Chương 70: Lê Vô Hồi

Nếu là một Khâu Nhất Nhiên của thời điểm trẻ trung hơn, cô có thể đã từ chối.

Sống đến hơn hai mươi tuổi, cô vẫn kiêu ngạo, cố chấp, giữ vững nhiều thứ của riêng mình, không thể chấp nhận quay về bên cạnh Lê Vô Hồi rực rỡ khi bản thân không còn gì.

Nhưng đến bây giờ, Khâu Nhất Nhiên đã trải qua một đoạn đường dài, mệt mỏi nhưng cũng đủ lâu, tự thấy mình ít đi rất nhiều dũng khí, nhưng cũng sẵn lòng buông bỏ sự cố chấp.

cô thừa nhận mình ích kỷ, nhận được sự giúp đỡ lớn lao của Lê Vô Hồi suốt chặng đường, nhưng lại không chịu nổi mê hoặc, muốn thất hứa, và càng muốn có được tình yêu của Lê Vô Hồi.

Cho nên cô nói: "Được."

Câu trả lời của cô có vẻ quá nhẹ nhàng.

Thế là Lê Vô Hồi trố mắt sau đó nghiêng đầu, có lẽ cũng không ngờ tới.

"Không phải chị nói sao?" Khâu Nhất Nhiên giả vờ thanh thản: "Không cần lãng phí thời gian nữa, cũng không cần trốn tránh nữa."

Lê Vô Hồi nhìn cô một lát.

Gật đầu.

Lại đưa chiếc điện thoại đang phát sáng chống lên cằm, trầm tư một chút.

Gõ chữ cho cô xem: 【 Biết thế, vừa nãy nói muốn kết hôn ngay từ đầu rồi. 】

Trạng thái của nàng có vẻ rất thoải mái.

Khâu Nhất Nhiên cười.

Nhưng nước mắt lại vô thức chảy ra từ khóe mắt, lặng lẽ trượt xuống trên khuôn mặt.

Cô cúi đầu lau lau.

Nhưng vẫn như vừa rồi, lau mãi không khô.

Khâu Nhất Nhiên đành tự giận, ngước đôi mắt sưng lên, nhìn về phía Lê Vô Hồi, cười cưỡng ép: "Rõ ràng là chuyện vui, em nên cười mới phải."

Lê Vô Hồi nhìn cô trong bóng tối, viền mắt mình cũng ướt át, nhưng vẫn mỉm cười, sau đó lau nước mắt cho cô , gõ chữ:

【 Đừng khóc nữa. 】

Khâu Nhất Nhiên hít hít mũi, cố gắng ngăn nước mắt.

Lê Vô Hồi liếc nhìn cô một cái, lại gõ chữ:

【 Khâu Nhất Nhiên, ngày mai mắt em sẽ xấu lắm đấy. 】

"Chị cũng gần như vậy thôi." Khâu Nhất Nhiên dùng mu bàn tay xoa qua loa mặt, rồi vội vàng đứng dậy: "Em đi tìm hai quả trứng gà luộc một chút."

"Và pha nước chanh cho chị nữa." Cô nhớ ra chuyện này, mò mẫm trong bóng tối, tự mình đứng dậy trước, sau đó đỡ Lê Vô Hồi đang ở trên sàn, nhưng lại nghĩ đến: "Lê Vô Hồi, rốt cuộc chị có say không?"

Sao lại đi loạng choạng, mà vẫn có thể nói với cô nhiều như vậy?

Lê Vô Hồi nắm lấy cổ tay cô đứng dậy.

Kết quả lại đứng không vững.

Cả người lảo đảo.

Nghe thấy câu hỏi của cô , Lê Vô Hồi nghiêng đầu, lại nhấc điện thoại lên, như muốn gõ chữ cho cô xem.

"Thôi đi." Khâu Nhất Nhiên ngăn cản nàng: "Chị ngồi nghỉ trên ghế sofa trước đi, em đi luộc hai quả trứng gà, rồi rót nước chanh ra."

Nói xong, cô hơi dài dòng thêm một câu: "Dù sao mặc kệ có say hay không, uống rượu, tóm lại nên uống chút đồ nóng, sẽ tốt cho dạ dày hơn."

Cô nói như thế.

Liền tự nhiên bước tới, bật đèn nhỏ phòng khách.

Quay đầu lại.

Liền thấy Lê Vô Hồi đang kinh ngạc nhìn cô.

"Sao cứ nhìn em mãi thế?" Khâu Nhất Nhiên hơi bối rối xoa xoa mắt.

Lê Vô Hồi lắc đầu, không nói gì.

Cũng không ra khỏi khu bếp.

Vẫn còn hơi ngây người nhìn chằm chằm cô.

Trời đã rất khuya, không thể tiếp tục chần chừ nữa.

Khâu Nhất Nhiên đành cố quên đi ánh mắt của Lê Vô Hồi, chậm rãi tìm ra hai quả trứng gà từ tủ lạnh, bước vào bếp, nghiên cứu một lát với những dụng cụ nấu ăn mình không quá quen thuộc, đặt trứng gà vào nồi luộc, và cắt thêm hai lát chanh nữa...

Bận rộn đến nửa chừng.

Lửa không hiểu vì sao đột nhiên tự tắt.

Khâu Nhất Nhiên lại đành đi lại đi lại, cúi đầu, rất cố gắng nghiên cứu bật lại bếp.

Rốt cuộc làm xong, cô ngước đầu lên lần nữa.

cô thoáng thấy tầm mắt của Lê Vô Hồi.

Và cũng nhận thấy đôi mắt Lê Vô Hồi hơi sưng húp.

Hai đôi mắt sưng đỏ vô tình chạm nhau.

Lê Vô Hồi cười trước.

Khâu Nhất Nhiên cũng cười theo.

Lúc này, nước luộc trứng đã sôi, cô lại chuyển sự chú ý sang phần nước chanh.

Và nàng không hề thấs au khi cô nghiêng mặt đi, Lê Vô Hồi hơi cúi đầu, viền mắt lần thứ hai ẩm ướt.

-

Hình như hai người luôn dễ dàng lãng phí thời gian hơn một người. Chờ đến khi xong xuôi mọi việc trong bếp, luộc xong trứng, chườm mát mắt, và Lê Vô Hồi uống hết nước chanh, đêm đã rất khuya.

Khâu Nhất Nhiên tắm sau Lê Vô Hồi.

Bước ra, Lê Vô Hồi đã không còn trong phòng khách.

Khâu Nhất Nhiên liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín, hơi lo lắng liệu Lê Vô Hồi có bị khó chịu không, nhưng nghĩ thời gian đã muộn, cô vẫn không gõ cửa.

Chỉ hơi mím môi.

Rồi tắt đèn phòng khách, mang theo hơi nước ấm, trở về căn phòng mình từng ở trước đây.

Căn phòng tối đen như mực.

Khâu Nhất Nhiên định ngủ, cũng không bật đèn.

Cô bước vào, rồi mò mẫm lên giường.

Vừa nằm xuống.

Mới cảm thấy hơi có gì đó không đúng.

Khâu Nhất Nhiên theo bản năng nghiêng người xuống, liền đối diện với gương mặt xinh đẹp, nhắm mắt lại, rất yên tĩnh của người bên cạnh.

Cô ngơ ngác chớp mắt.

Lại xoay người lại, hơi mơ hồ nằm ngửa, nhìn lên trần nhà tối đen.

Cô tự hỏi mình có phải đi nhầm phòng rồi không.

Sau đó lại không nhịn được, lại nhìn Lê Vô Hồi đang ngủ bên cạnh, người phụ nữ nằm nghiêng rất yên tĩnh, lông mi che lại phần mí mắt vẫn còn hơi đỏ, tóc xoăn buông lõa xõa, hơi thở đều đặn, dưới ánh trăng, như một hồ nước đang mộng mị.

Gần đến thế, chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào.

Thôi kệ.

Khâu Nhất Nhiên lén lút nghĩ trong lòng.

Đi nhầm thì đi nhầm đi.

Cô nghĩ vậy, liền nghiêng gối đầu, cánh tay đặt trên gối, không biết mệt mỏi mà nhìn. Không biết nhìn bao lâu, cô quỷ thần xui khiến đưa tay ra.

Rất nhẹ, rất nhẹ chạm vào lọn lông mi cong và dài của người phụ nữ.

Cảm giác thoảng qua.

Nhưng rất chân thực.

Như vậy là đủ rồi.

Khâu Nhất Nhiên chậm rãi cuộn ngón tay lại.

Trước đây, cô cũng thường thích nhìn Lê Vô Hồi sau khi nàng đã ngủ. Không biết những người khác trong tình yêu sẽ nghĩ gì khi nhìn mặt người yêu ngủ.

Nhưng mỗi lần Khâu Nhất Nhiên nhìn Lê Vô Hồi như vậy, thực ra cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ cần nhìn, trống rỗng, mơ màng, là đã thấy không chán.

Chỉ là sau này, cô có rất ít cơ hội để đường hoàng nhìn khuôn mặt này nữa.

Nhưng hiện tại cơ hội đã đến trước mắt cô.

Cô cảm thấy một niềm vui sướng thầm kín, mãn nguyện, như đã lang thang lâu ngày trong đêm đông lạnh giá, mà Lê Vô Hồi là làn gió xuân đầu tiên thổi đến cho cô, ấm áp, mạnh mẽ, sẵn lòng điều chỉnh nhiệt độ vì cô. Cô không dám mơ tưởng, không dám tham lam, rằng mình có thể thực sự nắm giữ được làn gió này.

Chỉ mong, được ở trong gió chờ đợi lâu hơn một chút.

Có lẽ tầm mắt cô dừng lại quá lâu, Lê Vô Hồi trong giấc mộng cũng như có cảm giác, lông mi khẽ rung.

Khâu Nhất Nhiên lại cố gắng nín thở.

Rón rén xoay người lại.

Cô quay lưng lại với Lê Vô Hồi.

Và hơi dịch chuyển về phía mép giường.

Vì muốn dành cho Lê Vô Hồi một không gian thoải mái và rộng rãi hơn.

Cả người cũng rất hồi hộp ôm chân, co rút lại thành một khối, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Cô quyết tâm lặng lẽ chờ đợi Lê Vô Hồi lần nữa rơi vào giấc ngủ sâu.

Không biết qua bao lâu.

Khâu Nhất Nhiên cảm nhận thấy người phía sau chậm rãi nhúc nhích một chút, dường như muốn xoay người lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một giây sau.

Một hơi ấm không thuộc về mình phủ lên.

Là Lê Vô Hồi vòng tay từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.

Nàng như một chiếc chăn lông rất ấm áp, rất căng trải ra vì cô, bao bọc lấy cô đang co ro trong bóng tối.

Cũng giống như trước kia.

Mái tóc xoăn dài và mềm mại của Lê Vô Hồi rơi xuống vai cô, có lọn tóc lõa xõa, không nghe lời, nhảy lên mặt cô.

Và bản thân Lê Vô Hồi cũng như nửa mê nửa tỉnh, mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa cằm vào hõm vai cô.

Chỉ là không giống như trước, không đâm vào cô một cách ác ý nữa.

Khâu Nhất Nhiên vì thế mà cứng đờ người.

"Lê Vô Hồi?" Sau một lúc lâu, cô rất nhỏ giọng phát ra âm thanh: "Chị chưa ngủ à?"

Lê Vô Hồi không trả lời.

Cánh tay ôm vai cô siết chặt hơn, hơi ấm của hơi thở cũng áp sát lại.

Cô căng thẳng vai, hơi vội.

Trong khoảnh khắc, tay chân cũng không biết đặt vào đâu.

Mà Lê Vô Hồi ôm chặt cô, mặt vùi vào gáy cô, môi kề sát vào vai cô, hôn lên đó một cái rất nhẹ, rất nhẹ.

Chớp mắt là qua.

Giống như hôn, nhưng cũng không hẳn.

Khâu Nhất Nhiên mơ hồ mới nhớ ra Lê Vô Hồi không thể nói chuyện, theo bản năng nghiêng mặt sang.

Kết quả chỉ thấy gương mặt mờ ảo của Lê Vô Hồi.

Một giây sau.

Cô lại bị người phụ nữ trực tiếp hôn.

Đây đã là nụ hôn thứ tư.

Nó xảy ra trong đêm tối dày đặc đến mức có thể che dấu rất nhiều, và cũng quên lãng rất nhiều. Hai người mới tắm xong, trong không khí, trong mũi đều là mùi sữa tắm tương tự, tóc cũng vừa thổi khô, mang theo chút ẩm ướt, bay lõa xõa vào nhau, quấn quýt vào nhau, rơi xuống trên người đối phương, trong cái hôn hơi nghẹt thở này, khó tránh khỏi mang theo chút ý loạn tình mê.

Nhưng.

Khi Lê Vô Hồi ngồi dậy, chuẩn bị cởi quần áo.

Khâu Nhất Nhiên khó kiểm soát nhíu mày một cái.

Đột nhiên hai người như đồng thời nhớ ra một chuyện, dừng lại mọi hành động.

Trong bóng tối.

Hai ánh mắt, một trên một dưới, đối diện nhau.

Mang theo dư vị vừa rồi.

Trong khoảnh khắc, mồ hôi lạnh toát ra trên người Khâu Nhất Nhiên, sắc mặt cô tái nhợt, hơi luống cuống gọi: "Lê Vô Hồi."

Dưới ánh sáng mờ ảo khó hiểu, Lê Vô Hồi lặng lẽ nhìn cô.

Nàng cụp mi, dường như mỉm cười một cái.

Một lúc lâu sau.

Nàng kéo chăn bó kín giúp Khâu Nhất Nhiên, chặn cả gió lùa, rồi lại lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cô, lần nữa ôm lấy, vô cùng quyến luyến áp mặt vào gáy cô. Có lẽ gió lạnh đã ùa vào, hơi ấm đã giảm đi rất nhiều.

Tim phổi của nàng áp sát vào vai Khâu Nhất Nhiên.

Nhịp tim dường như cũng đang bình tĩnh trở lại.

Lê Vô Hồi lau mồ hôi lạnh trên mặt Khâu Nhất Nhiên, lại vỗ vỗ mặt cô, như đang nói.

Không sao cả.

Khâu Nhất Nhiên rất khó khăn thở ra một hơi, dưới sự an ủi của Lê Vô Hồi, cô dần tỉnh táo lại, và vì thế, cảm giác xót xa đến muộn màng.

Sau vụ tai nạn xe kia, quả thực họ chưa từng làm chuyện ấy nữa.

Thứ nhất, vì cả hai đều nằm viện rất lâu, sau khi xuất viện, một người bị đóng ba chiếc đinh trên xương sống, người kia bị cắt đi nửa bàn chân, ai cũng tuân thủ lời bác sĩ, cẩn thận tĩnh dưỡng.

Thứ hai, cũng là vì Khâu Nhất Nhiên.

Trong khoảng thời gian đó, cô không thể chấp nhận cơ thể không còn trọn vẹn của mình, khi tắm cũng không dám nhìn kỹ phần tàn tật đang dần teo lại kia. Trước khi không thể tự chủ, cô đã từng ngã quỵ, từng mềm nhũn ra như một con sâu, từng xấu hổ trước mặt Lê Vô Hồi, huống chi là để phần tàn tật ấy trần trụi trước mắt Lê Vô Hồi trong tình huống đó?

Khâu Nhất Nhiên một thời gian dài không thể quen với việc mình trở thành người tàn phế, càng không thể chấp nhận, trong chuyện vốn nên là cả hai bên đều hòa hợp, đều thẳng thắn chờ đợi, vì cái gọi là lòng tự trọng của mình, lại biến thành một chiều, thậm chí phải che giấu bằng những cách thức khác.

Cho nên cô thà rằng không cần.

Cũng không phải là chưa từng thử.

Chỉ là mỗi lần, đều sẽ như khoảnh khắc này, bị cảnh tỉnh vào lúc bất ngờ, ảnh hưởng tâm trạng của hai người.

Cơ bản là khó tiếp tục.

Nghĩ đến đây, Khâu Nhất Nhiên cả người cuộn lại, ôm chặt chân mình như một con sâu không có xương sống, lại đau khổ run lên một cái.

Và Lê Vô Hồi có lẽ cảm nhận được.

Ngay lập tức nàng vòng tay qua, buộc Khâu Nhất Nhiên phải đối diện với mình trong đêm tối.

Ánh mắt lần nữa va vào nhau.

Một lúc lâu.

Khâu Nhất Nhiên hơi nức nở.

Lê Vô Hồi nắn nắn tai cô, vẫn không màng quá khứ, vẫn rộng lượng, hôn lên khóe môi cô một cái.

Tiếp theo.

Lê Vô Hồi lại ôm cả người cô dậy, vòng tay ôm mặt đối mặt với cô, ôm cô rất chặt, vỗ nhẹ lưng cô vừa ôm vừa thả, vẫn bao dung với chuyện này, xem việc xoa dịu tâm trạng của cô là nhiệm vụ thiết yếu nhất.

Khâu Nhất Nhiên chôn mặt vào vai Lê Vô Hồi, hít hít mũi, "Lê Vô Hồi, em xin lỗi."

Hành động vỗ lưng của Lê Vô Hồi ngừng lại trong chốc lát.

Dường như muốn mở miệng nói gì đó.

Nhưng cuối cùng, không thể nói được gì.

Thế là im lặng một hồi, đành dùng hành động vỗ lưng để thay thế.

Khâu Nhất Nhiên khẽ run lên.

Sự an ủi của Lê Vô Hồi rất nhẹ nhàng, nàng dường như không hề sợ hãi việc mình sẽ có một người yêu có rất rất nhiều vấn đề, và cũng dường như rất kiên nhẫn, có thể chịu đựng việc Khâu Nhất Nhiên không thể cung cấp nhiều thứ cho mình.

Điều đó ngược lại khiến Khâu Nhất Nhiên suýt chút nữa lại rơi lệ.

Cô vô cùng hoảng sợ, cảm thấy hổ thẹn với Lê Vô Hồi, và cũng đau lòng vì Lê Vô Hồi không thể nói chuyện vào thời điểm này, không thể bày tỏ suy nghĩ của mình về việc này.

Nhưng Lê Vô Hồi không nói, cũng không có nghĩa là cô không cảm thấy thất vọng, cũng không có nghĩa là cô không cảm thấy uất ức vì chuyện vừa rồi.

Vì vậy.

Trong đêm tối không tự nhiên, thậm chí hơi mơ hồ này, Khâu Nhất Nhiên nghẹn ngào, và cũng mơ hồ nức nở, vô cùng dùng sức mà ôm Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi ngẩn người trong khoảnh khắc đó.

Dường như bất ngờ, lại cảm thấy cô quá nhát gan, sẽ vì một chút chuyện mà sinh ra ý nghĩ rụt lùi, và cần thêm nhiều lời động viên hơn, còn sợ cô sẽ đổi ý với lời đồng ý kết hôn vừa nãy.

Sau hai giây.

Lê Vô Hồi cũng chậm rãi cúi đầu, như một đứa trẻ nhỏ, chóp mũi áp sát cằm cô, rúc vào trong vòng tay không hề cường tráng của Khâu Nhất Nhiên.

Hai trái tim dính sát vào nhau, chậm rãi đập trong một lúc lâu, dần dần nhảy theo cùng một tần số.

Đêm hôm đó.

Họ chỉ đơn giản ôm nhau ngủ.

. . .

Có lẽ quá nhiều chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua.

Khâu Nhất Nhiên ôm Lê Vô Hồi, và cũng được Lê Vô Hồi ôm, làm một giấc mộng thật đẹp.

Sáng sớm ngày Giáng sinh năm 2021, trước khi ra ngoài, cô ôm Lê Vô Hồi một cái. Cuộc gặp gỡ với biên tập viên như thường lệ không mấy thuận lợi. Trước khi Lê Vô Hồi về nhà, Khâu Nhất Nhiên hoang mang thu dọn hành lý, rồi phát hiện chiếc nhẫn giấu trong áo khoác, và tờ giấy Lê Vô Hồi tự tay viết cho cô:

【 Chúc mừng chúng ta kết hôn vui vẻ. Đeo nhẫn vào rồi về ôm chị nhé. 】

Khâu Nhất Nhiên tim đập thình thịch mở mắt, rồi phát hiện thì ra mình thực sự đang ôm Lê Vô Hồi.

Mà Lê Vô Hồi dường như ngủ rất say.

Khâu Nhất Nhiên nhìn rất lâu, mới thử nhúc nhích ngón tay.

Lê Vô Hồi hơi nhíu mày, có chút gấp gáp.

Như lgặp một cơn ác mộng.

Lập tức mở mắt ra.

Khâu Nhất Nhiên ngây người.

Cô nhớ Lê Vô Hồi có thói quen ngủ nướng, sáng sớm luôn khó tỉnh dậy, có lúc tỉnh rồi cũng khó mở mắt hoàn toàn, vì vậy đa số thời gian giống như một nữ phù thủy lười biếng, nheo mắt ôm cô, thậm chí có vài lần nói muốn cùng cô đi chạy bộ, kết quả hoàn toàn không kịp, còn đến mức phải nhờ cô giúp mặc quần áo xỏ giày.

Nhưng bây giờ dường như đã có sự thay đổi.

Lê Vô Hồi mở to mắt lặng lẽ nhìn cô, có lẽ vì tâm trạng biến động quá lớn ngày hôm qua, trong mắt còn lưu lại tơ máu đỏ, dưới mí mắt vẫn còn hơi đỏ chưa tan.

Cả người không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú nhìn cô.

Thậm chí không chớp mắt lần nào.

"Lê Vô Hồi?" Khâu Nhất Nhiên gọi tên nàng.

Lê Vô Hồi lúc này mới rốt cuộc có phản ứng, cố gắng hé môi một chút, rồi nhận ra mình hoàn toàn không thể nói chuyện.

Đành phải hơi mím chặt môi.

"Chị có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Khâu Nhất Nhiên quan sát một lúc, chủ động nói: "Nếu hôm nay không có việc gì gấp cần làm."

Lê Vô Hồi lắc đầu.

Nàng dường như có chút mệt mỏi, chỉ hơi nhắm mí mắt, rồi lại lập tức mở ra, rất cố chấp trừng mắt nhìn chằm chằm cô, như thể cô sẽ chạy mất ngay lập tức.

Một lúc lâu sau.

Lê Vô Hồi mới đột nhiên đưa tay lên sờ sờ mặt cô.

Khâu Nhất Nhiên không rõ Lê Vô Hồi đang làm gì, nhưng cũng không tránh ra.

Cho đến khi Lê Vô Hồi đột nhiên bóp mũi cô lại.

Khâu Nhất Nhiên mở to mắt, đành phải thở bằng miệng.

Nhìn thấy cô thở dốc như một con cá vàng, Lê Vô Hồi mới như là cuối cùng thỏa mãn, nới lỏng chóp mũi cô ra, sau đó tìm điện thoại, nheo mắt, lười biếng gõ chữ trên đó.

Khâu Nhất Nhiên hơi mơ hồ.

Một lát sau.

Giọng nữ máy móc liền phát ra từ điện thoại của Lê Vô Hồi.

"Khâu Nhất Nhiên."

"Hả?" Khâu Nhất Nhiên rất kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo.

Kết quả.

Lê Vô Hồi liếc nhìn cô một cái, lại mò mẫm trên điện thoại một hồi.

"Khâu Nhất Nhiên." Giọng nữ máy móc lần thứ hai vọt tới bên tai.

"Sao vậy?" Khâu Nhất Nhiên hơi nghi hoặc: "Sao không nói câu khác? Điện thoại hỏng rồi sao?"

Lê Vô Hồi không để ý đến cô.

Lại tự nhiên nhấn nhấn trên điện thoại.

Thế là sau đó là một loạt liên tiếp, khiến người ta nghe phát tê tai:

"Khâu Nhất Nhiên, Khâu Nhất Nhiên, Khâu Nhất Nhiên."

Khâu Nhất Nhiên hết cách, đành lần lượt đáp lời: "Em đây, em đây, em đây."

Lê Vô Hồi rốt cuộc thỏa mãn.

Hơi nheo mắt lại, vỗ vỗ mặt cô, để giọng nữ máy móc thay mình nói ra chuyện chính:

"Mau dậy đi."

"Hôm nay chị có chuyện rất quan trọng cần làm."

. . .

Nghe Lê Vô Hồi nói có chuyện rất quan trọng cần làm, Khâu Nhất Nhiên không dám chậm trễ.

Cô làm vệ sinh cá nhân, lắp chân giả, và mặc quần áo tề chỉnh với tốc độ nhanh nhất, căng thẳng đứng chờ Lê Vô Hồi ở cửa.

Lê Vô Hồi không hề căng thẳng như cô, nhưng cũng rất chăm chút chỉnh chu. Nàng rửa mặt, trang điểm trong toilet một cách nghiêm túc, uốn lông mi, tô son, làm tóc...

Bình thường Lê Vô Hồi thường lười trang điểm, chỉ cần tô son là đã rất xinh đẹp nhờ ngũ quan sắc nét sẵn có. Việc chăm chút hôm nay chứng tỏ họ sắp đi một nơi rất quan trọng.

Sự chờ đợi của Khâu Nhất Nhiên cũng vì thế mà trở nên hồi hộp.

Đang lúc dở dang uốn lông mi, Lê Vô Hồi đột nhiên thò đầu ra, nhìn chằm chằm cô một cách nghiêm túc.

"Sao vậy?" Khâu Nhất Nhiên hơi bối rối kiểm tra lại bản thân.

Lê Vô Hồi kéo cô lại.

Sau đó không nói một lời.

Lau sạch lớp trang điểm nhợt nhạt cũ của cô, rồi khom người, rất chuyên chú trang điểm lại cho cô.

Khâu Nhất Nhiên hiện tại cơ bản toàn là mặt mộc, không còn tâm trí chăm sóc như khi còn trẻ ở Paris. Cô tự thấy mình cả ngày trắng bệch, nặng nề khó chịu đi khắp nơi.

Cô đột nhiên hối hận, tự hỏi Lê Vô Hồi đã phải chịu đựng nhìn dáng vẻ mệt mỏi đó bao lâu, và phải thấy khó chịu đến mức nào mới bắt đầu làm việc này.

Có lẽ nhận ra tâm trạng cô thay đổi, Lê Vô Hồi dừng lại, gõ chữ trên điện thoại rồi vứt sang một bên, chuyên tâm tô son cho cô.

Cùng lúc đó, giọng nữ máy móc từ điện thoại phát ra lời ra lệnh cho Khâu Nhất Nhiên đang mặt mộc:

"Cái gì cũng đừng nghĩ, nhìn chị."

Khâu Nhất Nhiên luôn cảm thấy như đó chính là ngữ khí của Lê Vô Hồi.

Nghe câu này, cô theo bản năng ngồi thẳng, xua tan mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu, ngơ ngác nhìn Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi hài lòng nheo mắt.

Đột nhiên rất ác ý bóp mặt cô một cái.

Khâu Nhất Nhiên hé môi, vừa định nói gì đó.

Son môi còn chưa tô xong, Lê Vô Hồi liền kéo cô lại, dựa vào bồn rửa tay, khẽ ấn vào gáy cô, thở dốc, hôn cô một cách rất nghiêm túc.

Lúc kết thúc.

Khâu Nhất Nhiên mặt đỏ bừng.

Lê Vô Hồi thoải mái tự nhiên, lại dặm lại lớp son bị hôn mất cho cô.

Mãi sau đó, nàng mới buông Khâu Nhất Nhiên ra, cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.

Khâu Nhất Nhiên ngước mắt lên, thấy da dẻ mình trong gương đã hồng hào hơn, có chút sắc khí, không còn tiều tụy như trước.

Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy.

Cô thấy Lê Vô Hồi trong gương đứng sau lưng mình, khóe mắt tràn đầy ý cười, dường như rất kiêu hãnh.

Và nghe giọng nữ máy móc trong điện thoại nói với cô:

"Rất đẹp."

. . .

Xuống lầu, Lê Vô Hồi vẫn rất săn sóc mở cửa xe cho Khâu Nhất Nhiên như lần trước.

Khâu Nhất Nhiên ngồi vào ghế phụ, nhìn Lê Vô Hồi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái. Cô thắt dây an toàn, hơi mơ hồ ngước nhìn Lê Vô Hồi.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Cô hỏi.

Lê Vô Hồi không trả lời, mà đeo kính râm vào.

Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một chút, chủ động nói: "Đến Paris rồi, chị cứ để em ở đâu cũng được, rồi đi làm việc của chị."

Dưới ánh nắng rực rỡ, Lê Vô Hồi nghiêng mặt liếc cô một cái, không đáp lại, rất yên tĩnh khởi động xe.

Thậm chí cũng không gật đầu một lần.

Khâu Nhất Nhiên hơi co quắp co chân lại.

Thật lòng mà nói, lần thứ hai ngồi vào vị trí này, nhìn Lê Vô Hồi lái xe bên cạnh, cô vẫn không có cảm giác chân thực, cảm thấy mọi chuyện xảy ra đêm qua đều như một giấc mơ.

Nhìn con đường dẫn đến Paris lần nữa, cô cứ mê man, không biết sau này phải làm thế nào.

Cô thậm chí có ảo giác: rằng có lẽ một lúc nào đó, mình sẽ tỉnh giấc, phát hiện đến Paris chỉ là mơ, và cô vẫn một mình trong căn phòng thuê ở thành phố Sương Mù, nhìn chằm chằm trần nhà u ám.

Cảm giác này lặp đi lặp lại, khiến Khâu Nhất Nhiên cảm thấy khó chịu.

Mất hồn mất vía, cô chỉ còn cách nhìn thẳng vào Lê Vô Hồi, dựa vào sự tồn tại của nàng, thấy rõ khóe miệng Lê Vô Hồi hơi nở nụ cười, để nhắc nhở mình đây không phải là mơ, và âm thầm nắm chặt vật trong túi áo.

Mãi cho đến hơn sáu tiếng sau.

Họ cùng ăn sáng, ăn trưa mặt đối mặt trên đường, đi qua một cửa hàng quần áo, cả hai đều thay một bộ đồ mới, mặc áo sơ mi trắng rất sạch sẽ, bình thường.

Họ đường hoàng sánh bước dưới ánh mặt trời.

Khâu Nhất Nhiên đi không vững, Lê Vô Hồi liền chậm bước chờ cô, đưa cây kem mình đã cắn một miếng cho cô, rồi rất trẻ con nhìn cô, chờ cô bất lực ăn cây kem đó, mới như là hơi cao hứng, quyết định đánh dấu hợp lệ cho bài kiểm tra của Khâu Nhất Nhiên.

Trong những lần trò chuyện, chạm vào nhau đó, họ không ngừng cảm nhận đối phương là chân thực, là có thể chạm tới.

Chiếc taxi màu vàng nhạt cuối cùng cũng dừng lại.

Lúc đó đã là chiều ở Paris, dọc đường người qua lại đủ màu sắc. Khâu Nhất Nhiên vẫn còn hơi hoang mang, ngước nhìn những tòa kiến trúc xung quanh.

Cô chậm chạp nhận ra thì ra địa điểm Lê Vô Hồi đưa cô đến sau khi đón cô về, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới, biến nàng thành một người khéo léo, sạch sẽ nhất, là Tòa nhà Thị chính.

Khâu Nhất Nhiên choáng váng trong khoảnh khắc này.

Lê Vô Hồi thì tự nhiên dừng xe ổn định, tháo dây an toàn, rồi nghiêng mặt, thuận thế mở khóa dây an toàn của Khâu Nhất Nhiên, rất bình tĩnh nhìn cô.

Khâu Nhất Nhiên khẽ mím môi.

Không nói nên lời.

Lê Vô Hồi thu hồi ánh mắt, dường như muốn xuống xe.

"Chờ một chút." Khâu Nhất Nhiên đột nhiên gọi nàng lại.

Lê Vô Hồi dừng lại.

Nhưng vẫn giữ hành động muốn xuống xe, nàng hơi quay lưng lại với Khâu Nhất Nhiên, rất lâu sau mới quay mặt lại.

Nàng qua thấu kính u ám của kính râm, dưới ánh mặt trời, nhìn thẳng vào Khâu Nhất Nhiên.

Mãi đến khi tháo kính râm ra.

Lê Vô Hồi không nhìn Khâu Nhất Nhiên nữa.

Nàng rất trầm mặc đặt kính râm lên taplo, nhìn chằm chằm con đường phía trước, một lúc lâu, hai tay đan chặt vào nhau.

Có vẻ như cực kỳ bình tĩnh.

"Lê Vô Hồi." Khâu Nhất Nhiên nhẹ nhàng gọi tên nàng, cúi gằm mắt, lòng bàn tay xoa nắn liên tục trên đầu gối trái.

Dáng vẻ rất căng thẳng.

Lê Vô Hồi đột nhiên cảm thấy may mắn, nàng may mắn vì hiện tại mình không thể nói chuyện. Bởi vì nhìn dáng vẻ cúi đầu của Khâu Nhất Nhiên, nếu nàng có thể nói, thì để che giấu nỗi đau của chính mình, nàng nhất định sẽ chọn cách hỏi ngược lại bằng giọng điệu rất thẳng thắn và không khách khí.

Mới qua một đêm đã hối hận rồi sao? Đến đây rồi thì sợ sao? Không muốn kết hôn với chị nữa sao?

. . .

Mất ngữ chứng, có lẽ là hình phạt mà Thượng đế dành cho Lê Vô Hồi vì thói quen nói lời cay độc của nàng.

Nhưng cũng nhờ vậy, Lê Vô Hồi có thêm thời gian để cân nhắc trước khi bày tỏ.

Trong sự im lặng đặc quánh của khoang xe, Lê Vô Hồi cầm điện thoại, gõ vài chữ, dùng giọng máy móc vô cảm hỏi:

"Là chị quá nhanh sao?"

Một phản ứng rất thích hợp, vì nó thiếu đi cái ngữ khí hơi tổn thương người khác thường thấy khi Lê Vô Hồi tự nói để bảo vệ lòng tự tôn.

"Lê Vô Hồi," Khâu Nhất Nhiên lại gọi tên nàng, vẫn rất căng thẳng.

Lê Vô Hồi cố bình tĩnh nhưng không được, đành tiếp tục gõ trên điện thoại "Chị quá nóng vội, xin lỗi."

Nhưng chưa kịp phát ra, nàng đã nghe thấy giọng nói hồi hộp của Khâu Nhất Nhiên: "Chị có thể đưa tay cho em một chút không?"

Lê Vô Hồi sững sờ. Ngón tay cứng đờ lơ lửng trên màn hình, chậm chạp không thể nhấn xuống.

Không chờ được phản hồi, Khâu Nhất Nhiên ngừng lại một chốc, rồi bỗng nhiên can đảm đưa tay đến nắm lấy tay nàng một cách dứt khoát.

Sau đó, Khâu Nhất Nhiên thở phào một hơi sâu.

Một tay giữ cổ tay Lê Vô Hồi, tay kia run rẩy, vụng về, cẩn thận... đeo vào tay nàng một chiếc nhẫn.

Trên ngón áp út.

Lê Vô Hồi thất thần nhìn xuống. Chiếc nhẫn có thiết kế giản lược, đặc biệt, chỉ có một viên kim cương rất nhỏ.

Là chiếc nhẫn cũ, từng khiến nàng cảm thấy quẫn bách vì chỉ tương xứng với số tiền gửi tiết kiệm của nàng hồi trước.

Thì ra Khâu Nhất Nhiên không hề vứt đi.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út phản chiếu ánh mặt trời, chói lòa mắt Lê Vô Hồi.

Nàng nuốt nước bọt, không phát ra được tiếng nào, chỉ nghe Khâu Nhất Nhiên nói:

"Xin lỗi."

Lê Vô Hồi ngước mắt lên, hơi nghi hoặc nhìn Khâu Nhất Nhiên, vì chiếc nhẫn đột ngột xuất hiện và lời "Xin lỗi" kia.

Khâu Nhất Nhiên mỉm cười: "Em biết chị không thích em nói câu này."

Cô nắm chặt ngón tay cong lại của Lê Vô Hồi: "Nhưng em vẫn rất muốn nói."

Nhìn vào mắt Lê Vô Hồi, Khâu Nhất Nhiên nhếch môi, có vẻ hơi gượng gạo:

"Xin lỗi, vì em hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần."

Với vẻ mặt hối hận:

"Phản ứng của em thật sự rất chậm chạp. Chị trang điểm, thay quần áo cho em, mà em cũng không nghĩ đến việc chị sẽ nhanh chóng đưa em đến đây. Vì vậy em vừa rồi không biết phải làm gì, và hiện tại rất xin lỗi vì chỉ có thể đeo chiếc nhẫn chị đã mua cho em trước đây."

"Điều này rất không phù hợp," Khâu Nhất Nhiên nhấn mạnh, rồi ngốc nghếch giải thích với Lê Vô Hồi:

"Em mang theo nó vốn là để tìm cơ hội trả lại chị. Nhưng giờ đã tới đây, trả lại cũng không thích hợp. Hơn nữa em cảm thấy, dù sao cũng là lần thứ ba rồi, lại để tay chị trống trơn đi vào, thật không hay."

Lê Vô Hồi nhúc nhích ngón tay.

Khâu Nhất Nhiên sợ nàng không vui, nắm chặt tay nàng, hốt hoảng giải thích: "Chị đeo tạm hôm nay, sau này em sẽ bù một chiếc nhẫn tốt hơn, đẹp hơn cho chị."

Nói xong, Khâu Nhất Nhiên lại ý thức được sự sai sót, càng hốt hoảng bổ sung: "Không đúng, không đúng, chiếc nhẫn chị mua cho em đã là tốt nhất, đẹp nhất trên thế giới rồi."

Lê Vô Hồi mím môi.

"Chỉ là thật sự không được chuẩn bị tốt lắm." Khâu Nhất Nhiên tự nhiên nói, theo bản năng mở cửa xe: "Hay là em đi mua cho chị trước, chị chờ em ở đây?"

Và cô thực sự đã mở cửa xe.

Lê Vô Hồi kịp thời kéo cô trở lại.

Khâu Nhất Nhiên quay đầu, hơi nghi hoặc nhìn cô.

Lê Vô Hồi cảm thấy Khâu Nhất Nhiên thật sự rất ngốc, ngốc đến mức tư duy hỗn loạn, không nhìn thấy tình yêu của nàng, và càng không hiểu rằng khi yêu một người, tính khí Lê Vô Hồi sẽ trở nên rất tốt, sẵn lòng nhẫn nại. Điều nàng muốn nghe không phải là lời xin lỗi hay việc chạy đi mua nhẫn tốt hơn, mà là Khâu Nhất Nhiên thừa nhận mình yêu nàng biết bao.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên luôn sợ nói sai trước mặt nàng. Có lẽ một phần lỗi cũng ở Lê Vô Hồi, vì nàng hiếm khi bày tỏ tình yêu một cách trực diện.

Tuy nhiên, năm nay Lê Vô Hồi đã ba mươi tuổi, trưởng thành hơn rất nhiều trong mối quan hệ không thể quên này, và sẵn lòng học cách bày tỏ tình yêu tốt hơn, rõ ràng hơn, nhân hậu hơn.

Vì vậy trong lúc Khâu Nhất Nhiên ngày càng luống cuống, Lê Vô Hồi mỉm cười, còn nắn nắn ngón tay Khâu Nhất Nhiên.

Khâu Nhất Nhiên dường như nhận được chút an ủi. Cô mím môi, nắm chặt tay Lê Vô Hồi, nhẹ nhàng nói:

"Chỉ là, nếu em có thể dũng cảm hơn một chút sớm hơn, thì giờ phút này đã có thể mua nhẫn tốt cho chị rồi."

Nói xong, cô im lặng một lát, mới lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Lê Vô Hồi:

"Nhưng em không làm được. Vì em nhát gan, do dự, thiếu quyết đoán, và thích trốn tránh thực tế."

"Em biết người như em có rất nhiều khuyết điểm, không quá thích hợp làm người yêu, và hiện tại càng không thích hợp kết hôn."

Lê Vô Hồi nhíu mày. Nàng không hài lòng khi Khâu Nhất Nhiên nói về bản thân như thế, và càng không hài lòng khi cônói những chuyện tiêu cực ngay trước khi kết hôn.

Nàng muốn lấy điện thoại.

"Nhưng."

Khâu Nhất Nhiên dường như nhận ra sự bất mãn của nàng, nhanh chóng lên tiếng lần nữa, và nắm chặt tay nàng:

"Nhưng, nhưng em vẫn muốn tham lam một lần, muốn nắm chặt chị trong tình huống này, đi theo chị, để nhận được sự bao dung nhiều hơn từ chị. Em càng không thể chịu đựng được việc chị dành tình yêu tốt đẹp như vậy cho người khác."

Lê Vô Hồi dừng hành động.

Nàng ngước mắt lên.

Thấy viền mắt Khâu Nhất Nhiên đã ửng hồng.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên vẫn kìm nén để không khóc: "Vì vậy em chỉ còn cách nói với chị một tiếng xin lỗi."

"Vì em muốn độc chiếm tình yêu của chị, và chỉ có thể cho chị một người yêu, một người vợ với rất nhiều khuyết điểm."

Lê Vô Hồi cuộn ngón tay lại.

Lúc này vẫn không thể nói chuyện, chỉ có thể trầm mặc nhìn Khâu Nhất Nhiên.

Khâu Nhất Nhiên đối diện với nàng một lúc, vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ, như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc:

"Nhưng em vẫn không muốn buông tay chị lần nữa."

Lê Vô Hồi không muốn thấy vẻ mặt đó của Khâu Nhất Nhiên nữa.

Nàng đành cúi gằm tầm mắt.

Và lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út, cũng như bàn tay Khâu Nhất Nhiên đang run nhẹ.

"Vì vậy."

Rõ ràng nhẫn đã được đeo rồi. Nhưng Khâu Nhất Nhiên vẫn rất cẩn thận, thành kính tìm lại ánh mắt của nàng, và như một người mới bắt đầu hỏi ý kiến nàng:

"Chị có đồng ý không?"

Giống như cô ấy đang cầu hôn lại với nàng.

Có lẽ thực sự là vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro