẫy tay với cô.
Chỉ thấy Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, lại nhẹ nhàng chỉ xuống môi.
Phó Triều Doanh trong nháy mắt hiểu ra, từ trong túi nhỏ lấy ra gương, nhìn thấy son môi của mình trong gương không đều, đường viền mơ hồ.
Cũng may Diệp Gia Nguyên nhắc nhở nàng, nếu không lát nữa để đồng nghiệp bắt gặp...
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của Phó Triều Doanh: "Cô Phó chào buổi sáng, sao lại ở đây tô son môi vậy."
"Lại có người tặng hoa ~ Cô Phó thật hạnh phúc quá."
Phó Triều Doanh đem son mới tô nhẹ nhàng thoa đều, quay đầu nhìn về phía người tới, là đồng nghiệp phòng nhân sự.
Phó Triều Doanh hướng về cô ấy cười nhạt: "Ăn sáng bị trôi, vừa mới nhớ ra nên dặm lại."
Đồng nghiệp không hề nghi ngờ, chỉ hào hứng kể cho nàng nghe kế hoạch đi chơi tập thể (team building), nói là đã thăm dò ý kiến mọi người rồi, và mọi người muốn đi cắm trại ở ven hồ quanh thành phố.
Phó Triều Doanh khi học đại học, đi vẽ ký họa đã đặt chân đến rất nhiều nơi núi non hùng vĩ, sông lớn; đi ven hồ thì ít, nên nàng không có ý kiến gì.
Ý kiến duy nhất của Phó Triều Doanh là: "Thời gian định vào giữa tuần."
Ánh mắt đồng nghiệp sáng lên, mắt trợn tròn: "Sếp tốt quá!! Cô Phó cô thực sự là sếp tốt nhất trên đời này!!"
Phó Triều Doanh không để lại dấu vết tách khỏi hành động thân mật của cô ấy, cười khẽ nói: "Hi vọng mọi người đều có thể tận hưởng cuối tuần vui vẻ."
Hai người cùng đi thang máy vào công ty, vừa tới cửa liền nghe thấy cô bé tiếp tân trêu chọc: "Cô Phó lại nhận được hoa rồi ~"
Đồng nghiệp phòng nhân sự nháy mắt với cô bé: "Quen là được rồi."
Phó Triều Doanh bất đắc dĩ cong môi cười yếu ớt: "Được rồi, mau đi nghỉ một lát, lát nữa là phải làm việc rồi."
"Tuân lệnh cô Phó!"
Bởi vì mấy đồng nghiệp phòng nhân sự tính cách rất tốt, cho nên những người được chiêu mộ vào tính cách cũng không tệ.
Phó Triều Doanh mỉm cười đi vào văn phòng, theo lệ cắm hoa vào bình, sau đó thay nước cho những bó hoa mấy ngày trước.
Cũng may ngày đó đặt mua dụng cụ cho văn phòng công ty nàng đã mua thêm vài cái bình hoa, nếu không sẽ lãng phí những bông hoa vẫn chưa héo kia.
Phó Triều Doanh chụp một tấm hình gửi cho Diệp Gia Nguyên, sau đó là một câu: 【 Thượng lộ bình an [ Hoa hồng ] 】
Đoán rằng cô đang lái xe, Phó Triều Doanh bắt đầu làm việc.
Mười phút sau, Phó Triều Doanh nghĩ đến điều gì đó, gọi điện thoại cho quản gia của Diệp Gia Nguyên ở Cảng Thành.
Cúp điện thoại xong, tâm trạng Phó Triều Doanh vẫn duy trì ở trạng thái cao.
Kết quả, vào khoảng mười giờ, theo lệ kiểm tra hộp thư điện tử mới, lại phát hiện phong thư không cần xem kỹ nội dung cũng biết là ai gửi.
Diệp Dĩ An thật sự cho rằng khoảnh khắc của nàng là đang hồi ức về cô ta...
Phó Triều Doanh đại khái nhìn lướt qua liền kéo tài khoản này vào danh sách đen, lập tức xóa đi thư điện tử.
Phó Triều Doanh nhẹ lắc đầu một cái, tâm trạng không bị cô ta ảnh hưởng quá nhiều.
Không lâu sau nhận được thư trả lời của Diệp Gia Nguyên, Phó Triều Doanh an tâm bắt đầu làm việc.
Buổi chiều nàng phải đến bảo tàng mỹ thuật đàm luận công việc liên quan đến việc chuyển một số tác phẩm của bà ngoại đến Cảng Thành tham gia triển lãm.
Phó Triều Doanh đã hẹn thời gian rõ ràng với người phụ trách.
Vừa vặn nhận được tin tức Diệp Gia Nguyên đã hạ cánh an toàn, Phó Triều Doanh nghỉ ngơi một lúc, xuống tầng trệt chuẩn bị bắt xe đi bảo tàng mỹ thuật, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của tài xế Diệp Gia Nguyên.
"Cô Triều Doanh chào cô, Diệp tổng đã căn dặn tôi chờ ở dưới lầu công ty cô, cô xem lúc nào muốn dùng xe thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi."
Tim Phó Triều Doanh chợt run lên, nhẹ giọng nói: "Tôi xuống ngay đây."
"Vâng ạ." Đối phương báo cho cô vị trí cụ thể.
Phó Triều Doanh không khỏi cảm thán tâm tư cẩn thận, săn sóc tỉ mỉ của Diệp Gia Nguyên.
Trong quá trình từ từ tăng nhanh sự ở chung, Phó Triều Doanh càng cảm thấy, mình nhìn thấy chỉ là một phần rất nhỏ của Diệp Gia Nguyên.
Từ việc cô làm rất nhiều việc từ thiện, có thể thấy Diệp Gia Nguyên là người càng đào sâu càng có nhiều điều bất ngờ.
Phó Triều Doanh cười lắc đầu, gửi cho người đang thầm nghĩ một tin nhắn: 【 Diệp tổng vô cùng cẩn thận, em buổi chiều vừa vặn muốn dùng xe. 】
Diệp Gia Nguyên hầu như trả lời ngay lập tức: 【 Đi bảo tàng mỹ thuật? 】
Phó Triều Doanh: 【 Ừ, đàm phán tác phẩm của bà ngoại. 】
Bên kia một lát không có trả lời, Phó Triều Doanh đóng điện thoại nhắm mắt dưỡng thần, lại đột nhiên cảm giác điện thoại rung.
Mở khóa điện thoại, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy trong khung chat có tin nhắn mới, là một tin nhắn thoại.
Phó Triều Doanh theo bản năng tìm trong túi, kết nối tai nghe bluetooth trong nháy mắt, nghe được trong tai nghe truyền đến —
"Chúc bé cưng của chị mọi việc thuận lợi."
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói cô, nhịp tim Phó Triều Doanh liền bắt đầu vô cớ tăng tốc.
Rõ ràng Diệp Gia Nguyên gửi tới chỉ là một câu nói không thể bình thường hơn. Có lẽ ngữ khí của cô quá mức ôn nhu, Phó Triều Doanh nhịn không được nhấn nghe nhiều lần.
Nhưng không cẩn thận nhấn phải tin nhắn thoại mới bật lên: "Bé cưng tối nay gọi video được không?"
Phó Triều Doanh theo bản năng muốn nói được, vừa mới mở miệng, mới ý thức được hiện tại Diệp Gia Nguyên không ở bên cạnh nàng.
Đầu ngón tay Phó Triều Doanh nhẹ nhàng chạm vào màn hình, gõ xuống: 【 Được ~ 】
Lại vô cớ cảm thấy xấu hổ, đổi thành: 【 Được. 】
Gửi xong, Phó Triều Doanh vô cớ cảm giác tâm tình bay bổng.
Đến bảo tàng mỹ thuật, Phó Triều Doanh xuống xe, lại đột nhiên cảm giác điện thoại rung, là Diệp Gia Nguyên gọi thoại.
Đưa tay nhận cuộc gọi, liền nghe bên kia truyền đến một câu: "Bé cưng, chị về đến nhà rồi."
Khóe môi Phó Triều Doanh khẽ nhếch: "Vậy chị ơi nhanh nghỉ ngơi một lát."
"Nhìn thấy hoa em tặng, nhớ em."
Phó Triều Doanh cười khẽ, giả vờ không hiểu: "Hoa gì? Em sao lại không biết?"
Diệp Gia Nguyên: "Quản gia nói với chị."
Phó Triều Doanh: "Vậy chị có thích không?"
Diệp Gia Nguyên: "Thích, nhưng nhớ em."
Phó Triều Doanh ho khan hai tiếng: "Cái đó... em phải vào thang máy rồi."
Diệp Gia Nguyên vội vàng hỏi: "Em không muốn chị sao."
Phó Triều Doanh khẽ "ừ" một tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Khoảnh khắc cúp điện thoại, Phó Triều Doanh không có nguyên do tim đập nhanh hơn, thế là hít sâu hai cái, mới bình phục nhịp tim.
Khi tiến vào thang máy, Phó Triều Doanh đã chuẩn bị tinh thần cho việc dây dưa vài ngày, nhưng không ngờ, hôm nay mọi việc từ trên xuống dưới dường như đặc biệt thuận lợi.
Trước kia làm mấy việc chạy lên chạy xuống ký tên đóng dấu mệt đến không được, còn chưa chắc đã hoàn thành.
Hôm nay lại có vị chủ nhiệm chủ động đề nghị cùng nàng trao đổi, từ trên xuống dưới, tất cả đều khách khí với nàng đến bất ngờ.
Ngẫu nhiên gặp chủ nhiệm Khúc cùng một vị chủ nhiệm khác đã tham gia nghi thức cúng tế năm năm của bà ngoại Phó Ly, đối phương còn cười híp mắt chủ động chào hỏi nàng, còn nói hi vọng lần sau có thể có cơ hội hợp tác.
Phó Triều Doanh hướng về đối phương lễ phép gật đầu, trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc.
Chờ hoàn tất tất cả thủ tục, Phó Triều Doanh gọi điện thoại cho tài xế, cầm giấy tờ đi đến kho, lúc đó mới 3 giờ chiều.
Mới một tiếng đồng hồ liền giải quyết hết mọi việc, Phó Triều Doanh có cảm giác không thật.
Nàng lập tức gửi cho Diệp Gia Nguyên một tin nhắn: 【 Gần đây chị lại can thiệp vào bên bảo tàng mỹ thuật sao? Hôm nay thuận lợi quá. 】
Gửi tin nhắn xong mới gọi điện thoại cho dì Cả, đối phương cũng cảm thấy kinh ngạc: "Có phải lời Tiểu Nguyên nói lần trước đã có tác dụng không?"
Khóe môi Phó Triều Doanh hơi cong: "Có lẽ vậy ạ."
Trao đổi thêm chi tiết, hai người nhất trí cho rằng, ngoại trừ Diệp Gia Nguyên sẽ không có người có năng lực này làm cho thái độ của bọn họ thay đổi 180 độ.
Nói chuyện cũng kha khá, Phó Triều Doanh vừa định cúp điện thoại, liền nghe thấy dì Cả vội vàng nói một câu: "Việc bên Tiểu Nguyên dì sẽ đi nói chuyện, con cứ chuyên tâm làm việc của mình đi."
Phó Triều Doanh mím môi, khẽ "dạ" một tiếng, liền cúp điện thoại.
Sự nghi ngờ của Phó An Quân nằm trong dự liệu của nàng, nhưng sự mâu thuẫn của Phó An Quân đối với mối quan hệ của hai người dường như có chút không bình thường.
Phó Triều Doanh lắc lắc đầu, lại nhận được điện thoại của Diệp Gia Nguyên.
"Chị ơi?"
"Đã can thiệp rồi, em không cần để tâm."
Đối với Diệp Gia Nguyên mà nói là việc nhỏ như nhấc tay, nhưng đối với Phó gia bây giờ lại không phải như vậy.
Phó Triều Doanh cười khẽ: "Vậy xem dì Cả của em sẽ tặng chị món quà cảm ơn gì đây."
Điện thoại bên kia trầm mặc chốc lát, Phó Triều Doanh mới nghe được giọng nói cô lần thứ hai vang lên: "Chị có thể chỉ định không."
Phó Triều Doanh hơi sững sờ, rồi sau đó nghe thấy cô cười một tiếng, trầm giọng một câu: "Chị muốn bảo bối quý giá nhất của Phó gia các em."
Câu nói này giống như chuông sớm trống chiều vang vọng trong đầu Phó Triều Doanh, đinh tai nhức óc.
"Chị chỉ muốn em, bé cưng." Giọng Diệp Gia Nguyên vẫn trầm tĩnh như trước sau, nhưng ngữ khí ôn nhu trong đó đặc biệt dễ nghe.
Phó Triều Doanh khó có thể kiềm chế cười khẽ: "Chị ơi thật biết trêu người, chị thực sự không đi lớp học cảm xúc để học thêm sao?"
Bên kia trầm mặc một lát, Phó Triều Doanh hơi sững sờ, theo bản năng hỏi: "Không phải thật sự học thêm chứ?"
Diệp Gia Nguyên khẽ "ừ" một tiếng: "Tối Chủ Nhật, học trực tuyến suốt đêm."
"Bị mẹ chị phát hiện một đêm không ngủ, sáng sớm không cho chị ra ngoài đi làm, sau đó cãi nhau một trận."
Phó Triều Doanh trầm mặc hai giây: "Hóa ra là vì chuyện này mà cãi nhau."
Lại cười nói: "Vậy năng lực học tập của chị cũng mạnh thật đấy."
Diệp Gia Nguyên bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Chị có lúc cũng sẽ tự hỏi, liệu mình có dầu mỡ quá không."
Phó Triều Doanh nhịn không được cười khúc khích: "Chị còn biết từ dầu mỡ này nữa cơ à."
"Học được từ sách dạy nấu ăn." Diệp Gia Nguyên thản nhiên một câu.
Phó Triều Doanh ho khan hai tiếng, mới mở lời: "Không hề dầu mỡ chút nào."
Câu nói vô cùng sống động "Em rất thích" được Phó Triều Doanh giấu ở đáy lòng, nàng muốn để dành nó vào một khoảnh khắc đặc biệt nào đó, nói trực tiếp cho cô nghe.
Lại hàn huyên thêm hai câu, Diệp Gia Nguyên nói muốn vào thang máy, Phó Triều Doanh mới cúp điện thoại.
Có cảm giác như đang gọi điện thoại tám chuyện với bạn gái thời đại học. Phó Triều Doanh chợt muốn được sống lại một lần thời sinh viên, thời sinh viên có Diệp Gia Nguyên.
Tài xế đến cẩn thận bảo quản tốt tác phẩm của bà ngoại, rồi sau đó cùng các tác phẩm khác đồng thời đóng gói, giao cho công ty hậu cần chuyên nghiệp vận chuyển về Cảng Thành.
Khóe môi Phó Triều Doanh hơi cong, lại lên trên lầu khảo sát phòng trưng bày triển lãm tranh của công ty mình, rồi mới trở lại công ty.
Buổi tối cùng Thẩm Quán Nam và chị họ ăn cơm.
Thẩm Quán Nam nghe nói chuyện nàng và Diệp Gia Nguyên, cười ý tứ sâu xa một tiếng, rồi sau đó thần bí mở lời: "Thực ra chị đã sớm đoán được hai người sẽ thành đôi."
Phó Triều Doanh nháy mắt một cái: "Sao lại nói vậy?"
"Tối hôm em chia tay, phản ứng của Diệp Gia Nguyên quá bất thường."
"Trước khi em nói chia tay, cô ấy vẫn nhẹ nhàng lạnh lùng; sau khi nói xong em chia tay, cô ấy lại lập tức đề nghị muốn đến đón em"
"Em không thấy kỳ quái sao!"
Phó Triều Doanh cùng Phó Triều Hoa liếc mắt nhìn nhau: "Hình như là có chút kỳ quái thật?"
Phó Triều Hoa cười khúc khích, chỉ nói: "Không hổ là luật sư Thẩm! Quá chú ý chi tiết!"
Thẩm Quán Nam cười khẽ: "Nói chung cô ấy đối với em rất đặc biệt rồi, trước đây chị đã có chút cảm giác nghi ngờ."
"Em có nhớ năm nhất chuyển phòng ngủ lần đó không, hôm đó chị đi công tác ở tỉnh ngoài, bà ngoại em lại... bệnh nặng, là Diệp Gia Nguyên giúp em làm các thủ tục sau này."
"Theo lý mà nói, bà ngoại em nên tìm dì Sở đứng ra mới phải, dù sao dì ấy là trưởng bối."
"Vì lẽ đó Diệp Gia Nguyên đến giúp em xử lý, có lẽ là chủ động nói với dì Sở."
Tim Phó Triều Doanh khẽ run, nhớ lại ngày chuyển phòng ngủ năm đó.
Trời còn đang mưa phùn rả rích, Diệp Gia Nguyên tự mình giúp nàng xách từng món hành lý, thẳng thắn dứt khoát.
Phút cuối cùng, Diệp Gia Nguyên còn gọi mấy vệ sĩ vào, cảnh cáo mấy người bạn cùng phòng kia, sau này còn dám tìm nàng gây phiền phức, sẽ không dễ dàng bỏ qua như lần này.
Có một người bạn cùng phòng hôm đó đã bị cô dọa khóc.
Đó còn là lần đầu tiên Diệp Gia Nguyên tức giận như vậy trong ký ức của Phó Triều Doanh. Nhưng hôm đó trong lòng nàng tràn đầy cảm động, không có bất kỳ ý tưởng nào khác.
Thẩm Quán Nam cười khẽ: "Vì lẽ đó, Diệp tổng có lẽ là từ lúc đó đã nảy sinh lòng thương cảm với em."
"Và đau lòng là khởi đầu của yêu thương."
Phó Triều Doanh khẽ gật đầu, cố nén khóe mũi cay cay cùng các cô cụng ly.
Phó Triều Hoa nhẹ giọng cảm khái: "Chị thực sự không nhìn ra một chút nào, hơn nữa..."
Phó Triều Hoa trầm mặc một chút: "Chuyện em bị bỏ rơi/cô lập này, mẹ chị không nói với chị, hôm nay chị mới biết."
Phó Triều Hoa đưa tay khẽ vỗ vai em gái: "Chị xin lỗi."
Phó Triều Doanh hướng về cô ấy cười yếu ớt: "Chị làm gì vậy, chuyện này có gì đáng để xin lỗi chứ."
"Đều qua rồi, chúc mừng cặp tình nhân nhỏ của chúng ta sẽ thành người nhà nhé." Thẩm Quán Nam đúng lúc lên tiếng, cố gắng xóa đi những ký ức không tốt đẹp.
Lại hàn huyên một hồi về chuyện phiếm của Phó Triều Hoa và Đổng Mộ Vũ, trên đường Phó Triều Doanh nhận được cuộc gọi video của Diệp Gia Nguyên, theo bản năng vuốt màn hình liền bắt máy.
"Chị ơi, em cùng chị em, còn có chị Quán Nam cùng nhau ăn cơm đây." Phó Triều Doanh cười khẽ, không ngại ngùng gọi ra cái tên gọi triền miên kia trước mặt người khác.
Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, chào hỏi từng người, lại nhìn Phó Triều Doanh nhẹ giọng nói: "Lát nữa em về rồi gọi lại cho chị nhé, khoảng mấy giờ đây."
Phó Triều Doanh nghiêng đầu nhìn các cô một chút, rồi quay lại: "Tám giờ!"
Thẩm Quán Nam cùng Phó Triều Hoa liếc mắt nhìn nhau, khẽ cười.
Hai người cúp điện thoại, Thẩm Quán Nam đi đầu ồn ào: "Ôi, Diệp tổng nhà em nói chuyện ôn nhu thế cơ à."
Phó Triều Hoa bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Chị không biết đâu, hai người đó ở Cảng Thành lén lút nhiều lắm, Diệp tổng quả thực, khác biệt hoàn toàn so với bình thường."
"Ôi chao."
Phó Triều Doanh vô cớ cảm thấy xấu hổ: "Được rồi được rồi, lát nữa các chị còn có tăng hai không?"
"Được được được, bây giờ liền thành 'các chị' đúng không."
"Có vợ rồi liền quên bạn bè, đúng là trọng sắc khinh bạn."
Phó Triều Doanh nhẹ nhàng chớp mắt: "Có sao, chị Đổng nhà chị vừa nãy chẳng phải cũng đang thúc giục chị sao!"
Đây là thế giới chỉ có một mình Thẩm Quán Nam bị tổn thương.
Thẩm Quán Nam than nhẹ một tiếng: "Được được được, các em đều đi nói chuyện yêu đương đi, để chị một mình cô đơn đi uống rượu."
Mấy người nhỏ náo loạn một hồi, cuối cùng quyết định là mời Đổng Mộ Vũ cùng đi uống rượu, Phó Triều Doanh về nhà cùng Diệp Gia Nguyên gọi điện thoại tám chuyện.
Về đến nhà, vừa tắm xong thổi khô tóc, Phó Triều Doanh nửa tựa vào chiếc ghế dài trước cửa sổ gọi video cho Diệp Gia Nguyên.
Khoảnh khắc video bật lên, Phó Triều Doanh vô cớ cảm giác gò má nóng lên —
Diệp Gia Nguyên nhìn chăm chú nàng, một tay đang cởi nút áo, từng chiếc từng chiếc, cởi đến khe ngực mới dừng lại.
Hô hấp Phó Triều Doanh hơi ngừng lại, sau khi cô dừng tay mới lắp bắp mở lời: "Chị, chị vừa làm gì thế..."
"Hơi nóng."
Phó Triều Doanh nhìn mảng lớn da thịt trắng như tuyết của cô, nhịn không được khẽ nuốt nước bọt.
Rồi sau đó quay đi chỗ khác: "Mở điều hòa đi ạ."
Ánh mắt Diệp Gia Nguyên thoáng qua hai phần ý cười: "Sẽ lạnh."
"Vậy em muốn mở điều hòa." Phó Triều Doanh lại vô tình đảo qua khe ngực ẩn hiện của cô, để tránh cơ thể khô nóng, vẫn đưa tay mở điều hòa.
Lại nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ vô cùng.
Phó Triều Doanh vội vàng quay đầu lại: "Chị ơi cười cái gì vậy."
Ngữ khí vô cớ nũng nịu.
Diệp Gia Nguyên nhìn cô với ánh mắt sâu sắc: "Bé cưng, phần thưởng còn cần chứ."
Phó Triều Doanh đột nhiên nhớ tới phần thưởng nụ hôn của cô trước khi đi.
Phó Triều Doanh theo bản năng khẽ gật đầu, thì thấy cô cầm một món đồ chơi đặt sát màn hình.
Nhìn thấy món đồ nhỏ trên màn hình, ý thức được cô muốn làm gì, tim Phó Triều Doanh chợt tăng tốc.
Nhìn thấy Diệp Gia Nguyên đặt điện thoại lên giá đỡ điều chỉnh góc độ, Phó Triều Doanh vội vàng mở lời: "Chị ơi, chị muốn làm gì."
"Trước em không phải chê chị không đủ nhiệt tình sao... Hôm nay thử xem điều khiển từ xa nhé." Trong giọng nói trầm tĩnh của Diệp Gia Nguyên lẫn vào chút khàn khàn, tăng thêm vài phần gợi cảm và dụ dỗ.
Lời của editor
Diệp tổng thiệt biết cách chơi để chiều vợ nhỏ. :]]]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro