Chương 13
Doãn Nhã lúc này là thật nổi giận.
Lúc đầu đêm nay hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi, cô cho đại phản diện mua xong bạc hà liền có thể đi về nhà, xem chừng rửa mặt xong còn có thể trên giường viết một hồi mạch suy nghĩ —— nếu như Thương Lan Yên không nhìn chằm chằm cô.
Ai mà ngờ được đại phản diện lại có ý tưởng đột ngột biến mất, rồi sau đó còn đường đường chính chính thẳng thắn rằng bản thân làm vậy để kiểm chứng một "phỏng đoán" nào đó. Hóa ra, nàng ta vẫn luôn ẩn thân bên cạnh Doãn Nhã, nhìn cô gái ấy phát điên đi tìm người khắp nơi!
Cô nhất thời bị chọc tức đến đầu óc nóng bừng, có chọn lọc bỏ qua những hàm ý sâu xa trong lời nói của Thương Lan Yên, chỉ biết rằng con cá "thiếu thông minh" này ỷ vào việc bản thân đặc biệt với cô mà giữ cô lại một đêm.
Oái oăm thay, ngay lúc này, đại phản diện lại đang nằm trong tai nàng, tiếp tục không kiêng nể gì mà đưa ra nhận xét vô tình: "Tạm thời cũng được."
Doãn Nhã tức giận bật cười, "A?" một tiếng. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại. Khi ánh mắt khôi phục, xung quanh vẫn một mảnh đen kịt. Một mùi thơm bạc hà muối biển quen thuộc từ kem đánh răng ập vào mặt, lập tức bao phủ lấy cô.
"Nhưng ta cũng không nhớ rõ đã thấy ngươi ở đâu." Đôi mắt màu hổ phách sáng lên trước mặt cô, gần trong gang tấc, tràn ngập hàn ý.
Doãn Nhã bị nàng nhìn thẳng, chỉ cảm thấy cái cảm giác dò xét trực tiếp vào tâm linh lại ùa đến. Cô không khỏi sững sờ, lời trách cứ sắp bật ra đã nghẹn lại trong cổ họng, bị cô cố nuốt xuống.
"Trả lời ta, ngươi rốt cuộc là ai?" Thương Lan Yên hỏi.
Bị lời nói "đào mã" đầy thẳng thắn của đại phản diện kích thích, Doãn Nhã hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, vô thức lùi lại. Kết quả, lưng cô đụng phải một mặt phẳng cứng, đau đến tê người, tay siết chặt điện thoại.
Vừa hay, nút khóa màn hình điện thoại di động bị côg ấn vào, màn hình sáng lên phát ra ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng một vùng nhỏ. Cô dường như... đã bị đại phản diện trực tiếp truyền tống về nhà!
Ý thức được đại phản diện đã phát hiện ra điều bất thường ở mình, ngọn lửa giận vừa bùng lên trong Doãn Nhã nhất thời tắt ngúm. Cô dán chặt vào bức tường, đối diện với đôi mắt của Thương Lan Yên, há hốc miệng. Không biết có phải vì cảm xúc thay đổi quá nhanh và quá sợ hãi không, hơi thở cô trở nên hỗn loạn, nhất thời không nói nên lời.
Trên thực tế, xét về khả năng nhìn thấu lời nói dối và ngụy trang, cô tự thấy mình không thể sánh bằng vị đại phản diện đã trải qua rất nhiều chuyện này. Người ta nói chỉ số IQ của nhân vật và tác giả có liên quan đến nhau, nhưng những gì cô có thể viết ra chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm về đại phản diện mà thôi.
Và bây giờ, đối mặt với sự chất vấn của đại phản diện, cô tại chỗ liền trợn tròn mắt.
"Không nói phải không?" Thương Lan Yên cười lạnh một tiếng, "Cái sự ngang ngạnh vừa rồi hướng ta nổi giận đâu rồi?"
Doãn Nhã hận không thể để đại phản diện ngay lập tức mất trí nhớ, dùng sức nhéo mình một cái. Ban đầu định nói thật, nhưng lại sợ đại phản diện không tin. Đầu óc co rúm lại, cô vậy mà há miệng run rẩy hỏi ngược lại: "Ngài không phải, không phải có biện pháp để tôi nói thật ra sao?"
Hỏi xong, cô liền hối hận – cái này khác gì khiêu khích đâu chứ!
"Ngươi phòng bị rất nặng, bụng dạ cực sâu." Thương Lan Yên vẫn cười lạnh. "Ngoại trừ danh tự, cái gì cũng không chịu nói."
Doãn Nhã: "..."
Khá lắm, rõ ràng lúc đó là ngươi không hỏi kỹ hơn mà! Phàm là câu hỏi "Ngươi làm nghề gì?", đâu đến mức chỉ nhận được một cái tên!
Còn những đánh giá kiểu này, rốt cuộc là từ đâu mà ra chứ!
Doãn Nhã cắn cắn môi dưới, cảm thấy đại phản diện đã bị những "lăng kính" kỳ quái đó che mắt, trong thời gian ngắn sẽ không tin lời thật của mình. Cô dứt khoát "vò đã mẻ không sợ rơi", ngồi thẳng người, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, giả vờ bình thản hỏi: "Ngài là lúc nào phát hiện?"
Cô chết cũng phải chết rõ ràng. Vừa mới qua đi một ngày một đêm, cô tự cho là đã giả bộ rất tốt, không ngờ lại bị Thương Lan Yên nghi ngờ. Rốt cuộc là phân đoạn nào đã xảy ra sai sót?
"Tối hôm qua." Câu trả lời của Thương Lan Yên khiến cô rất đỗi kinh ngạc. "Sau khi ngươi ngủ, ta liền đi dạo một vòng ở những nơi ở khác của nhân tộc. Phản ứng của ngươi và của bọn họ, rất khác biệt."
Doãn Nhã mở to mắt, vừa lo lắng đại phản diện có thể bị camera giám sát chụp lại, liền chợt nhớ lại tối qua có diện tích lớn mất điện. Bất kể là camera hành lang hay camera trong phòng, đoán chừng đều không thể hoạt động.
"...Cho nên buổi sáng ngài mới hỏi tôi, 'Nhân tộc đối đãi thần đều là ngươi như vậy sao'," Doãn Nhã yếu ớt nói.
Cô tối qua bị pháp thuật làm cho ngủ mê man, hoàn toàn không biết Thương Lan Yên đã làm gì khi bản thân ngủ, khó lòng phòng bị. Nghĩ lại cũng phải, Thương Lan Yên tuyệt đối không phải là kiểu tính cách ngoan ngoãn chờ đợi kết quả ở một nơi nào đó. Nàng chắc chắn sẽ tìm cách ra ngoài điều tra.
"Không sai."
Thương Lan Yên vừa dứt lời, Doãn Nhã liền cảm thấy một ngón tay lạnh buốt chống vào cằm mình. "Sau đó ta lại nhiều lần thăm dò. Những hành động của ngươi, quả nhiên là sơ hở trăm chỗ."
"Một mặt e ngại ta, một mặt lại dạy ta các quy tắc của thế giới này; một mặt giận ta, lại một mặt giả vờ tỏ ra thái độ tốt với ta. Ngươi thật sự nghĩ, ta không hề phát giác ra điều gì sao?"
Doãn Nhã nghĩ thầm: Thật ra không phải vậy. Thực tế, cả ngày hôm đó, cô cũng không chỉ một lần cảm thấy đại phản diện có lẽ đã phát hiện ra điều gì. Nhưng cô không có bằng chứng, cũng không thể trực tiếp đặt câu hỏi, chỉ có thể giấu suy đoán trong lòng, chờ tìm được cơ hội để xác thực.
Doãn Nhã còn chưa kịp tiếp lời, chỉ cảm thấy ngón tay của Thương Lan Yên di chuyển đến cổ mình, thực hiện một động tác bóp nhẹ, nhưng không dùng lực, tựa như đang đe dọa cô — nếu còn nói dối thêm một câu, ta sẽ bóp chết ngươi ngay lập tức.
"Ngươi cả người trên dưới đều là câu đố." Giọng Thương Lan Yên yếu ớt. "Tự xưng nhân tộc, không có linh lực, nhát gan sợ người lạ, duy chỉ có không sợ ta, còn dám ở trước mặt ta đùa nghịch tâm cơ, thay đổi biện pháp nhục nhã ta..."
Doãn Nhã: "???"
Từ từ, sao càng nói càng thái quá vậy?
"Mặc kệ ngài có tin hay không, tôi thật sự chỉ là một nhân tộc bình thường, và tôi cũng thật sự sợ ngài," cô cố gắng giải thích.
"Nếu ngươi thật sự sợ ta, hiện tại thì sẽ không nói chuyện với ta." Tuy nhiên, Thương Lan Yên không tin, sức lực bóp trên cổ cô cũng tăng thêm mấy phần, nhưng vẫn chưa đạt đến mức độ có thể thực sự uy hiếp tính mạng cô
Khi hai người nói chuyện, đèn vẫn luôn không mở, toàn bộ quá trình diễn ra trong bóng tối. Doãn Nhã không rõ ràng Thương Lan Yên rốt cuộc có biểu cảm gì, chỉ có thể từ ánh mắt và giọng nói của nàng mà suy đoán rằng nàng hiện tại cũng rất tức giận, dường như thiên về việc tức giận vì bản thân bị che giấu. Cô thậm chí còn cảm thấy Thương Lan Yên không cam tâm, nhưng lại không thể tìm ra nguồn gốc của sự không cam lòng này.
Nhưng cô đồng thời lại phát hiện, cảm xúc của Thương Lan Yên mang theo một tia vui sướng, có thể là bắt nguồn từ việc vạch trần lời nói dối của mình, và nàng đang đầy hứng thú chờ đợi bản thân Doãn Nhã tan nát mà nhận thua.
"Vậy ngài hiện tại còn định hỏi tôi cái gì?" Doãn Nhã bất đắc dĩ hỏi. "Về tình hình chủng tộc, tôi đã nói thật rồi, tôi chính là một người bình thường, dù ngài có dùng pháp thuật tối qua để hỏi lại..."
"Trước đêm qua, ngươi có từng thấy ta không?"
Giọng nói cổ quái đầy mê hoặc cắt ngang lời cô, rì rào như thủy triều, cố gắng xâm nhập vào tai và đầu óc cô, khiến cô thổ lộ sự thật.
"Thấy qua." Doãn Nhã bị ép mở miệng. Nói xong, cô còn với ngữ khí chắc chắn nói thêm: "Mỗi ngày đều thấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro