Chương 33
Cửa thư phòng bị gõ vang, Thịnh Minh Triệu xoa xoa giữa hai hàng lông mày, trầm giọng nói: "Vào đi."
Quản gia Lê đẩy cửa bước vào, hắn đặt chén trà nóng vừa pha xong trước mặt Thịnh Minh Triệu, sau đó mới cung kính nói: "Chủ tịch Thịnh, vừa rồi đã tra được, bên khu Liễu Hãn Đình Uyển, bên quản lý bất động sản đã bị người khởi kiện. Ngài xem, bên chúng ta còn cần tiếp tục không?"
Con gái mình suýt chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì chuyện thang máy trục trặc như vậy, Thịnh Minh Triệu sao có thể ngồi yên mặc kệ?
Giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ bất ngờ, Thịnh Minh Triệu hỏi: "Là Vân Cẩm tìm luật sư ủy thác sao?"
Quản gia Lê lắc đầu, liếc nhìn thần sắc Thịnh Minh Triệu.
"Tuy tra được người ủy thác trên danh nghĩa là Đại tiểu thư, nhưng thật ra người thực sự liên hệ là cô Tư Mộ."
Thịnh Minh Triệu trầm mặc xuống, sau một lúc lâu, hắn mới thở dài: "Đội ngũ luật sư mà nàng ấy liên hệ là đội nào?"
Quản gia Lê lập tức đáp: "Là luật sư Trương của văn phòng Hợp Thành nhận ủy thác. Bởi vì biết được thân phận của Đại tiểu thư, nên luật sư Trương mới tiết lộ những tin tức này."
Văn phòng Hợp Thành vẫn luôn có hợp tác với Tập đoàn Minh Thịnh. Việc Tư Mộ có thể liên hệ được đến đội ngũ này chỉ để làm vụ kiện này, kỳ thật đã coi như đại tài tiểu dụng (dùng việc lớn vào việc nhỏ).
Rũ mắt nhìn lá trà nổi trong chiếc ly sứ, Thịnh Minh Triệu không nói gì sau một lúc lâu.
Xem ra cô Tư Mộ kia thật sự rất để ý con gái ông ta.
......
Đi theo sau Tư Mộ vào văn phòng của nàng, Thịnh Vân Cẩm chớp chớp mắt, nhìn thấy gần nửa mặt bàn là hộp đồ ăn trưa được đóng gói.
Và Tư Mộ cũng nhìn chiếc túi đựng hộp cơm trưa mà cô đang xách, trông có vẻ đơn bạc một cách lạ thường.
Vì biết Thịnh Vân Cẩm muốn xuống ăn trưa cùng mình, nên Tư Mộ cố ý dặn thư ký giúp nàng đặt nhiều món ăn hơn, chỉ là...
Tình huống hiện tại dường như không giống như nàng nghĩ.
Thịnh Vân Cẩm ngồi xuống ghế sofa, chua xót lấy ra phần salad ức gà nhỏ của mình.
Lâm Tiêu Ngộ nói là cố ý đặt làm riêng cho cô ở nhà hàng Tây, chỉ để Thịnh Vân Cẩm có thể duy trì vóc dáng thật tốt.
Phần salad trưa gần như giống hệt nhau mỗi ngày này, Thịnh Vân Cẩm đã kiên trì ăn được nửa tháng rồi.
Tư Mộ ngồi xuống bên cạnh cô, cau mày theo bản năng khi nhìn thấy bữa trưa trong tay Thịnh Vân Cẩm.
"Em mỗi ngày đều ăn những thứ này sao?"
Thịnh Vân Cẩm gật đầu, như thể sợ Tư Mộ lo lắng cô ăn không đủ dinh dưỡng, vội vàng bổ sung một câu: "Trừ carbohydrate ra, protein và vitamin đều có đủ, dinh dưỡng rất cân đối."
Ánh mắt lại liếc nhìn các món ăn đầy đủ sắc, hương, vị trên bàn, Thịnh Vân Cẩm nói mà chính mình cũng bắt đầu thấy chua xót.
Hơi bất đắc dĩ, Tư Mộ tự nhiên biết đây là loại salad giảm cân thường thấy: khỏe mạnh, sạch sẽ, nhưng năng lượng ít.
"Là công ty yêu cầu sao?"
Ngoại trừ điều này, Tư Mộ không nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác khiến Thịnh Vân Cẩm lại muốn ăn món này cho bữa trưa.
Lại ngoan ngoãn gật đầu, Thịnh Vân Cẩm mách tội: "Lâm Tiêu Ngộ nói bảo em duy trì vóc dáng, sau này ở công ty bữa trưa chỉ cho phép ăn cái này!"
Thật ra là bởi vì Lâm Tiêu Ngộ quá hiểu rõ Thịnh Vân Cẩm. Cô biết nếu mình không nói ra câu như vậy, thì Thịnh Vân Cẩm chắc chắn vẫn sẽ tùy ý như trước.
Tuy cô không lo lắng, nhưng người đại diện của Thịnh Vân Cẩm thì rất lo lắng.
Người đại diện còn mơ mộng sau này chỉ dựa vào việc lăng xê Thịnh Vân Cẩm thành công mà trở thành người đại diện kim bài trong giới, cho nên từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều yêu cầu Thịnh Vân Cẩm một cách khắt khe.
Đương nhiên, cô ấy chỉ có thể quản được Thịnh Vân Cẩm khi ở trong công ty. Một khi ra khỏi công ty, Thịnh Vân Cẩm vẫn nên ăn uống như thế nào thì cứ ăn như thế ấy.
Theo lượng vận động hàng ngày của cô, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có ngày bị béo lên.
Tư Mộ không rõ ràng những khúc mắc này, nghe vậy chỉ theo bản năng đau lòng Thịnh Vân Cẩm.
Ánh mắt dừng lại trên người cô một giây, Tư Mộ mở lời: "Vóc dáng của em đã rất đẹp rồi, không cần dùng loại biện pháp giảm cân này..."
Thịnh Vân Cẩm nghe vậy khóe môi theo bản năng nhếch lên, sau đó mắt cong cong lại gần nàng.
"Vóc dáng em rất đẹp sao?"
Tư Mộ không chịu nổi cô dựa sát gần như vậy, nhưng lại không nỡ đẩy cô ra.
"...Ừm."
Cảm giác được bạn gái khen ngợi quả nhiên là không giống nhau, niềm vui trong lòng Thịnh Vân Cẩm quả thực muốn nổi bong bóng, ngay cả hộp salad rau củ đặt bên cạnh cũng trở nên thuận mắt hơn.
Tư Mộ đẩy mấy món thịt về phía cô: "Thịt bò, thịt cá này ăn nhiều một chút hẳn là không sao."
Chớp chớp hàng mi linh động, Thịnh Vân Cẩm nhìn nàng, ngữ khí nhẹ nhàng, mang theo chút nũng nịu không rõ:
"Chị đút em đi."
Tay Tư Mộ theo bản năng khựng lại một chút, vành tai nóng lên.
Nàng mím môi gắp một miếng thịt bò, sau đó đút đến bên môi Thịnh Vân Cẩm dưới ánh mắt mỉm cười mong chờ của cô.
Thuận thế cắn lấy, ý cười trên mặt mày Thịnh Vân Cẩm không sao ngăn lại được.
"Vẫn là Tiểu Mộ tốt với em nhất."
Tư Mộ nhìn cánh môi hồng nhuận của cô, dời ánh mắt đi một cách hơi gượng gạo, vành tai đỏ lên khẽ "ừ" một tiếng.
...
Ăn xong bữa trưa, Thịnh Vân Cẩm nhấp nhẹ chén trà. Tư Mộ nhìn cô một cái, sau đó ôn hòa đề nghị: "Muốn ngủ trưa một lát không?"
Hiện tại mới vừa đến 1 giờ chiều. Tư Mộ nghĩ đến sáng nay Thịnh Vân Cẩm dường như dậy rất sớm, lại học một buổi sáng, giữa trưa tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi một lát.
Thịnh Vân Cẩm chớp chớp mắt: "Được thôi."
Cười một cái, Tư Mộ dẫn cô vào phòng nghỉ bên trong.
Lần trước Thịnh Vân Cẩm đã đến đây rồi, bất quá lần đó là vội vàng vào tắm rửa, còn lần này lại là muốn nằm ở đây để ngủ.
Tâm trạng sung sướng một cách khó hiểu, Thịnh Vân Cẩm ngồi xuống mép giường, lại thấy Tư Mộ giúp cô khép rèm cửa lại xong, liền định quay người đóng cửa rời đi.
Vội vàng ngồi dậy, Thịnh Vân Cẩm giữ chặt cổ tay nàng: "Chị không nghỉ ngơi sao?"
Tư Mộ gật đầu, nàng không có thói quen ngủ trưa, thường ăn cơm trưa xong lại uống một ly cà phê rồi tiếp tục công việc.
Thịnh Vân Cẩm cau mày, nhìn về phía bàn làm việc bên ngoài: "Là công việc rất gấp sao?"
Do dự một chút, Tư Mộ đại khái đoán được ý định của Thịnh Vân Cẩm.
"...Không tính là rất gấp."
Nghe vậy, Thịnh Vân Cẩm trực tiếp ôm lấy cánh tay nàng, nhanh chân đóng cửa lại trước.
"Vậy chị ngủ trưa cùng em đi."
Cảm giác mềm mại giữa cánh tay khiến Tư Mộ có chút ý loạn, nàng không dám cử động, nghe vậy chỉ theo bản năng đi theo Thịnh Vân Cẩm vào trong.
Hai người dựa sát vào nhau nằm xuống trên chiếc giường đơn, khe hở giữa cánh tay và cánh tay gần như bằng không.
Đắp chiếc chăn mỏng ngang hông, Thịnh Vân Cẩm nhìn trần nhà tối tăm phía trên, sau một lúc lâu, cô nhịn không được xoay người mặt đối diện với Tư Mộ.
Tiếng động sột soạt trong môi trường tối tăm tĩnh lặng trở nên rõ ràng hơn hẳn, hai người lại nằm sát nhau như thế, gần đến mức Tư Mộ dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thịnh Vân Cẩm ngay bên cạnh.
Ngón tay dưới chăn hơi cuộn lại, Tư Mộ cũng xoay người, khoảnh khắc mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt Thịnh Vân Cẩm.
Cười ngọt ngào với nàng một cái, Thịnh Vân Cẩm lại nhích tới gần thêm vài phần.
Cô ghé sát vào tai Tư Mộ, giọng nói êm ái: "Em muốn ôm chị ngủ."
Tim đập lại bắt đầu mất kiểm soát, Tư Mộ cảm thấy sắp không duy trì được vẻ mặt bình thản không gợn sóng của mình nữa.
Không nói gì, Tư Mộ nhìn cô, sau đó chủ động tiến lên, dịch đầu nhẹ nhàng tựa vào vai Thịnh Vân Cẩm. Khoảnh khắc đó, chóp mũi tràn ngập hương thơm thanh khiết vô cùng quen thuộc của Tư Mộ.
Ngón tay thon dài mềm mại lỏng lẻo đặt trên vòng eo Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm ôm nàng, thỏa mãn và vui sướng.
Lòng bàn tay ấm áp dán vào eo, Tư Mộ thậm chí cảm thấy vùng da thịt đó bắt đầu nóng bỏng.
Nàng nhắm mắt lại, đè nén sự bất ổn trong nội tâm, mím môi lại nhích sát vào lòng Thịnh Vân Cẩm thêm chút nữa.
...
Khi Thịnh Vân Cẩm tỉnh lại, Tư Mộ vẫn còn đang ngủ.
Cô lấy điện thoại di động bên cạnh ra nhìn, 1 giờ 40 phút.
Đặt điện thoại sang một bên, Thịnh Vân Cẩm rũ mắt nhìn Tư Mộ đang ở trong lòng mình.
Tư thế ngủ của nàng vẫn không hề thay đổi, đầu tựa vào vai Thịnh Vân Cẩm, một bàn tay lỏng lẻo nắm lấy vạt áo trước ngực Thịnh Vân Cẩm.
Cười thầm một tiếng, Thịnh Vân Cẩm giơ tay lên, đầu ngón tay hư vô phác họa ngũ quan nàng trong không trung.
Tư Mộ khi ngủ có khí chất mềm mại hơn, đôi môi mỏng nhợt nhạt mím lại, trông rất dễ hôn.
Thịnh Vân Cẩm rũ mắt nhìn, sau đó không chút do dự tiến lên hôn nhẹ một cái.
Giống như một chú mèo con trộm tanh thành công, Thịnh Vân Cẩm cong khóe môi, cảm thấy ngắm bạn gái thế nào cũng không đủ.
"...Thịnh Vân Cẩm... Thịnh Vân Cẩm..."
Lông mày đột nhiên nhăn lại, ngón tay Tư Mộ đang nắm vạt áo cô dùng sức hơn, trong miệng cũng thấp giọng dồn dập gọi tên cô.
Thịnh Vân Cẩm nắm tay nàng, nhẹ giọng an ủi.
Có lẽ vì nhận được sự đáp lại của Thịnh Vân Cẩm, biểu cảm của Tư Mộ dần dần an ổn trở lại, hô hấp cũng chậm rãi đều đặn.
Thịnh Vân Cẩm ôm nàng, mặt mày mang theo sự tự trách và đau lòng.
Cô đại khái đoán được Tư Mộ mơ thấy gì.
Chuyện xảy ra sáng nay, người thực sự chịu kinh hãi là Tư Mộ.
Khi sự cố xảy ra, Thịnh Vân Cẩm đúng là có chút hoảng loạn, nhưng cô biết mình có thể tự cứu, nên nỗi sợ hãi trong nội tâm rất dễ dàng bị xua tan.
Nhưng Tư Mộ thì không.
Khoảnh khắc thang máy rơi xuống, sự tuyệt vọng và suy sụp của Tư Mộ đang chờ bên ngoài là thật sự, thật sự.
Thịnh Vân Cẩm không dám tưởng tượng, từ tầng 15 đến tầng hầm, trong khoảng thời gian đó Tư Mộ đã tuyệt vọng và sợ hãi đến mức nào.
...
Bàn tay ôm vòng eo nàng hơi dùng sức, Thịnh Vân Cẩm kề sát lại, nhẹ nhàng hôn lên trán Tư Mộ.
"Sẽ không lại để chị phải lo lắng vì em nữa, em bảo đảm."
...
Thấy sắp đến giờ đi học, Thịnh Vân Cẩm nhẹ nhàng tay chân xuống giường, một mình rời khỏi văn phòng.
Lúc đi ngang qua phòng thư ký bên ngoài, Thịnh Vân Cẩm nghĩ đến điều gì đó, mũi chân khẽ chuyển hướng vào trong.
Thư ký Tôn biết Thịnh Vân Cẩm và Tư tổng là bạn bè, thấy cô đi tới liền theo bản năng cười: "Cô Thịnh có chuyện gì không?"
Thịnh Vân Cẩm lắc đầu, chỉ hỏi: "Buổi chiều Tư tổng có sắp xếp công việc quan trọng nào không?"
Sững sờ, thư ký Tôn cúi đầu xem xét lịch trình hôm nay của Tư Mộ.
"Không có, những chuyện quan trọng Tư tổng đã xử lý xong vào buổi sáng rồi ạ."
Gật đầu "Ừ" một tiếng, Thịnh Vân Cẩm cười tủm tỉm nói: "Vậy buổi chiều không cần vào quấy rầy Tư tổng nữa, để chị ấy nghỉ ngơi một chút."
Thư ký Tôn theo bản năng gật đầu, chờ Thịnh Vân Cẩm đi xa cô mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Thịnh Vân Cẩm.
Nghỉ ngơi...
Nói như vậy, Tư tổng hiện tại đang nghỉ ngơi sao?
Thảo nào trưa nay không thấy nàng bảo đưa cà phê vào...
Không trách thư ký Tôn cảm thấy kinh ngạc, từ "nghỉ ngơi" ngày thường không liên quan gì đến Tư Mộ.
Cho dù những công việc quản lý và quyết sách của công ty trong ngày đã xử lý xong, Tư Mộ cũng sẽ không rảnh rỗi, thường là sẽ vẽ bản thảo thiết kế, dù sao ngoài là bà chủ lớn, nàng còn là Trưởng phòng Thiết kế của JM.
Thư ký Tôn cảm thấy gần đây mọi chuyện thật sự càng ngày càng mê ảo.
Tư tổng luôn là cuồng công việc vậy mà chậm rãi bắt đầu thay đổi...
Thật là đáng mừng, bằng không nếu người lãnh đạo trực tiếp quá mức nỗ lực, thì những nhân viên cấp dưới như họ vẫn sẽ cảm thấy áp lực như núi.
...
Khi Trương Lan Hữu nhìn thấy số điện thoại lạ trên di động, phản ứng đầu tiên là ngắt máy.
Nhưng không ngờ đối phương lại dai dẳng không tha, liên tiếp gọi tới vài cuộc.
Vẻ mặt mang theo chút không kiên nhẫn, Trương Lan Hữu nhấn nghe.
"Xin chào, xin hỏi có phải là con trai của bà Trương Tương không?"
Nghe thấy cái tên này, Trương Lan Hữu theo bản năng nhìn về phía tài xế phía trước.
Nâng tấm ngăn giữa xe lên, Trương Lan Hữu cụp mi, giọng nói áp cực thấp.
"Ngươi là ai?"
Cuộc trò chuyện đột nhiên im bặt ngay sau đó. Trương Lan Hữu đang định nhìn chằm chằm vào điện thoại và gọi lại, thì một giọng nói quen thuộc lại trống rỗng vang lên trong khoang xe.
"Trương thiếu gia, ta là người mà mẹ ngài mời đến để hỗ trợ ngài."
Ánh mắt kinh hãi nhìn quanh bốn phía, Trương Lan Hữu sắc mặt căng thẳng và hoảng sợ.
"Bây giờ, xin mời đến sân bay đón ta, ta đang chờ ngài ở đó."
Giây tiếp theo, giọng nói biến mất không thấy.
Trương Lan Hữu run rẩy tay hạ tấm ngăn xuống, sau đó run rẩy túm chặt cổ áo tài xế trên ghế điều khiển, vẻ mặt hung ác.
"Vừa rồi, là chuyện gì? Có phải ngươi đang giở trò quỷ!"
Tài xế bị hành động của hắn làm cho bất ngờ, chiếc xe cũng không kiểm soát được mà cắt một đường cong trên đường.
Khó khăn lắm mới ổn định được tay lái, tài xế tuy có chút không hiểu, nhưng vẫn nén lại cơn giận trong lòng.
"Tôi không rõ ngài đang nói gì?"
Trương Lan Hữu nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu, ngữ khí hung ác.
"Đi sân bay!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro