CHƯƠNG 36 Lò Luyện Băng Hỏa
Không khí tại Đan Phòng ngoại môn trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ.
Tin tức Xích Viêm trưởng lão, người nổi tiếng nóng nảy và nghiêm khắc nhất, lại đích thân "áp giải" Bạch Ngọc Phi và một nữ nhân tuyệt sắc không rõ lai lịch đến lò luyện đan số 7, đã thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Lý Thanh Thanh và đám đệ tử đi theo nàng ta đứng ở một góc, khoanh tay, vẻ mặt hả hê chờ xem kịch vui. Lò luyện số 7 nổi tiếng là "lò điên", Địa Hỏa bên dưới nó không ổn định, lúc mạnh lúc yếu. Đừng nói là đệ tử Luyện Khí Kỳ, ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám tùy tiện động vào nó, huống hồ là luyện ra Hỏa Vân Đan trung phẩm.
"Ta cá là chưa tới nửa nén hương, cái lò đó sẽ nổ!" Lý Thanh Thanh thì thầm với đám đông. "Đến lúc đó, Xích Viêm trưởng lão tức giận, sẽ tống cổ cả hai ả yêu tinh đó đi!"
Bạch Ngọc Phi nghe thấy, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại. Nàng không sợ mình bị đuổi, nàng chỉ sợ... Liễu Như Ca không còn nơi nào để đi. Nàng nhìn sang Liễu Như Ca, muốn nói "cố gắng lên", nhưng lại chỉ thấy sự bình thản đến đáng sợ.
Liễu Như Ca đang đứng giữa Đan Phòng, bộ đạo bào xanh lam đơn sơ của Bạch Ngọc Phi bay phất phơ trong gió nóng từ các lò luyện khác. Nàng đang dùng đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của mình, đánh giá lò luyện số 7.
Đó là một cái đỉnh đồng màu đỏ sậm, cao bằng nửa người, bề mặt loang lổ vết cháy.
"Hừ," Liễu Như Ca khẽ nhếch môi, giọng nói thanh lãnh của nàng vang lên, đủ cho mọi người nghe thấy. "Chỉ là một cái lò phàm tục, Địa Hỏa có chút tạp chất mà cũng gọi là vấn đề. Đúng là... ếch ngồi đáy giếng."
Câu nói này, không chỉ khiến đám đệ tử xung quanh hít một ngụm khí lạnh, mà ngay cả Xích Viêm trưởng lão râu tóc đỏ rực cũng phải giật giật khóe miệng.
"Khẩu khí thật lớn!" Xích Viêm trưởng lão gầm lên. "Được! Lão phu muốn xem, ngươi làm thế nào để xử lý cái 'lò phàm tục' này! Bạch Ngọc Phi! Nhóm lửa!"
Bạch Ngọc Phi giật mình, vội vàng tiến lên. Đây là bước đầu tiên và quan trọng nhất. Nàng phải dùng linh lực của mình để dẫn Địa Hỏa bên dưới, làm nóng lò.
Nàng hít một hơi thật sâu. Nàng không được phép thất bại.
Nàng đặt tay lên trận pháp dẫn hỏa của lò. Nàng nhắm mắt, vận chuyển "Viêm Dương Quyết".
"PHỪNG!"
Một ngọn lửa vàng cam rực rỡ bùng lên từ dưới lò, nhưng nó không ổn định. Ngọn lửa nhảy múa điên cuồng, liếm ra cả bên ngoài, nhiệt độ tăng vọt một cách đột ngột.
"Cẩn thận!" Xích Viêm trưởng lão hét lên. "Lửa quá mạnh! Sắp cháy dược liệu rồi! Giảm bớt!"
Bạch Ngọc Phi hoảng hốt. Nàng cố gắng rút bớt linh lực, nhưng Cửu Dương Tuyệt Mạch của nàng vốn đã bá đạo, linh khí một khi đã xuất ra thì rất khó thu về. Lò luyện bắt đầu rung lên "ong ong", báo hiệu sắp mất kiểm soát.
"Ha ha! Sắp nổ rồi!" Lý Thanh Thanh cười rộ.
Ngay lúc Bạch Ngọc Phi tưởng chừng như đã thất bại, một giọng nói lạnh như băng, nhưng lại rõ ràng đến từng chữ, đập thẳng vào tâm trí nàng:
"Ngốc tử! Ai bảo ngươi dùng đan điền đẩy lửa?"
Bạch Ngọc Phi sững sờ. Là giọng của Liễu Như Ca.
Liễu Như Ca vẫn đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào nàng.
"Ngươi không phải cái máy thổi lửa!" Giọng nói của Liễu Như Ca tiếp tục vang lên, lần này là truyền âm nhập mật, chỉ mình nàng nghe thấy. "Dùng tâm pháp Miu Tiên dạy ngươi! Dẫn Hỏa khí Cửu Dương đi qua mười hai kinh mạch, phân tán nó ra! Dùng ý niệm khống chế nhiệt độ, không phải dùng sức mạnh!"
Trong phút chốc, Bạch Ngọc Phi như được khai sáng.
Nàng chợt nhận ra, từ lúc có Liễu Như Ca bên cạnh, nàng đã quá ỷ lại vào sự bùng nổ của Cửu Dương Hỏa khí, mà quên mất điều căn bản của tu luyện: sự khống chế.
Bạch Ngọc Phi nhắm mắt lại. Nàng phớt lờ tiếng gầm rú của lò luyện, phớt lờ ánh mắt chế giễu của Lý Thanh Thanh. Trong đầu nàng chỉ còn lại lời chỉ dạy của Liễu Như Ca.
Nàng bắt đầu điều khiển luồng Hỏa khí nóng rực, không đẩy nó thẳng từ đan điền nữa, mà dẫn nó đi một vòng phức tạp qua các kinh mạch như Liễu Như Ca đã chỉ.
Thật kỳ diệu!
Sức nóng cuồng bạo của Cửu Dương Huyết Mạch, sau khi đi qua một vòng chu thiên, bỗng trở nên vô cùng "ngoan ngoãn". Ngọn lửa đang nhảy múa điên cuồng bên ngoài lò luyện đột ngột thu lại.
"Rè..."
Ngọn lửa vàng cam biến mất, thay vào đó, là một ngọn lửa màu vàng kim thuần khiết, ổn định, cháy âm ỉ nhưng nhiệt lượng lại tập trung gấp bội, bao bọc lấy đáy lò một cách hoàn hảo.
Cả Đan Phòng im phăng phắc.
Xích Viêm trưởng lão trợn tròn mắt. "Khống Hỏa... Khống Hỏa tinh thuần đến mức này? Tốt! Tốt lắm!"
Lý Thanh Thanh cứng đờ nụ cười trên môi.
Bạch Ngọc Phi thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi ướt đẫm trán. Nàng mở mắt, nhìn về phía Liễu Như Ca với ánh mắt ngập tràn... sùng bái.
Liễu Như Ca chỉ khẽ hừ lạnh, nhưng trong đôi mắt xanh biếc lại ánh lên một tia hài lòng hiếm thấy.
"Nhanh lên!" Xích Viêm trưởng lão bị chấn động, lập tức lấy lại tinh thần. "Duy trì ngọn lửa đó! Bỏ dược liệu!"
Ông ta nhanh tay ném từng gốc linh thảo vào lò. Giai đoạn luyện hóa bắt đầu. Bạch Ngọc Phi tập trung cao độ, điều khiển ngọn lửa vàng kim lúc lớn lúc nhỏ theo đúng yêu cầu.
Quá trình diễn ra suôn sẻ đến không ngờ.
"Tốt! Tới giai đoạn cuối cùng!" Xích Viêm trưởng lão hét lên, mặt đỏ rực vì hưng phấn. "Ngưng đan! Cần hàn khí để khóa chặt dược tính! Nhanh! Liễu Như Ca! Tới lượt ngươi!"
Đây mới là mấu chốt. Hỏa Vân Đan cần phải làm lạnh đột ngột để thành hình. Nhưng nếu hàn khí không đủ, đan dược sẽ vỡ. Nếu hàn khí quá mạnh, lò sẽ nổ.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía Liễu Như Ca.
Liễu Như Ca, trong bộ đạo bào xanh lam rộng thùng thình, chậm rãi bước tới. Nàng không chạm vào lò luyện.
Nàng chỉ đứng cách lò luyện ba bước chân, nhẹ nhàng giơ một bàn tay trắng nõn như ngọc lên.
Ngay lập tức, nhiệt độ trong Đan Phòng vốn đang nóng như thiêu đốt, bỗng hạ xuống một cách đột ngột.
Một làn sương trắng mỏng, mang theo hàn khí cực độ, tỏa ra từ lòng bàn tay Liễu Như Ca. Đó không phải là linh lực Thủy hệ, mà là... Băng khí thuần túy!
Thái Âm Tiên Khí!
Làn sương trắng không tấn công lò luyện, mà như một tấm lụa mềm mại, bao bọc lấy không khí xung quanh lò, tạo thành một vùng "tuyệt đối" lạnh giá, làm mát lò từ bên ngoài một cách đồng đều và hoàn mỹ.
Đây là sự khống chế tinh tế đến mức nào!
Bạch Ngọc Phi đứng gần đó, cảm nhận rõ ràng nhất. Hỏa khí Cửu Dương nóng rực trong người nàng, khi cảm nhận được luồng hàn khí Thái Âm kia, không hề bị xung khắc, mà ngược lại... nó dâng lên một cảm giác... "vui sướng".
Giống như sa mạc gặp được ốc đảo. Giống như cực nóng tìm thấy cực lạnh.
Đó là sự hấp dẫn bản năng của hai loại thể chất đối nghịch nhưng lại bổ trợ hoàn hảo cho nhau. Bạch Ngọc Phi bất giác nhìn Liễu Như Ca như si như dại. Nàng không còn thấy một tiên tử kiêu kỳ, khó chiều. Nàng thấy... một nửa hoàn hảo của mình.
Liễu Như Ca cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Bạch Ngọc Phi. Nàng cũng cảm nhận được luồng Hỏa khí Cửu Dương ấm áp, thuần khiết từ người "con sen" ngốc kia. Hơi ấm đó, đối với Thái Âm Tiên Thể của nàng, chính là liều thuốc bổ tốt nhất.
Nó khiến nàng tham luyến.
"Ong..."
Lò luyện phát ra một tiếng kêu nhẹ, du dương.
"Đan thành!" Xích Viêm trưởng lão gầm lên, giọng đầy kích động.
Liễu Như Ca thu tay lại. Hàn khí lập tức biến mất.
Xích Viêm trưởng lão vội vàng bay tới, mở nắp lò. Một mùi thơm thanh khiết nhưng lại mang theo hai luồng khí Băng-Hỏa lan tỏa khắp Đan Phòng.
Bên trong, mười viên đan dược tròn xoe, nửa đỏ nửa trắng, đang nằm im lìm.
"Đây... đây là..." Xích Viêm trưởng lão run rẩy nhặt một viên lên. "Không phải Hỏa Vân Đan... Dược lực của nó... vừa có Hỏa độc của Cửu Dương, lại vừa có hàn khí của Thái Âm... Đây... đây là tuyệt phẩm 'Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan' chỉ có trong truyền thuyết!!!"
Cả đám đông hóa đá.
Lý Thanh Thanh mặt trắng bệch như tờ giấy, ngã khuỵu xuống đất.
Xích Viêm trưởng lão quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Phi và Liễu Như Ca như nhìn hai khối bảo vật. Một người là Cửu Dương Tuyệt Mạch bị lãng quên, một người là Băng linh căn cực phẩm trong truyền thuyết.
Hai người này... chính là một cặp trời sinh... để luyện đan!
"Ha ha ha ha!" Xích Viêm trưởng lão đột nhiên cười lớn, tiếng cười làm rung chuyển cả Đan Phòng. "Lý Thanh Thanh! Gây rối tông môn, phạt ngươi đi quét dọn nhà xí một tháng! Cút!"
Ông ta không thèm nhìn Lý Thanh Thanh, mà quay sang hai người.
"Liễu Như Ca!" Ông ta trịnh trọng tuyên bố. "Từ hôm nay, ngươi được đặc cách ở lại Thanh Vân Môn! Hai ngươi, Bạch Ngọc Phi và Liễu Như Ca, từ nay, chính là đệ tử quản lý lò luyện đan số 7 này! Bất cứ ai cũng không được làm phiền!"
Bạch Ngọc Phi vui mừng đến suýt khóc. "Đa tạ trưởng lão! Đa tạ trưởng lão!"
Liễu Như Ca chỉ nhướng mày, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ai cũng thấy được sự kiêu hãnh trong mắt nàng. Nàng quay người, đi về phía cửa.
"Như Ca! Ngài đi đâu vậy?" Bạch Ngọc Phi vội hỏi.
Liễu Như Ca không quay đầu lại, chỉ vung tay áo (quá rộng) của bộ đạo bào.
"Hừ. Ồn ào." Giọng nói thanh lãnh của nàng vang lên. "Luyện đan tốn sức. Mau về... nướng cá."
Bạch Ngọc Phi ngẩn ra, rồi lập tức nở một nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay, vội vã chạy theo.
"Vâng! Về nướng cá ngay!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro