Chương 58

Phó Triều Doanh trầm tư chốc lát, trong mắt khó tránh khỏi thoáng qua mấy phần giằng co.

Chờ hoàn hồn lại, nàng hướng về Diệp Gia Nguyên cong môi cười yếu ớt: "Em không thành vấn đề."

Cùng với bất an chờ đợi, không bằng chủ động nói rõ. Nếu như thật sự chờ Phó An Quân tự mình phát hiện, e rằng sẽ dẫn đến một trận phong ba lớn.

Phó Triều Doanh khó mà nhận ra khẽ thở dài, lại nghe thấy Diệp Gia Nguyên nói: "Không có chuyện gì đâu, yên tâm."

Ngữ khí vẫn là nhẹ như mây gió, Diệp Gia Nguyên như đang nói một việc nhỏ không đáng kể.

Phó Triều Doanh nhịn không được cong mặt mày, nghe thấy Phó Triều Hoa cảm khái: "Không hổ là chị Gia Nguyên, trực tiếp chủ động tấn công."

Vai Phó Triều Doanh bị chị họ nhẹ nhàng vỗ: "Nhưng kỳ thực dì Sở không phản đối, mẹ chị hẳn là cũng sẽ không làm khó hai người chứ?"

"Ừm." Phó Triều Doanh khẽ đáp một tiếng, nhưng tự dưng nhớ tới ánh mắt Sở Dật Vân nhìn nàng sáng sớm.

Chuyển mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời một màu xanh biếc, vạn dặm không mây.

Mấy ngày nay đều là thời tiết tốt.

Lại nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía góc nghiêng mặt của Diệp Gia Nguyên, cô vẫn cứ điềm tĩnh tự tin, bình thản ung dung.

Trong đầu lướt qua rất nhiều khoảnh khắc, nhớ tới Diệp Gia Nguyên tặng nàng 《 Ngọc Lan đồ 》, nhớ tới lần đầu tiên các nàng nắm tay, ôm nhau, nhớ tới những nụ hôn và sự nghẹn ngào lúc nửa đêm.

Phó Triều Doanh cảm thấy tâm trạng ung dung hơn một chút, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Các nàng đến nhà của Diệp Gia Nguyên thì, vừa vặn nhìn thấy thang máy khép lại.

Vội vã cùng Phó An Quân và Sở Dật Vân liếc mắt nhìn nhau, Phó Triều Doanh không đọc được tâm trạng gì đặc biệt từ ánh mắt hai người.

Nhưng Phó An Quân âm tình bất định, Phó Triều Doanh không dám chắc.

"Không sao đâu Tiểu Doanh." Phó Triều Hoa chú ý tới ánh mắt nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

Phó Triều Doanh hoàn hồn lại, hướng về cô ấy trấn an cười một tiếng, rồi sau đó đẩy cửa xuống xe.

Nhưng thấy Diệp Gia Nguyên đã đi vòng tới bên này nàng, hướng về nàng đưa tay ra. Phó Triều Doanh chậm rãi đi tới, nắm chặt tay cô.

Lần nắm tay này khác biệt với bất kỳ lần nào trước đây, Phó Triều Doanh đã làm tốt chuẩn bị tâm lý.

Trong thang máy, không có người nói chuyện, tựa như sự yên tĩnh trước khi bão tố ập đến. Sự im lặng luôn làm người ta cảm thấy hoảng sợ.

Khoảnh khắc Diệp Gia Nguyên ấn vân tay mở khóa, Phó An Quân và Sở Dật Vân đồng loạt đưa mắt nhìn lại.

Phó Triều Doanh không chút ngạc nhiên đối diện với Phó An Quân, tim chợt thắt lại.

Ánh mắt Phó An Quân dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt của nàng và Diệp Gia Nguyên, cười lạnh một tiếng: "Xem ra cũng không cần dì hỏi, các con chuẩn bị nói thẳng rồi."

Sở Dật Vân ngồi bên cạnh dì ấy, không lên tiếng, nhưng ánh mắt cũng dừng lại trên tay hai người.

Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu: "Dì Quân xin lỗi, đã không kịp thời báo tin vui cho dì."

Phó An Quân cười một tiếng: "Tin vui? Chuyện các con ở bên nhau sao? Hay là chuyện, lén lút lừa gạt người lớn hai nhà?"

Nghe câu này, sắc mặt Sở Dật Vân trở nên nặng nề, nhắc nhở dì ấy: "An Quân."

"Nếu hai đứa nó dám làm, có lời gì là không nghe được?" Trong ánh mắt Phó An Quân tất cả đều là sự phẫn nộ, nói chuyện cũng mang theo mấy phần uy nghiêm.

Lúc nhỏ Phó Triều Doanh đã lớn lên trong sự nóng nảy này của dì Cả, tâm trạng nàng tương đối bình tĩnh, nhưng viền mắt trên mặt hơi đỏ lên: "Dì Cả..."

Âm thanh rất nhẹ, còn mang theo chút hơi nghẹn ngào. Lời còn chưa dứt, tay Phó Triều Doanh liền bị Diệp Gia Nguyên nắm chặt hơn một chút.

"Dì Quân hà tất phải nói những lời khó nghe như vậy, không nói cho các dì biết, là bởi vì khi đó không phải là lúc thích hợp."

Phó An Quân hiển nhiên không định để ý lời cô nói, chỉ là chuyển sự chú ý đến trên mặt Phó Triều Doanh, đứng dậy, cực kì lạnh nhạt nói một câu: "Tiểu Doanh, đi theo dì."

Phó Triều Doanh vừa mới chuẩn bị nâng chân lên, liền bị Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.

"Dì Quân, có chuyện gì thì nói ở ngay đây đi." Diệp Gia Nguyên vẻ mặt vẫn cứ nhàn nhạt.

Sở Dật Vân sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng không nói một lời.

Phó An Quân thần thái bình tĩnh, chỉ nói đơn giản với Diệp Gia Nguyên một câu: "Đây là chuyện gia đình, con không có quyền can thiệp."

Thấy Diệp Gia Nguyên vẫn không có ý buông tay, Phó Triều Doanh nhẹ nhàng nhéo cô: "Không có chuyện gì, để em đi."

Phó Triều Doanh không muốn thấy cô khó xử, huống hồ dì Cả giận là giận nàng, không liên quan lớn đến Diệp Gia Nguyên.

Phó Triều Doanh vững bước hướng về phòng ngủ của Phó An Quân đi đến, lập tức nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khoảnh khắc đóng cửa, nàng bắt gặp ánh mắt ân cần của Diệp Gia Nguyên, tim thật giống như được an ủi.

Phó Triều Doanh chậm rãi xoay người lại, đối diện với ánh mắt như cười mà không phải cười của Phó An Quân.

"Phó Triều Doanh, con nói thật cho dì biết, con có phải đã sớm thích Diệp Gia Nguyên rồi không?" Ngữ khí Phó An Quân không tính là phẫn nộ, thậm chí còn có chút ôn hòa.

Phó Triều Doanh chỉ nghiêm túc lắc lắc đầu: "Không có, con là sau khi chia tay với Diệp Dĩ An, mới thích chị Gia Nguyên."

Phó An Quân sâu sắc nhìn về phía nàng, trong ánh mắt tất cả đều là dò xét: "Hay là, con là bởi vì không chiếm được Diệp Gia Nguyên, mới lùi lại mà ở bên em gái nó?"

Phó Triều Doanh có cảm giác như đàn gảy tai trâu, như dì Cả chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình, mà không tin câu trả lời của nàng.

Phó Triều Doanh lần thứ hai nghiêm túc giải thích: "Không có, lúc con ở bên Diệp Dĩ An là toàn tâm toàn ý."

"Vậy sao con chia tay với nó lại nhanh chóng thoát ra như vậy?" Phó An Quân nhất châm kiến huyết, lời nào lời đó đều là sự thật.

Tim Phó Triều Doanh chua xót, khó tránh khỏi hít sâu hai cái, nhẹ giọng nói: "Con đã sớm phát hiện cô ta ngoại tình, đã trải qua thời gian rất lâu giằng co. Vào cái đêm cô ta đi Nam Nghiễn hội quán, con lần cuối cùng níu kéo cô ta, nhưng cô ta vẫn đi."

"Thật sao?" Phó An Quân vẫn cứ mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Phó An Quân căn bản không hề tin nàng.

Phó Triều Doanh cười một tiếng, nhìn chằm chằm mắt dì ấy bình tĩnh mở lời: "Dì Cả, bây giờ con có mổ tim ra cho dì xem cũng đã muộn rồi, bởi vì trong lòng con sớm đã không còn chút bóng dáng nào của Diệp Dĩ An, trong lòng con đều là Diệp Gia Nguyên."

"Con có lúc đã nghĩ, có phải con nói cái gì dì cũng không tin, lẽ nào không phải con nói con đã thầm mến Diệp Gia Nguyên từ rất sớm, là con ngoại tình tư tưởng trước, dì mới vui lòng sao?"

Phó Triều Doanh lời còn chưa dứt, chợt bị một bàn tay đánh tới.

Phó Triều Doanh nghiêng đầu chưa kịp né, trên gương mặt bên trái trong nháy mắt truyền đến sự đau nhói.

Nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quát lớn: "Dì Phó An Quân, có phải là quá đáng lắm rồi không!"

Lập tức bị một luồng mùi hoa mộc lan nhàn nhạt bao bọc, nước mắt Phó Triều Doanh trong nháy mắt rơi xuống.

Cả người Phó An Quân dĩ nhiên đã bị cảm xúc chiếm lĩnh, phong thái lễ nghi, cẩn trọng ngày xưa dĩ nhiên không thấy đâu, dì ấy cuồng loạn: "Đồi phong bại tục! Chia tay với Diệp Dĩ An xong lại cùng với chị gái nó ở bên nhau, vậy sau này thì sao? Nếu như lại chia tay, toàn bộ Phó gia đều sẽ bị người ta chế giễu!"

"Con cũng không phải không biết hiện tại Phó gia đang dần dần suy thoái, có nhiều phụ nữ ưu tú như vậy, con nhất định phải nắm lấy con gái Diệp gia làm gì."

"Con có phải cố ý không? Phó Triều Doanh, con hận ta đến mức nào mới chịu như vậy đem họ Phó gia đặt lên đầu sóng ngọn gió?"

Phó Triều Doanh sững sờ nhìn dì ấy, lại bị Diệp Gia Nguyên vững vàng ôm vào trong ngực.

Diệp Gia Nguyên sắc mặt càng nặng hơn, lạnh giọng một câu: "Dì Quân, chờ dì bình tĩnh lại rồi nói chuyện."

Phó Triều Doanh bị Diệp Gia Nguyên mang đi, đi ngang qua phòng khách thì nhìn thấy Phó Triều Hoa hít vào một hơi, cùng với vẻ mặt phức tạp lại khó tả của Sở Dật Vân.

Phó Triều Doanh bị Diệp Gia Nguyên mang tới lầu hai, ngồi vào trên ghế dài lúc nào không hay, cả người còn có cảm giác hoảng hốt.

Trong lòng không khỏi bắt đầu nghi ngờ mình, chẳng lẽ mình thật sự làm sai?

Trước mắt có thêm một đạo bóng tối, Phó Triều Doanh thẫn thờ ngẩng đầu nhìn cô, thì thấy Diệp Gia Nguyên đang ngồi xổm xuống trước mặt mình.

Diệp Gia Nguyên không lên tiếng, nhưng trong mắt cô hiển nhiên có nỗi đau lòng khôn kể. Tim Phó Triều Doanh run lên, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô: "Chị ơi..."

Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve vết hằn đỏ trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Em ở đây ngồi một lát, chị đi giải quyết."

Phó Triều Doanh khẽ gật đầu, lại nghe thấy nơi cửa thang lầu có động tĩnh. Hơi vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Phó Triều Hoa vừa vặn cầm túi chườm đá, đứng ở cửa cầu thang.

Phó Triều Hoa muốn nói lại thôi, như là có chút không biết làm sao.

Diệp Gia Nguyên lướt qua cô ấy, chỉ nhẹ giọng nói một câu: "Giúp chị chăm sóc em ấy, cảm ơn em."

Phó Triều Hoa bình tĩnh gật gật đầu, lập tức chậm rãi đi tới bên cạnh ghế sô pha. Cô ấy thấy em họ hướng về mình cười nhẹ một tiếng.

"Chị, chuyện không liên quan tới chị." Phó Triều Doanh nhẹ giọng an ủi cô ấy.

Thấy em họ sắc mặt trắng bệch, trên mặt còn có một vết hằn đỏ rõ ràng, lại vẫn muốn an ủi mình. Sự đau lòng trong lòng Phó Triều Hoa càng sâu, đưa túi chườm đá cho nàng: "Tính cách mẹ chị quả thực rất cố chấp, chị thay mẹ xin lỗi em, xin lỗi."

Phó Triều Doanh lắc đầu, lại bị chị họ kéo tay —

"Tiểu Doanh, hay là em đánh chị một cái đi? Xả giận cũng được, đừng giấu trong lòng."

Phó Triều Doanh hơi sững sờ, nhưng nhẹ nhàng rút tay mình về: "Em không sao, chỉ là có chút ngỡ ngàng."

Từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa có ai thật sự động tay với nàng một lần, nhiều nhất là lời lẽ châm chọc, cùng với ném bùn về phía nàng mà thôi.

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng chườm đá, cảm giác nóng rát cuối cùng cũng giảm bớt.

Phó Triều Hoa nhìn vẻ mặt đau đớn của nàng thật sự rất xót, nhẹ giọng hỏi: "Hai người nói chuyện gì? Sao mẹ chị lại động thủ?"

"Em hiện tại không muốn nhớ lại." Phó Triều Doanh chậm rãi nhắm mắt lại, rồi sau đó nhẹ giọng hỏi cô ấy: "Chị, chị có thể đỡ em vào nghỉ ngơi được không?"

Đầu óc Phó Triều Doanh một mảnh hỗn độn, không cách nào suy nghĩ, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút ở nơi ấm áp mềm mại.

Phó Triều Hoa nghe vậy nhất thời đứng dậy, đỡ cánh tay nàng, đưa nàng vào phòng ngủ của Diệp Gia Nguyên.

Khoảnh khắc nằm xuống, cơ thể Phó Triều Doanh liền mang theo tâm trí đồng thời chìm vào sự mềm mại.

Ngửi thấy mùi hoa mộc lan nhàn nhạt thoang thoảng trước mũi, Phó Triều Doanh tựa như tìm về được linh hồn của chính mình.

Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng bên tai, Phó Triều Doanh chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước giây phút mất đi ý thức, nàng còn đang suy nghĩ, nếu như không có Diệp Gia Nguyên, nàng e rằng còn sẽ phải đối mặt với hết lần này đến lần khác, những cái tát hữu hình hoặc vô hình.

Sự buồn ngủ mơ hồ quả nhiên kéo tới, mọi tâm tư trong đầu bình tĩnh lại, Phó Triều Doanh ngủ say.

Sau một lúc lâu, Phó Triều Doanh bị một giọng nói điềm tĩnh ôn nhu nhẹ nhàng đánh thức.

Phó Triều Doanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức liền thấy Diệp Gia Nguyên với ánh mắt đầy ôn nhu.

Trong nháy mắt cảm thấy an tâm, nghe thấy cô nói: "Mẹ và dì về Nam Nghiễn rồi."

Gò má bị Diệp Gia Nguyên xoa, Phó Triều Doanh không tự chủ được nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô. Lại nghe thấy cô ôn nhu lại sủng nịnh một câu: "Như mèo con vậy."

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng nháy mắt, nhưng chỉ há miệng, không biết nên nói gì. Thì thấy Diệp Gia Nguyên nữa nằm xuống, ôm nàng vào trong ngực.

Phó Triều Doanh trong nháy mắt đắm chìm vào hơi ấm trong lòng cô, nghe thấy cô nhẹ giọng báo cáo: "Tâm trạng dì Cả em không ổn định, chúng ta hiện tại không có cách nào lý trí nói chuyện rõ ràng."

"Mẹ chị và chị họ em trước tiên đưa dì ấy về Nam Nghiễn rồi."

"Em muốn về ngày nào? Chị đi cùng em."

Phó Triều Doanh khẽ lắc đầu: "Chị bận công việc đi, em tự mình về được."

Lại nghe thấy Diệp Gia Nguyên ngữ khí chắc chắn: "Chị đi cùng em."

Phó Triều Doanh nép trong lòng cô chợt cảm thấy mũi cay cay, lại nghe thấy cô nói: "Công việc nào cũng không quan trọng bằng vợ chị."

Viền mắt Phó Triều Doanh chợt cay cay, nhẹ nhàng chọc vào eo cô. Lại bị cô nhẹ nhàng nâng mặt lên, bất ngờ cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Gia Nguyên đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, khẽ nhíu mày: "Không được khóc nữa."

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng nháy mắt một cái, nước mắt liên tục rơi xuống, nhưng đột nhiên bị cô nhẹ nhàng hôn.

Tim Phó Triều Doanh run mạnh, nghe thấy cô nói: "Chị em trước khi đi có xin lỗi chị, nói không chăm sóc tốt cho em."

"Cô ấy nói từ sau khi bà ngoại mất, rất ít khi thấy em chảy nước mắt."

"Ngay cả cô bé Tiểu Tô kia cũng nhớ, trước đây em là một cô bé mít ướt."

Diệp Gia Nguyên khó mà nhận ra thở dài một tiếng, lại ôn hòa mở lời: "Nhưng hôm nay em lại khóc trong lòng chị."

"Vì thế chị hiện tại có chút vui vẻ, là bởi vì em coi chị là người thân cận nhất, mới sẽ bày ra mặt yếu ớt nhất cho chị."

Phó Triều Doanh nín khóc mỉm cười: "Đúng là vậy, nhưng cái tát đó của dì Cả thật sự đau..."

Diệp Gia Nguyên cúi mắt nhẹ nhàng thổi vào gò má bên trái nàng: "Phù phù có đỡ hơn chút nào không?"

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhẹ giọng gọi cô: "Diệp Gia Nguyên."

"Chị đúng là trẻ con." Phó Triều Doanh không chút lưu tình chê bai, khóe môi lại lặng lẽ cong lên.

"Nếu như em có thể hài lòng một chút, nói chị ấu trĩ cũng không sao." Diệp Gia Nguyên lời còn chưa dứt, liền đưa tay lần thứ hai ôm nàng vào trong ngực.

Tim Phó Triều Doanh run mạnh.

Ôm ấp một lúc lâu, Diệp Gia Nguyên lần thứ hai mang tới túi chườm đá: "Bé ngoan nằm xuống."

Phó Triều Doanh mặt mày hơi cong, nghe lời cô ngoan ngoãn nằm xuống, lập tức cô chườm túi đá lên mặt nàng.

Cảm giác lạnh lẽo rất lớn làm giảm đi cảm giác đau rát trên mặt Phó Triều Doanh, cũng an ủi tâm hồn bị tổn thương của nàng.

Chưa đầy hai giây, Phó Triều Doanh nhẹ giọng mở lời: "Không đau."

Diệp Gia Nguyên nhẹ lắc đầu: "Chị không tin."

"Thật mà." Phó Triều Doanh nghiêm túc gật đầu, nhưng trong giọng nói lại không cảm thấy mang theo chút nũng nịu.

Diệp Gia Nguyên lại cho nàng đắp một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng kéo nàng dậy: "Xuống lầu xem phim đi? Ngủ tiếp tối sẽ ngủ không được."

"Được." Phó Triều Doanh ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi hơi cong lên.

Diệp Gia Nguyên nắm tay nàng đi xuống, thì thấy nàng ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng ngủ của Phó An Quân một chút.

Mắt Phó Triều Doanh bị cô nhẹ nhàng che lại: "Sao vậy?"

"Không cần lại nghĩ những chuyện đó." Diệp Gia Nguyên trầm giọng một câu: "Đều là vấn đề nhỏ."

Ý thức được hành động nhỏ của mình bị cô phát hiện, Phó Triều Doanh không khỏi cảm thán sự tinh tế của cô, lập tức cười khẽ: "Em chỉ là liếc mắt một cái, sợ dì ấy chưa đi."

Diệp Gia Nguyên cũng cười một tiếng, thả mắt nàng ra, dắt nàng đến ghế dài ngồi xuống.

Tùy tiện tìm một bộ phim hài, Diệp Gia Nguyên tiếp tục giúp nàng chườm đá, lại bị nàng nhẹ nhàng kéo tay.

"Vậy chị hôn em một cái đi, em thật sự không đau." Phó Triều Doanh nghiêng đầu nhìn cô.

Diệp Gia Nguyên quả nhiên nhẹ nhàng giữ lấy gáy nàng, hôn khẽ một cái lên gò má bên trái nàng, quả nhiên thả túi chườm đá xuống, lại đứng dậy đi vào ngăn kéo lấy cái gì đó.

Phó Triều Doanh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, rồi sau đó nhìn thấy cô ôm rất nhiều đồ ăn vặt lại đây, tất cả đều là món nàng thích ăn.

Diệp Gia Nguyên đều ghi nhớ trong lòng.

Phó Triều Doanh cảm thấy mũi cay cay, nhẹ giọng mở lời: "Vậy chúng ta ngày mai về Nam Nghiễn có được không?"

Diệp Gia Nguyên nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một độ cong: "Nghe lời em."

"Chị gọi điện thoại cho Lưu Hân."

Phó Triều Doanh ngồi khoanh chân, bóc cánh gà, nghe cô cùng Lưu Hân thảo luận quy hoạch công việc, nghiêng đầu nhìn cô một cái, thì thấy cô đẩy thùng rác đến gần.

Phó Triều Doanh khóe môi hơi cong, cúi đầu nhổ xương vào, liền cảm giác đỉnh đầu của mình bị cô nhẹ nhàng xoa.

Giống như gãi ngứa cho mèo con vậy.

Không lâu sau, Diệp Gia Nguyên sắp xếp xong công việc, lại nhờ Lưu Hân hỗ trợ đặt vé máy bay.

Bốn giờ rưỡi chiều mai đến Nam Nghiễn.

Phó Triều Doanh nép trong lòng Diệp Gia Nguyên gửi tin nhắn cho dì Ngô, nói món muốn ăn, trong nháy mắt cảm thấy hạnh phúc.

Rõ ràng hai giờ trước, nơi này còn xảy ra một trận cãi vã kịch liệt, nhưng bây giờ dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi.

Phó Triều Doanh không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía cô, lại bị cô phát hiện, mạnh mẽ xoay mặt nàng hướng về màn hình: "Xem phim đi."

"Chị đúng là bá đạo."

Diệp Gia Nguyên ở bên tai nàng cười nhẹ một tiếng: "Chị sợ em nhìn chị riết sẽ chán."

"Sẽ không đâu." Phó Triều Doanh xoay người ôm lấy eo cô.

Diệp Gia Nguyên luôn có thể cho nàng cảm giác mới mẻ, Phó Triều Doanh cũng luôn có thể phát hiện ra những mặt không muốn người biết của cô — ôn nhu, đáng yêu lại bá đạo.

Chính là loại sự yêu chiều và đặc biệt này, khiến Phó Triều Doanh không ngừng rung động, cuối cùng đắm chìm vào đó.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, trong cửa sổ ấm áp tràn đầy.

Phó Triều Doanh cuối cùng cũng một lần nữa thu hoạch được cảm giác chân thật về việc được yêu chiều, được kiên định lựa chọn.

Người trước đây mang lại cho nàng cảm giác như vậy là bà ngoại nàng — Phó Ly.

Nghĩ đến đây, Phó Triều Doanh nhẹ giọng kể cho Diệp Gia Nguyên nghe câu chuyện của nàng và bà ngoại.

Diệp Gia Nguyên cũng không cảm thấy khô khan tẻ nhạt, chỉ lẳng lặng nghe nàng kể về người nàng yêu thương nhất.

"Sau này em nhớ bà, thì ôm chị một cái nhé." Diệp Gia Nguyên trầm giọng nói.

Phó Triều Doanh hơi kinh ngạc, lập tức lại cười khẽ: "Được thôi, nhưng chị cũng nên nhớ là —

"Mỗi lần em ôm chị, người em nghĩ đến không nhất định là bà đâu."

. . .

Phó Triều Doanh và Diệp Gia Nguyên đến Nam Nghiễn đến Nam Nghiễn vào chiều ngày hôm sau.

Diệp Gia Nguyên đường hoàng dọn vào nhà Phó Triều Doanh ở, lại rất tự nhiên giới thiệu với dì Ngô: "Dì Ngô, con có một thân phận mới."

Dì Ngô nghi hoặc: "Thân phận mới gì cơ."

Phó Triều Doanh tiến lên nhẹ nhàng nắm tay Diệp Gia Nguyên, cười ngọt ngào: "Dì Ngô, con xin giới thiệu bạn gái của con, Diệp Gia Nguyên."

Mặt dì Ngô trong nháy mắt thể hiện ra vài loại tâm trạng rất phức tạp, nhưng chiếm ưu thế vẫn là sự mừng rỡ.

"Ôi, biết thế dì đã làm thêm vài món ăn mừng rồi!" Dì Ngô vui vô cùng, tâm trạng thoải mái.

Diệp Gia Nguyên khóe môi mang theo ý cười nhạt, lập tức nhẹ giọng mở lời: "Xem ra bạn gái Tiểu Doanh có đãi ngộ đặc biệt."

Dì Ngô lắc đầu, sửa lại: "Là lúc thân phận bạn gái Tiểu Doanh và tiểu thư Gia Nguyên trùng nhau thì có đãi ngộ đặc biệt."

Phó Triều Doanh cười khúc khích: "Dì Ngô đừng nói nữa, con sợ chị Diệp Gia Nguyên sẽ kiêu ngạo đấy."

Diệp Gia Nguyên nhẹ xoa đầu nàng, bên tai nàng mở lời yếu ớt: "Bây giờ gọi tên đầy đủ của chị ngày càng thuận miệng nhỉ."

Phó Triều Doanh cười chạy vào trong nhà, định cùng dì Ngô ăn thử cánh gà, lại bị cô nhẹ nhàng đánh tay xuống: "Rửa tay trước đã!"

Diệp Gia Nguyên ở phía sau nàng bất đắc dĩ cười một tiếng: "Dì Ngô, dì nên nghiêm khắc hơn chút, đừng chiều em ấy."

Phó Triều Doanh xoay người hướng về cô cười khẽ: "Thói quen của em rất tốt mà."

"Đúng, thói quen rất tốt, chính là thích ăn vụng cánh gà mà không rửa tay." Dì Ngô cười châm chọc.

Diệp Gia Nguyên nhìn khóe môi Phó Triều Doanh dâng lên ý cười, mặt mày hơi cong, nhưng tự dưng cảm thấy viền mắt cay cay.

Phó Triều Doanh lại lại đây nắm tay cô : "Chị ơi lại đây rửa tay."

Diệp Gia Nguyên khẽ "ừm" một tiếng, thu lại tâm trạng.

Hai người rửa tay xong trở lại phòng ăn, trên bàn đều là món Phó Triều Doanh và Diệp Gia Nguyên thích ăn.

"Em gọi món à?" Diệp Gia Nguyên mặt mày hơi cong.

"Đâu có, Tiểu Doanh chiều hôm qua đã gửi tin nhắn cho dì, hóa ra là tiểu thư Gia Nguyên thích ăn."

Phó Triều Doanh không giải thích, chỉ mặt mày cong cong gắp cho cô một miếng củ sen nhồi thịt chiên.

Ý cười trên khóe môi Diệp Gia Nguyên càng sâu.

Sau bữa cơm, dì Ngô bất đắc dĩ nhẹ giọng nói với Phó Triều Doanh: "Dì Cả con lúc nào cũng gọi điện hỏi dì, con đã về chưa."

"Ngữ khí của dì ấy không tốt lắm, xem ra dì ấy đã biết chuyện của các con rồi? Rất tức giận à?"

Tim Phó Triều Doanh khẽ run, nhẹ gật đầu.

Diệp Gia Nguyên khẽ vuốt tóc nàng, nhàn nhạt một câu: "Không chỉ tức giận, còn động thủ."

Ngón tay dì Ngô chợt run lên, trong nháy mắt đứng dậy nhìn về phía Phó Triều Doanh: "Dì ấy còn dám đánh con? Ở đâu?"

Phó Triều Doanh tỏ vẻ oan ức cho dì Ngô xem mặt nghiêng bên trái: "Ở đây ạ."

Hôm qua đã thoa thuốc mỡ, lúc này đã đỡ hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn còn chút vết hằn mờ nhạt, nhưng không nhìn kỹ còn không thấy được.

Dì Ngô trông thấy, trong mắt tràn đầy đau lòng, theo bản năng khẽ thở dài: "Dì Cả con thật là, sao có thể động thủ chứ!"

Dì Ngô an ủi nàng rất nhiều câu, cuối cùng ngữ khí chắc chắn tổng kết: "Không có chuyện gì đâu, dì ấy không dám làm gì con đâu."

Dì Ngô như muốn nói lại thôi, Phó Triều Doanh nhẹ nhàng nháy mắt một cái: "Dì Ngô sao vậy ạ?"

Dì Ngô lắc lắc đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Yên tâm."

Lập tức lại vui cười hớn hở: "Con có thể cùng tiểu thư Gia Nguyên ở bên nhau, ngược lại dì rất vui mừng."

Trong mắt Diệp Gia Nguyên thoáng qua mấy phần ý tứ sâu xa, nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay Phó Triều Doanh.

Hai người cùng dì Ngô cùng nhau xem TV một lát, liền xách vali hành lý lên lầu. Diệp Gia Nguyên quang minh chính đại tiến vào phòng ngủ của nàng, ngồi xuống trên ghế dài bên cửa sổ của nàng, nhàn nhạt một câu: "Sau này cuối cùng cũng không cần dùng 'biến chậm' nữa."

Phó Triều Doanh không khỏi cười khúc khích, nhẹ nhàng cọ cổ cô: "Chị đúng là đáng yêu quá đi."

Căn phòng ngủ này, chiếc giường này có ký ức khá đặc biệt, hai người trong chốc lát liền hơi thở dồn dập.

Phó Triều Doanh nghĩ đến điều gì đó, hít một hơi hỏi cô: "Chị có muốn thứ Tư này cùng công ty em đi dã ngoại bên hồ không?"

"Có lều cắm trại glamping không?"

Phó Triều Doanh khẽ gật đầu, rồi sau đó liền cảm giác cô ghé sát vào bên tai, hơi nóng ẩm ướt phả vào tai.

Phó Triều Doanh nhịn không được khẽ run lên, rồi sau đó nghe thấy cô khàn giọng một câu: "Vậy chúng ta... mang đồ chơi mới đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro