Chương 64: Lê Xuân Phong

Rốt cuộc là từ lúc nào, cô bắt đầu cảm thấy nhất định phải chia tay với Lê Vô Hồi?

Câu hỏi này rất khó trả lời.

Và cũng từng khiến Khâu Nhất Nhiên cảm thấy hoang mang sâu sắc.

Không biết người đưa ra lời chia tay có phải đã mưu tính từ lâu trong lòng hay không.

Nhưng đối với Khâu Nhất Nhiên.

Đây trước sau là một khoảnh khắc dao động không ngừng, là một quá trình luôn thêm bớt ở mọi thời điểm.

Thật giống như có một con voi lớn tự do tàn phá trong phòng. Có lẽ ở giây trước, cô cảm thấy con voi lớn đã cực kỳ to lớn đến mức không thể lờ đi, nhưng giây sau, cô lại cảm thấy, miễn là giả vờ không thấy, là có thể tránh được.

Nói một cách công bằng.

Thực ra đó không phải là giai đoạn gian nan nhất của họ sau tai nạn xe cộ.

Đã hơn bốn tháng trôi qua.

Khoảng thời gian này, họ nương tựa lẫn nhau, cãi vã, khóc lóc, và cũng nhận được sự giúp đỡ của bạn bè và người thân bên cạnh, không chỉ một lần nhìn thấy bản thân khó chịu nhất, và nâng đỡ bóng của đối phương, đi qua một đoạn đường mà Khâu Nhất Nhiên cho là u ám nhất.

Đương nhiên, cũng có thể Khâu Nhất Nhiên đã hiểu lầm.

Có lẽ cô cho rằng sự nâng đỡ và chống đỡ, luôn luôn là một phía.

Ngày chia tay, chỉ là một ngày rất bình thường, giữa họ cũng không xảy ra cuộc cãi vã nghiêm trọng nào.

Buổi sáng.

Họ mỗi người chuẩn bị ra ngoài.

Khâu Nhất Nhiên phải gặp mặt với một biên tập viên tạp chí quen biết từ trước.

Lúc đó cô bắt đầu quen với việc thiếu nửa cái chân, quen với việc mang chân giả, quen với cơn đau ảo, và cũng quen với ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình hoặc đau lòng hoặc thương hại, cảm thấy sâu sắc rằng không thể tiếp tục trốn tránh như vậy nữa.

Đã bốn tháng, cô dồn hết thời gian và tinh lực sở hữu để phục hồi chức năng.

Khiến tất cả công việc đều chết, chết yểu.

Các hợp đồng thương mại cũng đành hủy bỏ, nguồn kinh tế chỉ còn một phần nhỏ thu nhập từ nhuận bút ảnh.

Nhưng cũng không nhiều.

Chi tiêu sinh hoạt sau khi cắt chi nhiều hơn tưởng tượng, đầu tiên là chi phí phẫu thuật đắt đỏ, cùng với chi phí mua chân giả đắt tiền, thứ hai là tiền thuốc thang và chi phí hướng dẫn cần thiết cho việc phục hồi chức năng sau phẫu thuật, cùng với các chi phí sinh hoạt khác...

Kéo dài một thời gian dài như vậy, tiền tiết kiệm của cô chỉ có ra mà không có vào, mà khoản bồi thường trách nhiệm tai nạn xe cộ cũng không nhiều, và hiện tại vẫn chưa về tài khoản.

Tuy rằng vẫn chưa thể nói là hết đạn hết lương, nhưng cũng đã sớm được xem là đã ra thì không vào được.

Chính trong hoàn cảnh như vậy một biên tập viên tạp chí quen biết trước đây, sẵn lòng hẹn gặp cô, thậm chí trao đổi về một công việc hợp tác hoàn toàn mới, đã được xem như gửi than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tình hình của Lê Xuân Phong cũng tương tự không khác biệt là bao.

Thực ra trước tai nạn xe cộ, Lê Xuân Phong đã nhận được cơ hội ký hợp đồng với công ty.

Đó là một công ty quản lý nắm giữ tài nguyên hàng đầu ở Paris, thậm chí toàn cầu. Sau khi nhận được tài liệu liên quan, họ đã phản hồi lại, có ý muốn ký hợp đồng với Lê Xuân Phong.

Ban đầu chỉ còn thiếu việc ký kết, nàng là có thể bước đi trên con đường mình luôn muốn đi.

Nhưng vì tai nạn xe cộ đột nhiên xuất hiện mà bị gác lại.

Sau tai nạn xe cộ.

Người phụ trách của công ty này thương cảm Lê Xuân Phong đột nhiên gặp tai bay vạ gió, và cũng đã đến thăm hỏi tại bệnh viện.

Nhìn thấy Lê Xuân Phong sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nỗ lực phục hồi chức năng, vị quản lý có lòng nhân văn tương đối lớn kia cảm động, đồng thời vẫn rất hứng thú với khuôn mặt phương Đông có câu chuyện, kiên cường của nàng, biểu thị nguyện ý chờ nàng một thời gian, chờ nàng chuyển biến tốt rồi sẽ tiến hành đàm phán lại.

Nhưng sau khi xuất viện.

Lê Xuân Phong không thể không lần thứ hai quẳng chuyện này ra sau đầu bởi vì Khâu Nhất Nhiên phần lớn thời gian đều không thể tự lo liệu sinh hoạt, thường xuyên xuất hiện trạng thái tinh thần hoảng hốt, và thường xuyên vì những chuyện nhỏ như đi vệ sinh, tắm rửa và bước đi bình thường, mà ngã xuống đất, không thể tự mình đứng dậy.

Chiếc xe màu đỏ kia không thể nghiền nát niềm kiêu ngạo của Khâu Nhất Nhiên. Sự kiêu hãnh của cô là thứ dù chìm sâu trong bùn lầy vẫn không thể bị xóa bỏ. Cô đau khổ vì tình trạng hiện tại, nhưng cũng tê liệt cảm xúc vì nó, đồng thời vẫn hy vọng bản thân mau chóng hồi phục. Cô kiên trì đến cơ sở trị liệu chuyên nghiệp năm lần mỗi tuần để phục hồi chức năng, và chính vì thế lại càng cần nhiều người trông nom hơn.

Mà Lê Xuân Phong cảm thấy mình đang chịu đựng, và vì điều này hy sinh thời gian, tiền bạc, tinh lực, thậm chí là giấc mơ của mình.

Mãi đến ngày hôm đó.

Đây là lần đầu tiên của họ sau tai nạn xe cộ, giống như trước tai nạn, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khỏi chuyện này, mỗi người đi làm việc của riêng mình.

Về mặt lý thuyết, họ có thể bắt đầu lại từ đầu. Và cũng đúng là đang dự định bắt đầu lại từ đầu.

Mấy tháng nay, Khâu Nhất Nhiên một mặt phục hồi chức năng, một mặt thử nghiệm cầm lại máy ảnh, và cũng thực sự chụp được một số bức ảnh lẻ tẻ.

Cô mang theo những bức ảnh này, làm bằng chứng cho việc bản thân vẫn còn giá trị, dự định đi gặp biên tập viên tạp chí bởi vì đối phương sẵn lòng cung cấp cho cô một cơ hội chụp ảnh và sáng tác cho chuyên mục nhiếp ảnh dài hạn, và hy vọng thảo luận về các dự án hợp tác công việc khác, chi phí khá khả quan.

Lê Xuân Phong tiến hành lần gặp mặt thứ năm với công ty quản lý đã đưa cành ô-liu cho mình, nếu không có vấn đề, hôm nay có thể sẽ ký hợp đồng thành công.

Trước khi ra ngoài. Hai người họ vai kề vai thay giày ở cửa ra vào.

Khâu Nhất Nhiên hạ thấp tầm mắt. Nhìn đỉnh tóc mềm mại của Lê Xuân Phong, vươn ngón tay giúp nàng chỉnh lại tóc.

Lê Xuân Phong ngồi xổm xuống, rất cẩn thận đi giày cho Khâu Nhất Nhiên, buộc dây giày cho cô.

Và cũng đi giày, buộc dây giày cho chân giả của cô.

Đây là một đôi giày mà Khâu Nhất Nhiên đã muốn mua trước tai nạn xe cộ, giày leo núi.

Cô vốn định, chờ họ xem cực quang về, sẽ kéo Lê Xuân Phong buổi sáng luôn như ma không dậy nổi, đi leo núi, ngắm bình minh quý giá mỗi ngày.

Vì thế cô đã chọn mua hai đôi giày leo núi cùng kiểu dáng khác kích cỡ, đặt trong giỏ hàng.

Ban đầu Lê Xuân Phong rất ghét bỏ điều này, vì nàng chỉ thích ngủ, không thích vận động, không thích leo núi, và cũng không thích giày leo núi.

Nhưng sau tai nạn xe cộ.

Lê Xuân Phong có lẽ là vì muốn cổ vũ cô, vẫn mua hai đôi giày này về.

Ngày Khâu Nhất Nhiên xuất viện.

Lê Xuân Phong đã mang đôi giày này đến đón cô, và giống như bây giờ, ngồi xổm xuống cẩn thận đi vào cho cô.

Mặc dù Khâu Nhất Nhiên đã không còn yêu thích nhiều đối với đôi giày này. Thực tế, vì lý do tai nạn, cô đã mất hứng thú với rất nhiều chuyện.

Nhưng cô muốn chấp nhận sự cổ vũ của Lê Xuân Phong, và sẵn lòng mang đôi giày leo núi này mỗi lần ra ngoài.

Miễn là Lê Xuân Phong có thể vui hơn một chút vì điều đó.

Lê Xuân Phong cẩn thận đi cả hai chiếc giày cho cô buộc dây giày rất chặt, rồi khẽ ngước mắt nhìn cô:

"Chặt không?"

Khâu Nhất Nhiên lắc đầu.

Phần lớn thời gian cô không có hơi sức để nói chuyện, hoặc chỗ này đau hoặc chỗ kia đau, hoặc vì va chạm từ những cú ngã, cả người đều rất khó chịu.

Sau một thời gian dài, theo cô, Lê Xuân Phong cũng dần trở nên ít nói hơn, cuộc đối thoại giữa họ cũng thường ở dạng một hỏi một đáp.

"Thật sự không cần chị đi cùng em?" Lê Xuân Phong hạ thấp mắt, giấu hết dây giày vào lưỡi giày.

Vì sợ cô một mình ở ngoài, dây giày bị bung ra, không thể tự mình ngồi xổm xuống buộc, hoặc vì dây giày mà vấp ngã, cô chỉ có thể cố gắng giúp cô buộc dây giày chặt hơn một chút.

Khâu Nhất Nhiên chăm chú nhìn hàng mi hạ xuống của Lê Xuân Phong, lại rất chậm rãi lắc đầu.

Lê Xuân Phong không phản ứng.

Nàng cúi đầu chỉnh sửa dây giày cho cô, có lẽ không nhìn thấy cô lắc đầu.

Khâu Nhất Nhiên sững sờ, lại một lần nữa phát hiện sự giao tiếp của họ hiện tại luôn cần Lê Xuân Phong bỏ ra rất nhiều sức lực.

Khâu Nhất Nhiên đứng yên suy nghĩ một lúc.

Sau đó chậm rãi duỗi thẳng những ngón tay đang co lại.

Cô đưa tay ra, vỗ vỗ đầu Lê Xuân Phong. Hành động vỗ đầu rất nhẹ.

Nhưng Lê Xuân Phong vì thế dừng lại một chút, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cười với cô: "Đây là cần chị đi cùng hay không cần?"

Khâu Nhất Nhiên nhíu mày: "Chị đi làm chuyện của mình đi."

Gần đây cô nói rất ít, giọng điệu trở nên nặng nề, và vì di chứng vẫn còn kéo dài, thường xuyên đau nhức nhẹ, âm thanh hầu như khô khốc.

Trở nên rất không giống giọng của cô.

Bản thân cô nhận ra điểm này, vì thế càng ngày càng ít nói chuyện.

Lê Xuân Phong đại khái cũng nhận ra.

Nàng cúi đầu, im lặng rất lâu, mới chống đầu gối, chậm rãi đứng lên, cười với cô, nói:

"Biết rồi."

Nụ cười trông không có vẻ gượng ép nhiều.

Khâu Nhất Nhiên lúc này mới yên lòng, chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng đi được vài bước.

Trước khi mở cửa, Lê Xuân Phong lại gọi cô từ phía sau: "Khâu Nhất Nhiên."

Khâu Nhất Nhiên chậm nửa nhịp quay đầu lại.

Đèn trong phòng cơ bản đã tắt hết, chỉ còn một chiếc đèn vàng ở cửa. Lê Xuân Phong đứng dưới ánh đèn nhìn cô, cười với cô, như một cái bóng rất đơn bạc.

Nàng gọi cô, nhưng không nói lời nào.

Chỉ là nhìn cô.

Khâu Nhất Nhiên nghiêng đầu, cũng không nói lời nào.

Ánh đèn huyền quan hơi lập lòe.

Và Lê Xuân Phong đứng trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, cũng như một người có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Khâu Nhất Nhiên siết chặt ngón tay.

Lê Xuân Phong lại cười một tiếng.

Nàng chậm rãi đi về phía cô, ánh sáng trên mặt nửa sáng nửa tối, trong mắt có màu xanh lam rất đậm.

Khâu Nhất Nhiên nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ quấn quanh cổ nàng rối rắm, màu xanh lục như mùa xuân.

"Ra ngoài, em phải lịch sự với người khác." Lê Xuân Phong dừng lại trước mặt cô, cúi mắt liếc nhìn cô, khuôn mặt lại rất mơ hồ, không giống đang đứng trước mặt cô:

"Lúc người ta nói chuyện, em cố gắng phải có sự đáp lại, không cần lúc nào cũng thất thần như bây giờ."

Khâu Nhất Nhiên không nói lời nào, ngửi thấy mùi nước hoa rất nhạt trên người Lê Xuân Phong, rõ ràng trong ký ức là mùi rất ngọt, không hiểu sao, ngày hôm đó lại cảm thấy đắng chát.

"Hơi hơi nhịn một chút."

Lê Xuân Phong mỉm cười giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, ngón tay cũng không dám chạm vào da thịt cô:

"Nhưng không cần quá nhường nhịn người khác. Nếu người đó khiến em cảm thấy rất không thoải mái, gọi điện thoại cho chị, chị sẽ lập tức tới đón em."

Khâu Nhất Nhiên đột nhiên ôm lấy Lê Xuân Phong.

Lê Xuân Phong dường như không nghĩ tới, vì thế sững sờ rất lâu, mới chậm rãi đưa tay ôm lại cô.

Ánh đèn huyền quan chợt sáng chợt tắt, người phụ nữ đưa tay đặt ngang trên lưng cô, mặt chôn chặt vào hõm vai nàng.

Hơi thở thả ra rất rất nhẹ.

Rõ ràng đang đứng trước mặt cô, và ôm cô chặt như vậy, nhưng lại mang đến cho người ta một ảo giác đang nhớ nhung nàng.

Khâu Nhất Nhiên không biết rốt cuộc phải làm gì mới có thể thay đổi hiện trạng, để Lê Xuân Phong có thể không cần yêu cô yêu đến khổ cực như thế.

Nếu như có người có thể từ trên trời giáng xuống, tới cứu cả hai người họ thì tốt quá.

Nhưng có lẽ tình huống của họ vẫn chưa tính quá tệ, không xếp được vị trí đầu trước ao ước nguyện của thần Tình Yêu, chậm chạp không thể chờ đợi được cứu viện.

Vì thế Khâu Nhất Nhiên không thể làm gì khác ngoài tự mình nỗ lực.

Cô vụng về đưa tay lên, vỗ vỗ vai Lê Xuân Phong: "Đừng lo cho em, em không sao."

Lê Xuân Phong đại khái không thể đáp lại câu nói như vậy của cô, rất lâu không phát ra âm thanh. Cuối cùng, cũng chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

Là mùa đông, nhưng nhiệt độ của cả hai đều không cao lắm, cái ôm này cũng không thể xem là sưởi ấm lẫn nhau.

Nhưng cái ôm này kéo dài rất lâu. Đếm từng giây rất chậm, ngắn hơn thời gian yêu nhau của họ.

"Lê Xuân Phong, chị mặc thêm một chút." Khi tách ra, Khâu Nhất Nhiên nhìn thấy người phụ nữ chỉ mặc một chiếc áo khoác rất mỏng, màu nâu như hạt dẻ. "Ngoài trời lạnh, dự báo thời tiết nói, hôm nay có thể sẽ có tuyết."

Lê Xuân Phong run rẩy một hồi lâu, sau đó mỉm cười với cô.

Buổi sáng hôm đó.

Nàng, dưới bóng tối tại cửa ra vào, rất dịu dàng nhìn theo cô rời đi, và nói:

"Chị biết rồi."

. . .

Cuộc hẹn với biên tập viên tạp chí là tại một tiệm sách có quán cà phê bên trong.

Khâu Nhất Nhiên ngửi thấy mùi thơm cà phê, và nhìn thấy trang trí Giáng Sinh rất có không khí trong tiệm, mới nhận ra, hóa ra đã là đêm Giáng Sinh.

Khoảng thời gian này cô như thể bị đưa đến một thế giới khác để sinh sống, không biết thế giới thực vẫn đang vận hành liên tục.

Phần lớn cuộc sống của mọi người không đón nhận biến đổi lớn trong năm 2021, vẫn nồng nhiệt chào đón ngày lễ đến.

Khâu Nhất Nhiên cảm thấy mình như một người bị đánh cắp thời gian, đứng ở đó hoàn toàn lạc lõng.

Nhưng vì lời dặn dò của Lê Xuân Phong trước khi ra ngoài, cô cũng cố gắng muốn đón nhận những thay đổi mới của thế giới, chấp nhận một bản thân hoàn toàn mới.

Biên tập viên tạp chí thong thả đến muộn, phong trần mệt mỏi đẩy cửa bước vào bên cạnh cô, vô cùng vui mừng đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Em trông có vẻ tinh thần tốt hơn rất nhiều so với chị nghĩ."

Khâu Nhất Nhiên nhìn thấy tuyết vụn dính trên áo khoác của cô ấy, có khoảnh khắc muốn nhìn tuyết ngoài cửa sổ, nhưng cô lại nhớ tới Lê Xuân Phong dặn cô không được thất thần ở ngoài, không lễ phép đối với người khác.

Cho nên cô cố gắng tập trung tinh thần, và chấp nhận lời hỏi thăm của đối phương: "Cảm ơn."

Mặc dù cô đã soi gương trước khi ra khỏi nhà, biết mình sắc mặt tái nhợt, gầy gò đến mức xương gò má lõm xuống, tinh thần cũng không được tốt lắm.

"Gần đây em sống thế nào?" Biên tập viên tạp chí cũng không bỏ việc hỏi thăm, giọng điệu cũng rất phải phép, như thể cảm thấy vô cùng đáng tiếc cho Khâu Nhất Nhiên: "Sau khi nghe chuyện của em, chúng tôi đều rất tiếc, và đều muốn làm gì đó cho em."

"Cảm..." Khâu Nhất Nhiên phát hiện mình thường xuyên đột ngột ngắt quãng khi nói chuyện.

Trong vòng chưa đến một tiếng đầu tiên độc lập ra ngoài, cô lần thứ ba nhớ đến Lê Vô Hồi.

Nếu Lê Xuân Phong ở bên cạnh cô, cô chắc chắn sẽ không khổ sở như thế.

Nhưng quá ỷ lại vào Lê Xuân Phong là không đúng.

Khâu Nhất Nhiên hoàn hồn từ sự thất thần ngắn ngủi. Cô bưng ly cà phê, nhấp một ngụm nhỏ, nhìn thấy ánh mắt dò xét của biên tập viên đối diện, lại đổi sang kiểu câu trịnh trọng hơn: "Cảm ơn chị."

Tình trạng của cô không thích hợp đối phó với xã giao kéo dài. Vì thế khoảng thời gian này, cô cầm lại máy ảnh, nhưng cũng không chụp nhiều người, càng không thể tiến hành bất kỳ chụp ảnh thương mại nào.

Nhưng dưới sự cổ vũ của Lê Xuân Phong, cô vẫn chụp rất nhiều bức ảnh phong cảnh duyên dáng.

Sau khi xem xong, Lê Xuân Phong nói những bức ảnh này đều không tệ, rất có phong cách của riêng cô . Nhưng Khâu Nhất Nhiên tự mình đã không thể phán đoán được.

Hiện tại, cô trao hết những bức ảnh này cho vị biên tập viên tạp chí lão luyện này.

Nếu đối phương có thể chọn ra phần cần thiết từ bên trong, và cũng có thể vì thế cho cô cơ hội mới, thì nàng sẽ vô cùng biết ơn.

May mắn là.

Vị biên tập viên tạp chí quen biết trước đây này, cũng không hề bỏ đá xuống giếng vì cô rơi vào thung lũng.

Mà rất nghiêm túc nhận USB, cắm vào laptop mang theo, tỉ mỉ xem hết tất cả những bức ảnh này một lần, sau đó dừng lại một lúc lâu, cuối cùng lộ ra vẻ mặt như là tán thưởng:

"Rất tốt."

Điều này khiến Khâu Nhất Nhiên vui mừng, cô vẫn nghĩ, Lê Xuân Phong trước đây chỉ là vì muốn cổ vũ cô, hy vọng cô không từ bỏ, mới nói với cô những lời tốt đẹp như vậy.

Trước đó, cô không nghĩ tới sẽ nhận được sự đánh giá tích cực như vậy từ bên thứ ba.

Hóa ra Lê Xuân Phong nói đúng, chuyện này cũng không khó khăn như cô tưởng tượng.

Sau khi kinh ngạc, Khâu Nhất Nhiên cũng cảm thấy mình nên khéo léo hơn một chút, cảm ơn đối phương sẵn lòng cho cô cơ hội như vậy. Thế là, cô lại rất chân thành nói với đối phương:

"Rất cảm ơn chị, đã cho em cơ hội."

Biên tập viên tạp chí hơi khép màn hình máy tính lại, cười với cô: "Không cần khách sáo, là năng lực của chính em."

Nhận được sự khẳng định tích cực như vậy, Khâu Nhất Nhiên hơi ngượng ngùng nhấp một ngụm cà phê.

Vừa định hỏi đối phương cần bức ảnh nào, lại hoài nghi mình quá mức chỉ vì lợi ích trước mắt, ngay cả tên họ của đối phương cũng không nhớ rõ, vừa gặp mặt chỉ toàn nói chuyện của mình.

Vì thế Khâu Nhất Nhiên lấy dũng khí ngước mắt lên, dự định hỏi thăm đối phương.

Lại phát hiện đối phương vẫn còn nhìn cô, ánh mắt hơi lơ đãng rơi vào chân trái của cô.

Khâu Nhất Nhiên theo bản năng hơi co chân lại, cho rằng đối phương quan tâm đến tình hình sức khỏe của mình.

Cô cố gắng giải thích: "Em đã tốt hơn nhiều rồi, sau này vẫn có thể tiến hành chụp ảnh."

Biên tập viên tạp chí ngước mắt lên, cười với cô: "Không sao đâu, đặt sức khỏe lên hàng đầu."

Xem ra đây là một đối tác hợp tác rất chu đáo.

Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ là." Biên tập viên tạp chí nhấp một ngụm cà phê, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cốc:

"Là thế này—"

Nói ba chữ, muốn nói lại thôi.

Xem ra là muốn thảo luận giá cả với cô.

Trước khi đến, Khâu Nhất Nhiên đã sớm dự tính khả năng này, những bức ảnh cô chụp hiện tại, đương nhiên không thể so sánh với trước đây. Nếu đối phương muốn giảm giá, cũng có thể hiểu được.

Nghĩ tới đây.

Khâu Nhất Nhiên xoa xoa đầu gối chân trái hơi tê liệt, "Chị có gì cứ nói thẳng."

Nghe được sự thấu hiểu của cô, biên tập viên tạp chí thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa mở lời: "Ian, chị vô cùng thấu hiểu nỗi đau khổ của em, và cũng vô cùng muốn cứu vãn sự bất hạnh của em."

"Nếu em có yêu cầu, những bức ảnh này chị có thể lấy hết theo mức giá trước đây của em."

Khâu Nhất Nhiên phản ứng ngây ngô.

Nghe đối phương nói, rất khó khăn muốn tìm hiểu ý tứ của câu "yêu cầu" này.

Tại sao lại là cô có yêu cầu?

Nhưng ngay lúc này, biên tập viên tạp chí đã tiếp tục nói: "Thực ra là như thế này, nếu em đồng ý hợp tác chuyên sâu với tạp chí của chúng tôi sau này, chúng tôi có thể liên hệ cho em một quản lý nhiếp ảnh. Em yên tâm, cô ấy rất nổi tiếng trong giới, và cũng đã tạo ra rất nhiều ngôi sao độc lập. Nghe nói chuyện của em xong, cô ấy có ý định hợp tác với em, liên hệ với chị, muốn xây dựng thương hiệu cá nhân cho em, dùng thân phận nhiếp ảnh gia khuyết tật của em, để kể cho mọi người câu chuyện về việc vẫn nở hoa từ trong đau khổ sau khi trải qua đau khổ..."

Đoạn văn này rất dài, có nhiều lời mở đầu, cùng với thông tin được sử dụng để che giấu mục đích thực sự.

Khâu Nhất Nhiên từng tiếp xúc với phần lớn người làm công việc văn chương đều có thói quen này.

Khi thảo luận vấn đề thương mại, họ thích nói một cách uyển chuyển, giấu đi mục đích của mình.

Khiến Khâu Nhất Nhiên vô cùng khó khăn mới phân tích được, tóm lấy mấy từ khóa từ trong đó:

"Nhiếp ảnh gia gì? Kể chuyện gì?"

Biên tập viên tạp chí đột nhiên dừng lời nói chậm rãi của mình.

Khâu Nhất Nhiên siết chặt ngón tay, dùng đôi mắt tiều tụy không thể tả nhìn về phía vị biên tập viên tạp chí đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này, cố gắng bình phục sự nhạy cảm của mình, và cũng cố gắng kéo tất cả về quỹ đạo cô mong muốn: "Đây là, ý gì?"

Biên tập viên tạp chí nhìn cô, không trả lời ngay. Mà lại cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, thở dài, mới gọi cô:

"Ian."

"Ừm." Khâu Nhất Nhiên dùng sức siết chặt tay, đưa ra sự đáp lại. Bởi vì Lê Xuân Phong nói, không được thất thần khi người khác nói chuyện, rất không lịch sự.

"Chị biết, điều này có thể sẽ xúc phạm lòng tự tôn của em, vì thế ban đầu chị cũng không muốn nói rõ như vậy. Nhưng thực ra em vẫn luôn rất thông minh, có thể đoán được tại sao chị nói như thế." Biên tập viên tạp chí vẫn nói một cách uyển chuyển.

"Em đoán không được."

Khâu Nhất Nhiên trực tiếp bộc lộ sự nghi ngờ của mình, bướng bỉnh nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương: "Và cũng không hiểu rõ ý của chị."

Biên tập viên tạp chí đối diện với cô.

Rất lâu.

Mới như thể không còn cách nào, thở dài: "Chúng ta cố gắng thực tế một chút được không, những thứ em chụp hiện tại..."

Cô ấy rất ôn hòa nói ra sự thật này với cô: "Không bằng sự thu hút mà bản thân em có thể mang lại."

"Em có sự thu hút gì?"

Khâu Nhất Nhiên bàng hoàng truy hỏi.

Cô không biết mắt của mình đã dần dần ửng đỏ, khiến cô có vẻ hoàn toàn không hiểu quy tắc của thế giới người lớn, ngu xuẩn thiếu khôn ngoan như vậy.

Biên tập viên tạp chí cũng không cố chấp tiếp tục quanh co với cô, mà lại mở laptop ra, mở bức ảnh của cô.

Ngoài trời tuyết rơi xen lẫn gió, bên trong có hơi ấm, nhưng Khâu Nhất Nhiên lại cảm thấy mùa đông này rất lạnh,cô dùng hai tay cầm chặt cốc cà phê, rất trực quan nhìn thấy những bức ảnh mình chụp dưới sự cổ vũ của Lê Vô Hồi, từng tấm từng tấm bị lướt qua.

Và nghe thấy biên tập viên tạp chí nói với mình:

"Em cầm những bức ảnh này, đi hỏi tất cả các đối tác thương mại từng hợp tác, e rằng đều có kết quả giống nhau..."

"Nói thật rất phổ thông, không có gì đặc sắc, không đáng được tuyển dụng. Nếu em không nói, chị còn có thể cho rằng là nội dung một người mới tùy tiện chụp trên đường."

"Em hiện tại không thể đi chụp người, cũng không chịu đưa ra câu chuyện mà bản thân còn có thể thu hút sự chú ý, càng không thể lấy ra những thứ đặc biệt hơn..."

Nói đến chỗ này cô ấy hơi tiếc nuối nhìn về phía đôi mắt đỏ hoe của Khâu Nhất Nhiên, giọng điệu cũng không hề nghiêm khắc, nhưng như thể một lời phán xét không thể tránh khỏi:

"Bức ảnh của em, hay chính bản thân em, cũng đã không bán được giá tốt."

Cuối cùng.

Vị tiền bối đã trải qua muôn vàn sóng gió cuộc đời này, rất thân thiện khuyên nhủ cô:

"Ian, em còn quá trẻ."

"Có lẽ cũng không biết, thực ra lòng tự tôn của em không đáng giá như vậy."

Cô ấy khoanh tay, cười rất ôn hòa với cô:

"Đương nhiên, bất cứ ai cũng giống nhau."

. . .

Khâu Nhất Nhiên không nhớ rõ mình đã trở về như thế nào.

Nói thật vị biên tập viên tạp chí kia cũng không nói lời gì quá đáng, phần lớn đều là khuyên cô chấp nhận cành ô-liu đến không dễ này, những lời nói ra mặc dù rất trực tiếp, nhưng cũng cơ bản đều xuất phát từ thực tế cô đang đối mặt, thậm chí không hề thêm mắm dặm muối công kích nào.

Chỉ là trước đó Khâu Nhất Nhiên vẫn luôn được Lê Xuân Phong bảo vệ quá tốt, rất lâu không đi một mình đối mặt thế giới bên ngoài, và cũng không thể có nhận thức chính xác về bản thân hiện tại.

Cô cũng không cảm thấy quá nhiều xấu hổ vì điều đó.

Có lẽ cô bị nhốt trong lồng quá lâu, đến nỗi cả tâm trạng xấu hổ như thế này cũng chỉ có thể cảm nhận một cách yếu ớt.

Hôm nay đúng là có tuyết rơi.

Nhưng cô đã không nhớ tuyết hôm nay rơi có lớn không, cũng không có cảm giác gì khi tuyết rơi xuống đầu.

Về đến nhà.

Khâu Nhất Nhiên mới phát hiện giày của mình bị ẩm ướt, chắc chắn là nước tuyết tan đã thấm vào, cắt vào da thịt cô như dao.

Cô không muốn để giày mình giẫm bẩn phòng khách, sẽ khiến Lê Vô Hồi người chăm sóc cô cảm thấy rất mệt, mặc dù Lê Xuân Phong chưa bao giờ trách cô, bất kể cô muốn làm gì, đều chỉ có thể bao dung sự tùy hứng và tính khí của cô.

Và cho đến bây giờ, Khâu Nhất Nhiên vẫn không thể thuần thục sử dụng chân giả để ngồi xổm. Cô không thể làm gì khác ngoài ngồi trên sàn nhà ngay cửa ra vào, chậm rãi mở dây giày mà Lê Vô Hồi đã buộc chặt cho cô trước khi ra ngoài.

Rất lạnh, và không bật đèn.

Bóng tối bao phủ.

Không biết có phải vì mặc quá nhiều hay không, Khâu Nhất Nhiên cong người trên đất như con sâu không có xương sống, mở dây giày, cởi giày, và cũng cởi chân giả.

Sau đó cô nhìn thấy mẩu chân tàn tật của mình.

Mảnh bắp thịt tiếp xúc với ổ tiếp nhận kia đã teo lại rất chặt, không biết có phải gần đây không được chăm sóc tốt hay chuyện gì, bên trên còn bị nứt da rất khó coi.

Màu tím tái, da khô nứt nẻ, bắp thịt sưng phù, vô cùng xấu xí, bên ngoài còn rách da, rỉ ra một tầng máu màu đỏ... Trong bóng tối như một quái vật nuốt chửng rất nhiều thứ.

Khâu Nhất Nhiên sững sờ cúi đầu.

Khu vực cửa rất chật chội, cô rất luống cuống tựa vào bức tường lạnh lẽo, ôm đầu, chôn vào đầu gối, rất lâu, như muốn vùi mình vào trong đó.

Cuối cùng lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đôi môi không chút hồng hào mím thành một đường thẳng.

Khâu Nhất Nhiên mở tủ giày.

Nhìn thấy rất nhiều đôi giày thể thao, giày chạy bộ. Cô trước đây quen chạy marathon, vì thế ngay cả giày chạy bộ cũng có rất nhiều đôi.

Bây giờ nhưng lại không thể đi dù chỉ một đôi.

Khâu Nhất Nhiên im lặng ôm đầu gối bên tường, lại cúi đầu nhìn bóng của mình, và cũng nhìn thấy đôi giày leo núi vừa cởi ra, rất đẹp.

Đôi giày thuộc về Lê Xuân Phong trong tủ giày cũng đã được mang đi.

Lê Xuân Phong đại khái cho rằng hôm nay nhất định sẽ có một kết quả tốt, đã sớm chuẩn bị muốn cùng cô ra ngoài ăn mừng.

Nếu thuận lợi.

Năm nay họ vẫn có thể mang đôi giày này cùng nhau giẫm rất nhiều lần tuyết ở Paris.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên muốn nhiều hơn rất nhiều so với thế.

Cô là một người thích lập kế hoạch tương lai, vì thế ban đầu năm nay, ngoài việc xem cực quang ở Na Uy...

Cô cũng muốn đi lại Annecy vào đêm Giáng Sinh với Lê Xuân Phong, muốn đi Phần Lan xem tuyết, còn muốn cùng Lê Xuân Phong quay lại Tô Châu hưởng tuần trăng mật vào ngày kỷ niệm kết hôn...

Thế giới rất lớn, đặc biệt đối với hai người nhỏ bé mà nói.

Cô còn muốn mang đôi giày leo núi thật xinh đẹp này, cùng Lê Xuân Phong đi thật nhiều nơi.

Nhưng đôi giày này lại không vừa chân.

Mặc dù là cỡ của cô.

Ngay từ đầu Lê Xuân Phong mua đôi giày cô từng yêu thích này cho cô, bảo cô mang từ bệnh viện về nhà, là vì hy vọng có thể khiến cô vui hơn một chút.

Khoảnh khắc cô mang vào, liền biết rất rõ, nó không vừa chân.

Nhưng vẫn giả vờ hài lòng.

Thực ra mang giày gì đối với cô cũng không có sự khác biệt, chỗ đau cọ chân nhỏ nhoi đó, so với những nỗi đau khác, giống như ngọn lửa đối lập với tầng địa ngục thứ mười tám, có hay không, đều không ảnh hưởng quá lớn.

Vì thế, cho dù không thích hợp như vậy, cho dù cọ rách da, cho dù khiến cô máu me loang lổ.

Khâu Nhất Nhiên vẫn kiên trì mang.

. . .

Hứa Vô Ý gọi điện thoại từ trong nước, đó là sau nửa giờ Khâu Nhất Nhiên ngồi ôm đầu gối ở cửa.

Lúc đó vẻ mặt cô hoảng hốt.

Nghe được giọng Hứa Vô Ý qua điện thoại, còn tưởng mình đang mơ.

Tai nạn xe cộ là mơ, cắt chi là mơ, lần gặp mặt vừa rồi là mơ, tốt nhất chuyện Hứa Vô Ý nói trong điện thoại, cũng là mơ.

"Bà ngoại bệnh nặng."

Hứa Vô Ý có vẻ đang chạy đi đâu đó, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở không ngừng,

"Chị, chị có thể về được không?"

Đèn ngya cửa đại khái đã hỏng, mờ ảo lập lòe trên đỉnh đầu Khâu Nhất Nhiên.

Cô rất khó khăn tựa vào tường.

Cố gắng an ủi Hứa Vô Ý bên kia điện thoại đang khóc không ngừng, nói mình sẽ về nước sớm nhất có thể, bảo cô bé đừng quá lo lắng.

Cúp điện thoại của Hứa Vô Ý, Khâu Nhất Nhiên hơi ngửa đầu, mặt vô cảm lặng lẽ nghĩ thật sự thật giống là mơ a.

Nhưng một giây sau bóng đèn trên đầu bỗng nhiên nổ tung, có thứ gì đó bắn vào mặt cô, cắt vào khóe mắt cô rất đau. Khâu Nhất Nhiên dừng lại rất lâu, mới mở mắt ra, phát hiện mình không hề tỉnh, và bên dưới chụp đèn rỉ ra một chút nước thuốc yếu ớt.

Hóa ra tất cả đều không phải mơ.

Cửa ra vào rất lạnh, và rất tối, như một hang động chín ngày không thấy ánh mặt trời.

Khâu Nhất Nhiên rất cố sức chống đỡ mình, đứng dậy từ dưới đất, nhưng sàn nhà vì nước tuyết mà trở nên trơn trượt, và cô vừa mới cởi giày, vừa mới đứng lên, lại ngã thật mạnh xuống đất.

Vì cô thường xuyên bị ngã, xung quanh nhà đều được lót đệm.

Cú ngã này cũng không khiến cô quá đau.

Nhưng tư thế ngã củacô không tốt, trán va mạnh một cái, rất lâu đều ngất lịm không thể đứng dậy lần nữa.

Mãi đến khi Lê Xuân Phong gửi tin nhắn cho cô:

【 Em xong việc chưa? Chị đến đón em đây. 】

Đây là tin thứ nhất.

Tin thứ hai là:

【 Chị ký hợp đồng rồi, điều kiện không tệ, em có muốn quà gì không? Chị mua cho em trên đường về nhà. 】

Hơi nước bốc lên bên trong, màn hình trở nên rất mơ hồ. Khâu Nhất Nhiên hoa mắt chóng mặt, dùng tay áo chùi liên tục nhiều lần, mới nhìn rõ những câu nói này.

Khoảnh khắc đó cô cuối cùng cũng cảm thấy nếu đây là một đêm tối cực kỳ dài, thì bây giờ hẳn là khoảnh khắc ánh sáng duy nhất.

Ít nhất không phải tất cả đều là ác mộng.

Cô cảm thấy vui mừng cho Lê Xuân Phong, nhưng lại cảm thấy bối rối vì tin tức mình sắp phải nói cho Lê Vô Hồi.

Đại khái là thấy cô vẫn chưa trả lời, Lê Xuân Phong gọi điện thoại cho cô.

Số điện thoại quen thuộc nhảy lên trên màn hình.

Khâu Nhất Nhiên vẫn tê liệt trên mặt đất.

Cô cố gắng gượng dậy dựa vào tường, hít sâu mấy cái trong bóng tối sền sệt, mới nhận điện thoại.

Điện thoại được kết nối.

Khâu Nhất Nhiên không nói lời nào, và dùng sức cắn chặt môi, ngừng lại hơi thở hơi không thể bình phục của mình.

Lê Xuân Phong đại khái đã quen cô gần đây thường xuyên không nói lời nào. Vì thế điện thoại được kết nối, liền rất tự nhiên chủ động nói chuyện với cô: "Chị có lẽ còn cần một tiếng nữa mới về. Em đang ở đâu?"

Giọng điệu của nàng nghe có vẻ thoải mái hơn trước khi ra khỏi nhà rất nhiều, xem ra bị hành hạ lâu như vậy, có thể ký hợp đồng thành công, Lê Xuân Phong bản thân cũng rất vui.

"Em về nhà rồi." Khâu Nhất Nhiên nói.

"Em tự mình về nhà?" Lê Xuân Phong rất bất ngờ.

"...Đúng." Khâu Nhất Nhiên thở ra một hơi.

Lê Xuân Phong cười: "Vậy hôm nay em rất tuyệt."

"Ừm."

Khâu Nhất Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà, cảm giác có chất lỏng nóng bỏng không ngừng lướt xuống từ khóe mắt. Cô yên tĩnh dùng mu bàn tay lau đi, sau đó thở ra một hơi, hầu như là nói ra từng chữ từng chữ một: "Bà ngoại của em bệnh nặng, em có lẽ phải về nước ngày mai."

Lời nói ra, nước mắt càng rơi ngày càng nhiều.

Khâu Nhất Nhiên cố gắng kìm nén, không để mình khóc thành tiếng, và cũng không muốn để mình rơi nhiều nước mắt hơn.

Rõ ràng Lê Xuân Phong hôm nay rất vui, nhận được toàn là tin tốt. Mà vì cô, lại phải nhận được nhiều tin xấu như vậy.

Nhưng mặc dù như thế.

Lê Xuân Phong cũng chỉ ngừng lại một giây đồng hồ, để phản ứng sự thật tồi tệ này, liền lập tức vứt bỏ tất cả niềm vui và hạnh phúc của ngày hôm nay, cùng với cơ hội đến không dễ, dứt khoát nói với cô:

"Vậy chị đi cùng em về."

Cứ như thể sự lựa chọn bao hàm trong chuyện này, căn bản không đáng nàng do dự.

Khâu Nhất Nhiên hơi choáng váng, hé môi ra, rất lâu không thể nói được lời nào.

Lê Xuân Phong cũng không nói gì thêm.

Rất lâu rồi, nàng luôn bình tĩnh hơn Khâu Nhất Nhiên, và chưa bao giờ để lộ sự hoảng loạn.

Nhưng ngày hôm đó, trong cuộc điện thoại này, nàng dường như đã nhận ra. Mấy ngày qua, nàng vẫn luôn nhạy cảm với tâm trạng của Khâu Nhất Nhiên, thậm chí còn nhạy cảm hơn chính bản thân Khâu Nhất Nhiên.

Vì thế sau đó, Lê Xuân Phong bên kia điện thoại chạy thẳng, gây ra tiếng còi sắc bén và những lời chửi rủa bất mãn rất lớn.

Lê Xuân Phong hơi thở hổn hển, hơi vội vàng nói với Khâu Nhất Nhiên: "Em đừng vội, cứ chờ chị trở về rồi nói."

Khâu Nhất Nhiên sợ nàng xảy ra chuyện vì nóng ruột, giọng rất gấp, và mang theo tiếng nức nở: "Lê Xuân Phong, chị đi chậm một chút, phải chú ý an toàn."

Lê Xuân Phong cũng thực sự nghe lời cô.

Đi chậm lại, nhưng không hiểu sao, thở dốc dữ dội.

Thế là nàng vừa cố gắng kìm nén sự thở dốc của mình, vừa hạ giọng, nói với Khâu Nhất Nhiên:

"Em ở nhà ngoan ngoãn chờ chị, không được đi đâu hết."

Hai từ cuối cùng bị nuốt vào tiếng hít thở, giọng điệu trở nên giống như một lời cầu xin: "Được không?"

"Được."

Khâu Nhất Nhiên lau đi nước mắt đã lạnh đi, thút thít đồng ý: "Em sẽ không đi đâu hết."

Nghe được cô chấp nhận chuyện này.

Lê Xuân Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, và chịu cúp điện thoại.

Khâu Nhất Nhiên nhưng không hề cảm thấy thoải mái vì thế. Cô rất nặng nề lần thứ hai thử nghiệm tự mình chống đỡ đứng dậy từ dưới đất.

Toàn bộ quá trình đứng dậy tiêu tốn của cô gần mười phút.

Sau đó cô hít hít mũi, đẩy nạng, đi vào, ngồi thẫn thờ bên giường phòng ngủ hai mươi phút, cô rất lý trí tự nhủ, phải thu dọn hành lý về nước.

Ngày hôm đó, Khâu Nhất Nhiên ngồi trong phòng, kiểm kê hơn hai mươi năm nhân sinh của mình, sau đó phát hiện hóa ra ở Paris lâu như vậy, những thứ cô có thể mang đi cũng không nhiều.

Những thiết bị camera cất giữ quý giá kia, đối với cô đã không còn nhiều tác dụng.

Cho dù mang về, cũng chỉ là phiền phức, khiến cô cảm thấy bản thân không còn nhiều giá trị, khiến cô nhớ về Paris, chỉ càng làm tăng nỗi đau khổ.

Tất cả tài sản của Khâu Nhất Nhiên ở Paris cũng không nhiều.

Ngoại trừ những chiếc camera kia.

Còn có căn hộ này.

Nhớ đến chuyện này, cô bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn mình vẫn có tầm nhìn xa, bình thường kiếm tiền cũng không tiêu lung tung, nhận được thu nhập luôn lập tức trả tiền vay nhà, vừa vặn hơn nửa năm trước đã thanh toán một khoản tiền lớn, thêm vào một phần tiền tiết kiệm, đã trả hết sớm khoản vay.

Hiện tại cô muốn đi, tóm lại có nhà là có thể để Lê Xuân Phong ở, Lê Xuân Phong một mình ở Paris, phải có một nơi có thể che gió che mưa, nếu không sẽ rất khổ cực.

Đúng rồi.

Còn có khoản bồi thường tai nạn xe cộ đã thỏa thuận sắp được chuyển đến.

Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một chút, chuyển một phần tiền tiết kiệm của mình vào thẻ thanh toán hường dùng nhất, lại lén lút giấu thẻ ngân hàng vào trong một chiếc áo khoác Lê Xuân Phong không thường mặc nào đó.

Cô biết Lê Xuân Phong cuối cùng nhất định sẽ tìm thấy, và cũng biết Lê Xuân Phong nhất định sẽ đoán được mật mã, bởi vì Khâu Nhất Nhiên không thích nhớ số, vì thế tất cả tài khoản và mật khẩu đều là một cái duy nhất.

Vài ngày nữa, khoản bồi thường tai nạn xe cộ của cả hai người họ, hẳn là sẽ được chuyển vào tấm thẻ này.

Sinh hoạt một mình nhiều năm như vậy ở Paris tấc đất tấc vàng, không ai rõ ràng hơn Khâu Nhất Nhiên, có tiền trong tay là sức mạnh lớn nhất, có tiền mới sẽ không bị người khác bắt nạt.

Khâu Nhất Nhiên có thể kiên trì lâu như vậy ở Paris, cũng là vì chưa từng nếm trải bất kỳ cay đắng nào ở phương diện này.

Hơn nữa cô có thể đoán trước, mặc dù đã ký hợp đồng thành công, nhưng cuộc sống của Lê Vô Hồi ở Paris sau này tuyệt đối sẽ không dễ dàng lắm.

Nếu không có tiền sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi, và cũng sẽ chịu rất nhiều ấm ức không cần thiết ở bên ngoài.

Khâu Nhất Nhiên không hy vọng Lê Xuân Phong chịu thiệt, và cũng không hy vọng Lê Xuân Phong một mình ở đây chịu nhiều ấm ức như vậy.

Bản thân cô ít nhất còn có nhà để về, có thể lựa chọn chạy trốn khi không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng Lê Xuân Phong đã không còn đường lui.

Cô đã thề thốt khi giữ người ở lại, hứa sẽ làm người lớn của nàng, nhưng bây giờ lại không thể giữ lời hứa, tự mình từ bỏ trước, không thể làm gì khác ngoài bù đắp bằng cách này, và cũng hy vọng, Lê Xuân Phong ít nhất phải có nhiều sức mạnh hơn người không dám ở lại như cô.

Lê Xuân Phong tính tình bướng bỉnh, sau khi phát hiện chắc chắn sẽ trả lại cho cô ngay lập tức.

Nhưng nếu như cô muốn nếu như, nếu như Lê Xuân Phong phát hiện vào lúc cùng đường mạt lối, cũng ít nhất còn có một cơ hội.

Coi như là, cô cho nàng mượn cũng được.

Làm xong những việc này, Khâu Nhất Nhiên đã hơi mệt mỏi, chỉ có thể thở dốc, ngồi thẫn thờ bên giường một lúc, rồi bấm điện thoại của Ngụy Đình.

Kể từ khi khoảng thời gian khiến tất cả mọi người thực sự nuốt không trôi cơm kia, cô cũng đã lâu không liên lạc với Ngụy Đình.

Đột nhiên nhận được điện thoại của cô, Ngụy Đình có lẽ hơi hoang mang, mãi rất lâu mới bắt máy, giọng nghe có vẻ cẩn thận từng li từng tí một: "Sao vậy?"

Khâu Nhất Nhiên không thể tán gẫu với Ngụy Đình vào lúc này, điện thoại được kết nối, cô liền rất trực tiếp nói rõ mục đích: "Cậu có nhớ không, cậu còn nợ tôi một ân tình."

Ngụy Đình không nói lời nào, dường như biết cô có chuyện muốn nói.

Khâu Nhất Nhiên co chặt gấu áo, từng chữ từng câu nói: "Sau này nếu Lê Xuân Phong cần giúp đỡ ở đây, cậu nhất định phải đứng về phía chị ấy."

"Có thể chị ấy sẽ từ chối."

Biết Ngụy Đình có thể sẽ cảm thấy cô nói chuyện không đầu không đuôi, cô cố gắng giải thích rõ yêu cầu của mình:

"Nhưng mặc kệ mặt dày mày dạn như thế nào, cậu đều nên cung cấp sự giúp đỡ cho chị ấy."

"Ý gì?" Ngụy Đình dường như rất khó hiểu: "Vậy cô định đi đâu?"

"Nếu chị ấy giận dữ với cậu."

Khâu Nhất Nhiên không trả lời câu hỏi của anh, mà hít sâu một hơi, xoa xoa đầu gối chân trái đau đến tê liệt của mình: "Cậu cứ đổ hết lên đầu tôi."

Nước mắt lướt xuống, cô cúi mặt, nhìn thấy cái bóng khòm lưng của mình dưới ánh đèn, hầu như không chịu đựng nổi một đòn, và rất rẻ tiền. Cô lau nước mắt, giọng rất nhẹ nói:

"Dù sao, cũng đều là vì tôi."

Cuộc trò chuyện với Ngụy Đình cũng không kéo dài quá lâu.

Khâu Nhất Nhiên biết Lê Vô Hồi sẽ rất nhanh trở về, nên cô nói xong, chờ Ngụy Đình đồng ý một cách khó hiểu xong, liền cúp điện thoại, ngồi rất yên tĩnh bên cạnh giường.

Cô đã hứa sẽ chờ Lê Xuân Phong trở về.

Sẽ không thất hứa.

Trong phòng hầu như không có bất kỳ âm thanh nào, ngoài cô, cũng chỉ có cái bóng của cô.

Cô nhìn thấy cái bóng tan nát không thể tả của mình, và cũng nhìn thấy chân giả bị mình ném xuống đất, không thể tránh khỏi hồi tưởng lại rất nhiều chuyện đã xảy ra trong bốn tháng qua.

Cô khòm lưng, đau đến mức tháo chân giả ra ném xuống, hận không thể có người bẻ gãy cả người mình, khi tay chân loạn xạ đá, cũng không thể bận tâm mình có làm tổn thương Lê Xuân Phong hay không.

Lê Xuân Phong không trách cô, cũng không mắng cô, lại giúp cô nhặt lại, vì cổ vũ cô, vì giúpcô chia sẻ nỗi đau khổ, tìm người khắc câu nói kia trên cái vỏ kim loại của chân giả, tự mình quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, nghe lời giúp cô mang vào...

Cô không chỉ một lần ngã xuống đất như một người tan nát, Lê Xuân Phong lần này đến lần khác phát hiện, vì cô ngăn cản tầm mắt của người khác, ôm chặtcô vào lòng, giúp cô lau đi cái lạnh, lau đi nước mắt, liên tục nói với cô: Sẽ ổn thôi, sẽ tốt đẹp thôi...

Cô, sau khi tỉnh dậy trong cơn mê, không mang giày, chống nạng, lảo đảo bước ra ngoài, có lúc hoàn hồn lại, căn bản không biết mình đang đứng ở đâu, và cũng không biết tại sao mình lại muốn bước ra, nhưng Lê Xuân Phong vẫn luôn tìm thấy cô ngay lập tức...

Nàng luôn luôn tìm thấy cô.

You are here, I'm here. (Em ở đây, chị ở đây.)

Về mặt lý thuyết, họ đều là những người theo chủ nghĩa lý tưởng kiên định, tin tưởng câu nói này, và đương nhiên tin rằng có tình yêu thì no đủ, có tình yêu thì giải quyết muôn vàn khó khăn.

Nhưng trên thực tế.

Cái chân giả này nuốt chửng cô, và cũng nuốt chửng Lê Xuân Phong.

Nhưng điều rất kỳ lạ là, bây giờ đi đến bước này, Khâu Nhất Nhiên vẫn không có cảm giác thực tế về điều đó, cô thực ra không cảm thấy họ nhất định phải chia tay, thậm chí hiện tại, cô cố gắng duy trì đại não vận hành, dùng sức lực còn có thể chống đỡ sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, cũng chỉ là để phòng vạn nhất.

Khâu Nhất Nhiên thực sự cảm thấy nghi hoặc về rất nhiều chuyện, không tìm ra con đường chân chính, cảm thấy mệt mỏi, và vì cũng không biết tình trạng này sẽ duy trì bao lâu, nên càng mệt mỏi hơn.

Nhưng.

Cô vẫn không cảm thấy, đã thật sự dốc hết toàn bộ sức lực để cùng Lê Vô Hồi sánh vai đi hết đoạn đường cuối cùng...

Miễn là cô giả vờ không nhìn thấy, có lẽ họ vẫn có thể ở bên nhau rất lâu.

Mãi đến khi cô đứng dậy, đi thu dọn hành lý, lại đột nhiên phát hiện tất cả giấy tờ tùy thân của mình đã biến mất.

Và mới ngờ nghệch phát hiện một điều hóa ra người đã dốc hết toàn bộ sức lực trong mối quan hệ này, chưa bao giờ là cô.

Cho nên cô mới cảm thấy, có lẽ vẫn có thể kiên trì, cô mới có thể giả vờ không nhìn thấy, và cũng có thể không có nhiều cảm giác thực tế về chuyện này.

Mà Lê Xuân Phong đã nhìn thấy con voi lớn trong phòng trước cô, và cũng đã sớm ngờ tới khoảnh khắc này sẽ xảy ra.

Chỉ có điều.

Nàng giống như cô, cũng lựa chọn cách thức ngu ngốc nhất để ngăn cản.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro