Chương 76: Lê Vô Hồi

Từ bãi đậu xe đến cổng đón khách, không ai chủ động mở miệng nói chuyện nữa.

Sân bay nhộn nhịp, đám đông qua lại như kiến, càng làm nổi bật con voi lớn im lặng ở giữa họ trở nên khổng lồ.

Lê Xuân Phong nắm lấy bàn tay buông thõng bên hông của Khâu Nhất Nhiên, khẽ hỏi: "Tin tức thời tiết bảo hôm nay nhiệt độ thấp, em có lạnh không?"

Khâu Nhất Nhiên mỉm cười với Lê Xuân Phong, nói: "Không lạnh."

Lê Xuân Phong "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm.

Hai người đứng yên tĩnh tại cổng đón khách.

Một lát sau, Lê Xuân Phong lại hỏi: "Em gái em hôm nay mặc áo màu gì?"

Khâu Nhất Nhiên vừa định trả lời là "Không biết".

Giây sau, Hứa Vô Ý đã đẩy hành lý từ lối ra tới, mặc một chiếc áo hoodie màu xám gạo, trông rất tràn đầy sức sống.

Khâu Nhất Nhiên dừng lại một chút, chỉ đành nói: "Màu xám gạo."

Lê Xuân Phong không nhìn Hứa Vô Ý, mà nhìn Khâu Nhất Nhiên.

Và lúc này.

Hứa Vô Ý đã thấy họ, rất phấn khởi vẫy tay với cô

Khâu Nhất Nhiên không muốn để bản thân biểu hiện sa sút, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nhớ đến mấy vấn đề của Lê Xuân Phong vừa rồi, hơi gượng gạo vẫy tay lại với Hứa Vô Ý.

Cô hơi bàng hoàng, cũng không chú ý quá nhiều.

Khi đám đông ùa tới.

Cô rất tự nhiên buông tay Lê Xuân Phong ra, đi đỡ vali của Hứa Vô Ý.

Lê Xuân Phong bình tĩnh nhìn bàn tay mình bị trống không, ngước mắt, nhìn cô chậm rãi bước vào giữa đám đông, không nói gì nhiều, cho tay vào túi áo.

Đây là lần đầu tiên Hứa Vô Ý tới Paris, cả người đều rất hưng phấn, ngó nghiêng khắp nơi, rất dễ nhận thấy trong đám đông.

Nói chung, cô bé như nhảy nhót tới giữa họ, tặng cho mỗi người một cái ôm thật chặt, thật chân thành:

"Em nhớ hai người muốn chết!"

Vừa đến đã hòa tan bầu không khí im lặng trước đó của hai người.

Khâu Nhất Nhiên gỡ Hứa Vô Ý ra khỏi người mình, đi đỡ chiếc vali từ tay Hứa Vô Ý, rất bất đắc dĩ hỏi một câu: "Chuyện trường học giải quyết xong hết chưa?"

Lê Xuân Phong sửa lại chiếc mũ áo bị tuột của Hứa Vô Ý vì vừa đi đường xa, nói: "Chào mừng em đến Paris."

"Đương nhiên rồi," Hứa Vô Ý trả lời vấn đề của Khâu Nhất Nhiên trước, sau đó rất vui vẻ cười với Lê Xuân Phong, mắt nheo lại:

"Vừa ra đã thấy chị Xuân Phong, cảm giác như đại sứ Paris đích thân đến đón em vậy."

Lê Xuân Phong lại cười một cái: "Nào có quá đáng như vậy."

Khâu Nhất Nhiên cũng cười vỗ vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, trước tiên đi bãi đậu xe."

Trên đường đến bãi đậu xe.

Hai người vây quanh Hứa Vô Ý hỏi hết về việc đi đường xa có mệt không, đến Paris muốn chơi ở đâu trước, và cả chuyện ở trường của Hứa Vô Ý nữa, Hứa Vô Ý đều trả lời rất ngoan ngoãn.

Dường như trước đó.

Cuộc trò chuyện về sự khác biệt ý kiến kia chưa từng xảy ra.

Mãi cho đến khi vào bãi đậu xe, trước lúc chuẩn bị lên xe.

Hứa Vô Ý mới cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt chuyển động trên khuôn mặt khá yên lặng của hai người, hơi ngượng ngùng hỏi: "Hai người cãi nhau à?"

Lê Xuân Phong dừng bước.

Khâu Nhất Nhiên nắm chặt ngón tay.

Họ nhìn nhau qua bầu không khí ẩm ướt, rồi cùng cười với Hứa Vô Ý vừa lặn lội đường xa đến đây.

"Sao lại nghĩ như thế?" Khâu Nhất Nhiên mỉm cười nói.

Lê Xuân Phong vốn đã chuẩn bị đi vòng qua mở cửa xe bên kia, nghe thấy Hứa Vô Ý hỏi vậy, cũng rất thong dong đến nắm tay Khâu Nhất Nhiên, rất trực tiếp phủ nhận: "Không có cãi nhau."

Hứa Vô Ý gãi cằm: "Được rồi."

Ánh mắt cô bé lại dao động qua lại trên người họ một lúc, mới mở cửa xe bước vào.

Trong khoảnh khắc chỉ còn hai người họ ngoài xe.

Nhưng cả hai đều không vội lên xe.

Lê Xuân Phong bóp nhẹ ngón tay Khâu Nhất Nhiên, cúi mắt nhìn cô trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt bị bóng tối che khuất: "Chúng ta không cãi nhau, đúng không?"

Giọng hỏi dò.

Khâu Nhất Nhiên hạ mắt, nhìn chằm chằm bóng của họ chồng lên nhau, một lúc lâu, nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Lê Xuân Phong, đặt cằm lên vai Lê Xuân Phong.

"Ừm, đương nhiên là không tính."

Cô cười vỗ vỗ lưng Lê Xuân Phong: "Em biết chị lo lắng cho em, hơn nữa đúng là bản thân em chưa cân nhắc hết những vấn đề đó."

Ngữ khí dường như rất thoải mái: "Vẫn là em nghĩ mọi chuyện quá đơn giản."

Nhiều năm như vậy, Khâu Nhất Nhiên sớm đã học cách chấp nhận những chuyện như thế này.

Nó giống như mỗi người đều đứng dưới một cái trần nhà, theo lý mà nói, tất cả mọi người đều không thể chạm tới trần nhà, nhưng có người thiên phú đặc biệt, chỉ cần nhảy lên là có thể làm được, có người sinh ra đã mang gen ưu việt, có lợi thế chiều cao, giơ tay là có thể chạm tới, cũng có người nghĩ đến việc mượn cầu thang...

Mà Khâu Nhất Nhiên thì không thể.

Bởi vì mất đi nửa cái chân kia, nên cô không cách nào nhảy lên được, ngay cả việc leo cầu thang cũng cần nhiều hơn một phần thận trọng so với người khác.

Hơn nữa còn cần lo lắng lỡ như từ cầu thang ngã xuống, làm tổn thương người mình yêu, và người yêu mình.

Vì vậy tất cả mọi người đều sẽ tận tình khuyên nhủ cô "Đừng leo nữa, nguy hiểm lắm."

Cô vốn cũng hoàn toàn tán thành quan điểm này.

Chỉ là gần đây Lê Xuân Phong luôn ở bên cạnh cô, mới khiến cô có chút thư giãn, nảy sinh vọng niệm muốn vươn tới chạm vào trần nhà.

"Em ổn rồi," Cái ôm kéo dài hai, ba phút, Khâu Nhất Nhiên nhẹ giọng nói.

Không biết là cônói với Lê Xuân Phong, hay là nói với chính mình.

Lê Xuân Phong yên tĩnh ôm lại cô.

Rất lâu sau đó nàng vẫn không lên tiếng.

Không biết là đang suy nghĩ gì.

"Được rồi."

Khâu Nhất Nhiên chú ý thấy Hứa Vô Ý trong xe đã nằm bò ra cửa sổ xe nhìn lại, còn hơi bát quái nháy mắt về phía này. Cô hơi xấu hổ, chỉ đành nói nhỏ:

"Chúng ta lên xe đi, chút nữa Hứa Vô Ý lại chụp lén rồi xem cái này là chuyện vui của mình."

Nói rồi.

Cô an ủi vỗ vỗ vai Lê Xuân Phong, sau đó mới kết thúc cái ôm này.

Khi tách ra.

Cô nghe thấy Lê Xuân Phong "Ừ" một tiếng rất nhẹ, vì thế trước khi lên xe, vẫn ôn hòa cười với Lê Xuân Phong một cái.

Mối bất đồng về việc có nên lái xe về Thành phố Sương Mù hay không đã kết thúc.

Trên đường trở về.

Khâu Nhất Nhiên không hề biểu lộ bất kỳ sự không vui hay thậm chí là một chút cô đơn nào vì "không thể".

Cô dường như chấp nhận chuyện này một cách thỏa đáng.

Thậm chí sau khi lên xe và thấy Hứa Vô Ý ngồi ở hàng ghế sau nghiêng ngả, cô còn kịp thời đưa ra cảnh cáo:

"Hứa Vô Ý, thắt chặt dây an toàn."

Cô gọi cả họ và tên, ngữ khí khá nghiêm khắc.

Giống như một người lớn.

Không giống Khâu Nhất Nhiên chút nào.

Hứa Vô Ý đứng hình một lúc, rất nhanh phản ứng lại, nói tiếng "Biết rồi", ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Lê Xuân Phong cũng dừng lại một lúc, trước khi khởi hành nhìn về phía khuôn mặt nghiêm nghị hơi căng thẳng của Khâu Nhất Nhiên, dường như cũng hơi bất ngờ.

Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Khâu Nhất Nhiên không giống giả.

Lê Xuân Phong chỉ chuẩn bị tập trung khởi hành.

Kết quả giây sau, nàng liếc thấy điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn Khâu Nhất Nhiên vừa gửi tới:

【 Nhanh lái đi, không thì nhịn không được mất 】

Lê Xuân Phong kinh ngạc ngước mắt, thấy Khâu Nhất Nhiên vẫn giữ nguyên bờ vai thẳng tắp của mình.

Lập tức cười không ngừng.

Được rồi, vẫn là người lớnkhông quá nghiêm khắc đó.

. . .

Quãng đường từ Tô Châu đến Paris xa xôi, thêm vào việc không mấy thuận tiện, Hứa Vô Ý đã tiêu tốn rất nhiều thời gian để đến nơi.

Cân nhắc điểm này.

Sau khi đón người về, họ trước tiên dẫn cô bé đi ăn những món Pháp chính gốc, rồi khi về nhà, trời đã khuya lắm rồi.

Khâu Nhất Nhiên sắp xếp Hứa Vô Ý vào phòng ngủ phụ đã được dọn sẵn, rồi bảo Hứa Vô Ý thử chăn có đủ ấm không, có lạnh không...

Cuối cùng cô bé ngáp một cái.

Lại thấy Hứa Vô Ý nằm trong chăn, đôi mắt trông mong nhìn cô, cô khẽ giục:

"Ngủ sớm đi."

Hứa Vô Ý co rút trong chăn, đột nhiên thốt ra một câu: "Chị à, chị với chị Xuân Phong tái hôn rồi sao?"

Tái hôn.

Nghe từ này, Khâu Nhất Nhiên bỗng cảm giác mình già đi rồi.

Cô cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt quá trẻ của Hứa Vô Ý, thở dài:

"Vốn là có ý định, nhưng gần đây đang xin tài liệu ở đại sứ quán, hơn nữa còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, có lẽ còn phải một thời gian nữa."

Hứa Vô Ý "Ồ" một tiếng: "Vậy hai người sẽ không lại đột ngột không kết hôn nữa chứ?"

Khâu Nhất Nhiên không hiểu tại sao Hứa Vô Ý lại hỏi câu này, hơi mở môi muốn phủ nhận, nhưng giây sau lại ngưng trệ, bởi vì cô dường như cũng không có một trăm phần trăm khả năng đảm bảo, dù sao bất cứ chuyện gì cũng có ngoài ý muốn.

Nghĩ đến đây, cô trầm mặc một lát, nhưng vẫn kiên trì nói: "Sẽ kết hôn."

Hứa Vô Ý lại "Ồ" một tiếng, sau đó nhìn cô dưới ánh đèn, nhìn rất lâu, mới mở miệng: "Chị có biết không, vừa nãy em thấy chị với chị Xuân Phong ôm nhau đều lén lau nước mắt."

Giống như đang cố ý trêu chọc.

Nhưng ngón tay Khâu Nhất Nhiên đang thu dọn góc chăn cho cô bé vẫn cứng lại.

"Em chỉ là thấy vui cho hai người thôi."

Hứa Vô Ý không chú ý đến sự dừng lại của cô, còn nói: "So với lần gặp mặt trước ở Tô Châu, em cảm thấy cả hai chị đều thay đổi rất nhiều."

"Rất rõ ràng sao?"

Khâu Nhất Nhiên không phủ nhận điểm này.

Chuyến đi này thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, thay đổi cô, và cũng thay đổi Lê Xuân Phong.

Chỉ là so với cảm nhận của cô, có lẽ đánh giá của Hứa Vô Ý trực quan hơn.

Hứa Vô Ý gật đầu: "Rất rõ ràng."

Sau đó còn nói: "Đương nhiên, em vui nhất là vì chị."

"Em cũng nên vui cho chị Xuân Phong của em nữa," Khâu Nhất Nhiên sửa lại cho cô bé.

"Em biết," Hứa Vô Ý giải thích: "Nhưng không cần em nói, chị nên cũng biết rồi chứ..."

Cô bé nhìn vào mắt cô, vừa như đùa giỡn, vừa như đang nói một sự thật hiển nhiên: "Chị Xuân Phong vĩ đại đến mức nào?"

Khâu Nhất Nhiên đột nhiên dừng lại.

Cô đương nhiên biết rrong lúc cô tự oán trốn tránh, chính là Lê Xuân Phong hết lần này đến lần khác tìm đến cô, cứu vớt cô, lau khô nước mắt của cô, và gột rửa sự khốn khổ của cô, hết lần này đến lần khác nói với cô là không sao cả, kéo cô ra khỏi vũng lầy.

"Chị biết," Một lúc lâu sau, cô chậm rãi nói.

Hứa Vô Ý hài lòng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

. . .

Tâm trạng nặng nề, Khâu Nhất Nhiên rời khỏi phòng Hứa Vô Ý.

Không lâu sau.

Cửa phòng lại vang lên.

"Vào đi."

Hứa Vô Ý rất lễ phép đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn ngước mặt, liền thấy Lê Xuân Phong đẩy cửa bước vào.

"Chị Xuân Phong," cô bé cười với Lê Xuân Phong.

Lê Xuân Phong "Ừ" một tiếng, cũng cười, sau đó đi đến bên giường, và giống hệt Khâu Nhất Nhiên vừa nãy, đến sờ chăn Hứa Vô Ý, hỏi:

"Có lạnh không?"

Hứa Vô Ý cười híp mắt lại: "Sao chị lại hỏi y hệt chị em vậy?"

Vừa cười, vừa buông tay, thành thật trả lời:

"Chăn đủ dày, không lạnh, nệm rất mềm, gối cũng đủ cao, bụng hiện tại cũng không đói lắm, sáng mai em định ngủ nướng, ăn sáng gì cũng được, em không kén ăn, em không ăn cà rốt và dứa thì em ăn được."

Lê Xuân Phong cười không ngừng.

Cũng mới hiểu ra, thì ra Khâu Nhất Nhiên đã hỏi hết những gì nàng muốn hỏi.

Và chính Lê Xuân Phong không thành thạo việc dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng để quan tâm người khác, nhưng vẫn muốn biểu hiện tốt trước mặt người nhà Khâu Nhất Nhiên, cho nên hầu hết sự quan tâm nàng dành ra đều học được từ Khâu Nhất Nhiên.

Thế nên mới giống hệt nhau.

"Chị Xuân Phong," Hứa Vô Ý lại gọi nàng.

"Hả?"

"Chị và chị em có cãi nhau không?"

Hành động của Lê Xuân Phong dừng lại, vốn muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rất thật lòng của Hứa Vô Ý, biết nếu cứ giấu giếm sẽ có vẻ như xem thường cô bé, liền hờ hững nói: "Thực ra cũng không hẳn."

Hứa Vô Ý chớp mắt: "Vậy là tranh cãi à?"

"Là chị em muốn tự mình lái xe về," Lê Xuân Phong kiên nhẫn giải thích: "Chị không đồng ý lắm, có lẽ khiến em ấy hơi một chút không vui."

"Nhưng không phải chuyện gì lớn," Nàng nhấn mạnh, rồi khẽ khàng nắm tay: "Đã làm hòa rồi."

Hứa Vô Ý không biết nội dung cuộc đối thoại trước đó của họ, nghe qua, gật gật đầu: "Cũng quả thực không thích hợp lắm để tự mình lái xe về."

"Em cũng nghĩ thế à?" Lê Xuân Phong nói.

"Hai người lái xe một đoạn đường dài như vậy, chắc chắn rất khổ cực phải không?" Hứa Vô Ý không trả lời trực tiếp, nghĩ một lát, mới chậm rãi mở miệng: "Trước em cũng đã tìm hiểu rất nhiều hướng dẫn trên mạng, thấy cũng không ít người từng làm như vậy, nói gì mà xe hỏng, gặp gấu, động vật hoang dã, cướp bóc..."

Nói đến đây, cô bé lè lưỡi: "Nói chung vẫn là đáng sợ lắm."

"Tụi chị thì không gặp những thứ này," Nghe Hứa Vô Ý nói những điều kia, Lê Xuân Phong vẫn cảm thấy hoảng sợ, cảm thấy quyết định lúc đó của mình dường như quá kích động, thiếu suy nghĩ, bây giờ có thể bình an vô sự đến đích, có lẽ chỉ là họ may mắn: "Chỉ là sức khỏe của em ấy không tốt, bị ốm rất nhiều lần trên đường."

"Chẳng trách," Hứa Vô Ý gật đầu.

"Nói chung đây không phải chuyện đơn giản, hơn nữa đúng là chị sắp xếp không đủ chu toàn," Lê Xuân Phong nói: "Khiến em ấy phải chịu rất nhiều vất vả trên suốt chặng đường này."

Hứa Vô Ý lại lắc đầu: "Ý em là, chẳng trách chị em thay đổi lớn đến vậy."

Lê Xuân Phong ngẩn người.

"Chị Xuân Phong không phát hiện sao?" Hứa Vô Ý nghiêng đầu nhìn sang: "Vừa nãy lúc chị ấy vừa lên xe thấy em ..."

Cô bé bắt chước giọng hơi nghiêm khắc của Khâu Nhất Nhiên: "Hứa Vô Ý, thắt chặt dây an toàn!"

Nói xong câu này Lê Xuân Phong vẫn chưa có phản ứng gì.

Hứa Vô Ý lại tự nhiên liếc mắt cười: "Em hơi phóng đại rồi."

"Thế nhưng."

Cô bé nói "Thế nhưng", ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc: "Em thực sự đã rất lâu không thấy chị ấy có dáng vẻ này."

"Dường như lại trở nên gần giống trước kia, trở thành người chị mà em rất tin tưởng, có thể quản lý em, trông có vẻ tự tin hơn, có thể làm rất nhiều việc mà trước kia chị ấy không dám làm."

Nói rồi, Hứa Vô Ý chậm rãi nhìn về phía Lê Xuân Phong: "Em nghĩ, cũng có thể liên quan đến chuyến du lịch tuyệt vời này của hai chị chăng."

"Em ủng hộ em ấy tự mình lái xe về à?" Lê Xuân Phong nhận ra ý ngầm của cô bé.

"Có thể nói là như thế," Hứa Vô Ý không phủ nhận.

Lê Xuân Phong khẽ nhíu mày, vừa định nói gì đó.

"Ý em là —"

Hứa Vô Ý lại lên tiếng trước: "Nếu là chị Xuân Phong ủng hộ chị ấy, thì chị ấy nhất định có thể làm được."

Đặc biệt là cô bé thẳng thắn nhìn vào mắt nàng: "Giống như hiện tại vậy, không phải sao?"

. . .

Rời khỏi phòng Hứa Vô Ý, Khâu Nhất Nhiên mang tâm tư nặng nề.

Cô nằm dài trên giường, không hiểu vì sao lại chợt nhớ lại rất nhiều chuyện trước khi khởi hành chuyến đi này, và cả những việc đã xảy ra trên đường...

Quá nhiều thứ mơ hồ nhét vào trong đầu.

Cho đến khi Lê Xuân Phong trở về phòng, cô đã ngủ thiếp đi.

Lần có ý thức lại là khi bên giường trĩu xuống.

Khâu Nhất Nhiên ngửi thấy mùi sữa tắm tương tự mình trong không khí, và cảm giác người phụ nữ vén chăn lên, ngủ bên cạnh cô, vẫn như thường lệ, từ phía sau ôm lấy cô, cằm nhẹ nhàng tựa trên vai cô.

Cô nửa mê nửa tỉnh, đưa tay đáp lại, vỗ vỗ eo Lê Xuân Phong như một sự hồi đáp.

Sau đó nghe thấy Lê Xuân Phong nói:

"Em gái em nói chị nên ủng hộ em."

Khâu Nhất Nhiên mơ hồ cười cười: "Cô bé còn nói chị rất vĩ đại."

Lê Xuân Phong siết chặt vai cô, mặt vùi vào cổ cô, như đang hít thở một hơi thở nào đó, rất yên tĩnh.

Khâu Nhất Nhiên không nói gì.

Nhưng cơn buồn ngủ cũng từ từ tỉnh lại.

Cô chậm rãi mở mắt, nhìn tấm rèm cửa sổ bị gió thổi khẽ bay, chợt nhớ đến ô cửa sổ bị hỏng trong căn phòng thuê ở Thành phồ Sương Mù, ô cửa bị Lê Xuân Phong hết lần này đến lần khác gõ vang, đánh thức cô từ giấc ngủ vùi.

Như là hai đoạn ký ức chồng chất lên nhau.

"Lạch cạch —"

Cửa sổ khẽ vang lên, cô nghe thấy Lê Xuân Phong ôm cô từ phía sau nói:

"Khâu Nhất Nhiên, em hãy đi làm đi."

Khâu Nhất Nhiên trố mắt, đột nhiên không biết mình rốt cuộc đang ở đâu.

Là căn phòng thuê mà cô dám mặt đối mặt để tự nhốt mình lại đó sao? Hay là ở Paris an toàn, thoải mái, nơi Lê Xuân Phong buộc phải đưa cô đến vì quá lo lắng mà bảo vệ?

Trong lúc cô chưa kịp phản ứng, Lê Xuân Phong lại siết chặt vai cô, nhẹ nhàng nói:

"Đi thử xem đi, không phải em muốn làm như vậy sao?"

"Nhưng mà..."

Khâu Nhất Nhiên khó khăn xoay người lại, mặt đối mặt với Lê Xuân Phong, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của nàng dưới bóng đêm đặc quánh:

"Nếu như em không gọi được điện thoại cho chị, nếu như xe hỏng thì phải làm sao đây?"

Đây đều là những vấn đề Lê Xuân Phong đã từng hỏi cô.

"Không gọi được điện thoại cho chị thì chờ có tín hiệu rồi gọi, xe hỏng thì sửa, ốm thì dừng lại đi bệnh viện."

Đây cũng đều là những lời giải thích Khâu Nhất Nhiên đã đưa ra khi cố gắng thuyết phục Lê Xuân Phong.

Khâu Nhất Nhiên hơi kinh ngạc mở to mắt.

Lê Xuân Phong nhìn cô một lúc, lòng bàn tay xoa xoa dái tai cô:

"Nhưng chị sẽ chuẩn bị cho em hai chiếc điện thoại vệ tinh, cũng sẽ bảo dưỡng xe cho em đến trạng thái ổn định nhất trước khi em khởi hành, và còn có thể chuẩn bị cho em chiếc hộp cấp cứu hoàn chỉnh nhất."

Khâu Nhất Nhiên chưa kịp phản ứng.

Lê Xuân Phong lại như đã chuẩn bị sẵn sàng, nhấn mạnh với cô:

"Em phải mang theo càng nhiều công cụ càng tốt, và nhất định phải đi trên con đường an toàn nhất, ít có ngoài ý muốn nhất, còn phải giữ liên lạc với chị mọi lúc, không được ngắt quãng một ngày nào. Dù cho chậm một chút, đến mùa hè mới tới cũng không sao..."

"Đương nhiên."

Nói đến đây, nàng nhìn về phía đôi mắt hơi mơ màng của Khâu Nhất Nhiên: "Quan trọng nhất là ..."

Giọng rất nhẹ nói: "Để Hứa Vô Ý đi cùng em."

Nghe đến đây, Khâu Nhất Nhiên mới hiểu rõ, Lê Xuân Phong đã ở trong phòng Hứa Vô Ý lâu đến vậy để làm gì.

Hóa ra một ý nghĩ thoáng qua của cô, lại khiến người yêu côphải lo xa đến thế.

Cô cố gắng tiêu hóa chuyện này, phát ra âm thanh hơi lúng túng: "Thực ra hai người không cần như vậy ..."

"Chị đã thảo luận với cô bé rồi."

Lê Xuân Phong tiếp lời cô: "Gần đây cô bé vừa hay rảnh, cũng rất hứng thú với kiểu du lịch này, không phải vì đi cùng em, mà là bản thân cô bé cũng muốn thử một lần, cảm thấy điều này rất tuyệt, nói ra cũng coi như là một lý lịch nhân sinh rất đặc sắc. Em biết mà, cô bé giống em, lại trẻ hơn em nhiều như vậy, đương nhiên sẵn lòng đi mạo hiểm hơn em."

Khâu Nhất Nhiên trở nên im lặng.

Và Lê Xuân Phong, như để cô không nên nghĩ quá nhiều, nắm chặt tay cô, tiếp tục nhấn mạnh: "Nhưng cô bé còn nhỏ, chưa từng chăm sóc người bệnh, chị cũng không phải vì muốn cô bé chăm sóc em mà bảo cô bé đi cùng, chuyện này không công bằng với cô bé."

Nàng nhấn mạnh từng chữ: "Chị chỉ hy vọng, khi em bị ốm, cô bé có thể gọi một cuộc điện thoại cấp cứu. Thế là đủ rồi."

Nàng nói tất cả những điều này như là bụi bặm đã lắng xuống.

Khâu Nhất Nhiên vẫn còn hơi bất lực, cô nhìn vào mắt Lê Xuân Phong, cảm thấy điều này giống như chính mình trong một cuộc thi marathon đang chạy ngược hướng, nhưng có người hiên ngang nói với cô, không ai quy định chỉ có một hướng để đi, cũng không ai quy định chỉ có thể hoàn thành marathon bằng việc chạy.

Thế là cô hỏi: "Chị nói thật chứ?"

Lê Xuân Phong không trả lời, chỉ nâng khuôn mặt cô lên, trong bóng tối xoa xoa lông mày cô, rồi khẽ cười một tiếng.

Nàng lại ôm cô, đặt mặt nhẹ nhàng lên vai cô:

"Còn nữa, vì em đã đi qua một lần trên con đường tương tự, lại là chị của cô bé, lớn hơn cô bé nhiều như vậy, trên suốt chặng đường phải cố gắng bảo vệ cô bé, chăm sóc cô bé, không được để cô bé bị thương."

Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Em có làm được không?"

Khâu Nhất Nhiên lúc này mới hoàn toàn xác định Lê Xuân Phong là thật lòng.

Nhưng mà.

"Tại sao?" Khâu Nhất Nhiên hơi nghi hoặc hỏi.

Tại sao mấy tiếng trước, Lê Xuân Phong còn không tin tưởng cô như vậy, không yên tâm cho cô làm, sợ cô bị thương...

Mà mấy tiếng sau, lại thay đổi ý định hoàn toàn?

Như là một loại cảm ứng, Lê Xuân Phong vỗ vỗ đầu cô , hỏi ngược lại: "Đây là lần đầu em biết chị thích lật lọng sao?"

"Cũng không phải," Khâu Nhất Nhiên nói, chậm rãi mở miệng: "Chỉ là cảm thấy rất khó tin."

Thẳng thắn mà nói, ngay khi ý nghĩ hoang đường này xuất hiện trong đầu, phản ứng đầu tiên của Khâu Nhất Nhiên cũng là cảm thấy không thể nào, chỉ riêng chuyến lái xe tới đây, đã khiến cả hai mệt bở hơi tai, trên đường còn phát sinh rất nhiều vấn đề chưa từng nghĩ đến trước khi khởi hành.

Nếu không có Lê Xuân Phong, một mình cô có làm được không?

Cô cảm thấy chắc chắn là không thể.

Nhưng nếu là lái xe về thì sao? Dù sao cũng đã trải qua một lần, có nên chăng có thêm kinh nghiệm, và thêm dũng khí?

Mấy ngày nay, Khâu Nhất Nhiên thỉnh thoảng tự hỏi mình như vậy, và nghĩ đến việc vạn nhất, vạn nhất cô thực sự làm được thì sao? Liệu có mang đến nhiều thay đổi hơn cho tuổi hai tám của cô không?

Thế là rất nhiều thứ đã bén rễ trong lòng, chậm rãi sinh trưởng.

Cô không nghĩ rằng Lê Xuân Phong thực sự sẽ ủng hộ.

Trong lúc cô còn bàng hoàng vì sự thay đổi ý định của Lê Xuân Phong, nàng lại đưa ra một việc khác khiến cô bất ngờ:

"Hơn nữa lần này cũng vậy, chi phí chúng ta mỗi người gánh một nửa."

Tâm tư Khâu Nhất Nhiên bị kéo ra, cô hơi kinh ngạc, không thể không hỏi: "Tại sao chị cũng muốn gánh một nửa?"

Lê Xuân Phong nhìn kỹ cô , dùng ngón tay tinh tế phác họa ngũ quan cô: "Bởi vì vốn là chị muốn dẫn em đến đây."

Ngón tay mềm mại của người phụ nữ rơi xuống bên môi cô.

Nhẹ nhàng lướt qua.

Khâu Nhất Nhiên mím mím môi.

Muốn mở miệng nói chuyện.

Giây sau lại bị ngón trỏ dựng thẳng của người phụ nữ ngăn lại.

Cô chỉ đành ngậm miệng.

"Chị là người khởi xướng, thì nên làm đến nơi đến chốn," Lê Xuân Phong nói.

Dừng lại một lát, lại bổ sung: "Dù cho đã không thể đi cùng em chuyến này nữa, thì cũng nên có trách nhiệm với việc này chứ."

Khâu Nhất Nhiên hiểu ý của Lê Xuân Phong.

Nhưng vẫn còn hơi do dự, cảm thấy mình không nên đồng ý, và vì thế nảy sinh nhiều xấu hổ hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện chi phí có thể nói sau, nhưng có một việc, cô nhất định phải nói rõ ràng ngay bây giờ:

"Em không phải muốn đẩy chị ra, nên mới không cho chị đi cùng."

Trước kia cô quả thực từng làm rất nhiều lần hành động đẩy Lê Xuân Phong ra, có lẽ xuất phát từ lòng kiêu hãnh, lại có lẽ xuất phát từ tự ti...

Nhưng lần này.

Không phải một trong hai điều đó.

"Chị biết," Lê Xuân Phong đưa ra câu trả lời rất hào phóng.

Nàng lại đến bóp nhẹ tai cô:

"Chị biết em là không muốn làm trễ nãi chuyện của chị, không muốn có người vì em mà vứt bỏ gì, hy sinh gì ..."

Khâu Nhất Nhiên tiếp lời Lê Xuân Phong:

"Em chỉ là cảm thấy, thực ra chuyện em làm này vốn đã tính là tùy hứng, vì vậy không muốn chị phải trả giá cho sự đơn độc của em."

"Chị biết," Lê Xuân Phong nhắc lại lần nữa.

Nàng khẽ cười, đến ôm lấy Khâu Nhất Nhiên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt cô:

"Vì vậy chị cũng nói với Hứa Vô Ý, bảo cô bé lấy chuyện của chính mình làm chủ, không cần nhất thời kích động mà đồng ý."

Thật tình mà nói.

Khi nói những lời này với Khâu Nhất Nhiên, chính Lê Xuân Phong cũng hoang mang, đây không phải là lời mình nói ra sao? Sao mình lại khoan dung đến vậy? Lại sao mình lại suy nghĩ cho người khác nhiều như thế?

Thậm chí là sau khi đàm phán xong với Hứa Vô Ý, trước khi đẩy cửa phòng ngủ vào.

Lê Xuân Phong còn vô cùng do dự, đứng lâu trước cửa.

Vào lúc đó, nàng liên tục tự hỏi mình nhiều lần, quyết định này rốt cuộc có chính xác hay không, còn cảm thấy bất luận mình và Hứa Vô Ý đã thảo luận đến bước nào, nhưng chỉ cần chưa nói với Khâu Nhất Nhiên, thì vẫn còn đường lui, vẫn còn có thể đổi ý... Dù sao đây cũng là việc nàng thành thạo nhất.

Và cũng cảm thấy, rất lâu sau này hồi tưởng lại, có lẽ đây lại là một lần tự chuốc lấy phiền toái, một lựa chọn sai lầm...

Nhưng.

Lúc đó nàng nhìn thấy bóng lưng Khâu Nhất Nhiên co rút trên giường, rất mỏng, rất gầy, khiến nàng nhớ đến người cuộn tròn trên giường thời thơ ấu trước khi khởi hành, cũng nhớ đến người vẽ ra những đám mây nhỏ bên tường... Bỗng nhiên lại cảm thấy không có bất kỳ biện pháp nào khác.

Cho đến tận lúc này, khoảnh khắc này.

Nàng nhìn vào đôi mắt hơi ẩm ướt của Khâu Nhất Nhiên, không rõ bên trong là vui mừng, cảm động, hay xấu hổ.

Nhưng đột nhiên cảm thấy mình đã đưa ra lựa chọn đúng.

"Tại sao?"

Ở một khía cạnh nào đó, Khâu Nhất Nhiên rất giống Lê Xuân Phong, sẽ thích hỏi tại sao khi nhận được sự khoan dung, và cũng cảm thấy rất nhiều bàng hoàng lúng túng.

Lê Xuân Phong nhìn mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng rờ khóe mắt hơi ửng hồng của cô, suy nghĩ rất tỉ mỉ, nhưng nhẹ nhàng trả lời:

"Bởi vì chị lo lắng cho em, muốn bảo vệ em."

Mặc dù thủ đoạn chẳng mấy cao minh, cũng thường lần trước lần sau không nhất quán, không phải là một người yêu hoàn hảo.

Nhưng.

"Nhưng vẫn là yêu em, muốn ủng hộ em."

Trong bóng tối, Lê Xuân Phong nhẹ nhàng hôn khóe miệng Khâu Nhất Nhiên.

Khâu Nhất Nhiên nhắm mắt lại.

Trong nụ hôn triền miên này, cô nếm được một giọt lệ, mặn chát, se lại, và cảm thấy đắng, sau đó mới hoàn toàn bừng tỉnh hóa ra trên đời này còn có một cách để chạm tới trần nhà.

Là nhờ người yêu nâng đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro