CHƯƠNG 42 Đêm Đầu Tiên Nơi Hoang Dã

Chuyến đi trên "Ngự Phong Diệp" là một trong những trải nghiệm tu luyện... kỳ lạ nhất mà Bạch Ngọc Phi từng trải qua.

Nàng là Luyện Khí tầng sáu, việc khống chế một pháp khí phi hành hạ phẩm đáng lẽ phải rất đơn giản. Nhưng không. Nó hoàn toàn không đơn giản.

Nàng không thể tập trung.

Tâm trí nàng, tiên thức của nàng, thậm chí cả từng tế bào Cửu Dương trong cơ thể nàng... đều đang gào thét vì sự hiện diện ngay sau lưng.

Gió rít trên cao rất lạnh. Lưỡng Cực Sơn Mạch nằm ở phương bắc xa xôi, càng bay, không khí càng giá buốt. Nhưng Bạch Ngọc Phi lại cảm thấy mình đang bốc cháy. Toàn bộ tấm lưng nàng nóng rực, nhưng đó không phải là Hỏa khí Cẩu Dương. Đó là do... sự tiếp xúc.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, qua hai lớp Hắc Sa Tàm Y, sự mềm mại và... đường cong... đang ép chặt vào lưng mình. Cơ thể của Liễu Như Ca, dù mang Thái Âm Tiên Thể, nhưng lại vô cùng mềm mại.

Và hơi thở.

Hơi thở của Liễu Như Ca không phả vào gáy nàng như lúc đầu. Sau khi bay được một canh giờ, Liễu Như Ca dường như đã tìm được tư thế "thoải mái" hơn. Nàng hơi nghiêng đầu, gác nhẹ cằm lên vai Bạch Ngọc Phi, để có thể nhìn về phía trước.

Hành động này, ngay lập tức, khiến Bạch Ngọc Phi suýt nữa lái chiếc lá đâm thẳng vào một đám mây.

"A!"

Hơi thở mát lạnh như sương sớm, mang theo một mùi hương thanh khiết không thể tả (không phải mùi cá nướng, nàng thề), phả đều đặn... ngay bên tai nàng.

"Như... Như Ca... tiên tử..." Bạch Ngọc Phi run rẩy, giọng nói lạc đi. "Ngài... ngài có thể..."

"Có thể cái gì?" Giọng Liễu Như Ca vang lên, lười biếng và lạnh lùng, nhưng lại ở quá gần. "Tư thế này, bổn tọa có thể quan sát phía trước. Ngươi chỉ lo mà lái. Còn dám phân tâm, ta ném ngươi xuống."

"Dạ... dạ!"

Bạch Ngọc Phi không dám nói nữa. Nàng chỉ có thể cắn răng, cố gắng phớt lờ vành tai đang đỏ bừng như sắp chảy máu của mình.

Nàng cố gắng tập trung. Nhưng nàng không làm được. Cảm giác quá rõ ràng.

Trong khi đó, "thủ phạm" gây ra sự hỗn loạn lại đang ở trong một trạng thái vô cùng... vi diệu.

Liễu Như Ca, ban đầu, đã phải dùng toàn bộ sự kiêu hãnh của Miêu Tiên để chịu đựng sự đụng chạm này. Phiền phức! Bẩn thỉu! Đáng ghét! Nàng thầm rủa Xích Viêm một ngàn lần.

Nhưng...

Sau một canh giờ...

Nàng nhận ra, Thái Âm Tiên Thể của nàng, vốn luôn ở trong trạng thái "đói" hơi ấm... giờ đây... đang "no đủ".

Tấm lưng của Bạch Ngọc Phi không chỉ là một tấm lưng. Nó là một cái lò luyện đan di động, một mặt trời thu nhỏ. Luồng Hỏa khí Cửu Dương thuần khiết, dồi dào, không cần Bạch Ngọc Phi chủ động vận chuyển, vẫn tự động thẩm thấu qua lớp y phục, truyền thẳng vào cơ thể nàng.

Nó không giống như sự "bá đạo" của đêm qua, khi cảm xúc của Bạch Ngọc Phi bùng nổ. Đây là một sự ấm áp hiền hòa, bền bỉ, giống như một dòng suối nước nóng chữa lành.

Tiên lực ba thành vừa khôi phục của nàng, không những không bị tiêu hao vì gió lạnh, mà ngược lại, đang được củng cố và... từ từ tăng lên!

Đây... đây chính là "song tu di động" trong truyền thuyết!

Liễu Như Ca thầm chấn kinh. Nàng biết thể chất của họ bổ trợ cho nhau, nhưng không ngờ lại bổ trợ đến mức này. Chỉ cần ở gần thôi, họ đã có thể tu luyện!

Hừm. Tạm chấp nhận được. Nàng nghĩ. Nể tình ngươi là một cái lò lửa... "gối ôm" di động hữu dụng, bổn tọa tạm thời tha thứ cho sự keo kiệt của lão râu đỏ.

Nàng thả lỏng. Nàng thậm chí còn điều chỉnh tư thế một chút, áp sát hơn. "Tiếp xúc" càng nhiều, hiệu quả càng tốt. Đó là vì tu luyện, tuyệt đối không phải vì nàng tham luyến hơi ấm này! Tuyệt đối không!

Nàng tựa cằm lên vai Bạch Ngọc Phi, vừa giám sát đường đi, vừa lén lút... hấp thụ.

Hai người, một người khổ sở vì "nóng", một người thoải mái vì "ấm", cứ thế bay.

Chiếc lá bay liên tục một ngày một đêm. Khi mặt trời lặn ở phương xa, linh lực Luyện Khí tầng sáu của Bạch Ngọc Phi cuối cùng cũng báo động cạn kiệt. Nàng đã liên tục cắn đan dược hồi khí, nhưng không thể duy trì mãi.

"Như Ca..." Nàng mệt mỏi nói. "Ta... ta cần nghỉ ngơi. Linh lực sắp cạn."

Liễu Như Ca, người đã "hấp thụ" ké suốt một ngày và cảm thấy tiên lực tinh tiến thêm một chút, lúc này mới mở mắt. Nàng nhìn xuống dải núi rừng hoang vu bên dưới.

"Tìm một sơn cốc khuất gió. Chúng ta hạ xuống."

Bạch Ngọc Phi gật đầu, cố gắng điều khiển chiếc lá chao đảo, đáp xuống một khu rừng rậm rạp, bên cạnh một dòng suối nhỏ.

"Bịch."

Chiếc lá vừa chạm đất, Bạch Ngọc Phi lập tức lảo đảo, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất. Nàng mệt lả. Bay một ngày một đêm với Luyện Khí Kỳ, lại còn phải "chịu đựng" một tiên tử ngay sau lưng, tinh thần và thể xác của nàng đều đã đến giới hạn.

Liễu Như Ca thì nhẹ nhàng nhảy xuống, tao nhã như một con mèo. Nàng nhìn Bạch Ngọc Phi đang thở dốc, mặt mày tái nhợt vì cạn linh lực.

Nàng nhíu mày. "Con sen" ngốc này... quá yếu.

"Ngồi yên đó." Nàng ra lệnh.

Nàng bước vào rừng. Bạch Ngọc Phi còn chưa kịp hỏi "Ngài đi đâu?", thì chỉ ba phút sau, Liễu Như Ca đã quay lại.

Trên tay nàng... là hai con thỏ rừng béo múp, đã bị một mũi băng nhỏ xuyên qua đầu, chết ngay lập tức.

Bạch Ngọc Phi sững sờ. "Như Ca... ngài..."

Liễu Như Ca, với tu vi ba thành, hiển nhiên không thể dùng đại pháp thuật. Nhưng để đối phó với hai con thỏ phàm tục, nàng chỉ cần một tia Thái Âm Hàn Khí.

Nàng ném hai con thỏ xuống trước mặt Bạch Ngọc Phi, vẻ mặt vẫn cao lãnh.

"Ăn cá mãi, bổn tọa cũng ngán. Hôm nay ăn thỏ nướng." Nàng nói. "Và," nàng liếc Bạch Ngọc Phi, "ngươi mất sức như vậy, không ăn thịt, lấy đâu ra khí lực mà lái phi thuyền?"

Bạch Ngọc Phi nhìn hai con thỏ, rồi nhìn Liễu Như Ca. Nàng lại hiểu sai ý rồi sao? Tiên tử... đang lo lắng cho nàng?

Trái tim nàng lại đập loạn.

"Vâng! Ta nướng ngay!" Nàng quên cả mệt mỏi, lập tức bật dậy, lấy dao găm (pháp khí hạ phẩm) ra, nhanh nhẹn lột da, làm thịt.

Nàng dùng "Hỏa Cầu Thuật" nhóm lửa. Lửa Cửu Dương nướng thịt, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa.

Liễu Như Ca ngồi trên một tảng đá sạch sẽ cách đó không xa, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng thực ra, nàng đang cảnh giới. Đây là Hoang Dã, yêu thú rình rập, nàng không thể lơ là.

Một lát sau, thịt chín. Bạch Ngọc Phi cẩn thận xé cái đùi ngon nhất, dùng lá sạch bọc lại, đưa đến.

"Như Ca, ngài ăn trước."

Liễu Như Ca mở mắt, nhìn miếng thịt nướng vàng ươm, thơm lừng. Hừm, tay nghề nướng của "con sen" này quả thực không tệ.

Nàng nhận lấy. Cả hai ngồi bên đống lửa, yên lặng ăn.

Đây là bữa ăn đầu tiên của họ bên ngoài tông môn. Khung cảnh thật bình yên, ánh lửa bập bùng, tiếng suối róc rách.

Nhưng sự bình yên không kéo dài. Khi đêm xuống, nhiệt độ giảm mạnh. Rừng rậm ban đêm vô cùng lạnh lẽo.

Bạch Ngọc Phi, với Cửu Dương Tuyệt Mạch, thì không sao. Nàng thậm chí còn thấy hơi nóng. Nhưng Liễu Như Ca...

Nàng ngồi bên đống lửa, nhưng Bạch Ngọc Phi vẫn thấy... nàng đang run. Rất khẽ, nhưng là đang run.

Thái Âm Tiên Thể của nàng, sau khi hồi phục ba thành, trở nên nhạy cảm hơn. Nàng không còn ở trong lốt mèo để cuộn tròn giữ ấm. Nàng là con người, và nàng đang lạnh.

"Như Ca..." Bạch Ngọc Phi lo lắng. "Hay là... ngài mặc thêm... à không..." Nàng nhìn bộ Hắc Sa Tàm Y trên người mình. Họ chỉ có một lớp áo.

"Ngài... ngài ngồi sát vào lửa chút nữa?"

Liễu Như Ca trừng mắt. Nàng đã ngồi sát lắm rồi! Nàng bực bội. Nàng ghét sự yếu đuối này! Nàng ghét cái lạnh!

Nàng nhìn Bạch Ngọc Phi, người đang ngồi đối diện, cách nàng một đống lửa, toàn thân tỏa ra hơi ấm Cửu Dương như một cái lò sưởi di động.

Một ý nghĩ lóe lên.

Liễu Như Ca hít một hơi, đứng dậy.

"Ngươi! Ngồi yên đó!" Nàng ra lệnh.

Bạch Ngọc Phi ngơ ngác.

Liễu Như Ca đi vòng qua đống lửa, bước đến, và... ngồi xuống.

Ngay bên cạnh Bạch Ngọc Phi.

Vai kề vai.

Bạch Ngọc Phi nín thở.

"Ngươi... gác đêm." Liễu Như Ca nói, giọng có chút không tự nhiên. Nàng quay mặt đi, nhìn vào đống lửa. "Ta... ta chợp mắt một lát. Bổn tọa ghét bị làm phiền khi ngủ."

Nói rồi, nàng nhắm mắt lại. Nhưng chỉ một lát sau, cái lạnh vẫn len lỏi. Hơi ấm từ bên cạnh... vẫn chưa đủ.

Liễu Như Ca bực bội mở mắt. Nàng nhìn "cái lò sưởi" ngốc nghếch bên cạnh.

"Hừ! Phiền phức!"

Nàng lẩm bẩm, rồi... nàng từ từ ngả người, tựa đầu... lên vai Bạch Ngọc Phi.

"Như vầy," nàng lẩm bẩm, giọng đã hơi mơ màng vì hơi ấm, "Ấm hơn rồi. Cấm cử động! Ngươi mà cử động làm ta thức giấc... ta ném ngươi vào lửa."

Bạch Ngọc Phi hoàn toàn hóa đá.

Toàn bộ cơ thể nàng cứng lại.

Đầu của Liễu Như Ca... đang gối lên vai nàng! Mái tóc đen dài, mềm mại của ngài ấy... đang cọ vào cổ nàng!

Nàng có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết, lạnh lẽo nhưng lại quyến rũ chết người. Nàng... nàng...

Bạch Ngọc Phi ngồi thẳng lưng như một pho tượng, tim đập như muốn nổ tung lồng ngực. Nàng không dám thở, càng không dám cử động.

Đêm đó, là đêm dài nhất trong cuộc đời Bạch Ngọc Phi. Nàng gác đêm, chiến đấu không phải với yêu thú, mà là với cảm giác mềm mại, mát lạnh, và... ấm áp... đang dựa vào mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro