Chương 83: Lê Vô Hồi
"Lần này chị có lẽ không thể đồng hành cùng em quá lâu được." Lê Xuân Phong nói.
Khâu Nhất Nhiên không nói gì.
Rất yên tĩnh ôm chặt Lê Xuân Phong, cả khuôn mặt vùi vào ngực nàng, hơi thở ấm áp.
Lê Xuân Phong gầy, nhưng không phải kiểu gầy không khỏe mạnh, nàng thường xuyên rèn luyện thân thể, tập Pilates, chạy bộ, bơi ... Nói chung thể chất khỏe mạnh hơn rất nhiều so với Khâu Nhất Nhiên không có tinh lực để vận động.
Vì vậy khi ôm lấy nàng là một cảm giác vừa mềm mại lại vừa cứng cỏi, người nàng luôn hơi lạnh, nhưng ôm một lát sẽ từ từ trở nên ấm áp, tiêu hao và tiếp nhận sự nóng bỏng, thừa thãi trên người Khâu Nhất Nhiên.
Có lẽ người cũng như tên, nàng như gió xuân, vừa mang theo hơi lạnh còn sót lại của mùa đông, lại vừa mang theo sự ấm áp tân sinh của ngày xuân.
"Sao lại không nói gì vậy?" Giọng nói của Lê Xuân Phong phát ra rất nhẹ từ trên đỉnh đầu, cắt ngang những suy nghĩ lơ lửng của Khâu Nhất Nhiên.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, mang theo nhiệt độ đã dần trở nên ấm áp, ôm cô từ phía sau và siết chặt lại từ từ.
Khâu Nhất Nhiên lắc đầu trong vòng tay của Lê Xuân Phong.
Cô yêu thích mùi vị trên người Lê Xuân Phong, ngọt nhạt, nhưng lại hơi thoảng vị đắng, khiến cô cảm thấy an ổn trên con đường mơ hồ bối rối, cũng làm dịu tâm trạng của cô.
Không cần nói gì cả, cũng có thể ôm rất lâu.
Lê Xuân Phong có lẽ cảm nhận được tâm trạng của cô.
Không truy hỏi nữa, mà cũng hơi dùng cằm cọ cọ cô, vuốt ve tóc cô một cách có chút tính trẻ con: "Không vui thì cứ trốn đi không gặp ánh sáng."
Thủ thỉ nhẹ nhàng, như là đang cười nhạo cô một cách không khách sáo: "Giống như một đứa trẻ con vậy."
Nhưng tay vẫn ôm cô chặt hơn.
Xe cao tốc vững vàng hướng về phía trước, đi ngang qua một đường hầm cực kỳ dài.
Bóng tối tràn ngập, thế giới yên tĩnh, họ ẩn mình trong đó ôm nhau không một tiếng động, cho đến khi đoàn tàu cao tốc nghênh đón ánh sáng, trở nên thông suốt và tươi sáng.
Tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn vặt đi qua, đoàn tàu lại khôi phục sự huyên náo.
Khâu Nhất Nhiên mới khịt mũi, tách ra khỏi Lê Xuân Phong, hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Cô vừa nói, vừa ngồi thẳng lại, liền nhìn thấy Lê Xuân Phong tập trung thẳng vào mắt cô, có chút ngại ngùng lau khóe mắt: "Nghĩ đến sau này cũng sẽ không bao giờ đến nữa, hơi thương cảm."
Lê Xuân Phong đến xoa xoa khóe mắt đỏ ửng của cô, giọng nghe rất kiên định: "Vì vậy đã tạm biệt tốt với người bạn tốt của em chưa?"
Lòng bàn tay rất mềm, mang theo nhiệt độ ấm nóng do vừa ôm ấp.
Cũng không biết tại sao, Khâu Nhất Nhiên suýt chút nữa lại muốn khóc.
Ban đầu cô chỉ có một chút buồn bã nhỏ.
Nhưng nhìn thấy Lê Xuân Phong lén lút đi theo cô vào trong đoàn tàu này, viền mắt liền lập tức ướt át lên.
"Tạm biệt rồi, là anh ấy đưa em đến đây đó," Khâu Nhất Nhiên hơi chậm lại.
Không để mình vừa nhìn thấy mắt Lê Xuân Phong liền không nhịn được muốn khóc:
"Vệ Tử Kha là người bạn duy nhất của em ở đây, người rất tốt, giúp em ất nhiều, vừa rồi còn luôn động viên em cố lên, không cần sợ hãi. Em rất cảm kích anh ấy."
Lê Xuân Phong nghe cô nói hết lời, lại cầm tay cô đang đặt trên đầu gối lên, nắm trong tay, như an ủi, nhẹ nhàng xoa nắn: "Không sao."
Lê Xuân Phong không nói câu nào như "Sau này còn có cơ hội gặp lại".
Tâm tình của Khâu Nhất Nhiên chậm rãi bình phục, cũng không nói thêm gì, chỉ là hơi sa sút tựa vào vai Lê Xuân Phong, mặt mềm mại cọ cọ vai Lê Xuân Phong, sau đó liền nhìn phong cảnh núi non ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Lê Xuân Phong nhìn cô rất lâu, nàng không muốn cô vì việc trở về bên cạnh mình mà sinh ra bất kỳ nỗi buồn bã nào, nhưng đồng thời lại hy vọng, khi cô buồn bã, mình là người duy nhất có thể ở bên cạnh làm bạn với cô.
Vì vậy.
Nàng chỉ còn cách nắm chặt Khâu Nhất Nhiên hơn nữa.
Khi đường hầm kế tiếp đến gần, đoàn tàu rơi vào khoảng thời gian bóng tối dài lâu, nàng nói ra câu nói mà mình đã từng vô số lần muốn nói một cách quang minh chính đại:
"Chị sẽ luôn ở bên cạnh em."
. . .
Nhưng Lê Xuân Phong cũng không thể đồng hành cùng Khâu Nhất Nhiên quá lâu.
Nàng đã nén công việc đến mức tối đa, cũng giảm bớt rất nhiều thời gian nghỉ ngơi cá nhân, mấy ngày làm việc liên tục không ngủ, đổi lại bằng việc ngủ bù trên đường, mới trộm được một khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Khi đến sân bay quá cảnh.
Khâu Nhất Nhiên phải lên chuyến bay đi Paris, còn Lê Xuân Phong thì bay đi London, tham dự một hoạt động mùa hè của một thương hiệu nào đó.
Thế là Lê Xuân Phong vô cùng lo lắng, trước khi hai chuyến bay khác nhau tách họ ra, nàng vẫn luôn nắm tay Khâu Nhất Nhiên thật chặt, tuy đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, nhưng cả người trông vẫn rất căng thẳng, như thể sợ Khâu Nhất Nhiên sẽ lần thứ hai biến mất.
"Không sao," Khâu Nhất Nhiên cảm nhận được sự căng thẳng của Lê Xuân Phong, bóp nhẹ ngón tay Lê Xuân Phong, sau đó hơi bất đắc dĩ nhắc lại sự thật kia với nang: "Em năm nay đã hai tám tuổi rồi."
Lê Xuân Phong liếc cô một cái, khẽ cau mày, hơi gượng gạo gật đầu: "Được rồi."
Dường như nàng không mấy đồng tình, nhưng cũng không còn cách nào.
Khâu Nhất Nhiên nghiêng đầu nhìn Lê Xuân Phong một lúc, đột nhiên ôm chầm lấy nàng.
Cho đến hôm nay, họ đã trải qua rất nhiều lần chia ly: nhiều lần khó xử và không thể tả hơn ba năm trước; lần bình tĩnh nhưng đau khổ vào mùa xuân năm nay; và sau đó là lần Khâu Nhất Nhiên rời Paris lần thứ hai một cách kỳ quặc và cay đắng ... Những lần chia ly kéo dài, ngắn ngủi, thể diện, không thể diện, lo lắng, không muốn ...
Có lẽ sau này vẫn sẽ còn rất nhiều lần, bởi vì họ là người yêu của nhau, đồng thời cũng là chính mình.
Đến hiện tại, Khâu Nhất Nhiên đã tạo thành thói quen, mỗi lần chia tay, đều dành cho Lê Xuân Phong một cái ôm, xuất phát từ sự không muốn, và cũng xuất phát từ ... muốn che lấp những ký ức đau khổ về sự chia ly của Lê Xuân Phong.
Có lẽ điều này rất khó, nhưng cô sẽ cố gắng, và sẵn lòng dành rất nhiều thời gian cho chuyện này.
Lê Xuân Phong bị cô ôm lấy.
Dường như phản ứng cũng tự nhiên hơn trước một chút, một lúc lâu sau, cả người hơi thanh tỉnh lại, và cũng đưa tay ôm lại cô.
"Qua đến đó em lo lắng," Một lúc lâu sau, Lê Xuân Phong cất tiếng, giọng nàng lơ lửng bên tai cô, hơi mơ hồ: "Hành lý ký gửi đã đến nơi, chị sẽ sắp xếp người giúp em thu xếp."
Khâu Nhất Nhiên gật gật đầu: "Biết rồi."
Lê Xuân Phong "Ừ" một tiếng, hơi nhấc tay lên.
Khâu Nhất Nhiên tưởng nàng muốn kết thúc cái ôm này, liền chủ động dịch ra ngoài một bước.
Kết quả cô vừa mới có động tác.
Lê Xuân Phong lại đột ngột ôm cô trở lại, nhưng không nói gì cả.
"Sao vậy?" Khâu Nhất Nhiên hạ giọng: "Chuyến bay của chị sắp cất cánh rồi."
Lê Xuân Phong nói "Chị biết," nhưng vẫn rất yên tĩnh ôm cô một lát, mới tách ra khỏi cô.
Khâu Nhất Nhiên và nàng đối mắt nhau, trong chốc lát cũng có rất nhiều chuyện muốn dặn dò, nhưng lại không biết nên chọn cái nào để nói trước thì tốt hơn.
Thế là mím mím môi, chỉ nói một câu: "Em chờ chị trở về."
Lê Xuân Phong nở nụ cười, như đây chính là câu mà nàng rất muốn nghe.
Ánh sáng sáng rỡ của sân bay, nàng cúi mắt liếc nhìn Khâu Nhất Nhiên, giúp cô chỉnh lại cổ áo: "Ở nhà một mình, phải ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt."
Khâu Nhất Nhiên gật đầu, rất ôn hòa đồng ý: "Chị cũng vậy."
Lê Xuân Phong dừng lại một chút, nhìn cô một hồi, còn nói thêm: "Ngoài ra, không làm gì cũng không sao."
Khâu Nhất Nhiên sửng sốt.
Lê Xuân Phong dường như đã dự đoán được phản ứng ngây người đột ngột của cô, và cảm thấy vẻ mặt này của cô rất buồn cười, thế là tiến lại bóp nhẹ mặt cô: "Không lập tức đi tìm việc làm cũng không sao."
Lại cười với cô: "Không suy nghĩ ý nghĩa nhân sinh cũng không sao."
"Không dám rửa phim để xem những bức ảnh mình chụp, không dám bước vào phòng tối kia, cũng đều không sao."
Sân bay người đến người đi, ồn ào nhộn nhịp, như rất nhiều con côn trùng đủ màu sắc vo ve bay bên tai.
Lê Xuân Phong đứng trong đó, mặc áo khoác trắng và váy dài màu xám rất đơn giản, còn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang che mặt, có lẽ là một người có độ tối không cao lắm trong mùa hè.
Nhưng cũng là người bao dung nhất.
"Khâu Nhất Nhiên."
Nàng gọi tên cô.
Chờ đến khi cô nhìn về phía nàng trong sự hoảng hốt, lại rất rõ ràng nói ra lời cảnh cáo: "Chị cho phép em về Paris, không phải vì muốn em chịu khổ."
Khâu Nhất Nhiên không nói gì.
Lê Xuân Phong giúp cô chỉnh lại mái tóc hơi rối, bổ sung thêm một câu rất vô lý: "Em năm nay mới hai tám tuổi, không cần quá nóng vội."
Khâu Nhất Nhiên vốn còn đang mơ màng và mất tập trung, đột nhiên nghe thấy câu nói kia lại bật cười.
Cô cảm thấy Lê Xuân Phong mới là kiểu người lớn sẽ nuông chiều đứa trẻ, cuối cùng, hai người họ cũng không quá hợp để nuôi con, chỉ hợp để làm người yêu.
"Chị sẽ trở về sau vài ngày."
Lê Xuân Phong chắc là không biết cô đang cười cái gì: "Em muốn làm gì thì làm, không muốn làm gì thì không làm ..."
Cuối cùng lại rất kiên nhẫn hỏi cô: "Biết không?"
Cả hai họ đều rất thích hỏi đối phương câu này. Và cũng không nhớ rõ rốt cuộc là từ ai bắt đầu trước, nhất định phải hỏi, và nhất định phải có được câu trả lời kia.
Hôm nay, nhìn Lê Xuân Phong đặc biệt trịnh trọng, Khâu Nhất Nhiên cũng đặc biệt trịnh trọng trả lời:
"Biết rồi."
. . .
Khâu Nhất Nhiên trở lại Paris.
Đại đa số thời gian, Paris thực sự là một thành phố có khí hậu dễ sống, mùa hè sẽ không quá nóng, nhiệt độ thích hợp, cũng sẽ không khiến cảm giác chân cụt của Khâu Nhất Nhiên cảm thấy quá nhiều khó chịu.
Có lẽ khi bước lên chuyến cao tốc từ Thành phố Sương Mù, Khâu Nhất Nhiên còn khá nóng vội, nghĩ đến việc mình có thể sẽ rất lâu không có việc gì để làm ở Paris liền rất bất an.
Nhưng sau khi chia tay với Lê Xuân Phong ở sân bay, cô lại đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thực ra Paris cũng chỉ là Paris, tuy rằng sáng lấp lánh, nhưng dù cho cô tạm thời không phát ra ánh sáng, cũng dường như không sao cả.
Lê Xuân Phong nói với cô, không sao.
Khâu Nhất Nhiên đã nghĩ, thật sự không sao.
Trong những ngày chờ đợi Lê Xuân Phong trở về, cô rảnh rỗi, phát hiện dường như cuộc sống thật sự không cần phải có nhiều sự hoảng sợ như vậy.
Cô chậm rãi sắp xếp bản thân, dọn dẹp rất nhiều đồ được ký gửi từ trong nước về, lấp đầy căn nhà rất lớn kia, còn mang chân giả, cầm theo bộ máy ảnh phim mà Lê Xuân Phong tặng cho cô, đi đến rất nhiều nơi mà trước kia cô ở đây cũng chưa từng đi qua, nghe một số hướng dẫn viên du lịch đến từ Trung Quốc giảng về lịch sử văn hóa của thành phố này, giống như một du khách mới tới thành phố này, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, cũng nóng lòng muốn thử.
Ngày hôm ấy.
Khâu Nhất Nhiên đi nhiều đường hơn, hơi mệt một chút, lần thứ hai đi ngang qua nhà sách kia, vốn muốn tìm một chỗ nghỉ chân một lát, kết quả nhìn thấy nhà sách dán thông báo tuyển dụng.
Cô nhìn chằm chằm một hồi.
Mở điện thoại liên hệ theo thông báo tuyển dụng.
Một giờ sau, cô trở thành một nhân viên cửa hàng nhà sách, mỗi ngày làm việc tám giờ, phụ trách sắp xếp sách và phục vụ khách hàng.
Tiền lương không cao.
Nhưng cô rất vui, bởi vì mỗi ngày đều có thể thấy quanh quầy sách nhiếp ảnh có bao nhiêu người dừng lại, và cũng có thể quan sát được rất nhiều người ven đường, người trong cửa hàng.
Đây là chuyện mà cô không nghĩ mình thích làm.
Cô cảm thấy đây là sở thích mới mà mình tìm thấy.
Đêm đó.
Khi gọi điện thoại cho Lê Xuân Phong, Khâu Nhất Nhiên báo tin tốt này cho nàng.
Lê Xuân Phong lắng nghe cẩn thận về nội dung công việc, cùng yêu cầu đi làm, rất quan tâm một vấn đề: "Có xa không?"
"Cũng tạm ổn," Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một chút: "Em có thể đi tàu điện ngầm đi làm."
"Được rồi," Lê Xuân Phong nói, sau đó lại nhắc nhở cô: "Tàu điện ngầm Paris rất rối loạn, em phải cẩn thận, đừng để bị móc túi, cũng không được ngồi sai tuyến."
Khâu Nhất Nhiên đồng ý.
Lê Xuân Phong "Ừ" một tiếng hơi hờ hững, không cúp điện thoại, dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không nói.
"Lê Xuân Phong," Khâu Nhất Nhiên đẩy cửa sổ ra, cảm giác được gió ấm áp của mùa hè thổi vào mặt, giọng cô rất vui vẻ nói:
"Em rất vui."
Có lẽ nhận ra giọng cô thật sự rất vui vẻ, Lê Xuân Phong cũng cười:
"Em vui là được rồi."
Cô rất thích công việc này, tuy rằng không thoải mái, nhưng đồng nghiệp thân thiện, khách hàng cũng không làm khó dễ cô nhiều. Rất phổ thông, nhưng cũng có thể khiến cô tạm thời ngừng suy nghĩ quá nhiều, quan sát rất nhiều ... Cũng là sau khi làm việc ở nhà sách lâu như vậy, Khâu Nhất Nhiên mới phát hiện, thì ra Paris nhanh như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người chọn cách sống chậm lại để suy nghĩ.
Có lẽ bị bầu không khí ở đó lây sang, Khâu Nhất Nhiên cũng không vội vàng nhặt lại quá khứ, cô vẫn còn sợ hãi, và vẫn còn hoảng sợ, không biết tương lai rốt cuộc nên đi theo hướng nào sẽ thuận lợi hơn.
Nhưng sau thời gian dài giằng co với chính mình như vậy.
Cô cuối cùng cũng thử gác lại những sự hoảng sợ này tạm thời, cho đến khi chính mình thu thập đủ tinh lực để đối phó.
Trước khi Lê Xuân Phong trở về.
Khâu Nhất Nhiên bất ngờ nhận được liên hệ từ một người.
Thế là hôm nay Khâu Nhất Nhiên tan ca, vội vã về nhà thay một bộ quần áo sạch sẽ, đúng giờ đến điểm hẹn.
Đó là hoàng hôn, một đoạn sông Seine lấp lánh ánh vàng trong trẻo, rất nhiều người trẻ nhàn tản đi dạo trong đó, ngắm cảnh, quay phim ... Có một người phụ nữ ban đầu quay lưng lại nhìn chằm chằm sông Seine ngẩn người, sau khi cô đến gần, cô ấy như có cảm ứng mà quay đầu lại.
Rồi cô ấy cười và vẫy tay về phía Khâu Nhất Nhiên. Đó là Vượng Vượng. Chỉ có một mình cô ấy.
. . .
"Chào cô bạn Trung Quốc."
Đây là câu đầu tiên Vượng Vượng nói.
Là tiếng Trung.
Chuẩn hơn rất nhiều so với trước kia Tuyết Bính nói.
Có thể là cô ấy đã một mình luyện tập rất nhiều lần trước khi Khâu Nhất Nhiên đến.
Vượng Vượng quay lưng về phía sông Seine, cả người khoác một tầng ánh vàng, khuôn mặt trông có chút mơ hồ.
Thế là bóng dáng cô ấy vắng lặng, cũng giống như một giấc mơ phát ra vào lúc hoàng hôn.
Khâu Nhất Nhiên dừng lại rất lâu, cũng hoảng hốt rất lâu, mới hơi ngu ngơ nhận ra, lần gặp mặt trước với Vượng Vượng và Tuyết Bính đã khá lâu rồi ...
Và cũng phát hiện, chính mình luôn thích nói Vượng Vượng và Tuyết Bính liền với nhau.
Mặc dù hiện tại chỉ có một mình Vượng Vượng.
Cô chậm rãi đi tới, hơi gượng gạo nhếch khóe miệng lên với Vượng Vượng, làm ra vẻ kinh ngạc, dùng tiếng Anh nói: "Đã lâu không gặp."
Cô cố gắng không để mình bộc lộ sự ngạc nhiên và buồn bã vì Vượng Vượng chỉ đến một mình.
Nhưng giọng nói nghe vẫn không đủ vui vẻ.
Vượng Vượng có lẽ cũng phát hiện ra, trước hết cười rất sảng khoái với cô, sau đó nhảy xuống từ bậc thang kia, vỗ vỗ vai cô:
"Đừng buồn, tôi rất vui khi được gặp lại cô."
Đến gần rồi.
Khâu Nhất Nhiên mới hoàn toàn thấy rõ Vượng Vượng cũng gầy đi rất nhiều, thịt dưới xương gò má đều hõm vào. Cô ấy vốn là người da trắng, bây giờ da trở nên trắng xám hơn, như là cũng vừa trải qua một trận bệnh rất nặng.
Khâu Nhất Nhiên nhìn Vượng Vượng thêm vài lần, thì có chút khổ sở, không dám nhìn nữa, cúi đầu nhìn mũi chân, cười nói: "Sao lại đột nhiên nhớ đến Paris tìm tôi?"
"Trước tôi có tìm hiểu tin tức mới mẻ," Vượng Vượng nói với cô, sau đó rất tự nhiên ôm vai cô, nhưng rất nhanh lại thả xuống: "Mới biết cô và Tiểu Lê đều là những người giỏi giang như vậy. Vì vậy lần này vừa hay cùng mẹ tôi đến đây, liền muốn hỏi thử xem hai người có khả năng vẫn còn ở Paris hay không, kết quả không ngờ thật sự ở đây."
Nói xong sau khi, lại lặp lại: "May mắn, may mắn hai người vẫn còn ở đây."
Thì ra là như vậy.
Khâu Nhất Nhiên gật gù, nhưng không có cách nào hỏi chuyện của Tuyết Bính, chỉ nhìn chằm chằm vai của Vượng Vượng mà ngẩn người.
"Vậy nói cách khác, hai người không ly hôn đúng không?" So với sự trầm mặc của cô, Vượng Vượng dường như có tâm trạng trò chuyện với cô hơn.
"Ly hôn rồi."
Khâu Nhất Nhiên không biết phải khái quát toàn bộ quá trình phức tạp như thế nào: "Thế nhưng bây giờ chuẩn bị tái hôn, chỉ là thời gian đã hẹn trước vẫn chưa tới."
Nghe được câu trước, Vượng Vượng trố mắt. Nghe được câu sau, Vượng Vượng lại cười: "Tôi biết ngay mà."
Khâu Nhất Nhiên nghe thấy câu này, không biết phải đáp lại thế nào.
Vượng Vượng trầm mặc một lát, lại nói rất nhỏ: "Thật tốt quá."
Như là thủ thỉ, lại giống như cảm thán.
Khâu Nhất Nhiên không dám hỏi tại sao Tuyết Bính không đến, cũng không dám nhìn vào mắt Vượng Vượng, chỉ còn cách nhếch khóe miệng lên, sau đó lại nhìn sóng nước lay động.
Ngược lại là Vượng Vượng tự mình, cùng cô sánh vai nhìn nước sông Seine lay động một lát, sau đó lại chủ động nhắc đến: "Chị ấy không có quá buồn."
Khâu Nhất Nhiên im lặng.
Vượng Vượng có lẽ cảm thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô rất buồn cười, cô ấy tự mình cười lớn, cười một hồi, mới dừng lại, từ từ nói với cô:
"Chị ấy đã hoàn thành tất cả những việc muốn làm, cũng đã cùng tôi trải qua một tuần trăng mật rất dài, rất dài, rất dài, còn kết giao được rất nhiều người bạn mới, và nhận được sự yêu thương của mọi người xung quanh, vì vậy khoảng thời gian đó chị ấy cười rất nhiều. Cuối cùng đã đến một quốc gia nhiệt đới ấm áp, trải qua cuộc sống rất dễ dàng."
Khâu Nhất Nhiên yên lặng lắng nghe, không biết Vượng Vượng là cố ý dùng giọng nhẹ nhàng nói cho cô nghe, hay là thật sự đang kể sự thật.
Nhưng mặc kệ thế nào, cô vẫn nói:
"Miễn là chị ấy sống vui vẻ thì tôi cũng cảm thấy vui cho chị ấy."
Vẻ mặt rất thành khẩn, viền mắt hơi ướt át.
Vượng Vượng chọc ghẹo cô: "Sao cô lại có vẻ muốn khóc vậy?"
"Có sao?" Khâu Nhất Nhiên che mắt mình, sau đó hơi gượng cười với Vượng Vượng: "Có lẽ là bị gió thổi."
Vượng Vượng nhìn chằm chằm mắt cô một lúc, không vạch trần lời biện hộ của cô, mà nói: "Cô là người bạn tốt đầu tiên mà chị ấy tìm đến."
Sau đó lại hỏi cô: "Cô có biết tại sao không?"
Khâu Nhất Nhiên hơi mơ hồ lắc đầu.
"Bởi vì chị ấy cảm thấy tiếc nuối cho hai người nhất." Vượng Vượng nhắc đến một cách rất thờ ơ: "Tôi nhớ có một buổi chiều trời rất đẹp, chị ấy bảo tôi đổ tất cả ảnh chụp chung trước kia ra, khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người, tôi còn ngẩn người một lát, không biết rốt cuộc hai người có đến Paris hay không, kết quả chị ấy nói chị ấy cảm thấy đây là tấm ảnh chụp chị ấy xinh đẹp nhất trong số những bức ảnh chụp chung kia ..."
Đúng là lời mà Tuyết Bính sẽ nói.
Khâu Nhất Nhiên cười cười, không ngắt lời.
Vượng Vượng tiếp tục nói: "Cho nên chị ấy dặn dò tôi nhất định phải đến thăm hai người một chút, xem rốt cuộc hai người đã tái hôn chưa ..."
Và còn nhún vai, với giọng điệu như chê trách: "Cô biết đấy, chị ấy luôn quá tốt tính mà."
Trong lúc Vượng Vượng nói những điều này.
Khâu Nhất Nhiên cũng cuối cùng đã dám nhìn vẻ mặt của cô ấy, phát hiện đối phương cũng không có vẻ gì đau khổ trầm trọng như mình nghĩ, khi nhắc đến những chuyện quá khứ kia, cô ấy thật sự rất dễ dàng.
Dường như cái chết của Tuyết Bính, là một chuyện cần rất nhiều bi thương, nhưng cũng không quá khó khăn để chấp nhận.
Thế là Khâu Nhất Nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô không còn dùng tâm trạng nặng nề để đối diện với chuyện này, mà nghiêm túc nghe Vượng Vượng kể về câu chuyện của Tuyết Bính, dường như Tuyết Bính thật sự đang ở ngay trước mặt họ vậy.
Sau một khoảng thời gian.
Hai người họ chậm rãi đứng bên bờ sông thổi gió, trò chuyện về tình hình gần đây.
Khâu Nhất Nhiên nói mình đã tái hôn, chọn trở lại Paris, gần đây đã tìm được một công việc phù hợp.
Vượng Vượng cảm thấy vui cho cô, nói mình chuẩn bị trước tiên đi làm một thời gian, tích góp tiền rồi lại đi du lịch, còn kể rất nhiều chuyện của Tuyết Bính, cuối cùng cả người đều khô cổ họng, mới hơi ngượng ngùng liếc nhìn Khâu Nhất Nhiên:
"Tôi có phải kể quá nhiều rồi không?"
"Sẽ không," Khâu Nhất Nhiên ôn hòa lắc đầu: "Cô có thể kể cho tôi nghe nhiều hơn."
Vượng Vượng thở phào nhẹ nhõm, lại hơi mở môi.
Trông có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết vì sao, sau đó lại rất lâu không mở miệng.
Một lát sau.
Vượng Vượng hơi ngẩn ngơ nhìn về phía bờ sông xa xôi, nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi nghĩ tôi có lẽ phải kể những chuyện này cho mỗi người nghe một lần."
Giọng điệu như không mấy vui vẻ: "Thật sự phiền phức."
Khâu Nhất Nhiên lẳng lặng đứng cùng cô ấy bên bờ sông, nói: "Chúng tôi đều rất sẵn lòng nghe."
Vượng Vượng không biết là nhớ tới chuyện gì, nhíu mặt, rất lâu sau mới hướng về phía cô nở một nụ cười, nhưng không nói thêm nhiều.
Cô ấy im lặng một lát, sau đó lấy ra từ túi xách, đưa cho cô mấy bức ảnh chụp chung mà mình đã rửa sẵn.
Khâu Nhất Nhiên nhận lấy trong tay, liền nhìn thấy trong vài tấm ảnh chụp chung, cô và Lê Xuân Phong đều không nhìn vào ống kính, ngày hôm đó gió rất lớn, tóc của mọi người đều bị thổi rối loạn, chỉ có Tuyết Bính ở giữa cười rất tươi.
"Chị ấy nói bản thân chị ấy ở tấm này là xinh đẹp nhất."
Vượng Vượng bắt chước giọng điệu thường dùng của Tuyết Bính: "Mới chẳng thèm quan tâm hai người có nhìn vào ống kính hay không."
Khâu Nhất Nhiên lại bị chọc cười.
Vượng Vượng đúng lúc bổ sung: "Vậy bây giờ hai chúng ta chụp ảnh chung nhé?"
Nói xong.
Cô ấy như là ý thức được điều gì, lại tự mình lầm bầm: "Nhưng Tiểu Lê cũng không ở Paris, lần này có lẽ không gặp mặt được rồi."
"Không sao," Khâu Nhất Nhiên nói: "Sau này nếu cô đến Paris, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm chúng tôi."
"OK," Vương Vương nhún mũi.
Sau đó liền vừa khoác vai cô , vừa giơ máy ảnh lên, Khâu Nhất Nhiên mỉm cười với ống kính.
"Tách —"
Hình ảnh được ghi lại.
Trước khi Vượng Vượng rời đi, Khâu Nhất Nhiên lại lấy ra chiếc máy ảnh phim trông rất không chuyên nghiệp của mình, nói với Vượng Vượng: "Để tôi chụp cho cô một tấm ảnh bên bờ sông Seine nhé."
Cô tạm thời không sử dụng những thiết bị đắt tiền mà mình đã từng sưu tầm, gần đây chỉ mang chiếc máy ảnh phim kia ra ngoài, khi chụp ảnh cũng vẫn không có mục đích gì cả.
"Coi như để lưu lại một kỷ niệm," cô nói với Vượng Vượng.
Vượng Vượng rất thoải mái đồng ý, thậm chí còn rất phối hợp tạo dáng bên bờ sông.
Mặc dù hơi quá lố một chút.
Nhưng Khâu Nhất Nhiên vẫn vừa ôn hòa cười, vừa chậm rãi tìm góc độ cho cô ấy, di chuyển vị trí, cuối cùng bên bờ sông Seine, lưu lại vài bức ảnh mặt nghiêng lấp lánh sóng nước cho người bạn Nga đường xa mà đến này.
Đương nhiên, bây giờ vẫn chưa thể nhìn thấy ảnh liền.
Chụp xong Khâu Nhất Nhiên giải thích với Vượng Vượng: "Có lẽ phải chờ phim ảnh được rửa ra rồi mới gửi cho cô được."
"Không thành vấn đề," Vương Vương nói: "Bất cứ lúc nào cũng được."
Khâu Nhất Nhiên gật gật đầu, hơi do dự dừng lại rất lâu, còn nói: "Có lẽ sẽ mất rất lâu."
Gió thổi qua, Vượng Vượng cười rất tươi dưới ánh mặt trời lặn: "Yên tâm, tôi là một người rất có kiên nhẫn."
Khâu Nhất Nhiên cũng nở nụ cười.
Tách —
Cô đã chụp được cảnh tượng này.
. . .
Sau khi chụp xong những bức ảnh này sau khi mặt trời đã lặn vào bên kia trái đất.
Vượng Vượng nói cô ấy phải rời Paris tối nay, hy vọng lần sau gặp mặt, hai người họ đều sẽ trở nên tốt hơn, còn hy vọng có thể nhận được tin tốt của cô và Lê Xuân Phong trong những tấm ảnh ký tặng kia.
Lần gặp mặt này rất đột ngột, cũng rất vội vàng. Cũng không biết có phải thật hay không còn có cơ hội kế tiếp ... Thế là trước khi chia tay, Vượng Vượng vẫn ôm Khâu Nhất Nhiên một cái rất đơn giản.
Cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên nhìn Vượng Vượng lên xe.
Nhìn chiếc xe kia chậm rãi lái đi, cô một mình quay lại bên bờ sông Seine, ngẩn người rất lâu.
Sau đó, cô gửi tin nhắn cho Lê Xuân Phong nói về chuyện Vượng Vượng đến Paris,cô nói với nàng Vượng Vượng đến một mình.
Không nói có Tuyết Bính.
Lê Xuân Phong có lẽ rất bận, nhưng cũng hiểu ý cô, rất lâu sau mới trả lời: 【 Vậy em đã chào đón cô ấy cẩn thận chưa? 】
Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ rất lâu, trả lời: 【 Cô ấy nói rất tiếc lần này không có cơ hội gặp chị. Em đã chụp cho cô ấy mấy tấm ảnh, đến lúc rửa ra sẽ gửi cho cô ấy 】
Lê Xuân Phong trả lời rất ngắn gọn: 【 Tốt. 】
Khâu Nhất Nhiên cất điện thoại, tâm trạng nặng nề đi về nhà, không vội vàng đi xe về nhà, mà một mình đi dạo rất lâu, bước vào rất nhiều con phố cong queo, và đi ra từ rất nhiều con hẻm chật hẹp.
Ngày mai cô không cần đi làm, vì vậy thời gian không vội, chậm một chút cũng không sao.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán rượu nhỏ.
Khâu Nhất Nhiên hơi động lòng dừng chân.
Cô nhìn những chai rượu sặc sỡ, cũng nhìn thấy chất lỏng trong suốt, tinh xảo xinh đẹp bên trong, nghĩ đến Lê Xuân Phong sẽ trở về vào ngày mai, và cũng nghĩ đến Lê Xuân Phong gần đây thật sự rất ngoan ngoãn không lạm dụng cồn để ngủ.
Nửa phút sau.
Cô chủ động bước vào, dùng số tiền tiết kiệm hạn hẹp của mình, mua một chai rượu vang đỏ có độ cồn không cao lắm, giá cũng không mắc.
Lúc bước ra, bên ngoài đã bắt đầu mưa phùn.
Cả Paris lại bị làm ẩm ướt, trở nên mờ mịt sương khói.
Một ngày tan làm rất bình thường, trên đường phố rất nhiều người bước chân vội vã, trò chuyện về những chuyện vụn vặt của cuộc sống. Khâu Nhất Nhiên cũng trở thành một thành viên trong đó.
Cô kết thúc việc gặp mặt một người bạn tốt từ xa đến, trên đường về nhà mua một chai rượu vang đỏ. Cô giấu chai rượu vang đỏ trong ngực, tăng tốc bước chân đi về nhà, chuẩn bị chờ vợ mình trở về vào ngày mai cùng thưởng thức. Đương nhiên, có lẽ bây giờ vẫn là vợ cũ, nhưng cô cảm thấy đã có thể sớm bỏ cái danh xưng này.
Cô vừa tránh mưa, vừa nghĩ kỹ trong lòng, muốn trước khi đối phương trở về, vứt hết tất cả gừng trong tủ lạnh, hoặc dùng để xào rau hết đi ...
Không cho vợ mình lén lút ăn vào buổi tối.
Khi về đến nhà, Khâu Nhất Nhiên cả người đã bị ướt hết, như một con rối bị thấm ướt, ướt nhẹp dùng mật mã mà mở cửa.
Đèn cảm ứng âm thanh ở cửa tự động sáng lên, cô đóng cửa, khi cúi người xuống thay giày một cách hơi mệt mỏi, rất đột ngột nhìn thấy trong tủ giày có thêm một đôi giày đi ngoài, và thiếu một đôi dép.
Như một công tắc nào đó.
Cô nhìn thấy sự thay đổi trong tủ giày, và chậm nửa nhịp nghe thấy tiếng nước.
Tí tách, tí tách.
Truyền đến từ hướng phòng tắm.
Có lẽ là vợ cũ của cô trở về sớm và đang tắm.
Khâu Nhất Nhiên đột nhiên quay lại mỉm cười với tủ giày.
Lê Xuân Phong nhìn thấy thì có lẽ sẽ nói cô rất ngu ngốc.
Khâu Nhất Nhiên thay giày, lại suy nghĩ một chút, lấy chai rượu vang đỏ trong ngực ra, cẩn thận lau sạch nước mưa trên thân chai, đặt vào tủ lạnh.
Sau khi đóng cửa tủ lạnh, cô rất không yên tâm, lại mở cửa tủ lạnh ra, nhìn chằm chằm hai chai rượu vang đỏ bên trong một lát, một chai thì đầy, còn một chai, mãi mãi cũng chỉ có thể còn nửa chai.
Sau đó, cô mặt không cảm xúc lấy tất cả gừng trong tủ lạnh ra, ném vào thùng rác.
Mới rón rén đi đến cửa phòng tắm.
Đèn cảm ứng âm thanh tắt.
Khâu Nhất Nhiên tả xoay hữu xoay, lau lớp nước trên người, cuối cùng chọn một tư thế tự nhận là rất tự nhiên, tựa vào tường.
Bởi vì cô quyết định vào khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra.
Tặng vợ mình một cái ôm.
Ngay lập tức, ngay lập tức.
Cô đã lên kế hoạch như vậy.
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến, vợ cô cuối cùng lại bước ra với tư thế này.
Khâu Nhất Nhiên cũng không biết rốt cuộc mình đã đứng ở cửa bao lâu, và rốt cuộc đã nghe tiếng nước bao lâu, nói chung, khi cô đứng đến có chút đau chân, thậm chí muốn từ bỏ kế hoạch này thì
cửa phòng tắm mở ra.
Cô nín thở, vểnh tai lên.
Cửa mở ra.
Hơi nước đổ ào ra trước sau sự sợ hãi, tràn ngập trong phòng.
Khâu Nhất Nhiên sợ làm giật mình Lê Xuân Phong, vừa đúng lúc đang suy nghĩ có nên từ bỏ kế hoạch này hay không, Lê Xuân Phong đã rất tùy ý bước ra từ trong phòng tắm.
Nữ nhân vừa lau tóc, vừa xoay người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Khâu Nhất Nhiên rất không cẩn thận, rơi xuống bờ vai của Lê Xuân Phong vì nàng không chịu mặc quần áo tử tế mà để lộ ra.
Có chút vi diệu dừng lại vài giây.
Cô nuốt nước bọt.
Trong lúc hoảng loạn chuyển sang nhìn vào mắt Lê Xuân Phong, nhưng lại không tìm thấy cảm giác an toàn mà mình mong muốn.
Bởi vì Lê Xuân Phong đi thẳng đến, mang theo mùi thơm sau khi tắm và hơi ẩm ướt, hai tay lạnh lẽo nâng mặt cô lên.
Cúi mắt hôn cô.
Cái ôm đã dự định trước biến thành nụ hôn, Khâu Nhất Nhiên bất ngờ, cũng chỉ còn cách phối hợp.
Nhưng lại lén mở mắt trong lúc ý loạn tình mê, nhìn thấy hàng mi ướt át của người phụ nữ, thậm chí nảy sinh một ý nghĩ bị ma quỷ ám ảnh.
Có lẽ tối nay sẽ là một thời cơ tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro