97-99 (Hoàn chính văn)
Chương 97
Cuối tháng Mười, vụ mùa thứ hai đã cao đến đầu gối, đất đai nhờ phù sa sông ngòi mà trở nên vô cùng màu mỡ, cây trồng trong ruộng ra sức hấp thụ dưỡng chất, phát triển xanh tốt, cả thung lũng mang một vẻ ngoài đầy sức sống, phồn thịnh.
Nhờ sự chăm chỉ của Mộc Đinh Hương, trong ruộng không còn một cọng cỏ dại nào, đàn gà hoa lớn nhỏ đi lại dưới cây trồng tìm kiếm sâu bọ để ăn, cây cổ thụ dây leo bên bờ ruộng theo gió lay động, tận tụy phất những sợi dây leo xua đuổi những loài thú hoang muốn đến gặm phá cây trồng.
Thời tiết rất nóng, ve sầu trốn trong kẽ cây râm ran kêu, thỉnh thoảng có một vài tiếng bò, dê kêu "be be" vang lên từ chuồng trại, bên cạnh, vài con heo béo nằm dài trên đất ngủ rất say, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng "ụt ịt".
Ngay cả Trúc Nhi, người bình thường năng động nhất, cũng có vẻ lơ mơ, buồn ngủ trong buổi trưa nắng gắt này. Trong sân có trồng một cây, Sở Ngu đã dựng một chiếc giường tre nhỏ dưới gốc cây, chậu hoa của Tiểu Hoa nằm ngay bên cạnh giường tre.
Mộc Đinh Hương đã làm một chiếc gối nhỏ từ rất lâu, bên trong chứa hạt quyết minh tử, tỏa ra một mùi thơm tươi mát của hạt cỏ.
Nàng nhẹ nhàng bế Trúc Nhi đang ngủ lên chiếc giường tre, đặt đầu bé lên chiếc gối nhỏ, rồi đắp một chiếc khăn mỏng lên bụng bé. Mộc Đinh Hương ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh giường tre, phe phẩy chiếc quạt mỏng, tận hưởng khoảnh khắc nhàn nhã nhất trong ngày.
Trong nhà, Sở Ngu đang ngủ say. Sự mệt mỏi vì phải dậy sớm giết heo đã được bù đắp, giấc ngủ trưa này sẽ mang lại cho nàng nguồn năng lượng dồi dào.
Trúc Nhi trên giường tre có vẻ đang mơ một giấc mơ đẹp, thỉnh thoảng lại phát ra một hai tiếng nói mơ, chóp chép miệng như thể đang ăn món ngon gì đó.
Mộc Đinh Hương tựa lưng vào ghế, gác chân lên một chiếc ghế đẩu nhỏ. Nàng, người vốn dĩ ngủ đủ giấc vào ban đêm, dưới cái nắng này cũng bắt đầu gà gật.
Chiếc quạt mỏng rơi xuống đất tự lúc nào không hay.
Nàng mơ một giấc mơ rất ngắn. Mơ thấy hồi nhỏ, bị vợ chồng họ Mộc đuổi ra đồng làm việc, nhưng không hiểu sao mình lại khác với những đứa trẻ khác, không thể nép vào lòng mẹ làm nũng, không thể ăn một bữa cơm nóng. Nàng nằm trên bãi cỏ dưới bóng cây, cái đầu nhỏ bé không nghĩ ra điều gì, chỉ cảm thấy mông lung, bất lực, muốn được nương tựa, muốn được ôm ấp... nhưng xung quanh chỉ có những bãi cỏ rộng lớn...
Trong cơn mơ màng, một làn gió mát thổi tới, khuôn mặt ửng đỏ và đôi lông mày của nàng từ từ giãn ra, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Đến khi nàng từ từ mở mắt ra, mới phát hiện Sở Ngu đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, phe phẩy quạt cho cả nàng và Trúc Nhi.
Thấy nàng mở mắt, Sở Ngu mỉm cười, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi à."
Đầu óc Mộc Đinh Hương vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nàng nheo mắt nhìn Sở Ngu một lúc, sau đó thân thể mềm nhũn, nghiêng hẳn về phía nàng. Sở Ngu ngầm hiểu, ưỡn vai lên để nàng tựa vào.
"Vẫn còn buồn ngủ không? Nếu còn buồn ngủ, ta sẽ bế nàng về phòng ngủ tiếp."
Có lẽ vì sợ đánh thức Trúc Nhi, giọng Sở Ngu rất khẽ, như tiếng gió thì thầm bên tai.
Mộc Đinh Hương lắc đầu, rúc vào hõm cổ Sở Ngu, ngửi mùi hương thanh mát, mạnh mẽ trên người nàng, nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt.
Thấy nàng giống như một con mèo lười, Sở Ngu cong khóe miệng, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, chờ nàng tỉnh táo.
Quả nhiên, sau khi tựa vào vai Sở Ngu một lúc, Mộc Đinh Hương cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng xoay đầu, trước mặt là chiếc cằm nhọn của Sở Ngu. Đột nhiên nổi hứng muốn nghịch ngợm, nàng rướn người tới, nhẹ nhàng cắn một cái vào cằm Sở Ngu.
Sở Ngu "sì" một tiếng vì đau, quay đầu lại giả vờ muốn cắn trả, nhưng khi đến gần lại ngậm lấy đôi môi của nàng.
"Ưm-"
Đúng lúc cả hai đang đắm chìm, bên cạnh lại vang lên tiếng trở mình. Mộc Đinh Hương giật mình, vội vàng đẩy Sở Ngu ra, quay đầu nhìn chiếc giường tre bên cạnh. Mí mắt Trúc Nhi khẽ động đậy, bàn tay nhỏ mũm mĩm cũng cử động, dường như sắp tỉnh.
Bé lẩm bẩm trong miệng một cách quen thuộc hai tiếng "Mẹ ơi".
Mộc Đinh Hương quay người ôm lấy bé, để lại Sở Ngu nhìn khoảng trống trong vòng tay với ánh mắt đầy tiếc nuối.
Trúc Nhi vừa tỉnh đã được Mộc Đinh Hương ôm vào lòng, nép vào người nàng trông rất ngoan ngoãn. Sở Ngu ngồi thẳng dậy, cầm quạt quạt mát cho hai mẹ con.
Sở Ngu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng cọ vào má nhỏ của bé: "Heo con mơ thấy gì mà chóp chép miệng vậy?"
"Hừ-" Trúc Nhi nghe nàng gọi mình là heo con, lập tức không vui, phụng phịu quay mặt đi.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Khu vực nhà họ Sở bị con sông ngăn cách, ít người qua lại, họ hầu như không có thói quen đóng cửa vào ban ngày. Sở Ngu đứng dậy đi ra cửa, chỉ thấy một phụ nữ trẻ dắt theo một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi đứng ở đó, cả hai đều có vẻ hơi rụt rè.
"Chị cả đến rồi, mời vào sân."
Mộc Ngọc Trúc đã từng đến đây khi dọn vào nhà mới lần trước, nên Sở Ngu đương nhiên nhận ra nàng.
Mộc Đinh Hương trong sân vừa nghe thấy hai tiếng "chị cả", liền ôm Trúc Nhi đứng dậy, đi ra phía cửa.
Quả nhiên là Mộc Ngọc Trúc. Lúc này trời nóng, hai mẹ con mặt đều đỏ gay, cổ đầy mồ hôi.
Nàng vội vàng đặt Trúc Nhi xuống, đưa hai mẹ con vào nhà ngồi, lấy khăn lau mồ hôi cho họ, rồi rót trà la hán quả đã để nguội.
"Sao chị cả lại ra ngoài giờ này, nắng gắt thế này, không biết Tiểu Bảo có chịu nổi không."
"Sáng sớm và chiều mát phải ra đồng làm việc, tranh thủ lúc này rảnh rỗi mới qua đây." Mộc Ngọc Trúc có vẻ lo lắng nói, trang trí trong nhà của em gái út ngày càng đẹp, giống như nhà giàu có trong thành.
Rồi nhìn Trúc Nhi đang nằm nhoài trên đầu gối Mộc Đinh Hương, trước đây nghe nói em út nhận nuôi một đứa trẻ, không ngờ lại lanh lợi, đáng yêu đến vậy, nhìn thôi đã thấy thích rồi.
Trúc Nhi nhận ra Hà Tiểu Bảo, lúc này đầu óc bé cũng đã tỉnh táo, cười hì hì nhảy khỏi người Mộc Đinh Hương, kéo Tiểu Bảo ra sân chơi.
Mộc Đinh Hương vội vàng lấy vài quả hái trong vườn nhét vào tay Hà Tiểu Bảo: "Cầm lấy vừa ăn vừa chơi."
Tiểu Bảo yếu ớt nhìn mẹ, chỉ dám nhận khi Mộc Ngọc Trúc gật đầu.
"Chị cả, tính cách Tiểu Bảo trầm quá, trông có vẻ không thích nói chuyện."
Mộc Ngọc Trúc lộ vẻ mặt buồn rầu: "Đều tại tôi, tính thằng bé giống tôi, ra ngoài chơi với trẻ con nhà khác, hay bị bắt nạt, lần nào về cũng bầm tím khắp người, cũng không dám nói ai đánh. Sau này nó cũng không thích ra ngoài chơi nữa, cứ bám lấy tôi thôi."
Mộc Đinh Hương nhìn hai bóng dáng đang đuổi nhau trong sân. Hà Tiểu Bảo lúc này tuy vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng đã không còn rụt rè, sợ sệt như lúc mới vào nhà. Có lẽ vì chơi với Trúc Nhi. Cục thịt nhỏ này có đồ tốt gì cũng không keo kiệt, miệng lại ngọt, càng không thể nói đến chuyện bắt nạt người khác.
Tiểu Bảo bây giờ vẫn cao hơn Trúc Nhi nửa cái đầu, nếu thực sự đánh nhau thì không biết ai sẽ thắng.
"Trông Tiểu Bảo và Trúc Nhi có vẻ rất hợp nhau. Sau này nếu có dịp, cứ để hai đứa chơi cùng nhau đi, dù sao Trúc Nhi cũng không có bạn chơi."
Mộc Ngọc Trúc nghe em gái nói vậy, không khỏi có chút động lòng. Tình trạng của Tiểu Bảo đã làm nàng lo lắng rất lâu rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết lớn lên tính cách thằng bé sẽ ra sao. Nếu giống mình, không biết sẽ bị bắt nạt đến mức nào. Chuyện này mẹ chồng đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng cũng không có cách nào.
Tiểu Bảo bị những đứa trẻ khác bắt nạt quen rồi, gặp những đứa trẻ cùng tuổi là sợ hãi.
Bây giờ thấy con mình chơi đùa vui vẻ với con của em gái như vậy, Mộc Ngọc Trúc khẽ rung động. Đã lâu lắm rồi nàng không thấy con trai mình vui vẻ như thế.
Lúc này không phải giờ ăn cơm, Mộc Ngọc Trúc và con cũng đã ăn rồi mới qua, nên Sở Ngu không làm cơm. Nàng kéo một chiếc ghế tựa ngồi bên cạnh hai chị em nghe họ trò chuyện.
Ban đầu Mộc Ngọc Trúc vẫn còn hơi gượng gạo. Tuy Sở Ngu cũng là phụ nữ, nhưng ngày xưa nghe nói nàng hung dữ, cộng thêm hơn một năm nay, nhà họ Sở xây nhà, mua bò mua dê, những người qua lại đều là người có tiền. Mộc Ngọc Trúc vốn tự ti quen rồi, luôn cảm thấy những người như vậy khó tiếp xúc, ngay cả nói chuyện với họ cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này, đang lười biếng nằm trên chiếc ghế tựa, mái tóc dài như thác nước buông xuống, không buộc gọn như mọi khi, khiến cả người nàng trông rất dịu dàng, hoàn toàn không hợp với hai từ đồ tể. Hơn nữa, khi hai chị em nói chuyện, nàng cũng không xen vào, trừ khi Mộc Đinh Hương nói đến nửa chừng đột nhiên hỏi đến nàng thì nàng mới lên tiếng.
Ghế của hai người tựa rất gần nhau, một người nằm một người ngồi. Tay Sở Ngu luồn qua trước người Mộc Đinh Hương ôm lấy eo nàng, tay kia nghịch mái tóc dài buông xõa sau lưng nàng, trông vô cùng thân mật.
Mộc Ngọc Trúc liếc thấy cảnh tượng này, ánh mắt có chút lảng tránh, không dám nhìn thẳng sự thân mật của hai người. Nàng không ngờ rằng hai người phụ nữ ở bên nhau lại có thể hài hòa, tốt đẹp đến vậy, khác xa so với những gì nàng tưởng tượng.
Mộc Đinh Hương bây giờ cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều. Trải qua nhiều chuyện, cộng với sự hào sảng bẩm sinh được thừa hưởng từ Lưu Hanh (Lưu lão gia) và Quý Vân Nương, nàng ngày càng trưởng thành hơn trong cách đối nhân xử thế và tiếp khách. Vài lời đã xua tan sự gò bó, bất an của Mộc Ngọc Trúc. Những chuyện lặt vặt trong nhà, cây trồng ngoài đồng, và những chuyện vụn vặt của trẻ con, họ cũng có thể trò chuyện cả một canh giờ.
Thấy trời đã không còn sớm, Mộc Ngọc Trúc mới đứng dậy với vẻ luyến tiếc để về nhà. Sở Ngu và Mộc Đinh Hương giữ nàng lại ăn cơm, nhưng nàng có việc nhà nên từ chối. Khi ra đến sân, thấy hai đứa trẻ đang chơi đùa với nước, Mộc Ngọc Trúc nhíu mày, định nói con trai mình vài câu, nhưng lại thấy Trúc Nhi cười hì hì chạy về phía Mộc Đinh Hương, người ướt sũng. Mộc Đinh Hương không hề tức giận, mà dịu giọng nói: "Còn chơi nước nữa không? Chơi đủ rồi chúng ta thay quần áo, không thì ướt thế này sẽ bị bệnh, nếu còn muốn chơi thì chơi thêm một lát nữa."
Mộc Ngọc Trúc ngây người, quay sang nhìn con trai mình, thấy thằng bé đang cẩn thận liếc nhìn mình, có vẻ sợ mẹ giận.
Cuối cùng nàng cũng mềm lòng: "Bảo Nhi còn muốn chơi không? Chúng ta phải về nhà rồi, bà nội đang đợi chúng ta về ăn cơm."
Hà Tiểu Bảo thấy mẹ không trách mắng, mắt sáng rực lên. Thằng bé quay sang nhìn Trúc Nhi, có vẻ lưu luyến không muốn rời.
Sở Ngu ở bên cạnh cười nói: "Tiểu Bảo muốn chơi với Trúc Nhi nữa phải không? Hôm nay trời tối rồi, hay là ngày mai Trúc Nhi sang nhà con chơi nhé?"
Tiểu Bảo nghe vậy, lập tức nở hai má lúm đồng tiền, gật đầu thật mạnh. Sau đó, nó vẫy tay chào Trúc Nhi rồi theo mẹ ra khỏi nhà họ Sở.
Nhìn bóng dáng hai mẹ con đi xa, Sở Ngu hỏi: "Trúc Nhi thích chơi với anh Tiểu Bảo không?"
Trúc Nhi gật đầu: "Thích ạ, anh Tiểu Bảo nói, sau này sẽ làm người đi theo con."
Sở Ngu nghe xong, dở khóc dở cười.
Trưa hôm sau, Sở Ngu, Mộc Đinh Hương dẫn Trúc Nhi đến nhà họ Hà. Lần này họ chỉ sửa thêm một căn phòng nên không mời nhiều người, chỉ có một vài người thân trong nhà, thêm ba người nhà Sở Ngu vừa đủ hai bàn.
Mẹ chồng của Mộc Ngọc Trúc thấy ba người nhà họ tới, cười tít cả mắt. Giờ đây nhà họ Sở đã có thế lực, đương nhiên ai cũng muốn làm quen, nay lại có mối quan hệ thông gia với Mộc Ngọc Trúc, bà cũng vui mừng khi có thể thân thiết với họ.
Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, nhưng lại xảy ra hai sự cố nhỏ.
Đầu tiên là Tiểu Bảo dẫn Trúc Nhi ra ngoài chơi, và Trúc Nhi đã đánh người khác.
Hôm nay nhà họ Hà mời người đến ăn cơm, cũng có vài hàng xóm và người thân dẫn con cái đến. Mấy đứa trẻ đó lớn hơn một chút, bình thường hay bắt nạt Hà Tiểu Bảo quen rồi. Lúc trước Tiểu Bảo nhịn một chút là xong.
Tuy Trúc Nhi nhỏ bé, nhưng bé đã tự động coi Hà Tiểu Bảo là một trong những đàn em của mình, thấy người khác bắt nạt đàn em của mình thì sao có thể nhịn được. Hai nắm tay nhỏ mũm mĩm siết chặt, xông lên đánh ngay.
Người lớn trong nhà nghe thấy tiếng khóc ồn ào bên ngoài, vội vàng chạy ra xem. Dưới đất lộn xộn một cục. Mộc Đinh Hương không khỏi lo lắng cho cục thịt nhỏ nhà mình. Tuy bé là một tiểu tinh quái, nhưng so với những đứa trẻ nhà khác, bé là nhỏ nhất.
Quan sát kỹ hơn, thấy bên kia có bốn đứa trẻ lớn hơn, còn bên này chỉ có Trúc Nhi và Hà Tiểu Bảo. Ngoại trừ hai bàn tay nhỏ hơi ửng đỏ, tạm thời không thấy có vết thương nghiêm trọng nào khác.
Nhưng bốn thiếu niên kia lại nằm rạp trên đất, mặt mày bầm tím, xem ra không hề chiếm được lợi lộc gì.
Trúc Nhi vừa thấy Mộc Đinh Hương và những người khác ra, "Oa" một tiếng khóc lớn, vẻ mặt đáng thương đó khiến người lớn xung quanh vô cùng xót xa, ai nấy đều chỉ trích bốn đứa trẻ lớn hơn kia.
Rốt cuộc, nhìn qua là biết đứa nào mạnh đứa nào yếu, nhưng ai lại chú ý xem người thực sự chịu thiệt là ai?
Có người lớn can thiệp, bốn thiếu niên kia không chiếm được chút lợi thế nào, nhưng ngay cả khi không có người lớn can thiệp, chúng cũng chẳng được lợi gì, đúng là có nỗi khổ mà không thể nói ra.
Mộc Đinh Hương ôm Trúc Nhi vào nhà. Hà Tiểu Bảo đi theo sau với ánh mắt sáng ngời. Vào nhà rồi, Hà Tiểu Bảo mới nói với Trúc Nhi: "Trúc Nhi giỏi quá."
Trúc Nhi lúc này mới nín khóc, khóe mắt còn vương hai giọt lệ, kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đương nhiên rồi, sau này anh cứ theo tôi."
Tình bạn của hai đứa trẻ cứ thế được thiết lập.
Còn sự cố nhỏ thứ hai liên quan đến Sở Ngu. Sau khi ăn cơm, Sở Ngu đi dạo quanh khu vực nhà họ Hà một vòng, bị một người chặn lại, tặng hoa và bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ.
Đối phương cũng là một người phụ nữ, còn là một "cành hoa" của ngôi làng nhà họ Hà này.
Thật không may, cảnh này lại bị Mộc Đinh Hương bắt gặp.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, Mộc Đinh Hương tỏ ra bình thường không có gì khác lạ, nhưng Sở Ngu từ những thay đổi tinh tế của nàng mà biết rằng nàng đang giận. Khi nàng ôm eo Mộc Đinh Hương trên lưng ngựa, nàng cũng không mềm mại dựa vào mình như mọi khi, mà lưng thẳng, cơ thể cứng đờ, toát ra vẻ không vui.
Về đến nhà, nàng vội vàng bảo Trúc Nhi tự đi chơi, kéo tay vợ vào phòng giải thích.
Nhưng Mộc Đinh Hương ngồi ở mép giường, toàn thân chống cự, mặc cho nàng nói gì cũng không hề lay chuyển.
"Hương Hương, nàng phải nói lý lẽ chứ, là người ta tự tìm đến, không phải ta đi trêu chọc nàng ấy, với lại nàng cũng thấy rồi đó, lúc đó ta có đưa tay đẩy nàng ấy ra mà."
Mộc Đinh Hương khẽ động đậy mí mắt. Sở Ngu thấy nàng cuối cùng cũng có phản ứng, trong lòng mừng rỡ.
"Hương Hương, cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với ta rồi, nàng đừng giận ta mà." Sở Ngu nói, giọng nói thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào.
Mộc Đinh Hương nghe thấy, giật mình. Nàng chưa bao giờ thấy Sở Ngu như thế này. Giờ đây, khuôn mặt nàng ấy trông thật đáng thương, cứ như thể chính mình đang bắt nạt nàng ấy vậy.
Ngẩn người một lúc, nàng mới uể oải nói: "Chắc chắn là nàng quá đẹp, nên ngay cả phụ nữ cũng muốn giành nàng với ta."
"Hương Hương, không phải vậy, nếu nàng không thích khuôn mặt này của ta gây họa, vậy ta sẽ rạch nó đi."
Mộc Đinh Hương đương nhiên biết nàng chỉ đang nói lời dỗ dành, nhưng vẫn không kìm được mà nắm lấy tay nàng.
Sở Ngu thấy nàng mềm lòng, liền nắm lấy tay nàng: "Trước đây ta vốn không thích phụ nữ, trước đây ta không thích bất kỳ ai cả, ta chỉ thích nàng thôi."
Mộc Đinh Hương nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi. Đương nhiên nàng biết mình có vị trí thế nào trong lòng Sở Ngu, chỉ là khi thấy người phụ nữ khác bày tỏ tình cảm với người mình yêu, nàng vẫn không thể ngăn được lòng ghen tị.
Nhưng lúc này, Sở Ngu lại tỏ ra yếu đuối, còn vẻ mặt như sắp khóc, khiến những chua xót trong lòng nàng lập tức tan biến, thậm chí còn bắt đầu xót thương nàng ấy.
Và Sở Ngu thấy băng tuyết tan chảy, lại bắt đầu được voi đòi tiên.
"Nàng hôn ta một cái, không thì ta không chịu được đâu."
Mộc Đinh Hương làm theo, in một nụ hôn lên má nàng.
"Phải ở đây này." Sở Ngu chỉ vào đôi môi đỏ mọng của mình.
Mộc Đinh Hương nhìn chằm chằm vào nàng. Không hiểu sao, trước mắt nàng lại hiện lên cảnh người phụ nữ kia nhào vào lòng Sở Ngu, trong lòng đột nhiên dâng lên một vị chua xót, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, không biết là do ghen hay vì điều gì khác.
Đến khi Sở Ngu phản ứng lại, cô vợ nhỏ của mình đã nghiêng người tới, cùng với một cơn đau nhói trên môi, nàng bị cắn một cái.
Sở Ngu hơi đau. Cảm thấy lúc này Mộc Đinh Hương dường như vẫn còn giận dỗi, hành động này càng giống như một sự trút giận, nàng bỗng thấy tủi thân, mũi cay xè, nước mắt rơi xuống.
Mộc Đinh Hương cắn xong lại thấy xót, nàng thè lưỡi liếm nhẹ lên chỗ vừa cắn, nếm thấy một chút vị tanh của máu. Trong lòng có chút áy náy, động tác trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của nàng, tỉ mỉ liếm vết thương.
Chỉ là không ngờ, liếm một hồi, đầu lưỡi lại nếm được một vị mặn khác. Trong lòng nàng giật mình, ngước lên nhìn, khóe mắt Sở Ngu đỏ hoe, đọng nước mắt.
Mộc Đinh Hương vội vàng ôm lấy nàng, vụng về dỗ dành: "A Ngu, không được khóc."
Bình thường đều là Sở Ngu dỗ dành nàng, nàng đâu có cơ hội nào để xót thương người mình yêu. Nhận ra điều này, lòng nàng đau nhói. A Ngu, nàng ấy cũng là một người phụ nữ, tuy lớn hơn mình vài tuổi, nhưng cũng là một người con gái dịu dàng mà.
Nghĩ vậy, lòng nàng càng thêm áy náy, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, hôn lên môi nàng hết lần này đến lần khác, lẩm bẩm gọi tên nàng.
Sở Ngu bị nàng hôn đến mức thở không ra hơi, nàng mới kéo Mộc Đinh Hương ra, lại thấy cô gái nhỏ cũng mắt đỏ hoe. Lúc này nàng mới mềm lòng. Vốn dĩ cảm xúc tủi thân kia đến một cách vô cớ, giờ thấy đối phương lại quan tâm mình đến vậy, nàng cũng không đành lòng tiếp tục giận dỗi nữa.
"Ta không khóc nữa, nàng cũng không được khóc."
Mộc Đinh Hương ngồi thẳng người, lặng lẽ nhìn nàng một lúc rồi nói: "A Ngu, xin lỗi nàng. Trước đây luôn là nàng chu đáo với ta, sau này ta cũng sẽ chăm sóc cảm xúc của nàng, nàng đừng buồn, ta sẽ học cách làm tốt hơn."
Sở Ngu thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không nhịn được bật cười trong nước mắt: "Ta chỉ là nhất thời cảm xúc dâng trào thôi, cần gì phải nghiêm túc như vậy."
Mộc Đinh Hương lắc đầu: "Không, ta cảm nhận được cảm xúc của nàng."
Sở Ngu lúc này đã trở lại dáng vẻ thường ngày, cười nói: "Rõ ràng là ta chọc nàng giận, cuối cùng lại thành nàng dỗ dành ta."
"Nàng không chọc ta giận, là do ta quá yêu nàng. Nàng tốt như vậy, ta sợ người khác sẽ cướp nàng khỏi ta."
"Đồ ngốc, chỉ có nàng coi ta là bảo bối thôi. Ai mà chẳng nói nữ đồ tể của thôn Phù Dung hung dữ, nhìn một cái buổi tối ngủ còn sợ gặp ác mộng."
Mộc Đinh Hương lắc đầu, rướn người hôn lên môi nàng: "Không phải, là những người đó không nhận ra cái tốt của nàng. May mà ông trời thương xót ta, để ta nắm được nàng."
Sở Ngu cong khóe miệng ôm eo nàng: "Vậy chuyện hôm nay coi như đã qua rồi nhé?"
"Ừm, qua rồi, nhưng mà-"
"Nhưng mà sao?" Sở Ngu có chút nghi hoặc nhìn Mộc Đinh Hương.
"Trông nàng mới là người yếu đuối, nên tối nay ta muốn ở trên."
Chương 98
Chương 98
Cùng với thời tiết ngày càng lạnh hơn, sau khi thu hoạch bội thu, gia đình Mộc Đinh Hương trở nên nhàn rỗi và bắt đầu chuẩn bị vật tư cho mùa đông. Sở Ngu đã dành riêng ba ngày lên núi đốn củi, sau đó cùng Mộc Đinh Hương cưa một cây lớn gần nhà. Những lúc rảnh rỗi, họ lại cưa gỗ, bổ củi. Số củi nhiều đến mức chất đầy cả một bức tường trong sân.
Trời đất lạnh giá, không có nhiều cây trồng ngoài đồng, chỉ có rau xanh và dưa quả trong vườn vẫn còn xanh tốt.
Bao gồm cả chậu Tiểu Hoa bên cạnh lu nước trong sân, vẫn tràn đầy sức sống, khiến người ta phải kinh ngạc.
Lá Tiểu Hoa mập mạp, xanh tươi, nụ hoa hé mở, cảm giác như cánh hoa sắp nở bung ra bất cứ lúc nào.
Mấy đêm nay, trong sân luôn thoang thoảng một mùi hương lạ. Sở Ngu theo mùi hương tìm đến nguồn gốc, chính là từ nụ hoa trong sân nhà mình tỏa ra. Sau khi nói với Mộc Đinh Hương, cả hai đều nghĩ rằng Tiểu Hoa có lẽ sắp nở.
Trúc Nhi đã sớm nhạy cảm nhận thấy sự khác thường của Tiểu Hoa. Hầu như cả ngày bé đều canh chừng nó, trừ lúc ăn và ngủ, không rời nửa bước. Ngay cả Tiểu Bảo đến tìm chơi, bé cũng không còn hứng thú ra ngoài. Mỗi ngày, bé lại nằm bò bên cạnh lu nước lẩm bẩm, không biết đang nói gì với Tiểu Hoa.
Mộc Đinh Hương sợ con bé bị ám ảnh, đã khuyên nhủ vài lần nhưng bé không nghe, đành kệ bé.
Cho đến một đêm nọ, hai vợ chồng đang ngủ say sưa thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, kèm theo tiếng khóc hoảng loạn của Trúc Nhi, và tiếng trẻ sơ sinh khóc thét mơ hồ.
Hai người giật mình tỉnh giấc, vội vàng khoác áo mở cửa, thấy Trúc Nhi khóc nhòe nhoẹt nước mắt, ôm một đứa bé sơ sinh. Lúc này đã là tháng Mười Hai, bên ngoài gió lạnh gào thét, hai đứa bé lạnh cóng như băng.
Trong khi đó, cả sân ngập tràn một mùi hương kỳ diệu, nồng đậm và sắc lạnh hơn mọi khi.
Sở Ngu vội vàng vòng tay dài ôm lấy hai cô bé, đặt vào chăn ấm còn hơi nóng.
Sờ vào cơ thể hai đứa trẻ run rẩy vì lạnh, Mộc Đinh Hương không khỏi tự trách. Đêm qua họ đã làm việc quá sức đến kiệt quệ mới ngủ, dẫn đến ngủ rất sâu, không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, động tĩnh lớn như vậy cũng không tỉnh.
Mộc Đinh Hương dùng chăn mềm bọc đứa bé sơ sinh lại, dùng hơi ấm cơ thể mình để ủ ấm cho bé, vừa ôm vừa nhẹ nhàng dỗ dành. Nhờ kinh nghiệm thường xuyên dỗ Trúc Nhi trước đây, tuy đứa bé trên tay này nhỏ hơn một chút, nhưng ít nhiều nàng cũng đã có kinh nghiệm.
Sở Ngu cũng ôm Trúc Nhi, ủ ấm cho bé, lau đi nước mắt trên mặt bé.
Đợi bé bình tĩnh lại, nàng mới hỏi bé nhặt được đứa bé sơ sinh này ở đâu.
"Tiểu Hoa, là Tiểu Hoa..." Răng Trúc Nhi vẫn còn va vào nhau lập cập.
Sở Ngu nghe xong, ngẩng đầu nhìn Mộc Đinh Hương, ánh mắt chạm nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nàng quay người xuống đất, cầm đèn lồng đi xem chậu hoa Tiểu Hoa thường nằm. Từ phòng của mình đến chỗ chậu hoa có một vệt nước ướt. Đến gần lu nước, nàng chỉ thấy chậu hoa vỡ tan tành dưới đất, còn bông Tiểu Hoa vốn ở trong chậu, chỉ còn lại cái thân trơ trụi, tất cả cành lá đều héo úa hết chỉ sau một đêm.
Sở Ngu lại cầm đèn lồng ra cổng sân, cửa lớn đóng chặt, khóa vẫn treo nguyên không hề dịch chuyển, cũng không có dấu vết ra vào.
Nghĩ đến thân phận của Trúc Nhi, Sở Ngu đã tin đến chín phần lời bé vừa nói.
Trở lại phòng, chỉ nghe thấy tiếng đứa bé khóc thút thít. Lúc mới bế vào, đứa bé trên người trần truồng không mặc gì, nên nàng nhận ra đó cũng là một bé gái.
Thấy Sở Ngu bước vào, Mộc Đinh Hương ngẩng đầu nhìn nàng.
"Đúng là Tiểu Hoa rồi, không ngờ nhà chúng ta toàn xuất ra tiểu tinh quái." Sở Ngu bất lực nói, tiến lại gần nhìn, đứa bé nhỏ khóe mắt còn vương nước mắt, vẫn đang khóc.
"A Ngu, hình như con bé đói bụng rồi? Khóc mãi không ngừng, nhưng em lại không có sữa..."
Mộc Đinh Hương có chút sốt ruột, đứa bé khóc quá lâu, bây giờ gần như không còn sức để khóc nữa.
Trúc Nhi chui ra khỏi chăn, đưa tay sờ sờ em bé. Em bé sơ sinh ngửi thấy mùi quen thuộc thì hơi dừng lại một chút, nhưng không lâu sau lại bắt đầu khóc tiếp.
Đúng lúc hai người đang lo lắng không biết làm thế nào, Mộc Đinh Hương chợt nhớ ra con cừu cái nhỏ trong nhà vừa mới đẻ cừu con, vội vàng đá Sở Ngu một cái: "Đi vắt chút sữa cừu về đây, con bé đói bụng rồi."
Sở Ngu vội vàng nhét Trúc Nhi trở lại chăn, mình thì quấn áo khoác cầm một cái tô lớn đi ra chuồng cừu.
Không lâu sau nàng vắt được một tô nhỏ. Định mang vào cho bú ngay, chợt nhớ có người nói phải đun sôi rồi mới uống được, vì vậy nàng lại vào bếp đun sữa lên, rồi mang vào phòng.
Mộc Đinh Hương chờ mãi mới thấy sữa đến. Tiếng khóc của đứa bé vẫn chưa ngừng. Trời lạnh, sữa mang vào phòng cũng không còn quá nóng nữa, thổi qua loa một chút là có thể cho bú.
Không có núm vú giả, đành phải dùng thìa nhỏ múc từng chút một đút cho bé. Đứa bé ngửi thấy mùi sữa liền ngừng khóc, cứ thế từng chút từng chút mút theo thìa, trông có vẻ đói lắm.
Trúc Nhi ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt. Sở Ngu gõ nhẹ vào đầu bé hỏi: "Làm sao con biết em gái hóa hình vậy?"
Trúc Nhi hít hít mũi: "Con biết mà, lúc hoa nở là con đã canh chừng rồi."
Đúng là một cô bé bướng bỉnh, Sở Ngu sờ vào cơ thể cuối cùng cũng đã ấm lại của bé, xót xa hôn lên đỉnh đầu bé.
Sau đó, nàng khẽ ngáp một cái nói: "Thôi được rồi, trời còn chưa sáng mà, ta bế con về phòng ngủ, em bé để mẹ chăm sóc."
Trúc Nhi nghe nói phải tách khỏi Tiểu Hoa, lắc đầu thật mạnh, nhất quyết không chịu.
"Con không về, con muốn ở lại với Tiểu Hoa."
"Vậy con có muốn ngủ nữa không, ta còn muốn ngủ thêm một lát nữa, lát nữa còn phải dậy đi giết heo."
Trúc Nhi ngồi đó vẻ không cam lòng, chỉ muốn ở cạnh Tiểu Hoa mãi.
Mộc Đinh Hương vừa cho con bú vừa bất lực nhìn Sở Ngu: "Hay là nàng sang phòng bé ngủ một lát đi?"
Sở Ngu nhìn vợ và con trong phòng, còn chưa biết Tiểu Hoa tiếp theo sẽ thế nào, cũng không muốn bỏ đi.
Kết quả cuối cùng là hai vợ chồng Sở Ngu và Mộc Đinh Hương phải cố gắng tựa vào giường thức đến sáng, mệt mỏi rã rời, chỉ còn Trúc Nhi là vẫn tràn đầy năng lượng tỉnh táo canh chừng.
Tiểu Hoa giờ đây mới hóa thành hình hài vật chất, như một em bé sơ sinh, không có ký ức, nhưng vẫn có sự gắn bó với Trúc Nhi. Trúc Nhi vừa đến gần, bé sẽ ngoan ngoãn hơn một chút, không khóc nữa, nhưng cứ đói, tè hay ị thì bé lại khóc.
Hai bà mẹ Mộc Đinh Hương và Sở Ngu còn lóng ngóng, làm mọi thứ rối tinh rối mù, cả đêm không ngủ ngon.
Đến sáng, Sở Ngu ngáp ngắn ngáp dài đi giết heo, lúc về mới phát hiện không cẩn thận bị đứt tay. Ước tính phải nghỉ làm khoảng năm sáu ngày, nàng và Thời Mãn đành phải tạm thời ngừng công việc ở tiệm thịt.
Về đến nhà, nàng vội vàng ngủ bù một giấc, tỉnh dậy thay vợ chăm sóc Tiểu Hoa. Nhưng tay bị thương cũng chẳng giúp được gì nhiều, Tiểu Hoa đáng thương cứ khóc suốt cả ngày.
Trúc Nhi thấy Tiểu Hoa khóc thương tâm như vậy cũng khóc theo, hai bà mẹ nhìn đám trẻ khóc thành một đống trên giường mà lòng sốt ruột, xót xa.
Cừu mẹ còn nhỏ, không có nhiều sữa, Tiểu Hoa ăn không đủ no, lại không được chăm sóc thoải mái, cứ khóc ré lên.
Sở Ngu gõ vào đầu mình: "Cô bé ngoan này đúng là đến đòi nợ, xem ra phải tìm một bà vú, tìm người đến chăm sóc thôi, ta không phải người tỉ mỉ nên không làm được việc này."
Hai ngày sau đó, cả hai vợ chồng chỉ lo chăm sóc con, không làm được việc gì khác, ngủ cũng không ngon, trông rất tiều tụy.
Trúc Nhi vì Tiểu Hoa mà cứ khóc theo.
Mộc Đinh Hương cũng thấy đau đầu. Nếu ra đồng làm việc, nàng có thể làm cả ngày lẫn đêm không mệt, nhưng để chăm sóc đứa bé này thì thực sự có nhiều chỗ không chu toàn được, con bé khó chịu nàng cũng thấy khó chịu.
Đến chiều ngày thứ ba, Mộc Bạch Chỉ và Dung Huyên đến thăm.
Mộc Đinh Hương và Sở Ngu hoàn toàn không thể rảnh tay tiếp đãi họ, trong nhà loạn cả lên.
Dung Huyên thấy vậy không đành lòng, liền ra tay giúp đỡ. Hồi nhỏ nàng thường chơi với một người chị họ, sau này chị họ có con, nàng ít nhiều cũng có kinh nghiệm tiếp xúc, lúc này giúp đỡ khá là thạo việc.
Điều kỳ lạ là Tiểu Hoa nằm trong vòng tay nàng lại đặc biệt yên tĩnh, bé đã mở được mắt, còn mỉm cười ngọt ngào với nàng. Điều này ngay lập tức chạm đến trái tim mềm mại ẩn dưới vẻ ngoài cứng rắn của Dung Huyên, khiến tình mẫu tử dâng trào, nàng yêu quý Tiểu Hoa không rời.
Sở Ngu thấy nàng chăm sóc khéo léo như vậy, liền nói đùa: "Thấy nàng thích thế, hay nàng nhận nuôi bé luôn đi."
Dung Huyên nghe vậy mắt sáng lên. Trước đây Sở Ngu nói đứa bé này nhặt được bên đường, nếu nàng và Mộc Đinh Hương thực sự không muốn nuôi, thì nàng rất sẵn lòng.
Hơn nữa, nàng cảm thấy mình và đứa bé này khá có duyên. Trước đây nàng và Chỉ Nhi còn lo lắng sau này không có con cái, về già không biết làm sao, giờ thấy một đứa bé đáng yêu như vậy, nàng không khỏi động lòng.
Nhưng Trúc Nhi ở bên cạnh nghe nói muốn gửi Tiểu Hoa đi, lập tức khóc òa lên.
Sở Ngu vội an ủi: "Tiểu Hoa ở nhà dì hai, con có thể sang thăm bé mỗi ngày, hơn nữa nhà dì hai giàu có, lại có thể thuê nhiều bà vú đến chăm sóc, Tiểu Hoa sẽ lớn lên vui vẻ, đây chẳng phải là điều rất tốt sao?"
"Nếu để Tiểu Hoa ở nhà chúng ta, bé sẽ ăn không đủ no, ngay cả sữa cũng không có mà uống. Mẹ con chăm sóc một mình con đã vất vả rồi, chăm sóc thêm Tiểu Hoa nữa thì không cần ngủ luôn."
Sở Ngu đương nhiên sẽ không nói ra ý định thực sự của mình, đó là nếu Tiểu Hoa thực sự được nuôi ở nhà họ, thì đừng nói đến công việc đồng áng, thời gian vợ chồng nàng ân ái sau này gần như sẽ không còn.
Chỉ cần nghĩ đến việc ngủ đêm, hai người đang lúc vui vẻ, đứa bé nhỏ bên cạnh lại bắt đầu "eng éc" khóc lên, lỡ dở như vậy thì còn khó chịu đến mức nào.
Nhưng nếu sang nhà họ Dung thì khác. Nhà lớn như vậy, mười mấy, hai mươi phòng chỉ có Dung Huyên và Mộc Bạch Chỉ ở. Trong nhà lại có nhiều người hầu, thuê thêm hai bà vú, Dung Huyên và đứa bé lại hợp nhau, dù xét về mặt nào thì Tiểu Hoa cũng sẽ được chăm sóc rất tốt.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là phải làm sao để xoa dịu cảm xúc của Trúc Nhi.
Dung Huyên ôm Tiểu Hoa, ngồi xổm xuống trước mặt Trúc Nhi, nhìn vào mắt bé nói: "Trúc nhỏ, dì cũng muốn cho Tiểu Hoa một mái nhà. Nếu Tiểu Hoa đến nhà mới mà không gặp được con chắc chắn sẽ buồn lắm, nên dì muốn mời Trúc Nhi đi cùng. Trúc Nhi đi cùng, Tiểu Hoa vui, dì hai cũng vui, mẹ con cũng không cần phải mệt nữa, có được không?"
Mộc Bạch Chỉ ở bên cạnh cũng nhìn bé với ánh mắt tha thiết.
Trúc Nhi suy nghĩ một lát, thấy dì hai nói không sai chút nào. Hai ngày nay mẹ không chăm sóc Tiểu Hoa tốt, Tiểu Hoa khóc đáng thương lắm. Giờ dì hai vừa đến ôm, Tiểu Hoa liền không khóc nữa. Hơn nữa nhà dì hai lại có bà vú, Tiểu Hoa sẽ có sữa để uống, lúc đó sẽ không bị đói bụng nữa.
Nhưng mà-
Trúc Nhi quay đầu nhìn Mộc Đinh Hương, trong lòng rất không muốn xa mẹ. Nếu đến nhà dì hai để chơi với Tiểu Hoa, có thể sẽ phải xa mẹ mấy ngày, bé cũng không nỡ xa mẹ.
Mộc Đinh Hương hiểu được sự khó xử của bé, bế bé lên hôn lên má nhỏ: "Con đi chơi với Tiểu Hoa đi. Mẹ sẽ cưỡi ngựa đến thăm con mỗi sáng, được không?"
Trúc Nhi nghe nói mỗi ngày vẫn có thể gặp mẹ, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Sau khi quyết định như vậy, Sở Ngu kéo Dung Huyên và Mộc Bạch Chỉ sang phòng khác, kể cho hai người nghe về thân phận thực sự của Trúc Nhi và Tiểu Hoa.
Cả hai đều kinh ngạc tột độ trong lòng, nhưng cuối cùng cũng hiểu tại sao chứng đau đầu của Mộc Bạch Chỉ lại đột nhiên thuyên giảm, hóa ra tất cả đều có nguyên nhân, và vì thế càng thêm mừng rỡ.
Vì vậy, họ không hề có chút thành kiến nào với thân phận của Tiểu Hoa, ngược lại còn yêu thương bé hơn.
Tiểu Hoa không cha không mẹ, cũng không cần lo lắng sau này sẽ có người nhà tìm đến. Hơn nữa bé lại hợp duyên với họ như vậy, không thể không nói là một món quà lớn mà ông trời ban tặng.
Họ đã từng nghĩ rằng kiếp này mình vô duyên với con cái, không ngờ ông trời lại thương xót. Nghĩ đến đây, cả hai ôm nhau khóc, Dung Huyên cũng hiếm khi mất tự chủ.
Sau khi khóc rồi lại cười, họ vội vã ra khỏi phòng để ôm lấy cô con gái mà họ khó khăn lắm mới được trời ban tặng. Ôm bé trong lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của bé, lòng họ tan chảy như nước.
Chiều tối khi hai người trở về, Mộc Đinh Hương cũng dọn một cái gói nhỏ cho Trúc Nhi, bên trong là những món đồ chơi mà bé yêu thích. Còn mình thì đeo một cái gói lớn đi theo đến nhà họ Dung.
Trước đây, để giảm bớt cơn đau đầu của Mộc Bạch Chỉ, Dung Huyên cũng từng mời Trúc Nhi đến nhà họ ở vài ngày. Mộc Đinh Hương sợ bé lạ người, lần nào cũng đi theo, buổi tối ở Dung phủ còn có thể trò chuyện với chị hai.
Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, đợi Trúc Nhi quen rồi sẽ về.
Dung Huyên làm việc cực kỳ hiệu quả, vừa về đến nhà đã sắp xếp mọi chuyện. Trước khi trời tối, đã có hai bà vú đến, trắng trẻo sạch sẽ, ngực đầy đặn trông có vẻ rất nhiều sữa. Hai người thay phiên nhau chăm sóc một em bé sơ sinh cả ngày lẫn đêm, cũng không quá mệt mỏi.
Nhà họ Dung trả thù lao cao, hai bà vú đến nơi ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, thấy Tiểu Hoa lại đáng yêu như vậy, chỉ cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
Tiểu Hoa được chăm sóc rất tốt, cả ngày không khóc mấy lần. Ban ngày và ban đêm có bà vú trông nom, Dung Huyên mỗi buổi chiều về đều tự tay chăm sóc con gái. Trúc Nhi mỗi ngày cũng quấn quýt bên Tiểu Hoa, so với những ngày hỗn loạn ở nhà họ Sở trước đây thì đúng là khác một trời một vực.
Mộc Đinh Hương thấy Trúc Nhi dần dần quen với cuộc sống mới, cũng chào tạm biệt về nhà, nhưng mỗi sáng có thời gian rảnh nàng vẫn sẽ qua thăm bé.
Vết thương trên tay Sở Ngu lành lại, nàng tiếp tục công việc giết heo. Mỗi ngày giết heo xong nàng cũng tiện đường ghé qua nhìn con gái mình một cái.
Những ngày Trúc Nhi không có nhà, căn nhà hiếm khi được yên tĩnh, Mộc Đinh Hương bất chợt cảm thấy hơi không quen, nhưng Sở Ngu lại cười hì hì nói: "Con bé rồi sẽ quay về thôi, chúng ta cứ tranh thủ khoảng thời gian con bé không có nhà này, tận hưởng thế giới của hai người đi."
Những chuyện ban ngày không dám làm, những chuyện không thể làm trong sân, trong nhà bếp hay nhà củi trước đây, nhân cơ hội này đều có thể thử hết.
Lời tác giả: Các bé cưng, ngày mai gần như là chương kết thúc chính văn rồi đó, sau đó sẽ có ngoại truyện về chị hai X Dung tiểu thư, và ngoại truyện về Trúc Nhi X Tiểu Hoa, ngoại truyện sẽ không quá hai chương đâu (:з」∠)
Nếu có bất cứ điều gì chưa được thỏa mãn hoặc tôi chưa giải thích rõ ràng, mọi người cứ để lại lời nhắn cho tôi nhé.
Ngoài ra, có nhiều bạn để lại lời nhắn và gửi lôi, do APP của A Giang không ổn định nên bình luận bị nuốt, nhưng hậu trường tôi đều đã thấy lời nhắn của các bạn, lôi cũng đã nhận được, đều đã ghi chú vào danh sách cảm ơn rồi, nếu thấy có thiếu sót có thể hỏi dịch vụ khách hàng để biết chi tiết, tránh thiệt hại nhé.
Chương 99
Đây là bản dịch chính xác đoạn văn bạn cung cấp, được chia thành các phần để dễ theo dõi:
Chương 99
Trúc Nhi đã ở nhà họ Dung hơn một tháng, đến gần Tết thì được đón về. Khi đi, cô bé vẫn nhìn về phía Tiểu Hoa với vẻ lưu luyến.
Sở Ngu thở dài nói: "Trong lòng con chỉ có Tiểu Hoa, không có mẹ và nương con nữa rồi."
Trúc Nhi theo Sở Ngu từ nhỏ, dù sau khi Mộc Đinh Hương đến cô bé luôn quấn quýt lấy nàng, nhưng người có tình cảm sâu sắc và gắn bó lâu dài nhất với cô bé vẫn là Sở Ngu. Nghe Sở Ngu nói vậy, cô bé dùng cái đầu nhỏ lanh lợi của mình suy nghĩ một chút, cũng thấy đúng là hơn một tháng nay mình chỉ nghĩ đến Tiểu Hoa mà quên mất hai người mẹ, trong lòng cảm thấy áy náy.
Cô bé vội ôm lấy cổ Sở Ngu nói: "Trúc Nhi trong lòng có Tiểu Hoa, cũng có hai mẹ."
"Vậy chúng ta về nhà ăn Tết trước nhé, được không? Sau khi ăn Tết xong con còn phải đi học tư thục. Tiểu Hoa giờ còn nhỏ, tạm thời chưa nhớ được con đâu. Nhưng có nhũ mẫu và dì chăm sóc, đợi cô bé lớn hơn chút, có thể chơi với con rồi, chúng ta lại đến nhà dì ấy chơi, được không?"
Trúc Nhi suy nghĩ một lát, vẻ mặt do dự.
Sở Ngu thừa cơ nói: "Sau này Tiểu Hoa lớn lên cũng phải đi học. Nếu con không học, không biết chữ, không biết Tứ Thư, không hiểu Ngũ Kinh, đến lúc Tiểu Hoa hỏi, một người làm chị như con sẽ trả lời thế nào?"
"Vậy... sau này con có thể thường xuyên đến thăm Tiểu Hoa không?" Trúc Nhi có chút tủi thân nói, nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt.
"Đương nhiên là được! Khi nào nhớ cô bé, mẹ và nương con sẽ đưa con đến, bất cứ lúc nào!"
Trúc Nhi nghe lời hứa chắc chắn của nàng, lúc này mới bật khóc thành cười, gật đầu, cố gắng trèo xuống khỏi người Sở Ngu, chạy đến bên cạnh Tiểu Hoa, nói với em bé sơ sinh: "Tiểu Hoa, chị về nhà trước nhé, ăn Tết xong chị sẽ đến thăm em."
Tiểu Hoa thấy Trúc Nhi đến gần, miệng i-i-a-a, không ai biết cô bé đang lẩm bẩm gì, có lẽ chỉ là tiếng phát ra vô thức.
Trúc Nhi lúc này mới theo Sở Ngu về Thôn Phù Dung, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Tết năm nay cũng gần giống năm ngoái, mọi người tụ họp ở nhà Bà cụ Quý, rất náo nhiệt.
Số người so với năm ngoái tăng thêm hai người, một là Viên Phượng Hoa, và một là đứa con trai nhỏ Quý Cảnh Lâm mới sinh được vài tháng của Quý đại lang.
Cộng thêm một nửa người trong bụng Quý Vân Nương, vừa đúng hơn năm ngoái hai người.
Trúc Nhi vẫn hoạt bát như thường lệ, gần như cả nhà đều vây quanh cô bé. Bà cụ Quý có cháu trai nhỏ cũng không quên cô chắt gái lớn này của mình, đi đâu cũng gọi Trúc Nhi là cháu bé cưng của bà nội.
Quý Vân Nương giờ đã có thai, Lưu Niệm Niệm và Mộc Đinh Hương cũng cẩn thận chăm sóc nàng, dù sao nàng cũng không còn trẻ, lại được nuôi dưỡng sung sướng bao năm, chỉ mong nàng sinh nở được bình an.
Trên bàn ăn, Lưu lão gia thông báo vài chuyện, tạo nên một cao trào nhỏ.
Tài sản của Nhà họ Đinh được mua lại vài tháng trước, giao cho Lưu Niệm Niệm, giờ đã bắt đầu sinh lời, tình hình hiện tại rất tốt.
Lưu lão gia nhấp một ngụm rượu nói: "Cha cũng không muốn làm khó các con nữa. Nếu đã thật lòng thích đối phương, thì tìm một ngày đẹp, mời họ hàng đến ăn một bữa cơm, coi như việc tốt đã thành."
Viên Phượng Hoa nghe vậy, mừng rỡ ra mặt, dưới gầm bàn nắm chặt tay Lưu Niệm Niệm không buông.
Lưu lão gia lại nói: "Giờ Vân Nương lại có thai, cha cũng già rồi, sau này chỉ ở nhà chăm sóc hai mẹ con họ. Giờ Niệm Nhi đã giỏi giang như vậy, cha sẽ không cố chấp nữa, chuyện bên ngoài sau này giao hết cho con."
Lưu Niệm Niệm cười nói: "Cha mới ngoài bốn mươi, sao có thể gọi là già, chẳng qua là muốn lười biếng thôi. Nhưng cha cứ yên tâm, nếu cha không muốn đụng đến những chuyện này nữa, cứ giao cho con, con nhất định sẽ giữ vững cơ nghiệp của Nhà họ Lưu cho cha."
Lưu Hanh gật đầu. Lưu Niệm Niệm giờ đã không còn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện ngày xưa. Kể từ khi biết Bạch Phúc Hồng hạ độc cô là do tên Tư Mã Lương Tài xúi giục, cô đã tức giận ra tay với Nhà họ Tư Mã. Giờ đây, ở Huyện Lạc Sơn còn đâu tìm thấy bóng dáng Nhà họ Tư Mã nữa, họ đã trốn đi đâu không ai biết. Nghe nói có người thấy Tư Mã Lương Tài ở Giang Châu, đang ăn xin dọc phố, không biết là thật hay giả.
Những chuyện này mãi sau này Lưu lão gia mới biết.
Lưu lão gia thấy cô làm việc sạch sẽ, không để lại sơ hở gì, liền nhắm một mắt làm ngơ.
Cái tính cách này, rất tốt.
Hỷ sự của Lưu Niệm Niệm và Viên Phượng Hoa được tổ chức vào tháng ba, tại phủ họ Lưu. Quý Vân Nương lúc này đã mang thai gần sáu tháng, bụng lớn, ngồi cùng Lưu lão gia, mặt mày rạng rỡ.
Bà cụ Quý đã đến từ sớm, cả ngày cười tủm tỉm, đôi mắt lão hoa vẫn cặm cụi thêu một chiếc túi nhỏ tặng Lưu Niệm Niệm, khiến Lưu Niệm Niệm vui mừng ôm chầm lấy Bà cụ Quý reo lên.
Khách mời không nhiều, ở Thôn Phù Dung chỉ có Nhà họ Quý và gia đình Sở Ngu. Trong huyện có gia đình ba người của Dung Huyên và Mộc Bạch Chỉ, gia đình Thời Mãn và Uông Tiểu Hỉ. Cuối cùng, Lưu Niệm Niệm cũng nghĩ đến và mời cả Mộc Ngọc Trúc.
Viên Phượng Hoa có ba năm đồng liêu, cộng thêm vài người họ hàng bên phía cha, tổng cộng có bốn bàn khách.
Tân huyện lệnh cũng đến, đó là con trai của Tần lão tam ở thôn bên cạnh. Trước đây, Ông già Mộc từng chất vấn Mộc Không Thanh tại sao mỗi tháng dùng một lạng bạc, trong khi con trai Nhà họ Tần ở thôn bên cạnh tối đa chỉ dùng hai trăm văn, chính là nói đến người này.
Tân huyện lệnh họ Tần xuất thân nghèo khó, nhưng rất cầu tiến, sau khi đỗ cử nhân, tự biết năng lực và học thức bản thân còn hạn chế, không muốn tiếp tục theo đuổi vị trí Tiến sĩ, sau khi báo cáo thì được phân về làm huyện lệnh ở Lạc Sơn.
Mới nhậm chức vài tháng đã thể hiện không tồi, hòa hợp được với các quan lại cấp dưới như Viên Phượng Hoa. Xem ra là muốn tạo nên thành tích.
Nay biết tin Viên Phượng Hoa có tin vui, anh ta vui vẻ nhận lời mời, mặc thường phục, trông như một thanh niên bình thường, tỏ ra rất thân cận.
Gặp Lưu lão gia cũng không tỏ vẻ quan chức, đặt mình ngang hàng với Viên Phượng Hoa, như một người vãn bối gặp bậc trưởng bối, lễ phép.
Bởi lẽ, đối với anh ta, là một tân huyện lệnh, việc quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng thắt chặt quan hệ và đứng vững. Giờ đây, Nhà họ Lưu và Nhà họ Dung, hai thế lực có ảnh hưởng lớn ở Huyện Lạc Sơn đều tụ tập ở đây, cấp dưới đắc lực của mình lại là Kim Bài Bổ Khoái nổi danh khắp Đại Chu. Sau này làm việc còn phải nương tựa lẫn nhau, không thể làm kiêu.
Nhờ vậy mà không khí buổi tiệc càng thêm hòa thuận.
Từ khi đi học tư thục, Trúc Nhi ít có thời gian gặp Tiểu Hoa. Tính ra, lần này họ đã xa nhau một tháng rưỡi. Giờ đây, được gặp Tiểu Hoa yêu quý ở nhà dì, cô bé vui mừng không tả xiết, dang đôi tay nhỏ mập mạp muốn ôm em.
Sở Ngu không nhịn được chọc vào đầu cô bé nói: "Hai tay con ôm không xuể, cái bụng lại tròn và nhô thế kia, ôm thế nào được!"
Trúc Nhi nghe vậy không vui, quay lưng lại, chổng cái mông nhỏ về phía nàng, bĩu môi.
Dung Huyên thấy thế bật cười, bảo cô bé ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, cong đầu gối lên, rồi đặt Tiểu Hoa lên đùi cô bé.
Trúc Nhi vội vàng dùng tay che chắn, một cánh tay nhỏ mập mạp đỡ đầu em bé, tay kia ôm ngang bụng em, cảm nhận cơ thể nhỏ xíu trong vòng tay, trong lòng vui sướng vô cùng.
Tiểu Hoa giờ cũng đã ba bốn tháng tuổi, trông phổng phao hơn nhiều, bắt đầu biết cười. Cô bé cười ngọt ngào với Trúc Nhi, Trúc Nhi cũng toe toét cười lại với em, cả hai trông ngây ngô đáng yêu.
Hà Tiểu Bảo đương nhiên cũng đi cùng cha mẹ. Chưa lên xe ngựa đã gọi lớn tên thật mới của Trúc Nhi-Sở Linh Quân. Hai người bạn hôm qua còn gặp nhau ở tư thục, hôm nay lại cùng nhau đi ăn cưới nhà dì ba, vui mừng như chim sổ lồng.
Mộc Ngọc Trúc sau khi nhận được lời mời, ban đầu trong lòng có chút thấp thỏm. Nhưng mẹ chồng cô lại hết lời khuyên nhủ. Chồng cô là Hà Đại Lâm tuy chất phác, nhưng cũng thấy mấy cô em gái này khác hẳn những người Nhà họ Mộc khác, nên vẫn phải qua lại. Hơn nữa, người ta đã mời là xem mình như chị gái ruột rồi, hà cớ gì phải tự ti hạ mình.
Mộc Ngọc Trúc nghĩ cũng phải, thêm nữa dạo gần đây cô thân thiết với em gái thứ ba hơn, Tiểu Bảo cũng thường xuyên chơi với Trúc Nhi, hai đứa cùng đi học tư thục. Giờ không ai dám bắt nạt Tiểu Bảo nữa, đứa bé Trúc Nhi này rất dữ, đã đánh đuổi hết mấy đứa lớn hơn hay bắt nạt Tiểu Bảo trước kia.
Nhìn con trai ngày càng hoạt bát, cởi mở, cô nghĩ mình cũng không thể mãi nhút nhát, tự ti, rụt rè như vậy. Cô cũng nên sống một lần theo ý mình, ít nhất cũng làm gương tốt cho con trai.
Nghĩ vậy, đến ngày, cô cùng chồng chăm chút trang điểm, dẫn Hà Tiểu Bảo chuẩn bị đến phủ họ Lưu.
Mộc Đinh Hương biết chị cả mình vốn nhút nhát, nên đặc biệt đợi cô cùng đi, để khi đến phủ họ Lưu cô không cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Lũ trẻ rất hiếu động. Con của Thời Mãn và Uông Tiểu Hỉ giờ đã hơn một tuổi, đang chập chững tập đi, thấy gì cũng cho vào miệng.
Vợ Quý đại lang là Bà Hà đang bế Quý Cảnh Lâm gần một tuổi. Các bà mẹ có con tuổi sàn sàn nhau, trò chuyện rất hợp.
Mộc Đinh Hương dẫn chị cả, cùng Bà cụ Quý và Quý Vân Nương mấy người quây quần bên nhau cắn hạt dưa, tíu tít vui vẻ.
Trúc Nhi và Tiểu Bảo giờ đã là bạn thân. Đến Nhà họ Lưu, con trai Quý đại lang là Quý Cảnh Thụ, và con trai út của Lưu lão gia là Lưu Trác - mấy cậu thiếu niên này cũng hiếm khi hoạt bát, chạy nhảy khắp nơi, tăng thêm không khí vui vẻ cho đám cưới.
Hà Tiểu Bảo thấy Trúc Nhi cứ quấn quýt bên Tiểu Hoa cũng đi theo xem. Cậu bé cao hơn Trúc Nhi một chút, đi theo bên cạnh còn có thể giúp trông chừng. Mấy người lớn thấy hai đứa trẻ chăm sóc một em bé sơ sinh, đều cảm thấy cảnh tượng này thật thú vị.
Mặc dù khách mời không nhiều, nhưng các nghi thức cần có vẫn được thực hiện đầy đủ. Lưu Niệm Niệm và Viên Phượng Hoa đều mặc hỉ phục. Đến giờ lành, họ bái thiên địa, bái cao đường, vợ vợ giao bái rồi đưa vào động phòng. Tuy nhiên, sau khi bái lễ, vén khăn voan, uống rượu giao bôi, hai người liền nắm tay nhau ra ngoài chung vui với người thân bạn bè.
Trên bàn tiệc, chén rượu giao nhau, mọi người cười nói vui vẻ.
Tiểu Hoa có nhũ mẫu theo sát cho bú sữa bất cứ lúc nào, những lúc quan trọng cô bé cũng không quấy khóc, khiến Dung Huyên và Mộc Bạch Chỉ có thể thoải mái tận hưởng bữa tiệc. Trúc Nhi giờ đã bắt đầu cao lên, không còn như những năm trước co ro trong lòng mẹ để Mộc Đinh Hương đút cơm nữa. Cô bé ngồi cùng Hà Tiểu Bảo, Quý Cảnh Thụ và Lưu Trác. Dù chiều cao chênh lệch, nhưng Lưu Trác là anh họ lớn tuổi, đương nhiên sẽ quan tâm đến các em. Anh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho mấy đứa, anh em hòa thuận, vui vẻ ấm cúng.
Kể từ khi có Tiểu Hoa, Dung Huyên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Nếu nói trước đây nàng là một nữ thương nhân quyết đoán, thì giờ đây phải thêm một thân phận nữa, đó là người mẹ yêu thương của Tiểu Hoa. Càng dành nhiều thời gian bên con gái, nàng càng giao nhiều việc hơn cho Mộc Bạch Chỉ.
Mộc Bạch Chỉ vốn là người lanh lợi. Trước đây ở Nhà họ Tần, nàng đã thấy Dung Huyên quá vất vả, còn phải luôn đề phòng Tần lão gia dòm ngó. Giờ đây có thể giúp đỡ nàng, trong lòng nàng vừa tự hào vừa vui vẻ.
Đối với Dung Huyên, sự xuất hiện của con gái mang lại cho nàng niềm hạnh phúc lớn lao chỉ sau việc có Mộc Bạch Chỉ. Có một đứa con với Mộc Bạch Chỉ là ước nguyện bấy lâu của nàng. Giờ đây ước nguyện đã thành, sao nàng có thể không vui mừng đến bật khóc.
Hai người đã đặt tên lớn cho Tiểu Hoa là Dung Cẩm. Thứ nhất, cơ nghiệp của gia đình họ liên quan đến gấm vóc (Cẩm), rất phù hợp. Thứ hai, họ cũng hy vọng con gái sau này sẽ sống rực rỡ muôn màu như cái tên này.
Nhưng ở nhà, họ vẫn gọi cô bé là Tiểu Hoa, giống như Trúc Nhi, giản dị và thân mật.
Trong bữa ăn, mọi người tự nhiên nói chuyện phiếm. Lưu lão gia không nhịn được hỏi về kết cục của Lão gia Tần. Mộc Bạch Chỉ cười khẩy nói: "Chưa cần đến A Huyên ra tay đâu. Trước đây ông ta hợp tác với Bạch Lâm, điều một phần người của mình sang nhà họ Bạch. Trước khi Bạch Lâm sụp đổ, những người đó cứ đòi tăng tiền công. Sau này, Bạch Lâm mất, nhà họ Bạch sụp đổ, đám người này không những không được tăng lương mà còn không được trả nốt tiền công trước đó. Thế là họ lại tìm đến Tần lão gia đòi tiền, nói rằng chính ông ta xúi giục họ bỏ Nhà họ Tần mà theo nhà họ Bạch, mới dẫn đến kết cục này."
Lưu lão gia cười: "Tần lão gia đã sa sút thảm hại, chân cẳng lại không tiện, chẳng làm được gì, lấy đâu ra tiền mà trả cho họ. E rằng sau này ông ta cũng không được yên thân. Đám người đó chẳng phải loại lương thiện gì, đi rồi cũng tốt, đừng quay lại nữa."
"Nói gì thì nói, đám người này cũng mặt dày thật. Trước Tết còn chạy đến nhà họ Dung, xin A Huyên nhận lại họ. Nhưng ai dám nhận chứ, chắc là đầu óc có vấn đề mới để họ quay lại." Mộc Bạch Chỉ vẻ mặt khinh thường.
"Nhà họ Dung đã khôi phục lại vẻ huy hoàng ngày xưa, giờ đang trên đà phát triển, e rằng vẫn sẽ có người muốn bám víu." Lưu Niệm Niệm nói.
"Đúng vậy. Ngay cả Bắc Lưu thành, nơi trước kia cắt hàng của chúng ta để cung cấp riêng cho nhà họ Bạch, mấy hôm nay chủ sự của họ cứ lảng vảng quanh nhà chúng ta, muốn gặp A Huyên một lần, muốn nối lại quan hệ buôn bán. Nhưng loại tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa này, A Huyên còn chẳng thèm liếc mắt nhìn."
Mộc Bạch Chỉ nói về thành tích của người yêu mình, vô cùng phấn khích, khiến Dung Huyên bên cạnh có chút ngượng ngùng, vành tai cũng hơi ửng đỏ.
Lúc này Sở Ngu đang bế Tiểu Hoa, cũng hùa theo khen ngợi, nói với Tiểu Hoa trong vòng tay: "Mẹ con giỏi giang như vậy, sau này con cũng sẽ giỏi hơn. Đến lúc đó Tiểu Trúc nhà ta ngốc nghếch chẳng làm nên trò trống gì, con phải giúp đỡ nó đấy."
Trúc Nhi ở bên cạnh nghe vậy, cười toe toét nói: "Nếu Tiểu Hoa lớn lên giỏi như dì hai, thì con cũng sẽ như dì hai, cứ lẽo đẽo theo sau em là được, kiểu gì cũng kiếm được miếng cơm ăn."
Mọi người nghe xong, đồng loạt nhìn về phía Mộc Bạch Chỉ.
Mộc Bạch Chỉ hơi lúng túng nói: "Một gia đình thì phải có người lo việc nhà, người lo việc ngoài. Sao hả, tôi không thể làm một hiền nội trợ à? Đâu phải ai cũng có thể tự mình gánh vác mọi chuyện như Niệm Niệm và Phượng Hoa."
Dung Huyên ở bên cạnh nghe thấy, khuôn mặt vốn thanh lãnh nay ẩn hiện ý cười, nghiêng đầu ghé sát tai nàng nói: "Về nhà chúng ta đổi phiên làm hiền nội trợ nhé."
Mộc Bạch Chỉ thấy trong lòng được an ủi, hừ một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.
Bữa tiệc bắt đầu sớm, kết thúc cũng sớm. Trong nhà còn có gia súc cần cho ăn, Mộc Đinh Hương và những người khác không ở lại qua đêm. Riêng Bà cụ Quý đã lâu không gặp con gái, nên ở lại ngủ vài đêm, bầu bạn với Quý Vân Nương.
Lưu lão gia gọi ba chiếc xe ngựa, lần lượt đưa các gia đình về Thôn Phù Dung.
Còn Viên Phượng Hoa đêm nay đương nhiên nghỉ lại trong viện của Lưu Niệm Niệm. Hai người cũng đã bàn bạc với cha mẹ, dù sao hai nhà cũng gần nhau, muốn ở đâu thì ở đó.
Gia đình ba người Sở Ngu và Mộc Đinh Hương về đến nhà cũng đã là chập tối. Trúc Nhi giờ đã tự biết tắm rửa. Sở Ngu thúc giục cô bé tắm xong rồi cho cô bé về phòng ngủ.
Còn lại mình và Mộc Đinh Hương, nàng lén lút bê chiếc bồn tắm lớn đã đóng xong từ lâu vào phòng tắm, đổ đầy nước rồi lừa Mộc Đinh Hương vào tắm. Tắm được nửa chừng, nàng rón rén xuất hiện, trần truồng chui vào bồn tắm chung với nàng.
Nhưng nàng đã bỏ lỡ ánh tinh quang lóe lên trong mắt Mộc Đinh Hương.
Tiếng động ái muội truyền ra từ phòng tắm, cùng với tiếng nước ào ào do sự rung lắc dữ dội, ngắt quãng kéo dài hơn nửa giờ, khiến người ta nghe thấy phải đỏ mặt.
Mãi đến khi nước lạnh mới bước ra.
Quấn khăn tắm ôm nhau về phòng, nằm trong chăn ấm áp, Mộc Đinh Hương gác chân lên đùi Sở Ngu. Hơi nóng trên cơ thể vẫn chưa tan hết, trải nghiệm mới khiến cả hai vẫn còn dư vị. Nhưng tiêu hao thể lực quá nhiều trong nước, dù sao ngày tháng còn dài, sau này sẽ có thêm nhiều cơ hội trải nghiệm.
Sở Ngu ôm eo nàng, tựa vào cổ nàng, ngủ thiếp đi.
Ngửi mùi hương thanh mát từ người đối phương, Mộc Đinh Hương chợt nhớ lại một đêm cũng như thế này. Khi đó, nàng nằm trong căn nhà nhỏ chật hẹp của Nhà họ Mộc, cơ thể mệt mỏi nhưng trong đầu lại mơ tưởng về một bóng hình, một khung cảnh.
Người phụ nữ cao ráo, thanh mảnh cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn, phi nước đại trên đường làng. Quần áo và dải lụa dài bay trong gió, tự do và sảng khoái, dường như đi lại tự do giữa trời đất, không hề bị ràng buộc.
Nàng từng nghĩ có lẽ một ngày nào đó mình cũng sẽ được như người đó, tự do, sảng khoái và phóng túng như vậy.
Nàng nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt người bên cạnh, lắng nghe tiếng nói mớ của người đang ngủ say, khóe mắt cong cong trong bóng tối.
Giờ đây, nàng không chỉ có thể tự do, sảng khoái và vui vẻ phóng túng như người mình từng ngưỡng mộ, mà nàng còn có được người đó.
Thật tốt!
(Chính văn kết thúc)
Lời tác giả:
Haha, chính văn đến đây là hết rồi. Sẽ còn hai chương phiên ngoại nữa, tôi sẽ cố gắng viết xong trong hai ngày này. Những gợi ý của mọi người tôi đã xem hết, sẽ cố gắng đáp ứng trong phiên ngoại nhé.
Ngoài ra, mọi người nhớ theo dõi cuốn tiếp theo của tôi nhé. Vẫn chưa biết sẽ viết cuốn nào, cứ đăng tạm một văn án đặt trước thôi. ^ω^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro