Chương 62: Lê Vô Hồi

【 Em rất tốt 】

Đây là bức thư điện tử thứ hai Khâu Nhất Nhiên nhận được hôm nay, đến từ Spring.

Thời gian gửi đi là 12 giờ 33 phút, ngay sau bức thư điện tử của Ian.

Trong khi đó, Khâu Nhất Nhiên ngồi trong chiếc taxi cũ kỹ, càng lúc càng khóc nấc không thành tiếng.

Cô không ngờ bức thư lộn xộn của mình lại thực sự được Lê Vô Hồi trả lời.

Càng không ngờ dù họ đã đi đến cái kết cục tồi tệ này, Lê Vô Hồi vẫn sẵn lòng đáp lại cô bằng một lời tốt đẹp đến thế.

Cô tự thấy mình còn cách xa câu nói này rất nhiều. Nhưng cô vẫn muốn đi nhìn nàng một lần. Cũng như bức thư ba năm trước đã nói: Mùa xuân đã đến, thế giới ấm áp lại, mọi sinh mệnh như đều có hy vọng mới, cô cũng có thể đi nhìn nàng một lần nữa...

Nhưng cô không dám mơ ước thêm bất cứ điều gì.

Dù sao, bản thân cô khi biên tập bức thư điện tử đó ba năm trước, cũng không tính toán quá nhiều, và hoàn toàn không nghĩ tới họ sẽ ly hôn vào ngày hôm đó.

Cho nên cô không muốn quấy rầy Lê Vô Hồi nữa.

Chỉ cần nhìn nàng lần cuối là được. Cô chỉ đơn giản mong muốn như vậy.

Dưới đây là đoạn văn được viết lại theo kiểu văn xuôi, sử dụng từ ngữ gần gũi và cô đọng hơn, duy trì cảm xúc của bản gốc:

Thế là Khâu Nhất Nhiên bỏ lại chiếc taxi của mình, cũng vứt bỏ cái gọi là kiêu ngạo và lòng tự tôn, kéo đôi chân khó khăn của mình, chặn một chiếc taxi bên đường, ôm lấy niềm hy vọng mong manh rằng Lê Vô Hồi có thể dừng lại một chút, rồi trở về Tòa Thị Chính, trở về nhà sách nơi họ từng gặp nhau sáng nay, và trở về rất nhiều nơi họ từng cùng nhau đi qua...

Ngoại trừ những chỗ này, cô không biết có thể tìm thấy Lê Vô Hồi ở đâu.

Nhưng tất cả những nơi đó đều không có kết quả.

Cô không còn cách nào khác ngoài quay lại khách sạn kia.

Và nhìn thấy Lê Vô Hồi bước xuống từ chiếc taxi.

Đoạn đường này không quá sầm uất, nhưng hôm nay không hiểu vì lý do gì, lại vây quanh rất nhiều người.

Thế giới chen chúc, bận rộn, tỏa ra đủ loại mùi, như một cuốn phim câm trắng đen, không màu sắc, nhưng lại ngăn trở tầm mắt Khâu Nhất Nhiên muốn tìm Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi vẫn như một giờ trước, nổi bật trong đám đông, và tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nhưng bước đi của nàng có vẻ bất ổn, loạng choạng, lại ôm chặt lấy hai cánh tay mình, như thể sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Không biết có phải đã uống rượu không.

Sau khi xuống xe.

Lê Vô Hồi không hề chú ý đến đường đi, gây ra những tiếng còi xe chói tai và sự thiếu kiên nhẫn của các tài xế khác.

Mãi đến khi đi tới vỉa hè.

Nàng mới giảm bớt tình trạng này một chút, nhưng vẫn lảo đảo đi về phía trước.

Nhưng cũng chính vì vậy mà thu hút sự chú ý của rất nhiều người, dường như có người tinh mắt nhận ra nàng, dừng bước, vẻ mặt nghi hoặc mà đi theo, cũng có người nhìn chằm chằm mấy lần.

Lúc đó số người che khuất Khâu Nhất Nhiên ngày càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, như muốn tách rời tầm nhìn của cô.

Khâu Nhất Nhiên hôm nay đi lại không linh hoạt.

Lại sợ bị Lê Vô Hồi quay đầu lại vô tình phát hiện, chỉ dám cẩn thận đi theo sau nàng, cách một khoảng cách và rất nhiều người.

Cứ mỗi khoảnh khắc, thực sự như thể tâm hồn có sự cảm ứng.

Chính lúc sắp đi vào khách sạn, Lê Vô Hồi thực sự đột ngột quay đầu lại, nhìn Khâu Nhất Nhiên qua những bóng người.

Lúc đó Khâu Nhất Nhiên nhanh chóng cúi đầu.

Lau đi giọt nước mắt của mình, cố gắng nín thở, giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.

Mấy chục giây sau.

Cô cố gắng bình ổn hơi thở, cảm thấy Lê Vô Hồi đã không phát hiện ra mình.

Mới khịt mũi, ngẩng đầu lên, nhưng lúc này, bóng dáng Lê Vô Hồi đã mất khỏi tầm nhìn.

Khâu Nhất Nhiên vô cùng hoang mang.

Cô chống chân.

Xoay sở vài vòng trong đám đông, mở to mắt, liên tục tìm kiếm mọi thứ có liên quan đến Lê Vô Hồi.

Nhưng đều không tìm thấy bất kỳ bóng dáng tương tự nào.

Trong chớp mắt, cô trở nên lo lắng, không còn nhớ rằng mình ban đầu chỉ muốn liếc nhìn, cũng không nhớ Lê Vô Hồi căn bản không cần chịu trách nhiệm cho việc biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.

Cứ như thể họ vốn dĩ thân mật không rời, bây giờ chỉ bị chia cắt bởi những vật cản phức tạp, nên không thể tìm thấy nhau.

Khâu Nhất Nhiên liên tục tìm kiếm bằng bước đi khó khăn.

Cuối cùng trong đám đông, cô chú ý đến một người có hành vi kỳ lạ không giống những người đi đường bình thường, người này mang theo một thùng nước đá trong tay.

Hầu như phản ứng tức thời Khâu Nhất Nhiên, dựa vào chức năng ký ức không hề ưu việt của mình, nhớ lại chuyện Lê Vô Hồi từng bị người ta dùng nước đá dội mới xảy ra trước đó.

Và hầu như là bản năng.

Trước khi người đó kịp tiến đến Lê Vô Hồi.

Khâu Nhất Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình, tìm thấy Lê Vô Hồi trong đám đông, và ngăn ở phía trước Lê Vô Hồi.

Ào ào—

Nước đá không chút lưu tình từ đỉnh đầu đổ xuống.

Lạnh thấu xương, lung linh ánh xuân, đám đông dày đặc. Khâu Nhất Nhiên trước khi ra ngoài đã đặc biệt mặc chiếc áo gió cô cho là tươm tất nhất, tự tin mình có thể để lại cho Lê Vô Hồi vẻ ngoài xinh đẹp và sạch sẽ nhất, nhưng ngay lúc này lại biến thành bộ dạng chật vật nhất.

Ánh mặt trời chiếu rọi, Khâu Nhất Nhiên toàn thân run rẩy, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm không rõ nguyên nhân.

Có lẽ bởi vì, Lê Vô Hồi vẫn sạch sẽ.

Hoặc có lẽ bởi vì.

Cô nhận ra mình hóa ra không hề vô dụng, hóa ra, cô vẫn có thể đứng chắn trước Lê Vô Hồi.

Vì thế, chờ kẻ gây chuyện bỏ chạy xong Khâu Nhất Nhiên không quan tâm đến những người khác, chỉ có thể loạng choạng, chống đỡ đôi chân mình, và muốn bảo vệ Lê Vô Hồi, người vẫn bất động, ôm chặt hai tay đầy bất lực.

Nước đá chảy dài trên mặt họ, quấn lấy mái tóc, và thấm vào làn da.

Cô dùng hết sức lực lớn nhất của mình để ôm Lê Vô Hồi, dùng mặt mình che chắn cho mặt Lê Vô Hồi.

Cũng chắn tầm mắt của những người xung quanh, toàn thân run rẩy, nhưng có một giây đang nghĩ.

Thực ra bị dội vào cô ũng không sao.

Miễn là không dội vào Lê Vô Hồi là được.

Đây đã là lần thứ hai Lê Vô Hồi phải chịu đựng loại ác ý vô cớ này dưới bao nhiêu con mắt chứng kiến.

Lê Vô Hồi kiêu ngạo, mạnh mẽ.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ không cảm thấy oan ức, khổ sở vì phải chịu đựng ác ý vô cớ.

Khâu Nhất Nhiên nhát gan, yếu đuối.

Nhưng vẫn muốn vào lúc này, ngăn chắn tầm mắt xung quanh vì Lê Vô Hồi.

Và Lê Vô Hồi rất lâu không thể có bất kỳ phản ứng nào, như một người bị đóng băng.

Nàng lau mặt cho Khâu Nhất Nhiên.

Không ngừng, lặp đi lặp lại, lau rất nhiều lần, cuối cùng lại nâng mặt cô lên, viền mắt đỏ hoe nhìn kỹ cô, như thể rất cố gắng nhận ra cô rốt cuộc là ai.

"Lê Vô Hồi."

Khâu Nhất Nhiên toàn thân run rẩy, cô ướt sũng, trên mặt, trên lông mi đều có rất nhiều nước.

"Chị, chị không sao chứ." Cô hỏi lại lần nữa. Nhưng vì quá lạnh, mỗi chữ thốt ra rất khó rõ ràng.

Lê Vô Hồikhẽ hé môi.

Dường như muốn đáp lại, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Ánh hào quang của mặt trời tràn ra như sóng nước, nàng khó chịu mở to mắt, hơi hoảng hốt nhìn Khâu Nhất Nhiên.

"Em..." Khâu Nhất Nhiên khẽ hé môi.

Nước trên mặt cô vẫn đang chảy xuống, buốt lạnh, nhỏ xuống lòng bàn tay Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi lại chậm rãi nâng tay lên, dùng ống tay áo đã bị thấm ướt lau mặt cho cô.

"Em chỉ là..." Giọng Khâu Nhất Nhiên run rẩy, nàng biết sự xuất hiện của mình cực kỳ đột ngột, có thể khiến Lê Vô Hồi cảm thấy bối rối.

Cho nên cô viền mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng chế ngự cái lạnh, muốn giải thích tình hình hiện tại cho Lê Vô Hồi:

"Tôi chỉ muốn đến nhìn chị lần cuối thôi, không có ý gì khác."

Lê Vô Hồi lặng lẽ nhìn cô.

Không nói gì.

Lại lau khóe mắt cho cô.

"Thế nhưng vừa rồi, người kia đi tới, tôi nhìn thấy xong, liền rất sợ hãi. Tôi không biết, không biết nên làm gì mới được, tại sao..." Khâu Nhất Nhiên bị Lê Vô Hồi nâng mặt.

Cô cúi thấp mắt, nước đá và nước mắt liên tục chảy xuống từ khóe mắt. Cô nức nở, nghẹn ngào, không phải vì cái lạnh, mà vì đau lòng, đã không thể nói trọn vẹn câu nói:

"Tại sao, tại sao lại đối xử với chị như thế?"

Tất cả mọi chuyện chất chồng, Khâu Nhất Nhiên đã nhịn rất lâu, cuối cùng không kìm nén được nỗi lòng.

Ngay lúc này.

Lê Vô Hồi dường như chậm rãi hoàn hồn. Nàng nghe thấy Khâu Nhất Nhiên nghẹn ngào hỏi, trái lại mỉm cười.

Nhưng nụ cười này không hề rõ ràng.

Chỉ là nhẹ nhàng mấp máy khóe miệng.

Sau đó.

Nàng lại dùng lòng bàn tay sờ sờ lông mày dính nước của Khâu Nhất Nhiên, như một lời an ủi.

"Lê Vô Hồi." Khâu Nhất Nhiên ngước đôi mắt đỏ hoe lên, cuối cùng cảm thấy kỳ lạ:

"Tại sao chị không nói gì nãy giờ?"

Lúc này.

Những người xung quanh vây lại cuối cùng lại dần dần tản đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ, ướt sũng đứng tại chỗ.

Lê Vô Hồi nhìn cô dưới ánh mặt trời, tóc nàng cũng dính chút nước. Nàng nhìn chằm chằm Khâu Nhất Nhiên một lúc lâu, khẽ hé môi, dường như muốn nói điều gì đó.

Nhưng cuối cùng lại cúi thấp mặt, không nhìn cô, mà im lặng mím đôi môi đỏ một hồi.

Cho dù Khâu Nhất Nhiên có ngốc đến mấy.

Cũng biết tình huống này rất không ổn. Cô lập tức lo lắng:

"Lê Vô Hồi, chị rốt cuộc bị sao vậy?"

Lê Vô Hồi nhìn cô, đôi mắt ướt át như thể có thứ gì đó tan chảy bên trong, đuôi mắt cũng ửng hồng.

Khâu Nhất Nhiên không biết nên làm gì, muốn tiến tới xem xét tình hình củaLê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi lại đột nhiên đưa tay ra.

Nàng nắm chặt cổ tay Khâu Nhất Nhiên, như sợ cô chạy mất, nắm rất chặt, rất căng, đến nỗi Khâu Nhất Nhiên cảm thấy hơi đau.

Nhưng cô vẫn không hề buông tay Lê Vô Hồi, mà vẻ mặt lo lắng đánh giá Lê Vô Hồi: "Sao vậy?"

Lê Vô Hồi lắc đầu.

Một bên tay vẫn nắm chặt Khâu Nhất Nhiên.

Một bên im lặng rút điện thoại di động ra, màn hình điện thoại bị ướt bởi nước trên tay.

Lê Vô Hồi đành phải lau đi lau lại, cuối cùng mới đánh được một hàng chữ, giơ cho Khâu Nhất Nhiên xem:

【 Khâu Nhất Nhiên, chị đột nhiên không nói được 】

Khâu Nhất Nhiên sững sờ.

Nhưng Lê Vô Hồi lại một lần nữa đưa tay tới.

Nàng lau nhẹ khóe mắt Khâu Nhất Nhiên, nơi nàng không cảm thấy nước mắt rơi xuống.

Tiếp theo.

Lê Vô Hồi dùng lòng bàn tay ôm lấy gò má cô.

Không cho cô cúi đầu, bắt cô nhìn thẳng vào mình.

Khâu Nhất Nhiên càng lúc càng hoảng loạn, cô nhìn thẳng vào mắt Lê Vô Hồi, trái lại càng khóc nhiều hơn, những giọt nước mắt đó đều chảy vào lòng bàn tay Lê Vô Hồi, và cũng giống như những lần trước.

Khâu Nhất Nhiên viền mắt ửng hồng, rất lâu mới bình tĩnh lại tâm trạng, hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Lê Vô Hồi lắc đầu.

Lần thứ hai sờ sờ mặt cô, rồi đánh một hàng chữ khác trên điện thoại:

【 Em không cần phải sợ, vì chị không sao 】

. . .

Màn hài kịch kết thúc, buổi chiều ở Paris vẫn còn hỗn loạn. Đám đông tụ tập lại bị bảo vệ khách sạn xua tan, không biết liệu có ai ghi lại được cảnh xung đột này không.

Lê Vô Hồi đột nhiên không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, Khâu Nhất Nhiên bản thân cũng cực kỳ chật vật vì một thùng nước đá.

Đây là tình huống bất ngờ Khâu Nhất Nhiên tuyệt đối không nghĩ tới khi quyết định đến nhìn nàng lần cuối.

Cô hoàn toàn không có manh mối, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sau đó nên làm gì.

Cuối cùng cô miễn cưỡng bình tĩnh lại, nghĩ ít nhất, vẫn nên đưa Lê Vô Hồi vào bên trong khách sạn trước đã.

Và chính lúc này.

Sau mấy năm, cô lần thứ hai nhìn thấy Phùng Ngư.

Lúc đó, Phùng Ngư vội vã chạy xuống từ cửa thang máy, kết quả bắt gặp hai người họ, những người đã thỏa thuận ly hôn, đang tay nắm tay ở dưới, trố mắt một hồi lâu.

Thực ra không hẳn là tay nắm tay.

Chỉ là Lê Vô Hồi nắm chặt cổ tay Khâu Nhất Nhiên, có lẽ nhìn vào thì rất giống có một người bị cưỡng bức, hơn nữa Khâu Nhất Nhiên ướt sũng cả người, như thể bị bắt cóc.

Phùng Ngư im lặng rất lâu, mím chặt môi, liếc nhìn Lê Vô Hồi bằng ánh mắt kỳ quái, nói một câu khó hiểu:

"Em cuối cùng vẫn làm một việc mà chị từng nghĩ em sẽ làm."

Khâu Nhất Nhiên hơi bối rối chớp mắt, không hiểu Phùng Ngư có ý gì.

Nhưng cô là tự nguyện.

Cô dường như rất quen với việc bị Lê Vô Hồinắm như vậy, không hề chống cự, chỉ có lo lắng và bất an.

Nghe Phùng Ngư nói thế.

Lê Vô Hồi nắm chặt hơn cổ tay Khâu Nhất Nhiên, vẫn không hề mở miệng nói chuyện.

"Chị ấy đột nhiên không nói được." Khâu Nhất Nhiên hơi bất an giải thích.

Phùng Ngư ngẩn người một giây.

Liếc nhìn Lê Vô Hồi tóc ướt, khẽ cau mày, nhưng dường như không quá ngạc nhiên: "Em lại trong tâm trạng kích động?"

Chữ "lại".

Khâu Nhất Nhiên hơi khó khăn hỏi: "Ý gì?"

Lê Vô Hồi lại tỏ vẻ không thích điều này. Nàng nắm chặt cổ tay Khâu Nhất Nhiên, đồng thời nhàn nhạt liếc nhìn Phùng Ngư.

Phùng Ngư lập tức mở lời giải thích: "Trước đây đã xảy ra tình huống tương tự."

Một giây sau đối diện với ánh mắt Lê Vô Hồi, lại buộc phải bổ sung: "Nhưng chỉ là tình cờ."

Khâu Nhất Nhiên im lặng.

Cô không biết tình cờ là chỉ xảy ra một lần, hay hai lần, hoặc rất nhiều lần.

Cô mím đôi môi trắng bệch của mình, khó khăn mở miệng: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Bây giờ?" Phùng Ngư thở dài, lần thứ hai chú ý đến tình cảnh khó xử của hai người họ:

"Bây giờ hai người trước tiên đi theo chị lên lầu thay quần áo đã, chỉ cần không bị bệnh, chuyện gì cũng dễ nói."

Lời Phùng Ngư nói quả thực có lý.

Việc cấp bách là họ cần phải thay quần áo ướt sũng trước.

Cũng bởi vì Lê Vô Hồi dường như bị kinh hãi rất lớn, trước sau không chịu buông tay Khâu Nhất Nhiên.

Thế là họ quay trở lại căn phòng nhỏ đã đăng ký dưới tên Khâu Nhất Nhiên.

Phùng Ngư không đi theo.

Cô ấy không biết từ đâu tìm được một bộ quần áo cho Lê Vô Hồi, lúc mang đến, cô ấy do dự hé môi nói, nhưng nhìn thấy Lê Vô Hồi như một bóng ma bám chặt sau Khâu Nhất Nhiên.

Phùng Ngư không còn cách nào ngoài thở dài, nói với Khâu Nhất Nhiên vẫn còn bối rối:

"Tình huống của em ấy không nghiêm trọng, em không cần quá lo. Nhưng, lát nữa em có thể đưa em ấy đi gặp bác sĩ tâm lý không?"

Khâu Nhất Nhiên trố mắt.

"Chị buổi chiều còn việc bận, còn phải liên lạc với quản lý của em ấy, xem báo cảnh sát có bắt được kẻ điên kia không." Phùng Ngư giải thích kịp thời:

"Trạng thái của em ấy không được tốt lắm, một mình thì chị không yên tâm."

"Mặc dù hai em..."

Phùng Ngư nói đến đây, bị Lê Vô Hồi lạnh lùng nhìn chằm chằm, ho khan một tiếng, lời nói tiếp theo cũng hơi mơ hồ: "Mặc dù cái-gì-đó, nhưng dù sao tình huống khẩn cấp."

Nói rồi, cô ấy mỉm cười với Khâu Nhất Nhiên: "Khâu Nhất Nhiên, người tốt bụng như em, chắc sẽ không nhẫn tâm như thế chứ?"

Lời nói đã đến mức Khâu Nhất Nhiên không thể từ chối. Thực ra cô cũng không định từ chối, nàng im lặng là vì nghe thấy Phùng Ngư nói muốn đưa Lê Vô Hồi đi gặp bác sĩ tâm lý.

Lại là một chuyện cô không hề biết.

Nhưng chuyện này cũng không khiến cô quá bất ngờ, Lê Vô Hồi sống một mình ở Paris, gian khổ vươn lên đỉnh cao, không biết đã nếm trải bao nhiêu khó khăn, việc cần gặp bác sĩ tâm lý định kỳ để trị liệu tinh thần cũng có thể hiểu được.

"Được." Khâu Nhất Nhiên đồng ý: "Em hiểu rồi."

Phùng Ngư thở phào nhẹ nhõm.

Đưa bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, không biết nghĩ đến điều gì, lại nói thêm một câu: "Nếu là em, vậy chị yên tâm rồi."

Lê Vô Hồi nhíu mày.

Nàng rất không thích Phùng Ngư nhiều lời, khiến nàng trông như không độc lập.

Vừa rồi, Khâu Nhất Nhiên đã tự lau khô nước trên người, thay xong quần áo sạch.

Chỉ còn Lê Vô Hồi vẫn còn hơi ẩm ướt.

Khâu Nhất Nhiên không có thời gian nghĩ nhiều, cô nhận lấy quần áo của Lê Vô Hồi từ tay Phùng Ngư, đóng cửa lại.

Đối diện với Lê Vô Hồi có đôi mắt hơi sưng đỏ, nàng hơi bối rối mím môi:

"Chị thay quần áo trước đi."

Lê Vô Hồi nhìn chằm chằm cô, không nhận quần áo.

Khâu Nhất Nhiên khẽ mím môi: "Em không đi."

Cũng không biết Lê Vô Hồi có ý đó không, nhưng nàng vẫn lấy dũng khí nói:

"Buổi chiều em đi cùng chị gặp bác sĩ."

Lê Xuân Phong lúc này mới nhận lấy quần áo, nhưng vẫn không hề buông Khâu Nhất Nhiên ra.

Nàng trực tiếp kéo nàng vào phòng ngủ.

Ngay lúc Khâu Nhất Nhiên chưa kịp phản ứng Lê Vô Hồi ném túi quần áo lên giường, rồi bắt đầu cởi chiếc áo len mỏng của mình.

Khâu Nhất Nhiên giật mình.

Cô nhanh chóng quay lưng lại, và nhắm chặt mắt, không dám hít thở mạnh.

Nhưng đối với tình huống này, cô hoàn toàn có thể hiểu được, đương nhiên cũng không khỏi hơi lo lắng bởi vì vừa rồi.

Lúc cô thay quần áo, Lê Vô Hồi cũng cơ bản đứng ở ngoài cửa, không cho cô bất kỳ khả năng bỏ trốn nào.

Lê Vô Hồi sợ hãi tột độ, đã đến mức không nói nên lời. Khâu Nhất Nhiên chứng kiến nàng xảy ra chuyện như vậy, lẽ ra nên bao dung.

Trong phòng không bật đèn, rất tối, thực ra Khâu Nhất Nhiên căn bản không thấy gì, và sẽ không thấy gì.

Chỉ nghe được chút âm thanh.

Sột soạt.

Nhưng con người rất khó kiểm soát bộ não của mình, dù trống rỗng, cũng không nhịn được phân tích xem âm thanh đó rốt cuộc đại diện cho điều gì.

Khâu Nhất Nhiên tự thấy mình không nên như vậy.

Thế là cô lại mím môi, giơ hai tay ôm chặt lấy tai mình.

Nhưng vẫn cảm thấy khoảng thời gian này cực kỳ dài.

Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy hàm lượng oxy trong không khí trở nên rất ít, mới cảm giác được vai mình bị vỗ nhẹ.

Quay đầu lại.

Lê Vô Hồi đã thay xong quần áo.

Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt rất sạch sẽ, rất ấm áp, như bầu trời mùa xuân, ống tay áo kéo lên đến khuỷu tay.

Lê Vô Hồi lặng lẽ nhìn cô, giơ màn hình điện thoại di động lên, trong đó sáng lên một câu nói:

【 Khâu Nhất Nhiên, chị có thể tự mình đi gặp bác sĩ tâm lý 】

Có vẻ như tâm trạng đã hoàn toàn bình phục.

Nhìn vẻ mặt cũng vậy, đã khôi phục thái độ bình thường.

Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn kiên trì nói: "Em đi cùng chị."

Lê Vô Hồi khẽ cau mày.

Nàng hạ chiếc điện thoại xuống, hai tay ôm cánh tay, nhìn kỹ nàng, không nói gì thêm.

"Em..."

Khâu Nhất Nhiên hơi hoảng hốt tìm lý do: "Vì em vừa hứa với chị Phùng Ngư."

Lần này rồi lần khác.

Cô không biết liệu mình có phải đã bị thùng nước đá kia kích thích lòng tham, quên hẳn cái gọi là "lần cuối cùng" hay không.

Lê Vô Hồi nheo mắt.

Lại cúi đầu, gõ chữ trên điện thoại. Trong bóng tối, mặt nàng được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh lam của điện thoại, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Cuối cùng giơ lên cho cô xem: 【 Vậy nếu Phùng Ngư đột nhiên muốn giới thiệu cho em những phụ nữ khác thì sao? 】

Khâu Nhất Nhiên ngây người.

Cô liếc nhìn Lê Vô Hồi, cảm thấy đối phương dường như đang rất nghiêm túc hỏi vấn đề hoang đường này.

Không còn cách nào.

Khâu Nhất Nhiên vẫn trả lời thành thật:

"Mặc dù cô ấy có bị tâm thần thì mới làm thế, nhưng em cũng sẽ không đồng ý chuyện như vậy."

Câu trả lời không hề mơ hồ.

Lê Vô Hồi thu lại điện thoại, liếc nhìn cô một cái, rồi lại gõ chữ trên điện thoại.

Khâu Nhất Nhiên kiên nhẫn đợi.

Cuối cùng, Lê Vô Hồirất gọn gàng giơ điện thoại lên, trên màn hình chỉ có một chữ:

【 Ừm. 】

Khâu Nhất Nhiên khựng lại.

Lê Vô Hồi lại rất tự nhiên cất điện thoại đi, hất cằm về phía cô.

Ý tứ đại khái là có thể đi rồi.

Khâu Nhất Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không biết Lê Vô Hồi có giận mình không, mở cửa phòng, nhưng vẫn quay đầu lại bổ sung:

"Em lo cho chị."

Lê Vô Hồi dừng bước chân.

Nàng nhìn Khâu Nhất Nhiên một cái, chắc là chê gõ chữ phiền phức, vì thế chỉ gật đầu rất bình thản.

Đại khái ý là, biết rồi.

. . .

Lê Vô Hồi cũng không biết sẽ xảy ra tình huống này, nên không hề hẹn trước với bác sĩ tâm lý.

Nhưng vị bác sĩ tâm lý này rất tốt bụng, nghe tin Lê Vô Hồi xuất hiện tình huống đột ngột, bà ấy đã đặc biệt dành ra giờ nghỉ trưa để sắp xếp cuộc gặp.

Ngày hôm nay trải qua đặc biệt dài.

Cả ngày, hai người đều chưa ăn uống gì tử tế.

Vì thế, trước khi chạy tới phòng khám, họ lại đến tầng dưới khách sạn, ăn vội một bữa trưa không ngon miệng lắm.

Cuối cùng chạy tới phòng khám.

Lê Vô Hồi bước vào gặp bác sĩ tâm lý.

Khâu Nhất Nhiên hơi gượng gạo chờ đợi ở bên ngoài.

Môi trường phòng khám có thể điều chỉnh, sau khi Lê Vô Hồi bước vào, rèm cửa chớp được kéo lên, xuyên qua ô cửa kính, Lê Vô Hồi có thể nhìn thấy cô.

Tình cảnh quen thuộc này khiến Khâu Nhất Nhiên nhớ lại trước đây, khi đó, dù bận rộn đến mấy, Khâu Nhất Nhiên vẫn kiên quyết không để Lê Vô Hồi đang bị bệnh một mình đến bệnh viện.

Lê Vô Hồi lúc đầu cảm thấy cô quá rập khuôn thật buồn cười, vì thế thường xuyên trêu chọc và cười nhạo cô. Sau đó, tình huống này xảy ra nhiều lần, Lê Vô Hồi không còn chế nhạo nữa, đại khái là cũng dần quen với việc ỷ lại vào sự đồng hành của cô.

Mà hiện tại, đây là lần đầu tiên Khâu Nhất Nhiên đến phòng khám tâm lý của Lê Vô Hồi, cô không biết Lê Vô Hồi đã tự mình gặp mặt bao nhiêu lần trong những năm này, và mình đã bỏ lỡ bao nhiêu lần?

Cô cảm thấy buồn vì điều đó, nhưng cũng muốn cố gắng hết sức để cung cấp cho Lê Vô Hồi cảm giác an toàn.

Vì thế ngay khi Lê Vô Hồi vừa bước vào, và ngồi xuống trên ghế sofa trong phòng.

Khâu Nhất Nhiên liền cố sức ngước mặt lên, nhìn vào trong.

Cô hy vọng Lê Vô Hồi sẽ chạm mắt với cô, ít nhất biết bên ngoài có người đang chờ đợi nàng, mà có thể giảm bớt một chút bất an.

Một mình bị bệnh, một mình đi khám đều rất khổ sở. Không ai hiểu rõ điểm này hơn Khâu Nhất Nhiên.

Và trong phòng, bác sĩ tâm lý Gabrielle cũng nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên ở bên ngoài.

Bà quan sát một lúc.

Chờ khi tầm mắt quay lại trên mặt Lê Vô Hồi.

Bà phát hiện đối phương đã hơi thả lỏng sống lưng căng thẳng sau khi chạm mắt với người phụ nữ bên ngoài.

Gabrielle thấu hiểu, "Đây là lần đầu tiên có người đi cùng cô đến đây."

Lê Vô Hồi chậm rãi thu tầm mắt lại, cúi đầu, không hề phủ nhận.

"Đó là cô ấy sao?" Gabrielle hỏi tiếp, "Người cô nói hôm qua? Người mà cô muốn ly hôn?"

Lê Vô Hồi bóp nhẹ các ngón tay, xem như ngầm thừa nhận.

Gabrielle thở dài, cảm thấy Lê Vô Hồi chắc sẽ không nói quá nhiều, liền chuyển đề tài quay lại tình trạng hiện tại: "Tạm thời mất đi lời nói, tôi nhớ lúc đầu cô đến đây, cũng vì chứng bệnh này."

Lê Vô Hồi gật đầu.

"Hôm đó cô nói với tôi, tình huống này từng xuất hiện rất nhiều lần, nhưng trước đây mỗi lần đều tự mình khỏi."

"Cũng chính vì lý do này, cô đã không quan tâm nhiều, kết quả không ngờ, nó xảy ra ngày càng nhiều lần."

"Lần đó cô tự cho mình nghỉ hai ngày, phát hiện chứng bệnh lần này không thuyên giảm, vì thế cô hy vọng tôi kê thuốc cho cô, bởi vì cô có một buổi hoạt động công khai, cần phải phát biểu."

"Và cô không muốn thể hiện kém cỏi tại buổi hoạt động công khai, bởi vì không muốn bị người đó nhìn thấy."

"Mặc dù cô ấy không nhất thiết sẽ chú ý tới, nhưng cô hy vọng có thể hoàn toàn cắt đứt khả năng đó, không để cô ấy nhìn thấy bản thân chật vật của mình."

Gabrielle dùng lời lẽ ngắn gọn, tổng kết sơ qua bệnh tình của Lê Vô Hồi, sau đó tầm mắt lần nữa rơi xuống mặt Lê Vô Hồi.

Sau đó bà phát hiện đi kèm với lời giảng giải của mình, Lê Vô Hồi dường như đã nghĩ đến một số chuyện quá khứ khiến bản thân đau khổ đến mức không thể chịu đựng thêm, thế nên sắc mặt cũng trở nên hơi tệ.

Tuy nhiên.

Ngay sau đó.

Lê Vô Hồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, rồi bình tĩnh trở lại.

Gabrielle khẽ cau mày: "Người đó cũng là cô ấy sao?"

Lê Vô Hồi vẫn không thể mở miệng trả lời, nhưng né tránh ánh mắt của bà.

Gabrielle suy nghĩ một chút.

Bà ấy đi tới, kéo rèm cửa chớp xuống, ngăn cách tầm nhìn giao nhau của hai người.

Lê Vô Hồi lúc này mới ngước mắt nhìn bà, có thể thấy hai mắt sưng đỏ, tâm trạng hôm nay biến động rất lớn.

Nhưng mặc dù gặp phải chuyện mà người thường xem là cực kỳ hoang mang, ánh mắt nàng vẫn quật cường, không cho phép bản thân bộc lộ sự yếu đuối.

"Vấn đề không nằm ở thuốc." Gabrielle nói.

Lê Vô Hồi bình tĩnh nhìn bà.

Gabrielle có vẻ muốn nói nhiều hơn, nhưng cuối cùng lại chỉ dừng lại ở đó:

"Cô quá quên bản thân."

"Lúc nào cũng kìm nén quá nhiều chuyện tiêu cực trong lòng, cần phải giải phóng cảm xúc, và cũng cần được coi trọng."

Lê Vô Hồi cúi mắt, nhìn xuống mặt bàn. Gabrielle đã chuẩn bị sẵn giấy trắng cho nàng, để họ tiến hành giao tiếp.

Mặc dù điều này không cần thiết, vì hình thức giao tiếp trước đây của họ cũng là một hỏi một đáp, và phần lớn câu trả lời có thể thay thế bằng gật đầu hoặc lắc đầu.

Nhưng lần này.

Lê Vô Hồi có chuyện muốn nói.

Nàng cầm lấy giấy, và cầm bút lên, ngón tay hơi cứng đờ, không giữ được bút.

Đây không phải là một trạng thái tốt.

E rằng còn tiếp tục như vậy, sẽ xuất hiện nhiều phản ứng tiêu cực hơn.

Gabrielle nhận thấy điều này, vẫn kiên trì chờ đợi Lê Vô Hồi phản hồi.

Một lát sau.

Bà phát hiện Lê Vô Hồi lại đặt giấy bút xuống.

Dường như có chuyện muốn nói, nhưng vẫn khó mở miệng.

Gabrielle không thể không nhấn mạnh lần thứ hai:

"Cô cần tìm kiếm sự giúp đỡ, cần tự coi trọng bản thân, và cũng cần được người cô mong muốn coi trọng."

Lê Vô Hồi cúi thấp hàng lông mi, nhìn chằm chằm giấy bút trên bàn. Nàng trông không có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào, không biết liệu có nghe lọt lời cô ấy nói không.

Gần một phút trôi qua.

Lê Vô Hồi lại ngước mắt lên, nhìn về phía cửa sổ bị kéo rèm, rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cũng không biết có nhìn thấy gì không.

Nàng lần thứ hai cầm lấy giấy bút, ngón tay cứng ngắc, rất khó khăn viết một hàng chữ xiêu vẹo trên tờ giấy trắng.

Cuối cùng giơ lên cho Gabrielle xem:

【 Tôi bắt đầu quen cô ấy, cũng là vì muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô ấy. Cuối cùng cô ấy giúp tôi, nhưng tôi lại gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho cô ấy. 】

Gabrielle thấu hiểu.

Bà ấy nhớ lại dáng đi của người phụ nữ bên ngoài vừa rồi có vẻ không ổn lắm, dừng lại một lúc, rồi nói:

"Thử lại lần nữa."

Lê Vô Hồi cau mày.

Gabrielle nhờ đó thở phào một hơi. Cuộc gặp gỡ kéo dài gần một năm, đây là lần đầu tiên bà tìm thấy điểm đột phá ở bệnh nhân này. Bà nghĩ rằng nếu không phải có người đang ngồi ở bên ngoài, nếu không phải vì một chuyện quan trọng đã xảy ra hôm nay...

Lê Vô Hồi chắc chắn vẫn quật cường, và vẫn giữ thái độ đề phòng, tuyệt đối không có nhiều phản hồi đến vậy với bà.

Thế là bà suy nghĩ một lúc lâu, lần thứ hai đưa ra lời khuyên hợp lý:

"Hãy thử lại lần nữa, để cô ấy giúp cô. Có lẽ cô ấy sẽ vui vì chuyện này."

"Có lẽ cô ấy mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng."

"Hơn nữa, nếu ngày đó cô ấy có thể giúp cô, thì hiện tại cũng có thể."

. . .

Rèm cửa chớp bị kéo căng, Khâu Nhất Nhiên không nhìn thấy Lê Vô Hồi bên trong phòng, lập tức trở nên bất an.

Cô xoa xoa chân trái hơi tê, nhiều lần ngước đầu lên nhìn ô cửa sổ bị rèm ngăn cách tầm nhìn.

Tạo ra ảo giác như đang đứng ngoài phòng phẫu thuật lo lắng chờ đợi một ca đại phẫu.

Và có lẽ vì biểu hiện của cô gây chú ý, một cô gái trông như y tá tiến lại, rót cho cô một ly nước ấm.

Khâu Nhất Nhiên không ngờ phòng khám này phục vụ chu đáo đến vậy, cô đón lấy, nhấp một ngụm, hơi bình tĩnh một chút, liền cảm ơn cô y tá tốt bụng này.

Cô y tá cười, bảo cô không cần bận tâm.

Có lẽ vì đang là giờ nghỉ, cô y tá nhìn cô một lúc, đút tay vào túi, ngồi xuống bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô, hơi ngạc nhiên hỏi:

"Cô là gì của cô ấy?"

Khâu Nhất Nhiên khó mở lời.

Cô không thể nói với cô y tá tốt bụng này rằng, cô là vợ cũ của Lê Vô Hồi.

Vì thế, cô y tá tự động phản ứng: "À, người nhà."

Khâu Nhất Nhiên khựng lại một chút, cố gắng giải thích.

Cô y tá bỗng nhiên lơ đãng nói: "Đây là lần đầu tiên cô ấy có người đi cùng đến đây."

Khâu Nhất Nhiên siết chặt ly nước.

Trong khoảnh khắc không biết nên nói gì.

"Nếu chỉ là chứng mất ngữ đơn thuần, thì không phải là bệnh trạng quá nghiêm trọng." Cô y tá lại nhẹ nhàng trấn an cô: "Chủ yếu là phản ứng mâu thuẫn của cô Lê khá nghiêm trọng."

"Phản ứng mâu thuẫn?" Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc.

Cô y tá chần chừ vài giây, gật đầu: "Mỗi lần cô ấy đến chỉ để kê thuốc, thời gian gặp mặt rất ngắn. Tôi thu thập hồ sơ đặc biệt thì phát hiện những thông tin cô ấy đưa ra rất ít, chắc là vẫn chưa tin tưởng bác sĩ."

"Tình trạng này bao lâu rồi?" Khâu Nhất Nhiên theo bản năng hỏi.

Cô y tá lắc đầu: "Tôi không thể tiết lộ thêm được."

Khâu Nhất Nhiên mím môi, ngước đầu lên, nhìn về phía rèm cửa chớp đã đóng có lẽ xuất phát từ một loại cảm ứng sai lầm nào đó.

Cô luôn cảm thấy Lê Vô Hồi ngay lúc này cũng đang nhìn về phía cô.

Thế là.

Gần một phút sau.

Cô mới thu lại ánh mắt, cố gắng tập trung sự chú ý, hỏi cô y tá:

"Vậy, vậy tôi nên làm gì mới có thể giúp chị ấy tốt hơn?"

"Chứng mất ngữ..." Cô y tá suy nghĩ một chút, giải thích cho nàng: "Người nhà cần quan tâm nhiều hơn, mang lại sự vui vẻ cho cô ấy, đồng hành, lắng nghe niềm vui, và cũng lắng nghe nỗi buồn của cô ấy. Làm cho cô ấy cố gắng thả lỏng tâm trạng, có thể cùng cô ấy đi đến những nơi khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ."

Một đoạn hướng dẫn rất phổ thông.

Hầu như tất cả người nhà của những người gặp vấn đề tâm lý đều nên biết những điều này.

Khâu Nhất Nhiên nhờ đó viền mắt ửng hồng.

Bởi vì đến giờ cô mới phát hiện, hóa ra tất cả những điều này, đều là những điều trước đây cô chưa từng làm được.

Nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô khóc lóc.

Khâu Nhất Nhiên khụt khịt mũi.

Cô ngăn lại những giọt nước mắt sắp trào ra, cố gắng bình tĩnh tâm trạng, và cố gắng muốn bảo vệ Lê Vô Hồi lần thứ hai:

"Ngoài những điều này ra thì còn gì nữa không?"

. . .

Lê Vô Hồi sau một lúc mới đi ra.

Lúc đó, vẻ mặt của bác sĩ tâm lý trông khá nghiêm nghị.

Khâu Nhất Nhiên lập tức đứng dậy, tưởng rằng có vấn đề gì nghiêm trọng.

Nhưng bác sĩ tâm lý không giải thích gì cho cô, chỉ nói là đã kê xong thuốc, dặn cô nhất định phải theo dõi Lê Vô Hồi uống thuốc theo toa.

Khâu Nhất Nhiên vội vàng gật đầu, lại đuổi theo bác sĩ tâm lý hỏi: "Thông thường tình trạng này, mất bao lâu mới hồi phục?"

Gabrielle liếc nhìn Lê Vô Hồi, Lê Vô Hồi cúi mắt, không biết có phải đang suy tư những lời khuyên vừa rồi không.

Gabrielle không ngắt lời suy nghĩ của Lê Vô Hồi, mà mỉm cười với Khâu Nhất Nhiên, an ủi cô:

"Thời gian không chừng, có thể vài ngày, cũng có thể vài tuần. Nhưng chỉ cần được nghỉ ngơi, tâm trạng bình phục, chắc sẽ rất nhanh khôi phục."

Khâu Nhất Nhiên vẫn còn hoảng loạn với hiện trạng này.

Nhưng cũng không biết còn có thể hỏi gì nữa, chỉ có chút luống cuống nói lời cảm ơn.

Gabrielle vỗ vai cô, cũng vỗ vai Lê Vô Hồi, không nói thêm gì nữa.

Kê đơn thuốc còn phải đi lấy thuốc.

Khâu Nhất Nhiên không kịp hỏi Lê Vô Hồi vừa xảy ra chuyện gì, cô bị quy trình thúc giục, đi lĩnh thuốc, lại đi rót nước, nghĩ để Lê Vô Hồi uống một lần trước.

Bận rộn tới lui.

Đợi đến khi cô hoàn hồn.

Liền phát hiện Lê Vô Hồi vừa hay dựa ở cuối hành lang, xa xa nhìn kỹ cô.

Tầm mắt chạm nhau trong không khí.

Đôi mắt cả hai đều rất đỏ, và rất sưng.

Chỉ là lặng lẽ nhìn nhau, Khâu Nhất Nhiên cũng đã rất muốn khóc.

Nhưng cô đã khóc quá nhiều hôm nay.

Muối và chất lỏng đã ngâm mắt cô nhiều lần, khiến cô sắp không thể mở mắt nổi.

Hễ viền mắt ướt, liền khiến cô cảm thấy đau nhói.

Cô nghĩ Lê Vô Hồi cũng sẽ như vậy.

Và không muốn để Lê Vô Hồi khóc nữa.

Khâu Nhất Nhiên xoa xoa mắt, chậm chạp kéo đôi chân khó khăn của mình đi tới.

Đoạn đường này đi rất chậm, mãi đến khi cô đứng lại trước mặt Lê Vô Hồi, Lê Vô Hồi vẫn nhìn cô, tầm mắt chưa hề di chuyển nửa giây.

Khâu Nhất Nhiên không dám nhìn Lê Vô Hồi quá nhiều.

Cô cúi thấp mặt, mắt đỏ hoe, bóc thuốc ra, dựa theo lời dặn của bác sĩ, rất tỉ mỉ chia thuốc cho Lê Vô Hồi.

Cuối cùng, một tay cầm thuốc, một tay bưng nước.

Đưa đến trước mặt Lê Vô Hồi.

Lúc này, Lê Vô Hồi vẫn đang nhìn cô.

Nàng nhìn hành động hơi ngốc nghếch của cô, nhìn thuốc và nước trên tay cô, lại nhìn đôi mắt cô.

Tới tới lui lui, một hồi lâu.

Lê Vô Hồi khẽ mỉm cười, cuối cùng rất chậm rãi cúi thấp tầm mắt, không nhìn cô, mà nhìn bóng hai người họ.

"Chị uống thuốc trước đã, được không?" Khâu Nhất Nhiên hơi cay mũi.

Cô hỏi như vậy.

Lê Vô Hồi nghiêng mặt sang một bên, mắt đỏ hoe mỉm cười, như không muốn để cô nhìn thấy sự chật vật của mình, nàng dùng mu bàn tay lau mắt, sau đó im lặng nhận lấy thuốc và nước.

Lê Vô Hồi trước tiên theo thói quen đưa viên thuốc vào miệng.

Theo bản năng muốn nhai nát.

Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc.

Lê Vô Hồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Nàng ngừng lại một lúc lâu, rất hợp tác uống một ngụm nước, lặng lẽ nuốt xuống.

Giống như trước đây, nàng cũng luôn uống thuốc bằng nước.

Nhìn thấy Lê Vô Hồi đã uống thuốc, Khâu Nhất Nhiên hơi thở phào nhẹ nhõm, nâng đầu gối của mình lên.

Lê Vô Hồi liếc nhìn chân trái của nàng.

Khâu Nhất Nhiên dựa vào tường, ánh sáng chiếu lên người hai người họ, gây cảm giác chóng mặt và bối rối.

Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, tự hỏi mình nên đi đâu, nhớ lại hai bức thư điện tử kia, tự hỏi mình nên dùng cớ gì để ở lại bên cạnh Lê Vô Hồi, lại tự hỏi Lê Vô Hồi hiện tại đang nghĩ gì...

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chẳng nghĩ trọn vẹn được chuyện gì.

Cuối cùng.

Khâu Nhất Nhiên nhìn về phía Lê Vô Hồi, hơi miễn cưỡng nhếch khóe môi: "Vừa rồi, tôi có tìm hiểu một chút về chứng mất ngữ."

Lê Vô Hồi nghiêng đầu.

Ý tứ đại khái là: Rồi sao?

"Và hỏi cô y tá rất nhiều vấn đề." Khâu Nhất Nhiên nói: "Sau đó cô ấy nói với tôi, cần phải ở bên chị nhiều hơn, lắng nghe chị nói chuyện, và cũng cần kiên nhẫn với chị, dẫn chị đi làm những việc chị muốn làm, đi đến những nơi chị muốn đi..."

"Vì thế, Lê Vô Hồi..."

Nói đến đây, Khâu Nhất Nhiên hít sâu một hơi: "Tôi dự định tạm thời chưa về Thành phố Sương Mù."

Nói xong câu đó cô không dám lập tức nhìn vẻ mặt Lê Vô Hồi.

Cô túm lấy gấu áo.

Biết rằng hành vi của mình lúc này rất mặt dày, và cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Thế nhưng.

Cô thật sự không thể rời đi vào lúc này, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra.

Dù sao cũng đã là vợ cũ, vậy mặt dày một chút, bị ghét thêm một chút, đại khái cũng không sao.

Nghĩ đến đây, Khâu Nhất Nhiên nắm chặt ngón tay, cười với Lê Vô Hồi: "Chị muốn đuổi tôi đi sao?"

Lê Vô Hồi lặng lẽ nhìn cô.

Cái nhìn chằm chằm này kéo dài rất lâu, đèn hành lang tối đi hai lần, nhấp nháy trên mặt hai người họ, như có điều gì đó chậm rãi nảy nở cùng nhau.

Cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên thở ra một hơi, rụt rè đưa ra lời thỉnh cầu:

"Hay là, chị có bằng lòng để tôi đưa chị về trước đã?"

Khâu Nhất Nhiên nói vậy, thực ra đã hoàn toàn chuẩn bị bị từ chối. Cô nghĩ nếu là mình, nhất định sẽ cảm thấy người này liên tục lặp lại, rõ ràng đã ly hôn, bây giờ lại còn muốn bám dính.

Nhưng Lê Vô Hồi vẫn nhìn cô, ánh mắt không hề thiếu kiên nhẫn, cũng không có căm ghét, càng không có sự oán hận mà cô sợ hãi nhìn thấy. Nàng rất tĩnh lặng, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu.

Lê Vô Hồi mới lấy điện thoại di động ra, đánh một hàng chữ cho nàng xem:

【 Chị vốn vẫn ở khách sạn đó. Nhưng hôm nay dọn đi, hiện tại đồ đạc chắc là vẫn chưa chuyển xong. 】

Khâu Nhất Nhiên sững sờ mấy giây.

Lúc này mới phản ứng được.

Hóa ra, Lê Vô Hồi hôm nay đi theo cô trở về phòng là vì dự định dọn đi, cho nên không thể quay về phòng của mình.

Và trong lúc cô vẫn còn phản ứng chậm chạp đèn hành lang lại tắt một lần nữa. Lê Vô Hồi nhìn cô một lúc trong bóng tối, như thể đang suy tư điều gì đó.

Cuối cùng, Lê Vô Hồi cúi đầu, lại gõ hàng chữ thứ hai, rất bình tĩnh bộc lộ sự yếu đuối và hoang mang của mình:

【 Khâu Nhất Nhiên, chị không có nơi để trở về. 】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro