Chương 57: Lê Vô Hồi

Gió xuân nhẹ nhàng thổi đến trên mặt.

Tà váy của nàng cũng bị gió thổi, từ từ quẹt qua phần chi còn lại của chân trái cô, như một nụ hôn thoáng qua.

"Tôi ư?"

Khâu Nhất Nhiên hoàn toàn bị bao bọc trong bóng của Lê Vô Hồi, có chút luống cuống vì câu hỏi này.

Cô bản năng hơi co chân lại.

Chân trái nhấc lên, phần chân giả kim loại bên dưới chi cụt đồng thời lùi về sau, đã rời xa tà váy của người phụ nữ.

Khâu Nhất Nhiên cúi thấp tầm mắt nói: "Tôi không biết khiêu vũ."

Là bây giờ sẽ không.

Trong khi trước đây Lê Vô Hồi đã dạy cô điệu nhảy clacket, thế là hai người họ thường xuyên mở nhạc ở nhà, sau đó trong ánh sáng mờ ảo tự mua vui cho nhau.

Nhảy đúng vũ đạo thì nhìn nhau mà cười trong tiếng nhạc vui vẻ, nhảy sai vũ đạo thì không trách tội đối phương, cười ha hả, nhảy mệt thì biến thành hai cái bóng dính vào nhau, ôm nhau mà cười, trao rất nhiều nụ hôn.

Sau khi cắt cụt chi, trong tình huống mang chân giả, Khâu Nhất Nhiên ngay cả những hành động cơ bản nhất như đứng, bước đi, ngồi xổm, đứng lên... đều cần học lại từ đầu.

Huống chi là khiêu vũ?

"Chị dạy lại em."

Lê Vô Hồi dường như không nghe ra ý từ chối hơi ngượng ngùng trong lời nói của Khâu Nhất Nhiên, bàn tay đưa về phía cô vẫn lơ lửng trong không trung, trông có vẻ hơi cố chấp.

"Lê Vô Hồi, có phải chị uống say rồi không?" Khâu Nhất Nhiên nhìn đôi mắt có chút mê ly của người phụ nữ.

Lê Vô Hồi không trả lời.

Khâu Nhất Nhiên mím môi, có chút bất đắc dĩ nhìn xung quanh, không khí đêm xuân mềm mại, rất nhiều người đang ôm nhau và khiêu vũ trên bãi cỏ, không ai chú ý đến việc họ đang đối mặt ở đây.

"Em không tin chị?" Mà Lê Vô Hồi vẫn giữ tay đưa ra trước mặt cô, hơi cụp tầm mắt, nhìn chằm chằm cô trong ánh sáng mờ ảo, như là đang đưa ra một lời hứa nào đó: "Yên tâm, chị sẽ không để em mất mặt."

Thái độ của nàng dường như rất kiên quyết.

Cân nhắc đến đây là đêm cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên hơi chút do dự, nhưng cũng không nhăn nhó thêm nữa.

"Được rồi."

Cô đồng ý.

Nhưng không đứng dậy ngay lập tức.

Mà là uống một ngụm nước, lau miệng, chỉnh lại cổ áo, bẻ ống quần xuống, che lại chắc chắn phần chân giả kia.

Cô chỉnh trang bản thân mình một cách hoàn hảo nhất.

Đồng thời cố gắng hết sức, để trông tươm tất và trang nhã nhất có thể trong khoảnh khắc này.

Khâu Nhất Nhiên mới dám đưa tay đặt vào lòng bàn tay Lê Vô Hồi.

Mặc dù cô đã cố gắng mạnh dạn hơn, nhưng đối mặt với chuyện như vậy, cũng là cẩn thận từng li từng tí.

Họ lúc trước thân mật không có khoảng cách, mà bây giờ, khoảng cách gần nhất có thể dựa vào, cũng chỉ là một điệu nhảy.

Khoảnh khắc lòng bàn tay áp vào nhau.

Nhiệt độ chạm nhau, mạch đập nhảy lên, nhịp tim dồn dập.

Lê Vô Hồi vững vàng nắm chặt tay cô.

Nắm rất chặt.

Nàng dẫn cô đứng dậy khỏi ghế, như một trận gió xuân màu xanh nhạt, từ từ, triền miên, dẫn cô rơi xuống giữa đám đông.

Đứng lại.

Ánh sáng trên đỉnh đầu lay động như cánh chuồn chuồn, họ đối diện nhau, trong ánh mắt chỉ còn đêm xuân Annecy.

"Tôi..."

Bị cặp mắt hơi mê ly của Lê Vô Hồi nhìn chằm chằm, Khâu Nhất Nhiên có chút rất xấu hổ.

Khô khan hơi hé môi, nhưng lại không biết trong tình huống này nên nói gì tốt hơn.

Thế là chỉ thốt ra một chữ đó, rồi lại tránh ánh mắt đi, có chút khó khăn nhìn chằm chằm vào chiếc mũi giày ngốc nghếch của mình.

"Không biết nói gì, thì đừng nói trước."

Lê Vô Hồi nói.

Giọng nói như bay lượn bên mặt cô, rất nhẹ, như gió, nhưng không trốn thoát được.

Cũng hơi xua tan sự bất an của cô.

Tâm trạng Khâu Nhất Nhiên được an ủi một chút, cô thở sâu một hơi.

Lê Vô Hồi từ từ giơ cánh tay quấn quýt của họ lên, lơ lửng trên không trung một cách rất chuẩn mực.

Bàn tay kia đưa qua.

Chậm rãi đặt lên hông cô.

Lòng bàn tay áp sát vào eo cô, xúc cảm rất nhẹ, nhưng vẫn khiến cô cứng đờ ngay lập tức vào khoảnh khắc đó.

"Hơi thả lỏng một chút." Người phụ nữ siết chặt tay cô, nhẹ nhàng thở ra, khoảng cách mặt đối mặt, khoảng cách giữa chóp mũi với nhau chưa tới mười cm, trong không khí có mùi ngọt ngào của rượu punch bay lượn, mùi cồn nhàn nhạt: "Đặt tay lên vai chị."

Có lẽ vì cách đám đông quá gần, cách Paris cũng quá gần. Trong hoàn cảnh này, Khâu Nhất Nhiên không thể kiểm soát được sự bất an, căng thẳng, và lo lắng đang dâng lên.

Như bị ánh mặt trời lạnh lẽo ướt át dội vào người, trong xương đều bị chiếu rọi rõ ràng, cô muốn chạy trốn, nhưng từng chút một đều không trốn thoát được, muốn tránh né, nhưng cũng đã không còn đường quay lại.

Mà trong tình huống này, Lê Vô Hồi là người duy nhất hiện tại còn nguyện ý che ô cho cô.

Nghe theo mệnh lệnh của Lê Vô Hồi khiến cô cảm thấy an tâm.

Khâu Nhất Nhiên thuận theo đặt tay lên vaicô.

Lê Vô Hồi nở nụ cười, như là vì cô lấy dũng khí mà cảm thấy vui mừng, nhưng lại rất nhanh thu lại, thủ thỉ động viên cô:

"Em đừng sợ."

Khâu Nhất Nhiên cố gắng đáp lại, cũng cố gắng để mình tối hôm ấy trở thành bạn nhảy của Lê Vô Hồi , chứ không phải một khung giấy đặt trên người Lê Vô Hồi: "Ừm, tôi không sợ."

Lê Vô Hồi lại cười:

"Thả lỏng thêm một chút nữa, theo bước chân của chị, chậm một chút thôi, không sao đâu."

Cũng không biết có phải do tác dụng của cồn không, tối nay Lê Vô Hồi đã rút đi hết thảy tính công kích dễ thấy, không còn sắc bén, rất kiên nhẫn, rất giống cái tên nguyên bản của nàng.

Khâu Nhất Nhiên "Ừ" một tiếng: "Biết rồi."

Cô đáp lời.

Lê Vô Hồi cũng nhẹ nhàng nhấc bước.

Mang theo cô, dẫn dắt cô, như một người hướng dẫn rất kiên nhẫn, trong điệu trữ tình tiết tấu chậm rãi, một bước, hai bước, đạp trên bãi cỏ mềm mại.

Không biết có phải vì căng thẳng không.

Mới bắt đầu Khâu Nhất Nhiên vẫn không theo kịp, luôn lạc một nhịp so với Lê Vô Hồi, đặc biệt là chân trái.

Thật ra so với những người xung quanh.

Vũ đạo của họ đã rất chậm, so với nói là khiêu vũ, chỉ là đang nhẹ nhàng dẫm bước trong phạm vi hẹp.

Khâu Nhất Nhiên rất cố gắng, nhưng cũng rất vụng về.

Nếu có thể, cô cũng không muốn để mình tệ như vậy, nhảy sai nhiều vũ điệu như thế, còn giẫm lên chân một nhịp.

Nhưng một nhịp trước sau vẫn rất kiên nhẫn.

Nàng dẫn dắt cô, vững vàng nắm cô, kiên nhẫn chờ đợi cô bắt kịp tiết tấu.

Lúc cô vội vã luống cuống nhìn chằm chằm mũi giày, nàng an ủi nói với cô:

"Đừng nhìn xuống chân."

Bàn tay đỡ lấy eo cô từ từ dùng sức, đẩy lưng cô thẳng lên: "Nhìn chị."

Câu nói này rơi xuống bên tai.

Khâu Nhất Nhiên có chút mơ màng ngước mắt lên, thế là ngay giây phút đó liền đối diện trực tiếp với đôi mắt Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi dường như vẫn đang nhìn kỹ cô, quan sát cô. Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt Lê Vô Hồi tối nay trông đặc biệt mềm mại.

Đây là điều Khâu Nhất Nhiên - người phản bội - không thể chịu đựng được, so với ánh mắt mềm mại như vậy, cô thà Lê Vô Hồi vẫn dùng ánh mắt oán hận, trách móc đâm thủng cô, thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô mím mím môi.

Không nhịn được lại cúi thấp mắt xuống.

"Đừng nhìn xuống."

Lê Vô Hồi rất nhanh đưa ra mệnh lệnh tiếp theo, hầu như không cho cô từ chối.

"Không nhìn thì—" Khâu Nhất Nhiên miễn cưỡng ngước mắt lên, cố hết sức theo bước chân Lê Vô Hồi: "Vạn nhất ngã thì sao?"

"Em không tin chị sao?" Lê Vô Hồi nhìn thẳng cô.

"Cũng không phải." Khâu Nhất Nhiên phủ nhận.

Cô im lặng một lúc, tránh ánh mắt Lê Vô Hồi, nhưng cũng không nhìn xuống chân, mà là nhìn thẳng, thế là nhìn thấy rất rõ ràng nốt ruồi nhỏ rất không đáng chú ý trên môi Lê Vô Hồi.

Điều này làm cho cô càng ngày càng cảm thấy hoảng hốt, chỉ đành phải tránh nốt ruồi nhỏ kia, nuốt khan, nhẹ nhàng nói:

"Tôi chỉ là không muốn lúc ngã sấp mặt, để chị cũng bị tôi kéo xuống theo."

Ý thức được câu nói này nghe tới sẽ có ẩn ý, cô đổi thành giọng đùa cợt:

"Dù sao nhiều người nhìn đây, chị nổi tiếng như vậy, bị chụp được thì phỏng chừng ngày mai sẽ lên trang đầu."

"Lên trang đầu thì sao?"

Lê Vô Hồi đáp lại rất trực tiếp: "Tin tức tiêu cực chị từng trải qua còn thiếu sao?"

"Ừm, chị rất giỏi." Khâu Nhất Nhiên cười rất chân thành, lần này không còn nói dối nữa: "Nhưng tôi không giỏi như vậy."

Đương nhiên cô xưa nay đều biết.

Nếu dùng hai chữ "giỏi giang" để khái quát những nỗ lực Lê Vô Hồi đã bỏ ra cho việc này, thì quá xoa dịu nhẹ nhàng rồi.

Lê Vô Hồi không phản bác lời cô ngay lập tức, mà là lặng lẽ nhìn kỹ cô

Khâu Nhất Nhiên cũng không nói thêm gì.

Lúc này vũ khúc đột nhiên chuyển.

Từ khúc nhạc vốn có tiết tấu khá chậm rãi, chuyển sang một bài khá nhanh.

Khâu Nhất Nhiên biết mình không thể theo kịp được, nhưng lại không biết có nên đi hay không.

Bởi vì vũ đạo của Lê Vô Hồicũng không hề ngừng lại.

Nhưng vẫn chậm như vừa rồi, hoàn toàn không hợp với tiết tấu vui vẻ của vũ khúc này.

Cô có chút chần chừ lên tiếng: "Lê Vô Hồi—"

"Suỵt—"

Lê Vô Hồi như là rất thích đêm xuân này, hờ hững ngắt lời cô: "Đừng nói chuyện."

Khâu Nhất Nhiên bị buộc phải im miệng.

Cứ như thế từ từ kéo dài vũ đạo, Lê Vô Hồi như thể đột nhiên say mềm hơn.

Nàng hạ thấp đôi mắt mê ly kia.

Đặt hai tay lên vai cô, như một cái ôm có khoảng cách phù hợp.

Tay buông xuống sau gáy cô.

Đan xen, quấn quýt hờ hững.

Bị ép vào tư thế này.

Khâu Nhất Nhiên không biết đặt hai tay mình vào đâu, chỉ có thể hoảng hốt khoác lên eo người phụ nữ, nhẹ nhàng ôm đối phương.

Nhưng lại vì xúc cảm lòng bàn tay quá mức mềm mại, cùng với nhiệt độ bị lây nhiễm bởi nó, nhịp tim rối loạn tiết tấu, lùi cũng không được, tiến cũng không xong.

Mà người phụ nữ như thể trong nháy mắt say đến lú lẫn, thậm chí đã đến mức đứng không vững, thế là một nửa trọng lượng của mình, vô lý đặt lên người cô.

Sau đó không có bất kỳ nguyên do nào, nói: "Bây giờ đổi lại em dẫn chị nhảy."

Điều này hoàn toàn như lời người say.

Thậm chí sau đó,

Nàng còn rất quá đáng, đặt khuôn mặt đang thở ra hơi nóng lên vai cô.

Tóc nâu áp tóc đen rũ xuống, bị gió xuân thổi rối tung.

Quấn quýt, bay lượn.

Không có Lê Vô Hồi dẫn dắt, vũ khúc vẫn tiếp tục, phản ứng đầu tiên của Khâu Nhất Nhiên là hoảng loạn, đứng cứng tại trung tâm bãi cỏ, biến thành một người rơm không có chân.

Đám đông ôm nhau, như những con búp bê trong hộp nhạc, xoay tròn, lay động, cong cong lượn lượn, lướt qua vai họ.

Phản ứng thứ hai,

Cô nhận ra Lê Vô Hồi đang thở rất nhẹ bên tai mình, cảm nhận được Lê Vô Hồi rất tin tưởng, vô lý, và không hề lo sợ phó thác trọng lượng và trọng tâm cơ thể mình cho cô.

Lúc đó cô nhẹ nhàng đẩy Lê Vô Hồi một cái, đối phương cũng không để ý đến lời cầu cứu của cô.

Khâu Nhất Nhiên có chút bơ vơ nhìn xung quanh.

Phát hiện chỉ có họ đang đứng tại chỗ quay vòng.

Đối với chuyện này, cô không có bất kỳ biện pháp nào.

Chỉ có thể hít một hơi sâu, rồi thở ra, bước lại bước chân, chiếc chân giả kia chống đỡ cô, cô chống đỡ Lê Vô Hồi trên vai, rất chậm rất chậm, khởi động lại vũ đạo không mấy chuẩn mực.

Mặc dù ngốc nghếch, chỉ có thể như hai chiếc chuông gió bị gió thổi, nhẹ nhàng lắc lư.

Nhưng cũng không khiến họ trở nên quá dễ thấy trong đám đông.

Và Lê Vô Hồi cũng rất thuận theo phối hợp khi cô bước lại bước chân.

Dưới sự dẫn dắt vụng về và ngượng nghịu của nàng, Lê Vô Hồi nhẹ nhàng nở nụ cười:

"Khâu Nhất Nhiên."

Nàng gọi tên cô.

Giọng nói và hơi thở đều xâm nhập vào da thịt nàng: "Thật ra em không phải là không giỏi."

Nhẹ nhàng, mơ hồ, bồng bềnh, lọt vào giữa tim và phổi cô:

"Em chỉ là, quá kiêu ngạo."

...

Câu nói này vừa dứt.

Khâu Nhất Nhiên rất lâu không thể mở miệng nói chuyện.

Vũ khúc và gió xuân đều ngừng lại vừa lúc, thế giới biến thành tiếng ong ong của mật bay bên tai.

Chủ đề về khiêu vũ chạm đến là thôi.

Lê Vô Hồi nâng mặt khỏi vai cô, đuôi mắt hẹp dài bị cồn nhân đỏ nhẹ, như là đang cười:

"Khâu Nhất Nhiên, dẫn chị đi hóng gió một chút đi."

May mắn thay, Lê Vô Hồi cũng không vì một chén rượu punch mà đánh mất khả năng tự chủ hành động.

Vì thế Khâu Nhất Nhiên có thể rất thuận lợi đưa nàng rời khỏi vũ hội trên bãi cỏ, và cũng có thể rất thuận lợi đỡ nàng đến ghế phụ, sau đó dưới ánh mắt nhìn thẳng của nàng, cúi mắt xuống, thắt chặt dây an toàn cho nàng.

Sau đó.

Khâu Nhất Nhiên đỡ nàng đang say mềm, đóng cửa lại, bản thân đi vòng qua chỗ lái, kiểm tra dầu, trước khi khởi động, hạ cửa sổ xe bên Lê Vô Hồi xuống một chút, vừa tầm.

Giống như cô từng làm trước đây ở Thành phố Sương Mù.

Chiếc taxi từ từ chạy, qua lại trong những con phố cong cong lượn lượn của Annecy.

Gió cũng từ từ thổi vào.

Từ cửa sổ xe bên Lê Vô Hồi, chậm rãi thổi đến mặt Khâu Nhất Nhiên.

Tháng Ba ở Pháp đã là mùa xuân, gió thổi vào không lạnh lắm, rất thoải mái.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên vẫn thỉnh thoảng dừng xe, liếc nhìn Lê Vô Hồi ở ghế phụ, muốn quan tâm, nhưng lại chỉ có thể rất khắc chế dùng mu bàn tay dựa vào mu bàn tay của nàng, kiểm tra xem nàng có cảm thấy lạnh không.

Lê Vô Hồi thì rất yên tĩnh, từ lúc lên xe liền không nói gì thêm, nhắm mắt nghỉ ngơi, thật giống như chỉ là để tỉnh rượu và hóng gió mà thôi.

Trên xe, cả hai đều không nói gì.

Khâu Nhất Nhiên lái xe đi lại trong nội thành nửa giờ, cô không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng cũng không có đích đến, nơi nào ít người hơn, đường xá rộng rãi hơn, thìcô lái đến đó.

Cuối cùng, khi định quay về.

Cô đi ngang qua một con đường, nghe thấy tiếng phanh xe hơi kịch liệt, bị giật mình ngẩng đầu lên— xa xa nhìn thấy có chiếc taxi dừng lại bên cạnh cô.

Tầm nhìn mơ hồ, có hai người trẻ tuổi tay nắm tay bước xuống từ chiếc taxi, chạy thục mạng về một hướng, hình dáng cắt gọn của họ dính chặt vào nhau, trong đêm tối, như đang khiêu vũ vậy, tóc tai rối bời, tự do và sống động.

Khâu Nhất Nhiên nhìn chằm chằm một lúc, không cần suy nghĩ nhiều, liền rất rõ ràng hướng hai người kia muốn đi— Cầu Tình Yêu (Pont des Amours) ở Annecy.

Nghe nói những người hôn nhau ở đây, sẽ yêu nhau đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

Vì thế mọi người đều chỉ có thể vì yêu nhau mà đến nơi này.

Khâu Nhất Nhiên sửng sốt một lát, ánh mắt rất lâu không thể thu hồi lại, mãi đến khi hai cái bóng đen này biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, cô mới hoàn hồn lại.

Lúc này, cô nhìn về hướng đó, đã không còn bất kỳ ai, ngay cả chiếc taxi vừa dừng lại kia cũng đều biến mất.

Khâu Nhất Nhiên nghi ngờ là ảo giác.

Lại nghi ngờ là ký ức không nghe lời, tự ý bóp méo chức năng thị giác của đại não.

Rất lâu đều không thể hoàn lại được.

Mãi đến khi cơn gió thổi mạnh hơn— cô mới nhận ra điều đó, thu ánh mắt lại, phát hiện cửa sổ xe ghế phụ đã bị hạ xuống mức thấp nhất.

Và Lê Vô Hồi dường như cũng đang nhìn về hướng vừa rồi, sau một lát, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt từ hướng đó, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại:

"Về thôi."

. . .

Khâu Nhất Nhiên lái xe quay trở lại.

Chỗ ở tạm thời của hai người ở lầu ba.

Lúc xuống xe, Lê Vô Hồi loạng choạng, bước đi ngả nghiêng.

Khâu Nhất Nhiên hơi chút lo lắng— bởi vì tửu lượng của Lê Vô Hồi rõ ràng không tệ đến mức đó, và cũng sẽ không vì một chén rượu punch mà không đi nổi.

Vì thế khi đi gần đến cầu thang, cô nhanh chóng đi theo.

Cầu thang của căn hộ này tương đối cao, mỗi bậc đều phải bước lên rất cao, mới có thể đặt chân vững vàng. Cô lo lắng Lê Vô Hồi uống say đến mức này, đi một mình sẽ ngã.

Khâu Nhất Nhiên tốn chút sức lực, mới nâng Lê Vô Hồi lên được, cô khoác cánh tay của nàng lên vai mình, chăm chú nhìn cầu thang, vừa chống đỡ người nàng đang mềm nhũn vừa đi lên.

Đến căn phòng ở lầu ba.

Khâu Nhất Nhiên đã đầu đầy mồ hôi.

Mà hiển nhiên, Lê Vô Hồi cũng không khá hơn bao nhiêu, sau khi vào phòng, liền loạng choạng ngã xuống giường.

"Chị đừng ngủ vội."

Khâu Nhất Nhiên vội vã nói: "Tôi đi cắt chanh, pha cho chị một ly nước chanh, uống xong rồi ngủ."

Nói xong câu này.

Cô không bận tâm đến mồ hôi trên đầu mình, đi vòng quanh trong căn phòng xa lạ, rửa chanh, cắt chanh, rửa ấm, đun nước nóng, điều chỉnh nước ấm... Bận rộn không ngừng.

Cuối cùng.

Lại lê bước, cẩn thận bưng nước chanh, đi vào phòng Lê Vô Hồi.

Sợ mình đi không cẩn thận, sẽ làm đổ.

Cô chỉ rót bảy phần đầy.

Phòng không bật đèn.

Cân nhắc đến độ nhạy cảm của Lê Vô Hồi với ánh đèn, Khâu Nhất Nhiên cũng không mở đèn.

Chỉ có một chút ánh sáng từ phòng khách lọt vào.

Cô rón rén đi tới bên giường, chân lại đột nhiên đá trúng một vật.

Nhưng không nặng, rất nhẹ.

Vật đó bị cô đá, liền lăn đi đâu mất.

Sợ là vật gì quan trọng.

Khâu Nhất Nhiên đặt ly nước chanh xuống, sau đó lại khó khăn khom người, trong căn phòng tối, tìm kiếm vật vừa bị mình đá.

Tìm kiếm gần hai phút.

Mãi sau, cô mới nhìn thấy một vật đen kịt dưới gầm giường— khó nhọc đưa tay vào, mặt mũi lấm lem lấy ra được, đó là một hộp thuốc.

Thế nhưng hộp đã trống rỗng, không phải loại đóng gói lọ thuốc có thể nhận ra tên. Vừa nhìn là biết đó là thuốc kê đơn kết hợp nhiều loại, được đựng trong hộp thuốc, để chủ nhân lấy ra dùng bất cứ lúc nào.

Khâu Nhất Nhiên sửng sốt một lát.

Theo phản xạ nhìn Lê Vô Hồi trên giường.

Tóc nàng rối bời, như là đã ngủ, nhưng lại không an ổn lắm, cau mày rất chặt.

Đại khái là loại thuốc an thần nào đó.

Khâu Nhất Nhiên đặt hộp thuốc gọn gàng.

Lại cảm thấy mình vừa rồi sờ soạng dưới gầm giường, trên tay trên người đều rất bẩn.

Vì thế đứng cách giường một khoảng.

Nhỏ giọng gọi: "Lê Vô Hồi, Lê Vô Hồi."

Lê Vô Hồi không đáp, cũng không mở mắt, lông mày vẫn khóa chặt.

Khâu Nhất Nhiên hơi khó xử, nhưng lại không dám rời đi trực tiếp như thế: "Chị đừng ngủ ngay, ngày mai dậy sẽ bị đau đầu."

Lê Vô Hồi hơi run rẩy lông mi.

Khâu Nhất Nhiên dừng lại một lát, lại gọi nàng: "Lê Vô Hồi, Lê Vô Hồi."

Lê Vô Hồi mở mắt ra.

Thật giống có chút vất vả.

Vì thế ánh mắt có vẻ hơi mông lung, cũng có chút ẩm ướt không biết từ đâu tới.

Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẫn đứng bên giường không dám lại gần: "Chị uống nước chanh rồi ngủ tiếp, không thì ngày mai dậy sẽ bị đau đầu."

Lê Vô Hồi yên tĩnh nhìn cô, không nói gì.

Khâu Nhất Nhiên không biết nên nói gì thêm, bấm bấm ngón tay, lại bổ sung:

"Nước ấm tôi đã thử rồi, không nóng, chị có thể yên tâm uống."

Lê Vô Hồi vẫn không tiếp lời, rất yên tĩnh và rất ngoan ngoãn nhìn cô.

"Lê Vô Hồi?" Khâu Nhất Nhiên lại gọi nàng.

Lê Vô Hồi không đáp lời.

Khâu Nhất Nhiên có chút do dự: "Lê Vô Hồi."

Lê Vô Hồi chớp mắt một cái.

Khâu Nhất Nhiên bất đắc dĩ mím môi, hạ giọng: "Chị uống nước chanh đi."

Lê Vô Hồi như là lúc này mới tỉnh táo lại: "Ừ," một tiếng, "Biết rồi."

Nàng từ trên giường ngồi dậy, bưng ly nước chanh bên cạnh tủ đầu giường, uống một ngụm, lại nhìn cô từ trên xuống dưới, khẽ cau mày:

"Sao em đứng xa vậy?"

"Tôi vừa cúi xuống nhặt đồ." Khâu Nhất Nhiên giải thích: "Vì thế trên người bị bẩn."

Lê Vô Hồi "Ồ" một tiếng.

Rất tốt bụng không tính toán chuyện này với cô nữa.

Mà là nhấp một ngụm nước chanh, đưa ra đánh giá: "Em có cho đường không?"

"Cho một chút xíu." Khâu Nhất Nhiên căng thẳng lên: "Chị uống không quen sao?"

"Cũng còn ổn." Lê Vô Hồi nói: "Vẫn có thể chấp nhận được."

"Tôi có thể pha lại một ly." Khâu Nhất Nhiên nói: "Dù sao nguyên liệu cũng còn đủ."

Nói rồi.

Cô liền muốn đi ra ngoài pha lại cho Lê Xuân Phong một chén.

"Em đừng đi."

Mệnh lệnh của Lê Vô Hồi rất trực tiếp.

Khâu Nhất Nhiên dừng bước, có chút do dự quay người lại: "Tôi tưởng bây giờ chị sẽ hơi thích ngọt một chút."

"Chị không nói chị không thích uống." Lê Vô Hồi nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt rất không hiểu: "Chỉ là hỏi em một câu thôi, mà em đã sợ hãi như thế."

"Được rồi." Khâu Nhất Nhiên tiếp thu lời phê bình của nàng: "Vậy chị uống xong rồi ngủ tiếp."

"Chị còn muốn rửa mặt." Lê Vô Hồi nói.

"Vậy chị rửa mặt xong rồi ngủ tiếp." Khâu Nhất Nhiên trả lời.

"Cũng muốn tắm." Lê Vô Hồi còn nói.

"Vậy thì tắm." Khâu Nhất Nhiên rất kiên trì.

Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng, không nói gì.

Một lát sau, nàng uống xong ly nước chanh trong tay, mới lại nhẹ nhàng nói: "Tối nay chị còn rất nhiều chuyện muốn làm."

Điều này như là lời say vô logic.

Khâu Nhất Nhiên không biết nên đáp lời thế nào, dứt khoát đưa tay tiếp lấy ly nước chanh Lê Vô Hồi đã uống xong.

Mãi đến khi Lê Vô Hồi rất bình tĩnh gọi tên cô: "Khâu Nhất Nhiên."

Khâu Nhất Nhiên dừng lại hành động đón ly: "Hả?"

Lê Vô Hồi ngước mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn một lúc lâu, đột nhiên hỏi cô: "Em sợ hãi sao?"

Khâu Nhất Nhiên không nói nên lời.

Cô im lặng đón lấy ly từ Lê Vô Hồi: "Sợ hãi cái gì?"

"Sợ hãi đi Paris." Lê Vô Hồi như là đang suy tư: "Bởi vì khi đó em cũng đã bỏ chạy rồi."

Ngữ khí không quá chắc chắn:

"Nhưng chị vẫn vô lý đi tìm, kéo em qua đây như thế à?"

Việc đứng nói chuyện lâu khiến Khâu Nhất Nhiên rất mệt.

Cô suy nghĩ một chút, dứt khoát chống chân, ngồi xuống trên tấm thảm trải sàn, hơi ngước nhìn Lê Vô Hồi tựa vào bên giường: "Nói thật, trước khi chị hỏi câu này, tôi còn rất sợ hãi."

"Em sợ cái gì?" Lê Vô Hồi hỏi cô.

"Thật ra tôi cũng không biết tôi đang sợ cái gì." Khâu Nhất Nhiên nói đến đây, khẽ cười một tiếng:

"Có lẽ là sợ tôi hiện tại hoàn toàn không hợp với Paris, cũng có thể là sợ Paris hiện tại không giống lắm với trong ký ức của tôi, còn sợ sẽ gặp lại người quen trước đây, sợ họ nhìn thấy tôi, sẽ rất thoải mái bắt chuyện, hỏi thăm tôi sống thế nào, cũng sợ họ nhìn thấy chân tôi lại lộ ra ánh mắt thương hại, càng sợ..."

Nói đến đây, cô ngừng lại một lát: "Từ trước đến nay đều chỉ là tôi quá tự cho là đúng, đã không có một ai có thể nhớ đến tôi."

Khâu Nhất Nhiên đương nhiên cũng biết, bản thân Paris thật ra cũng sẽ không làm sao, nó chỉ tồn tại ở đó, như một chiếc gương vậy, soi rõ sự lo lắng, sợ hãi, những điều cô không dám đối mặt.

"Gần quê hương thì e ngại?" Lê Xuân Phong tóm tắt ý nghĩ của cô.

"Nói thế cũng không sai." Khâu Nhất Nhiên biểu thị tán đồng.

Có lẽ Paris vốn là quê hương thứ hai của cô là nơi cô mới bắt đầu có dũng khí để mơ ước.

"Vậy so với Tô Châu, nơi nào làm em sợ hãi hơn?" Lê Vô Hồi như là đang âm thầm so sánh điều gì.

"Tô Châu?" Khâu Nhất Nhiên có chút mơ hồ đối diện với Lê Xuân Phong, suy nghĩ một lúc:

"Hẳn là Tô Châu."

Lê Vô Hồi gật gù, như là cảm thấy câu trả lời này tốt hơn, khóe mày hơi giãn ra một chút.

"Chị không hỏi tôi tại sao ư?" Khâu Nhất Nhiên dò hỏi.

"Chị không cần biết tại sao." Lê Vô Hồi nói.

Khâu Nhất Nhiên cười.

Cô bóp chiếc ly thủy tinh trong lòng bàn tay, suy nghĩ một chút, vẫn rất chân thành nói:

"Nhưng bị chị hỏi như vậy, tôi ngược lại dường như không còn sợ hãi nữa."

Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng, không tiếp tục truy hỏi cô tại sao, mà là xoay người, nằm nghiêng, quay lưng về phía cô, chóp tóc màu nâu nhảy múa trên vai,

"Em đi nhanh đi, chị buồn ngủ rồi."

Ngữ khí rất không khách sáo.

Khâu Nhất Nhiên khựng lại một lát.

Có chút ngượng ngùng phản ứng lại, nắm nắm ngón tay: "À, được."

Cô không hỏi nàng— vừa rồi không phải còn nói muốn rửa mặt tắm rửa sao? Sao lại đột nhiên muốn ngủ ngay?

Mà là có chút khó khăn ngồi dậy từ trên thảm, vừa ngồi xếp bằng một lúc, đứng lên thì hơi tê chân. Cho nên cô khập khiễng đi ra ngoài.

Sắp đóng cửa lại,

Ánh sáng màu ấm từ phòng khách, xuyên qua khe hở cơ thể Khâu Nhất Nhiên, chảy đến trên lưng Lê Vô Hồi.

Khiến Khâu Nhất Nhiên không khéo léo nhìn chằm chằm một lúc lâu, khi hoàn hồn lại thì vội vàng muốn đóng cửa.

Mà lúc này, Lê Vô Hồi lại đột nhiên lên tiếng: "Khâu Nhất Nhiên."

Nàng gọi cô.

"Hả?" Khâu Nhất Nhiên đáp lời. Chẳng hiểu sao nín thở.

Nhưng Lê Vô Hồi lại không nói gì.

Nàng quay lưng về phía cô, như một con chim rơi xuống nước, co ro trong chăn, không chịu để cô nhìn thấy sự ngượng nghịu của mình.

Ngay khi Khâu Nhất Nhiên cho rằng nàng đã say rượu mà ngủ thiếp đi lần thứ hai, chuẩn bị đóng cửa—

Lê Vô Hồi lại lên tiếng:

"Em trách chị sao?"

Giọng nói rất nhẹ, có chút khàn, hầu như như dùng rất nhiều sức lực phát ra từ trong cơ thể, nhưng lại vì quá mức dùng sức, như cánh chuồn chuồn sắp bay đi.

Nàng không hỏi cô trách nàng cái gì.

Điều này khiến Khâu Nhất Nhiên cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc Lê Vô Hồi muốn biết cô có trách nàng dùng thủ đoạn vô cùng gượng gạo buộc cô đến Paris không?

Hay là nói, vật đổi sao dời, Lê Vô Hồi mới rốt cuộc dám dùng phương thức vòng vo này, hỏi ra vấn đề từng không dám nhắc đến ba năm trước.

Cô có trách nàng không vì đã rất không cẩn thận, hủy hoại món quà sinh nhật tuổi 26 của nàng trong một ngày, và từ đó đưa cả hai đến vận mệnh tàn khốc như vậy?

Nhưng mặc kệ là cái gì.

Câu trả lời của Khâu Nhất Nhiên đều chỉ có một: "Không trách."

Trong khe cửa, Lê Vô Hồi hơi co người về phía mép giường, quấn chặt chăn đơn, không quay đầu lại, hạ thấp giọng:

"Vậy thì được rồi."

. . .

Lê Vô Hồi luôn tạo cho người ta ấn tượng về sự mạnh mẽ, có tính công kích. Nàng cứng cỏi, ngoan cường, đầy sức sống, không dễ dàng chịu thua, ngay cả ở giai đoạn sa sút nhất, nàng trong mắt Khâu Nhất Nhiên cũng vĩnh viễn tỏa sáng rực rỡ, bởi vì nàng cơ bản rất ít có vẻ ngoài mê man tối tăm, nhưng đặc tính này xuất hiện trên người nàng thì lại không hề trái ngược.

Như hoa quỳnh.

Không dễ dàng xuất hiện, nhưng khi xuất hiện lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Đêm hôm đó, Khâu Nhất Nhiên trở về phòng, rất lâu không ngủ được, hồi tưởng lại những lần cô từng thấy Lê Vô Hồi — phát hiện trạng thái Lê Vô Hồi như thế này, hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thậm chí trong khoảng thời gian mới xảy ra tai nạn xe cộ.

Khâu Nhất Nhiên vẫn chìm đắm trong đau khổ, vô cùng khổ sở khi phải học đứng thẳng, làm quen với việc chân giả ăn vào cơ thể, Lê Vô Hồi lại vĩnh viễn thể hiện sự kiên cường gấp trăm lần cô, mới khiến cô gần như muốn từ bỏ, khắc lên câu nói kia ở vị trí không thuộc về cơ thể nàng.

Và thực sự đã cung cấp rất nhiều lần cổ vũ cho Khâu Nhất Nhiên.

Rất nhiều lần, Khâu Nhất Nhiên muốn từ bỏ, muốn thất bại hoàn toàn, ném chiếc chân giả đắt tiền xa hoa vào dòng sông mênh mông vô bờ, cũng đều sẽ vì câu nói đó mà dừng lại mọi hành động, muốn thử lại một lần nữa.

Khi đó cô đã khóc nhiều nhất trong đời, cảm giác mình đã biến thành một người khô héo, mất đi bản ngã độc lập. Mà Lê Vô Hồi lại hiếm khi đỏ mắt trước mặt cô, chỉ trong chốc lát nàng đã trở thành người lớn của Khâu Nhất Nhiên tái sinh, ép ăn thì Khâu Nhất Nhiên ăn rồi nôn ra, giúp Khâu Nhất Nhiên không đứng nổi tắm rửa, tẩy sạch sẽ Khâu Nhất Nhiên đã biến thành một vũng bùn lầy, cổ vũ Khâu Nhất Nhiên đối mặt lại với thế giới này.

Nói một cách công bằng,

Khâu Nhất Nhiên cảm thấy nếu là chính mình, tuyệt đối không làm được như Lê Vô Hồi . Cô là người vô cùng yếu đuối, đời này không trải qua trở ngại nào rất nghiêm trọng, dường như gặp phải cha mẹ vô trách nhiệm nhưng lại được Lâm Mãn Nghi yêu chiều giáo dục, đi đến Paris tưởng rằng sẽ đơn độc chiến đấu nhưng lại được Olivia chăm sóc, trên con đường theo đuổi ước mơ có chạm tường nhưng lại rất may mắn được nhìn thấy vào năm mười chín tuổi, năm nghèo nhất nhưng vẫn có Lâm Mãn Nghi cho thẻ coi như giữ vốn...

Hơn hai mươi năm, trừ một số trò trẻ con thời niên thiếu, những đau khổ tự cho là đúng, thật ra cô làm việc gì cũng xem như là thuận lợi, nếu lúc trước đổi lại là cô ở vị trí Lê Vô Hồi, e rằng cô sẽ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Lê Vô Hồi kiên cường hơn cô rất nhiều, và lẽ ra nên nhận được nhiều hạnh phúc hơn cô.

Ngày hôm sau Khâu Nhất Nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, cảm giác mình như chưa ngủ cả đêm.

Lại cảm thấy, mình thật giống như chỉ nhắm mắt một lúc, đêm đó đã qua.

Chỉ là điều này cũng không kỳ lạ, rất nhiều chuyện đều nhanh hơn so với cô nghĩ.

Lúc rửa mặt cô nhìn thấy trong gương có người đang nhìn cô— sau đó phát hiện người này thật sự rất xấu xí, mắt rất đỏ, mí mắt sưng húp, tiều tụy, như một người ốm rất lâu.

Vừa lúc ngày đó, bị buộc phải thể hiện ra dáng vẻ tệ hại nhất.

Khâu Nhất Nhiên đối diện trước gương rất lâu, cô không muốn để Lê Vô Hồi nhìn thấy.

Nhưng cũng rõ ràng mình không có đường nào trốn thoát.

Vì thế cuối cùng cô chọn quàng khăn cổ, che đi nửa dưới khuôn mặt mình, rồi cúi mắt mới dám bước ra ngoài.

Hiện tại là đầu xuân, nếu sợ lạnh thì quàng khăn cũng không kỳ quái.

Lúc ra khỏi phòng, Lê Vô Hồi không có ở đó.

Hành lý trong phòng cũng đã thu dọn sạch sẽ. Căn nhà họ tạm thời ở này, lập tức trở nên rất trống trải.

Lê Vô Hồi hẳn là đã xuống lầu.

Thậm chí còn không biết đã đến phòng cô từ lúc nào, mang hành lý mà cô luôn quen thuộc thu dọn xong vào tối hôm trước để không chậm trễ thời gian.

Vì thế Khâu Nhất Nhiên chỉ mang theo túi nhỏ, mang xong chân giả, sau đó đứng trước gương, kiểm tra bản thân từ đầu đến chân một lần, cuối cùng luyện tập rất nhiều lần biểu cảm khuôn mặt, cố gắng để mình trong ngày cuối cùng trông xinh đẹp hơn một chút.

Sau đó cô chỉnh tề đi xuống lầu.

Nhìn thấy Lê Vô Hồi đứng dưới ánh mặt trời chờ cô.

Lê Vô Hồi rõ ràng khác với tình trạng của cô.

Khi Khâu Nhất Nhiên còn sa vào trong giấc mơ cũ không thể tỉnh táo, nàng đã sớm chuyển hết hành lý xuống.

Còn rất lý trí thu dọn xong cơn say rượu, sự yếu đuối, và tâm trạng của tối hôm qua.

Vì thế Lê Vô Hồi hôm đó trông rất tốt về mặt tinh thần.

Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng được ủi thẳng tắp, xắn tay áo, đeo chiếc đồng hồ tỏa sáng lấp lánh dưới nắng, độ cong của tóc dài uốn rất tinh xảo, cổ tay rất nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn, môi đầy đặn và rất đẹp.

Không khác nhiều so với Lê Vô Hồi mà Khâu Nhất Nhiên nhìn thấy trên tin tức những năm qua.

Khâu Nhất Nhiên chậm rãi đi tới.

Lê Vô Hồi còn đeo kính râm quen thuộc khi lái xe, đang đứng bên cạnh xe gọi điện thoại cho ai đó.

Nhìn thấy cô Lê Vô Hồi dứt khoát cúp điện thoại, lần cuối cùng mở cửa xe cho cô, không hề dừng lại nói với cô:

"Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro