Chương 38
"Cô, cô, cô muốn làm gì?!" Doãn Nhã bị cử động của nàng giật nảy mình, vô thức giãy giụa. Cơn đau nhức truyền từ tứ chi khiến cô "tê" người, hít vào một ngụm khí lạnh.
"Mới nói xong, cái này đã quên rồi sao?" Thương Lan Yên lại hỏi ngược lại cô.
Doãn Nhã sững sờ, bộ não vừa khởi động lại rất nhanh nhớ tới lời mình đã nói trong lúc bối rối, vội vàng bổ cứu: "Không có! Là, là bản năng của cơ thể, tôi chưa quên!"
Mặc dù nói vậy, cô vẫn ôm sự sợ hãi đối với hành vi không biết tiếp theo của Thương Lan Yên. Đại phản diện muốn ôm cô đi đâu? Lại muốn làm gì cô?
Suy nghĩ vừa dứt, cô liền cảm thấy cảnh tượng trong tầm mắt thay đổi. Thương Lan Yên trực tiếp thuấn di¹ đến trên mặt đất, đặt cô lên giường của mình. Động tác rất nhẹ, còn từ bàn đầu giường rút một tờ giấy, lau nước mắt cho cô.
"Thuấn di"là một khái niệm thường xuất hiện trong các tác phẩm giả tưởng, đặc biệt là trong truyện tranh, phim ảnh và trò chơi điện tử, để chỉ một năng lực hoặc kỹ thuật di chuyển cực kỳ nhanh chóng, gần như ngay lập tức từ điểm này sang điểm khác.
Doãn Nhã mơ hồ nhìn nàng, từ "quan tâm" có chút không đúng lúc xông ra trong đầu.
Vứt khăn giấy ướt vào thùng rác, Thương Lan Yên ngồi xuống mép giường, hai tay khoanh lại. Lần này nàng lại không né tránh việc đối mặt với Doãn Nhã, nhưng cũng chỉ là đối mặt, chần chừ không nói gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng vẫn là Doãn Nhã chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, phá vỡ sự im lặng: "Cô hiện tại cần tôi làm gì?"
"Không biết." Thương Lan Yên lại lắc đầu. "Lúc đầu, ta đích xác muốn cho ngươi chút trừng phạt, nhưng ta sớm đã bị rất nhiều quy tắc của ngươi ràng buộc, tạm thời không nghĩ ra phương thức trừng phạt mới."
Doãn Nhã: "..." Quả nhiên, cô cảm thấy Thương Lan Yên quan tâm là một ảo giác lớn.
"Vậy tôi có thể hỏi một chuyện không?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi, thấy Thương Lan Yên gật đầu, mới nói tiếp: "Cô... có muốn giết tôi không?"
"Đáp án của vấn đề này, rất quan trọng sao?" Thương Lan Yên hỏi lại.
"Tôi cảm thấy rất quan trọng." Doãn Nhã liên tục gật đầu, thần sắc cũng nghiêm túc lên: "Tôi còn có tâm nguyện chưa dứt, cũng có một vài việc chưa làm xong. Nếu như cô thật sự muốn giết tôi, có thể chờ tôi làm xong chúng rồi hẵng ra tay được không?"
Không đợi Thương Lan Yên mở miệng, cô lại bổ sung: "Tôi không phải đang nghĩ kế hoãn binh đâu! Chỉ là cảm thấy dù sao tôi cũng chỉ sống một đời, nếu như điều kiện cho phép, tôi vẫn không muốn để lại quá nhiều tiếc nuối."
"...Ngươi thật sự rất kỳ lạ." Thương Lan Yên hơi nhíu mày. "Khi khuyên ta đừng một lòng muốn chết, rõ ràng rất giỏi nói chuyện, sao hiện tại lại bày ra bộ dáng tùy thời có thể liều chết như vậy?"
Doãn Nhã bị nàng hỏi, há hốc mồm, cuối cùng cũng chỉ có thể trưng ra bốn chữ vạn năng: "Tôi không biết."
"Thôi, ta cũng không hứng thú muốn biết." Thương Lan Yên lạnh nhạt nói. "Còn việc có muốn giết ngươi hay không, động não suy nghĩ kỹ đi. Ta giết ngươi dễ như bóp chết một con giun dế vậy. Nếu thực sự có ý định giết ngươi, hiện tại ngươi còn có thể nằm ở đây nói chuyện với ta sao?"
Doãn Nhã miệng thì đáp "Không thể", nhưng trong lòng lại không thể nào tin được lời này.
Lão yêu tinh này rốt cuộc là thật sự không muốn giết cô, hay là biết rõ không giết được cô, nhưng nhất định phải cứng miệng tìm cớ hợp với nhân thiết để tiện bề đắn đo hàng ngày?
Cô cảm thấy mình vẫn nên nghĩ theo hướng thực tế hơn là lạc quan.
Bộ não đã khởi động lại giờ đây hoàn toàn tỉnh táo. Doãn Nhã rất nhanh buộc bản thân bình tĩnh lại, bề ngoài vẫn giữ bộ dạng ngoan ngoãn sợ sệt. Lợi dụng việc không đeo kính, cô ném về phía Thương Lan Yên ánh mắt mờ mịt lại sợ hãi.
Vẻ không tỉnh táo, ngược lại là sự ngụy trang tốt nhất.
"Vậy tôi đêm nay..." nàng thử hỏi dò.
"Nói cho ta biết về những việc riêng tư mà ngươi đang giấu giếm đi." Thương Lan Yên nói. "Chọn những gì ngươi muốn kể."
Lời này khiến Doãn Nhã lần nữa cảm thấy bất ngờ, cô còn tưởng rằng đại phản diện lại muốn ép hỏi mình cơ.
Cô thận trọng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đào sâu vào cái "áo choàng Thần Sáng Thế" này: "Như cô tưởng tượng, tôi xem như vị thần minh đã sáng lập ra cô. Trong máy tính có hình chân dung cô, cũng là vì thế."
"Nhưng mà, tôi không giống với 'Thần Sáng Thế' mà cô hiểu." Cô nói. "Hai ngày nay cô cũng đọc không ít sách của nhân tộc, giống như 《 Tây Du Ký 》hay 《 Hồng Lâu Mộng 》 chẳng hạn, được nhân tộc gọi là 'tiểu thuyết'. Mà tôi chính là một người bình thường viết tiểu thuyết. Thế giới tôi sáng tạo, giới hạn trong những quyển sách tôi đã viết."
Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ "người bình thường": "Cho nên, trước đó tôi mới có thể luôn nhấn mạnh với cô, tôi không phải là thần minh."
Thương Lan Yên an tĩnh lắng nghe, không cắt ngang lời nói.
"Mà cô..." Doãn Nhã dừng lại một chút. "Cô giống như Tôn Ngộ Không, Lâm Đại Ngọc, Vương Hy Phượng vậy, là một nhân vật trong sách. Nhưng cô lại không phải nhân vật chính, mà là một phản diện. Giống như... giống như những yêu ma quỷ quái làm khó dễ các nhân vật chính trong 《 Tây Du Ký 》 vậy, bất quá cũng không hoàn toàn là thế."
"...Tôi rốt cuộc là cái gì?" Thương Lan Yên hiếm hoi hỏi với giọng điệu hoang mang.
Khác biệt văn hóa thực sự quá lớn, đã nhảy từ cổ kim lại nhảy chủng tộc, Doãn Nhã nhất thời khó mà giải thích rõ ràng cho nàng. Sau một lúc trầm mặc, nàng nhỏ giọng hỏi: "Cô có muốn đọc tiểu thuyết do tôi viết không?"
Thật lòng mà nói, khi Thương Lan Yên tải phần mềm đọc tiểu thuyết vào điện thoại di động của mình, Doãn Nhã hoàn toàn không nghĩ đến ngày "lộ tẩy" này. Cô thậm chí còn cảm thấy, đại phản diện căn bản sẽ không tìm ra quyển sách đó.
...Cho nên bây giờ, cô ngồi trên giường của Thương Lan Yên, dùng điện thoại dự phòng mở phần mềm, tìm kiếm quyển truyện mình còn đang viết dở, tâm trạng thực sự phức tạp đến mức khó nói hết thành lời.
"Cô xuất hiện ở một vị trí khá đáng tin cậy." Sau khi đặt mua toàn bộ các chương đã phát hành, Doãn Nhã đưa chiếc điện thoại dự phòng cho Thương Lan Yên đang chờ đợi ở một bên. "Khoảng chương 70 trở đi. Phần đầu cơ bản đều đang viết về chuyện tình yêu của nhân vật chính."
Thương Lan Yên cầm lấy chiếc điện thoại dự phòng, không trả lời. Doãn Nhã cũng đã quen với việc nàng không trả lời, cam chịu số phận nằm xuống, bắt đầu xoa bóp cổ tay và mắt cá chân còn đang đau nhức.
Khi tìm sách, cô tiện thể liếc nhìn thời gian. Bây giờ là khoảng 5:30 sáng ngày 26 tháng 2. Thời gian ngủ của cô tối qua cũng không tính là quá ngắn.
Thương Lan Yên dường như không quen đọc sách điện tử. Chỉ một lát sau, cô liền phân phó: "Vẫn là in ra đi."
"Ban ngày có thể không?" Doãn Nhã hỏi. "Trong nhà không đủ giấy, phải đi mua. Bây giờ còn quá sớm, cửa hàng bán giấy chưa mở cửa đâu."
Cô không dám mong đợi đại phản diện sẽ học cách đọc sách điện tử. Hiện tại ngay cả nhiều học sinh cùng tuổi cũng không thể chấp nhận việc "đọc không giấy", huống chi là một yêu tinh cổ đại đã đọc sách giấy hàng ngàn năm.
"Không sao." Thương Lan Yên đóng điện thoại đặt bên gối, ánh mắt lại rơi xuống người cô. Dù không nhìn rõ ánh mắt của nàng, Doãn Nhã vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng. Lúc này cô không còn chủ động hỏi nữa, căng thẳng cắn môi, chờ đợi đại phản diện lên tiếng.
Cô cũng không biết mình đã đợi bao lâu, mới nghe thấy Thương Lan Yên hỏi: "Vì sao trong mơ, ngươi lại dám buông thả bản tính?"
"...Ơ?" Doãn Nhã lập tức không phản ứng kịp, còn mơ màng hỏi lại: "Tôi có bản tính gì chứ?"
Lời vừa thốt ra, cô đột nhiên ý thức được Thương Lan Yên đang nói gì, lập tức bối rối, há miệng định giải thích. Nhưng giây trước đó giao nhân còn ngồi ngay ngắn ở mép giường, giờ đã chống một tay lên gối.
"Ngươi cứ nói đi?"
Đôi mắt màu hổ phách áp sát cực kỳ gần. Hơi thở quen thuộc cố ý phả qua hàng mi của Doãn Nhã.
"Rõ ràng từ tận đáy lòng thích, ngoài miệng lại nói dối hết lời này đến lời khác." Thương Lan Yên khẽ nói. "Chuyện này, thực sự còn khiến ngươi sợ hãi hơn cả việc ta biết được thân phận sao?"
"...cô sẽ không hiểu." trầm mặc vài giây, Doãn Nhã lắc đầu.
"Ngươi sợ hãi bị ta yêu thích, sợ hơn từ nay ỷ lại vào loại cảm giác này." Thương Lan Yên tự mình nói tiếp. "Ban đầu ta thực sự không rõ, hiện tại ngược lại có thể hiểu đôi chút."
"Đây chỉ là một trong các nguyên nhân thôi." Doãn Nhã nghiêng đi ánh mắt. "Thương Lan Yên, cô đã từng nói, cô không có bất kỳ ràng buộc nào với bất cứ ai đúng không?"
— "Linh châu hóa hình, từ trước đến nay không bị ràng buộc. Trừ việc có ngôn ngữ, biết đi lại, thì không khác gì một thánh thụ được cung phụng trên tế đàn."
Cô vẫn còn nhớ lời Thương Lan Yên nói cách đây không lâu.
"Thì sao?" Thương Lan Yên hỏi ngược lại.
"Không có trải qua ràng buộc như vậy, cô sẽ không hiểu." Doãn Nhã lắc đầu. "Dù tôi có giải thích, cô cũng chỉ sẽ cảm thấy, 'Cái này có gì ghê gớm'. Cho nên..."
Cô nâng cánh tay còn đang đau nhức, nắm lấy cánh tay Thương Lan Yên, khẩn cầu nói: "Cho nên đừng hỏi nữa, coi như tôi cầu xin cô đó!"
Cô cũng không biết thần sắc của Thương Lan Yên lúc này. Chỉ cảm thấy sau gáy bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, đẩy về phía hai bên mềm mại đang kề sát. Doãn Nhã vô thức nín thở. Ngay lúc cô tưởng bản thân sắp bị ép đến mức dán chặt vào, Thương Lan Yên lại thu lực ở tay.
"Vậy ta hỏi ngươi." Thương Lan Yên cũng hạ giọng. "Bây giờ còn bài xích như vậy sao?"
Doãn Nhã há hốc mồm, không biết nên trả lời thế nào. Mộng cảnh do "Giao nhân hoan" tạo ra dường như có một ma lực kỳ diệu. Ban đầu cô đích xác rất mâu thuẫn khi tiếp xúc thân mật với Thương Lan Yên, nhưng sau giấc mơ tỉnh táo đó, cảm xúc mâu thuẫn dường như đã phai nhạt đi không ít.
"Trở thành giao nhân bị xiềng xích trói buộc, cũng không phải là giấc mơ đẹp gì." Thương Lan Yên nói. "Ta có thể không hỏi, nhưng chính ngươi nếu không thể tự giải thoát khỏi tâm kết, cứ thế mãi, nó sẽ trở thành tâm ma của ngươi."
Nàng dừng lại một chút: "Thuật làm nhạt thất tình lục dục của tộc giao nhân không thể dùng cho các tộc khác. Dù ta đã tách rời thất tình lục dục từ lâu, nhưng cũng hiểu được nó sẽ gây ảnh hưởng cực lớn đến thể xác và tinh thần. Giao nhân sinh ra đã có linh lực còn sẽ vì tình mà chết, chỉ là nhân tộc yếu ớt, lại có thể có mấy phần sức chống cự?"
Nghe xong những lời này, Doãn Nhã cắn chặt môi mình. Cô biết Thương Lan Yên nói đều đúng. Tâm lý giới tính không vượt qua được, sớm muộn có một ngày sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô, thậm chí... sẽ cướp đi tính mạng cô.
"Như ngươi lời nói, ta và bất cứ ai đều không có ràng buộc." Thương Lan Yên nói. "Ngươi không cần phải lo lắng ta sẽ dùng điều này để uy hiếp, mật báo cho những người có ràng buộc với ngươi trong giới này."
Doãn Nhã giật mình, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía nàng.
"Ngươi nếu chịu tin ta, hiện tại liền có thể đưa ra lựa chọn." Thương Lan Yên nói xong, chậm rãi buông lỏng tay đang tựa sau gáy cô, mặt lại vẫn duy trì một khoảng cách vô cùng gần với cô.
Cảm giác thực tế khi quay lại trên gối đầu cũng không khiến Doãn Nhã bình tĩnh lại. Cô cảm thấy nội tâm mình đang giằng xé. Bản năng muốn ỷ lại Thương Lan Yên và lý trí hoài nghi Thương Lan Yên lại một lần nữa bắt đầu đánh nhau, đánh cho nhịp tim cô dần tăng tốc, bất an và nôn nóng cũng theo đó lan khắp cơ thể.
Thương Lan Yên cái lão yêu tinh này, bản thân nàng đã là một ngọn núi lửa đang hoạt động.
Nàng quá nguy hiểm, có thể trong một thời gian cực ngắn, nhìn thấu lòng người và bản chất, dùng điều đó để nắm chắc đối phương, đạt được mục đích của mình.
Hiện tại, mục đích cuối cùng của Thương Lan Yên rốt cuộc là gì, Doãn Nhã còn không thể nào biết được. Chỉ biết nàng một lòng muốn chết, nhưng mà "tử vong" lại là điều mình không thể ban cho nàng.
Nàng đã là một... đại phản diện không hề có chút nhược điểm nào.
Trong lòng cảm khái xong, Doãn Nhã hít sâu một hơi, chậm rãi nâng tay run rẩy, chủ động ôm lấy sau gáy Thương Lan Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro