Chương 63: Lê Vô Hồi
Bất kể người khác có nghĩ thế nào, Lê Vô Hồi đều luôn cảm thấy mối quan hệ giữa nàng và Khâu Nhất Nhiên bắt nguồn từ một lời lừa dối.
Đêm Giáng sinh đó, Khâu Nhất Nhiên quá đỗi quý giá, còn Lê Vô Hồi thực sự không đủ chân thành. Vì muốn lấy lòng Khâu Nhất Nhiên, nàng đã nói rất nhiều lời nói dối mà trước đây nàng từng khinh miệt.
Đôi lúc nàng cũng tự hỏi, giá như buổi tối hôm đó, họ gặp nhau với một thân phận bình đẳng hơn thì tốt biết mấy, có thể là một nhiếp ảnh gia và một người mẫu bình thường, tốt nhất là cả hai đều rất nghèo, khác biệt không quá lớn, hoặc có thể chỉ là hai du học sinh vô tình va vào nhau trên cùng một chuyến xe, không hề có bất kỳ lợi ích ràng buộc nào.
Có lẽ Khâu Nhất Nhiên vẫn sẽ quay đầu lại trước khi nàng gọi, có lẽ nàng vẫn sẽ mặt dày xin uống rượu ké Khâu Nhất Nhiên, nhưng ít nhất nàng có thể thẳng thắn hơn, có thể trò chuyện với Khâu Nhất Nhiên ngay đêm đó về những điều mình ghét và yêu thích, sẽ nói về mối quan hệ rất tệ với mẹ, sẽ nói về cuộc điện thoại khó hiểu của Lỗ Vận hồi cấp ba.
Có lẽ họ vẫn sẽ chạy đến Annecy hôn nhau, sẽ ân ái, sẽ cùng nhau hét lớn ở Montmartre như hai kẻ điên: "Tôi muốn chinh phục Paris", có thể cuối cùng vẫn kết hôn vào ngày Giáng sinh đó... Trở thành một đôi tình nhân bình thường nhất, nghèo khó, nhưng không cần phải mọi lúc mọi nơi đều bị chia ra thành hai đầu cân.
Sau đó, mọi chuyện phát triển đến mức đó.
Lê Vô Hồi cũng không còn suy nghĩ lại ý nghĩ này, nàng cảm thấy mình mắc nợ Khâu Nhất Nhiên quá nhiều, mặc kệ cán cân này cứ thế gia tăng trọng lượng.
Tai nạn xe cộ là một thảm họa trong số đó, trọng lượng của nó không có gì có thể so sánh được.
Cho đến khi Lê Vô Hồi trơ mắt nhìn cán cân nghiêng, và Khâu Nhất Nhiên trượt xuống về phía nàng, rơi vào thung lũng nơi nàng đang đứng.
Và người gây ra, ngoài nàng, không có ai khác.
Lê Vô Hồi đã thống khổ một vạn lần vì điều đó, giãy giụa một vạn lần, và bị dằn vặt một vạn lần, đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng đều không thể đưa mối quan hệ này quay lại điểm bắt đầu.
Mãi đến rất lâu sau này, hiện tại.
Một bác sĩ tâm lý mà nàng từng vô cùng không tin tưởng và khinh miệt đã nói với nàng không thể tiếp tục như thế này nữa.
Nàng gặp vấn đề, cần phải nói ra với âm lượng lớn nhất có thể, để cầu xin giúp đỡ.
Lê Vô Hồi lúc này mới chợt hiểu ra, hóa ra cách quay lại điểm bắt đầu đơn giản hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Vì thế.
Nàng mới nói ra câu đó với Khâu Nhất Nhiên: Chị không có nơi để trở về.
Khâu Nhất Nhiên trố mắt vì câu nói này.
Lê Vô Hồi nhưng nhờ đó phát hiện đây có lẽ là quyết định đúng đắn nhất nàng từng làm trong mấy năm qua.
Đèn hành lang lại tắt một lần nữa, như một tiếng nghẹn ngào vô thanh vô tức. Tất cả mọi người và mọi chuyện đều rút lui trong tiếng nghẹn ngào này, như trở lại đêm tuyết năm năm trước, cả Paris được chiếu sáng ấm áp bởi ánh đèn Giáng sinh, họ lại một lần nữa đối diện trước ngọn lửa trại ấm áp, trẻ trung trọn vẹn, ngây thơ nghèo khó.
Khâu Nhất Nhiên đỏ mắt lên.
Lê Vô Hồi cũng đỏ mắt lên.
Nhưng Lê Vô Hồi đã không lau đi những giọt nước mắt lấp lánh đang chảy dài từ khóe mắt, cũng không chọn né tránh sự chật vật và yếu đuối của mình, mà lựa chọn trân trọng cơ hội khó khăn này.
Nàng mắt đỏ hoe, gõ hàng chữ thứ hai trên điện thoại, giơ cho Khâu Nhất Nhiên xem:
【 Xin em giúp chị đi, Khâu Nhất Nhiên. 】
Như năm năm trước, trước khi chị kịp gọi em quay đầu lại, mang chị đi khỏi chiếc taxi đó, đưa chị đến nơi ấm áp, dốc hết sức giúp chị, cứu rỗi chị, mang người không có nơi để về như chị về nhà, và kéo chị ra khỏi nỗi sợ hãi cùng khổ đau mệt mỏi trong quá khứ, vuốt ve chị, chạm vào chị, lại làm người lớn của chị một lần nữa, tốt nhất vẫn nên giống như trước, dùng hết sức lực để yêu thương người đang đau khổ là chị.
Đây chẳng phải là điều em giỏi nhất sao?
Lê Vô Hồi đã đi một quãng đường rất dài trong mê cung, trở nên mệt mỏi, và khổ sở. Nàng không biết đây có phải là lời cầu cứu đúng đắn, tốt nhất không, nhưng đây đã là mức độ yếu đuối lớn nhất mà nàng cho phép bản thân thả lỏng trong nhiều năm gần đây.
Nàng không thể nói thêm nhiều.
Bởi vì Khâu Nhất Nhiên đang rất đau khổ nhìn kỹ nàng, vẻ mặt rất kỳ quặc, như thể đã muốn khóc nhưng lại đang cố gắng kìm nén. Nếu tình hình tệ hơn, có thể sẽ giống nàng bị mắc chứng mất ngữ.
Vì thế, Lê Vô Hồi cúi thấp mắt, lại gõ chữ trên điện thoại:
【 Đừng khóc, xấu lắm. 】
Nàng giơ câu nói này cho Khâu Nhất Nhiên xem.
Không biết có phải theo thói quen rất nghe lời nàng không, Khâu Nhất Nhiên thực sự dừng mọi biểu cảm trên khuôn mặt.
Cô hít mũi một cái.
Dường như muốn cố gắng cười với nàng, nhưng lại không hiểu sao bị nấc.
Cả hai đều ngẩn người vì điều đó.
Khâu Nhất Nhiên ngây ngốc nhúc nhích cổ họng, như thể bị nghẹn đến mức rất khó coi, rất kỳ quặc mím môi dưới.
Lê Vô Hồi không còn cách nào ngoài lại gõ chữ:
【 Thôi được, em cứ khóc đi. 】
Khâu Nhất Nhiên khó khăn chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, như thể bị khó hiểu trước sự mâu thuẫn liên tục của nàng.
Lê Vô Hồi tiếp tục gõ chữ cho cô xem: 【 Kìm nén không tốt. 】
Khâu Nhất Nhiên ngừng lại nửa giây, nước mắt lại chảy ra từ đôi mắt đang sưng vù, cô lúng túng đưa tay lên lau, "Tôi..."
Hóa ra vẫn có thể nói chuyện.
Lê Vô Hồi yên tâm, lại cúi đầu muốn gõ chữ.
Bất quá lần này.
Không chờ nàng gõ xong, Khâu Nhất Nhiên liền đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay nàng.
Lòng bàn tay và cổ tay áp vào nhau.
Giống như một cái ôm với phạm vi nhỏ nhất, nhiệt độ và mạch đập lặng lẽ rao lên sự quấn quýt.
Khiến Lê Vô Hồi đột ngột dừng lại hành động gõ chữ.
Nàng khẽ run những ngón tay hơi tê, chăm chú nhìn bàn tay Khâu Nhất Nhiên đang nắm lấy tay mình, bỗng nhiên phát hiện hóa ra đã qua lâu như vậy, bàn tay người này vẫn cứ ấm áp đến thế.
Như lúc ban đầu.
Trong đêm tối lạnh giá đó, nắm lấy nàng bước xuống từ chiếc taxi, loạng choạng dẫn nàng chạy trốn khỏi sự nghèo túng và tuyệt vọng, cho phép nàng thở dốc từ trong đó, không hề kiêng dè chạy về phía cây cầu tượng trưng cho kết cục tình yêu viên mãn.
Nhưng Khâu Nhất Nhiên không hề phát hiện sự đình trệ trong khoảnh khắc này của Lê Vô Hồi.
Cô chỉ chú ý tới hành động của mình quá đột ngột, hơi ngượng ngùng buông tay ra, lau lau nước mắt, lại hỏi nàng: "Lê Vô Hồi, chị có nơi nào muốn đi không?"
Giọng mũi rất nặng.
Lê Vô Hồi ngước mặt lên, nhìn kỹ khuôn mặt cực kỳ tiều tụy của Khâu Nhất Nhiên.
Khâu Nhất Nhiên giải thích với nàng:
"Vừa rồi cô y tá nói với tôi, nói có thể dẫn chị đi giải sầu, không cần khó chịu ở nhà..."
Nói rồi, cô hạ thấp bàn tay đang buông lỏng bên eo xuống, rồi hơi nâng lên một chút.
Như thể không biết đặt ở đâu cho phải, nên tùy tiện tìm một chỗ để đặt, trông rất gượng gạo, lời nói cũng khiến người ta cảm thấy cô rất bối rối:
"Tóm lại là, không cần ở trong phòng, tốt nhất có thể đi một nơi không có áp lực, và sẽ không khiến chị nhớ lại chuyện đau lòng."
Lê Vô Hồi nhìn một lúc. Đột nhiên đưa tay tới, nắm lấy tay Khâu Nhất Nhiên.
Không phải mười ngón đan vào nhau, nói đúng ra thậm chí không phải nắm tay, chỉ là như lúc nãy, nắm lấy cổ tay.
Đây đã là sự tiếp xúc cơ thể táo bạo nhất, thân mật nhất, không cần kiêng kỵ nhất của họ trong giai đoạn này.
Cũng đã khiến Khâu Nhất Nhiên sững sờ nửa nhịp.
Nhưng cô không hề phản kháng nhiều, mà rất ngoan ngoãn để Lê Vô Hồi nắm cổ tay, và tiến tới, chậm rãi dựa vào cùng một bức tường với nàng.
Bóng của họ đã nhập lại thành một bên, đều không quá đậm, và trông không đủ mạnh mẽ, lọng khọng, vai kề vai, lại tay nắm tay, như hai ông bà già lọng khọng, cũng thân mật không kẽ hở.
Lê Vô Hồi hài lòng với điều này.
Nàng một tay nắm Khâu Nhất Nhiên, tay kia khó khăn gõ chữ trên điện thoại, trả lời câu hỏi của Khâu Nhất Nhiên:
【 Chị muốn đi Annecy. 】
. . .
Khi hỏi ra vấn đề này.
Khâu Nhất Nhiên đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều trong lòng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, Lê Vô Hồi lại muốn đi Annecy.
Điều đó khiếncô trong lúc hoảng hốt nhớ lại đêm tuyết không tầm thường đó, thật giống tình huống hôm nay, họ không thể tách rời đối phương, và không có nơi nào khác để đi.
Cuối cùng tùy tiện nghe người ta kể về một câu chuyện tình yêu sáo rỗng nào đó, rồi say khướt mà chọn Annecy làm điểm đến cuối cùng.
Cô hỏi Lê Vô Hồi tại sao.
Lê Vô Hồi nghiêng đầu, không giải thích nguyên nhân với cô.
"Được rồi, vậy chúng ta đi hôm nay luôn nhé?" Khâu Nhất Nhiên vẫn đồng ý. Thực ra mặc kệ Lê Vô Hồi muốn đi đâu, cô cũng sẽ chấp nhận.
Lê Vô Hồi gật đầu. Nàng muốn đi ngay hôm nay.
Sau khi rời khỏi phòng khám, trời đã chạng vạng. Ánh hoàng hôn thấm đẫm không gian.
Khâu Nhất Nhiên nhìn thấy bóng của hai người họ bị kéo dài rất xa, hỏi Lê Vô Hồi có muốn ăn chút gì trước khi xuất phát không.
Lê Vô Hồi gật đầu đồng ý.
Khâu Nhất Nhiên cũng gật gù.
Sau đó cô lại hỏi, Lê Vô Hồi có muốn liên hệ với quản lý không, dù sao có lẽ Lê Vô Hồi còn công việc phải giải quyết.
Lê Vô Hồi lắc đầu từ chối.
Bước chân Khâu Nhất Nhiên vì thế dừng lại một chút.
Lê Vô Hồi trong trạng thái này rất hiếm thấy.
Nàng thường mang lại cảm giác tấn công mạnh mẽ cho người khác, phần lớn là vì biểu cảm, giọng điệu khi nói chuyện. Nhưng hiện tại, nàng không thể nói chuyện, dường như biểu cảm cũng trở nên mềm mại, ngoan ngoãn.
Như một đứa trẻ rất nghe lời.
Điều này khiến Khâu Nhất Nhiên cảm thấy nàng đáng yêu một cách bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy xót xa sâu sắc.
Có lẽ khả năng kiểm soát biểu cảm của Khâu Nhất Nhiên không được tốt, luôn vô tình bộc lộ nỗi buồn. Lúc ăn cơm, nhiều lần, Lê Vô Hồi đều lặng lẽ nhìn cô.
Họ ăn một nhà hàng món Pháp. Ngày hôm đó, Khâu Nhất Nhiên rất cẩn thận bóc thịt tôm hùm cho Lê Vô Hồi .
Vị trí đã thay đổi.
Cô đột nhiên coi Lê Vô Hồi như một đứa trẻ tay yếu, không thể tự mình bóc vỏ tôm.
Thực ra so với việc được chăm sóc.
Khâu Nhất Nhiên quen thuộc hơn với việc chăm sóc người khác trong những chi tiết này.
Điều này cũng khiến cô cảm thấy thoải mái hiếm có. Đã rất lâu, cô cảm thấy mình không có tác dụng gì, làm việc gì cũng cần được người khác chăm sóc, mãi đến khi cô đột nhiên phát hiện dù mình thiếu nửa cái chân, vẫn có thể bóc được rất nhiều thịt tôm hùm cho Lê Vô Hồi.
Điều này khiến cô vui mừng.
Lập tức bóc hết tất cả thịt tôm cho Lê Vô Hồi, xếp đĩa thức ăn của Lê Vô Hồi thành một ngọn núi thịt tôm nhỏ, đồng thời còn rất hớn hở.
Mãi đến khi cô chú ý tới Lê Vô Hồi căn bản không ăn bao nhiêu, mà vẫn đang nhìn cô.
Khâu Nhất Nhiên mới nhận ra mình đã cho Lê Vô Hồi quá nhiều, và không cần biết Lê Vô Hồi có cần hay không.
Thế là hơi bối rối để lơ lửng bàn tay đang đeo găng tay, "Sao vậy? Không muốn ăn thịt tôm sao?"
Lê Vô Hồi nhìn cô một lúc.
Lấy điện thoại ra gõ chữ, cho nàng xem: 【 Em không cần cảm thấy buồn vì chị. 】
Khâu Nhất Nhiên rất chậm chạp đặt đôi tay đang treo lơ lửng xuống bàn, hơi mím môi dưới, không ngờ mình đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn bị Lê Vô Hồi phát hiện.
"Em cũng không quá khó vượt qua."
Một lúc lâu, Khâu Nhất Nhiên tháo găng tay ra, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chỉ là rất lo cho chị."
Cô không biết con người rốt cuộc phải đến mức độ nào, rốt cuộc phải quên bản thân mình, kìm nén bản thân mình đến mức nào trong cuộc sống bình thường, mới dẫn đến việc mắc chứng mất ngữ, hơn nữa còn tái phát không chỉ một lần.
Lê Vô Hồi đại khái đoán được phản ứng của cô, lại cúi đầu gõ hai hàng chữ:
【 Đừng lo cho chị. 】
【 Vì hiện tại đã là lúc chị vui vẻ nhất trong mấy năm qua. 】
Khâu Nhất Nhiên không nói lời nào.
【 Chị không lừa em. 】 Lê Vô Hồi tiếp tục gõ chữ cho cô xem.
"Không nói được mà còn vui?" Khâu Nhất Nhiên cố nén nước mắt hỏi.
【 Ừ. 】 Lê Vô Hồi cười, khi gõ hàng chữ này dường như rất chân thành, 【 Vui lắm. 】
Nhìn thấy Lê Vô Hồi cười rạng rỡ như vậy, Khâu Nhất Nhiên cúi thấp hàng lông mi, vội vàng đưa tay dùng mu bàn tay lau khóe mắt.
"Cốc, cốc—"
Mặt bàn bị gõ hai lần.
Khâu Nhất Nhiên biết là Lê Vô Hồi đang gọi mình, một lần nữa ngước mắt lên.
Và nhìn thấy Lê Vô Hồi đối diện mỉm cười, giơ cho cô xem câu nàng muối nói:
【 Dường như chính vì không nói được, trái lại có thể thành thật hơn một chút. 】
Điều này quả thực cũng là điều Khâu Nhất Nhiên cảm nhận được.
Rất lâu, họ luôn nói một đằng nghĩ một nẻo với nhau, cố gắng hết sức giả vờ không vui như thể không có chuyện gì, khoác lên nỗi đau chiếc vỏ cười gượng, giả vờ sự yếu thế thành cậy mạnh, lâu đến mức cả hai gần như quên.
Rõ ràng lúc bắt đầu, vui vẻ là vui vẻ, đau khổ là đau khổ.
Bây giờ nhìn thấy Lê Vô Hồi trái lại trở nên thành thật trong trạng thái này, Khâu Nhất Nhiên không nói nên lời nữa.
Cô hít sâu một hơi.
Cảm thấy trái tim đã trải qua gió táp mưa sa của mình đang bị kéo đau, rất chậm rãi gật đầu:
"Tôi biết rồi."
Lê Vô Hồi cầm điện thoại di động, nhìn cô, như thể đang quan sát phản ứng của cô có thực tế không. Một hồi lâu.
Nàng dường như cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, mới yên tâm cúi đầu xuống, ăn thịt tôm hùm đã được Khâu Nhất Nhiên bóc sẵn.
Kết quả ăn vài miếng.
Lê Vô Hồi lại đặt dao dĩa xuống, lần thứ hai cầm điện thoại di động lên, bận rộn gõ chữ trên màn hình.
Khâu Nhất Nhiên không biết nàng muốn nói gì với mình, hơi hồi hộp, lại cảm thấy Lê Vô Hồi cứ luôn gõ chữ như vậy thật phiền phức.
Không biết trên đời này có tồn tại thiết bị cảm ứng tâm ý nào không, lắp đặt vào trung tâm trái tim cô, để khi Lê Vô Hồi nảy ra một ý nghĩ, Khâu Nhất Nhiên có thể nhận biết được ngay lập tức.
Suy nghĩ miên man.
【 Khâu Nhất Nhiên. 】
Lê Vô Hồi gõ xong, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Khâu Nhất Nhiên lập tức trở nên nghiêm trọng.
Đây là phần mềm chữ nổi mà Lê Vô Hồi vừa tải xuống, để họ dù ngồi đối diện cũng có thể nhìn rõ.
Trong phòng ăn đầy ắp người Pháp, Khâu Nhất Nhiên nhìn thấy tên của mình đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Như mật ngữ.
Và cũng nhìn thấy ngay sau đó, một câu mật ngữ khác chậm rãi trôi qua:
【 Cắt bít tết cho chị. 】
Kiểu chữ màu xanh lục rất dễ thấy, ánh sáng vàng trôi nổi trong phòng ăn, hơi nước tràn ngập trong không khí... Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc nhìn vào mắt Lê Vô Hồi.
Lê Vô Hồi hơi nhướng cằm, dùng ngón tay chỉ vào chữ trên màn hình, ra hiệu rằng bản thân nàng không đùa.
Khâu Nhất Nhiên nén khóc mỉm cười, gật đầu, ánh mắt mềm mại đồng ý:
"Được."
Nói rồi cô kéo đĩa bít tết vừa được mang lên về phía mình, từ từ cắt thành những miếng nhỏ.
Lê Vô Hồi được voi đòi tiên, lười biếng chống cằm nhìn cô cắt bít tết cho mình, tiếp theo đưa ra yêu cầu quá đáng hơn:
【 Chị muốn chấm nước sốt. 】
Dường như rất nhiều yêu cầu, rất kén chọn.
Nhưng đây quả thực là điều Khâu Nhất Nhiên mong muốn.
Có lẽ chứng mất ngữ lần này là một cơ hội hiếm có, để Lê Vô Hồi an tâm làm bên được chăm sóc, và cũng để Khâu Nhất Nhiên có cơ hội chứng minh giá trị của một người lớn vẫn còn tồn tại.
Một lúc lâu, Khâu Nhất Nhiên mới cử động cổ họng khô khốc của mình, nói:
"Được."
. . .
Sau khi ăn cơm xong, Khâu Nhất Nhiên hỏi Lê Vô Hồi : "Chúng ta nên tự lái xe đi, hay dùng phương tiện giao thông khác?"
Tai nạn xe cộ lần trước xảy ra vào lúc mọi thứ đang tốt đẹp, nhưng vì tự lái, nó đã trở thành một lời cảnh tỉnh cho họ.
Cô sợ Lê Vô Hồi sẽ lo lắng nhiều, sẽ cẩn thận hơn vào lúc này, và tạo ra hiệu ứng tiêu cực cho việc điều trị chứng mất ngữ.
Nhưng nghĩ lại, hai tháng qua, họ đã trải qua một chuyến đi tự lái dài như vậy.
Dù cho ngày đó không thể nhận ra chuyến đi này sẽ mang lại điều gì, nhưng nhìn lại, mới phát hiện nó đã mang lại rất nhiều thay đổi.
Hôm nay.
Lê Vô Hồi suy nghĩ một chút, có vẻ vẫn quyết định vượt qua bóng tối quá khứ: 【 Xe của em ở đâu? 】
Khâu Nhất Nhiên lúc này mới chậm nửa nhịp nhớ ra để đến nhìn Lê Vô Hồi lần cuối, cô đã vứt chiếc taxi ngay tại một giao lộ xa lạ.
"Em không biết nó ở đâu."
Khâu Nhất Nhiên rất mơ hồ giấu đi đoạn lịch sử làm mình có vẻ ngốc kia.
Lê Vô Hồi hơi kỳ lạ nhìn cô một cái.
"Nhưng em có thể đi tìm." Khâu Nhất Nhiên cẩn thận lên tiếng. Mặc dù cô cũng không biết tại sao Lê Vô Hồi lại muốn chọn ngồi chiếc xe đó.
Lê Vô Hồi gật đầu, tha thứ cho sự mơ hồ của cô, đồng thời gõ chữ nổi cho cô: 【 Cùng đi tìm nhé. 】
Thế là hôm nay.
Họ bận rộn tới lui, cuối cùng lại đi khắp toàn bộ Paris, tìm kiếm chiếc taxi cũ kỹ, không quá đẹp đẽ kia.
Đương nhiên cũng thực sự tìm thấy.
Lúc đó trời đã rất rất chiều.
Chiếc taxi bị bỏ rơi đó, rất yên tĩnh, rất đáng thương đứng ở giao lộ, phủ lên mình một lớp ánh vàng nặng nề, không biết có phải bị chủ nhân lãng quên, nên bị người qua đường bắt nạt không.
So với lúc gặp mặt buổi sáng, nó có thêm vài vết bẩn mới bị văng vào.
Lê Vô Hồi rất không hài lòng về điều này, nhíu mày.
Khâu Nhất Nhiên thấy Lê Vô Hồi không vui, tìm thấy giẻ lau trên xe, lau sạch cả trong lẫn ngoài.
Lê Vô Hồi cũng tìm một mảnh giẻ, cùng cô lau.
Hai người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa ly hôn chưa lâu, kết quả lại vô duyên vô cớ cùng nhau lau xe dưới ánh tà dương, nhưng cũng không ai cảm thấy tẻ nhạt, mà ngược lại cảm thấy hạnh phúc vì làm chuyện nhỏ nhặt này.
Đương nhiên, dù họ cố gắng đến mấy, cũng vẫn không thể lau chiếc taxi thành chiếc Porsche được.
Lượn quanh một vòng kiểm tra xong. Khâu Nhất Nhiên cảm thấy đã không còn cách nào nữa, gãi gãi cằm, kéo cửa ghế phụ cho Lê Vô Hồi, đứng bên cạnh, mời nàng công chúa xinh đẹp ưa sạch sẽ lên xe.
Công chúa Lê Vô Hồi rất ghét bỏ vứt giẻ lau đi, chỉnh lại mái tóc dài vì thế mà rối bời, ngồi lên ghế phụ.
Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó đóng cửa xe, đi vòng qua đầu xe, chậm rãi đi đến chỗ lái.
Chân cô không đau.
Nhưng vì đến giờ vẫn chưa đi thay ổ tiếp nhận, bước đi vẫn còn hơi chậm.
Vì thế trong quá trình này, Lê Vô Hồi vẫn luôn nhìn cô, sau khi cô ên xe, cũng hơi mím môi.
"Tôi không có vấn đề gì."
Hoàng hôn nhuộm vàng, đại lộ rộng rãi, Khâu Nhất Nhiên ngồi ở chỗ lái quen thuộc, rất thành khẩn nói với Lê Vô Hồi:
"Chị phải tin tôi."
Ánh mắt Lê Vô Hồi lấp láy, nhìn cô một lúc, hơi chậm rãi gật đầu.
Rồi lại trước khi cô khởi hành, gõ một hàng chữ cho cô xem: 【 Sau khi trở về liền đi thay ổ tiếp nhận. 】
"Được." Khâu Nhất Nhiên đồng ý.
Ngừng một lúc lâu, lại giải thích:
"Tôi không cố ý, chỉ là có lúc nhớ ra, cách một ngày lại quên."
Lê Vô Hồi gật đầu, đại khái là tin lời giải thích của cô, không hề oán trách gì về điều này.
Chiếc taxi biển xanh, lại chậm rãi lăn bánh ở Paris, tiến về điểm cuối Annecy trong ánh hoàng hôn ấm áp.
Năm giờ đường xe.
Họ không có quá nhiều giao tiếp.
Một là vì Lê Vô Hồi không thể nói chuyện, và luôn giơ chữ cho Khâu Nhất Nhiên xem thì cũng rất vi phạm luật giao thông.
Hai là vì, Lê Vô Hồi ngồi ở ghế phụ, lần đầu tiên rất thoải mái hóng gió.
Khoảnh khắc này Khâu Nhất Nhiên thực sự tin lời Lê Vô Hồi nói, không nói được trái lại rất vui vẻ.
Lê Vô Hồi uống chút rượu lúc ăn tối, không nhiều, nhưng người cũng hơi mơ hồ.
Vì thế toàn bộ chặng đường.
Nàng chỉ dựa vào cửa sổ xe ở ghế phụ, lười biếng hóng gió, mái tóc xoăn chậm rãi bay trong hoàng hôn, như một chú mèo hơi ngà ngà say, đến từ Paris.
Tình cờ thoáng thấy trạng thái rất thư giãn của Lê Vô Hồi, Khâu Nhất Nhiên cũng nở nụ cười chân thành.
Khi đến Annecy, thời gian cũng đã rất muộn. Đồng thời giống như lần rất lâu trước kia, là một đêm tối có thể nhìn thấy bóng.
Vào nội thành.
Khâu Nhất Nhiên mới lại trì độn nhớ ra, Annecy là một nơi lớn như vậy, họ nói đi là đi, không có mục đích, cũng không có nơi để đi, càng không có chỗ ở.
Cô không giống Lê Vô Hồi, gọi điện thoại thì có người giúp, nếu không thì tối nay thực sự phải lang thang ở đây.
Vừa vặn đang suy tư.
Cửa sổ xe bị gõ vang.
Là tín hiệu của Lê Vô Hồi.
Khâu Nhất Nhiên rất cẩn thận dừng xe lại, nhìn về phía Lê Vô Hồi ở ghế phụ.
Lê Vô Hồi say khướt gõ cửa sổ xe hai lần, biểu thị muốn xuống xe.
Khâu Nhất Nhiên không biết Lê Vô Hồi muốn đi đâu lúc này xuống xe, nhưng vẫn nhìn xung quanh một chút, tìm một chỗ có thể đậu xe lâu dài.
Xe dừng lại.
Lê Vô Hồi xuống xe trước.
Nàng chắc hẳn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, vì thế bước chân hơi loạng choạng, dưới ánh trăng như một con chuồn chuồn vô tình bay lạc vào thế giới loài người, phiêu diêu vì lạc đường.
Nhìn thấy Lê Vô Hồi lảo đảo.
Khâu Nhất Nhiên nhanh chóng xuống xe, bước từng bước dài đuổi kịp bên cạnh Lê Vô Hồi.
Lê Vô Hồi đi không vững, bước chân rất chậm. Đi một lúc, nàng đột nhiên đưa tay khoác lên vai Khâu Nhất Nhiên, tóc tai rối bời, hơi thở nóng rực.
Khâu Nhất Nhiên đi không dễ dàng, bước chân trái kéo lê rất dài. Lê Vô Hồi ngã vào vai cô, cô không thể làm gì khác ngoài cố gắng đứng vững, và cố gắng dùng một tay đỡ nàng.
Bóng của họ cũng vì thế lại sánh vai dưới ánh trăng, hai cái bóng rất nhỏ, ép sát vào nhau, trở thành hai con chuồn chuồn, một con thiếu nửa bên cánh, con kia lạc mất phương hướng.
Nàng mượn lực của cô, cô dẫn nàng tìm phương hướng.
Hai con chuồn chuồn len lỏi xuyên qua đám đông, tìm kiếm con đường dẫn về thế giới ban đầu.
Dường như nhận ra niềm vui lâu ngày không gặp từ trong đó, Lê Vô Hồi đột nhiên bắt đầu giẫm lên bóng của Khâu Nhất Nhiên.
Như một đứa trẻ.
Đặc biệt ấu trĩ.
Khâu Nhất Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhưng cũng không thể linh hoạt né tránh, vì thế chỉ có thể mặc cho Lê Vô Hồi tới giẫm bóng mình.
Không biết cứ mơ mơ màng màng đi bao lâu, Lê Vô Hồi đột nhiên không giẫm bóng cô nữa.
Lê Vô Hồi đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu bóng cô, thật giống đang xin lỗi cô.
Khâu Nhất Nhiên hơi muốn cười.
Kết quả Lê Vô Hồi lại làm một hành động ôm ấp mong manh trong không khí.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất.
Rất yên tĩnh ôm bóng của Khâu Nhất Nhiên.
Khâu Nhất Nhiên lập tức cứng đờ.
Lê Vô Hồi không để ý đến cô, lại tự nhiên đứng dậy, bước chân phiêu phiêu, đi tới một cây cầu có độ dốc.
Khâu Nhất Nhiên đi theo đỡ nàng, và vô tình ngước đầu lên, mới phát hiện nơi họ đến đã là Cầu Tình Yêu.
Thực ra rất nhiều nơi đều có cái gọi là Thánh địa Tình yêu, truyền thuyết kể rằng những người yêu nhau hôn nhau ở đây, sẽ yêu nhau cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Cầu Tình Yêu ở Annecy cũng không có gì quá đặc biệt.
Đây là một cây cầu gỗ không quá dài, nhưng rất đẹp, tọa lạc trên hồ nước, hai bên là đường phố rộng rãi và cây cối.
Bóng đêm có lẽ đã rất sâu, trên đường phố và trên cầu đều không có mấy người. Họ cứ như vậy loạng choạng, đi không vững, nhưng nương tựa lẫn nhau đi lên cầu, và sẽ không bị người khác chê cười.
Nhưng điều này dường như là điểm đến mà Lê Vô Hồi cố nhịn cơn say, vẫn muốn tới.
Sau khi lên cầu.
Lê Vô Hồi không đi nữa, mà lặng lẽ dựa vào lan can một bên, yên tĩnh hóng gió.
Khâu Nhất Nhiên rất lo lắng nàng sẽ trực tiếp rơi xuống sông vì quá say.
Vì thế cũng luôn chú ý, không dám rời đi quá xa.
Cô vai kề vai với Lê Vô Hồi.
Gió xuân thổi từ từ, bóng đêm màu xanh xám tràn ngập như sóng nước trên hồ.
Khâu Nhất Nhiên cúi đầu.
Nhìn thấy hai cái bóng phản chiếu trong hồ nước.
Tóc dài của Lê Vô Hồi bị gió thổi bay lượn, dù đuôi mắt hẹp dài trở nên sưng đỏ, nhưng chắc hẳn vẫn xinh đẹp không tả xiết.
Cô đứng sát bên Lê Vô Hồi.
Khâu Nhất Nhiên không biết Lê Vô Hồi đang nghĩ gì vào lúc này.
Nhưng tóm lại có một khoảnh khắc.
Bản thân cô đang nghiêm túc cân nhắc một chuyện, nếu Lê Vô Hồi ngã xuống, liệu mình có phải cũng chỉ có thể nhảy xuống theo?
So với lần trước tới nơi này, Khâu Nhất Nhiên trở nên thẫn thờ, không còn nhiều lãng mạn của tuổi trẻ, một lúc lâu sau, mới hơi cẩn thận nhớ ra hỏi:
"Lê Vô Hồi, tại sao chị đột nhiên muốn đến nơi này?"
Lê Vô Hồi ngước đôi mắt hơi mê ly lên, có chút thất thần nhìn về phía cô.
Rất lâu, vẫn không thể mở miệng nói chuyện.
Nhưng trong đôi mắt dường như có nhiều điều khiến Khâu Nhất Nhiên không thể đọc hiểu, thật giống có rất nhiều lời muốn nói.
"Chị có thể gửi tin nhắn cho em." Khâu Nhất Nhiên nhớ lại lời dặn dò của cô y tá trước đó.
Cần lắng nghe nỗi buồn của Lê Vô Hồi, và cũng cần lắng nghe niềm vui củaLê Vô Hồi, như vậy mới có thể từ từ khiến Lê Vô Hồi mở miệng nói chuyện.
Lê Vô Hồi lắc đầu.
Khâu Nhất Nhiên mím môi.
Cô cảm thấy Lê Vô Hồi sẽ rất cô độc vì không nói được, vì thế cố gắng hết sức muốn lấp đầy khoảng trống này: "Tối nay chúng ta có thể không có chỗ ngủ."
Mặc dù cũng rất giống cầu xin giúp đỡ.
Lê Vô Hồi nhưng vì vậy mà khẽ cười một tiếng, ngoài ra, không đưa ra phản hồi gì, thật giống hiện tại cũng không quá lưu tâm đến vấn đề này.
Cười một lúc.
Nàng đưa tay tới, rất chậm rãi, chỉnh lại tóc Khâu Nhất Nhiên bị gió thổi rối.
Có lẽ bóng đêm quấy phá, ánh mắt Lê Vô Hồi trở nên mềm mại một cách khác thường.
Khâu Nhất Nhiên hơi hé môi.
Không cần soi gương.
Cô cũng có thể cảm nhận được bản thân hiện tại đã đủ chật vật, hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt sưng phù, sắc mặt bệnh trạng.
Nhưng Lê Vô Hồi vẫn nguyện ý dùng ánh mắt như vậy, nhìn kỹ cô như vậy.
Không chê, và không oán hận.
Nàng chỉ là rất kiên nhẫn nhìn cô, sửa lại mái tóc bay rối bời cho cô, trước khi rút tay về, có một giây đồng hồ do dự như vậy.
Cuối cùng không biết có nghĩ đến điều gì không.
Lê Vô Hồi mím mím khóe miệng, không có bất kỳ nguyên do nào nhéo nhéo tai Khâu Nhất Nhiên.
Làm rất nhẹ, không giống như trừng phạt.
Khâu Nhất Nhiên trố mắt.
Lê Vô Hồi nhưng như thể đã thực hiện thành công một trò đùa, rất vui vẻ móc móc khóe miệng, lại được voi đòi tiên, lại tới bóp bóp mũi cô.
"Lê Vô Hồi."
Khâu Nhất Nhiên hơi luống cuống gọi tên nàng, cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành người nộm trong tay Lê Vô Hồi, sau đó để bình phục sự kinh ngạc, cố ý nói đùa:
"Hay là tối nay chúng ta trực tiếp lang thang ở đây đến sáng đi?"
Lê Vô Hồi nghiêng đầu.
Như thể đang nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của cô, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào lông mày của cô.
Dường như là ý đồng ý.
Sau đó, nàng lại lấy điện thoại di động ra, đại khái là đang soạn kế hoạch tối nay.
Khâu Nhất Nhiên che lông mày của mình, cười không rõ nguyên do, cô nhờ trò đùa này mà trở nên thoải mái, xua đi rất nhiều ký ức tồi tệ, thế là khi ngước mắt lên lần nữa, khóe miệng cũng tự nhiên mang theo nụ cười.
Thẳng tới khi điện thoại di động rung lên.
Khâu Nhất Nhiên đối diện với đôi mắt hơi mang ý cười của Lê Vô Hồi, không hề phòng bị mà cúi đầu, bỗng nhiên nhìn thấy câu hỏi đó trong điện thoại di động của mình:
【 Khâu Nhất Nhiên, em bắt đầu cảm thấy nhất định phải chia tay với chị từ khi nào? 】
Cô lập tức sắc mặt trắng bệch, tất cả nụ cười tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro