Chương 53: Lê Vô Hồi

Khoảng thời gian ngắn ngủi một mình trong xe, Khâu Nhất Nhiên đã có rất nhiều giấc mơ như những bong bóng xà phòng.

Những giấc mơ này không dài, đều rất vụn vặt, nhưng lại rất chân thực.

Mới bắt đầu, là cô phát hiện mình đột nhiên rơi thẳng xuống giữa trời cao, cảm giác mất trọng lực rất mạnh, hình ảnh xoay chuyển một cái, cô lại phát hiện mình bị cuộn tròn trong kẹo đường.

Cuối cùng lại đột nhiên bị cuốn vào bên trong máy móc, tan xương nát thịt.

Cũng có Lê Vô Hồi.

Có lẽ xuất phát từ một loại ám chỉ nào đó của sự sốt ruột trong lòng, Lê Vô Hồi trong mơ đều nằm gọn trong ống kính của cô.

Là Lê Vô Hồi ở tiệm gà rán, vào một ngày mưa ướt át, đeo kính gọng đen, qua lớp kính mờ giăng đầy sương, hơi ngẩng cổ, cười đến cong tít đuôi mắt, từng nét từng nét viết chữ "Lại đây" trên tấm kính.

Là Lê Vô Hồi ở sân khấu chữ T vào buổi tối, dưới ánh đèn vàng, mặc áo T-shirt trắng, ngồi rất tùy tiện trên đài cao, rung rinh chân một cách trẻ con, cười với nàng, ngửa mặt lên, ánh mắt mê ly mà u buồn dưới ánh đèn.

Là Lê Vô Hồi trong đêm Giáng sinh, dưới ánh đèn muôn màu, đội chiếc mũ Giáng sinh màu đỏ buồn cười, trên lông mi dán mấy ngôi sao màu xanh lục, không nhìn ống kính, khẽ nhíu mày nhìn nàng ngoài màn ảnh, đưa tay ra giành lấy chiếc camera của nàng.

Là Lê Vô Hồi trong một đêm xem phim rất bình thường, vì xem những bộ phim tình cảm mà buồn ngủ, nên ngã vào ghế trường kỷ, mặc áo lót có dây đan chéo và móc treo chồng lên nhau, nheo lại đuôi mắt cong lên, rõ ràng đang gật gù chống cằm nhưng vẫn gợi cảm đến vô biên vô hạn.

. . .

Tách,

Hình ảnh bức ảnh đứt quãng, hết tấm này đến tấm khác.

Tách,

Bong bóng bị đâm thủng, hết cái này đến cái khác.

Khâu Nhất Nhiên bỗng nhiên mở mắt ra.

Xung quanh rất tối, cũng rất chật hẹp, cô suýt chút nữa ngã, sau khi ngồi vững vàng, tim cô đập rất nhanh. Cúi đầu, cô phát hiện mình đã mang chân giả.

Giấc mơ này rất ngắn ngủi. Nhưng vì nội dung toàn bộ đều dồn nén cùng một chỗ, làm cho cô suýt nữa mất đi khả năng nhận biết.

Chỉ là may mắn, may mắn là cô xưa nay đều có một bằng chứng rất rõ ràng.

Khâu Nhất Nhiên nhìn kỹ chân trái của chính mình.

Chậm rãi tỉnh lại.

Bắp thịt chân trái cũng rất từ từ tỉnh dậy từ trạng thái cứng đờ.

Cô thở hắt ra một hơi.

Sau đó phát hiện trong xe chỉ có một mình cô, ngoài xe thì có hai cái bóng người lờ mờ đứng đó, được ánh đèn xe yếu ớt chiếu vào.

Chỉ có điều vì thời tiết quá lạnh, trên cửa sổ xe đọng một lớp hơi nước rất dày.

Thế là hai người ngoài xe, cũng như hai người bằng hơi nước ướt nhẹp, nặng trịch.

Khâu Nhất Nhiên trong lúc hoảng hốt xoa xoa mặt kính.

Hai người bằng hơi nước kia trở nên rõ ràng.

Một là người hướng dẫn săn cực quang, Trứng Rán, một người khác là... Lê Vô Hồi.

Có lẽ vì màn đêm quá tĩnh lặng, cũng không có màu sắc gì, Lê Vô Hồi đứng bên cạnh hồ, mặc áo giữ ấm, đội chiếc mũ trùm đầu rất dày và to của áo giữ ấm, cả khuôn mặt đều bị che khuất.

Hơi ngẩng đầu, như một cái bóng rất cô đơn đang chờ đợi cực quang giáng lâm.

Khâu Nhất Nhiên mím môi.

Lần thứ hai dùng sức xoa xoa kính xe, lần này khu vực rõ ràng biến lớn hơn một chút, cô cũng nhờ vậy biết được một sự thật không cần phải phủ nhận— tối nay không có cực quang.

Khâu Nhất Nhiên nhìn bóng đen của Lê Vô Hồi ở phía xa, nhưng không vì thế mà cảm thấy thoải mái hơn bao nhiêu.

Cô không vội vã xuống xe.

Chỉ là cũng có chút buồn bã đút hai tay vào túi.

Rồi lại tìm thấy một vật gì đó lạnh buốt trong túi bên trái, cô chậm rãi lấy ra.

Là chiếc camera phim màu bạc kia.

Lúc này cô mới nhớ tới, thì ra họ còn có vụ cá cược đó.

Bụi trần lắng xuống.

Khâu Nhất Nhiên là người chiến thắng trong vụ cá cược này, đương nhiên không cần phải cảm thấy lo lắng bất an về chuyện này nữa.

Lê Vô Hồi là người thua cuộc, dường như chỉ là bình thường mất đi cơ hội nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên nhút nhát chụp cho nàng một tấm hình, nhưng cũng không thấy được cực quang.

Kết quả do cực quang phán định, không cần nghi ngờ, rất công bằng đối với cả hai bên.

Khâu Nhất Nhiên xuất thần nhìn chằm chằm chiếc camera trong tay.

Bị cô nắm lâu như vậy, chiếc camera đã thấm đầy hơi ấm cơ thể, ấm nóng, trơn trượt, không biết có phải vì vụ cá cược này quá căng thẳng không mà tay cô ra rất nhiều mồ hôi.

Nhưng lâu lắm rồi, cảm giác này lại làm cô nhớ tới lần đầu tiên cầm lấy máy chụp ảnh.

Đó là chiếc máy chụp ảnh chuyên nghiệp của Olivia, cầm trong tay rất nặng, cô vô cùng cẩn thận, sợ mình cầm không vững làm hỏng thiết bị đắt tiền của người ta, ngón tay cũng vụng về đặt lên màn trập, nhưng lại chậm chạp không dám nhấn xuống.

Olivia ở bên cạnh cười mãi, sau đó rất tùy ý nói cho cô điều này, một sự thật rất đỗi bình thường.

Bất kể sau này cô là nhiếp ảnh gia vĩ đại hay chỉ là một người ở góc khuất nào đó, tấm ảnh đầu tiên, thậm chí là tấm thứ 100 chụp ra, nhất định sẽ là ảnh hỏng.

Vì thế, đừng nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần nhấn xuống là được.

Vì lẽ đó, ngày hôm đó Khâu Nhất Nhiên trượt tay, ào ào, liền nhấn mấy chục tấm, kết quả đều rất tồi tệ, ngay cả chủ thể chụp cũng không có.

Sau đó Khâu Nhất Nhiên thật sự trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ống kính và camera trở thành người bạn thân thiết nhất của cô.

Cô đã quên hẳn chuyện thời kỳ mới vào nghề này, đã sớm không còn đổ mồ hôi tay khi giơ máy ảnh lên, cũng sẽ không sau khi tiếp xúc với mỗi thiết bị mới mà vì tay trơn tuột, vì không hiểu, lại nhấn ra mấy chục tấm ảnh không có chủ thể chụp nữa.

Bây giờ, trong một chiếc ô tô nào đó ở Murmansk, Khâu Nhất Nhiên ngây người nhìn chiếc camera phim rất bình thường trong tay, hồi tưởng lại những chuyện kia, đều cảm thấy thật giống là chuyện của đời trước.

Chiếc camera này là loại rất phổ thông.

Giá cả sẽ không quá một ngàn, thao tác rất đơn giản, không cần bất kỳ kinh nghiệm chụp nào, hầu như là loại máy ảnh chụp bừa cầm lên là dùng được.

Nhưng cô vẫn vụng về giơ nó lên, mắt nhắm ngay vào kính ngắm, bỗng nhiên lại phát hiện bên trong ống kính một màn sương.

Cô lấy xuống.

Cẩn thận từng li từng tí xoa xoa ống kính.

Lại lần nữa dùng ống tay áo khoác xoa xoa kính xe.

Lần nữa giơ máy lên.

Cô không hề có ý nghĩ gì, mặt đơ, ngón tay cứng ngắc, chỉ là từ cái kính ngắm rất nhỏ kia... nhìn thấy Lê Vô Hồi.

Như Lê Vô Hồi trong những giấc mơ vừa rồi.

Cúi đầu không nói, ngước đầu, cố gắng cảm nhận cực quang từ chân trời đen kịt, che giấu sự thất vọng vì không đợi được cực quang, thỉnh thoảng nghiêng mặt nghe Trứng Rán nói chuyện...

Lê Vô Hồi.

Rốt cuộc muốn chụp Lê Vô Hồi nào đây?

Cuộn phim có hạn, ánh sáng tối tăm, khiến hình ảnh vốn đã rất khó tập trung, bây giờ lại càng khó khăn hơn.

Khâu Nhất Nhiên nín thở.

Cố gắng tập trung sự chú ý.

Rồi lại trong chớp mắt thở hổn hển một hơi rất lớn, thế là cổ họng và phổi đều bị xé đến hơi đau.

Cô rất bất lực.

Như thể một chiếc xương sườn vô cớ bị rút ra, ngón tay đặt trên màn trập run rẩy không kiểm soát được...

Bởi vì cô hành động rất chậm.

Ngay cả một việc đơn giản như thế cũng đang lãng phí thời gian, vì lẽ đó rất nhanh, trên kính xe lại xuất hiện sương mù.

Cô không thể không hạ camera xuống, lại vội vã đi lau một lần.

Sau đó lần thứ hai rất cứng nhắc giơ lên, rất cố gắng muốn tập trung trong màn đêm này.

Nhưng dường như đã thất bại.

Dù cho cô đã dùng hết sức để nín thở, cũng muốn liều mạng chụp đại một tấm.

Nhưng cô đã thử, và thử không chỉ một lần.

Sau đó cô buộc phải thừa nhận, mình đã không còn khả năng làm được một việc đơn giản như giữ ổn định để tập trung nữa.

Cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên trong một tư thế vô cùng lúng túng, quỳ gối trên ghế xe.

Cô thẫn thờ, chậm rãi thu dọn sự lúng túng của chính mình, tin chắc rằng không bị bất cứ ai nhìn thấy, và cũng muốn ngăn cách chuyện này ảnh hưởng đến bản thân.

Và ngay lúc này, ở phía xa, trong bóng tối, mũ trùm đầu của Lê Xuân Phong đột nhiên bị gió thổi bay.

Khoảnh khắc đó.

Đầu người phụ nữ đầu tiên bị gió thổi cho cúi xuống, sau đó lại rất nhanh ngẩng lên, hơi nheo mắt lại.

Khuôn mặt nàng cũng vì thế mà lộ rõ, làn da trắng xanh, đầu mũi và môi ửng đỏ, mái tóc dài và xoăn đón cơn gió lớn, bị thổi tung rối bời, như đang chụp một bức họa về người leo núi.

Một khoảnh khắc rất hiếm có, chỉ thoáng qua là biến mất.

Trong lúc hoảng hốt, Khâu Nhất Nhiên nhìn thấy, nàng cười rất bình thường với Trứng Rán.

Hầu như là theo bản năng màn trập bị nhấn xuống.

Không có bất kỳ ý nghĩ nào, không hề tự dưng thành công lấy nét, càng căn bản không có bất kỳ bố cục cùng ánh sáng nào để nói.

Nhưng chiếc camera phim không nhìn thấy được sự chồng chéo.

Vì lẽ đó khoảnh khắc đó ngay cả Khâu Nhất Nhiên, người đã nhấn màn trập, cũng bối rối, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cô thở dốc.

Vội vàng lại đi xoa xoa kính xe.

Để nhìn Lê Vô Hồi ở phía bên kia.

Mà phản ứng đầu tiên của Lê Vô Hồi khi nhận ra vệt đèn flash đó, là ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.

Nếu không phải Khâu Nhất Nhiên tự biết đó là đèn flash, có lẽ cô cũng sẽ nghĩ cực quang tối nay có phải đã xuất hiện một cách kỳ diệu dưới dạng ánh sáng nhấp nháy không.

Nhưng đây chỉ là một lần đèn flash rất bình thường.

Đã thành công lãng phí một tấm phim nào đó.

Khâu Nhất Nhiên run rẩy mất mấy giây.

Chậm rãi mở cửa xe, cô muốn giải thích với Lê Vô Hồi rằng đây là tình huống bất ngờ.

Lần đèn flash này không phải là chủ ý của cô, mà là do ngẫu nhiên, cô đã thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể làm được điều cô mong muốn.

Cô có chút sợ hãi đẩy cửa xe ra, hô hấp gấp gáp, kết quả lại nhìn thấy Lê Vô Hồi mặc áo giữ ấm, đối phương giẫm trên tuyết, qua lớp bụi tuyết bay tán loạn, hơi nước từ mưa bụi, gió vô sắc vô vị, từng bước từng bước đi về phía nàng, hỏi cô từ xa:

"Em sao lại tỉnh rồi?"

Người phụ nữ bước từ trong đêm tối vào phạm vi đèn xe chiếu thẳng, cái bóng đen in hình rõ nét trên mặt đất, cứ như một cảnh tượng từ rất lâu về trước sân khấu chữ T trống không, chỉ có ánh đèn lớn rọi thẳng xuống.

Nàng ngồi bên đài cao, chống hai tay, vắt chân rất tùy ý, hình dáng mặt bên rõ ràng, cái bóng lười biếng đổ dưới chân nàng.

Cô nói nàng tương lai nhất định sẽ trở thành người mẫu rất tài giỏi, nàng hỏi cô tại sao lại chắc chắn như thế?

Cô nói nàng thật ra cô là Khâu Nhất Nhiên ba mươi tuổi, vượt thời gian đến, chỉ để nói cho nàng biết nhất định có thể làm được.

Đó là lần đầu tiên.

Các nàng chính thức gặp gỡ với thân phận người mẫu và nhiếp ảnh gia.

Một cảnh tượng rất xa xôi.

Nhưng lại khiến Khâu Nhất Nhiên quỷ thần xui khiến nâng camera lên.

Tách,

Gió thổi bụi tuyết vào ngón tay Khâu Nhất Nhiên đang nắm chặt camera, rất lạnh, thật lạnh, cô nhúc nhích những ngón tay đang cuộn tròn.

Rất khó khăn hít sâu một hơi, trong không khí cũng có mùi hương thanh đạm của Lê Vô Hồi, bay tới xung quanh cô.

Hình ảnh bức ảnh đứt quãng.

Vẫn không biết kết quả tấm hình này sẽ là gì, có thành công lấy nét hay không, có hợp bố cục không, có thể chụp ra được một phần ngàn vẻ đẹp của Lê Vô Hồi hay không...

Tấm thứ hai.

Khâu Nhất Nhiên nắm chặt chiếc camera trong tay, cúi thấp mặt, thở ra một luồng hơi trắng.

Lại ngẩng đầu lên phát hiện Lê Vô Hồi đã đứng yên tại chỗ, dường như không dám đi tới quấy rầy cô.

Lê Vô Hồi dường như không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ là qua màn đêm tĩnh mịch lạnh lẽo, như một người bằng hơi nước ướt dầm dề nhìn cô một cách lúng túng.

Thật giống như là người chưa từng vào ống kính bao giờ trong đời này, đến mức sợ người lạ mà tay chân cứng ngắc như khúc gỗ.

Nàng đứng tại chỗ, hơi hé môi, nhưng cái gì cũng không nói ra được, chỉ là tha thiết nhìn Khâu Nhất Nhiên như vậy.

Dường như là muốn kiểm chứng, vừa dường như là không dám xác nhận.

Có lẽ cái hay của camera phim là ở đây, hiện tại không nhìn thấy ảnh đã chụp, cũng là không nhìn thấy kết quả.

Thế là Khâu Nhất Nhiên cũng sẽ không vì kết quả mà sinh ra ý nghĩ gì, cô chỉ là mỉm cười với Lê Vô Hồi đang không dám nhúc nhích.

Sau đó lần thứ hai giơ camera lên.

Người hướng dẫn của các cô, Trứng Rán, cũng không quá nhiệt tình chen vào yêu cầu chụp ảnh chung, có lẽ nghe thấy việc cô là nhiếp ảnh gia, cho rằng các cô đang làm việc, vì lẽ đó rất hiểu chuyện lùi lại một bước.

Vẫn còn ở bên cạnh nhắc nhở Lê Xuân Phong: "Quý cô Spring, bạn nên cười một cái."

Thế là, siêu mẫu nổi tiếng quốc tế Quý cô Spring, trong ống kính của Khâu Nhất Nhiên, người còn chưa thể gọi là nhiếp ảnh gia, nặn ra một nụ cười rất gượng gạo.

Nếu truyền ra ngoài, có lẽ cũng bị nói là khả năng làm việc của nàng đã giảm sút.

Đến mức Trứng Rán cũng có chút lo lắng hỏi: "Quý cô Spring, sao bạn cười trông như sắp khóc vậy?"

Nghe được câu này.

Khâu Nhất Nhiên cũng hơi nghi ngờ tại sao mắt Lê Vô Hồi đột nhiên trở nên đỏ như vậy, cô có chút lo âu thả camera xuống, sau đó muốn xuống xe đi tới vì chụp khi bất cứ ai có vẻ mặt không tốt đều là chuyện rất không khéo léo.

Kết quả Lê Vô Hồi đột nhiên lên tiếng:

"Em đứng lại."

Âm thanh rất giống là mệnh lệnh.

Khâu Nhất Nhiên theo bản năng dừng lại mọi hành động, có chút thấp thỏm bất an nhìn về phía Lê Vô Hồi.

"Chị không có khóc, chỉ là có chút khó chịu."

Lê Vô Hồi tiếp tục vuốt lại tóc.

Nàng đưa mu bàn tay lên lau khóe mắt, sau đó lại mắt đỏ lên giải thích:

"Vừa nãy trời mưa, vừa vặn có một giọt rơi vào mắt, chị dụi mắt."

Trứng Rán "Ồ" một tiếng.

Khâu Nhất Nhiên mím môi, nắm chiếc camera trong tay, đứng bên cạnh xe có chút bất lực.

"Vừa rồi trông không đẹp."

Đúng lúc đó.

Lê Vô Hồi lại rất gọn gàng đưa ra mệnh lệnh theo quy trình cho Khâu Nhất Nhiên như một cái máy móc:

"Chụp thêm một tấm."

Như thể sợ Khâu Nhất Nhiên đột nhiên bỏ chạy vậy.

Nói rồi Lê Vô Hồi rất nhanh chóng sắp xếp lại tâm tình của chính mình, cùng với cảm giác khó chịu trong mắt do bị mưa tát vào.

Quay về phía bên này lộ ra một nụ cười rất chuẩn mực.

Khâu Nhất Nhiên chậm rãi nâng camera lên.

Mắt từ từ ghé sát kính ngắm, nhưng chậm chạp không ấn xuống màn trập.

"Sao vậy?" Lê Vô Hồi hỏi cô trong ống kính, ngữ khí nghe vào rất hồi hộp,

"Có chỗ nào không đúng sao?"

Khâu Nhất Nhiên chưa kịp nói.

Lê Vô Hồi lại mím chặt môi, qua vài giây, tự nhiên nói: "Muốn chị đi xa một chút? Hay là lại gần một chút?"

Vừa nói, vừa đi đi lại lại trong phạm vi đèn xe: "Muốn vị trí vừa rồi không?"

Sau đó nàng lại như đột nhiên nghĩ đến điều gì, dừng lại bước chân, đầu tiên là liếc nhìn ống kính, sau đó rất cố ý chệch tầm mắt, thở ra một luồng hơi trắng, có chút do dự hỏi: "Hay là nói chị tốt nhất không nên nhìn em?"

Nàng tốc độ nói rất nhanh.

Khiến câu hỏi nghe có vẻ hơi cấp thiết, thậm chí còn không đợi được Khâu Nhất Nhiên trả lời, chính nàng lại lập tức phủ định chính mình.

Trứng Rán ở bên cạnh rất khó hiểu gãi gãi lông mày, cô ấy cho rằng siêu mẫu bình thường khi đối diện với nhiều ống kính như vậy nên đủ tự nhiên như mọi khi, nhưng không hiểu tại sao, quý cô Spring lại có vẻ căng thẳng đặc biệt.

Khâu Nhất Nhiên không nói chuyện ngay.

Cô nhìn chằm chằm Lê Vô Hồi trong kính ngắm, mũi và miệng không ngừng cảm thấy cay cay.

Đối phương lúc này đã xoay mặt sang một bên, rất cố gắng không nhìncô, tuy rằng nụ cười rất tiêu chuẩn, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể thấy khóe miệng cùng quai hàm đều căng thẳng tột độ.

Khâu Nhất Nhiên đã xem qua tư liệu video buổi diễn đầu tiên của Lê Vô Hồi. Lê Vô Hồi lúc đó, cũng không hề căng cứng đến mức như hiện tại.

"Khâu Nhất Nhiên."

Có lẽ vì cô im lặng quá lâu, Lê Vô Hồi cuối cùng cũng không nhịn được giục:

"Em nói gì đi."

Nhưng cũng giống như là sợ dọa cô, vì lẽ đó âm thanh ép xuống rất thấp.

Nói xong mấy chữ này.

Lại mím chặt môi, cuối cùng lại như là chịu thua vậy, hơi hơi giảm nhẹ âm thanh:

"Quên đi, em cứ từ từ đi, không cần phải vội."

"Lê Vô Hồi." Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng.

"Hả?" Lê Vô Hồi hơi ngước cằm lên, nhưng vẫn không nhìn cô.

Khâu Nhất Nhiên cúi đầu lau đi khóe mắt có chút ẩm ướt: "Nếu chị cười không tự nhiên, có thể không cần cười."

Câu nói này làm cho Lê Vô Hồi im lặng rất lâu.

Khoảng chừng hai phút.

Nàng không phát ra bất kỳ âm thanh gì, cũng không có bất kỳ hành động nào, như một người bị đông cứng giữa cánh đồng tuyết.

Hai phút trôi qua.

Lê Vô Hồi đột nhiên cười khẽ một tiếng rất nhẹ, sau đó cúi thấp mặt, trốn tránh ống kính của Khâu Nhất Nhiên.

Khi ngẩng mặt lên lại nàng nhìn thẳng vào ống kính của cô.

Khóe miệng ngang phẳng, không hề cười.

Cơ mặt duy trì một trạng thái tự nhiên đến mức hơi có chút khó khăn, hai mắt ửng hồng, đầu mũi cũng bị không khí ẩm ướt lạnh lẽo làm cho đỏ ửng.

Nàng cứ như vậy rất bình thường xuyên qua ống kính.

Rất trực tiếp và rất vững vàng nắm lấy ánh mắt của Khâu Nhất Nhiên, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Chị biết rồi."

Tách.

Tấm ảnh thứ ba của đêm nay được định hình.

. . .

Trên đường trở về, bên trong xe yên tĩnh bất thường, có lẽ là vì không nhìn thấy cực quang nên ai cũng rất mệt.

Cũng có thể là Khâu Nhất Nhiên vừa mới cầm máy ảnh, giờ khắc này rất sợ bị hỏi. Mà Lê Vô Hồi đã tận mắt chứng kiến cảnh này, cũng vẫn chưa hoàn hồn lại. Vì lẽ đó không có ai bắt chuyện về chủ đề chụp ảnh vừa rồi.

Mãi đến khi xe chạy vào nội thành, sắp tới khách sạn của các nàng, con đường lại bị tắc nghẽn nghiêm trọng vì một vụ tai nạn xe hơi nhỏ.

Ngồi trong xe chờ đợi không biết sẽ phải chờ bao lâu, khoảng cách gần như thế này, thà đi bộ còn hơn.

Sau khi bàn bạc, các nàng quyết định đi bộ về.

Trứng Rán cũng không khách sáo nhiều với họ, chỉ là trước khi họ xuống xe, lại rất trang trọng nhấn mạnh một lần:

"Hôm nay thật sự rất ngại."

"Chờ vài ngày nữa thời tiết tốt lên, tôi sẽ liên lạc lại các bạn, để các bạn miễn phí đi cùng đoàn của tôi."

Tối nay không thấy cực quang quả thực là một điều tiếc nuối. Nhưng dù sao chuyện như vậy cũng không thể cưỡng cầu.

Cho nên hai người cũng chỉ là bày tỏ sự thông cảm với Trứng Rán, rồi xuống xe ngay bên lề đường.

Trong khu vực thành phố không còn mưa, nhưng vừa mới xuống xe, không khí lạnh lẽo ẩm ướt liền phả vào mặt, thổi đến mặt người ta đau rát.

Bên này vừa xảy ra tai nạn giao thông, người và xe đều tương đối đông, cách khách sạn đại khái còn một đoạn đường, xa thì không xa, chỉ là...

Đi được một đoạn.

Khâu Nhất Nhiên liền rất không lộ vẻ gì mà nhíu mày, có lẽ đôi giày mua vẫn không được vừa vặn lắm, quãng đường đi ngoài trời tối nay đã mài đến chi cụt của cô lại bắt đầu đau.

Lúc mới bắt đầu, cơn đau này rất nhẹ, nên cô cũng không mấy để tâm.

Nhưng xuống xe đi được một đoạn.

Cô cảm thấy cơn đau này càng ngày càng dữ dội, đi một bước liền cọ xát da ở chỗ chi cụt.

Cảm giác mài mòn này còn càng ngày càng nặng.

Cô chỉ có thể liên tục điều chỉnh tư thế bước đi, nhưng vẫn không có mấy chuyển biến tốt.

Sắc mặt Khâu Nhất Nhiên trở nên ngày càng tệ.

Cuối cùng chân trái đặt xuống càng ngày càng nhẹ, bước đi cũng trong im lặng trở nên khập khiễng lên.

Cứ tưởng Lê Vô Hồi đang suy nghĩ chuyện gì, sẽ không chú ý đến động tĩnh bên này của cô.

Kết quả đến chỗ rẽ, Lê Vô Hồi đột nhiên không nói tiếng nào ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Khâu Nhất Nhiên dừng bước chân.

Rất mơ màng nhìn sống lưng hơi cong của người phụ nữ trước mặt, hỏi: "Sao vậy?"

"Lên đây đi." Lê Vô Hồi cúi đầu, nói rất đơn giản: "Chị cõng em."

"Không cần." Không ngờ Lê Vô Hồi vẫn phát hiện ra mình không ổn, Khâu Nhất Nhiên cố sức giải thích:

"Cách khách sạn cũng chỉ còn vài bước, tôi đi về chườm nóng một lát là được."

Nói rồi cô liền vòng qua Lê Vô Hồi đang ngồi xổm trước mặt mình, giục:

"Mau đứng dậy đi."

Để Lê Vô Hồi nhanh chóng đứng dậy, Khâu Nhất Nhiên thậm chí còn nhanh chóng đi thêm mấy bước về phía trước.

Kết quả Lê Vô Hồi vừa đứng dậy.

Lại mấy bước chân nhanh chóng vòng tới trước mặt cô, chặn đường không cho cô đi:

"Cách khách sạn còn mấy trăm mét, em đừng cố chấp, cuối cùng lại làm lỡ chuyện chính."

Nàng vô cùng hiểu rõ điều gì uy hiếp Khâu Nhất Nhiên, dùng chuyện cô quan tâm nhất để áp chế.

Và thành công khiến Khâu Nhất Nhiên trở nên trầm mặc.

Cô không nói lời nào.

Lê Vô Hồi nhìn chằm chằm cô một lúc:

"Khâu Nhất Nhiên, có lúc để chị giúp em một tay, em cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào đâu."

"Tôi không phải ý đó." Khâu Nhất Nhiên cố gắng phản bác.

"Vậy là ý gì?" Lê Vô Hồi hỏi ngược lại.

Nhưng cũng không chờ cô trả lời, rất kiên nhẫn ngồi xổm xuống trước mặt cô, bóng đen dưới đất co lại thành một cục: "Đừng suy nghĩ quá nhiều chuyện không đâu, chị chỉ là muốn làm gì đó cho em."

Khâu Nhất Nhiên không hiểu lời cô: "Chị tại sao phải làm gì đó cho tôi?"

"Hôm nay em không phải đã làm một chuyện rất tuyệt vời sao?" Lê Vô Hồi quay lưng lại, tiếng cười bị cuốn vào trong gió: "Điều này hoàn toàn xứng đáng được thưởng."

Thế này là chuyện gì cần phải thưởng sao? Khâu Nhất Nhiên mím chặt môi:

"Vậy cũng là tuyệt vời sao?"

"Ừm, rất tuyệt vời, vì thế cần phải thưởng." Lê Vô Hồi trả lời rất tự nhiên, như đây là sự thật không thể nghi ngờ.

Sau đó lại thì thầm giục nàng:

"Nhanh lên đi, lát nữa sắp mưa rồi, em đừng ở đây cố tình làm lỡ thời gian."

Bị Lê Vô Hồi thúc giục.

Khâu Nhất Nhiên nhìn quanh thấy mọi người xung quanh đều dừng mắt lại, lại nhìn Lê Vô Hồi rất cường ngạnh hầu như không có chỗ thương lượng, mà rất bất lực.

Chỉ có thể là rất cẩn thận bám vào lưng Lê Vô Hồi.

Khoảnh khắc đó cô nín thở.

Rất sợ hơi thở của mình sẽ tăng thêm gánh nặng không cần thiết cho Lê Vô Hồi.

Thật ra vì quần áo cả hai đều rất dày, cho nên điều này cũng không thể coi là hành động thân mật không kẽ hở gì.

Nhiều lắm chỉ có thể coi là sự quan tâm hữu hảo của người tốt Lê Vô Hồi đối với người khuyết tật Khâu Nhất Nhiên.

Sau khi Khâu Nhất Nhiên bám lên, mặt cô cứng đờ cúi xuống bên vai Lê Vô Hồi, không dám áp sát quá gần.

Mặc dù rất cố sức duy trì khoảng cách.

Nhưng cô vẫn trơ mắt nhìn tóc của mình, rất vô tình rủ xuống bên tai Lê Vô Hồi.

Trong khoảnh khắc điện quang lửa cháy cô rất hồi hộp đưa tay vơ tóc mình lại, ngón tay lại vô tình chạm vào tai Lê Vô Hồi.

Cảm giác lạnh nóng chạm vào nhau.

Cả hai người đều hơi rụt lại.

Khâu Nhất Nhiên suýt chút nữa lăn xuống từ người Lê Vô Hồi như một quả cầu tuyết.

May mà Lê Vô Hồi tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy châncô, còn trực tiếp cõng cô lên.

Sau khi khôi phục cân bằng. Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vì việc vừa rồi chạm vào tai mà mặt nóng lên, hơi hoảng hốt nói tiếng: "Xin lỗi."

"Không có gì đáng xin lỗi, cách khách sạn cũng chỉ còn vài bước." Lê Vô Hồi cõng cô, dừng lại một lát tại chỗ, sau đó mới đi về phía khách sạn: "Em đừng lộn xộn là được."

Người phụ nữ này lúc nào cũng thay đổi ý định.

Vừa nãy Khâu Nhất Nhiên nói vài bước, Lê Vô Hồi liền phủ nhận, nói còn mấy trăm mét. Kết quả bây giờ nói chỉ còn vài bước, lại là chính Lê Vô Hồi.

Khâu Nhất Nhiên không nói lời nào.

Một lúc sau cô mới nghẹn ra một câu: "Chị có thấy nặng không?"

"Không nặng."

Lê Vô Hồi lắc đầu, tóc quăn dài cứ cọ tới cọ lui ở cổ cô, làm cô có chút ngứa,

"Khâu Nhất Nhiên, em nên ăn nhiều một chút."

Nói rồi, Khâu Nhất Nhiên ngửi thấy hương thơm từ tóc Lê Vô Hồi. Cô rất khó khăn thở ra một hơi, nhìn cái bóng loạng choạng của hai người họ trên mặt đất, một người đứng thẳng, một người khòm lưng.

Trầm mặc một lúc lâu, cô nói:

"Lê Vô Hồi, thật ra chị là một người tuyệt vời hơn bất cứ ai."

"Sao tự nhiên lại nói như thế?" Bước chân Lê Vô Hồi bước rất chậm.

Như là vì cõng cô, vì thế chính mình không thể đi nhanh. Vừa giống như là vì đang nghe cô nói chuyện, vì thế không muốn đi nhanh.

"Sau vụ tai nạn xe hơi đó, trên xương sống chị không phải cũng bị đóng ba cái đinh sao?" Khâu Nhất Nhiên cúi thấp mắt.

Nói tới đây cô như đã cảm giác được cái đau đớn bị đinh đóng vào kia, tay không tự chủ nắm chặt lại:

"Điều này đối với bất kỳ người nào mà nói, cơ bản đều là nỗi đau khổ khó có thể chịu đựng, nhưng chị vẫn đứng lên sau đó, đồng thời còn có thể trở thành người mẫu phi thường như vậy, và còn có thể giống như bây giờ... Vác tôi lên, sau đó vững vàng đi một đoạn đường như thế này."

"Thật ra tôi vừa rồi đều đang lo lắng, cõng tôi có làm chị tái phát vết thương cũ không, nhưng nhìn chị tự tin như vậy, hơn nữa cũng rất tự nhiên, tôi lại không dám hỏi thẳng chuyện này."

Nói tới đây, Khâu Nhất Nhiên dừng lại rất lâu: "Chị không thích biểu lộ đau khổ, rất nhiều chuyện đều là một mình chịu đựng. Nhưng tôi biết thật ra chị cũng đã chịu rất nhiều cay đắng, mới đạt được thành quả ngày hôm nay."

Bởi vì Lê Vô Hồi rất ít khi bộc lộ bản thân, thậm chí cố ý khiến người ta quên, vì thế rất nhiều người đều quên— trong xương sống của nàng vẫn còn ba cái đinh bị đóng vào.

Bao gồm việc Khâu Nhất Nhiên ở gần nàng như thế này.

Cô có chút khó khăn hít hít mũi: "Tôi vừa rồi suýt chút nữa quên chuyện này. Thật ra, cho dù chị không có cảm thấy đau đớn nữa thì cũng đâu cần phải phải cõng tôi. Nhưng chị lại biểu hiện như thể chuyện đó hoàn toàn không hề tồn tại vậy."

Trong vụ tai nạn đó không chỉ Khâu Nhất Nhiên bị thương, mà đau khổ cũng không chỉ mình cô.

Đối với Lê Vô Hồi mà nói, ba cái đinh đóng ở xương sống kia, cũng tương tự là một thử thách rất lớn trong sự nghiệp người mẫu của nàng.

Nàng muốn tiếp tục làm người mẫu, vì lẽ đó chỉ có thể sống chung mãi mãi với ba cái đinh này, tiếp tục mang giày cao gót, tiếp tục cố gắng bước đi trên sàn catwalk cao như vậy, còn phải khiến bước đi của mình mang phong thái thật đẹp.

Nhưng dù vậy trong khoảng thời gian Khâu Nhất Nhiên cảm thấy đau khổ, nàng cũng chưa từng bày ra nỗi đau khổ của mình trước mặt Khâu Nhất Nhiên.

Nàng đã có thể xuống giường trước khi Khâu Nhất Nhiên xuất viện, có thể tự mình đi lại, cũng có thể tự lo liệu cuộc sống của mình, biểu hiện như một người bình thường.

Khâu Nhất Nhiên cũng không biết chuyện này đã xảy ra một cách kỳ diệu như thế nào, cô chỉ ngày qua ngày chịu đựng nỗi đau khổ của mình, rất nhiều lúc đều không có tinh lực để quan tâm Lê Vô Hồi .

Chờ cô hoàn hồn lại, phát hiện mình lần thứ hai ngã xuống đất.

Lê Vô Hồi cũng đã mạnh mẽ đứng trước mặt cô, dọn đường cho cô, đi trước cô đoạn đường cô muốn đi. Sau đó, nàng dùng kinh nghiệm đau thương của mình để chỉ cho cô phải làm gì, phải làm như thế nào, bảo vệ và chống đỡ cô, lần lượt nâng cô đang vô cùng khó khăn dậy từ mặt đất lạnh lẽo.

Thật ra nói cho cùng Khâu Nhất Nhiên là một người rất ích kỷ, chỉ có thể nói những lời đao to búa lớn.

"Cho nên?" Cái bóng của họ bước qua một loạt đèn đường, Lê Vô Hồi khẽ cười một tiếng,

"Em đây là muốn biểu dương chị sao?"

"Tôi không có tư cách để biểu dương chị." Khâu Nhất Nhiên lắc lắc đầu trên vai nàng: "Nhưng chị đúng là một người rất đáng gờm."

Cho dù bỏ đi tất cả những gì đang có, Lê Vô Hồi cũng vẫn sáng rực vạn trượng, rộng rãi bao dung.

Và đối lập lại, Khâu Nhất Nhiên mềm yếu mất cảm giác, tính toán chi li, té xuống liền không có cách nào tự mình đứng lên được.

Cô có tư cách gì để biểu dương Lê Vô Hồi ?

"Tôi chỉ là muốn nói với chị," Khâu Nhất Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Chị có thể cõng tôi đi hết đoạn đường này, đã là rất tuyệt vời rồi, vì thế trước hết để tôi xuống đi."

"Khâu Nhất Nhiên."

Lê Vô Hồi không đưa ra đáp lại về chuyện này, lại đột nhiên hỏi cô:

"Hôm nay rõ ràng là tôi thua, em tại sao vẫn muốn chụp ảnh cho tôi?"

Khâu Nhất Nhiên lo lắng cho eo Lê Vô Hồi, không dám tùy tiện nhảy xuống. Suy nghĩ một chút, vẫn giải thích: "Thật ra ban đầu chỉ là ngẫu nhiên thôi."

"Ngẫu nhiên?" Lê Vô Hồi hỏi.

"Ừm." Khâu Nhất Nhiên có chút khó mở lời: "Thật ra chỉ là không cẩn thận chạm vào thôi."

So với chuyện Lê Vô Hồi dùng ý chí mạnh mẽ để làm được, cái sự ngẫu nhiên vừa rồi không đáng để nhắc tới.

"Chị buông tôi xuống đi."

Dừng lại một lúc, Khâu Nhất Nhiên yên tĩnh nói:

"Chuyện đơn giản như thế này, ai cũng có thể làm được. Chứ không phải là chuyện cần chị phải làm gì đó cho tôi."

Cô lặp lại yêu cầu nhưng cô lại không dám nhúc nhích.

Chỉ là rất gượng gạo vỗ vỗ vai Lê Vô Hồi, lại rất bướng bỉnh lặp lại một lần:

"Buông tôi xuống đi."

"Tại sao?"

Lê Vô Hồi không nghe lời mà buông cô xuống, mà lại hỏi một lần.

Khâu Nhất Nhiên bị hỏi khựng lại.

Nhưng Lê Vô Hồi lại như không nghe thấy những lời cô vừa nói, kiên trì cõng cô đi về phía trước, như quay lại một phút trước, hỏi lại một lần:

"Tại sao em rõ ràng thắng, vẫn muốn chụp ảnh cho chị?"

Khâu Nhất Nhiên trầm mặc một lát: "Đã nói là ngẫu nhiên mà."

Mà Lê Vô Hồi lại rất cố chấp hỏi: "Cho dù tấm đầu tiên đúng là ngẫu nhiên, những tấm sau cũng ngẫu nhiên sao?"

Khâu Nhất Nhiên không nói lời nào.

Lê Vô Hồi thở ra một hơi, sau đó bất ngờ cười một tiếng:

"Ý em là, vừa rồi có người đè tay em để em nhấn màn trập à? Hay là có ma quỷ nhập vào người em, cướp lấy cơ thể em để chụp ảnh cho chị?"

Khâu Nhất Nhiên hoàn toàn thua cuộc. Cô không biết phải làm thế nào mới có thể khiến Lê Vô Hồi buông cô ra.

"Chị hôm nay không phải rất muốn nhìn thấy cực quang sao?" Cuối cùng cô buộc phải nói ra lời thật lòng của mình trước mặt Lê Vô Hồi:

"Nhưng bởi vì hôm nay không có cực quang."

Âm thanh càng nói càng nhẹ: "Mà tôi chỉ là không muốn, tối nay có hai chuyện cũng làm cho chị cảm thấy rất đáng tiếc."

"Tôi cũng muốn làm gì đó cho chị." Nói xong, cảm thấy câu nói này vẫn có nghĩa khác, Khâu Nhất Nhiên cấp tốc tiến hành giải thích không cần thiết: "Dù sao dọc theo con đường này, chị giúp tôi rất nhiều, rất nhiều."

Chuyến đi đã qua hơn nửa, các nàng sắp vượt qua ranh giới Á-Âu, đi đến châu Âu.

Dọc đường đi đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện.

Rất nhiều lúc cũng quả thực đều là Lê Vô Hồi chống đỡ Khâu Nhất Nhiên đi về phía trước.

Tuyết Bính nói đúng— cho dù kết quả cuối cùng đã định sẵn, cô cũng có thể đối xử tốt hơn với Lê Vô Hồi.

Đương nhiên, điều này vẫn chưa được coi là đối xử tốt với Lê Vô Hồi.

Cô vẫn luôn chỉ là vì chuyện của chính mình mà bực bội với Lê Vô Hồi mà thôi.

"Nhưng tôi phát hiện, tôi của hiện tại, đã có rất ít chuyện có thể làm được cho chị." Nghĩ tới đây, Khâu Nhất Nhiên cố gắng thở ra một hơi:

"Cứ như vậy, tôi cũng không có cách nào giúp đỡ chị một tay ở Paris, vì thế chỉ có thể hơi hơi cố gắng một chút trong những chuyện chị muốn nhìn thấy."

Hơi trắng tản ra trên cái bóng của họ.

Khâu Nhất Nhiên cười cười:

"Kết quả phát hiện, cuối cùng người chiếm lợi cũng vẫn là chính tôi mà thôi."

Nói xong một đoạn thoại hoàn chỉnh, cô mới ý thức được Lê Vô Hồi vẫn luôn không lên tiếng, cho rằng đối phương là vì cõng mình đã mệt đến nói không ra lời, có chút nóng nảy vỗ vỗ vai Lê Vô Hồi: "Chị thả tôi xuống đi, thật sự đã rất gần rồi."

"Cơ thể chị không tồi tệ như em nói, dù có khổ cực đến đâu, cũng là chuyện từ hơn ba năm trước, hiện tại cơ bản không tái phát nữa, hơn nữa cõng em đến cửa khách sạn một việc đơn giản như thế này, vẫn có thể làm được." Lê Vô Hồi lần thứ hai từ chối yêu cầu của cô.

Sau đó lại cảnh cáo cô:

"Nhưng nếu em lúc nào cũng lộn xộn như bây giờ, thì khó nói chắc được."

Khâu Nhất Nhiên bị làm cho khiếp sợ không dám lộn xộn.

Lê Vô Hồi lại vì sự căng thẳng của cô mà cười một tiếng, dùng hơi thở để nói, tiếng hít thở hơi nặng hơn:

"Sớm biết tối nay em biết không nghe lời như thế, đã sớm dùng chiêu này rồi."

Vẫn là ngữ khí kiềm chế toàn bộ sự việc một cách rất tùy ý như vậy.

Khâu Nhất Nhiên sửng sốt.

"Chỉ là—"

Lê Vô Hồi cõng cô, cúi đầu đi:

"Mặc kệ là em ở Paris cũng được, hay là sau này em... Tóm lại, em đã giúp chị rất nhiều."

"Em nên rõ ràng hơn bất cứ ai, nếu như không phải vì em, chị bây giờ căn bản đã không phải là Lê Vô Hồi rồi."

Âm thanh tan trong gió, rất nhẹ, rất nhẹ: "Điều này em không cần phải phủ nhận trước mặt chị."

Khâu Nhất Nhiên không nói lời nào, rất yên tĩnh nhìn cái bóng của họ.

Mà Lê Vô Hồi đại khái là sợ đánh rơi cô, cẩn thận từng li từng tí nhìn đường, tiếp tục nói:

"Còn có chuyện chụp ảnh hôm nay, cho dù thật sự như em nói, ban đầu chỉ là một sự ngẫu nhiên, và cho dù em hiện tại vì một số nguyên nhân, vẫn phải để chị cõng mới có thể về khách sạn..."

Ngữ khí nghe vào là nhấn mạnh: "Nhưng em cũng không vô dụng như em nói đâu."

"Tối nay, em vẫn làm được một chuyện rất khó khăn, hơn nữa không ai có thể phủ nhận được."

Câu cuối cùng hầu như không cho phản bác: "Chính em cũng không ngoại lệ."

Nói xong, các nàng đã sắp đến khách sạn.

Khâu Nhất Nhiên không trả lời ngay, chỉ là có chút mệt mỏi nói: "Đã sắp đến khách sạn, có thể buông tôi xuống được chứ?"

Lê Vô Hồi không thả cô xuống, nhất định phải có câu trả lời rõ ràng từ cô:

"Em biết không?"

Khâu Nhất Nhiên ban đầu không chịu nói— cô không biết rốt cuộc mình đã làm được chuyện kinh thiên động địa gì, mà lại được Lê Vô Hồi đối xử nghiêm túc đến thế.

Sau gần một phút giằng co.

Lê Vô Hồi cười một tiếng.

Sau đó lại gọi cả họ lẫn tên cô: "Khâu Nhất Nhiên."

Rất cố chấp lặp lại câu hỏi đó: "Hôm nay em rất tuyệt vời, biết không?"

Ngữ khí chắc chắn đến mức khiến người ta không thể phản bác.

Khâu Nhất Nhiên hít hít cái mũi đang cay cay của mình, vô cùng khó khăn nói:

"Biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro