Chương 50
Hình ảnh trong điện thoại di động bỗng nhiên chuyển hướng, chỉ quay được ánh đèn trong phòng tắm.
Tiếng sột soạt sột soạt truyền đến, Thịnh Vân Cẩm hơi có vẻ ngượng ngùng xoa xoa tai, đoán được là Tư Mộ đang cởi quần áo.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cô tiếp tục nói với Tư Mộ về chuyện buổi chiều hôm đó.
Phần đọc kịch bản kết thúc vào buổi trưa, vì Thịnh Vân Cẩm đã thuộc lời thoại của nhân vật chính, nên Trần Yên không còn gì để nói.
Buổi tối, Trần Yên cao hứng nhất thời, cùng với các thành viên khác trong đoàn kịch, ngay tại trong sân nhỏ diễn cho Thịnh Vân Cẩm xem một vở kịch kinh điển mà họ đã từng biểu diễn trên sân khấu.
Hơn mười người tập trung một chỗ, tâm trạng của mỗi người, động tác, ngôn ngữ, cùng thời gian vào sân, các nàng đều kiểm soát vừa vặn.
Thịnh Vân Cẩm một mình ngồi ở một bên, yên lặng quan sát, đồng thời cũng khó tránh khỏi bị xúc động bởi tình yêu mà họ dành cho sự nghiệp diễn xuất này.
Cô biết Trần Yên vẫn còn lo lắng về cô, sợ Thịnh Vân Cẩm không chuyên tâm, sợ cô từ đầu đến cuối chỉ coi đây là một trò đùa nhất thời cao hứng.
Đối với chuyện này, Thịnh Vân Cẩm cảm thấy bản thân không có gì phải giải thích, dù sao cũng chỉ có thời gian ba tháng, Trần Yên tự mình sẽ nhìn ra cô rốt cuộc đang dùng thái độ gì để hoàn thành chuyện này.
...
Âm thanh nước rơi bắn vẫn luôn tiếp tục, Thịnh Vân Cẩm trong đầu không kìm được nghĩ đến thân ảnh Tư Mộ, sau đó gương mặt đỏ thắm xoay người, cả người nằm thẳng trên giường.
Tùy ý để suy nghĩ bay bổng.
...
Tiếng nước tắm vòi sen ngừng lại, Tư Mộ cất bước vào bồn tắm lớn.
Dựa lưng trong bồn tắm, Tư Mộ một lần nữa cầm lấy điện thoại ở một bên.
Trong màn hình điện thoại di động chỉ có cằm của Thịnh Vân Cẩm, Tư Mộ nhìn góc nhìn kỳ lạ này của cô, nhịn không được cười một cái.
Đầu ngón tay theo bản năng nhấn chụp màn hình, Tư Mộ lưu lại tấm ảnh, sau đó ôn tồn nói: "Những phương diện khác thì sao? Đã quen chưa?"
Nghe thấy âm thanh, Thịnh Vân Cẩm một lần nữa nâng điện thoại lên trước mắt.
Nhìn gương mặt trắng nõn động lòng người còn dính giọt nước cùng mái tóc dài ướt sũng khoác ra sau lưng của Tư Mộ, cô không kìm được mím môi dưới.
"Phương diện khác, tạm tạm thì cũng ở được."
Dùng điện thoại nhanh chóng lia một vòng quanh căn phòng mình đang ở, Thịnh Vân Cẩm cau mày lầm bầm nói.
Đây là lần đầu tiên cô ở một nơi có hoàn cảnh kém như vậy.
Hơn nữa, Thịnh Vân Cẩm cũng không biết có phải là do tâm lý mình tác động hay không, luôn cảm thấy trong phòng có một mùi vị âm u ẩm ướt.
Vừa rồi cô tắm trong phòng tắm, đều là phá lệ an phận chỉ đứng ở một chỗ đó, mắt cúi thấp, nhanh chóng tắm rửa xong xuôi liền đi ra.
Cô thực sự không thể nhìn xung quanh, mỗi chỗ khuất không thường xuyên sử dụng trong căn phòng đó đều phủ đầy bụi bặm.
Thịnh Vân Cẩm lần đầu tiên trong đời cảm thấy, thị lực của mình quá tốt cũng không phải là chuyện tốt.
Cô buổi chiều đã dặn dò trợ lý tìm nhân viên giữ vệ sinh khách sạn làm sạch nghiêm túc lại căn phòng một lần.
Nhưng đợi đến khi cô trở về vào ban đêm, trong phòng vẫn là nguyên trạng.
Thịnh Vân Cẩm bất đắc dĩ, chỉ có thể chấp nhận như vậy.
...
Những lời than phiền trong lòng này của cô đã giấu kín cả ngày, dưới sự quan tâm của Tư Mộ, cô nhịn không được tuôn một mạch ra hết những ghét bỏ của bản thân đối với chỗ ngủ.
Sau khi nói xong, mặt Thịnh Vân Cẩm hơi hồng.
Cô kề sát vào màn hình, ngữ khí mang theo chút căng thẳng mà chính cô cũng không nhận ra.
"Em như vậy... có phải là quá làm kiêu rồi không?"
Những ánh mắt trao đổi vụng trộm của hai cô trợ lý hôm nay, Thịnh Vân Cẩm thật ra đều biết, chỉ là không để ý mà thôi.
Cô sẽ không bận tâm đến cái nhìn của người ngoài đối với mình.
Nhưng, Tư Mộ thì không giống.
...
Ngũ quan xinh xắn bị phóng đại, trong con ngươi linh động trong suốt tràn đầy sự quan tâm đối với bản thân.
Tư Mộ nhìn cô, đầu ngón tay xuôi bên người khẽ động, theo bản năng muốn đưa tay sờ sờ gương mặt Thịnh Vân Cẩm.
"Sẽ không, là vệ sinh khách sạn làm quá kém."
"Em chỉ là trình bày quan điểm chủ quan của bản thân."
Tư Mộ nghiêm mặt an ủi Thịnh Vân Cẩm như thế.
Cười khẽ một tiếng, Thịnh Vân Cẩm nằm trên giường, đôi mắt đào hoa quyến rũ tràn đầy ý cười.
"Tiểu Mộ, chị thật tốt nha ~"
Thì thầm nằm nghiêng trên giường, Thịnh Vân Cẩm ôm gối đầu, cúi thấp mặt mày đối diện với Tư Mộ trong màn hình.
"Em nhớ chị."
Lời nói yêu đương thốt ra, Thịnh Vân Cẩm đại khái cũng chưa bao giờ biết, mong nhớ vậy mà lại có tư vị này.
Rõ ràng chỉ mới chia xa Tư Mộ một ngày, rõ ràng, giờ phút này hai người vẫn đang gọi video điện thoại, có thể nhìn thấy nhau qua không gian, nghe thấy nhau.
Thế nhưng, cô vẫn rất muốn nàng.
...
Trái tim bị khẽ đánh trúng, ánh mắt Tư Mộ thâm thúy ôn nhu.
Nàng nhìn mặt mày Thịnh Vân Cẩm đã nhuộm đầy tình ý, thấp giọng đáp lại.
"Chị cũng nhớ em."
Trong một khoảnh khắc, Tư Mộ thậm chí muốn thốt ra.
Nàng ngày mai sẽ đi Nam Thành thăm cô.
Lý trí áp đảo tình cảm, Tư Mộ cuối cùng vẫn không mở miệng.
...
Khi nằm trên giường, Tư Mộ dựng điện thoại ở bên cạnh, nghiêng người đối diện với màn hình, nhẹ giọng mở lời: "Mệt không?"
Thịnh Vân Cẩm nửa mở mắt, mơ hồ gật đầu, cô bây giờ đã có chút buồn ngủ đến mức mở không nổi mắt.
Tối hôm qua một đêm không ngủ, chỉ ngủ nông được một hai giờ trên máy bay.
Tư Mộ cách màn hình sờ sờ mặt mày của cô, sau đó ôn nhu mở lời: "Ngủ đi, chị không tắt điện thoại đâu."
Gật gật đầu, Thịnh Vân Cẩm thấp giọng đọc câu "Tiểu Mộ ngủ ngon", sau đó liền nhắm mắt lại ngủ ngay.
Âm thanh của cô trong cơnbuồn ngủ xen lẫn ý nghĩ ngọt ngào, Tư Mộ nhìn hàng mi cong vút của cô, chỉ cảm thấy trong tim mềm mại rối tinh rối mù.
...
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Vân Cẩm vừa ăn điểm tâm xong, liền nhận được tin nhắn Tư Mộ gửi tới. Nàng đã sắp xếp nhân viên của công ty dịch vụ gia chính ở Nam Thành đến tận nơi hôm nay, giúp Thịnh Vân Cẩm quét dọn phòng.
Thịnh Vân Cẩm vừa nhìn thấy tin nhắn lúc đó còn sửng sốt một chút, chờ khi phản ứng lại, cô theo bản năng sờ sờ chóp mũi, đột nhiên cảm thấy bản thân thế này thật sự rất giống tiểu kiều thê được bá tổng cưng chiều.
Trong lòng nở hoa, Thịnh Vân Cẩm gửi cho Tư Mộ một chiếc meme hôn môi.
...
Trong phòng thư ký của J&M, Thư ký Tôn nhận nhiệm vụ với vẻ mặt đầy nghi ngờ, liên hệ với đội ngũ nhân viên quét dọn ở Nam Thành.
Tìm người quét dọn phòng khách sạn? Tư tổng không nhầm đấy chứ?
Mặc dù lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Thư ký Tôn vẫn giữ khuôn phép hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo dặn dò.
...
Bởi vì yêu cầu của Trần Yên, cho nên Thịnh Vân Cẩm không tiếp tục mang theo hai cô trợ lý cùng nhau, mà là để các cô tự tìm nơi đi chơi, thuận tiện liên lạc với đội ngũ nhân viên quét dọn sắp đến.
Một thân một mình đúng giờ đến sân tập huấn, động tác cất bước đi vào của Thịnh Vân Cẩm dừng lại.
Trong sân hôm nay có thêm hai người.
Một người toàn thân váy áo tinh xảo, đeo mũ, kính râm và khẩu trang che kín mít; một người khác đẩy va li, nhìn đại khái là trợ lý hoặc nhân viên công tác.
Trần Yên đứng trước mặt hai người này, giống như là đang trò chuyện, cũng giống như là đang giằng co, còn những người khác thì đứng trong phòng, thỉnh thoảng nhìn ra sân.
Qua cặp kính mát, Thịnh Vân Cẩm đều biết người phụ nữ lạ mặt kia đang đánh giá chính mình.
Cong môi cười một cái, Thịnh Vân Cẩm đi qua chỗ Trần Yên.
"Cô Trần, chào buổi sáng, hôm nay có sắp xếp gì ạ?"
Trần Yên còn chưa mở lời, người phụ nữ lạ mặt kia ngược lại đã tiếp lời trước.
"Kịch bản này là A Dược định chế dựa theo tôi làm nguyên mẫu, nhân vật nữ chính này cũng nên là tôi đến diễn là thích hợp nhất, cô nói có đúng không?"
Trần Yên nghe vậy sắc mặt biến hóa, bà mím chặt môi, thanh âm mang theo vài phần cảnh cáo.
"Viên Oanh!"
Viên Oanh...
Thịnh Vân Cẩm cụp mắt suy tư, giống như đã từng thấy cái tên này trong danh sách diễn viên chính của vở kịch nào đó.
Cô không nói lời nào, Viên Oanh cho rằng lời mình đã có hiệu quả.
Bà ta tháo kính râm trên mặt xuống, nhờ giày cao gót tám centimet gia tăng, Viên Oanh miễn cưỡng ngang tầm mắt với Thịnh Vân Cẩm đang mang giày đế bằng.
Đại khái là muốn vừa đấm vừa xoa, Viên Oanh thả ngữ khí bình hòa hơn chút.
"Kịch bản không có độ lộ sáng, Thịnh tiểu thư lớn lên trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thích hợp nhất hẳn là phim thần tượng. Tôi cùng một số nhà sản xuất trong giới cũng có chút giao tình, gần đây có rất nhiều dự án điện ảnh không tệ, có thể tùy ý Thịnh tiểu thư chọn lựa."
"Chỉ hy vọng Thịnh tiểu thư nhường nhân vật này cho tôi."
Ngữ khí của bà ta lần này không hề hung hăng hống hách, thậm chí còn mang theo mấy phần ý muốn giao hảo thân thiết.
Nhớ ra rồi, Viên Oanh từng đóng một bộ kịch bản thời kỳ đầu của Trần Yên. Thịnh Vân Cẩm bừng tỉnh nghĩ thầm.
Khoảng thời gian trước thấy quá nhiều kịch bản, cô vừa rồi nhất thời không nghĩ ra.
Viên Oanh trước mắt nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn Trần Yên một chút, đại khái là khoảng ngoài bốn mươi, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt làm nổi bật lên vẻ trẻ trung của bà ta.
Thịnh Vân Cẩm không đáp lại, chỉ là nghiêng mắt nhìn về phía Trần Yên, ngữ khí mang theo vài phần ý cười chỉ dừng lại trên bề mặt.
"Cô Trần, đây là ý muốn tôi đi sao?"
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Trần Yên nhìn ra được sự lãnh đạm xa cách trong đáy mắt Thịnh Vân Cẩm.
"Em đi vào trước xem kịch bản một lát, chuyện này tôi sẽ giải quyết."
Mặc kệ Thịnh Vân Cẩm có thật sự tức giận hay không, tư tâm của Trần Yên đều không muốn để Viên Oanh đối đầu với cô.
Có thể có quan hệ cá nhân tốt với tổng tài của Giải Trí Quả Trám như vậy, trong nhà Thịnh Vân Cẩm nhất định cũng có chút bối cảnh.
Trần Yên không muốn để Viên Oanh gây phiền phức.
Hơn nữa, nhân vật này bây giờ đã định cho Thịnh Vân Cẩm, huống hồ lại cầm đầu tư của Giải Trí Quả Trám, bà làm sao có thể đồng ý đổi nhân vật?
"Không được! Cô ấy vào rồi thì làm sao đàm phán được nữa?"
Viên Oanh nghe vậy một tay kéo lại cánh tay Thịnh Vân Cẩm, cảm xúc có chút kích động nhìn về phía Trần Yên.
Cụp mắt nhìn ngón tay làm móng tinh xảo đang giữ chặt cổ tay mình, Thịnh Vân Cẩm khẽ hừ một tiếng.
Cánh tay nhẹ nhàng hất lên, bàn tay Viên Oanh liền thoát ly khỏi khuỷu tay cô.
Ý cười nhạt nhẽo trên mặt Thịnh Vân Cẩm cũng lười duy trì nữa.
"Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân. Tôi có bệnh sạch sẽ."
Đại khái là bị lời nói không chút lưu tình của Thịnh Vân Cẩm kích thích, vẻ hiền lành trên mặt Viên Oanh cũng không giả vờ được nữa.
Bà ta đánh giá trang phục của Thịnh Vân Cẩm, đoán rằng cô đại khái chính là phú nhị đại có chút bối cảnh trong nhà.
Cái loại tiểu thư kiêu kỳ này, bà ta ở trong giới gặp nhiều rồi. Tính tình lớn, nhưng đầu óc cũng chỉ vậy, dễ dụ vô cùng.
Nhưng ngại vì Trần Yên đang ở đây, Viên Oanh lại không muốn ở trước mặt bà quá hạ thấp tư thái của mình.
"Cô nói thẳng đi, thế nào mới bằng lòng nhường nhân vật này cho tôi?"
Kiềm chế tính tình, Viên Oanh lạnh giọng mở lời.
Kéo môi dưới, Thịnh Vân Cẩm nhìn về phía Trần Yên ở một bên.
Cô chỉ thấy vẻ mặt Trần Yên vội vàng, nhưng đáy mắt đã toát ra sự do dự, lực chú ý rõ ràng vẫn là đều rơi vào trên người Viên Oanh.
Cười lạnh trong đáy lòng, Thịnh Vân Cẩm không ngờ Trần Yên cũng sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp là để tình cảm ảnh hưởng công việc như thế này.
Cô đạm thanh mở lời, gọi lại suy nghĩ của Trần Yên.
"Cô Trần, xem ra cô vẫn chưa xác định rõ người được chọn cuối cùng cho nhân vật, làm phiền cô mau chóng đưa ra quyết định, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Nói xong, Thịnh Vân Cẩm lạnh mặt quay người rời đi.
"Vấn đề tiếp theo làm phiền cô liên hệ với trợ lý của tôi."
Cô nói xong, lực chú ý của Trần Yên cuối cùng rời đi khỏi người Viên Oanh.
Sắc mặt có chút khó coi, Trần Yên nhìn chằm chằm bóng lưng Thịnh Vân Cẩm rời đi, hơi há môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì được.
Viên Oanh mặc dù bị thái độ vênh váo hung hăng của Thịnh Vân Cẩm chọc giận, nhưng thấy người chủ động rời đi, cho rằng mục đích của mình đã đạt được, cho nên sắc mặt cũng dịu lại chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro