Chương 47: Lê Vô Hồi

Ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc, không một tiếng động, Lê Vô Hồi ngẩn người nhìn Khâu Nhất Nhiên đang nằm trên giường bệnh.

Nàng đột nhiên có chút không phân biệt được, cảnh tượng này khác gì với cảnh tượng sau vụ tai nạn xe hơi.

Ba năm trước. Không, bây giờ là ba năm rưỡi trước.

Lúc đó, cũng là Lê Xuân Phong tỉnh lại trước từ cơn hôn mê.

Bởi vì vừa mới phẫu thuật cột sống xong không thể xuống giường, nằm trên giường bệnh mỗi giây đều rất khó chịu. Nàng hỗn loạn. Thỉnh thoảng tỉnh lại, thỉnh thoảng lại ngủ thiếp đi.

Không biết Khâu Nhất Nhiên ở đâu, không ai nói cho nàng, cũng không ai giúp nàng rời khỏi chiếc giường bệnh đó.

Rất lâu sau này. Có một người cắm đầy ống được đẩy vào phòng bệnh của nàng. Người đó trong trạng thái hỗn loạn, hôn mê bất tỉnh, không biết khi nào sẽ tỉnh lại, nhưng dưới bàn chân trái thì là khoảng không.

Chỉ nhìn thôi, Lê Xuân Phong đã cảm thấy kinh hoàng.

Chờ một nhóm bác sĩ y tá vây quanh người này đi ra ngoài, nàng dồn hết chút tinh lực còn lại nhìn lướt qua, mới nhìn rõ người này có gương mặt giống hệt Khâu Nhất Nhiên.

Phát hiện này làm Lê Xuân Phong bàng hoàng. Nàng không để ý đến việc mình chưa thể xuống giường, cũng không màng đến những ống cắm trên người, liều mạng đẩy bản thân loạng choạng của mình ngồi dậy, kết quả lập tức ngã xuống đất.

Lúc đó nàng không cảm thấy đau.

Ngã xuống, nàng vẫn phải dùng tay chống xuống đất bò về phía chiếc giường bên cạnh.

Nàng không đứng dậy nổi.

Nhưng cũng bởi vậy mất đi tầm nhìn.

Rất mất công sức ngẩng đầu lên, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy cái chân trái trống rỗng của người trên giường.

Cuối cùng Lê Xuân Phong đau đến sắc mặt tái nhợt. Cả người đổ mồ hôi, như con cá bị xẻ thịt ngã quỵ trên mặt đất lạnh lẽo.

Mãi đến khi có người dừng lại ở cửa phòng bệnh, sau đó nhanh chóng đi tới đỡ nàng dậy. Lê Xuân Phong ngẩng cao đầu, nhẫn nhịn đau đớn nói một tiếng "Cảm ơn".

Sau đó nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng phát hiện người này là Olivia, và không hiểu tại sao vẻ mặt Olivia nhìn nàng lại bi thương đến thế.

Đây là ký ức cuối cùng của nàng lúc đó.

Bởi vì ngày đó nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, trên người nàng cắm càng nhiều dây nhợ hơn, đau đớn hầu như như nắng gắt táp vào mặt vùi dập nàng, khiến nàng động đậy đầu ngón tay cũng cực kỳ khó khăn.

Nhưng mặc dù nàng đã trong tình trạng không thể tự chăm sóc bản thân như vậy, Lỗ Vận không biết từ đâu chạy tới, cũng canh giữ ở bên giường dùng sức rất lớn đè chặt nàng không cho nàng động đậy, dùng giọng nói cực kỳ tàn nhẫn lại cực kỳ bình tĩnh cảnh cáo nàng— Nếu như còn ngã xuống giường nữa, đừng nói làm người mẫu, đời này nàng đều không có cách nào đứng lên lại được.

Lê Xuân Phong cứng họng, nàng không thể thoát khỏi Lỗ Vận đang đè chặt mình, cũng không thể xuống giường như vừa rồi. Phần duy nhất trên người nàng có thể vùng vẫy thoát khỏi tê liệt là con ngươi.

Vì vậy, mấy ngày sau đó, nàng chỉ bị giam trên giường, liều mạng chuyển động tròng mắt của mình, chăm chú nhìn, muốn liếc mắt nhìn người trên giường bệnh bên cạnh thêm lần nữa.

Mãi đến một ngày nào đó. Nàng cuối cùng cũng đợi được Khâu Nhất Nhiên mở mắt, các nàng cách rất nhiều thiết bị y tế và ống nối chằng chịt đối diện nhau, nhìn nhau rất lâu, và rất khó khăn hít thở dưỡng khí.

Như hai người bị cấy não vào thân thể mới, chỉ cần liếc mắt đã có thể giao tiếp với đối phương, cứ như vậy trải qua cả một mùa hè trong phòng bệnh không có ánh mặt trời...

Năm đó, các nàng không nhìn thấy cực quang, và hoàn toàn bỏ lỡ sinh nhật Lê Xuân Phong.

Sau đó. Lê Xuân Phong dần dần có thể xuống giường, đi lại. Nàng từ từ có thể ngồi ở bên giường bệnh của Khâu Nhất Nhiên, mỗi ngày có thể dành 30, 40 phút, nhìn chằm chằm Khâu Nhất Nhiên luôn quay lưng lại với nàng.

Phần lớn thời gian, Khâu Nhất Nhiên cũng giống như hiện tại, ngủ rất yên tĩnh, không ồn ào không quấy phá.

Côkhông ý thức được mình đã mất đi điều gì, không hề nổi giận điên cuồng, cũng không đi chỉ trích bất cứ ai. Biểu hiện như là rất ôn hòa chấp nhận chuyện này.

Vì vậy, Lê Xuân Phong chỉ rất yên tĩnh ở bên cạnh Khâu Nhất Nhiên. Nàng thậm chí đã từng rất tự tin cho rằng— miễn là nàng cho Khâu Nhất Nhiên thời gian, có lẽ ngay cả đối với chuyện tày trời như thế, Khâu Nhất Nhiên cũng có thể chấp nhận một cách hài lòng.

Bởi vì lúc đó Lê Xuân Phong chưa từng nghĩ sự việc sẽ phát triển thành như bây giờ. Nàng chỉ cảm thấy— nàng sẽ luôn ở bên Khâu Nhất Nhiên, và Khâu Nhất Nhiên sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại, các nàng vẫn sẽ mãi mãi bên nhau.

Nhưng sự thật không giống như nàng nghĩ. Sự thật là cái chân bị mất đó từ đó về sau đã ngang ngược nằm chắn giữa các nàng, làm thay đổi Khâu Nhất Nhiên, và cũng làm thay đổi chính bản thân nàng.

Mà điều buồn cười là, mãi đến tận hiện tại, khi ngồi lại bên giường bệnh, nhìn kỹ Khâu Nhất Nhiên đang ngủ mê man, chờ tất cả mọi thứ đều đổ sụp khỏi cuộc sống của nàng, Lê Xuân Phong mới như là lần thứ hai trở lại lúc đó, sau đó hoàn toàn giật mình—

Hóa ra là chính mình đã nghĩ sự việc quá đơn giản.

Bởi vì nàng lúc đó tuyệt đối không tưởng tượng nổi, mặc dù chuyện cắt cụt chi đã qua ba năm rưỡi, bây giờ một cơn sốt nho nhỏ vẫn cứ có thể hành hạ Khâu Nhất Nhiên đến mức này. Và bất kỳ người nào có đủ hai chân bình thường, đều vĩnh viễn không cách nào cảm nhận được sự đau khổ này.

Bác sĩ trong phòng cấp cứu đi tới đi lui, làm các loại kiểm tra cho Khâu Nhất Nhiên, bận rộn còn dùng tiếng Anh nói cực kỳ nhanh xen lẫn tiếng Nga, hỏi Lê Vô Hồi rất nhiều chuyện nàng không rõ—

Ví dụ như Khâu Nhất Nhiên bị nhiễm trùng chân lần trước là khi nào, gần đây Khâu Nhất Nhiên đang uống thuốc kháng sinh gì, lần trước Khâu Nhất Nhiên thay đổi khoang tiếp nhận chân giả là khi nào, Khâu Nhất Nhiên bắt đầu bị sốt từ khi nào...

Lê Vô Hồi mỗi lần đều chỉ là há môi trống rỗng, sau đó phát hiện mình không thể trả lời chính xác dù chỉ một câu hỏi.

Vì vậy, cuối cùng nàng chỉ cố gắng kéo tay áo bác sĩ, giống như rất nhiều người nhà có vẻ mặt ngây ngô mà nàng đã thấy trong bệnh viện mấy năm qua đã làm, vô ích nói một câu:

"Tôi van cầu các anh cứu cô ấy."

Nàng không phát hiện mình đã bản năng sử dụng tiếng Trung. Thế là lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần.

Vị bác sĩ đang bận rộn không để ý đến yêu cầu thừa thãi của nàng lúc này. Rất nhiều người đi ngang qua nàng, cuối cùng có một cô y tá tốt bụng dừng lại vì nàng, rất khó khăn giải thích cho nàng:

"Chỉ là bị sốt mà thôi, dù thế nào cô ấy cũng sẽ không chết."

Lê Vô Hồi ôm bụng nói tiếng "Cảm ơn".

Cô y tá gật đầu. Định rời đi, nhưng lại một lần nữa ngồi xổm xuống, có chút lo lắng sờ sờ khuôn mặt vừa nãy liên tục đổ mồ hôi lạnh của nàng:

"Sắc mặt của cô cũng không ổn lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Lê Vô Hồi lắc đầu. Nói thật nàng không cảm thấy mình có chỗ nào đau: "Không có."

Cô y tá mím môi dưới. Nhưng khoa cấp cứu chung quy bận rộn, nàng nói không có, đối phương cũng không bận tâm nàng nữa.

Thế là Lê Vô Hồi, chỉ yên tĩnh canh giữ bên giường bệnh Khâu Nhất Nhiên.

Khâu Nhất Nhiên rất lâu không tỉnh lại.

Có một bà lão da trắng tốt bụng, rót cho Lê Vô Hồi một cốc nước nóng mang tới. Nàng sau đó, sau đó liền muốn đi đút cho Khâu Nhất Nhiên đang mê man.

Bà lão da trắng ngăn nàng lại. Vẻ mặt như là rất không đành lòng, làm một cử chỉ với nàng: "Cho cô, cô cũng phải chăm sóc tốt chính mình."

Lê Vô Hồi sửng sốt. Đối phương lại nhắc nhở nàng: "Thế nhưng khá nóng, phải cẩn thận."

Lê Vô Hồi lại cực kỳ miễn cưỡng nói tiếng "Cảm ơn", chính mình vội vã nhấp một ngụm, nàng không cảm thấy cốc nước nóng.

Nhưng nhìn Khâu Nhất Nhiên đang hôn mê bất tỉnh. Nàng hay là dùng tăm bông thấm nước, đợi vài giây, mới đi chấm nước để làm ẩm môi cho Khâu Nhất Nhiên đang sốt đến khô môi.

Không biết tại sao. Lúc làm những kiểm tra phức tạp kia, Khâu Nhất Nhiên còn có ý thức, nhưng không lâu sau, cô liền sốt cao hơn. Nhiệt độ cơ thể hầu như tăng lên với tốc độ cực nhanh, hôn mê bất tỉnh.

Đó đại khái là một trong những di chứng thông thường sau khi cô bị cắt cụt chi. Bởi vì cơ thể bị hao mòn mức độ lớn do nhiều yếu tố, cho nên dù là bệnh nhẹ rất dễ dàng phục hồi đối với người bình thường, thì đối với cô mà nói cũng không dễ dàng chịu đựng được— điều này thường thấy hơn vào hai, ba năm trước.

Bà lão da trắng ở bên cạnh nhìn một hồi.

Bà nhìn thấy Lê Vô Hồi chỉ uống một ngụm nước rồi không uống nữa, như thể đã hoàn toàn quên đi nhu cầu sinh lý của chính mình.

Bà không nghĩ ra tại sao hai người trẻ tuổi này lại thành ra như vậy, thở dài, để lại một chiếc khăn tay sạch sẽ cho Lê Vô Hồi, lắc đầu bỏ đi.

Lê Vô Hồi cũng không hề chú ý đến điều đó.

Nàng vẫn đang dùng tăm bông thấm nước làm ẩm môi cho Khâu Nhất Nhiên, làm việc rất cẩn thận, như thể trên miệng Khâu Nhất Nhiên cũng có vết thương chạm vào sẽ chảy máu vậy.

Vừa uống thuốc, lại đang truyền nước, Khâu Nhất Nhiên dường như đã dễ chịu hơn một chút, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn vô thức nhăn lại.

Sắc mặt Khâu Nhất Nhiên trên chiếc gối trắng trông càng trắng bệch hơn. Mặc dù thịt trên gương mặt cô đã sớm bớt đi trong mấy năm qua, nhưng không biết có phải vì những ngày qua ở trên đường cũng rất vất vả, hơn nữa vì phải chịu đựng sự giày vò về tình cảm của Lê Xuân Phong, mà cô ấy lại gầy đi rất nhiều.

Cũng không biết có phải là lại đang gặp ác mộng không?

Không biết... cơn ác mộng này có phải lại liên quan đến nàng không?

Lê Vô Hồi bình tĩnh ném tăm bông vào thùng rác, sau đó lại nghĩ—

Dù sao, là nàng khiến Khâu Nhất Nhiên lần thứ hai phải nằm trên giường bệnh.

Chỉ là...

Lê Vô Hồi hà hơi thật mạnh vào tay mình, sau đó dùng chính cốc nước ấm vừa rồi làm nóng tay mình, lại xoa xoa, áp lên mặt mình kiểm tra xem có lạnh không, rồi mới đi đặt bàn tay đang cắm kim truyền nước của Khâu Nhất Nhiên vào trong chăn.

Sau đó, nàng lại rút bàn tay đang từ từ lạnh đi của mình ra, chậm rãi buông xuống bên giường.

Chỉ là, ngược lại Khâu Nhất Nhiên sẽ trách nàng, cũng không chỉ vì chuyện này.

. . .

Càng về khuya, khoa cấp cứu bận rộn lạ thường. Lê Vô Hồi không biết mình đã nhìn như vậy bao lâu, nhưng nàng có thể cảm nhận được, các bác sĩ và y tá bên cạnh luôn đi qua đi lại vì đủ loại chuyện.

Mỗi khi có người đi qua, nàng lại níu lấy họ, không biết mệt hỏi một câu: "Cô ấy đại khái khi nào mới có thể hạ sốt tỉnh lại?"

Không ai có thể cho nàng đáp án chính xác.

Thế là mỗi lần, Lê Vô Hồi đều rất lễ phép buông tay, để nhân viên y tế rời đi, rồi lại rất mất công sức ngẩng đầu lên, kiểm tra tình hình một chút.

Mãi đến khi, có một cô y tá đi ngang qua, nhắc nhở nàng: "Cô vẫn chưa xoa bóp cho chi cụt của cô ấy sao?"

Tư duy Lê Vô Hồi trì độn đến mức không phản ứng kịp.

Cô y tá mím môi, tự mình vén chăn của Khâu Nhất Nhiên lên—

Thế là, đoạn chi cụt đó trực tiếp bại lộ trong tầm nhìn của Lê Xuân Phong.

Lần thứ hai.

Lê Xuân Phong hầu như dùng tốc độ nhanh nhất dời tầm mắt, nàng quay mặt sang hướng khác, mồ hôi lạnh chảy từng giọt lớn từ cằm xuống, như một đường kéo dài, từ từ chảy xuống cổ áo nàng. Làm ướt cổ áo len, khiến nàng rất khó chịu.

"Được chăm sóc không tốt lắm."

Có lẽ là nhìn thấy nàng như không dám tận mắt nhìn, quay người đi vội vàng như vậy. Giọng nhắc nhở của cô y tá có thêm vài phần bất mãn, như là trách cứ:

"Cơ bắp bị teo nghiêm trọng hơn so với tình huống bình thường. Hiện tại khoang tiếp nhận và chi cụt cũng không còn rất thích hợp. Khoang tiếp nhận hơi lớn hơn chi cụt một chút, đáng ra phải thay từ sớm hơn, nhưng vì chưa được thay, cho nên cô ấy hiện tại đi lại đều không tiện lắm."

"Đặc biệt vì bây giờ là mùa đông, thời tiết ở Nga lại không tốt, hơn nữa vùng ngoại ô là nơi không có người sinh sống, cô ấy sẽ rất dễ bị cảm lạnh."

"Là người nhà, điểm này nên phải chú ý đến. Hiện nay xem ra, chi cụt của cô ấy không có vết thương nào, cũng không sưng đỏ rách da, nên chỉ là đau chi ảo (phantom limb pain)."

"Đau chi ảo không có thuốc bôi ngoài da để dùng, cũng không có phương pháp trị liệu tiêu chuẩn lắm, phần lớn đều xuất phát từ yếu tố thần kinh và tâm lý. Cô cần phải giúp cô ấy mát xa nhiều một chút, cố gắng giảm bớt đau đớn cho cô ấy."

Nói tới đây, cô y tá đang mát xa cho Khâu Nhất Nhiên bỗng nhiên như nghĩ đến chuyện gì, quay đầu lại, đưa ra chất vấn:

"Cô đúng là người nhà của cô ấy sao?"

"Tôi..."

Lê Vô Hồi không biết mình bị làm sao, rõ ràng đối phương nói là tiếng Trung Quốc khá chuẩn, nhưng mỗi một chữ, nàng đều phải tốn rất nhiều thời gian để lý giải, cứ như đầu nàng bị người ta đào đi mất một phần dây thần kinh não bộ.

Nàng quay lưng lại. Eo còng xuống rất rõ rệt, như một người bị hun khô, đọc từng chữ cũng rất khó khăn:

"Tôi là vợ của cô ấy."

"Vợ?"

Cô y tá lặp lại một lần. Nghe có vẻ như cô ấy cảm thấy nàng không gánh vác trách nhiệm mà thân phận này nên có, ngữ khí cũng có chút không hài lòng:

"Nếu đã cắt cụt chi đến mấy năm, những kiến thức cơ bản nhất đối với bệnh nhân cắt cụt chi này, cô nên phải rõ ràng hơn ai hết mới đúng."

Lê Vô Hồi rất lâu không nói nên lời.

"Xin lỗi."

Có lẽ là nhận ra sự im lặng của nàng, cô y tá phía sau thu lại ngữ khí không hài lòng của mình, giải thích với nàng:

"Tôi cũng là vì có người nhà là bệnh nhân cắt cụt chi, cho nên mới nói nhiều hơn một chút."

Lê Vô Hồi vẫn không nói chuyện. Nàng thậm chí dường như không thể tiếp tục thở.

Vị y tá tốt bụng này cũng không thể tiếp tục mát xa cho Khâu Nhất Nhiên mãi được. Cô ấy vốn là vì có người nhà bị cắt cụt chi, nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên nên có chút không đành lòng, qua đây xoa bóp một lúc cho Khâu Nhất Nhiên. Nhưng không lâu sau phòng cấp cứu lại đẩy vào thêm mấy bệnh nhân mới, thế là, cô ấy không thể không đắp chăn lại và đi về phía cửa phòng bệnh.

Và cũng chính vào lúc này, Lê Vô Hồi đột nhiên kéo tay cô ấy—

Cô y tá hơi nghi hoặc quay đầu lại.

Rồi lại kinh hãi biến sắc khi nhìn thấy sắc mặt trắng xám của Lê Xuân Phong:

"Cô bị sao vậy?"

Lê Xuân Phong lắc đầu, dùng sức rất lớn nhịn đau, hầu như không còn chút sức lực nào khác để nói chuyện:

"Có thể cho tôi một viên thuốc giảm đau không?"

. . .

Đau chi ảo có nhiều hình thức khác nhau.

Như khoan vậy, như dùng kim đâm vậy, như bị lửa thiêu vậy, như bị cánh tay robot công nghiệp, với trọng lượng hàng tấn, trực tiếp ép bẹp cả chân vậy... Khâu Nhất Nhiên đều đã cảm nhận hết.

Cô không thể nói loại nào đỡ hơn một chút, bởi vì phần lớn thời gian là vài loại hình thức đau đớn không ngừng xen kẽ. Vì vậy, khi chịu đựng loại đau đớn này, cô không thể không nảy sinh một số ý nghĩ tiêu cực bi quan. Nhưng may mắn thay, những lúc đó cô cũng hầu như không còn sức lực để thực hiện những ý nghĩ như vậy.

Miễn là kiên trì thêm một chút, chờ cô hơi chuyển biến tốt hơn, cô lại có cảm giác— kỳ thực cũng không có gì quá đáng, cuộc đời dài như vậy, vẫn phải sống từng ngày tiếp.

Thế là, cô chính là trong sự tuần hoàn và lãng phí thời gian này, dần dần trở nên tư duy trì độn, chức năng ký ức thoái hóa, hệ thống cảm xúc mất cảm giác, năng lực cảm nhận teo rút—

Đó đại khái cũng là điều mà bác sĩ nhận định, cô có tâm lý tiêu cực, nhiều lúc đều đánh mất tính năng động chủ quan.

Nhưng đồng thời, vị bác sĩ kia cũng đã nói— Đây cũng như một phương thức tự huấn luyện, cô dần dần làm bản thân phẳng lặng lại thành hình dạng có thể chịu đựng thống khổ, thì không cần bị sự thống khổ xâm nhập vào trong đầu hủy hoại hết lần này đến lần khác.

Vì vậy, khi Khâu Nhất Nhiên lần thứ hai vì loại đau đớn này kèm theo cơn sốt, không kiểm soát được mà ngất đi... cô cảm thấy mình không hoàn toàn chìm xuống không có bất kỳ cảm thụ nào.

Mà như bị nhốt trong một cái lồng không lọt gió, không nghe thấy, không nhìn thấy tất cả những gì xảy ra bên ngoài.

Thế nhưng, cô biết Lê Vôi Hồi ở bên cạnh mình.

Đồng thời, cô cũng rất lo lắng cho Lê Vôi Hồi.

Cô bị ngăn cách trong lồng, nhớ rõ kỳ sinh lý của Lê Vôi Hồi sắp đến, muốn nhắc nhở Lê Vôi Hồi phải chú ý nghỉ ngơi, cũng muốn hỏi Lê Vôi Hồi có mang thuốc giảm đau không... Cô cũng rất rõ ràng có thể nhận biết được—

Có người vén chăn của cô lên. Chi cụt bại lộ ra ngoài.

Cô không thể cử động, không thể từ chối. Thế là, chỉ có thể rất khó chịu, để cho đối phương thay mình mát xa vị trí chi cụt.

Việc này xác thực sẽ làm cô không còn đau như vậy.

Nhưng cô không thích cảm giác này.

Vì vậy, trước đây mặc kệ đau đến mức nào, cô cũng chưa từng cho phép Lê Vô Hồi thay cô làm chuyện như vậy.

Thậm chí rất nhiều lúc, cô đều không nói cảm nhận của mình cho Lê Vô Hồi, bởi vì cô và cảm nhận của mình cách một cái lồng, và cũng là cách một cái lồng với Lê Vô Hồi.

Nhưng rất nhanh, người mát xa cho cô đã đi ra.

Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm nhận được— có người đắp chân cô lại.

Hành vi này khiến cô cảm thấy an toàn, rốt cục không còn căng thẳng đến mức quá mức.

Nhưng mà— lại biến thành càng đau đớn hơn.

Cô không thể không nhíu chặt mày hơn.

Cô rõ ràng, bệnh nhân như cô rất khó chăm sóc, sẽ làm người canh giữ bên cạnh cô rất vất vả và cũng rất bất lực— bởi vì không rõ được rốt cuộc cô muốn cái gì.

Cho nên cô cách cái lồng, rất chân thành hướng về người canh giữ bên cạnh mình nói tiếng "Xin lỗi", cũng không biết người bên ngoài lồng có thể nghe thấy hay không.

Chỉ là có lẽ trên thế giới này thật sự có sự cảm ứng tâm linh.

Sau đó, cô cảm nhận được, có một đôi tay rất ấm áp luồn vào trong chăn, ban đầu rất cẩn thận, không dám chạm vào cô.

Chỉ dám thử từng chút một.

Dùng ngón tay co lại, từ từ chạm tới chi cụt đã teo của cô.

Khâu Nhất Nhiên nhíu chặt mày lại.

Cảm giác trên chi cụt trong nháy mắt biến mất.

Khâu Nhất Nhiên đau đến không thốt nên lời.

Chủ nhân của đôi tay kia dừng lại một lúc. Dường như rất do dự.

Chỉ là cuối cùng, nàng vẫn là nhẹ nhàng đặt tay lên cơ bắp đã teo của Khâu Nhất Nhiên.

Chi cụt sau khi teo rất khó coi. Tuyệt đối sẽ không là mặt cắt phẳng phiu chỉnh tề, mà là các cơ bắp từ từ teo rút lại với nhau, rất thô ráp, như lớp vỏ xấu xí của động vật giáp xác co rút lại một chỗ, bảo vệ tổ chức thần kinh bên trong.

Chân Khâu Nhất Nhiên không tự chủ nghiêng đi một chút. Né tránh tay của đối phương.

Người phụ nữ đang cố gắng giúp cô mát xa dường như không biết nên làm thế nào, rất khó khăn nói một câu:

"Em nghe lời đi."

Âm thanh nghe có vẻ rất bi thương.

Khâu Nhất Nhiên ở trong lồng, cũng trở nên hơi hoang mang, cô không biết tại sao đối phương lại bi thương như vậy.

Nhưng cô trong tiềm thức không muốn để cho chủ nhân của âm thanh này trở nên bi thương.

Cho nên cô rất cố gắng không né ra.

Thế là đối phương sau khi lại một lần nữa chạm được cô, rất thuận lợi bắt chước hành động của người trước, giúp cô mát xa.

Không được trôi chảy như người trước. Ngược lại có chút vụng về.

Nhưng cũng chính vì sự vụng về này, Khâu Nhất Nhiên ngược lại cảm thấy mình không quá khó chịu. Không còn chống cự như vậy.

Chỉ là cô có thể cảm nhận được...

Người này mát xa một lúc, lại rời đi một lúc, lúc quay lại lần nữa, tay lại trở nên ấm hơn một chút.

Là đi làm ấm tay sao?

Thật phiền phức. Khâu Nhất Nhiên nặng nề suy nghĩ.

Nhưng cũng trong sự đi đi lại lại như vậy, dần dần xua tan được đau đớn.

Sau khi ngủ thiếp đi hoàn toàn.

Không biết ngủ bao lâu.

Khâu Nhất Nhiên tỉnh lại, dùng sức mở mí mắt đang dính vào nhau, phản ứng đầu tiên là đi tìm Lê Vô Hồi.

Trong phòng bệnh có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt, rất nhiều khuôn mặt xa lạ nhìn về phía nàng.

Cô nuốt xuống cổ họng rất khô rát, khi hạ mắt xuống thì nhìn thấy Lê Vô Hồi—

Người phụ nữ đang nằm rạp nặng nề bên giường cô.

Cả người khom người với một tư thế rất khó chịu, như một con rối cứng nhắc.

Khâu Nhất Nhiên run lên một lát.

Rất khó khăn hít vài hơi dưỡng khí từ không khí, liếm liếm đôi môi hơi khô khốc của mình, liếc nhìn trần nhà, rồi lại nhìn Lê Vô Hồi bên giường.

Cũng không biết Lê Vô Hồi có đang ngủ hay không.

Khâu Nhất Nhiên nhúc nhích ngón tay hơi tê dại của mình, cô muốn đi chạm vào làn da lộ ra bên ngoài của Lê Vô Hồi, xem nhiệt độ của Lê Vô Hồi rốt cuộc có bình thường hay không...

Nhưng cô không biết mình có phải chưa hạ sốt hay không, khắp toàn thân cũng giống như rã rời, rất đau, và cũng rất tê.

Vì lẽ đó, liền ngay cả loại động tác đơn giản này, cô phải mất mấy phút mới hoàn thành.

Cuối cùng— ngón tay rốt cục chạm được làn da nơi đuôi mắt của Lê Xuân Phong, cô sửng sốt.

Không có bị sốt.

Nhưng... Thật lạnh.

Thật giống như là— không lâu trước khi cô mở mắt ra, Lê Vô Hồi vẫn còn đang khóc vì cô.

Cái nhận thức này làm cho Khâu Nhất Nhiên ngây người. Tay không thể thu hồi lại. Thậm chí như là bản năng—

Cô cuộn ngón tay lại, lau nước mắt cho khuôn mặt đang khó chịu của Lê Vô Hồi .

Nhưng kỳ quái. Cô phát hiện lau thế nào cũng không khô. Lê Vô Hồi lại như một người đẫm nước, không ngừng tuôn ra hơi ẩm bên ngoài, mãi mãi sẽ không bị lau khô.

Mặc dù Khâu Nhất Nhiên rất cố gắng.

Thứ biến mất trước nước mắt của Lê Vô Hồi, lại là giấc ngủ của nàng.

Cô lau nước mắt cho nàng nhiều lần như vậy. Lê Vô Hồi như là rốt cục nhận ra được. Hơi nhúc nhích lông mi.

Khoảnh khắc đó Khâu Nhất Nhiên có chút hoảng hốt, rất nhanh thu ngón tay về, làm bộ chuyện gì cũng không có xảy ra.

Cô nín thở.

Hai ba giây đồng hồ trôi qua sau.

Lê Vô Hồi rốt cục rất mất công sức ngồi thẳng người lên. Nàng như là không có ý thức được mình vẫn khóc khi đang ngủ.

Đầu tiên là hít một hồi mũi. Sau đó cúi mặt xuống, hai tay tùy ý che mặt một hồi .

Trầm mặc một lát. Mới ép mình tỉnh lại, lại cẩn thận từng li từng tí vén chăn lên.

Nàng hạ thấp mắt, kiểm tra tay Khâu Nhất Nhiên có bị ứ máu không vì lộn xộn trong chăn.

Ứ máu.

— Khâu Nhất Nhiên và Lê Xuân Phong cũng cùng lúc phát hiện sự thật này. Và cùng lúc hành động tiếp theo, là theo bản năng nhìn về phía đối phương.

Ánh mắt va vào nhau.

Khâu Nhất Nhiên hơi co lại ngón tay còn dính nước mắt Lê Xuân Phong, có chút giấu đầu hở đuôi nói:

"Tôi vừa không cẩn thận kéo phải."

Lê Xuân Phong cụp mi xuống. Nàng không nói gì. Chỉ là yên lặng chờ tay Khâu Nhất Nhiên hết ứ máu, lại nhẹ nhàng cầm lấy đặt lại vào trong chăn.

Bản thân thì lại nghiêng mặt sang bên. Rất tùy ý dùng mu bàn tay lau mắt. Bình tĩnh hít một hơi, lại quay mặt lại nhìn Khâu Nhất Nhiên: "Em còn đau không?"

"Tôi đỡ hơn rồi." Khâu Nhất Nhiên cố gắng nhìn vào mắt Lê Vô Hồi, nhưng cô không biết tại sao Lê Xuân Phong lại né tránh ánh mắt của mình, vì vậy có chút nóng nảy: "Chị thì sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có." Lê Xuân Phong rất nhanh chóng phủ nhận.

"Thật sao?"

"Ừm, thật sự." Lê Xuân Phong giải thích: "Chị chỉ luôn ở đây chờ em tỉnh lại."

"Vậy thì tốt."

Khâu Nhất Nhiên rất dễ dàng tin tưởng lời Lê Vô Hồi, không biết có phải vì vừa tỉnh lại, người quá mức thả lỏng. Cô tự nhiên nói:

"Bởi vì tôi vừa còn chưa kịp hỏi chị, chị có phải kỳ sinh lý đã đến không, còn lo lắng một mình chị phải làm sao..."

"Bản thân cũng như vậy, còn lo lắng cho chị?" Lê Xuân Phong rốt cục ngẩng mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn còn đỏ rất nhiều.

Khâu Nhất Nhiên sửng sốt. Cô bắt đầu sử dụng sự trầm mặc mà mình quen thuộc, nhưng vẫn còn có chút hoang mang. Bởi vì không biết nên đối mặt với nước mắt của Lê Vô Hồi như thế nào.

Một lúc lâu.

Khâu Nhất Nhiên mới khó khăn lắm lên tiếng:

"Vì lẽ đó, trước chị đột nhiên nói, lại muốn đi xem cực quang, là chuyện gì vậy?"

"Không có gì, nhất thời hứng khởi mà thôi." Lê Vô Hồi sửa lại góc chăn cho cô, giọng rất nhẹ, "Em giả vờ như chị chưa nói đi."

Khâu Nhất Nhiên có chút nghi hoặc trừng mắt.

Lê Vô Hồi không lên tiếng. Nhưng Khâu Nhất Nhiên chú ý tới— hành động sửa góc chăn cho cô, sau đó lại lặp đi lặp lại một cách cuống quýt.

Khâu Nhất Nhiên im lặng không lên tiếng.

Mãi đến khi Lê Vô Hồi từ từ thu tay về, nói:

"Khâu Nhất Nhiên, vừa rồi có một cô y tá nói chân em chăm sóc rất không tốt, tốc độ teo lại nhanh hơn so với người bình thường, hơn nữa phải thay đổi khớp nối chân giả đến bây giờ cũng đều chưa thay, cô ấy còn nói..."

Nói tới chỗ này, nàng dừng lại một lát. Giống như là muốn rất cố gắng kiềm nén điều gì, mới có thể tiếp tục nói tiếp:

"Còn nói em ở nơi lạnh lẽo như thế nên rất lạnh, hơn nữa đi lại cũng rất không tiện, vì lẽ đó sau này, em phải thường xuyên tự mát xa cho mình, tuy rằng hiện tại đau chi ảo rất khó giải quyết, nhưng chỉ cần em luyện tập nhiều, tự ám thị cho mình nhiều, cũng có thể lừa gạt được đại não để cho mình không đau như vậy, còn có, sau này có chút bệnh nhẹ cũng phải đi khám bác sĩ, đi kiểm tra, không cần cố gắng quên cảm nhận của mình, không cần đi nơi rất lạnh, cũng tuyệt đối không cần đi nơi rất nóng, phải đi nơi ấm áp..."

Khâu Nhất Nhiên nghe có chút mơ hồ. Sao cô ngủ dậy một giấc, hành vi trước sau của Lê Vô Hồi lại không nhất quán như thế?

Nhưng cô cũng không xen lời.

Lê Vô Hồi nói xong, mới từ từ thở ra một hơi. Nàng như một người cuối cùng đã nhận thua. Cười với nàng:

"Nói chung, em bình thường sống sót, là tốt rồi."

Khâu Nhất Nhiên không nói gì. Cô rất yên tĩnh nhìn kỹ Lê Vô Hồi.

"Khâu Nhất Nhiên."

Lê Vô Hồi gọi cô, lại giống như là khó có thể đối mặt với ánh mắt yên lặng của cô. Vì vậy cúi đầu, dứt khoát dùng hai tay che chặt mặt mình, mới nói:

"Chị từ bỏ."

Ý của nàng là— Trong ván cờ không rõ ràng này của các nàng, nàng đã cam tâm tình nguyện trở thành kẻ thua cuộc.

Khâu Nhất Nhiên rất mất công sức để hiểu ra đoạn văn này.

Cô tỉnh lại không lâu, không thể biết được trong lúc cô ngủ thiếp đi, Lê Vô Hồi đã một mình đối mặt những gì. Cũng không rõ ràng, rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì, mới khiến một Lê Vô Hồi quật cường như vậy cũng lựa chọn chịu thua.

Nhưng cô rất rõ rằng trong những nguyên nhân khiến Lê Vô Hồi nhiều lần lựa chọn thoái nhượng như bây giờ, phần lớn đều là cô.

"Chờ em xuất viện, chúng ta mua vé máy bay." Lê Vô Hồi còn nói.

Nói ra câu này sau, mất rất lâu thời gian, nàng mới thu dọn xong tâm trạng của chính mình. Lau hết nước mắt đã lạnh trên mặt.

Nàng bấm lòng bàn tay mình đến nỗi hằn ra vài vết rất sâu, giọng hầu như run rẩy đến mức bản thân nàng cũng cảm thấy xa lạ:

"Em muốn ly hôn với chị thì cứ ở đây tịnh dưỡng cơ thể của mình cho tốt, chờ em hoàn toàn không đau, hoàn toàn chuyển biến tốt, sau đó, sau đó chị mua vé máy bay cho em, chị đổi khớp nối chân giả cho em, chị mua xong nệm cho em gửi về..."

Nhận ra mình nói tiếp sẽ nói càng nhiều những lời lộn xộn, bởi vì Khâu Nhất Nhiên có rất nhiều nơi đáng để nàng lo lắng, không buông bỏ được, Lê Vô Hồi lau mắt, cố gắng ép mình không cần lan man nữa:

"Nói chung, chúng ta hãy mau kết thúc chuyện này trong phạm vi chị có thể kiểm soát, sau này chị cũng sẽ không quay lại dây dưa em, đến lúc đó, em muốn làm sao cũng được."

Kỳ thực Lê Vô Hồi đã nói mọi chuyện rất rõ ràng, và cũng đều là điều Khâu Nhất Nhiên muốn có được trước khi lên đường. Nếu mọi chuyện có thể thật sự kết thúc đơn giản như vậy, Khâu Nhất Nhiên nên ung dung hơn sau này.

Thế nhưng cô nghe Lê Vô Hồi nói xong. Chỉ là trầm mặc rất lâu, sau đó rất đột nhiên nở nụ cười.

"Thật sự đúng thế."

Lê Vô Hồi hạ thấp mặt không nhìn cô.

Khâu Nhất Nhiên nhẹ nhàng nói: "Lê Vô Hồi, chị quá dễ dàng lật lọng."

"Ừm." Lê Vô Hồi không phủ nhận, cũng không ngẩng đầu lên, cằm cũng căng thẳng vô cùng: "Chị chính là kẻ xấu xa."

"Chỉ là,"

Khâu Nhất Nhiên hạ thấp giọng nói: "Lần này tôi không thể cái gì cũng theo chị."

Lê Vô Hồi như là không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, đột nhiên ngẩng mặt lên, rất mạnh mẽ mà rất mơ hồ nhìn cô: "Em đang nói cái gì?"

"Đi thôi."

Nói ra hai chữ nhẹ nhàng đó, Khâu Nhất Nhiên hầu như có thể tiên đoán được sự đánh đổi nặng nề sau này. Cô không biết quyết định này của mình là đúng hay sai.

Cô nắm chặt đầu ngón tay để giữ cho mình tỉnh táo, nhưng đến cuối cùng, vẫn nhịn không được, từng chữ từng câu nói với Lê Vô Hồi :

"Chúng ta đi xem cực quang."

Lê Vô Hồi không lên tiếng. Cằm nàng vẫn căng thẳng vô cùng, tựa hồ là rất khó lý giải hành động này của cô.

"Cũng không phải vì những thứ khác."

Khâu Nhất Nhiên lại cười cười:

"Lê Xuân Phong, tôi không ngốc như chị nghĩ, cũng không xấu đến mức chỉ lo cho riêng mình mãi được."

"Giống như chúng ta đã nói trước khi lên đường, phải cố gắng kết thúc, không cần không rõ ràng. Lúc đó chị vẫn nói với tôi, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cho dù là một trong chúng ta có người chết rồi, đều nhất định phải mang theo đối phương đi đến điểm cuối..."

"Đi không tới cũng không sao."

Lê Vô Hồi cắt ngang cô. Ngữ khí rất bình tĩnh: "Dù sao cũng muốn ly hôn, hứa hẹn không hứa hẹn, cũng không đáng kể."

Sắc mặt Khâu Nhất Nhiên tái nhợt nhăn lại lông mày, giọng rất nhẹ: "Chị thật sự nghĩ như vậy sao?"

Lê Vô Hồi không trả lời ngay. Qua tốt mấy giây, nàng mới rất cố gắng phun ra một chữ "Ừ" từ trong môi.

Khâu Nhất Nhiên lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, cả người nhìn qua rất uể oải, suy sụp:

"Nói thật, tôi đã rất lâu chưa từng sinh ra khao khát nào mãnh liệt như vậy. Đây là điều duy nhất tôi rất muốn làm được gần đây."

Nếu là trước khi lên đường, Khâu Nhất Nhiên tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày người kiên trì muốn tiếp tục đi lại là chính mình:

"Vì lẽ đó chúng ta cứ dựa theo lời chị nói trước đó, đi xem cực quang, sau đó mở ra điểm cuối rồi tách nhau ra đi."

"Nhưng là em..."

Lê Xuân Phong hơi hé đôi môi khô khốc: "Điều em muốn làm được, không phải là ly hôn với chị sao?"

"Tôi là muốn ly hôn với chị—"

Khâu Nhất Nhiên đột nhiên nhấn mạnh: "Nhưng trước lúc này, cũng phải làm xong những chuyện nên làm."

Lê Vô Hồi sửng sốt.

Khâu Nhất Nhiên nắm chặt chiếc chăn đơn, hạ thấp giọng nói: "Dù sao đây là điều chị ước trong sinh nhật khi ấy, ba năm trước chưa thấy cũng bỏ qua đi."

Lê Vô Hồi không lên tiếng.

Khâu Nhất Nhiên lại tiếp tục nói:

"Nhưng hiện tại, ba năm đều đã qua, chị lấy hết dũng khí lớn như vậy, một lần nữa đối mặt với tất cả trước đây, đột phá sự trốn tránh và sợ hãi của chính mình nhiều như vậy, lái xe đưa tôi đến bệnh viện. Chị nói phải làm một tấm gương cho tôi, và chị đã làm được. Hiện tại chị rất khó khăn mới nói ra chuyện đi xem cực quang một lần nữa, mà tôi lại cố ý làm lơ sự nỗ lực và sức lực chị đã bỏ ra cho chuyện này..."

Nói tới chỗ này, Khâu Nhất Nhiên rất không lưu loát thở ra một hơi:

"Nếu như ngay cả lần này, cũng đều vẫn không thể nào để chị thấy cực quang..."

Cô cố nén nước mắt. Rốt cục ngẩng mắt nhìn về phía Lê Vô Hồi, rất miễn cưỡng nhếch mép, giọng rất nhẹ rất nhẹ:

"Tôi có phải là, quá tệ rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro