CHƯƠNG 33 Quyết Định Của Liễu Như Ca

Bạch Ngọc Phi chạy một mạch về phòng, đóng sầm cửa lại, thở hổn hển. Tim nàng đập thình thịch vì sợ hãi.

Liễu Như Ca, vừa ăn xong con cá, đang lười biếng lau tay. Thấy bộ dạng hoảng hốt của Bạch Ngọc Phi, nàng nhíu mày.

"Làm gì mà như bị ma đuổi vậy?"

"Như Ca!" Bạch Ngọc Phi lo lắng, "Không xong rồi! Lý Thanh Thanh... bọn họ... bọn họ đi báo Chấp sự Trưởng lão. Họ nói ngài là yêu miêu, họ muốn... muốn tới đây bắt ngài!"

Nàng thật sự sợ. Nàng chỉ là Luyện Khí tầng năm, làm sao chống lại được Chấp sự đường?

Liễu Như Ca nghe vậy, ánh mắt lạnh đi.

Một đám phàm nhân ngu xuẩn! Dám gọi bổn tọa là yêu miêu? Dám muốn bắt ta?

Nhưng nàng cũng lập tức hiểu ra vấn đề. Nàng hiện tại "danh bất chính, ngôn bất thuận". Một nữ nhân xinh đẹp, lai lịch không rõ, đột nhiên xuất hiện trong phòng của một nam... à không... một nữ đệ tử ngoại môn, đúng là rất khả nghi.

Nàng nhìn vẻ mặt sợ hãi, nhưng vẫn đứng chắn trước cửa như gà mẹ bảo vệ con của Bạch Ngọc Phi, trong lòng bỗng mềm đi một chút.

Ngốc tử này... thật sự lo lắng cho mình.

Nàng không thể để "con sen" duy nhất biết nướng cá này gặp rắc rối được.

"Hừ! Phiền phức!" Liễu Như Ca đứng dậy. Nàng phải xuất hiện công khai.

"Đạo bào của ngươi đâu?"

"Dạ?" Bạch Ngọc Phi ngơ ngác.

"Ta nói, đạo bào dự phòng của ngươi." Liễu Như Ca mất kiên nhẫn. "Đưa đây!"

"Nhưng... nhưng nó là vải thô... lại còn..." Bạch Ngọc Phi nhớ lại hôm qua tiên tử chê bai.

"Ít lời!" Liễu Như Ca giật lấy bộ đạo bào màu xanh lam sạch sẽ từ trong tủ của Bạch Ngọc Phi. "Từ hôm nay, ta sẽ ra ngoài."

"Ra... ra ngoài?"

"Phải." Liễu Như Ca mặc bộ đạo bào vào. Bộ đồ hơi rộng so với thân hình mảnh mai của nàng, nhưng không che giấu được khí chất thoát tục. Nàng buộc tóc lên một cách tùy ý, trông như một vị công tử thanh tú lạnh lùng.

"Ta muốn xem," Nàng nhếch mép cười, một nụ cười tuyệt mỹ nhưng đầy nguy hiểm. "Ai dám nói bổn tọa là 'yêu miêu' trước mặt ta."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro