Chương 30

Doãn Nhã không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ vô cùng thư thái, mọi cảm giác khó chịu và bất an trong lòng đều được xoa dịu một cách trọn vẹn.

Thế nhưng, khi cô tỉnh dậy, lại không thể nhớ nổi mình đã mơ thấy gì. Ngay cả hình dáng của người trong mơ cũng mờ nhạt dần theo ý thức tỉnh táo. Doãn Nhã không khỏi có chút tiếc nuối. Nhưng chưa đầy vài giây, cảm giác lạnh buốt bám chặt khắp người đã khiến cô lập tức biết được nội dung tổng quát của giấc mơ bí ẩn đó.

Cô vội vàng mở tủ quần áo, nhanh chóng tìm đồ khô để thay, ôm quần áo đã thay trèo xuống thang giường, chật vật lao ra khỏi phòng ngủ.

Cùng với tiếng máy giặt vù vù, Doãn Nhã vừa giặt những bộ đồ nhỏ trong chậu, vừa thầm mắng Thương Lan Yên "miệng quạ đen". Nhưng cô lại không kìm được suy nghĩ—người trong giấc mơ đó, rốt cuộc sẽ là ai chứ?

Khi cô phơi quần áo xong và đi vào bếp, Doãn Nhã thấy Thương Lan Yên đã ngồi trên chiếc ghế cũ. Rèm cửa cạnh bàn máy tính được kéo ra, ánh nắng ấm áp hiếm hoi của mùa đông chiếu vào, dát lên mái tóc trắng như tuyết của nàng ấy một vệt viền vàng nhạt. Doãn Nhã thầm nghĩ, thời tiết hôm nay khá đẹp, quần áo chắc sẽ rất nhanh khô thôi.

Thấy Thương Lan Yên có vẻ muốn ngẩng đầu lên, cô không tự nhiên thu hồi ánh mắt, đi vào bếp mở tủ lạnh, chuẩn bị hâm nóng bình sữa tươi và pha một chút yến mạch làm bữa sáng.

Thế nhưng, trớ trêu thay, người giao nhân không biết điều lại tự tiện đi theo cô, đứng ở cửa bếp, khoanh tay và nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.

"Tối qua ngủ ngon chứ?" Thương Lan Yên hỏi.

Tay Doãn Nhã đang cầm bình yến mạch khựng lại. Khi quay đầu đối mặt với ánh mắt của nàng ấy, mọi sự hoang mang và xấu hổ từ lúc rời giường đến giờ dường như đều có điểm tựa để bùng phát trong khoảnh khắc giao mắt đó.

"Biết rõ mà còn cố hỏi có ý nghĩa gì sao?" Cô hỏi lại, cầm bình sữa và bình yến mạch, dùng khuỷu tay đẩy mạnh cửa tủ lạnh, không quay đầu lại đi về phía bàn bếp.

Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Thương Lan Yên, nhưng cô không thể nghe ra đó là một kiểu mỉa mai, hay chỉ đơn thuần là sự vui vẻ.

Những quy tắc cô viết ra cứ như vật trang trí, giống hệt một cái rây. Chỉ cần Thương Lan Yên muốn, nàng ấy có thể len lỏi qua bất kỳ lỗ nhỏ nào, phá vỡ mọi sự phòng bị của cô. Đáng ghét nhất là, lão yêu tinh này còn giỏi xóa bỏ và làm mờ mọi thứ. Chỉ cần nàng ấy im lặng không nói, Doãn Nhã sẽ chỉ nghĩ mình đã mơ một giấc mơ khẩu thị tâm phi.

"Đừng giận mà." Trớ trêu thay, Thương Lan Yên lại từ tốn giải thích. "Ta chỉ là thấy ngươi mãi không ngủ được, mới hơi giúp ngươi một tay thôi. Cơ thể nhân tộc quá mỏng manh, nếu một đêm không ngủ ngon giấc, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần."

Tay Doãn Nhã đang cầm nắp bình sữa gần như vì tức mà nắm thành quyền.

Câu nói cuối cùng của Thương Lan Yên, lại chính là điều cô đã viết trong mục kiến thức cơ bản! Để nói cho lão yêu tinh này sự khác biệt giữa người và yêu, để tránh nàng ấy động một chút lại châm chọc "tại sao lại phải ăn", cô đã ghi vào văn bản những kiến thức như "nhân tộc cần phải ăn đúng giờ, một ngày ít nhất ba bữa", "nhân tộc mỗi tối đều cần ngủ, ban ngày đôi khi cũng cần ngủ bù", v.v.

Không ngờ Thương Lan Yên lại lấy chính những lời đó ra giáo huấn cô! Thế mà cô lại không thể phản bác!

"Sau này côcứ làm gì thì làm đi, đừng để ý đến tôi," Doãn Nhã giận dỗi nói xong, đổ sữa vào nồi , bật lửa nấu.

"Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến," Thương Lan Yên lại cười nói.

"..." Doãn Nhã nhất thời không thể nghe ra nàng thật sự không hiểu ý mình, hay là cố ý giả ngu, cô dứt khoát không tiếp lời.

Tranh thủ lúc nấu sữa, cô lấy ra một cái tô, đổ hai phần yến mạch vào, rồi đổ yến mạch vào nồi khuấy đều, thêm chút nước sôi.

Hai loại mùi thơm đậm đà nhanh chóng xộc vào mũi. Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ phía sau, Doãn Nhã tiện miệng giới thiệu: "Đây là sữa yến mạch, tôi thường dùng nó làm bữa sáng, bình thường đói bụng cũng có thể ngâm ăn..."

Một cảm giác ngứa ran ở gáy khiến cô lập tức im bặt. Không cần quay đầu lại, cô cũng biết Thương Lan Yên đã lại gần, và mái tóc của nàng ấy đang rũ xuống người mình.

"Rất dễ chịu."

Giọng Thương Lan Yên phớt qua tai cô, không rõ là đang khen sữa yến mạch, hay đang khen mùi hương trên người cô.

Doãn Nhã không khỏi cảm thán, cái lão yêu tinh này đôi khi quả thực giống như một con mèo vậy: đầy tò mò, kiêu kỳ, nhưng thỉnh thoảng lại hóa thành "cục nợ" bám dính lấy người, để lại "lông mao" của mình trên người và quần áo cô, hệt như bây giờ.

Mặc dù không muốn Thương Lan Yên quá thân cận mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy mình rõ ràng đang nuôi một con mèo hình người. Chỉ có điều, con mèo này không thể triệt sản được, nên trong lòng cô vơi đi vài phần khó chịu.

...Có lẽ đây cũng là lý do vì sao cô có thể vừa giận dỗi vừa chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.

Không để ý đến hành động của Thương Lan Yên, cô tắt lửa, đổ sữa yến mạch ra bát, rửa sạch thìa rồi đặt vào hai chiếc bát. Cô tiện tay đẩy một bát sang một bên, không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Không rõ khẩu vị của cô, đường ở trên kệ bên kia, trong hộp gia vị đầu tiên ấy."

Lần này Thương Lan Yên lại không "được đằng chân lân đằng đầu", nhận lấy bát rồi đi về phía kệ gia vị.

Bát cách nhiệt, Doãn Nhã bưng bát của mình, vừa ăn vừa trở về phòng ngủ. Cô dùng chân móc lấy chiếc giỏ đựng đồ, lấy điện thoại ra, định xem có tin nhắn mới không, nhưng con số "12:23" nổi bật trên màn hình khiến cô suýt sặc.

Trả giỏ đựng đồ về chỗ cũ, Doãn Nhã vừa ăn yến mạch vừa nhớ lại. Sáng nay hình như cô thực sự không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức. Lẽ nào là do bản năng muốn ngủ bù, cô đã tắt báo thức trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh?

Dù sao đi nữa, cả buổi sáng nay xem như bị nàng ấy lừa gạt trong giấc mơ. Không biết Thương Lan Yên có tự mình ra ngoài không, hay lại một lần nữa tự tiện xông vào nhà dân. Doãn Nhã không khỏi bắt đầu lo lắng, vội vàng ăn xong yến mạch, định đi hỏi Thương Lan Yên thì một cuộc gọi video đột ngột đến.

Cô cúi đầu, nhìn thấy ảnh đại diện và tên liên hệ quen thuộc. Lập tức cô tiến lên khóa cửa phòng ngủ, rồi buông bát xuống, nhanh chóng leo lên giường, đắp chăn cho mình, sau đó mới nhấn nút kết nối, khẽ nói vào camera: "Mẹ."

"Hôm nay sao còn chưa dậy?" Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cười hỏi.

"Nhị Tưởng hôm qua đến chơi, chúng con chơi khá muộn ạ," Doãn Nhã nói dối, còn cố ý ngáp một cái. "Con dậy ngay đây."

Mẹ cô cười cười, rồi hỏi: "Sắp vào mùa xuân rồi, thời tiết sẽ nóng lên đấy. Con có muốn mẹ ghé qua một chuyến, mang cho con ít quần áo mỏng không?"

Chưa kịp đợi Doãn Nhã trả lời, mẹ cô đã giải thích: "Ban đầu mẹ định nhờ Sầm Tưởng mang cho con, nhưng con bé có việc gấp đi trước mất, mẹ chưa kịp đưa."

"Tạm thời chưa cần đâu ạ, mẹ," Doãn Nhã vội vàng lắc đầu. "'Rét tháng ba' còn lạnh vài ngày nữa, quần áo mỏng con vẫn còn. Nếu mẹ không yên tâm thì cứ gửi bưu điện là được rồi, không cần phải đích thân đi một chuyến đâu ạ."

"Một mình con ở ngoài, mẹ dù sao cũng không yên tâm," mẹ cô có chút bất đắc dĩ.

"Mẹ đừng lo lắng nha, không phải còn có Nhị Tưởng đến thăm con đó sao," Doãn Nhã cười nói. "Mẹ cứ chuyên tâm làm việc đi, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt."

Lúc này mẹ cô mới thôi, gật đầu thở dài. Doãn Nhã đã đặt ngón tay lên nút tắt cuộc gọi, chuẩn bị cúp máy bất cứ lúc nào. Cô đang nghĩ lời kết thì bỗng nghe mẹ hỏi: "Nhã Nhã không ở cùng ai khác chứ?"

"Không có ạ," Doãn Nhã mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối, cố gắng kiềm chế ý định cúp máy. "Mẹ đâu phải không biết, con không thích ở chung với người khác mà."

Mẹ cô lại nói thêm vài câu nữa, rồi vì công việc nên đành miễn cưỡng cúp điện thoại.

Sau khi xác nhận cuộc gọi video đã ngắt, Doãn Nhã tựa vào tủ đầu giường, cảm giác trái tim trong lồng ngực mình như sắp nhảy ra ngoài. Cô nhanh chóng gọi điện thoại giọng nói cho Sầm Tưởng, cố gắng bình tĩnh kể lại nội dung cuộc gọi vừa rồi, rồi bàn bạc thêm một chút về nội dung nói dối, nhờ Sầm Tưởng nhất định phải giúp mình giữ bí mật.

"Chà, hai đứa mình là ai với ai mà còn nói mấy lời này! Mày cứ yên tâm một trăm phần trăm đi!" Sầm Tưởng cam đoan. "Nhưng mày vẫn nên đề phòng dì một chút đó nha, nhỡ đâu dì đột nhiên 'đánh úp'."

"Tao cũng đang nghĩ việc này đây," Doãn Nhã yếu ớt nói. "Nhưng còn phải xem Thương Lan Yên có hợp tác với tao không nữa."

"Mày thử thương lượng với nàng ấy xem sao," Sầm Tưởng đề nghị. "Tao thấy nàng ấy cũng nghe lời mày mà, đâu phải không thể nói chuyện được đâu."

"Ảo giác này của mày từ đâu ra vậy..." Vừa nhắc đến chuyện này, Doãn Nhã lại thấy đau đầu. "Nếu nàng ấy chịu nghe lời tao, tao đã chẳng đến nỗi như lửa đốt mà tìm mày bàn bạc rồi."

"Thật ra tao thấy, dù dì có thật sự thấy nàng ấy ở đó, mày cứ nói là câu lạc bộ Anime đang mượn địa điểm là được, dù sao dì cũng sẽ về trước buổi tối thôi," Sầm Tưởng nói. "Mày là gái thẳng, chắc dì sẽ không nghĩ nhiều đâu."

Doãn Nhã trong lòng căng thẳng, bàn tay đặt ở một bên cũng siết chặt chăn. Ngoài miệng cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Cũng có lý, vậy cứ làm vậy đi. Tao cúp máy nha?"

"Chờ một chút, giọng mày hình như có chút không ổn!" Sầm Tưởng vội hỏi. "Có phải xảy ra chuyện gì không?"

"Không, tao vừa mới tỉnh dậy thôi," Doãn Nhã chết lặng nói dối. "Đầu óc còn hơi mơ hồ."

"Vậy mau dậy đi, đừng ngủ nữa!" Sầm Tưởng thúc giục. "Ngủ nữa là mày lại ngày đêm đảo lộn đấy!"

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Nhã ném di động sang bên gối, đưa tay che mắt mình lại. Điều hòa đã tắt từ trước khi cô rời phòng ngủ. Hiện giờ nhiệt độ trong phòng thấp, tay cô cũng lạnh buốt như tay Thương Lan Yên.

Cũng chính vào lúc này, nàng bỗng cảm thấy có vật gì đó tinh tế và lành lạnh đang chọc vào mu bàn tay mình. Doãn Nhã dời tay ra nhìn, chỉ thấy một con sứa màu xanh lam "đứng" trước mắt, lười biếng nâng một xúc tu lên, như thể đang chào hỏi cô.

Vừa nhìn thấy sứa, Doãn Nhã liền nghĩ đến Thương Lan Yên, rồi lại nghĩ rằng đây chắc là pháp thuật giám sát của đại phản diện. Cô lập tức giận không chỗ xả, một tay kéo con sứa lại, không chút khách khí nhéo lên phần đỉnh đầu của nó.

Cái lão yêu tinh này thành tinh giám sát rồi sao! Sao lại thích giám sát người khác đến thế! Trong đầu có ngâm nước à!!

Lúc này, con sứa vẫn không có phản ứng giãy giụa gì lớn, cứ như đất nặn cao su tùy ý cô nhào nặn, chỉ khẽ run rẩy nâng xúc tu lên biểu thị sự phản đối.

Doãn Nhã vừa nhéo sứa, vừa nghĩ không biết khi nào Thương Lan Yên sẽ đến lấy "máy giám sát" của mình đi. Kết quả đợi vài phút, vẫn không thấy Thương Lan Yên đến. Cô khóa cửa chỉ là để báo cho Thương Lan Yên biết mình có việc, không muốn bị quấy rầy, nhưng chỉ một ổ khóa cũng không thể hạn chế hành động của Thương Lan Yên, dù sao cái lão yêu tinh này còn biết dịch chuyển tức thời.

Doãn Nhã bất chợt cảm thấy vô nghĩa. Cô bỏ di động vào túi áo, bưng con sứa xuống giường, rồi bưng chiếc bát không định đi rửa.

Trong lúc đó, con sứa lại còn định chạy trốn, bị cô dùng sức giữ chặt phần đầu, siết chặt trong tay thì nó mới chịu yên tĩnh lại.

Thế nhưng, vừa ra khỏi cửa, cô chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ bị đè nén từ trong phòng vệ sinh, cửa cũng bị khóa chặt.

Doãn Nhã sững sờ, vô thức nhìn vào chiếc bát không trong tay. Có một số người bị dị ứng yến mạch. Thương Lan Yên trước đó đã uống sữa rồi, lúc đó không có vấn đề gì, bây giờ nếu nàng ấy thật sự dị ứng, e rằng chỉ có thể là do yến mạch.

Cô lập tức nhanh chân đi đến cửa, xoay tay nắm cửa thì phát hiện nó bị khóa trái. Đành phải gọi vào trong: "Thương Lan Yên? Cô khó chịu ở đâu? Trên người có nổi mẩn đỏ không? Yến mạch có thể gây dị ứng, cô để tôi vào xem một chút được không?"

Yêu tinh bên trong dường như thở phào, rồi mới từ từ trả lời cô: "Không thể."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro