Chương 26
Hai người cùng đi đến văn phòng tổng giám đốc, Thịnh Vân Cẩm xoay một vòng bên trong, trêu chọc nói: "Cũng không tệ nhỉ, ra dáng ra hình đấy."
Lâm Tiêu Ngộ liền trêu chọc lại cô: "Quá xấu xí tớ cũng không dám mời Thịnh đại tiểu thư cậu đến nha."
Đón nhận ánh mắt nhướng mày của Thịnh Vân Cẩm, Lâm Tiêu Ngộ vội vàng chuyển đề tài.
Cô nàng nhìn cái chân phải có vẻ chậm chạp của Thịnh Vân Cẩm, chần chừ nói: "Bị thương nghiêm trọng sao? Hay là đợi chân cậu lành rồi hãy bắt đầu học, không cần gấp như vậy."
Thịnh Vân Cẩm lắc lắc mắt cá chân, tự tin nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Thấy cô kiên trì, Lâm Tiêu Ngộ cũng không nói gì nữa.
Dù sao kịch bản mới cô đang bàn bạc đã bắt đầu được chuẩn bị, Lâm Tiêu Ngộ vẫn rất hy vọng đến lúc đó Thịnh Vân Cẩm có thể đóng vai nữ chính.
Đương nhiên là cô có thể bắt đầu học sớm chừng nào tốt chừng đó.
Nhà tư bản Lâm Tiêu Ngộ chính là vô lương tâm như vậy.
"Giáo viên Trần mà tớ sắp xếp cho cậu là phó giáo sư của Học viện Điện ảnh, có nhiều năm kinh nghiệm diễn xuất kịch nói. Cậu cứ học theo cô Trần một thời gian, xem hiệu quả thế nào."
Thịnh Vân Cẩm nghe vậy cũng nghiêm túc gật đầu: "Được, học ở đâu?"
Đầu ngón tay chỉ lên trên lầu, Lâm Tiêu Ngộ nói: "Trên lầu."
Cô đã thuê trọn ba tầng của tòa nhà này, hai tầng trên đều được dùng làm phòng học để huấn luyện nghệ sĩ.
Lâm Tiêu Ngộ đưa Thịnh Vân Cẩm lên lầu, dặn dò cô Trần xong thì rời đi.
Cô còn có công việc khác phải xử lý.
Thịnh Vân Cẩm đánh giá sự bài trí của cả tầng lầu này, đại bộ phận đều được Lâm Tiêu Ngộ cải tạo thành các phòng học bằng tường kính trong suốt. Vài phòng học đã có người đang theo học.
Cô Trần là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị. Thịnh Vân Cẩm cũng giữ thái độ đúng mực, giáo viên bảo làm gì thì làm đó.
......
Lúc Tư Mộ đến công ty, vừa vặn bị Triệu Nguyên Kỳ bắt gặp.
Cô theo Tư Mộ vào văn phòng, nụ cười trên mặt mang theo vài phần không đứng đắn.
"Buổi sáng cậu không đến, tớ còn tưởng hôm nay cậu nghỉ ngơi cơ."
Tư Mộ luôn là người đi làm đủ ngày, hôm nay Triệu Nguyên Kỳ buổi sáng thấy nàng không đến, còn có chút kinh ngạc.
Nhưng sau đó lại nghĩ đến tối qua Tư Mộ có mang rượu cùng Thịnh Vân Cẩm ăn tối, lập tức liền cho rằng hai người đã cùng nhau trải qua đêm đẹp.
Cho nên cô đặc biệt chu đáo không gọi điện thoại cho Tư Mộ.
Ai ngờ buổi chiều người lại đến rồi.
Tư Mộ không đáp lời, chỉ đưa tài liệu Thịnh Vân Cẩm đã sắp xếp hôm qua cho cô, sau đó thông báo cho Thư ký Tôn bên cạnh: "Thông báo phòng thị trường, 3 rưỡi họp."
Thư ký Tôn xoay người đi ra ngoài, để lại Triệu Nguyên Kỳ nhìn tập tài liệu dày cộp trong tay mà lè lưỡi.
"Tài liệu đầy đủ như vậy, cậu lấy từ đâu ra?"
Khựng lại, cô chợt tỉnh ngộ: "Thịnh đại tiểu thư cung cấp à?"
Tư Mộ gật đầu, ngồi xuống trước bàn làm việc.
Xem qua tài liệu trên máy tính một chút, Tư Mộ thấy cô vẫn còn đứng đó, liền có chút nghi hoặc: "Còn có việc gì sao?"
Ý ngoài lời là, tài liệu đã đưa cho cô rồi, sao còn không quay về làm việc.
Triệu Nguyên Kỳ tiến đến gần hơn một chút, nói nhỏ: "Tối qua hai người thật sự chỉ nói chuyện công việc thôi hả? Không làm chuyện khác à?"
Ánh mắt Tư Mộ chuyên chú dừng lại trên màn hình máy tính, nghe vậy mí mắt cũng không nâng: "Không có."
Bĩu môi, Triệu Nguyên Kỳ đứng dậy, ôm tài liệu xoay người rời đi.
Vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Không thể nào, chẳng lẽ là Thịnh đại tiểu thư không được?"
Tư Mộ nghe cô lải nhải một cách trắng trợn, chỉ cảm thấy giữa mày mình giật giật.
Nàng rất muốn nói Thịnh Vân Cẩm rất được, chỉ là chưa đến lúc thông suốt mà thôi.
Khẽ thở dài trong lòng, Tư Mộ lắc đầu, sau đó tập trung sự chú ý của mình vào công việc.
...
Khi cuộc họp kết thúc, Tư Mộ là người cuối cùng bước ra khỏi phòng họp.
Với sự trợ giúp hiệu quả của Thịnh Vân Cẩm, quả thực đã giúp JM tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Tư Mộ cũng không chùn bước. Sau khi thảo luận và xác định thương hiệu trang phục cuối cùng sẽ hợp tác trong cuộc họp, Tư Mộ liền đâu vào đấy sắp xếp công việc đàm phán tiếp theo với công ty nước ngoài. Giờ chỉ còn chờ chuyên viên của công ty đối tác đến sau một tuần để hai bên xác định chi tiết hợp tác cụ thể.
Trở lại văn phòng ngồi xuống, Tư Mộ nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nhìn Thư ký Tôn đang giúp mình pha cà phê, chợt mở lời hỏi: "Tầng 47 trên lầu là công ty gì, em có biết không?"
Thư ký Tôn sững sờ, sau đó lắc đầu, chần chừ nói: "Tư tổng, hay là em lên đó hỏi thăm một chút bây giờ nhé?"
Trong lòng cô lại cảm thấy có chút nghi hoặc. Không phải vừa mới xác định hợp tác với công ty nước ngoài sao?
Sao Tư tổng lại cảm thấy hứng thú với công ty trên lầu?
Chẳng lẽ là thương hiệu trang phục mới nào vừa chuyển đến sao?
Tư Mộ lắc đầu, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, chỉ khẽ nhếch môi dưới: "Không cần đâu, em cứ lo công việc đi."
......
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Tư Mộ đúng giờ tắt máy tính, sau đó cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Thịnh Vân Cẩm.
— Tan làm chưa?
Đợi hai phút không thấy hồi âm, Tư Mộ nhíu mày, sau đó gửi thêm một tin nữa, rồi xách túi ra cửa ngay.
— Tôi lên đón cô.
Thư ký Tôn còn đang thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, nhìn bóng dáng Tư Mộ mang giày cao gót rời đi, theo bản năng nhìn đồng hồ.
Thật là lạ.
Vị tổng giám đốc quanh năm tăng ca này lại liên tục hai ngày đúng giờ tan làm.
Triệu Nguyên Kỳ xách túi chuẩn bị tan làm thong thả bước ra khỏi văn phòng.
Khi đi ngang qua chỗ Thư ký Tôn, thấy cô sững sờ đứng bất động, liền cười đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.
Hoàn hồn lại, Thư ký Tôn nhìn Triệu Nguyên Kỳ đang cười rạng rỡ với mình, mặt đỏ ửng khẽ chào: "Triệu phó tổng."
Triệu Nguyên Kỳ dựa nghiêng vào bàn làm việc của cô, cười nói: "Thư ký Tôn làm gì đó? Sao còn chưa tan ca?"
Cúi đầu sắp xếp lại túi của mình, Thư ký Tôn khẽ nói: "Không làm gì ạ, em đi đây..."
Triệu Nguyên Kỳ cũng không trêu chọc cô gái nhỏ nữa. Cô lười nhác ngáp một cái: "Vẫn là tan làm đúng giờ thoải mái a. Cũng không biết Tư tổng của mấy em lấy đâu ra nhiều tinh lực mà ngày nào cũng tăng ca?"
Thư ký Tôn đeo túi, đang chuẩn bị rời đi, nghe vậy theo bản năng đáp lời:
"Hôm nay Tư tổng không tăng ca, đã đi rồi ạ."
Nói xong liền nhanh chân chạy mất.
Để lại Triệu Nguyên Kỳ đứng tại chỗ. Cô quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa văn phòng đã đóng của Tư Mộ, sau đó nụ cười trên mặt càng lúc càng ngông cuồng.
"Tôi biết ngay là giữa cậu và Thịnh Vân Cẩm thế nào cũng có chuyện mà!"
"Chắc chắn lại là hẹn hò lén lút rồi!"
...
Vị Tư Mộ đang bị đồn đoán đi hẹn hò, giờ phút này vừa mới đi thang máy đến tầng 47.
Nàng nhìn bảng tên công ty ở sảnh ngoài, trong lòng nhất thời có chút kinh ngạc.
Giải Trí Quả Trám, Tư Mộ lẩm nhẩm cái tên, cảm thấy có chút quen thuộc.
Có lẽ đã qua giờ tan tầm, vị trí quầy lễ tân không còn ai trực, Tư Mộ chần chờ đi vào bên trong, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thịnh Vân Cẩm.
Điện thoại mãi không kết nối được, Tư Mộ trong lòng bắt đầu có chút lo lắng.
"...Tư tổng?"
Lâm Tiêu Ngộ tan làm trễ hơn một chút, kinh ngạc nhìn bóng người cách đó không xa.
Tư Mộ nghe vậy quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, nàng hơi gật đầu chào Lâm Tiêu Ngộ: "Cô Lâm."
Lâm Tiêu Ngộ thấy nàng cũng là bộ dạng vừa tan tầm, trầm mặc vài giây.
Sau đó suy đoán nói: "Tư tổng đến tìm Tiểu Cẩm?"
Gật đầu, Tư Mộ mở lời có chút do dự: "Cô ấy có ở đây không?"
Suy đoán trong lòng được xác nhận, Lâm Tiêu Ngộ cảm thấy càng thêm phức tạp khôn tả.
"...Có ở đây."
Ánh mắt liếc thấy màn hình điện thoại Tư Mộ còn đang gọi điện, nhờ thị lực tốt, Lâm Tiêu Ngộ xác định mình nhìn thấy trên đó ghi chú là tên Thịnh Vân Cẩm.
Trong lòng thương xót cho kế hoạch siêu sao của mình vài giây, Lâm Tiêu Ngộ đành chấp nhận nói: "Cậu ấy ở trên lầu, có lẽ điện thoại đang để chế độ im lặng."
"Tôi đưa Tư tổng lên đó nhé."
Nét lo lắng trên lông mày Tư Mộ dịu đi, sau đó gật đầu cảm ơn: "Làm phiền cô Lâm."
Lâm Tiêu Ngộ mỉm cười cùng nàng đi vào thang máy.
Tư Mộ nhớ lại tối qua Lâm Tiêu Ngộ cũng mặc đồ công sở đến nhà Thịnh Vân Cẩm, sau đó hôm nay Thịnh Vân Cẩm liền nói đến công ty làm việc...
"Giải Trí Quả Trám là cô Lâm và cô Thịnh cùng nhau làm sao?"
Lâm Tiêu Ngộ kiêu ngạo gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không phải, công ty là tôi mở. Tiểu Cẩm là nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty chúng tôi."
"Nghệ sĩ?"
Tư Mộ nghe vậy có chút sững sờ.
Hai người đi lên lầu. Đại bộ phận phòng học đã đóng cửa tan học, chỉ còn lại đèn của một phòng học ở tận cùng bên trong vẫn còn sáng.
Hai người chậm rãi đến gần. Vì là vách tường hoàn toàn bằng kính, nên người bên ngoài có thể nhìn rất rõ người bên trong đang làm gì.
Tư Mộ và Lâm Tiêu Ngộ đứng yên trước bức tường kính, trơ mắt nhìn Thịnh Vân Cẩm bên trong phòng học...
Bốn chi đều dán trên mặt đất, bò sát một cách âm u với tốc độ cực nhanh...
Tác động thị giác quá lớn, khóe miệng Lâm Tiêu Ngộ có chút không kiểm soát được mà run rẩy.
Biểu diễn mà, đương nhiên là phải thả bay bản thân...
Cô thì có thể chấp nhận được, nhưng mà...
Ánh mắt lén lút nhìn chăm chú vào biểu cảm của Tư Mộ, Lâm Tiêu Ngộ trong lòng có chút bồn chồn.
Dù sao Tư Mộ cũng được xem là đối tượng cảm tình hiện tại của Thịnh Vân Cẩm... Ừm... đối tượng có cảm tình đi...
Lâm Tiêu Ngộ lặng lẽ đặt định nghĩa cho mối quan hệ của hai người trong lòng.
Hiện tại bộ dạng xấu xí như vậy bị đối tượng có cảm tình nhìn thấy, cũng không biết Tiểu Cẩm có nổi điên không.
Khẽ ho một tiếng, Lâm Tiêu Ngộ muốn vớt vát lại chút thể diện cho cô bạn tốt của mình.
"À... Nghệ thuật mà... Haha... Bình thường hình thức đều tương đối khoa trương..."
Tư Mộ đang chăm chú nhìn Thịnh Vân Cẩm bên trong đang làm đủ loại biểu cảm và tư thế quái dị, nghe Lâm Tiêu Ngộ nói nàng chỉ chớp mắt, không nói gì.
Lâm Tiêu Ngộ thấy nàng như vậy, nhất thời không đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Liền đành căng da đầu hỏi thêm: "...Cô cảm thấy thế nào? Tư tổng?"
Tư Mộ nghiêng mắt nhìn cô nàng một cái, sau đó lại đưa ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Vân Cẩm bên trong.
Đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng lấp lánh, ý cười bên môi thanh thoát nhưng lại ôn nhu.
"Thật đáng yêu."
Lâm Tiêu Ngộ đứng bên cạnh nghe vậy kinh ngạc mở to đồng tử, hiển nhiên là không ngờ Tư Mộ lại đáp lại như vậy.
Cô nàng lại nhìn vào bên trong Thịnh Vân Cẩm đang đứng tạo hình kim kê độc lập ở trung tâm phòng học. Ngón chân cô quấn băng gạc trắng dày cộm càng thêm phần hài hước thấy rõ.
Mặc dù cô cũng có lăng kính nhìn Thịnh Vân Cẩm, nhưng cô nàng chỉ cảm thấy Thịnh Vân Cẩm trong bộ dạng này buồn cười, thậm chí rất muốn quay lại đoạn này đăng lên mạng xã hội, sau đó cười nhạo Thịnh Vân Cẩm một trận.
Đâu giống Tư Mộ chứ.
Thế mà cũng có thể khen ra hai chữ đáng yêu!
Lâm Tiêu Ngộ tặc lưỡi kinh ngạc, đưa mắt qua lại giữa Tư Mộ và Thịnh Vân Cẩm. Cô chợt hiểu ra.
Xem ra đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết...
Quả nhiên trực giác của cô là đúng, phỏng chừng không cần bao lâu Thịnh Vân Cẩm sẽ song túc song phi cùng Tư Mộ.
Hai người này rõ ràng là cùng tiến về phía nhau mà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro