Chương 68: Lê Vô Hồi
Đến mùa xuân năm 2025, Khâu Nhất Nhiên đã sắp tròn ba năm làm tài xế taxi.
Nhưng cũng chưa từng nghĩ tới.
Mình có thể hoàn thành thử thách lớn như vậy, lái xe vượt qua lục địa Á Âu, một lần nữa đến Paris.
Trước ngày ly hôn một hôm.
Olivia hỏi cô: "Tại sao ngày hôm đó nhất định phải chia tay với Lê Xuân Phong?"
Lúc đó Khâu Nhất Nhiên cũng không đưa ra câu trả lời xác định.
Và đêm hôm đó.
Cô hai tay rất dùng sức nâng cốc nước mật ong rất ngọt kia, cố gắng tập trung vào bề mặt đang lay động, nước mắt không kiểm soát được cứ rơi xuống:
"Bởi vì..."
Cô nghẹn ngào, run rẩy, khóc lóc đau khổ, chỉ nói được hai chữ, liền hầu như không thể nói tiếp được nữa.
Cuối cùng, liên tục lau nước mắt nhiều lần, rốt cuộc nâng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn vào đôi mắt cũng đẫm lệ của Olivia, mới nói hết câu:
"Bởi vì tình yêu, sắp không thấy được nữa."
. . .
Mà hiện tại.
Thêm một năm mùa xuân nữa đã qua, tại cầu Tình yêu Annecy, Khâu Nhất Nhiên ngước mắt lên, nhìn kỹ đôi mắt cố chấp đã hơi ướt át của Lê Vô Hồi, sắc mặt tái nhợt, hầu như không thể nói ra bất kỳ lời nào.
"Em..."
Chỉ nói một chữ, cô liền cúi đầu, dùng lòng bàn tay ôm chặt mặt.
Cô thừa nhận mình nhát gan.
Không thể nhìn thẳng vào mắt Lê Vô Hồi như thế này, và bày ra hết tất cả sự hối hận thấp hèn của mình.
Mà Lê Vô Hồi thì cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt không phải là trách cứ, cũng không phải là oán hận, mà là một sự bao dung chấp nhận cô.
Nàng dùng lòng bàn tay nâng mặt của cô lên.
Giống như trước kia, rõ ràng người bị tổn thương chính là mình, nhưng vẫn cứ rất ôn nhu với cô, hứng lấy nước mắt của cô, và cũng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cay đắng của cô.
Khâu Nhất Nhiên ngước mặt lên.
Lần thứ hai nhìn về phía mắt của Lê Vô Hồi, cô gần như bị tổn thương, nghẹn ngào nói:
"Em, Lê Vô Hồi, em không biết."
Nguyên bản, đó hẳn chỉ là một ý nghĩ, cô đã tự trách mình, và cũng tự nghi vấn, cảm thấy bất luận thế nào, cũng không nên từ bỏ như thế.
Chỉ là sau đó, cái ý nghĩ kia càng lăn càng lớn.
Như quả cầu tuyết.
Không thể kiểm soát.
Nhưng nó lại hết lần này đến lần khác đè nặng lên đáy lòng cô.
Cô và Lê Vô Hồi thực ra rất giống nhau, đều là người cố chấp, bướng bỉnh, đời này chưa từng chủ động buông tay chuyện gì, và cũng nhờ phẩm chất này mà từng nhận được rất nhiều lời khen ngợi, luôn cảm thấy, chỉ cần kiên trì, tổng sẽ thấy hy vọng. Cho đến tận ngày chia tay, trước khi nhìn thấy Lê Vô Hồi trong tuyết, Khâu Nhất Nhiên cũng không mang theo quyết tâm quá lớn khi đến gõ cửa.
Là bởi vì.
Nhìn thấy Lê Vô Hồi trở nên ngày càng không giống chính mình trong những lần cố gắng giữ gìn kia...
Ý nghĩ muốn chia tay của cô, mới càng lăn càng lớn.
Chuyện thực tế như vậy, cô muốn nói ra khỏi miệng với Lê Vô Hồi bằng cách nào?
Như là tâm tính tự cảm ứng.
Lê Vô Hồi lau nước mắt cho cô xong, liền rụt tay lại, lẳng lặng đứng trong màn đêm, nhìn chăm chú cô.
Khâu Nhất Nhiên không biết làm sao.
Theo bản năng đưa tay ra cô muốn đi nắm Lê Vô Hồi.
Rồi lại chậm nửa nhịp phản ứng lại thực tế đang đối diện, đến mức chỉ dám hư nhược mò một cái trong không khí.
Liền rất cứng đờ cuộn mình trở lại.
Lau vội nước mắt trên mặt, chậm rãi buông xuống bên hông.
"Là em không tốt." cô ngừng một lát, nói: "Em lúc đó, quá nhỏ gan, lơ là rất nhiều chuyện, cũng không suy nghĩ quá nhiều."
Lê Vô Hồi nhìn cô một hồi.
Lại đưa điện thoại ra, cúi đầu, gõ một hàng chữ.
"Vù—"
Điện thoại của Khâu Nhất Nhiên rung lên.
Cô lau nước mắt.
Cúi mắt thấy tin nhắn Lê Vô Hồi gửi đến: 【 Là chị đã đẩy em ngày càng xa sao? 】
"Không phải." Khâu Nhất Nhiên hoảng loạn phủ nhận, lại ngước mắt, cực kỳ bức thiết nhìn chằm chằm đôi mắt Lê Vô Hồi, muốn Lê Vô Hồi tin lời mình:
"Là bởi vì em quá kích động."
Khoảnh khắc lời nói ra khỏi miệng, Khâu Nhất Nhiên mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, làm sao có thể miêu tả chính xác nhất lựa chọn của mình ngay lúc đó.
Là sự kích động.
Khoảng thời gian đó quá đau khổ, quá khó khăn đối với cô, đến mức cô ngay lúc đó bị tê liệt, mất đi rất nhiều sự tự tin vốn có đối với mối quan hệ này, cô không tin mình, cũng không tin Lê Vô Hồi có thể giải quyết những vấn đề kia.
Đầu óc hỗn loạn không rõ ràng, cảm thấy chỉ còn lại một con đường chia tay có thể đi.
Mà nguyên bản trong lời thề hôn nhân của các cô, bất luận nghèo khó hay giàu sang, bất luận sinh lão bệnh tử, mới là định nghĩa cuối cùng của tình yêu.
Đối với câu trả lời cô đưa ra, Lê Vô Hồi chỉ là cười nhạt một cái.
Khâu Nhất Nhiên siết chặt ngón tay.
Cô rất rõ ràng, hiện tại bàn luận lại chuyện lúc ban đầu, thực sự không cần thiết.
Không còn cách nào khác ngoài đưa mu bàn tay lên, khô khan lau nước mắt.
Lúc này điện thoại lại rung nhẹ một cái.
Cô cúi đầu xem điện thoại, là Lê Vô Hồi hỏi cô: 【 Vậy em có biết, chị đã gọi cho em một cuộc điện thoại không? 】
"Biết." Khâu Nhất Nhiên chậm rãi gật đầu.
Lê Vô Hồi cũng gật đầu.
Lại tiếp theo gửi cho cô: 【 Ngày hôm đó em cũng không chịu nói chuyện với chị gì cả. 】
Tay Khâu Nhất Nhiên cầm điện thoại cứng đờ.
Nhưng không cho phép cô tiếp tục nghĩ quá nhiều, tin nhắn của Lê Vô Hồi cứ cái này tiếp cái khác gửi tới.
—【 Chị biết tại sao. 】
Khâu Nhất Nhiên siết chặt ngón tay.
—【 Em sợ chị tìm đến em. 】
Khâu Nhất Nhiên sửng sốt.
—【 Vì thế em không dám nói chuyện với chị. 】
Lòng bàn tay Khâu Nhất Nhiên bị rung đến tê dại.
—【 Nhưng chị vẫn luôn tìm em. 】
Khâu Nhất Nhiên bỗng nhiên ngước đầu.
Lê Vô Hồi thu lại điện thoại, nghiêng mặt nhìn cô, cười rất nhạt dưới ánh trăng.
Tín hiệu bị trễ, tin nhắn tiếp theo đến muộn hai giây, nhưng rung đau lòng bàn tay cô:
【 Từ ngày hôm đó bắt đầu, chị luôn luôn tìm em. 】
. . .
Sau này hồi tưởng lại, Lê Vô Hồi cũng cảm thấy, mình không nên uống nhiều rượu như vậy trong buổi tối hôm đó, và cũng không nên gọi cuộc điện thoại kia.
Dãy số đến từ danh bạ điện thoại của nàng.
Khâu Nhất Nhiên vẫn còn hai số điện thoại, một chỉ sử dụng ở Pháp, một cái khác chỉ sử dụng ở trong nước.
Phần lớn thời gian, nàng chỉ sử dụng số điện thoại ở Pháp, và điều này cũng làm Lê Vô Hồi gần như quên rằng sau khi số điện thoại cô dùng ở Pháp bị hủy, nàng vẫn có thể gọi rất nhiều cuộc điện thoại đến, để Khâu Nhất Nhiên cảm thấy không dễ chịu, chỉ cần bô ra mười mấy giây mỗi ngày, là có thể khiến Khâu Nhất Nhiên sống trong sự hổ thẹn đối với nàng ngày qua ngày.
Đương nhiên, nàng khinh thường cách làm như thế.
Nàng đã trở thành Lê Vô Hồi, mạnh mẽ hơn Lê Xuân Phong, và cũng đắt giá hơn Lê Xuân Phong, sẽ không còn bị bỏ rơi trong tuyết để khổ sở cứu vãn một người trở lại bên cạnh mình nữa, và cũng không muốn trải nghiệm lại cảm giác ngay lúc đó.
Vì vậy cuộc điện thoại kia chỉ là một sự cố xảy ra sau khi say rượu.
Đương nhiên, Lê Vô Hồi biết mình cũng không phải hoàn toàn vô ý thức.
Chẳng qua là cảm thấy mượn một chút say mèm, liền có thể xem như tự cung cấp cho mình rất nhiều tính nhẫn nại.
Nàng tưởng rằng cuộc điện thoại kia sẽ không được kết nối.
Lại không ngờ Khâu Nhất Nhiên thật sự nhận máy.
Cũng không ngờ, Khâu Nhất Nhiên không cúp máy ngay lập tức, mà là nghe nàng nói lời say sảng như vậy lâu.
Thế nhưng một chữ cũng không nói.
Mà Lê Vô Hồi ngày đó ôm bình rượu ngồi ở bên bể bơi, nhìn cái bóng loạng choạng của mình trong bể bơi, vô cùng chán ghét hành vi này của Khâu Nhất Nhiên.
Sau đó, ký ức của Lê Vô Hồi về cuộc điện thoại kia cũng trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ mình xuất phát từ oán hận, xuất phát từ sự chán ghét, đã nói rất nhiều điều không nên nói.
Cuộc điện thoại này kéo dài chín phút.
Ngày thứ hai, Lê Vô Hồi phát hiện mình tỉnh lại tại bệnh viện, nhìn thấy ghi âm cuộc gọi, mới phát hiện thì ra lâu đến như vậy.
Mà đêm hôm đó, nàng bị hôn mê bất tỉnh ở bên bể bơi, còn làm rơi bình rượu xuống bể bơi, suýt chút nữa chết đuối.
Từ hôm đó trở đi bên ngoài bắt đầu truyền ra tin tức nàng uống rượu quá độ.
Mà lúc đó.
Nàng thoi thóp nằm trên giường bệnh.
Vì suýt bị chết đuối mà đường hô hấp bị nhiễm trùng, khó thở, hít một hơi, đều xé đến phổi rất đau.
Và cũng không thể nói nên lời.
Không còn cách nào khác ngoài dựa vào chín phút ghi âm này, để sống sót qua mấy ngày nằm viện.
Sau khi nghe đi nghe lại nhiều lần, Lê Vô Hồi phát hiện cuộc điện thoại này không giống lắm với những gì mình nghĩ, thì ra không phải một mình nàng đang độc thoại, trong điện thoại có tiếng khóc kìm nén, bi thương, rất yếu ớt, nhưng cũng có tiếng địa phương mơ hồ, truyền đến từ rất xa, rất quen thuộc, gần gũi với tiếng địa phương của một tỉnh nào đó trong nước, lại có sự khác biệt rất lớn.
Ròng rã ba năm. Lê Vô Hồi chỉ cho phép mình gọi duy nhất một lần điện thoại này.
Nàng muốn rằng người thân qua đời, bất luận quan hệ khi sống như thế nào, mình cũng được coi là cực kỳ bi thương, hiện tại lại đi qua Quỷ Môn Quan một lần nữa, cũng có thể làm một vài chuyện hồ đồ.
Thế là sau khi xuất viện.
Nàng bắt đầu tìm kiếm Khâu Nhất Nhiên.
Trước khi tìm thấy, nàng không gọi lại cho số điện thoại này lần nào nữa.
Nàng biết Khâu Nhất Nhiên sẽ không nhận máy nữa, càng sẽ không thông báo cho nàng hướng đi của mình.
Gọi lại, sẽ chỉ làm nàng trở nên có vẻ nhớ mãi không quên đoạn tình cũ kia.
Huống chi, nàng đi tìm Khâu Nhất Nhiên, cũng không nhất thiết phải nói gì với Khâu Nhất Nhiên, càng không phải muốn làm gì.
Năm đó chia tay ầm ĩ đến vậy khó coi.
Trong cuộc điện thoại trước, cũng đều là nói những lời say, bây giờ cũng không có gì tốt để tán gẫu.
Nàng chỉ là muốn tìm thấy cô.
Nhìn cô cách xa mình, nhìn cô rời khỏi Paris, nhìn cô không làm vợ nàng nữa, nhìn cô sau khi được đền bù theo ý muốn, rốt cuộc sống có tốt hay không, rốt cuộc có hài lòng hay không.
Lê Vô Hồi chỉ là muốn chứng minh, Khâu Nhất Nhiên là sai.
Nhưng quá trình tìm kiếm cũng không đơn giản.
Nàng chỉ là người có tiền, không phải nhân vật có quyền thế gì, không có cách nào dựa vào số điện thoại mà tra ra vị trí của Khâu Nhất Nhiên, huống chi, đây là số cũ mà Khâu Nhất Nhiên đã đăng ký ở trong nước từ rất lâu trước đây.
Tuy rằng thuộc về Tô Châu, nhưng cơ bản, Khâu Nhất Nhiên không dùng số này đăng ký bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào, cũng không có dấu vết để tìm kiếm trong thế giới mạng.
Bởi vậy, Lê Vô Hồi muốn hỏi rằng số này Khâu Nhất Nhiên không thường dùng nhưng tại sao còn muốn giữ lại?
Nàng không hỏi được Khâu Nhất Nhiên, chỉ còn cách tự hỏi mình.
Thế là nàng tự nhiên có câu trả lời: Khâu Nhất Nhiên có lẽ đã sớm quẳng đoạn tình cũ này ra sau đầu, cho rằng dù không để ý tới, cũng sẽ không mang lại quá nhiều phiền phức.
Xem ra Khâu Nhất Nhiên đến hiện tại vẫn chưa hề hối cải.
Dù cho nàng đã là Lê Vô Hồi, có lẽ chỉ cần Khâu Nhất Nhiên nguyện ý quay đầu lại nhận sai, nàng cũng có thể nhớ đến tình cũ, xuất phát từ sự hổ thẹn, thậm chí là xuất phát từ thiện lương, cung cấp sự giúp đỡ cho cô, ít nhất là cung cấp cuộc sống hậu đãi cho cô.
Ôm ý nghĩ như vậy, Lê Vô Hồi đến Tô Châu, hết lần này đến lần khác.
Nàng cũng xa lạ với thành phố này.
Nếu như không phải nhờ quen biết Khâu Nhất Nhiên vào năm đó, thành phố này đối với cô mà nói, cũng không có bất kỳ ký ức đặc biệt nào.
Nhưng chính là vì Khâu Nhất Nhiên.
Nàng chưa từng đến nơi đây, nhưng lại có rất nhiều tưởng tượng không nên có, ký ức không nên có về thành phố này.
Và cũng không có bất kỳ lý do nào, để có ấn tượng tốt về thành phố này.
Lâm Mãn Nghi qua đời.
Lê Vô Hồi biết được điều này vào mùa xuân năm 2023, sau khi tìm được Hứa Vô Ý từng bước một, thông qua những tài khoản xã hội có liên quan đến trường học.
Điều bất ngờ hơn nữa là.
Hứa Vô Ý dường như cũng không biết sự thật về việc nàng và Khâu Nhất Nhiên chia tay, gặp mặt với nàng, vẫn rất thân thiết gọi nàng là chị Spring, và giơ tay cao, nói với nàng cô bé kiêu hãnh đến mức nào khi nghe tên nàng trong miệng các bạn học.
Ân oán tình thù của người lớn, không cần thiết phải làm liên lụy đến trẻ con.
Lê Vô Hồi vẫn có điểm khí lượng này, nàng chọn thái độ thân thiện với Hứa Vô Ý, về nước không có xe, liền thuê xe đắt tiền đến trường đón Hứa Vô Ý đi ăn cơm, và rất hào phóng ký tên cho bạn học của Hứa Vô Ý, và từ trước đến nay không hề đề cập bất kỳ oán hận nào của mình đối với Khâu Nhất Nhiên trước mặt Hứa Vô Ý ngây thơ.
Nhưng Hứa Vô Ý rất đáng tiếc thông báo cho nàng, chính mình cũng không hề biết Khâu Nhất Nhiên ở đâu.
Thái độ của Lê Vô Hồi bề ngoài không vì vậy mà thu hồi sự quan tâm đối với Hứa Vô Ý, mà là trước lúc rời đi đã để lại số điện thoại, mong muốn cô bé liên lạc với nàng khi cần giúp đỡ.
Nhưng có lẽ, Hứa Vô Ý cũng giống như Khâu Nhất Nhiên, cũng là người có tính cách quật cường, sẽ không nguyện ý làm phiền người khác.
Căn bản không có liên lạc gì với nàng.
Lê Vô Hồi không còn cách nào khác ngoài hết lần này đến lần khác đến Tô Châu, tìm kiếm Khâu Nhất Nhiên, và thăm hỏi Hứa Vô Ý.
Thực ra.
Mấy năm trôi qua, cũng vẫn có người nhớ đến Ian, chỉ có điều những người đó không nhiều, lác đác vài người, tụ tập tại một góc tối nào đó trên nền tảng xã hội, mãi sau rất lâu mới bị Lê Vô Hồi tìm thấy.
Họ chia sẻ sự yêu thích của mình đối với nhiếp ảnh gia này, và cũng chia sẻ những điều mình nghe thấy trong cuộc sống.
Có một người dùng nick name tên là Xích đạo chia sẻ một tấm hình vào một ngày nào đó, nói cảm thấy người mẫu chân thọt trong hình rất giống là Ian, chỉ có điều địa điểm là ở Thượng Hải.
Paris đến Thượng Hải, khoảng cách thẳng 9277 km.
Lê Vô Hồi qua lại bốn lần, nhờ rất nhiều người quen biết trong những năm này giúp đỡ, cuối cùng cũng tìm được người mẫu chân thọt kia.
Nàng đeo khẩu trang mang kính râm, che mình kín kẽ, mới dám đi đến hiện trường quay phim vào một buổi chiều, kết quả lại rất thất vọng, rõ ràng đối phương không hề giống Khâu Nhất Nhiên, chỉ là khóe mắt cũng có một nốt ruồi lệ, và cũng chỉ vừa vặn chân có tàn tật.
Nàng không hiểu, tại sao lại có người nhận nhầm Khâu Nhất Nhiên.
Rõ ràng đôi mắt của Khâu Nhất Nhiên dễ nhận biết đến vậy.
Sau đó.
Lại có một người dùng nick name tên là Qiu, nói mình nhìn thấy một người ở St. Petersburg, cảm thấy rất giống là Ian.
Khâu Nhất Nhiên sao lại chạy đến nơi lạnh như vậy chứ?
Lê Vô Hồi cảm thấy kỳ quái.
St. Petersburg và Paris khoảng cách thẳng là 2163 km.
So với Thượng Hải gần hơn rất nhiều.
Lê Vô Hồi dành thời gian đi một lần.
Lần đó nàng mặc áo lông vũ rất dày, đi rất lâu trong tuyết lớn ở St. Petersburg, luôn cảm thấy hy vọng rất ít, cảm thấy bất luận thế nào, Khâu Nhất Nhiên cũng sẽ không ở nơi như thế này.
Sau khi trở về nàng bị bệnh nặng một trận.
Phùng Ngư khuyên nàng không cần tìm nữa.
Và còn giống như muốn bị tức ngất đi mà bóp nhân trung, tức giận nói với nàng cho dù muốn tìm người, cũng nên dùng cách thông minh một chút, dù sao cũng là một người mẫu nổi tiếng có tiền có khuôn mặt đẹp, không cần lại giống như con ruồi cúi đầu mà vòng vo như thế.
Lê Vô Hồi cười thành tiếng, lắc đầu: "Em thật sự muốn tìm em ấy."
Sau đó lại cúi đầu, uống thuốc mà Phùng Ngư pha cho nàng, giọng nói khàn khàn, nói:
"Nhưng em hình như lại rất sợ hãi."
"Sợ hãi cái gì?"
Phùng Ngư thở dài: "Em lại không làm chuyện gì sai trái, có gì mà phải sợ hãi?"
"Sợ hãi, em thật sự có thể tìm thấy em ấy." Lê Vô Hồi nói câu này vẫn là đang cười.
Bản thân nàng đều không sao.
Phùng Ngư lại đột nhiên đỏ cả mắt, lẩm bẩm: "Cũng không biết tại sao một cuộc tình tốt đẹp lại biến người ta thành cái bộ dạng quỷ quái này."
Lê Vô Hồi không nói gì.
Phùng Ngư lại thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: "Đã lâu như vậy rồi, em không thể quên cô ấy sao?"
"Ừm." Lê Vô Hồi cười cười: "Không thể."
Lại nhẹ nhàng nói: "Bởi vì không quên được."
Phùng Ngư ngậm miệng không nói nữa, biết rằng có lẽ mình không có cách nào thuyết phục nàng.
Sau đó Lê Vô Hồi ngủ thiếp đi.
Nhưng nàng không phải vì tìm Khâu Nhất Nhiên, mà hoàn toàn bỏ bê công việc của mình. Nàng hiện tại là Lê Vô Hồi, có rất nhiều việc không thể làm, và cũng mất đi rất nhiều thời gian của chính mình.
Vì vậy.
Thông tin xác thực về Khâu Nhất Nhiên chỉ thực sự được biết đến vào năm 2024.
Lúc đó Lê Vô Hồi trở lại Tô Châu.
Vẫn tìm người như trước, ngồi taxi lắc lư trong thành phố hỗn loạn, nàng đã đi qua hết tất cả các địa điểm lớn nhỏ của thành phố này, chỉ còn lại một vài thành phố nhỏ xung quanh chưa từng đi.
Trên đường.
Nàng nhìn thấy một chiếc taxi đỗ ở ven đường, chữ trên đèn xe rất kỳ lạ, gọi là "Giấc mơ Paris".
Người lái xe có lẽ chú ý thấy ánh mắt của nàng, chủ động giải thích cho nàng: "Chắc là xe từ nơi khác chạy đường dài đến, đúng rồi, gọi là thành phố Sương Mù gì đó, Paris có cái gì thì chỗ đó cũng có hết."
Lê Vô Hồi ngồi trong xe, lơ đãng nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe.
Hai bên con đường rộng rãi, chiếc taxi màu vàng sáng đỗ ở ven đường chợt lóe lên.
Người lái xe bước xuống từ ghế lái là một người phụ nữ.
Hơi khom lưng, mặt và phần lớn cơ thể bị thân xe che khuất, bước chân chậm rì rì, đi đến bên cạnh xe, kiểm tra lốp xe.
Lê Vô Hồi thấy rõ biển số xe kia có số đuôi là 7516, vô tình thu lại ánh mắt, hỏi người lái xe phía trước: "Thành phố Sương Mù?"
"Đúng."
Chiếc taxi chậm rãi rẽ một góc, đem cảnh đường phố lăn qua sau xe, người lái xe nói: "Paris giả mà."
Sau đó, người lái xe nhiệt tình này liền bắt đầu giới thiệu cho nàng tại sao thành phố Sương Mù lại được gọi là Paris giả, và cũng kể cho nàng nghe trong Paris giả kia có gì.
Có lẽ là vì muốn ôm đồm khách, người lái xe nói thực ra thành phố Sương Mù bên này cũng không coi là xa xôi, nói nếu nàng cảm thấy hứng thú, hơn nữa hôm nay rảnh rỗi, lập tức cũng có thể đi một chuyến.
Đó là mùa hè, thời tiết cực kỳ tốt, trời xanh mây trắng, mặt trời ấm áp sưởi ở trên mặt, Lê Vô Hồi híp mắt, nhìn chăm chú đại lộ rộng mở phía trước, rất lâu, mới nói:
"Vậy thì đi thôi."
Không biết tại sao.
Nghe được trên thế giới này thật sự có một nơi gọi là Paris giả, Lê Vô Hồi cũng không cảm thấy buồn cười, chỉ không hiểu vì sao lại nảy sinh một linh cảm sáng tỏ, cảm thấy Khâu Nhất Nhiên nhất định sẽ ở nơi đó.
Nàng đã đến Paris giả vào ngày hôm đó.
Nhưng rất đáng tiếc, không có bất kỳ thu hoạch nào.
Thành phố Sương Mù nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng dù sao cũng là một thành phố, có thể chứa đựng rất nhiều người.
Lê Vô Hồi bước xuống từ chiếc taxi đến từ nơi khác, lại bắt một chiếc taxi của công ty "Giấc mơ Paris", đi lắc lư từ buổi chiều đến khi cả thành phố biến thành màn đêm, cũng không tìm thấy bóng dáng nghi vấn của Khâu Nhất Nhiên.
Đèn neon đỏ chảy trên mặt.
Nàng đi một đoạn đường trong thành phố nhỏ không quá sáng sủa này, cuối cùng ngồi trên đường cao tốc, khá tiếc nuối rời khỏi nơi đây.
Sau đó công việc liên tục chồng chất lên nhau.
Lê Vô Hồi không có thời gian, cũng không có tinh lực để bận tâm nhiều hơn về chuyện này.
Chờ đến khi rảnh rỗi, nàng phục hồi tinh thần lại, đột nhiên cảm thấy một năm này trôi qua rất mơ hồ, và cũng phát hiện, lần trước mình đã tìm hết những nơi có thể tìm, bây giờ rảnh rỗi, nhưng lại không biết nên đi đâu nữa để tìm kiếm bóng hình Khâu Nhất Nhiên.
Nàng lang thang không mục đích.
Lại không còn cách nào khác ngoài đi từ Paris đến thành phố Sương Mù.
Khoảng cách thẳng 9267 km.
Phải chuyển tiếp hai lần, còn phải đi tàu cao tốc từ thành phố có sân bay.
Toàn bộ quá trình hơi rườm rà.
Thêm vào hôm nay thời tiết không tốt, ẩm ướt, không khí trong khoang tàu cao tốc cũng khó chịu, pha tạp các loại mùi ẩm ướt, không dễ ngửi.
Khiến tâm trạng Lê Vô Hồi buồn bực.
Xuống tàu cao tốc, nàng ngửi thấy không khí ẩm ướt, nhìn thấy ống quần mình bị ướt, liền cau mày nghĩ, sau này sẽ không đến nữa.
Lúc đó nàng không nghĩ tới, con đường này mình còn phải đi rất nhiều lần.
Thực ra khoảnh khắc kia đến rất bất ngờ.
Là ngay sau khi ra khỏi ga cao tốc không lâu, Lê Vô Hồi không mang ô, không còn cách nào khác ngoài quấn chặt chiếc áo gió mỏng manh, chạy qua mấy con phố trong không khí trở nên hơi lạnh, cuối cùng trú mưa trước cửa một cửa hàng tiện lợi chen chúc đầy người.
Cửa cửa hàng tiện lợi sáng đèn màu vàng, chiếu cho cơn mưa ẩm ướt khó chịu này cũng trở nên vàng rực, đối diện đường phố chậm rãi đỗ lại một chiếc taxi Giấc mơ Paris.
Khâu Nhất Nhiên cứ thế xuất hiện.
Trong tình huống Lê Vô Hồi hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào.
Cô ngồi trong chiếc taxi, thậm chí là ở ghế lái, nghiêng mặt bị hạt mưa trên kính xe đánh cho cực kỳ mông lung.
Lâu rồi chưa gặp mặt.
Gương mặt cô hình như có những thay đổi rất khó lường mà nàng đã bỏ qua.
Cách lớp ánh đèn mờ ảo và kính xe mưa bụi kia, Lê Vô Hồi rõ ràng nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên hình như đang cúi đầu xem gì đó, và dường như đang cười.
Càng giống như một giấc mơ đột nhiên đến.
Lê Vô Hồi sững sờ tại chỗ.
Lúc này, đã có hành khách vội vã mở cửa sau xe taxi, chui vào Khâu Nhất Nhiên ngước đầu lên.
Vô tình nhìn về phía đối diện đường phố.
Lê Vô Hồi nhanh chóng quay lưng lại, trong khoảnh khắc đó, chính bản thân nàng cũng hồ đồ, không hiểu đang trốn cái gì, rõ ràng cảm thấy chột dạ, sợ hãi, không biết làm sao... và cũng không nên là nàng.
Nhưng nàng vẫn quay lưng.
Và chết chặt cúi xuống mắt, nhìn mũi giày của mình bị mưa xối ướt.
Mãi cho đến khi tiếng còi xe vang lên từ phía sau.
Nàng cực kỳ hết sức đợi một lát, khi quay đầu lại thì hơi chống tay lên mặt.
Chiếc taxi màu vàng sáng đã khởi động, từ từ trượt đi trong cơn mưa mà không hề lưu luyến, để lại vệt bánh xe rõ ràng.
Lê Vô Hồi sững sờ tại chỗ rất lâu.
Phản ứng lại, nàng lại loạng choạng lao vào trong mưa, đuổi theo.
Chạy vài bước.
Nàng thấy rõ số đuôi biển số xe kia.
7516.
Nàng đã ướt sũng, không còn che mưa cho mình nữa, mà cứ để cho những hạt mưa nặng hạt kia rơi trên mặt mình.
Chảy vào trong đôi mắt, trong cổ họng.
Là vị đắng, vị mặn.
Sau đó tất cả, đều đã không còn trong tầm kiểm soát của Lê Vô Hồi.
Nàng căn bản không kịp phản ứng nữa.
Chặn một chiếc taxi đi ngang qua, ướt nhẹp bước lên xe, run rẩy, yêu cầu người lái xe đi theo chiếc taxi có số đuôi là 7516 kia.
Người lái xe đồng ý, lại liếc nhìn nàng một cái, có lẽ cảm thấy nàng kỳ quái.
Lê Vô Hồi mặc kệ điều này.
Nàng nhìn kỹ chiếc taxi có số đuôi là 7516 kia.
Sau đó phát hiện, chiếc taxi này trong buổi tối hôm đó còn đi rất nhiều nơi, đón khách, tiễn khách, hầu như đi hết cả thành phố Sương Mù, cuối cùng dừng lại ở một nơi đặc biệt tối, ngay cả đèn đường cũng giống như quỷ quái sắp chết yểu, và trông rất không an toàn.
Lê Vô Hồi không biết tại sao Khâu Nhất Nhiên lại đỗ xe ở chỗ này khi không có khách.
Nàng cố chấp đợi trong xe, cho rằng Khâu Nhất Nhiên còn có thể đi những nơi khác.
Nhưng Khâu Nhất Nhiên không đi.
Lúc đó đã không còn mưa nữa, nhưng cả thành phố đều ẩm ướt, và đều là màu xám.
Khâu Nhất Nhiên đỗ xe ổn định, ngồi trong xe một lát, rồi cứ thế bước ra.
Đúng là Khâu Nhất Nhiên.
Khuôn mặt Khâu Nhất Nhiên, chân trái không được linh hoạt khi bước đi của Khâu Nhất Nhiên, lưng hơi khom của Khâu Nhất Nhiên, mặt tái nhợt của Khâu Nhất Nhiên, lông mày của Khâu Nhất Nhiên, đôi mắt của Khâu Nhất Nhiên...
Nước mưa còn sót lại chảy xuống từ trên tóc, Lê Vô Hồi dùng móng tay cấu chặt vào chỗ dựa cạnh ghế lái xe.
Nàng trốn trong một tầng kính, nhìn Khâu Nhất Nhiên bước xuống xe, sau đó đi vòng một vòng, đến hộp sau lấy ra cặp nạng, từng bước từng bước, đi trong đêm thu cô đơn, ẩm ướt.
Khi bước xuống xe, trong tay Khâu Nhất Nhiên còn cầm một vật gì đó, màu đen thui, như một quyển tạp chí.
Lê Vô Hồi không thấy rõ.
Nhưng nàng cảm thấy kỳ quái.
Tại sao Khâu Nhất Nhiên lại đỗ xe dưới lầu không an toàn như vậy, tại sao Khâu Nhất Nhiên lại là một tài xế taxi, tại sao Khâu Nhất Nhiên lại đi đến một thành phố nhỏ này?
Rất nhiều rất nhiều vấn đề.
Đương nhiên, Khâu Nhất Nhiên hoàn toàn không biết sự có mặt của nàng, và đương nhiên không có cho nàng câu trả lời.
Một lát sau.
Lê Vô Hồi liền nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên đi vào sảnh tối đen của khu nhà, như một cái bóng bị cái lỗ đen nuốt chửng đi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Lê Vô Hồi đột nhiên mở cửa xe bước xuống.
Lại quay đầu lại trả tiền xong.
Cuối cùng.
Nàng loạng choạng đuổi theo, cả người ướt sũng đứng dưới lầu, gắt gao véo lòng bàn tay của mình, nhìn kỹ tất cả cửa sổ của khu chung cư kiểu cũ này, chờ đợi một cánh cửa sổ nào đó được thắp sáng bằng ánh đèn.
Khâu Nhất Nhiên làm việc rất chậm, quá trình này rất lâu.
Cho đến mức Lê Vô Hồi nghĩ đến rất nhiều.
Nàng tự hỏi tại sao Khâu Nhất Nhiên lại biến thành như vậy, tại sao người phụ nữ mềm mại xinh đẹp trong ký ức, người đã đưa nàng rời khỏi Quận 18 bình dân giá rẻ, người cùng nàng hô to "Muốn chinh phục Paris" tại đỉnh Montmartre... lại có thể trở nên thế này?
Nhưng nàng vẫn ghét cô.
Nàng ghét cô rõ ràng đã đưa ra lựa chọn sai lầm, nhưng vẫn cứ không muốn quay về bên cạnh nàng.
Nàng ghét sự kiêu ngạo vàng chói lọi vẫn còn trong bóng tối của cô, ghét cô việc nghĩa chẳng từ nan đã biến mình thành Lê Vô Hồi, ghét cô rơi vào hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn cứ không biết hối cải, ghét cô đã để lại rất nhiều thứ rạng ngời rực rỡ ở Paris, ghét cô trong cuộc điện thoại kia không hề nhắc đến hiện trạng tan tành, ghét cuộc sống bình tĩnh của cô như chưa từng nhớ đến mình.
Nàng ghét cô sau khi bỏ rơi nàng liền không chịu đi một bước đường lùi nào, và cũng ghét cái vẻ đã bước ra khỏi sự kiện kia của cô, như thể lúc nào cũng đang cho thấy... cô cũng chẳng bận tâm nàng có ghét hay không.
Thế là sự oán hận không có tác dụng.
Mặc cho Khâu Nhất Nhiên sống không tốt.
Mặc cho Khâu Nhất Nhiên trông có vẻ đã gánh chịu sự trừng phạt xứng đáng cho lựa chọn sai lầm của mình.
Chân cô không tiện, có lẽ cô rời xa nàng lâu như vậy, cũng vẫn chưa quen với việc mang chân giả, càng không quen với việc mất đi nửa cái chân kia, và cũng vì thế mà gặp rất nhiều đau khổ.
Cô trông có vẻ, cũng không chăm sóc tốt cho mình.
Buổi tối hôm đó, Lê Vô Hồi loạng choạng đứng dưới lầu, phát hiện rằng cho dù Khâu Nhất Nhiên đã rời đi rất lâu, cho dù nàng đã tìm thấy Khâu Nhất Nhiên, cho dù nàng nhận được vô số bằng chứng có thể thuyết phục mình, cho dù nàng chứng minh lựa chọn trước kia của Khâu Nhất Nhiên là sai lầm, cho dù đúng là Khâu Nhất Nhiên sai rồi, còn nàng thì đúng, vì nàng đã không phản bội lời thề kia...
Nhưng Lê Vô Hồi cũng không thu được sự thoải mái vì đại thù có thể trả, những oán hận đã làm nàng đau đớn vô số lần vẫn cứ còn rất nhiều, và vẫn cứ không có chỗ để giải tỏa.
Mãi cho đến khi cánh cửa sổ nào đó ở tầng hai được thắp sáng.
Ánh sáng màu vàng.
Rất yếu ớt.
Bên trong có một cái bóng mơ hồ, lưng khom, ngồi ở bên giường, dường như bị đau khổ ép cho sống lưng cũng đã cong xuống, vừa đúng như đã phải chịu quá nhiều trừng phạt cho lựa chọn trước kia.
Lê Vô Hồi nhặt lên một hòn đá trên mặt đất, đem những oán hận không thể nói thành lời.
Tất cả đều dùng sức đập vào cửa sổ của Khâu Nhất Nhiên.
Thật lòng chờ cái bóng kia có phản ứng, rất vụng về chống tay từ bên giường ngồi dậy, khập khiễng bước về phía nàng...
Lê Vô Hồi lại bàng hoàng né tránh.
Cái đêm hôm đó.
Lê Vô Hồi đi trên đường rất lâu, đi đến mức ruột gan đứt từng khúc, như thể ngũ tạng lục phủ đều bị lửa lớn thiêu đốt, đi đến mức những oán hận kia càng ngày càng đậm, như thể sắp làm nứt cả cơ thể.
Cuối cùng ngồi quỳ trên mặt đất thở không nổi.
Không còn cách nào khác ngoài ôm mặt khóc rống.
. . .
【 Khâu Nhất Nhiên, em không biết lúc đó chị đã hận em đến mức nào. 】
Tin nhắn này gửi đến, mỗi một chữ, đều mạnh mẽ chen vào đôi mắt Khâu Nhất Nhiên, giống như muốn đâm thẳng từ tròng mắt cô ra, đâm vào cô máu me đầm đìa, chảy khắp cả khuôn mặt.
Cô tầm nhìn mờ mịt nhìn kỹ hàng chữ này.
Cảm giác mình như là cả người bị xé toạc da thịt, lại bị ngâm trong nước muối nồng độ cao, từ đầu đến chân không có một tấc da thịt nào là không đau.
"Em xin lỗi."
Khâu Nhất Nhiên khóc không thành tiếng.
Gió xuân Annecy thổi vào mặt, làm mặt cô đau rát.
Trong bóng đêm, Lê Vô Hồi nhìn cô rất lâu, tựa hồ là đang tiếp nhận sự sám hối của cô, và cũng tựa hồ là đang phân biệt liệu sự khóc lóc của cô có đủ chân thành hay không.
Mặc dù những giọt nước mắt đến muộn của cô thuộc loại kém, Lê Vô Hồi vẫn cứ thể hiện sự khoan dung đối với điều này.
Nàng đưa tay đến.
Lòng bàn tay ôm lấy gò má cô, rất cố chấp buộc cô phải đối diện với mình trong màn đêm.
Khâu Nhất Nhiên không thể trốn đi đâu được, chỉ còn cách ngước mắt, nhìn về phía đôi mắt sưng đỏ tương tự của Lê Vô Hồi.
"Là em không tốt." cô nức nở, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống lòng bàn tay Lê Vô Hồi.
Lê Vô Hồi không nói nên lời, trầm mặc nhìn kỹ cô, và cũng trầm mặc lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống bên má cô.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn.
Biến Annecy tối nay, cùng người phụ nữ trước mặt, hòa lẫn thành một giấc mộng mông lung không rõ ràng.
Nước mắt của Khâu Nhất Nhiên kéo dài chảy vào lòng bàn tay Lê Vô Hồi, cô thở không ra hơi, chỉ có thể đứt quãng nói:
"Là em, là em không biết trời cao đất rộng, căn bản không biết tầm quan trọng của lời hứa, nên mới nói với chị những lời ngang ngược, ngày hôm đó cũng không có, dùng hết toàn lực, để xử lý tốt mối quan hệ kia, mang đến cho chị rất nhiều thương tổn."
Cô cố gắng mở to mắt, và cũng nỗ lực muốn nhìn rõ Lê Vô Hồi tối nay hơn,
"Là em nghĩ quá ngây thơ."
"Vẫn còn tưởng rằng, tưởng rằng lựa chọn của em lúc đó, là, lựa chọn chính xác nhất."
Chuyện đã đến nước này, Khâu Nhất Nhiên không thể không thừa nhận, mình trong đoạn tình cảm kia cũng không dùng hết toàn lực như Lê Vô Hồi, và cũng vì thế mà hầu như đau khổ tột đỉnh,
"Là em quá ích kỷ."
Cô nước mắt mông lung nhìn về phía khuôn mặt mờ mịt của Lê Vô Hồi trong màn đêm,
"Thậm chí ích kỷ đến mức cảm thấy—"
Giọng cô bắt đầu run rẩy,
"Chỉ cần rời xa chị, em liền, có thể không còn khổ sở như vậy nữa..."
Thực ra Khâu Nhất Nhiên cứ nghĩ mình tìm được rất nhiều lý do đường hoàng, nhưng trên thực tế mặc kệ có bao nhiêu cái cớ, nếu đã chọn chia tay, thì nhất định là vì mỗi một khoảnh khắc, đau khổ đã chiến thắng tình yêu.
Đau khổ nhìn về phía Lê Vô Hồi lần thứ hai, cô không dự định biện minh cho mình nữa:
"Em xin lỗi."
Đêm xuân ở Annecy mang một màu lam xám trầm lắng, nhạt nhòa, tựa dòng nước hồ đang chảy ngược.
Lê Vô Hồi nhìn cô trong gió.
Không nói lời nào.
Mà là từ từ nâng khuôn mặt cô lên, buộc nàng nhìn thẳng về phía cô.
Sau đó nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vuốt ve dái tai cô.
Khâu Nhất Nhiên trố mắt ngước lên.
Lê Vô Hồi hôm nay cũng đã chảy rất nhiều nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, khách quan mà nói cũng không đẹp mắt cho lắm.
Nhưng chủ quan mà nói.
Khâu Nhất Nhiên vẫn cảm thấy đôi mắt kia rất đẹp, khiến cô cảm thấy tự ti.
Cô nhìn về phía trong ánh mắt của nàng có rất nhiều thứ, cô đọc không hiểu, cảm thấy có lẽ có đau khổ, oán hận, có lẽ cũng vẫn cứ có thương tiếc, đau lòng...
"Lê Vô Hồi."
Lần thứ hai hô lên cái tên này.
Khâu Nhất Nhiên đã gần như bị đau đớn chôn vùi, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu nói:
"Em xin lỗi, em xin lỗi."
Gió xuân liên tục thổi qua từ dưới cầu, cô hầu như khóc không ngừng được.
Một giây sau.
Lại bị chặn lại tất cả âm thanh.
Trong hồ, bóng nàng tiến lên một bước, chồng lên bóng của cô.
Trên cầu, nàng hai tay nâng khuôn mặt cô, cúi mặt áp chóp mũi của cô.
Gió xuân thổi qua.
Làm tóc các nàng bay lên, từ từ quấn quanh lại với nhau.
Khâu Nhất Nhiên sau đó lảo đảo một bước.
Lê Vô Hồi lại đỡ lấy cô.
Nước mắt chậm rãi lướt xuống từ khóe mắt, hòa quyện với nhau, thấm vào hơi thở quấn quýt.
Môi ẩm ướt của người phụ nữ áp sát trên môi cô, rất mềm mại, nhưng cũng hơi khàn khàn.
Khâu Nhất Nhiên không thể nào nghĩ ra,
Sau khi nhận tội, điều cô nhận được từ Lê Vô Hồi, lại là một nụ hôn phát sinh trên cầu tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro